Chương 43
Cốt Hỏa
27/04/2024
Sở Kỳ Thu mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cổ áo lệch sang một bên, đầu tóc rối bù, đôi mắt vô thần, đây điển hình là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. Nó đột nhiên hình thành một sự tương phản kỳ lạ uvới chàng trai trẻ đầy năng lượng Lý Bán Diễm trước mặt cậu lúc này.
Trong nháy mắt Lý Bán Diễm xuất hiện trước mắt cậu, vẻ mặt có chút uể oải của hắn cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, theo ánh mắt cậu quay lại nhìn hai con chó husky đang gặm cỏ dưới ban công.
Sở Kỳ Thu: “Sao cậu lại tới đây? Tớ còn tưởng rằng gặp trộm.”
“Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây này, sao cậu lại ở đây?” Lý Bán Diễm lắc chìa khóa xe hai lần trước mặt Sở Kỳ Thu, “Nè, chìa khóa của cậu. Mau lấy lại đi thôi, nếu cứ để ở nhà tớ không biết khi nào sẽ bị hai con cẩu kia gặm mất đâu.”
Ban công là nơi đầu gió, một mùi thơm nồng từ phòng khách tràn ra, Lý Bán Diễm đẩy Sở Kỳ Thu đang đứng trước mặt sang một bên, ngang nhiên đi vào phòng, hoàn toàn quên mất hành động phi pháp mình vừa làm khi nãy.
Sở Kỳ Thu nghĩ đến Ngôn Minh bị dị ứng với lông chó liền đóng cửa lại.
Lý Bán Diễm nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách xem máy tính, từ xa có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng trên khuôn mặt anh ta.
Trên bàn đặt một tách cà phê nóng.
Lý Bán Diễm mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, thầy Ngôn Minh. Tôi đang tự hỏi sao lại thơm thế, hóa ra thầy đang uống cà phê à.”
“Ừm. Chào buổi sáng.”
Ngôn Minh có lẽ bị ảnh hưởng bởi công việc nên ăn mặc gọn gàng hơn Sở Kỳ Thu còn đang buồn ngủ một chút. Anh mặc một chiếc áo sơ mi có chất liệu khá phẳng, mái tóc được chải cẩn thận. Nhưng khi đến gần hơn, Lý Bán Diễm phát hiện áo có tổng cộng sáu chiếc cúc, nhưng Ngôn Minh chỉ cài ba chiếc ở giữa. Cổ áo của anh mở để lộ xương quai xanh, dưới anh nắng mặt trời lồng ngực như ẩn như hiện, lấp ló dưới lớp áo sơ mi.
Lý Bán Diễm là một thẳng nam nhưng anh không phải là một kẻ ngốc. Hắn đã sớm nghi ngờ Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hắn càng tin và chắc chắn hơn.
Hắn không muốn chủ động vạch trần, nhưng đồng thời cũng tức giận vì Sở Kỳ Thu đã giấu người bạn thân là hắn đây nên có một ý đồ xấu xuất hiện trong đầu. Hắn quay mặt ra ban công và nói: “Kỳ Thu, tớ cũng muốn uống cà phê.”
Sở Khải Thu vừa mới tỉnh giấc, đầu óc còn chưa thật sự tỉnh táo, quay đầu lại: “Vẫn còn, để tớ rót cho.”
Lý Bán Diễm vẻ mặt kinh ngạc, bắt đầu cố ý hỏi: “Sao cậu lại biết cà phê của hàng xóm nhà tớ để ở đâu chứ hả.”
Sở Kỳ Thu như là đã chuẩn bị sẵn kịch bản từ lâu, từ tốn trả lời: “Thầy Ngôn không khỏe, tớ đến chăm sóc thầy ấy một chút.”
Ngôn Minh cũng rất phối hợp, cúi đầu dựa lưng vào sô pha, nhìn qua trông cực kỳ giống bị bệnh thật.
Lý Bán Diễm đi đến nơi giao giữa phòng ăn và phòng khách: “Sao lại có cái đệm to như vậy trên đất? Rộng như này chắc hai người năm cũng vừa nhỉ.”
Sở Kỳ Thu đột nhiên mở to hai mắt, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, liếc nhanh về phía Ngôn Minh.
Ngôn Minh cũng sửng sốt giây lát, nhưng không nói gì.
Sở Kỳ Thu hắng giọng, liếc nhìn ngón chân không ngừng chuyển động của Lý Bán Diễm: “Đây là tấm thảm tớ mang đến đây để tập yoga, tạm thời không có chỗ để nên để ở đây.”
Lý Bán Diễm khá tò mò: “Cậu học yoga khi nào? Nam cũng có thể tập được yoga sao?”
Mặc dù Sở Kỳ Thu chưa bao giờ tập yoga nhưng ít nhất cậu cũng đã đọc qua tác dụng của yoga trên Internet: “Tất nhiên là có thể. Yoga có thể ngăn ngừa thoát vị đĩa đệm.”
Lý Bán Diễm gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày cậu đều ngồi trước máy tính rất lâu, cần phải tập nhiều bài tập giãn cơ, nhưng tớ nhớ hình như tuần nào cậu cũng đến phòng tập thể hình mà.”
Sở Kỳ Thu: “Phòng tập xa quá, không cần ra ngoài mà có thể tập yoga tại nhà luôn, tớ thấy thuận tiện hơn.”
“Tớ hiểu mà. Bình thường cậu rất bận rộn thời gian rất quý giá.” Lý Bán Diễm dường như tin vào những gì Sở Kỳ Thu nói, “Tấm thảm này quá mềm, nó có thể dùng để tập yoga không? Hay là để hôm nào tớ tặng cậu một tấm tốt hơn nhé?”
Sở Kỳ Thu nói: “Không cần, khi về tớ sẽ tự mua.”
Hai người đã cùng nhau lớn lên, nếu cứ đứng đây nói thêm hai câu nữa, Lý Bán Diễm chắc chắn sẽ đoán được cậu đang nói dối. Sở Kỳ Thu nhanh chóng vào bếp rót cà phê hắn.
Lý Bán Diễm bước từng bước nhỏ đi vòng quanh phòng khách và phòng ăn, đứng chắp tay sau lưng, giống như vị lãnh đạo già trên TV đến thị sát dân tình.
“Muốn thêm sữa không?” Sở Kỳ Thu hỏi.
“Không cần. Tớ uống cà phê đen.”
Sau đó Lý Bán Diễm ngồi xuống bên cạnh Ngôn Minh, Sở Khải Thu bưng cà phê đưa cho hắn: “Tớ chỉ làm cho cậu lần này, lần sau cậu tự mình làm đi.”
Lý Bán Diễm không phản khánh, rũ mắt, dùng miệng thổi một vòng tròn nhỏ dọc theo bề mặt cốc: “Lần sau? Lần sau cậu còn ở đây không? Thầy Ngôn Minh có thể chất tốt như vậy, sẽ không thường xuyên bị ốm đâu.”
Sở Kỳ Thu vừa mới buột miệng nói ra, chính cậu cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi quay đầu lại cẩn thận suy nghĩ, nói như thế quả thực rất dễ dàng khiến người ta hiểu làm.
Vì vậy, cậu nói thêm: “Ý là nếu tớ vẫn còn ở đây.”
Lý Bán Diễm dùng môi kiểm tra nhiệt độ của cà phê, không có cảm giác nóng, sau đó uống hai ngụm lớn.
Sau đó từ tốn nói: “Sau cổ thầy Ngôn Minh sao lại có vết đỏ sẫm thế kia.”
Cổ. Đỏ sẫm. Dấu vết.
Đó không phải là dấu hôn sao?
Sở Kỳ Thu lập tức hít một hơi, cảm giác được trong lồng ngực nghẹn lại. Ngôn Minh cũng vội vàng sờ lên cổ.
Lý Bán Diễm rất hài lòng với phản ứng của hai người: “Tớ nhớ tới trước đó đã nói thầy Ngôn Minh bị dị ứng với lông chó, trên người tớ có dính ít lông chó cho nên tớ có hơi lo lắng. Nhìn kĩ lại có vẻ không phải chắc có lẽ là tớ nhìn lầm.”
Sở Kỳ Thu chậm rãi thở ra. Tại sao cậu không nhận ra rằng khi nói chuyện Lý Bán Diễm lại ồn ào như thế này cơ chứ.
Bây giờ cậu chỉ hy vọng Lý Bán Diễm có thể nhanh chóng rời đi. Lý Bán Diễm nhanh chóng uống hết cốc cà phê, lẩm bẩm một mình, lấy khăn ướt trên bàn lau miệng: “Tớ vừa nhặt một đồ vật cao su trên mặt đất trên cạnh tấm thảm yoga của cậu.”
“Cái gì?”
Những lời Lý Bán Diễm nói hôm nay không những khiến cậu shock mà còn làm cậu đau tim. Cậu cảm thấy trái tim mình như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bây giờ Ngôn Minh cũng có chút không chịu nổi. Tuy vẫn đang nhìn vào máy tính nhưng có lẽ một chữ trên đó cũng không đọc được.
“Là một chiếc ốp điện thoại di động.” Trong nháy mắt, Lý Bán Diễm lấy từ trong túi ra chiếc ốp điện thoại di động màu đen, cười nói: “Là của cậu phải không? Tớ từng nhìn thấy rồi.”
Hóa ra chỉ là một chiếc ốp điện thoại di động.
Cậu nhớ ra hôm qua cậu tháo ốp ra đặt ở phòng ăn. Hôm nay nó rơi xuống đất khi nào vậy nhỉ?
Sở Kỳ Thu có chút khó chịu: “Hôm nay cậu sao vậy? Luôn nói những lời mơ hồ dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Lý Bán Diễm vẻ mặt vô tội: “Hiểu lầm cái gì?”
Sở Kỳ Thu nói: “Chính là...” Sau đó giống như diều đứt dây.
Tầng “mơ hồ” đó thật đáng xấu hổ, muốn giải thích cũng không giải thích được.
Nhìn thấy hai người bên cạnh bị câu hỏi của hắn làm sửng sốt, Lý Bán Diễm cực kỳ hài lòng đứng dậy khỏi bàn cà phê. Hai chú chó husky của hắn đang rúc vào giữa khung cửa sổ nhỏ trong suốt đối diện nhìn về phía bên này.
“Không làm phiền thầy Ngôn Minh nghỉ ngơi nữa. Đã đến lúc phải đưa hai đứa nhóc con to xác này về rồi.” Lý Bán Diễm tạm biệt bọn họ rồi dẫn theo hai con husky quay về.
Qua cửa sổ nhìn ra vườn, Sở Kỳ Thu bất lực nhìn Lý Bán Diễm cầm thức ăn trong tay đuổi theo hai con husky rất lâu rồi mới quay về nhà.
Sở Kỳ Thu đặt lòng bàn tay lên cửa kính, nhìn chằm chằm vào bóng lưng sắp biến mất của Lý Bán Diễm: “Thầy Ngôn ơi, hình như cậu ấy phát hiện ra rồi.”
Ngôn Minh: “Đúng vậy, phát hiện ra rồi.”
Sở Kỳ Thu do dự: “Thầy muốn nói cho cậu ấy biết không? Nhưng thầy là người nổi tiếng...”
Như đã biết, hầu hết những người nổi tiếng trong làng giải trí sẽ không chọn cách tiết lộ mối quan hệ của mình. Nhiều người nổi tiếng không những không muốn nói với công chúng mà thậm chí còn giấu giếm chuyện này với người thân và bạn bè. Điều này có thể tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có. Một nửa còn lại về cơ bản có thể hiểu được khó khăn của người nổi tiếng và sẵn sàng trở thành người yêu ngầm.
Đương nhiên Sở Kỳ Thu cũng sẵn sàng làm điều này. Điều này không phải do tâm lý khiêm tốn, tự ti mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của cậu. Ngôn Minh vẫn còn trẻ và có một ngôi sao lớn trong tương lai. Bất kỳ nhãn hiệu đồng tính hay đồng tính nào cũng có thể dập tắt sự nghiệp của anh. Cuối cùng anh đã vượt qua được thời kỳ khó khăn đó, Sở Kỳ Thu cậu cảm thấy mình không thể tùy tiện phá hỏng con đường này được.
Ngôn Minh đoán được lo lắng của đối phương, nhưng suy nghĩ của anh không bi quan như Sở Kỳ Thu.
“Em thấy thế nào, cậu ấy là bạn thân của em. Em có tin tưởng cậu ấy không? Nếu em tin tưởng cậu ấy, vậy lát nữa chúng ta đến gặp và nói chuyện với cậu ấy nhé.”
Ngôn Minh nhìn Sở Kỳ Thu với đôi mắt hoàn toàn tin cậy.
Sở Kỳ Thu nói: “Chỉ cần ngươi nói rõ ràng với cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không truyền ra ngoài.”
Ngôn Minh đóng máy tính lại, nói: “Anh lên lầu thay quần áo.”
Sở Kỳ Thu tiếp lời: “Em cũng muốn thay quần áo, bộ này không phù hợp chút nào.”
Hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tiểu Chu tổng không thích phơi nắng nên vẫn ở trong hội quán của mình, tận tưởng âm thanh tách vỏ dưa từ ngón tay trắng muốt của người đẹp bên cạnh.
Những miếng dưa trắng béo ngậy lần lượt được đưa vào miệng.
Hạt dưa trắng mập được đưa vào miệng của tiểu Chu tổng bằng miệng của cô gái kia.
Về mặt giải trí và hưởng thụ, tiểu Chu tổng mà đứng thứ hai trong thế hệ phú nhị đai ở thành phố V thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
“Thế nào? Đã hỏi rồi à?” Sau khi kết thúc nụ hôn với cô gái bên cạnh, tiểu Chu tổng không lưu luyến quay đầu hỏi Lý Bán Diễm.
Lý Bán Diễm không ngừng lắc chén rượu, thản nhiên trả lời: “Đã hỏi. Ài, thì ra cậu ấy đã hẹn hò với người ta rồi.”
Tiểu Chu tổng ảo não: “Vậy Ngôn Minh không có cơ hội nữa à?”
“ Đúng vậy. Ai bảo bạn tôi là hàng hiếm chứ. Nghe nói trong giới bọn họ, 0 nhiều 1 lại ít, mà cậu ấy là một mãnh 1 hiểu không, trong giới nhiều lựa chọn như vậy, tại sao phải lựa chọn minh tinh làm gì cho phiền? Trước mặt công chúng còn phải né tránh nhau, phát phiền.”
“Cũng khó trách, bây giờ ở thành phố V khó tìm 1. Anh ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, nên việc tìm một tiểu 0 mềm mại trắng nõn chỉ là chuyện bình thường thôi.”
“ Chỉ cần cậu ấy không còn tin vào lý thuyết tình yêu nữa, cậu ấy sẽ có rất nhiều người yêu để lựa chọn.”
Tiểu Chu tổng một lần nữa lại nuốt hạt dưa trong miệng người đẹp kia vào bụng.
“Đã nhiều năm như vậy, tôi rất muốn biết khi nào Ngôn Minh sẽ tìm được người yêu.” Tiểu Chu tổng nhíu mày thở dài, “Khi đó chắc tôi phải mở rộng tầm mắt để xem mẫu người nào có thể thu hút được Ngôn Minh.”
Trong nháy mắt Lý Bán Diễm xuất hiện trước mắt cậu, vẻ mặt có chút uể oải của hắn cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, theo ánh mắt cậu quay lại nhìn hai con chó husky đang gặm cỏ dưới ban công.
Sở Kỳ Thu: “Sao cậu lại tới đây? Tớ còn tưởng rằng gặp trộm.”
“Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây này, sao cậu lại ở đây?” Lý Bán Diễm lắc chìa khóa xe hai lần trước mặt Sở Kỳ Thu, “Nè, chìa khóa của cậu. Mau lấy lại đi thôi, nếu cứ để ở nhà tớ không biết khi nào sẽ bị hai con cẩu kia gặm mất đâu.”
Ban công là nơi đầu gió, một mùi thơm nồng từ phòng khách tràn ra, Lý Bán Diễm đẩy Sở Kỳ Thu đang đứng trước mặt sang một bên, ngang nhiên đi vào phòng, hoàn toàn quên mất hành động phi pháp mình vừa làm khi nãy.
Sở Kỳ Thu nghĩ đến Ngôn Minh bị dị ứng với lông chó liền đóng cửa lại.
Lý Bán Diễm nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách xem máy tính, từ xa có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng trên khuôn mặt anh ta.
Trên bàn đặt một tách cà phê nóng.
Lý Bán Diễm mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, thầy Ngôn Minh. Tôi đang tự hỏi sao lại thơm thế, hóa ra thầy đang uống cà phê à.”
“Ừm. Chào buổi sáng.”
Ngôn Minh có lẽ bị ảnh hưởng bởi công việc nên ăn mặc gọn gàng hơn Sở Kỳ Thu còn đang buồn ngủ một chút. Anh mặc một chiếc áo sơ mi có chất liệu khá phẳng, mái tóc được chải cẩn thận. Nhưng khi đến gần hơn, Lý Bán Diễm phát hiện áo có tổng cộng sáu chiếc cúc, nhưng Ngôn Minh chỉ cài ba chiếc ở giữa. Cổ áo của anh mở để lộ xương quai xanh, dưới anh nắng mặt trời lồng ngực như ẩn như hiện, lấp ló dưới lớp áo sơ mi.
Lý Bán Diễm là một thẳng nam nhưng anh không phải là một kẻ ngốc. Hắn đã sớm nghi ngờ Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hắn càng tin và chắc chắn hơn.
Hắn không muốn chủ động vạch trần, nhưng đồng thời cũng tức giận vì Sở Kỳ Thu đã giấu người bạn thân là hắn đây nên có một ý đồ xấu xuất hiện trong đầu. Hắn quay mặt ra ban công và nói: “Kỳ Thu, tớ cũng muốn uống cà phê.”
Sở Khải Thu vừa mới tỉnh giấc, đầu óc còn chưa thật sự tỉnh táo, quay đầu lại: “Vẫn còn, để tớ rót cho.”
Lý Bán Diễm vẻ mặt kinh ngạc, bắt đầu cố ý hỏi: “Sao cậu lại biết cà phê của hàng xóm nhà tớ để ở đâu chứ hả.”
Sở Kỳ Thu như là đã chuẩn bị sẵn kịch bản từ lâu, từ tốn trả lời: “Thầy Ngôn không khỏe, tớ đến chăm sóc thầy ấy một chút.”
Ngôn Minh cũng rất phối hợp, cúi đầu dựa lưng vào sô pha, nhìn qua trông cực kỳ giống bị bệnh thật.
Lý Bán Diễm đi đến nơi giao giữa phòng ăn và phòng khách: “Sao lại có cái đệm to như vậy trên đất? Rộng như này chắc hai người năm cũng vừa nhỉ.”
Sở Kỳ Thu đột nhiên mở to hai mắt, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, liếc nhanh về phía Ngôn Minh.
Ngôn Minh cũng sửng sốt giây lát, nhưng không nói gì.
Sở Kỳ Thu hắng giọng, liếc nhìn ngón chân không ngừng chuyển động của Lý Bán Diễm: “Đây là tấm thảm tớ mang đến đây để tập yoga, tạm thời không có chỗ để nên để ở đây.”
Lý Bán Diễm khá tò mò: “Cậu học yoga khi nào? Nam cũng có thể tập được yoga sao?”
Mặc dù Sở Kỳ Thu chưa bao giờ tập yoga nhưng ít nhất cậu cũng đã đọc qua tác dụng của yoga trên Internet: “Tất nhiên là có thể. Yoga có thể ngăn ngừa thoát vị đĩa đệm.”
Lý Bán Diễm gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày cậu đều ngồi trước máy tính rất lâu, cần phải tập nhiều bài tập giãn cơ, nhưng tớ nhớ hình như tuần nào cậu cũng đến phòng tập thể hình mà.”
Sở Kỳ Thu: “Phòng tập xa quá, không cần ra ngoài mà có thể tập yoga tại nhà luôn, tớ thấy thuận tiện hơn.”
“Tớ hiểu mà. Bình thường cậu rất bận rộn thời gian rất quý giá.” Lý Bán Diễm dường như tin vào những gì Sở Kỳ Thu nói, “Tấm thảm này quá mềm, nó có thể dùng để tập yoga không? Hay là để hôm nào tớ tặng cậu một tấm tốt hơn nhé?”
Sở Kỳ Thu nói: “Không cần, khi về tớ sẽ tự mua.”
Hai người đã cùng nhau lớn lên, nếu cứ đứng đây nói thêm hai câu nữa, Lý Bán Diễm chắc chắn sẽ đoán được cậu đang nói dối. Sở Kỳ Thu nhanh chóng vào bếp rót cà phê hắn.
Lý Bán Diễm bước từng bước nhỏ đi vòng quanh phòng khách và phòng ăn, đứng chắp tay sau lưng, giống như vị lãnh đạo già trên TV đến thị sát dân tình.
“Muốn thêm sữa không?” Sở Kỳ Thu hỏi.
“Không cần. Tớ uống cà phê đen.”
Sau đó Lý Bán Diễm ngồi xuống bên cạnh Ngôn Minh, Sở Khải Thu bưng cà phê đưa cho hắn: “Tớ chỉ làm cho cậu lần này, lần sau cậu tự mình làm đi.”
Lý Bán Diễm không phản khánh, rũ mắt, dùng miệng thổi một vòng tròn nhỏ dọc theo bề mặt cốc: “Lần sau? Lần sau cậu còn ở đây không? Thầy Ngôn Minh có thể chất tốt như vậy, sẽ không thường xuyên bị ốm đâu.”
Sở Kỳ Thu vừa mới buột miệng nói ra, chính cậu cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi quay đầu lại cẩn thận suy nghĩ, nói như thế quả thực rất dễ dàng khiến người ta hiểu làm.
Vì vậy, cậu nói thêm: “Ý là nếu tớ vẫn còn ở đây.”
Lý Bán Diễm dùng môi kiểm tra nhiệt độ của cà phê, không có cảm giác nóng, sau đó uống hai ngụm lớn.
Sau đó từ tốn nói: “Sau cổ thầy Ngôn Minh sao lại có vết đỏ sẫm thế kia.”
Cổ. Đỏ sẫm. Dấu vết.
Đó không phải là dấu hôn sao?
Sở Kỳ Thu lập tức hít một hơi, cảm giác được trong lồng ngực nghẹn lại. Ngôn Minh cũng vội vàng sờ lên cổ.
Lý Bán Diễm rất hài lòng với phản ứng của hai người: “Tớ nhớ tới trước đó đã nói thầy Ngôn Minh bị dị ứng với lông chó, trên người tớ có dính ít lông chó cho nên tớ có hơi lo lắng. Nhìn kĩ lại có vẻ không phải chắc có lẽ là tớ nhìn lầm.”
Sở Kỳ Thu chậm rãi thở ra. Tại sao cậu không nhận ra rằng khi nói chuyện Lý Bán Diễm lại ồn ào như thế này cơ chứ.
Bây giờ cậu chỉ hy vọng Lý Bán Diễm có thể nhanh chóng rời đi. Lý Bán Diễm nhanh chóng uống hết cốc cà phê, lẩm bẩm một mình, lấy khăn ướt trên bàn lau miệng: “Tớ vừa nhặt một đồ vật cao su trên mặt đất trên cạnh tấm thảm yoga của cậu.”
“Cái gì?”
Những lời Lý Bán Diễm nói hôm nay không những khiến cậu shock mà còn làm cậu đau tim. Cậu cảm thấy trái tim mình như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bây giờ Ngôn Minh cũng có chút không chịu nổi. Tuy vẫn đang nhìn vào máy tính nhưng có lẽ một chữ trên đó cũng không đọc được.
“Là một chiếc ốp điện thoại di động.” Trong nháy mắt, Lý Bán Diễm lấy từ trong túi ra chiếc ốp điện thoại di động màu đen, cười nói: “Là của cậu phải không? Tớ từng nhìn thấy rồi.”
Hóa ra chỉ là một chiếc ốp điện thoại di động.
Cậu nhớ ra hôm qua cậu tháo ốp ra đặt ở phòng ăn. Hôm nay nó rơi xuống đất khi nào vậy nhỉ?
Sở Kỳ Thu có chút khó chịu: “Hôm nay cậu sao vậy? Luôn nói những lời mơ hồ dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Lý Bán Diễm vẻ mặt vô tội: “Hiểu lầm cái gì?”
Sở Kỳ Thu nói: “Chính là...” Sau đó giống như diều đứt dây.
Tầng “mơ hồ” đó thật đáng xấu hổ, muốn giải thích cũng không giải thích được.
Nhìn thấy hai người bên cạnh bị câu hỏi của hắn làm sửng sốt, Lý Bán Diễm cực kỳ hài lòng đứng dậy khỏi bàn cà phê. Hai chú chó husky của hắn đang rúc vào giữa khung cửa sổ nhỏ trong suốt đối diện nhìn về phía bên này.
“Không làm phiền thầy Ngôn Minh nghỉ ngơi nữa. Đã đến lúc phải đưa hai đứa nhóc con to xác này về rồi.” Lý Bán Diễm tạm biệt bọn họ rồi dẫn theo hai con husky quay về.
Qua cửa sổ nhìn ra vườn, Sở Kỳ Thu bất lực nhìn Lý Bán Diễm cầm thức ăn trong tay đuổi theo hai con husky rất lâu rồi mới quay về nhà.
Sở Kỳ Thu đặt lòng bàn tay lên cửa kính, nhìn chằm chằm vào bóng lưng sắp biến mất của Lý Bán Diễm: “Thầy Ngôn ơi, hình như cậu ấy phát hiện ra rồi.”
Ngôn Minh: “Đúng vậy, phát hiện ra rồi.”
Sở Kỳ Thu do dự: “Thầy muốn nói cho cậu ấy biết không? Nhưng thầy là người nổi tiếng...”
Như đã biết, hầu hết những người nổi tiếng trong làng giải trí sẽ không chọn cách tiết lộ mối quan hệ của mình. Nhiều người nổi tiếng không những không muốn nói với công chúng mà thậm chí còn giấu giếm chuyện này với người thân và bạn bè. Điều này có thể tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có. Một nửa còn lại về cơ bản có thể hiểu được khó khăn của người nổi tiếng và sẵn sàng trở thành người yêu ngầm.
Đương nhiên Sở Kỳ Thu cũng sẵn sàng làm điều này. Điều này không phải do tâm lý khiêm tốn, tự ti mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của cậu. Ngôn Minh vẫn còn trẻ và có một ngôi sao lớn trong tương lai. Bất kỳ nhãn hiệu đồng tính hay đồng tính nào cũng có thể dập tắt sự nghiệp của anh. Cuối cùng anh đã vượt qua được thời kỳ khó khăn đó, Sở Kỳ Thu cậu cảm thấy mình không thể tùy tiện phá hỏng con đường này được.
Ngôn Minh đoán được lo lắng của đối phương, nhưng suy nghĩ của anh không bi quan như Sở Kỳ Thu.
“Em thấy thế nào, cậu ấy là bạn thân của em. Em có tin tưởng cậu ấy không? Nếu em tin tưởng cậu ấy, vậy lát nữa chúng ta đến gặp và nói chuyện với cậu ấy nhé.”
Ngôn Minh nhìn Sở Kỳ Thu với đôi mắt hoàn toàn tin cậy.
Sở Kỳ Thu nói: “Chỉ cần ngươi nói rõ ràng với cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không truyền ra ngoài.”
Ngôn Minh đóng máy tính lại, nói: “Anh lên lầu thay quần áo.”
Sở Kỳ Thu tiếp lời: “Em cũng muốn thay quần áo, bộ này không phù hợp chút nào.”
Hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tiểu Chu tổng không thích phơi nắng nên vẫn ở trong hội quán của mình, tận tưởng âm thanh tách vỏ dưa từ ngón tay trắng muốt của người đẹp bên cạnh.
Những miếng dưa trắng béo ngậy lần lượt được đưa vào miệng.
Hạt dưa trắng mập được đưa vào miệng của tiểu Chu tổng bằng miệng của cô gái kia.
Về mặt giải trí và hưởng thụ, tiểu Chu tổng mà đứng thứ hai trong thế hệ phú nhị đai ở thành phố V thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
“Thế nào? Đã hỏi rồi à?” Sau khi kết thúc nụ hôn với cô gái bên cạnh, tiểu Chu tổng không lưu luyến quay đầu hỏi Lý Bán Diễm.
Lý Bán Diễm không ngừng lắc chén rượu, thản nhiên trả lời: “Đã hỏi. Ài, thì ra cậu ấy đã hẹn hò với người ta rồi.”
Tiểu Chu tổng ảo não: “Vậy Ngôn Minh không có cơ hội nữa à?”
“ Đúng vậy. Ai bảo bạn tôi là hàng hiếm chứ. Nghe nói trong giới bọn họ, 0 nhiều 1 lại ít, mà cậu ấy là một mãnh 1 hiểu không, trong giới nhiều lựa chọn như vậy, tại sao phải lựa chọn minh tinh làm gì cho phiền? Trước mặt công chúng còn phải né tránh nhau, phát phiền.”
“Cũng khó trách, bây giờ ở thành phố V khó tìm 1. Anh ấy vừa đẹp trai vừa giàu có, nên việc tìm một tiểu 0 mềm mại trắng nõn chỉ là chuyện bình thường thôi.”
“ Chỉ cần cậu ấy không còn tin vào lý thuyết tình yêu nữa, cậu ấy sẽ có rất nhiều người yêu để lựa chọn.”
Tiểu Chu tổng một lần nữa lại nuốt hạt dưa trong miệng người đẹp kia vào bụng.
“Đã nhiều năm như vậy, tôi rất muốn biết khi nào Ngôn Minh sẽ tìm được người yêu.” Tiểu Chu tổng nhíu mày thở dài, “Khi đó chắc tôi phải mở rộng tầm mắt để xem mẫu người nào có thể thu hút được Ngôn Minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.