Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Chương 337: Đứa nhỏ bị đưa về hoàng thất
Tinh Nguyệt
05/06/2022
Lúc có công việc, Cố Kiều Niệm sẽ không ngủ nướng.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì cô cũng đã tỉnh.
Cố Kiều Niệm định nhẹ nhàng rời giường, để cho Cung Dịch ngủ thêm một chút.
Nhưng vẫn giống trước, cơ thể cô vừa rời khỏi lồng ngực Cung Dịch, anh liền tỉnh dậy.
Hơn nữa mang theo tính khí khi rời giường, rên rỉ một tiếng lại mò cô trở về, cằm ở hõm vai cô cọ cọ: "Đồng hồ báo thức còn chưa kêu mà."
"Tôi biết." Cố Kiều Niệm nở nụ cười: "Bạn nhỏ Cung Dịch, cậu lắp ra đa trên người tôi à? Tôi vừa mới rời đi thì cậu tỉnh dậy luôn."
"À…"
Cung Dịch giả vờ à một tiếng.
"Bị phát hiện rồi!"
Mỗi ngày Cố Kiều Niệm đều bị thưởng thức vẻ đáng yêu của Cung Dịch
Cô nắm cằm anh hôn nhẹ vài cái.
Hai người ở trên giường thân thiết một lúc, sau khi đồng hồ báo thức kêu thì đều tự rời giường.
Mới vừa rửa mặt xong điện thoại của Cung Dịch vang lên. Lúc anh nhận điện thoại, Cố Kiều Niệm đi ra phòng ngủ.
Tầng hai cũng chỉ có Cung Dịch và Cố Kiều Niệm ở. . Được copy tại -- TRUМt rцyeИ.V N --
Phòng của Chu Chu và anh Bảo ở tầng một.
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, quay người lại thì thấy Nguyên Giang Vãn đang đứng ở phòng khách tầng hai.
"Chào buổi sáng." Cố Kiều Niệm chào hỏi một tiếng.
"Chào buổi sáng." Thoạt nhìn đầu óc Nguyên Giang Vãn đã tỉnh táo: "Tôi nhớ ra cô, chúng ta từng gặp qua hai lần."
"Đúng vậy." Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó đi về phía Nguyên Giang Vãn: "Cô Tư đâu? Sao cô ở bên ngoài một mình như vậy?"
"Nhiễm Nhiễm còn đang ngủ, mấy ngày nay nó quá đã mệt rồi, tôi nghĩ để nó ngủ thêm một lát." Nguyên Giang Vãn hơi dừng lại:"Cô Cố, rất cảm ơn cô đã đồng ý giúp chúng tôi."
"Nếu nói cảm ơn, cô Tư đã nói rất nhiều lần rồi." Cố Kiều Niệm cười dịu dàng: "Sau này, cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, cần cái gì thì cứ nói với con."
"Được." Nguyên Giang Vãn gật đầu.
Theo Cố Kiều Niệm biết năm nay Nguyên Giang Vãn không đến năm mươi nhưng tóc bà ấy đã lộ hoa râm rồi.
Nhưng lúc bà ấy tỉnh táo, nói chuyện dịu dàng, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, vẫn có thể nhìn ra, phong thái hơn hai mươi năm trước như thế nào.
Đang nói chuyện thì Cung Dịch cầm áo khoác của Cố Kiều Niệm từ trong phòng ngủ đi ra.
"Dì Nguyên."
Nhìn thấy Nguyên Giang Vãn, Cung Dịch bình tĩnh chào hỏi.
Sau đó cũng không kiêng dè, trực tiếp mặc áo khoác cho Cố Kiều Niệm trước mặt bà ấy.
Nguyên Giang Vãn nhìn thấy cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút rời rạc.
"Dì Nguyên?" Cung Dịch nhận ra, có chút lo lắng bà ấy lại phát bệnh.
"Hả?" Nguyên Giang Vãn tỉnh lại, sau đó nhìn Cung Dịch và Cố Kiều Niệm trước mặt nói: "Lúc dì vừa mang thai, Họa Nguyệt nói trong bụng dì nhất định là bé trai, còn nói về sau bà ấy phải sinh một cô bé, định hôn trước với dì. Không ngờ, nháy mắt, con của Họa Nguyệt cũng đã có người yêu rồi."
Đối với Nguyên Giang Vãn, thời gian hai mươi năm quá khứ giống như ngừng lại.
Bây giờ đột nhiên từ lồng giam của Tư Kính Vũ thoát ra ngoài, bà ấy cảm giác cuộc đời như bị ấn tua nhanh vậy.
Nhắc tới con của Nguyên Giang Vãn không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
"Cung Dịch, dì muốn nhờ con làm một chuyện." Nguyên Giang Vãn nhìn Cung Dịch, hai mắt cũng đỏ lên, tay cũng không kiềm chế được run lên.
"Dì nói đi ạ." Cung Dịch đáp.
Đại khái là chuyện gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ.
"Con của dì chưa chết." Nguyên Giang Vãn nhìn Cung Dịch, nói rất nghiêm túc: "Lúc ấy đứa nhỏ cũng không phải bị người hầu trộm đi, dì biết là Tư Kính Vũ không thể chấp nhận con bé, cho nên để cho bọn họ ôm con bé trốn đi."
Cung Dịch im lặng.
Chuyện con của Nguyên Giang Vãn, Tư Bắc đã điều tra rất nhiều lần.
Đáp án mỗi lần đều là đứa bé đó đã chết ở trong sự cố kia.
"Bọn họ đều là người đến từ hoàng thất, sẽ không dễ dàng bị Tư Kính Vũ hại chết như vậy. Dì nghĩ… dì nghĩ tai nạn xe cộ chỉ là tung hỏa mù thôi, trước đó bọn họ nhất định đã sắp xếp tốt cho đứa nhỏ." Nguyên Giang Vãn cố gắng khắc chế cảm xúc kích động của bản thân.
"Bọn dì đã ước định, sau khi bọn họ đưa đứa nhỏ đi sẽ lặng lẽ mang về hoàng thất cho mẹ dì nuôi nấng." Nguyên Giang Vãn nói chuyện, run rẩy cầm tay Cung Dịch: "Con riêng chính là sự sỉ nhục của hoàng thất, bọn họ sẽ không công khai nuôi dưỡng. Cung Dịch, con giúp dì điều tra được không?"
"Dì Nguyên, Tư Bắc đã điều tra rất nhiều lần, trong hoàng thất cũng không có bé gái nào bằng tuổi con dì." Cung Dịch nói.
Tay Nguyên Giang Vãn cứng đờ.
Cố Kiều Niệm thật sự đau đầu vì phương diện tình thương của bảo bối nhà cô.
Lúc này có thể nói cái này với Nguyên Giang Vãn sao?
"Con cứ tìm đi, có thể là Tư Bắc sơ ý…Con hãy giúp dì… dì cầu xin con!" Nước mắt Nguyên Giang Vãn rơi như mưa.
Bà ấy không có chút sức lực nào, cũng khóc thể khóc đến nỗi đứt hơi khản tiếng.
Cố Kiều Niệm cũng chưa gặp ai khóc như ruột gan đứt từng khúc như vậy trước mặt mình.
Rồi cô đột nhiên nhớ tới, Cố Thiến Thiến còn dẫn theo người đi tìm kiếm cha mẹ cô khắp núi rừng.
Cố Kiều Niệm cảm thấy thương xót.
Cô lập tức cười kéo qua tay Nguyên Giang Vãn.
"Cô Nguyên, cậu ấy sẽ giúp cô tìm. Hơn nữa, cho dù đứa nhỏ không ở hoàng thất, cũng có có thể ở nơi khác mà phải không?" Cố Kiều Niệm dịu dàng nói: "Hiện tại không giống hai mươi năm trước nữa, cô biết có một nơi gọi là ngân hàng gen không? Nơi đó góp nhặt rất nhiều DNA của những người có người thân bị thất lạc. Chờ cô khỏe lên, con sẽ dẫn cô đi lấy một mẫu DNA. Con gái cô từ nhỏ đã thất lạc, chắc chắn cũng sẽ đi tìm cô, đến lúc đó mẫu gen của cô bỏ vào ngân hàng gen này có thể lập tức ghép thành đôi."
"Thật sao?" Vẻ mặt Nguyên Giang Vãn kinh ngạc, giống như vẫn chưa tin tưởng, còn nhìn thoáng qua Cung Dịch.
"Đúng vậy, là sự thật." Cung Dịch gật đầu.
"Tôi… giờ tôi có thể đi luôn!" Nguyên Giang Vãn vội vàng nói.
"Giờ không thể được, Tư Kính Vũ còn tìm cô và Hân Nhiễm khắp nơi, nhỡ đâu cô chạy ra bị phát hiện thì rất phiền toái." Cố Kiều Niệm dỗ Nguyên Giang Vãn như dỗ trẻ con.
Thực tế, Cố Kiều Niệm cũng đã nghe qua Cung Dịch nói về chuyện con của Nguyên Giang Vãn.
Chiếc xe bị nổ mạnh, trẻ con vừa mới sinh ra, yếu ớt như vậy làm sao có thể chống lại chấn động lớn như thế?
Ngay lúc đó xương cốt cũng không còn.
Nhưng mà, phần còn lại của hai người lớn trên xe là chân tay đã bị cụt trải qua xét nghiệm DNA xác định chính xác là của hai người hầu kia.
Cho nên, xác suất đứa bé kia chết rất cao.
Nhưng, hiện tại cô cũng chỉ có thể dỗ Nguyên Giang Vãn.
Chờ bà ấy khôi phục tỉnh táo, có một số việc cũng sẽ không cần người dỗ bà ấy.
"Đúng… Không thể để bị Tư Kính Vũ bắt được." Nguyên Giang Vãn cúi đầu xuống, giọng nói nỉ non, sau đó nắm chặt tay Cố Kiều Niệm: "Cô Cố, chúng ta đã nói rồi đấy, chờ tôi tốt hơn cô nhất định phải dẫn tôi đi đấy."
"Vâng, con hứa." Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó cười giúp Nguyên Giang Vãn chỉnh tóc: "Cô Nguyên xinh đẹp như vậy, con gái cô nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp. May mà con gặp được Cung Dịch trước cô ấy, nếu không con không thể tranh được với cô ấy mất."
Cung Dịch: "..."
Nói cứ như lúc trước là cô tranh giành anh, mà không phải anh trăm phương nghìn kế lừa cô về vậy.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì cô cũng đã tỉnh.
Cố Kiều Niệm định nhẹ nhàng rời giường, để cho Cung Dịch ngủ thêm một chút.
Nhưng vẫn giống trước, cơ thể cô vừa rời khỏi lồng ngực Cung Dịch, anh liền tỉnh dậy.
Hơn nữa mang theo tính khí khi rời giường, rên rỉ một tiếng lại mò cô trở về, cằm ở hõm vai cô cọ cọ: "Đồng hồ báo thức còn chưa kêu mà."
"Tôi biết." Cố Kiều Niệm nở nụ cười: "Bạn nhỏ Cung Dịch, cậu lắp ra đa trên người tôi à? Tôi vừa mới rời đi thì cậu tỉnh dậy luôn."
"À…"
Cung Dịch giả vờ à một tiếng.
"Bị phát hiện rồi!"
Mỗi ngày Cố Kiều Niệm đều bị thưởng thức vẻ đáng yêu của Cung Dịch
Cô nắm cằm anh hôn nhẹ vài cái.
Hai người ở trên giường thân thiết một lúc, sau khi đồng hồ báo thức kêu thì đều tự rời giường.
Mới vừa rửa mặt xong điện thoại của Cung Dịch vang lên. Lúc anh nhận điện thoại, Cố Kiều Niệm đi ra phòng ngủ.
Tầng hai cũng chỉ có Cung Dịch và Cố Kiều Niệm ở. . Được copy tại -- TRUМt rцyeИ.V N --
Phòng của Chu Chu và anh Bảo ở tầng một.
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, quay người lại thì thấy Nguyên Giang Vãn đang đứng ở phòng khách tầng hai.
"Chào buổi sáng." Cố Kiều Niệm chào hỏi một tiếng.
"Chào buổi sáng." Thoạt nhìn đầu óc Nguyên Giang Vãn đã tỉnh táo: "Tôi nhớ ra cô, chúng ta từng gặp qua hai lần."
"Đúng vậy." Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó đi về phía Nguyên Giang Vãn: "Cô Tư đâu? Sao cô ở bên ngoài một mình như vậy?"
"Nhiễm Nhiễm còn đang ngủ, mấy ngày nay nó quá đã mệt rồi, tôi nghĩ để nó ngủ thêm một lát." Nguyên Giang Vãn hơi dừng lại:"Cô Cố, rất cảm ơn cô đã đồng ý giúp chúng tôi."
"Nếu nói cảm ơn, cô Tư đã nói rất nhiều lần rồi." Cố Kiều Niệm cười dịu dàng: "Sau này, cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, cần cái gì thì cứ nói với con."
"Được." Nguyên Giang Vãn gật đầu.
Theo Cố Kiều Niệm biết năm nay Nguyên Giang Vãn không đến năm mươi nhưng tóc bà ấy đã lộ hoa râm rồi.
Nhưng lúc bà ấy tỉnh táo, nói chuyện dịu dàng, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, vẫn có thể nhìn ra, phong thái hơn hai mươi năm trước như thế nào.
Đang nói chuyện thì Cung Dịch cầm áo khoác của Cố Kiều Niệm từ trong phòng ngủ đi ra.
"Dì Nguyên."
Nhìn thấy Nguyên Giang Vãn, Cung Dịch bình tĩnh chào hỏi.
Sau đó cũng không kiêng dè, trực tiếp mặc áo khoác cho Cố Kiều Niệm trước mặt bà ấy.
Nguyên Giang Vãn nhìn thấy cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút rời rạc.
"Dì Nguyên?" Cung Dịch nhận ra, có chút lo lắng bà ấy lại phát bệnh.
"Hả?" Nguyên Giang Vãn tỉnh lại, sau đó nhìn Cung Dịch và Cố Kiều Niệm trước mặt nói: "Lúc dì vừa mang thai, Họa Nguyệt nói trong bụng dì nhất định là bé trai, còn nói về sau bà ấy phải sinh một cô bé, định hôn trước với dì. Không ngờ, nháy mắt, con của Họa Nguyệt cũng đã có người yêu rồi."
Đối với Nguyên Giang Vãn, thời gian hai mươi năm quá khứ giống như ngừng lại.
Bây giờ đột nhiên từ lồng giam của Tư Kính Vũ thoát ra ngoài, bà ấy cảm giác cuộc đời như bị ấn tua nhanh vậy.
Nhắc tới con của Nguyên Giang Vãn không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
"Cung Dịch, dì muốn nhờ con làm một chuyện." Nguyên Giang Vãn nhìn Cung Dịch, hai mắt cũng đỏ lên, tay cũng không kiềm chế được run lên.
"Dì nói đi ạ." Cung Dịch đáp.
Đại khái là chuyện gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ.
"Con của dì chưa chết." Nguyên Giang Vãn nhìn Cung Dịch, nói rất nghiêm túc: "Lúc ấy đứa nhỏ cũng không phải bị người hầu trộm đi, dì biết là Tư Kính Vũ không thể chấp nhận con bé, cho nên để cho bọn họ ôm con bé trốn đi."
Cung Dịch im lặng.
Chuyện con của Nguyên Giang Vãn, Tư Bắc đã điều tra rất nhiều lần.
Đáp án mỗi lần đều là đứa bé đó đã chết ở trong sự cố kia.
"Bọn họ đều là người đến từ hoàng thất, sẽ không dễ dàng bị Tư Kính Vũ hại chết như vậy. Dì nghĩ… dì nghĩ tai nạn xe cộ chỉ là tung hỏa mù thôi, trước đó bọn họ nhất định đã sắp xếp tốt cho đứa nhỏ." Nguyên Giang Vãn cố gắng khắc chế cảm xúc kích động của bản thân.
"Bọn dì đã ước định, sau khi bọn họ đưa đứa nhỏ đi sẽ lặng lẽ mang về hoàng thất cho mẹ dì nuôi nấng." Nguyên Giang Vãn nói chuyện, run rẩy cầm tay Cung Dịch: "Con riêng chính là sự sỉ nhục của hoàng thất, bọn họ sẽ không công khai nuôi dưỡng. Cung Dịch, con giúp dì điều tra được không?"
"Dì Nguyên, Tư Bắc đã điều tra rất nhiều lần, trong hoàng thất cũng không có bé gái nào bằng tuổi con dì." Cung Dịch nói.
Tay Nguyên Giang Vãn cứng đờ.
Cố Kiều Niệm thật sự đau đầu vì phương diện tình thương của bảo bối nhà cô.
Lúc này có thể nói cái này với Nguyên Giang Vãn sao?
"Con cứ tìm đi, có thể là Tư Bắc sơ ý…Con hãy giúp dì… dì cầu xin con!" Nước mắt Nguyên Giang Vãn rơi như mưa.
Bà ấy không có chút sức lực nào, cũng khóc thể khóc đến nỗi đứt hơi khản tiếng.
Cố Kiều Niệm cũng chưa gặp ai khóc như ruột gan đứt từng khúc như vậy trước mặt mình.
Rồi cô đột nhiên nhớ tới, Cố Thiến Thiến còn dẫn theo người đi tìm kiếm cha mẹ cô khắp núi rừng.
Cố Kiều Niệm cảm thấy thương xót.
Cô lập tức cười kéo qua tay Nguyên Giang Vãn.
"Cô Nguyên, cậu ấy sẽ giúp cô tìm. Hơn nữa, cho dù đứa nhỏ không ở hoàng thất, cũng có có thể ở nơi khác mà phải không?" Cố Kiều Niệm dịu dàng nói: "Hiện tại không giống hai mươi năm trước nữa, cô biết có một nơi gọi là ngân hàng gen không? Nơi đó góp nhặt rất nhiều DNA của những người có người thân bị thất lạc. Chờ cô khỏe lên, con sẽ dẫn cô đi lấy một mẫu DNA. Con gái cô từ nhỏ đã thất lạc, chắc chắn cũng sẽ đi tìm cô, đến lúc đó mẫu gen của cô bỏ vào ngân hàng gen này có thể lập tức ghép thành đôi."
"Thật sao?" Vẻ mặt Nguyên Giang Vãn kinh ngạc, giống như vẫn chưa tin tưởng, còn nhìn thoáng qua Cung Dịch.
"Đúng vậy, là sự thật." Cung Dịch gật đầu.
"Tôi… giờ tôi có thể đi luôn!" Nguyên Giang Vãn vội vàng nói.
"Giờ không thể được, Tư Kính Vũ còn tìm cô và Hân Nhiễm khắp nơi, nhỡ đâu cô chạy ra bị phát hiện thì rất phiền toái." Cố Kiều Niệm dỗ Nguyên Giang Vãn như dỗ trẻ con.
Thực tế, Cố Kiều Niệm cũng đã nghe qua Cung Dịch nói về chuyện con của Nguyên Giang Vãn.
Chiếc xe bị nổ mạnh, trẻ con vừa mới sinh ra, yếu ớt như vậy làm sao có thể chống lại chấn động lớn như thế?
Ngay lúc đó xương cốt cũng không còn.
Nhưng mà, phần còn lại của hai người lớn trên xe là chân tay đã bị cụt trải qua xét nghiệm DNA xác định chính xác là của hai người hầu kia.
Cho nên, xác suất đứa bé kia chết rất cao.
Nhưng, hiện tại cô cũng chỉ có thể dỗ Nguyên Giang Vãn.
Chờ bà ấy khôi phục tỉnh táo, có một số việc cũng sẽ không cần người dỗ bà ấy.
"Đúng… Không thể để bị Tư Kính Vũ bắt được." Nguyên Giang Vãn cúi đầu xuống, giọng nói nỉ non, sau đó nắm chặt tay Cố Kiều Niệm: "Cô Cố, chúng ta đã nói rồi đấy, chờ tôi tốt hơn cô nhất định phải dẫn tôi đi đấy."
"Vâng, con hứa." Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó cười giúp Nguyên Giang Vãn chỉnh tóc: "Cô Nguyên xinh đẹp như vậy, con gái cô nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp. May mà con gặp được Cung Dịch trước cô ấy, nếu không con không thể tranh được với cô ấy mất."
Cung Dịch: "..."
Nói cứ như lúc trước là cô tranh giành anh, mà không phải anh trăm phương nghìn kế lừa cô về vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.