Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Chương 389: Yêu là thua thiệt lẫn nhau
Tinh Nguyệt
19/06/2022
Đêm khuya.
Để không làm trễ thời gian trở về, Chu Chu dự định xuất phát ngay trong đêm.
Sau khi rời khỏi phòng Cố Kiều Niệm, cô ấy trực tiếp thuê một chiếc xe trên mạng, dự định sẽ lập tức khởi hành trở về thành phố Dung, đi về qua đêm.
Bằng cách này, sáng mai là cô ấy có thể về đến nhà, giải quyết mọi chuyện cần xử lý ngay trong ngày, đến tối là có thể trở về.
Chỉ trong khoảng một ngày.
Bởi vì chỉ đi một ngày, Chu Chu không mang theo thứ gì khác, cô ấy trở về nhà, cô ấy cầm ba lô của mình, lẳng lặng đi ra ngoài
Vừa ra sân, một hòn đá chợt lăn đến chân Chu Chu.
Cô ấy bị dọa nhảy dựng lên, ngước mắt lên thì thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi ra từ bóng đêm.
Sau khi thấy rõ là ai, Chu Chu: “…”
“Tổng giám đốc Nghiêm, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, anh đi quanh quẩn trong sân làm gì?”Chu Chu hạ giọng hỏi.
“Cô cũng biết là đêm sao? Không đi ngủ mà còn đi đâu đây?” Nghiêm Trình Thành đút hai tay vào túi, mũi đỏ bừng vì lạnh.
“Về thành phố Dung.” Chu Chu cụp mắt.
“Thật trùng hợp, anh đây cũng có việc phải qua đó một chuyến, tiện đường đưa cô đi.”
Thật ra, gần đây có rất nhiều xe, Chu Chu có thể tự lái xe đi. Nhưng vị trí địa lý của nhà cô ấy lại rất xấu, phần lớn là đường núi gập ghềnh khó đi. Gầm xe lại thấp, đi chiếc nào hư chiếc đó. Cho nên cô ấy mới thuê một chiếc xe leo núi để đi.
Ban đầu cô ấy dự định sẽ lái một chiếc xe trong số những chiếc mà Khôi Kiệt sử dụng hằng ngày để đi về thành phố Dung.
Nhưng nếu Nghiêm Trình Thành cũng phải về thành phố Dung, vậy cô ấy có thể đi nhờ một chuyến, chắc chắn là tốt hơn tự lái.
“Tổng giám đốc Nghiêm đúng là một người tốt bụng!”
Chu Chu ôm tay, sau đó bước về phía xe của Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành vẫn duy trì dáng vẻ ngầu lòi , nhìn bóng dáng Chu Chu, cười to một tiếng, sau đó đi qua.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Chu Chu nhận được chiếc xe mình thuê.
Siêu xe của Nghiêm Trình Thành nhiều đến nỗi không đếm hết được bằng bàn tay, nhưng mà…
Anh ấy dạo một vòng quanh chiếc xe Chu Chu thuê: “Chiếc xe bá đạo như vậy của thương hiệu nào thế? Sau tôi chưa từng nhìn thấy?”
“Đây là doanh nghiệp xe địa phương chúng tôi, được thiết kế đặc biệt cho đường núi.” Chu Chu ném balo tới ghế phụ, sau đó nhanh chóng kéo cửa ghế lái ngồi lên, khởi động xe: “Tổng giám đốc Nghiêm, cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, hôm khác mời anh ăn cơm.”
Nghiêm Trình Thành giật giật khóe miệng, giống như muốn nói gì đó.
Tầm mắt liếc nhìn ghế phụ cạnh Chu Chu, sau đó lựa chọn không nói gì. Anh ấy lùi ra phía sau hai bước, thản nhiên xua tay: “Được rồi, mau đi đi.”
“Đi liền đây!” Chu Chu cho rằng Nghiêm Trình Thành chê cô dài dòng, sau khi cười một tiếng thì rời đi.
Lúc này, thành phố nhộn nhịp vào ban ngày bắt đầu rơi vào vẻ yên bình tĩnh lặng.
Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường, giống như những ngọn đèn lồng được bố trí một cách trật tự hai bên đường, soi rõ đường phố.
Nghiêm Trình Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Chu Chu rời đi, mắt không chớp một cái, đứng yên một hai phút.
Cả người giống như nhập định.
Sau đó anh ấy xoay người, đi vào chỗ thuê xe.
Cửa kính mở ra.
Gió lạnh xuyên qua áo gió của người đàn ông cao lớn kéo vào.
Một cô gái nhỏ đang ngủ gật trước quầy lễ tân, sợ tới mức run lên.
Sau đó một tấm thẻ ngân hàng đặt được đặt trước mặt cô.
“Cô nhóc vừa rồi thuê chiếc xe kia, cho tôi một chiếc.”
Câu chữ được chia thành hai phần.
Cố Kiều Niệm nhìn vào kết quả ADN liên tục, chỉ sợ đó là giấc mơ.
Mấy ngày qua, ngày nào cô cũng như sống trên mây.
Những chuyện đã xảy ra không hề có cảm giác chân thật chút nào.
“Chị đừng đi qua đi lại nữa, tôi nhìn cũng thấy mệt.” Cung Dịch bất lực nói.
“Bé ngoan, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện.” Cố Kiều Niệm chạy tới chỗ Cung Dịch.
Cung Dịch nhích sang bên cạnh một chút, thuận thế bế cô ngồi lên đùi…
Cố Kiều Niệm cũng đã quen, theo bản năng đặt tay lên vai Cung Dịch.
“Tôi có quen một thầy tướng, trước kia bà đã từng nói loáng thoáng với tôi, đại khái là ngày nào mẹ tôi cũng khóc vì tôi.”
Điều này, rất có thể lại sau khi cô chết ở kiếp trước, rơi vào cảnh hỗn độn.
Đó cũng là thời điểm hiện tại, chuyện sau này sẽ được đẩy lùi tới hai năm sau.
Nếu như Hàn Thu Hoa không nói bậy.
Điều đó có phải là… ít nhất mẹ ruột của cô vẫn còn sống?
“Thầy tướng ở đâu?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút: “Không phải là cậu sắp xếp giúp tôi sao, chính là bà cô tinh thần không tốt lắm trước đây? Chính là bà ấy.”
“À~”
Cung Dịch gật đầu.
“Bà ấy… Bà ấy rất khác.” Cố Kiều Niệm không biết nên giải thích thế nào với Cung Dịch.
“Chị không cần giải thích, người mà chị có thể để trong lòng, đương nhiên không phải người xấu xa rồi.” Cung Dịch nói tiếp: “Lần sao về nếu có thời gian, chị cũng dẫn tôi đi gặp bà ấy, được không?”
“Được!”
Cố Kiều Niệm đồng ý không chút do dự.
Cũng có thể sau khi Hàn Thu Hoa nhìn thấy Cung Dịch, sẽ nhớ tới cái gì thì sao?
“Chị đó, mấy ngày nay tôi phải trông chừng chị nên chưa được nghỉ ngơi lúc nào.” Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, khá mệt mỏi nói: “Chị đừng đi tới lui như thế, ngủ với tôi có được không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.
Trái tim Cố Kiều Niệm cũng mềm theo.
“Được~”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đáp lại, sờ đầu Cung Dịch.
“Mấy ngày nay cậu đã vất vả vì bảo vệ tôi rồi.”
Nếu không có Cung Dịch, đối mặt với cục diện rối rắm như vậy, Cố Kiều Niệm cũng không chắc liệu mình có thể xử lý tốt và nhanh chóng như vậy không.
“Ừm.”
Cung Dịch gật đầu.
Sau đó Cố Kiều Niệm kéo anh nằm xuống giường.
Mấy ngày nay quả thật Cung Dịch ngủ rất ít, mệt mỏi cũng là sự thật.
Nhưng trước đó Cố Kiều Niệm đã yêu cầu anh, anh chỉ có thể phớt lờ sự mệt mỏi này thôi.
Bây giờ, nguy hiểm của Cố Kiều Niệm cũng tạm thời được giải quyết, nên đến lượt Cung Dịch yêu cầu cô.
Cung Dịch không phải kiểu người cho rằng khi hai bên yêu nhau, nhất định phải suy nghĩ thấu đáo vì đối phương, còn những cảm xúc tiêu cực của mình thì tự gánh lấy.
Đối với Cung Dịch, yêu đương nhiên phải thua thiệt lẫn nhau, rồi lại yêu cầu lẫn nhau.
Cố Kiều Niệm chủ động ôm lấy Cung Dịch, hôn lên mặt anh: “Bé ngoan, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hai mắt Cung Dịch sắp không trụ nổi nữa, anh nhắm mắt lại, hôn lên trán Cố Kiều Niệm.
Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hòn đá trong lòng Cố Kiều Niệm được đặt xuống, đêm nay ngủ vô cùng ngon giấc.
Cũng trong đêm khuya này.
Một tin tức nóng hổi được đăng tải trên các diễn đàn lớn.
Cha mẹ của Cố Kiều Niệm không may bị gϊếŧ, hiện trường vụ án thật khủng khiếp, hung thủ thật sự được nghi ngờ là cha mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm.
Một hòn đá lập tức làm dậy sóng cả hồ.
“Chẳng trách đoàn phim Âm Mưu Phượng Hoàng lại đình công, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy?”
“Thật sự bị cha mẹ nuôi gϊếŧ sao? Quá sốc! Tam quan trốn đi rồi! Lúc trước nick phụ của người đại diện Cố Kiều Niệm có nói rồi, tôi còn chính nghĩa mà phỉ nhổ, nói tin tức này là giả, kết quả bây giờ bạn lại nói cho tôi biết đó là sự thật?”
“Ăn dưa lầu trên, chờ thông báo chính thức!”
Để không làm trễ thời gian trở về, Chu Chu dự định xuất phát ngay trong đêm.
Sau khi rời khỏi phòng Cố Kiều Niệm, cô ấy trực tiếp thuê một chiếc xe trên mạng, dự định sẽ lập tức khởi hành trở về thành phố Dung, đi về qua đêm.
Bằng cách này, sáng mai là cô ấy có thể về đến nhà, giải quyết mọi chuyện cần xử lý ngay trong ngày, đến tối là có thể trở về.
Chỉ trong khoảng một ngày.
Bởi vì chỉ đi một ngày, Chu Chu không mang theo thứ gì khác, cô ấy trở về nhà, cô ấy cầm ba lô của mình, lẳng lặng đi ra ngoài
Vừa ra sân, một hòn đá chợt lăn đến chân Chu Chu.
Cô ấy bị dọa nhảy dựng lên, ngước mắt lên thì thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi ra từ bóng đêm.
Sau khi thấy rõ là ai, Chu Chu: “…”
“Tổng giám đốc Nghiêm, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, anh đi quanh quẩn trong sân làm gì?”Chu Chu hạ giọng hỏi.
“Cô cũng biết là đêm sao? Không đi ngủ mà còn đi đâu đây?” Nghiêm Trình Thành đút hai tay vào túi, mũi đỏ bừng vì lạnh.
“Về thành phố Dung.” Chu Chu cụp mắt.
“Thật trùng hợp, anh đây cũng có việc phải qua đó một chuyến, tiện đường đưa cô đi.”
Thật ra, gần đây có rất nhiều xe, Chu Chu có thể tự lái xe đi. Nhưng vị trí địa lý của nhà cô ấy lại rất xấu, phần lớn là đường núi gập ghềnh khó đi. Gầm xe lại thấp, đi chiếc nào hư chiếc đó. Cho nên cô ấy mới thuê một chiếc xe leo núi để đi.
Ban đầu cô ấy dự định sẽ lái một chiếc xe trong số những chiếc mà Khôi Kiệt sử dụng hằng ngày để đi về thành phố Dung.
Nhưng nếu Nghiêm Trình Thành cũng phải về thành phố Dung, vậy cô ấy có thể đi nhờ một chuyến, chắc chắn là tốt hơn tự lái.
“Tổng giám đốc Nghiêm đúng là một người tốt bụng!”
Chu Chu ôm tay, sau đó bước về phía xe của Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành vẫn duy trì dáng vẻ ngầu lòi , nhìn bóng dáng Chu Chu, cười to một tiếng, sau đó đi qua.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Chu Chu nhận được chiếc xe mình thuê.
Siêu xe của Nghiêm Trình Thành nhiều đến nỗi không đếm hết được bằng bàn tay, nhưng mà…
Anh ấy dạo một vòng quanh chiếc xe Chu Chu thuê: “Chiếc xe bá đạo như vậy của thương hiệu nào thế? Sau tôi chưa từng nhìn thấy?”
“Đây là doanh nghiệp xe địa phương chúng tôi, được thiết kế đặc biệt cho đường núi.” Chu Chu ném balo tới ghế phụ, sau đó nhanh chóng kéo cửa ghế lái ngồi lên, khởi động xe: “Tổng giám đốc Nghiêm, cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, hôm khác mời anh ăn cơm.”
Nghiêm Trình Thành giật giật khóe miệng, giống như muốn nói gì đó.
Tầm mắt liếc nhìn ghế phụ cạnh Chu Chu, sau đó lựa chọn không nói gì. Anh ấy lùi ra phía sau hai bước, thản nhiên xua tay: “Được rồi, mau đi đi.”
“Đi liền đây!” Chu Chu cho rằng Nghiêm Trình Thành chê cô dài dòng, sau khi cười một tiếng thì rời đi.
Lúc này, thành phố nhộn nhịp vào ban ngày bắt đầu rơi vào vẻ yên bình tĩnh lặng.
Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường, giống như những ngọn đèn lồng được bố trí một cách trật tự hai bên đường, soi rõ đường phố.
Nghiêm Trình Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Chu Chu rời đi, mắt không chớp một cái, đứng yên một hai phút.
Cả người giống như nhập định.
Sau đó anh ấy xoay người, đi vào chỗ thuê xe.
Cửa kính mở ra.
Gió lạnh xuyên qua áo gió của người đàn ông cao lớn kéo vào.
Một cô gái nhỏ đang ngủ gật trước quầy lễ tân, sợ tới mức run lên.
Sau đó một tấm thẻ ngân hàng đặt được đặt trước mặt cô.
“Cô nhóc vừa rồi thuê chiếc xe kia, cho tôi một chiếc.”
Câu chữ được chia thành hai phần.
Cố Kiều Niệm nhìn vào kết quả ADN liên tục, chỉ sợ đó là giấc mơ.
Mấy ngày qua, ngày nào cô cũng như sống trên mây.
Những chuyện đã xảy ra không hề có cảm giác chân thật chút nào.
“Chị đừng đi qua đi lại nữa, tôi nhìn cũng thấy mệt.” Cung Dịch bất lực nói.
“Bé ngoan, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện.” Cố Kiều Niệm chạy tới chỗ Cung Dịch.
Cung Dịch nhích sang bên cạnh một chút, thuận thế bế cô ngồi lên đùi…
Cố Kiều Niệm cũng đã quen, theo bản năng đặt tay lên vai Cung Dịch.
“Tôi có quen một thầy tướng, trước kia bà đã từng nói loáng thoáng với tôi, đại khái là ngày nào mẹ tôi cũng khóc vì tôi.”
Điều này, rất có thể lại sau khi cô chết ở kiếp trước, rơi vào cảnh hỗn độn.
Đó cũng là thời điểm hiện tại, chuyện sau này sẽ được đẩy lùi tới hai năm sau.
Nếu như Hàn Thu Hoa không nói bậy.
Điều đó có phải là… ít nhất mẹ ruột của cô vẫn còn sống?
“Thầy tướng ở đâu?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút: “Không phải là cậu sắp xếp giúp tôi sao, chính là bà cô tinh thần không tốt lắm trước đây? Chính là bà ấy.”
“À~”
Cung Dịch gật đầu.
“Bà ấy… Bà ấy rất khác.” Cố Kiều Niệm không biết nên giải thích thế nào với Cung Dịch.
“Chị không cần giải thích, người mà chị có thể để trong lòng, đương nhiên không phải người xấu xa rồi.” Cung Dịch nói tiếp: “Lần sao về nếu có thời gian, chị cũng dẫn tôi đi gặp bà ấy, được không?”
“Được!”
Cố Kiều Niệm đồng ý không chút do dự.
Cũng có thể sau khi Hàn Thu Hoa nhìn thấy Cung Dịch, sẽ nhớ tới cái gì thì sao?
“Chị đó, mấy ngày nay tôi phải trông chừng chị nên chưa được nghỉ ngơi lúc nào.” Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, khá mệt mỏi nói: “Chị đừng đi tới lui như thế, ngủ với tôi có được không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.
Trái tim Cố Kiều Niệm cũng mềm theo.
“Được~”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đáp lại, sờ đầu Cung Dịch.
“Mấy ngày nay cậu đã vất vả vì bảo vệ tôi rồi.”
Nếu không có Cung Dịch, đối mặt với cục diện rối rắm như vậy, Cố Kiều Niệm cũng không chắc liệu mình có thể xử lý tốt và nhanh chóng như vậy không.
“Ừm.”
Cung Dịch gật đầu.
Sau đó Cố Kiều Niệm kéo anh nằm xuống giường.
Mấy ngày nay quả thật Cung Dịch ngủ rất ít, mệt mỏi cũng là sự thật.
Nhưng trước đó Cố Kiều Niệm đã yêu cầu anh, anh chỉ có thể phớt lờ sự mệt mỏi này thôi.
Bây giờ, nguy hiểm của Cố Kiều Niệm cũng tạm thời được giải quyết, nên đến lượt Cung Dịch yêu cầu cô.
Cung Dịch không phải kiểu người cho rằng khi hai bên yêu nhau, nhất định phải suy nghĩ thấu đáo vì đối phương, còn những cảm xúc tiêu cực của mình thì tự gánh lấy.
Đối với Cung Dịch, yêu đương nhiên phải thua thiệt lẫn nhau, rồi lại yêu cầu lẫn nhau.
Cố Kiều Niệm chủ động ôm lấy Cung Dịch, hôn lên mặt anh: “Bé ngoan, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hai mắt Cung Dịch sắp không trụ nổi nữa, anh nhắm mắt lại, hôn lên trán Cố Kiều Niệm.
Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hòn đá trong lòng Cố Kiều Niệm được đặt xuống, đêm nay ngủ vô cùng ngon giấc.
Cũng trong đêm khuya này.
Một tin tức nóng hổi được đăng tải trên các diễn đàn lớn.
Cha mẹ của Cố Kiều Niệm không may bị gϊếŧ, hiện trường vụ án thật khủng khiếp, hung thủ thật sự được nghi ngờ là cha mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm.
Một hòn đá lập tức làm dậy sóng cả hồ.
“Chẳng trách đoàn phim Âm Mưu Phượng Hoàng lại đình công, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy?”
“Thật sự bị cha mẹ nuôi gϊếŧ sao? Quá sốc! Tam quan trốn đi rồi! Lúc trước nick phụ của người đại diện Cố Kiều Niệm có nói rồi, tôi còn chính nghĩa mà phỉ nhổ, nói tin tức này là giả, kết quả bây giờ bạn lại nói cho tôi biết đó là sự thật?”
“Ăn dưa lầu trên, chờ thông báo chính thức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.