Chương 102
Yêu Tam
08/02/2022
Chương 102:
Cố Minh ấy mà, trong lòng có tạp niệm, sinh sôi như cỏ dại, đã từng là một mảnh hoang vu lạnh lẽo bị ngọn lửa nấp kín ngày ngày thiêu đốt, giày vò, đốm lửa nhỏ cũng có thể lan xa, làm cách nào cũng không dập tắt.
Ánh mắt quay đi của Cố Minh lại quay lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt, trên cổ, trên ngực Chung Hiểu Âu, thời gian ngắm nghía của Cố Minh vượt mức bình thường, Chung Hiểu Âu bị ánh mắt ấy thu hút, ngẩng đầu chạm mắt nhau, Cố Minh vội thu lại tầm nhìn, ho khẽ một tiếng.
"Sao thế?" Chung Hiểu Âu dịu dàng hỏi, "Bị cảm ạ??"
Giống như lo lắng bị Chung Hiểu Âu vạch trần tâm tư, mặt mày vô thức đỏ lên, Cố Minh lắc đầu, mất tự nhiên nói, "Không, cổ họng hơi ngứa."
"Mặt đỏ như thế, không lẽ bị sốt sao?" Hai tay Chung Hiểu Âu ôm lấy mặt Cố Minh, mặt cô ấy hơi nóng, Chung Hiểu Âu tỉ mẩn vuốt ve, Cố Minh đã ở bên bờ vực, bị cô sờ như thế, có chút khó chịu, nhưng vẫn ra sức kiềm chế.
Sự chuyển động của hoóc-môn thật sự rất thần kì, dường như Chung Hiểu Âu cũng cảm nhận được thứ gì đó, vuốt tóc Cố Minh, nhẹ nhàng vuốt ve sau tai, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào vành tai mềm mại của cô ấy, Cố Minh cảm thấy dòng máu men theo vành tai chảy tới cổ, một đường chảy xuống, mãi tới đầu ngón chân, một cánh tay khác của Chung Hiểu Âu không biết đã luồn vào trong quần áo của cô ấy tự bao giờ, đang trên da, càn rỡ, vì du͙ƈ vọиɠ, sự kiềm chế cật lực, sự ngụy trang bạt mạng, cuối cùng bị động tác vuốt ve trêu đùa này đánh tan, Cố Minh không khống chế được "ưm" một tiếng, cơ thể cũng ngả ra sô-pha, Chung Hiểu Âu thuận thế đè lên.
Đôi mắt Cố Minh đen láy, đang lặng lẽ phát sáng trong đêm tối, trong ánh sáng đó rõ ràng có khát vọng, có chờ mong, có du͙ƈ vọиɠ nhưng xấu hổ, che che đậy đậy, nhưng lại không khống chế được mà cầu hoan, là cầu hoan sao? Chung Hiểu Âu nghĩ tới từ này, trong lòng đột nhiên ngừng lại hai nhịp, "Chị muốn sao?"
Cố Minh mềm nhũn bị đè lên, ý thức rời đi, nhưng vẫn ra sức muốn duy trì tỉnh táo, hô hấp đều đặn dần mất đi tiết tấu, nhưng lời nói thẳng thừng thế này bảo cô ấy phải đáp lại thế nào? Mộc Dao nói đúng, trên phương diện này, Cố Minh không thẳng thắn, không có cách nào thẳng thắn, vậy thì đừng nói, không nói được nguyên nhân gì thúc giục cô ấy ngồi dậy, dùng bờ môi chạm lên bờ môi, cứ thế chặn miệng Chung Hiểu Âu lại, Cố Minh nghe thấy nhịp tim của mình, có có tiếng "ù ù" trong đầu.
Sự việc quá ngột đột, Chung Hiểu Âu bị chặn miệng như thế, đồng tử đột nhiên co lại, hai tay tay không cách nào cử động, bàn tay luồn vào trong quần áo của Cố Minh lơ lửng bên trong, không dám đặt lên.
Đôi môi thơm ngát, dịu dàng như thế, nhiệt tình như thế, sau thời gian trống rỗng liền bắt đầu phóng túng, Chung Hiểu Âu dùng đầu lưỡi mở khớp hàm, không tốn sức lực, liền mở ra. Dây dưa lấy nhau một lúc, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, giống như ngọn lửa khô ráo bên cạnh, bắt đầu bùng lửa ra ngoài, khát vọng bị châm ngòi, nhiệt độ cơ thể không khống chế được tăng cao, toàn thân nóng nực, mỗi một nơi, mỗi một vùng da trên cơ thể, ban đầu chỉ âm ấm, sờ trong lòng bàn tay, ngày tháng Hai lạnh lẽo trở nên vô cùng ấm áp, sau đó, không chỉ là âm ấm nữa, cơ thể bên ngoài quần áo ngày càng nóng bỏng, tới nỗi khiến người ta muốn đưa tay ra lại muốn rụt tay về.
Nhiệt độ trong văn phòng dần tăng lên, bàn tay nóng bỏng vén vạt áo lên, vứt sang một bên, tất cả nhiệt tình cần rèn sắc lúc còn nóng, đừng suy nghĩ, đừng do dự, chỉ cần vùi đầu trong sự ấm áp, say mê, cõi mộng chết chóc...
Chung Hiểu Âu kéo lấy chiếc chăn trên sô-pha đắp lên cơ thể hai người, cởi quá nhanh, trong phòng vẫn có hơi ấm, nhưng không tránh khỏi khiến người ta run rẩy, chỉ khi hai cơ thể dính chặt lấy nhau, hai hợp thành một, mới không lạnh nữa.
Sô-pha chật chội, chen chúc, rất thích hợp để người đè lên người, không biết tóc tai tán loạn từ lúc nào, cả hai người, tóc dài xõa trên vai, Chung Hiểu Âu nổi lên ý định trêu đùa, bò lên người Cố Minh, nghịch tóc của hai người, quấn lấy nhau, lúc này, Chung Hiểu Âu còn tâm trạng nghịch tóc! Cố Minh cắn một cái lên vai Chung Hiểu Âu, không đau, nhưng rất ngứa, da dẻ tiếp xúc, phía dưới chiếc chăn, làm thế nào cũng chạm vào nhau.
"Muốn một đời quấn lấy nhau, không thể tách rời." Chung Hiểu Âu không đẩy Cố Minh ra, mặc cho cô ấy cắn, bản thân đã vùi lên xương quai xanh, cắn trả lại, hé miệng cắn xuống, đầu lưỡi vẽ vòng tròn nơi đó, Cố Minh không còn sức lực, ôm lấy cổ cô, trong phòng còn sáng đèn, không ai đi tắt, lần này khác với lần trước, ánh trời bên ngoài rất tối, trong phòng lại sáng chói, tất cả của hai người đều nhìn rõ ràng, Cố Minh kéo chiếc chăn len sau lưng Chung Hiểu Âu lên một chút, tới khi che kín hoàn toàn hai người, nhưng ánh đèn vẫn len lỏi qua những lỗ nhỏ trên chiếc chăn len, có thể nhìn thấy tất cả.
Dần dần, bàn tay của Chung Hiểu Âu di chuyển xuống dưới, vuốt ve cả cơ thể, cô nghiêng người nỉ non bên tai Cố Minh, nói mấy lời vô thưởng vô phạt, "Chị thích em gọi chị thế nào?"
"Gì?" Cố Minh duỗi người.
"Chị thích em gọi chị là gì?" Chung Hiểu Âu nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Cố Minh, Cố Minh cảm giác như có luồng điện xoẹt qua cơ thể, hai tay hung hăng chọc vào lưng Chung Hiểu Âu.
"Em vẫn phải gọi chị là phó tổng Cố sao? Ngay cả lúc này cũng thế à?"
Cố Minh thở hổn hển, hai chân đóng chặt, bất mãn nói, "Em nói nhiều quá."
"Không thích sao? Cố Minh?" Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ và tên Cố Minh, Chung Hiểu Âu ăn gan hùm nhả ra mỗi chữ bên tai Cố Minh, chút rung động, run rẩy, động đậy trong nóng bỏng.
"Hay gọi chị là Minh Minh?"
"Minh?"
"Bảo bối yêu dấu..."
Có rất nhiều cách xưng hô, toàn bộ đều lọt vào tai Cố Minh, cô ấy cảm thấy Chung Hiểu Âu là một tên thần kinh, hiện tại ngày càng càn rỡ, muốn đánh cô, nhưng tay người đó không biết từ lúc nào đã đưa tới nơi bí mật nhất.
Run rẩy lan tràn trong đêm khuya tĩnh mịch, đêm mùa xuân, cơn gió thổi, giống như mũi dao, đâm lên cơ thể người ta, lẩy bẩy, nơi đó sớm đã ẩm ướt, lòng bàn tay phủ lên, càng thêm ướŧ áŧ. Giống như có một loại hấp dẫn, lại giống như một loại thói quen, cứ như thế tiến vào, đó là lần đầu tiên Chung Hiểu Âu tiến vào, loại sức lực hòa tan, cảm nhận vi diệu như thế, Cố Minh khẽ nghiêng mặt đi, sự phập phồng trên eo như ẩn như hiện, như thân cây vươn tới nơi cao, càng ngày càng sâu, người đó cầm lòng chẳng đặng gọi tên cô, "Chung Hiểu Âu."
Cái tên bình thường đó được gọi lên từ miệng Cố Minh lại không bình thường, ánh sao trong đêm cũng dần dần mê loạn, mất đi kết cấu, nhìn không chân thật. Chỉ có thể nhìn được một mảng thế giới trống rỗng, ánh sáng trong thế giới đó như ngôi sao lớn rạch nát bầu trời, xung đột, lượn vòng, sâu thẳm, từng chút từng chút nuốt trọn, từng chút từng chút vùi lấp, hơi thở dễ dàng hổn hển, hô hấp hỗn loạn, ngắn ngủi, gấp gáp, tinh thần hưng phấn cao độ, như hít thuốc phiện.
Ngón tay của Chung Hiểu Âu du ngoạn, trêu đùa, thám hiểm trên cơ thể Cố Minh, những động tác của ngón tay bắt đầu càn rỡ, những nơi mẫn cảm, ngày càng dâng trào, ngày càng hừng hực, mỗi âm thanh gọi tên Chung Hiểu Âu của Cố Minh, tất cả sự ngụy trang, tất cả sự lịch thiệp, đều biết mất, những cơn co thắt dịu dàng mà run rẩy như cơn sóng biển trong tối tăm, dâng cao, nở ra, bắn ra, hình thành một cơn sóng lớn nhấn chìm tận cùng.
Cố Minh đan chặt lấy tay Chung Hiểu Âu, rất dùng sức, dường như muốn kẹp đứt tay cô, sóng triều lui đi, tất cả dần dần bình phục lại, làn da nóng bỏng dần dần lạnh đi, duy chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở gấp, gương mặt biến đổi của Cố Minh cuối cùng cũng bình thường lại, Chung Hiểu Âu hôn lên mặt cô ấy, cười rất vui vẻ. Cố Minh vẫn ôm chặt lấy Chung Hiểu Âu, không lên tiếng, cô ấy ôm cô rất lâu, dường như, chỉ có trong thời khắc như thế, Cố Minh mới ôm cô thật chặt, cuối cùng ý thức quay lại, chiếc chăn này, chiếc sô-pha này, văn phòng này, vô thức, Cố Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đây là phòng làm việc đấy! Cô ấy nghĩ bản thân đã từng nói những lời này với Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng, nhưng lúc này Cố Minh chỉ muốn chìm đắm trong cái ôm của Chung Hiểu Âu, không muốn ngẩng đầu lên.
"Lạnh à?" Chung Hiểu Âu quan tâm hỏi.
Cố Minh lắc đầu, cô ấy là người có thể không sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ trong mấy tháng, gần đây sao thế nhỉ? Mới bao lâu, đây đã là lần thứ hai, đều trách người phụ nữ Chung Hiểu Âu này, lần này, lần này còn trực tiếp ở phòng làm việc, phòng làm việc, phòng làm việc mà cô ấy khó tiếp thu nhất, với người công tư phân minh như Cố Minh, phòng làm việc nên là nơi để nghiêm túc làm việc, hiện tại đều bị Chung Hiểu Âu khuấy đảo. Cố Minh nghĩ không thông, chọc lên eo Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu kêu lên, "Đau."
"Sau này không cho phép em làm ở bên ngoài."
"Tại sao?"
"Sau này ở ngoài phải duy trì khoảng cách với tôi."
"Tại sao? Hôm nay là chị tới trước mà." Chung Hiểu Âu tủi thân nói.
"Tôi... tôi làm sao?" Cố Minh vịt chết vẫn cứng miệng.
"Chị hôn em trước." Chung Hiểu Âu sớm đã là tướng sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Cô đã sớm hiểu tính cách của Cố Minh, sợ bị đánh, lúc này liền rời khỏi người Cố Minh, đứng bên sô-pha, quần áo trên người cô cũng cởi gần hết, đứng như thế, lại vội vàng kéo chăn quấn lên người mình, nhưng cái kéo chăn này, cơ thể nhẵn nhụi của Cố Minh lại lộ ra trong ánh sáng.
"Chung Hiểu Âu!" Cố Minh hiếm khi quát thế, rung chuyển cả tầng mười Quốc tế Kinh Điển.
Chung Hiểu Âu nhìn ngây người, trước giờ bản thân chưa từng được nhìn cơ thể Cố Minh một cách trực diện như thế, thân hình rất đẹp, trong mắt Cố Minh có thể lóe ra tia lửa, Chung Hiểu Âu hoàn hồn, vội đắp chăn cho cô ấy, bản thân nhanh chóng nhặt quần áo trên sàn, tại sao lại túng quẫn như thế? Cái này không khoa học.
Lần này Chung Hiểu Âu rất nghe lời, đưa quần áo của Cố Minh cho cô ấy, Cố Minh dùng chăn che đi, mặc quần áo lên, lấy túi xách, tắt đèn, đóng cửa. Cố Minh nhìn chiếc sô-pha kia qua khe cửa, cả chiếc chăn rủ xuống bên góc sô-pha, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Cố Minh ấy mà, trong lòng có tạp niệm, sinh sôi như cỏ dại, đã từng là một mảnh hoang vu lạnh lẽo bị ngọn lửa nấp kín ngày ngày thiêu đốt, giày vò, đốm lửa nhỏ cũng có thể lan xa, làm cách nào cũng không dập tắt.
Ánh mắt quay đi của Cố Minh lại quay lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt, trên cổ, trên ngực Chung Hiểu Âu, thời gian ngắm nghía của Cố Minh vượt mức bình thường, Chung Hiểu Âu bị ánh mắt ấy thu hút, ngẩng đầu chạm mắt nhau, Cố Minh vội thu lại tầm nhìn, ho khẽ một tiếng.
"Sao thế?" Chung Hiểu Âu dịu dàng hỏi, "Bị cảm ạ??"
Giống như lo lắng bị Chung Hiểu Âu vạch trần tâm tư, mặt mày vô thức đỏ lên, Cố Minh lắc đầu, mất tự nhiên nói, "Không, cổ họng hơi ngứa."
"Mặt đỏ như thế, không lẽ bị sốt sao?" Hai tay Chung Hiểu Âu ôm lấy mặt Cố Minh, mặt cô ấy hơi nóng, Chung Hiểu Âu tỉ mẩn vuốt ve, Cố Minh đã ở bên bờ vực, bị cô sờ như thế, có chút khó chịu, nhưng vẫn ra sức kiềm chế.
Sự chuyển động của hoóc-môn thật sự rất thần kì, dường như Chung Hiểu Âu cũng cảm nhận được thứ gì đó, vuốt tóc Cố Minh, nhẹ nhàng vuốt ve sau tai, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào vành tai mềm mại của cô ấy, Cố Minh cảm thấy dòng máu men theo vành tai chảy tới cổ, một đường chảy xuống, mãi tới đầu ngón chân, một cánh tay khác của Chung Hiểu Âu không biết đã luồn vào trong quần áo của cô ấy tự bao giờ, đang trên da, càn rỡ, vì du͙ƈ vọиɠ, sự kiềm chế cật lực, sự ngụy trang bạt mạng, cuối cùng bị động tác vuốt ve trêu đùa này đánh tan, Cố Minh không khống chế được "ưm" một tiếng, cơ thể cũng ngả ra sô-pha, Chung Hiểu Âu thuận thế đè lên.
Đôi mắt Cố Minh đen láy, đang lặng lẽ phát sáng trong đêm tối, trong ánh sáng đó rõ ràng có khát vọng, có chờ mong, có du͙ƈ vọиɠ nhưng xấu hổ, che che đậy đậy, nhưng lại không khống chế được mà cầu hoan, là cầu hoan sao? Chung Hiểu Âu nghĩ tới từ này, trong lòng đột nhiên ngừng lại hai nhịp, "Chị muốn sao?"
Cố Minh mềm nhũn bị đè lên, ý thức rời đi, nhưng vẫn ra sức muốn duy trì tỉnh táo, hô hấp đều đặn dần mất đi tiết tấu, nhưng lời nói thẳng thừng thế này bảo cô ấy phải đáp lại thế nào? Mộc Dao nói đúng, trên phương diện này, Cố Minh không thẳng thắn, không có cách nào thẳng thắn, vậy thì đừng nói, không nói được nguyên nhân gì thúc giục cô ấy ngồi dậy, dùng bờ môi chạm lên bờ môi, cứ thế chặn miệng Chung Hiểu Âu lại, Cố Minh nghe thấy nhịp tim của mình, có có tiếng "ù ù" trong đầu.
Sự việc quá ngột đột, Chung Hiểu Âu bị chặn miệng như thế, đồng tử đột nhiên co lại, hai tay tay không cách nào cử động, bàn tay luồn vào trong quần áo của Cố Minh lơ lửng bên trong, không dám đặt lên.
Đôi môi thơm ngát, dịu dàng như thế, nhiệt tình như thế, sau thời gian trống rỗng liền bắt đầu phóng túng, Chung Hiểu Âu dùng đầu lưỡi mở khớp hàm, không tốn sức lực, liền mở ra. Dây dưa lấy nhau một lúc, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, giống như ngọn lửa khô ráo bên cạnh, bắt đầu bùng lửa ra ngoài, khát vọng bị châm ngòi, nhiệt độ cơ thể không khống chế được tăng cao, toàn thân nóng nực, mỗi một nơi, mỗi một vùng da trên cơ thể, ban đầu chỉ âm ấm, sờ trong lòng bàn tay, ngày tháng Hai lạnh lẽo trở nên vô cùng ấm áp, sau đó, không chỉ là âm ấm nữa, cơ thể bên ngoài quần áo ngày càng nóng bỏng, tới nỗi khiến người ta muốn đưa tay ra lại muốn rụt tay về.
Nhiệt độ trong văn phòng dần tăng lên, bàn tay nóng bỏng vén vạt áo lên, vứt sang một bên, tất cả nhiệt tình cần rèn sắc lúc còn nóng, đừng suy nghĩ, đừng do dự, chỉ cần vùi đầu trong sự ấm áp, say mê, cõi mộng chết chóc...
Chung Hiểu Âu kéo lấy chiếc chăn trên sô-pha đắp lên cơ thể hai người, cởi quá nhanh, trong phòng vẫn có hơi ấm, nhưng không tránh khỏi khiến người ta run rẩy, chỉ khi hai cơ thể dính chặt lấy nhau, hai hợp thành một, mới không lạnh nữa.
Sô-pha chật chội, chen chúc, rất thích hợp để người đè lên người, không biết tóc tai tán loạn từ lúc nào, cả hai người, tóc dài xõa trên vai, Chung Hiểu Âu nổi lên ý định trêu đùa, bò lên người Cố Minh, nghịch tóc của hai người, quấn lấy nhau, lúc này, Chung Hiểu Âu còn tâm trạng nghịch tóc! Cố Minh cắn một cái lên vai Chung Hiểu Âu, không đau, nhưng rất ngứa, da dẻ tiếp xúc, phía dưới chiếc chăn, làm thế nào cũng chạm vào nhau.
"Muốn một đời quấn lấy nhau, không thể tách rời." Chung Hiểu Âu không đẩy Cố Minh ra, mặc cho cô ấy cắn, bản thân đã vùi lên xương quai xanh, cắn trả lại, hé miệng cắn xuống, đầu lưỡi vẽ vòng tròn nơi đó, Cố Minh không còn sức lực, ôm lấy cổ cô, trong phòng còn sáng đèn, không ai đi tắt, lần này khác với lần trước, ánh trời bên ngoài rất tối, trong phòng lại sáng chói, tất cả của hai người đều nhìn rõ ràng, Cố Minh kéo chiếc chăn len sau lưng Chung Hiểu Âu lên một chút, tới khi che kín hoàn toàn hai người, nhưng ánh đèn vẫn len lỏi qua những lỗ nhỏ trên chiếc chăn len, có thể nhìn thấy tất cả.
Dần dần, bàn tay của Chung Hiểu Âu di chuyển xuống dưới, vuốt ve cả cơ thể, cô nghiêng người nỉ non bên tai Cố Minh, nói mấy lời vô thưởng vô phạt, "Chị thích em gọi chị thế nào?"
"Gì?" Cố Minh duỗi người.
"Chị thích em gọi chị là gì?" Chung Hiểu Âu nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Cố Minh, Cố Minh cảm giác như có luồng điện xoẹt qua cơ thể, hai tay hung hăng chọc vào lưng Chung Hiểu Âu.
"Em vẫn phải gọi chị là phó tổng Cố sao? Ngay cả lúc này cũng thế à?"
Cố Minh thở hổn hển, hai chân đóng chặt, bất mãn nói, "Em nói nhiều quá."
"Không thích sao? Cố Minh?" Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ và tên Cố Minh, Chung Hiểu Âu ăn gan hùm nhả ra mỗi chữ bên tai Cố Minh, chút rung động, run rẩy, động đậy trong nóng bỏng.
"Hay gọi chị là Minh Minh?"
"Minh?"
"Bảo bối yêu dấu..."
Có rất nhiều cách xưng hô, toàn bộ đều lọt vào tai Cố Minh, cô ấy cảm thấy Chung Hiểu Âu là một tên thần kinh, hiện tại ngày càng càn rỡ, muốn đánh cô, nhưng tay người đó không biết từ lúc nào đã đưa tới nơi bí mật nhất.
Run rẩy lan tràn trong đêm khuya tĩnh mịch, đêm mùa xuân, cơn gió thổi, giống như mũi dao, đâm lên cơ thể người ta, lẩy bẩy, nơi đó sớm đã ẩm ướt, lòng bàn tay phủ lên, càng thêm ướŧ áŧ. Giống như có một loại hấp dẫn, lại giống như một loại thói quen, cứ như thế tiến vào, đó là lần đầu tiên Chung Hiểu Âu tiến vào, loại sức lực hòa tan, cảm nhận vi diệu như thế, Cố Minh khẽ nghiêng mặt đi, sự phập phồng trên eo như ẩn như hiện, như thân cây vươn tới nơi cao, càng ngày càng sâu, người đó cầm lòng chẳng đặng gọi tên cô, "Chung Hiểu Âu."
Cái tên bình thường đó được gọi lên từ miệng Cố Minh lại không bình thường, ánh sao trong đêm cũng dần dần mê loạn, mất đi kết cấu, nhìn không chân thật. Chỉ có thể nhìn được một mảng thế giới trống rỗng, ánh sáng trong thế giới đó như ngôi sao lớn rạch nát bầu trời, xung đột, lượn vòng, sâu thẳm, từng chút từng chút nuốt trọn, từng chút từng chút vùi lấp, hơi thở dễ dàng hổn hển, hô hấp hỗn loạn, ngắn ngủi, gấp gáp, tinh thần hưng phấn cao độ, như hít thuốc phiện.
Ngón tay của Chung Hiểu Âu du ngoạn, trêu đùa, thám hiểm trên cơ thể Cố Minh, những động tác của ngón tay bắt đầu càn rỡ, những nơi mẫn cảm, ngày càng dâng trào, ngày càng hừng hực, mỗi âm thanh gọi tên Chung Hiểu Âu của Cố Minh, tất cả sự ngụy trang, tất cả sự lịch thiệp, đều biết mất, những cơn co thắt dịu dàng mà run rẩy như cơn sóng biển trong tối tăm, dâng cao, nở ra, bắn ra, hình thành một cơn sóng lớn nhấn chìm tận cùng.
Cố Minh đan chặt lấy tay Chung Hiểu Âu, rất dùng sức, dường như muốn kẹp đứt tay cô, sóng triều lui đi, tất cả dần dần bình phục lại, làn da nóng bỏng dần dần lạnh đi, duy chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở gấp, gương mặt biến đổi của Cố Minh cuối cùng cũng bình thường lại, Chung Hiểu Âu hôn lên mặt cô ấy, cười rất vui vẻ. Cố Minh vẫn ôm chặt lấy Chung Hiểu Âu, không lên tiếng, cô ấy ôm cô rất lâu, dường như, chỉ có trong thời khắc như thế, Cố Minh mới ôm cô thật chặt, cuối cùng ý thức quay lại, chiếc chăn này, chiếc sô-pha này, văn phòng này, vô thức, Cố Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đây là phòng làm việc đấy! Cô ấy nghĩ bản thân đã từng nói những lời này với Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng, nhưng lúc này Cố Minh chỉ muốn chìm đắm trong cái ôm của Chung Hiểu Âu, không muốn ngẩng đầu lên.
"Lạnh à?" Chung Hiểu Âu quan tâm hỏi.
Cố Minh lắc đầu, cô ấy là người có thể không sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ trong mấy tháng, gần đây sao thế nhỉ? Mới bao lâu, đây đã là lần thứ hai, đều trách người phụ nữ Chung Hiểu Âu này, lần này, lần này còn trực tiếp ở phòng làm việc, phòng làm việc, phòng làm việc mà cô ấy khó tiếp thu nhất, với người công tư phân minh như Cố Minh, phòng làm việc nên là nơi để nghiêm túc làm việc, hiện tại đều bị Chung Hiểu Âu khuấy đảo. Cố Minh nghĩ không thông, chọc lên eo Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu kêu lên, "Đau."
"Sau này không cho phép em làm ở bên ngoài."
"Tại sao?"
"Sau này ở ngoài phải duy trì khoảng cách với tôi."
"Tại sao? Hôm nay là chị tới trước mà." Chung Hiểu Âu tủi thân nói.
"Tôi... tôi làm sao?" Cố Minh vịt chết vẫn cứng miệng.
"Chị hôn em trước." Chung Hiểu Âu sớm đã là tướng sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Cô đã sớm hiểu tính cách của Cố Minh, sợ bị đánh, lúc này liền rời khỏi người Cố Minh, đứng bên sô-pha, quần áo trên người cô cũng cởi gần hết, đứng như thế, lại vội vàng kéo chăn quấn lên người mình, nhưng cái kéo chăn này, cơ thể nhẵn nhụi của Cố Minh lại lộ ra trong ánh sáng.
"Chung Hiểu Âu!" Cố Minh hiếm khi quát thế, rung chuyển cả tầng mười Quốc tế Kinh Điển.
Chung Hiểu Âu nhìn ngây người, trước giờ bản thân chưa từng được nhìn cơ thể Cố Minh một cách trực diện như thế, thân hình rất đẹp, trong mắt Cố Minh có thể lóe ra tia lửa, Chung Hiểu Âu hoàn hồn, vội đắp chăn cho cô ấy, bản thân nhanh chóng nhặt quần áo trên sàn, tại sao lại túng quẫn như thế? Cái này không khoa học.
Lần này Chung Hiểu Âu rất nghe lời, đưa quần áo của Cố Minh cho cô ấy, Cố Minh dùng chăn che đi, mặc quần áo lên, lấy túi xách, tắt đèn, đóng cửa. Cố Minh nhìn chiếc sô-pha kia qua khe cửa, cả chiếc chăn rủ xuống bên góc sô-pha, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.