Chương 7
Lạc Tịch
02/09/2023
Trời đã vào đông rồi, hôm nay đoàn phim vẫn hoạt động như bình thường, còn có một số fan đến tham ban nữa.
Bạch Lộ đóng xong một cảnh, các miến liền đi đến đem sữa nóng và quà cho cậu. Cậu cảm ơn bọn họ, còn cùng họ chụp vài bức ảnh đăng weibo.
Bởi vì cậu chỉ đóng vai khách mời trong phim, thế nên chỉ còn vài cảnh nữa là cậu sẽ chính thức đóng máy. Chỉ cần chờ khoảng một tuần nữa thôi Bạch Lộ sẽ được về nhà với Giản Diệc Minh.
Viên Hiểu Hiểu mặc áo bông dày, tay cầm cốc sữa bốc hơi nghi ngút ngồi bên cạnh nhìn cậu đang cắm mặt vào điện thoại cười khúc khích, khẽ huých cậu một cái.
"Em làm cái gì vậy?"
"Nhắn tin đó."
"Có cần phải cười như vậy không?"
"Ai, chị không hiểu đâu."
Viên Hiểu Hiểu bày ra bộ mặt 'chị không hiểu cái gì' chớp chớp mắt vài cái.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh cuối, có thể trở về sớm hơn dự tính.
"Nào mọi người, hôm nay tiểu Bạch đóng máy, mau lại đây chụp một tấm ảnh đi!"
"Chúc mừng thầy Lộ đóng máy!"
"Cảm ơn mọi người, khoảng thời gian này đã làm phiền rồi!"
Bạch Lộ mỉm cười, cúi đầu chào đạo diễn và những người khác. Viên Hiểu Hiểu lao đến, nhét một bó hoa vào tay cậu.
"Tiểu Lộ, chúc mừng em đóng máy, em đi rồi chị sẽ nhớ em lắm đó!"
Đàm Châu bên cạnh ghét bỏ đẩy cô nàng ra.
"Quà đóng máy của em!"
"Cảm ơn anh! Em cũng sẽ nhớ mọi người."
Tối nay đoàn làm phim mở tiệc chia tay với cậu, sau đó hôm sau mọi người vẫn tiếp tục làm việc, chỉ có cậu thu dọn hành lý trở về.
Bạch Lộ nào có tâm trí ăn, người ở đây mà tâm hồn sớm đã ở trên cây rồi, đạo diễn khen cậu mà cậu chỉ gật gật gù gù cho có lệ, cũng không biết rốt cuộc đạo diễn nói gì với cậu.
"Mấy tuần nay chịu khổ rồi, mọi người mau uống cho đã đi. Nào, tiểu Lộ, tôi kính cậu một ly."
"A, đạo diễn, phải là cháu kính ngài mới đúng."
Bạch Lộ nâng ly, một hơi uống cạn.
Cậu vốn dĩ không biết uống rượu, Giản Diệc Minh cũng không cho cậu uống bởi vì anh biết cậu bị đau dạ dày, thỉnh thoảng xã giao trên bàn tiệc như vậy cậu mới đụng vào rượu.
Mọi người đều vui vẻ cười đùa, Viên Hiểu Hiểu còn kéo theo Đàm Châu và cậu, ba người cùng chụp một kiểu ảnh, thắt chặt tình hữu nghị.
Bạch Lộ có chút đau đầu, ban nãy đi một vòng kính rượu mọi người, rõ ràng biết mình không uống được nhiều nhưng cậu làm sao có thể từ chối được chứ.
Cho nên khi đến khách sạn, cậu sớm đã không đứng vững nữa, phải để Đàm Châu khiêng cậu. Bạch Lộ ngồi trong nhà vệ sinh nôn hết mọi thứ mình đã ăn từ nãy đến giờ, tiểu trợ lý lo lắng đi mua thuốc cho cậu, khi về phòng liền thấy ngay cảnh tượng này. Cô vỗ vỗ lưng cậu, sau đó rót nước ấm cho cậu.
"Nào, mau uống đi."
"Chị Hiểu Hoa, đã mua vé máy bay chưa?"
"Em như vậy có đi được chuyến bốn giờ không?"
"Em không sao."
Cậu lắc lắc đầu, lảo đảo đứng dậy tìm quần áo để đi tắm.
Tiểu trợ lý nhìn cậu bất lực, đành để thuốc ở lại rồi rời đi.
Sáng hôm sau, mới có ba giờ sáng cậu đã dậy, sắp xếp hành lý chuẩn bị về nhà, mặt trời còn chưa chiếu tới mông, cậu đã kéo theo tiểu trợ lý ra sân bay. Mặc dù đầu còn rất đau, cơ thể vừa mệt vừa nặng nhưng cậu vẫn cố gắng lết cái thân tàn này lên máy bay.
Gần bảy giờ sáng cậu về tới nhà, Bạch Lộ kéo hành lý, muốn cho bác sĩ Giản một niềm vui bất ngờ.
Giờ này có lẽ bác sĩ Giản đã đến bệnh viện rồi, cho nên cậu quyết định trú ngụ ở nhà Giang Cảnh Văn, đợi buổi chiều sẽ về, coi như đi thăm anh em đi.
Giang thiếu sáng sớm bị lôi dậy, chưa kịp định thần là ai đã được tặng một cái ôm, hắn sững người, đứng ngây ra như tượng gỗ.
"Giang Cảnh Văn, anh sao vậy?"
Bạch Lộ nhìn chằm chằm hắn, thấy không có vấn đề gì liền mặc kệ người ta tự vào nhà.
"Tiểu Lộ tử, hôm nay cưng bị bệnh à?"
"Bị bệnh cái đầu anh."
"Không phải, bình thường cưng đâu có ôm anh."
"Tự nhiên muốn ôm không được sao?"
Cậu ngồi xuống sô pha, lấy quả táo đặt trên bàn lên gặm.
"Này, không phải cưng nên về nhà trước, sao lại đến nhà anh?"
"Lâu rồi không gặp nên nhớ anh."
"Ây, cưng mau về nhà đi."
"Anh đuổi em đi, chúng ta có còn là anh em không vậy?"
Bạch Lộ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Giang Cảnh Văn, quả táo đang gặm dở bị đặt lại trên bàn.
"Không phải anh muốn đuổi cưng, chỉ là anh nghĩ cưng nên về nhà đi."
"Anh có ý gì?"
Cậu dường như cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Giang thiếu gãi gãi đầu, không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng hắn đành thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Mấy hôm trước bác sĩ Giản nhà em bị ngã cầu thang, gãy tay rồi."
"Cái gì?"
Bạch Lộ đứng bật dậy, không khống chế được giọng của mình có hơi lớn tiếng, Giang thiếu vội bịt miệng cậu lại.
Vậy mà bác sĩ Giản lại không nói gì cho cậu, hỏi sao hôm đó cậu đòi gọi video, anh không chịu bắt máy.
Không đợi Giang Cảnh Văn lải nhải nữa, Bạch Lộ lập tức đứng dậy, hùng hổ kéo va li về nhà.
Ngồi ở nhà Giang thiếu cũng mất kha khá thời gian, mặc dù ghế còn chưa nóng, nhưng cậu vẫn ngồi ở trước cổng nhà hắn một lúc mới xách mông đi gọi taxi.
Bây giờ là gần bảy giờ ba mươi phút, cậu mở cửa nhẹ nhàng bước vào, nghe ngóng một chút, bác sĩ Giản không có trong phòng khách.
"Còn ngủ sao?"
Cậu để va li bên cạnh sô pha sau đó chui vào phòng ngủ.
Kỳ quái, người cũng không có ở đây.
Bạch Lộ gãi gãi đầu, chợt nghe tiếng 'rầm' phát ra trong nhà vệ sinh, giống như có người ngã.
Cậu sợ hãi, vội vàng chạy đến phòng tắm, quả nhiên bác sĩ Giản đang ngồi trên nền gạch, một tay bó bột trắng, một tay vịn trên bồn tắm.
"Giản Diệc Minh."
"Lộ Lộ?"
Cậu nhanh chóng đỡ anh đứng dậy, lo lắng nhìn anh một vòng, thấy không có bị thương nặng mới thở phào một hơi, dẫn anh ra phòng khách.
"Có đau không?"
Bác sĩ Giản lắc đầu.
"Sao em về rồi, không phải nói tuần sau mới về sao?"
"Quay xong sớm hơn dự kiến. Có bị thương chỗ nào không?"
"Anh không sao."
"Anh bất cẩn như vậy... "
Giản Diệc Minh ngồi trên sô pha nhìn Bạch Lộ lo lắng cho mình mà chạy đi chạy lại, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi gì.
Giản Diệc Minh mỉm cười, xoa đầu Bạch Lộ.
"Mau đi ngủ đi, em từ đoàn phim về vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Anh thì sao?"
"Ngủ cùng em."
Cậu nằm trên giường ấm áp, cuộn tròn trong lòng anh, Giản Diệc Minh một tay không tiện, chỉ có thể nằm im thoải mái một chút để cậu dựa vào.
Bạch Lộ vừa đặt lưng đã ngủ ngay, cậu ngồi trên máy bay gần ba tiếng đồng hồ, do bị đau dạ dày nên bụng cậu rất khó chịu.
Nằm một lúc đến khi mặt trời gần xuống núi, cậu mới chầm chậm mở mắt ra. Cậu ngồi dậy, vươn tay dụi dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thấy bác sĩ Giản đã mất tích rồi.
Bạch Lộ xuống giường, trong nhà có máy sưởi nên cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi và quần nhỏ, tóc rối tung, chân đi dép bông chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Giản Diệc Minh đang đứng trong bếp nấu gì đó, cậu nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh sau đó giơ tay ôm lấy thắt lưng anh cọ cọ vài cái. Bác sĩ Giản quay người lại, mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu.
"Dậy rồi?"
"Ừm!"
Bạch Lộ còn chưa tỉnh hẳn, mắt hơi nhắm lại, giọng mang theo một chút buồn ngủ dụi đầu vào ngực anh.
"Mau mặc quần vào, trời lạnh."
"Không muốn, trong nhà có máy sưởi, còn là máy sưởi hình người nữa."
"Nhóc ngốc."
Giản Diệc Minh mắng cậu một câu.
"Bác sĩ Giản giỏi ha, bị gãy tay còn có thể vào bếp."
"Anh không vào bếp thì để em chết đói à? Muốn thử không?"
"Em cũng biết nấu ăn nhé, chỉ tại em lười thôi."
"Vì vậy anh gãy tay nhưng vẫn phải đứng đây đó."
Bạch Lộ im lặng, bỏ đi chỗ khác.
Cậu ngồi trên sô pha, cuộn hai chân lại ôm lấy cái gối, bật ti vi lên xem. Hiện tại nó đang chiếu bộ phim cổ trang mà cậu từng đóng, bộ này đã cách đây hai năm rồi thì phải. Đúng lúc này có cảnh hôn giữa nam chính và nữ chính, Bạch Lộ liền 'a' lên một tiếng, quay đầu lại đã thấy bác sĩ Giản ngồi bên cạnh từ lúc nào.
Giản Diệc Minh đen mặt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, thật ra là đang muốn nhìn thủng luôn cái ti vi đó.
Vị ngồi bên và vị trong phim đều bất giác lạnh sống lưng một cái.
"Lộ Lộ!"
"Có mặt."
Giản Diệc Minh không nói nhiều, trực tiếp đè người xuống sô pha hôn một cái. Bạch Lộ trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt lấy cái gối ôm.
"Ai cho em hôn cô ta?"
"Em đâu có hôn, cái đó là do góc quay mà, với lại bộ phim đó đã đóng hai năm trước rồi."
Bác sĩ Giản bị gãy tay mà sao còn khỏe như vậy, cậu hai tay cũng không đấu lại một tay của anh.
Cậu còn nhớ hai năm trước, lúc cậu đem kịch bản về nhà đã cho anh xem qua, anh khi đó còn không để ý.
Bạch Lộ nằm trên giường lộn qua lộn lại rồi ngước mắt nhìn Giản Diệc Minh đang làm việc, mở miệng nói:
"Giản Diệc Minh."
"Ơi?"
"Em sắp đóng cảnh hôn."
"Ừm... cái gì?"
Cậu ngồi ngay ngắn dậy, mở kịch bản ra, chỉ tay vào chỗ được đánh dấu bằng bút nhớ màu xanh.
"Em nói em phải đóng cảnh hôn, làm sao đây?"
Bác sĩ Giản giật lấy kịch bản, nhìn một lượt chỗ được đánh dấu.
"Không được hôn."
"Là đạo diễn nói mà."
"Vậy thì chỉnh góc quay."
"Nhưng mà, chỉnh góc quay sẽ bị nói là không chuyên nghiệp, em không muốn bị người ta bàn tán trên Weibo đâu."
"Vậy..."
Bạch Lộ nghĩ nghĩ cái gì đó, nở một nụ cười, leo lên đùi bác sĩ Giản ngồi, vòng tay qua cổ anh nói:
"Vậy bây giờ anh hôn em, ngày mai em sẽ không hôn cô ấy nữa."
Bạch Lộ đóng xong một cảnh, các miến liền đi đến đem sữa nóng và quà cho cậu. Cậu cảm ơn bọn họ, còn cùng họ chụp vài bức ảnh đăng weibo.
Bởi vì cậu chỉ đóng vai khách mời trong phim, thế nên chỉ còn vài cảnh nữa là cậu sẽ chính thức đóng máy. Chỉ cần chờ khoảng một tuần nữa thôi Bạch Lộ sẽ được về nhà với Giản Diệc Minh.
Viên Hiểu Hiểu mặc áo bông dày, tay cầm cốc sữa bốc hơi nghi ngút ngồi bên cạnh nhìn cậu đang cắm mặt vào điện thoại cười khúc khích, khẽ huých cậu một cái.
"Em làm cái gì vậy?"
"Nhắn tin đó."
"Có cần phải cười như vậy không?"
"Ai, chị không hiểu đâu."
Viên Hiểu Hiểu bày ra bộ mặt 'chị không hiểu cái gì' chớp chớp mắt vài cái.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh cuối, có thể trở về sớm hơn dự tính.
"Nào mọi người, hôm nay tiểu Bạch đóng máy, mau lại đây chụp một tấm ảnh đi!"
"Chúc mừng thầy Lộ đóng máy!"
"Cảm ơn mọi người, khoảng thời gian này đã làm phiền rồi!"
Bạch Lộ mỉm cười, cúi đầu chào đạo diễn và những người khác. Viên Hiểu Hiểu lao đến, nhét một bó hoa vào tay cậu.
"Tiểu Lộ, chúc mừng em đóng máy, em đi rồi chị sẽ nhớ em lắm đó!"
Đàm Châu bên cạnh ghét bỏ đẩy cô nàng ra.
"Quà đóng máy của em!"
"Cảm ơn anh! Em cũng sẽ nhớ mọi người."
Tối nay đoàn làm phim mở tiệc chia tay với cậu, sau đó hôm sau mọi người vẫn tiếp tục làm việc, chỉ có cậu thu dọn hành lý trở về.
Bạch Lộ nào có tâm trí ăn, người ở đây mà tâm hồn sớm đã ở trên cây rồi, đạo diễn khen cậu mà cậu chỉ gật gật gù gù cho có lệ, cũng không biết rốt cuộc đạo diễn nói gì với cậu.
"Mấy tuần nay chịu khổ rồi, mọi người mau uống cho đã đi. Nào, tiểu Lộ, tôi kính cậu một ly."
"A, đạo diễn, phải là cháu kính ngài mới đúng."
Bạch Lộ nâng ly, một hơi uống cạn.
Cậu vốn dĩ không biết uống rượu, Giản Diệc Minh cũng không cho cậu uống bởi vì anh biết cậu bị đau dạ dày, thỉnh thoảng xã giao trên bàn tiệc như vậy cậu mới đụng vào rượu.
Mọi người đều vui vẻ cười đùa, Viên Hiểu Hiểu còn kéo theo Đàm Châu và cậu, ba người cùng chụp một kiểu ảnh, thắt chặt tình hữu nghị.
Bạch Lộ có chút đau đầu, ban nãy đi một vòng kính rượu mọi người, rõ ràng biết mình không uống được nhiều nhưng cậu làm sao có thể từ chối được chứ.
Cho nên khi đến khách sạn, cậu sớm đã không đứng vững nữa, phải để Đàm Châu khiêng cậu. Bạch Lộ ngồi trong nhà vệ sinh nôn hết mọi thứ mình đã ăn từ nãy đến giờ, tiểu trợ lý lo lắng đi mua thuốc cho cậu, khi về phòng liền thấy ngay cảnh tượng này. Cô vỗ vỗ lưng cậu, sau đó rót nước ấm cho cậu.
"Nào, mau uống đi."
"Chị Hiểu Hoa, đã mua vé máy bay chưa?"
"Em như vậy có đi được chuyến bốn giờ không?"
"Em không sao."
Cậu lắc lắc đầu, lảo đảo đứng dậy tìm quần áo để đi tắm.
Tiểu trợ lý nhìn cậu bất lực, đành để thuốc ở lại rồi rời đi.
Sáng hôm sau, mới có ba giờ sáng cậu đã dậy, sắp xếp hành lý chuẩn bị về nhà, mặt trời còn chưa chiếu tới mông, cậu đã kéo theo tiểu trợ lý ra sân bay. Mặc dù đầu còn rất đau, cơ thể vừa mệt vừa nặng nhưng cậu vẫn cố gắng lết cái thân tàn này lên máy bay.
Gần bảy giờ sáng cậu về tới nhà, Bạch Lộ kéo hành lý, muốn cho bác sĩ Giản một niềm vui bất ngờ.
Giờ này có lẽ bác sĩ Giản đã đến bệnh viện rồi, cho nên cậu quyết định trú ngụ ở nhà Giang Cảnh Văn, đợi buổi chiều sẽ về, coi như đi thăm anh em đi.
Giang thiếu sáng sớm bị lôi dậy, chưa kịp định thần là ai đã được tặng một cái ôm, hắn sững người, đứng ngây ra như tượng gỗ.
"Giang Cảnh Văn, anh sao vậy?"
Bạch Lộ nhìn chằm chằm hắn, thấy không có vấn đề gì liền mặc kệ người ta tự vào nhà.
"Tiểu Lộ tử, hôm nay cưng bị bệnh à?"
"Bị bệnh cái đầu anh."
"Không phải, bình thường cưng đâu có ôm anh."
"Tự nhiên muốn ôm không được sao?"
Cậu ngồi xuống sô pha, lấy quả táo đặt trên bàn lên gặm.
"Này, không phải cưng nên về nhà trước, sao lại đến nhà anh?"
"Lâu rồi không gặp nên nhớ anh."
"Ây, cưng mau về nhà đi."
"Anh đuổi em đi, chúng ta có còn là anh em không vậy?"
Bạch Lộ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Giang Cảnh Văn, quả táo đang gặm dở bị đặt lại trên bàn.
"Không phải anh muốn đuổi cưng, chỉ là anh nghĩ cưng nên về nhà đi."
"Anh có ý gì?"
Cậu dường như cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Giang thiếu gãi gãi đầu, không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng hắn đành thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Mấy hôm trước bác sĩ Giản nhà em bị ngã cầu thang, gãy tay rồi."
"Cái gì?"
Bạch Lộ đứng bật dậy, không khống chế được giọng của mình có hơi lớn tiếng, Giang thiếu vội bịt miệng cậu lại.
Vậy mà bác sĩ Giản lại không nói gì cho cậu, hỏi sao hôm đó cậu đòi gọi video, anh không chịu bắt máy.
Không đợi Giang Cảnh Văn lải nhải nữa, Bạch Lộ lập tức đứng dậy, hùng hổ kéo va li về nhà.
Ngồi ở nhà Giang thiếu cũng mất kha khá thời gian, mặc dù ghế còn chưa nóng, nhưng cậu vẫn ngồi ở trước cổng nhà hắn một lúc mới xách mông đi gọi taxi.
Bây giờ là gần bảy giờ ba mươi phút, cậu mở cửa nhẹ nhàng bước vào, nghe ngóng một chút, bác sĩ Giản không có trong phòng khách.
"Còn ngủ sao?"
Cậu để va li bên cạnh sô pha sau đó chui vào phòng ngủ.
Kỳ quái, người cũng không có ở đây.
Bạch Lộ gãi gãi đầu, chợt nghe tiếng 'rầm' phát ra trong nhà vệ sinh, giống như có người ngã.
Cậu sợ hãi, vội vàng chạy đến phòng tắm, quả nhiên bác sĩ Giản đang ngồi trên nền gạch, một tay bó bột trắng, một tay vịn trên bồn tắm.
"Giản Diệc Minh."
"Lộ Lộ?"
Cậu nhanh chóng đỡ anh đứng dậy, lo lắng nhìn anh một vòng, thấy không có bị thương nặng mới thở phào một hơi, dẫn anh ra phòng khách.
"Có đau không?"
Bác sĩ Giản lắc đầu.
"Sao em về rồi, không phải nói tuần sau mới về sao?"
"Quay xong sớm hơn dự kiến. Có bị thương chỗ nào không?"
"Anh không sao."
"Anh bất cẩn như vậy... "
Giản Diệc Minh ngồi trên sô pha nhìn Bạch Lộ lo lắng cho mình mà chạy đi chạy lại, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi gì.
Giản Diệc Minh mỉm cười, xoa đầu Bạch Lộ.
"Mau đi ngủ đi, em từ đoàn phim về vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Anh thì sao?"
"Ngủ cùng em."
Cậu nằm trên giường ấm áp, cuộn tròn trong lòng anh, Giản Diệc Minh một tay không tiện, chỉ có thể nằm im thoải mái một chút để cậu dựa vào.
Bạch Lộ vừa đặt lưng đã ngủ ngay, cậu ngồi trên máy bay gần ba tiếng đồng hồ, do bị đau dạ dày nên bụng cậu rất khó chịu.
Nằm một lúc đến khi mặt trời gần xuống núi, cậu mới chầm chậm mở mắt ra. Cậu ngồi dậy, vươn tay dụi dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thấy bác sĩ Giản đã mất tích rồi.
Bạch Lộ xuống giường, trong nhà có máy sưởi nên cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi và quần nhỏ, tóc rối tung, chân đi dép bông chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Giản Diệc Minh đang đứng trong bếp nấu gì đó, cậu nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh sau đó giơ tay ôm lấy thắt lưng anh cọ cọ vài cái. Bác sĩ Giản quay người lại, mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu.
"Dậy rồi?"
"Ừm!"
Bạch Lộ còn chưa tỉnh hẳn, mắt hơi nhắm lại, giọng mang theo một chút buồn ngủ dụi đầu vào ngực anh.
"Mau mặc quần vào, trời lạnh."
"Không muốn, trong nhà có máy sưởi, còn là máy sưởi hình người nữa."
"Nhóc ngốc."
Giản Diệc Minh mắng cậu một câu.
"Bác sĩ Giản giỏi ha, bị gãy tay còn có thể vào bếp."
"Anh không vào bếp thì để em chết đói à? Muốn thử không?"
"Em cũng biết nấu ăn nhé, chỉ tại em lười thôi."
"Vì vậy anh gãy tay nhưng vẫn phải đứng đây đó."
Bạch Lộ im lặng, bỏ đi chỗ khác.
Cậu ngồi trên sô pha, cuộn hai chân lại ôm lấy cái gối, bật ti vi lên xem. Hiện tại nó đang chiếu bộ phim cổ trang mà cậu từng đóng, bộ này đã cách đây hai năm rồi thì phải. Đúng lúc này có cảnh hôn giữa nam chính và nữ chính, Bạch Lộ liền 'a' lên một tiếng, quay đầu lại đã thấy bác sĩ Giản ngồi bên cạnh từ lúc nào.
Giản Diệc Minh đen mặt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, thật ra là đang muốn nhìn thủng luôn cái ti vi đó.
Vị ngồi bên và vị trong phim đều bất giác lạnh sống lưng một cái.
"Lộ Lộ!"
"Có mặt."
Giản Diệc Minh không nói nhiều, trực tiếp đè người xuống sô pha hôn một cái. Bạch Lộ trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt lấy cái gối ôm.
"Ai cho em hôn cô ta?"
"Em đâu có hôn, cái đó là do góc quay mà, với lại bộ phim đó đã đóng hai năm trước rồi."
Bác sĩ Giản bị gãy tay mà sao còn khỏe như vậy, cậu hai tay cũng không đấu lại một tay của anh.
Cậu còn nhớ hai năm trước, lúc cậu đem kịch bản về nhà đã cho anh xem qua, anh khi đó còn không để ý.
Bạch Lộ nằm trên giường lộn qua lộn lại rồi ngước mắt nhìn Giản Diệc Minh đang làm việc, mở miệng nói:
"Giản Diệc Minh."
"Ơi?"
"Em sắp đóng cảnh hôn."
"Ừm... cái gì?"
Cậu ngồi ngay ngắn dậy, mở kịch bản ra, chỉ tay vào chỗ được đánh dấu bằng bút nhớ màu xanh.
"Em nói em phải đóng cảnh hôn, làm sao đây?"
Bác sĩ Giản giật lấy kịch bản, nhìn một lượt chỗ được đánh dấu.
"Không được hôn."
"Là đạo diễn nói mà."
"Vậy thì chỉnh góc quay."
"Nhưng mà, chỉnh góc quay sẽ bị nói là không chuyên nghiệp, em không muốn bị người ta bàn tán trên Weibo đâu."
"Vậy..."
Bạch Lộ nghĩ nghĩ cái gì đó, nở một nụ cười, leo lên đùi bác sĩ Giản ngồi, vòng tay qua cổ anh nói:
"Vậy bây giờ anh hôn em, ngày mai em sẽ không hôn cô ấy nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.