Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
Chương 25: Luôn Ngồi Ở Góc Sân Chờ Cô Về
Tùy Tiện Quả Thị Chân Đích Mạ
31/05/2022
Cô nhẹ nhàng vỗ về lưng của Giang Dạ, nói khẽ: "Ngủ đi."
Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào da thịt bên eo cô xuyên qua lớp quần áo.
Hệ thống nhìn thấy toàn bộ: "Hu hu, ký chủ, tôi biết cô là người tốt mà."
Cô: "Im đi."
Sau này, ngày nào cô cũng che Giang Dạ lại trước khi tắt đèn đi, khi thức dậy, không hiểu sao đầu của đứa trẻ lại ở trong ngực cô.
Tướng ngủ của cô rất ổn, chưa bao giờ có thói quen ôm cái gì đó khi ngủ.
Có hôm cô tắt đèn nhưng chưa ngủ ngay, khoảng chừng một giờ sau, bên tai vang lên tiếng loạt soạt, đứa trẻ vén chăn lên một cách thành thạo, cúi đầu chui vào giường của cô.
Hệ thống: "Ký chủ, cô đừng vạch trần cậu ấy, trẻ nhỏ cũng cần thể diện mà."
Cô hừ nhẹ một tiếng, đứa trẻ cũng không dám nhúc nhích.
Cô khoanh tay lại ôm nó vào trong lòng.
Thời tiết lạnh, cơ thể trẻ con ấm áp nên ôm vào khá thoải mái, cứ coi như túi giữ nhiệt là được, cô nghĩ.
Đồng hồ báo thức vang lên gần hai mươi phút cô mới dậy khỏi chiếc giường ấm áp, vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá.. không muốn đi làm..."
Trong khi Giang Dạ, người đã bị đồng hồ báo thức đánh thức từ lâu đang ở bên cạnh nhìn cô.
Cô mặc quần áo rồi lấy quần áo của Giang Dạ ra từ trong tủ, ném lên giường.
"Tự mặc quần áo vào."
Lúc cô bưng một nồi cháo đi ra từ trong bếp, Giang Dạ đã vịn vào vách tường, bước từng bước xuống lầu.
Lâm Giang Mộ chê nó bước đi chậm nên qua đó bế nó lên đặt xuống trước bàn.
Một bát cháo trắng nhỏ đã được dọn ra trước mặt nó.
Nó không ăn trước mà nhìn cô theo thói quen.
Lâm Giang Mộ khoác vội chiếc áo gió nâu kiểu cũ lên người, cất chìa khóa vào trong túi: "Giang Dạ, ta đi làm đây."
Tầm mắt của nó nhìn theo cô cho đến khi cô biến mất ở cửa, nó cụp mắt xuống nhìn bát cháo trước mặt một lúc lâu mới từ từ cầm thìa lên.
Giữa chưa Lâm Giang Mộ về nhà nấu cơm cho Giang Dạ.
Từ sau khi Giang Dạ biết đi, ngày nào Lâm Giang Mộ về cũng nhìn thấy Giang Dạ ngồi ở trong góc sân, nhìn về hướng cô đi đến, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Mà hôm nay cô về muộn hơn mọi hôm nửa tiếng, cô mở cổng ra, Giang Dạ đã đứng ở ngay sau cánh cổng, ngửa đầu nhìn cô như thể đang hỏi cô đi đâu, sao bây giờ mới về?
Trái tim dường như bị người khác xiết chặt một cái, cô bế Giang Dạ lên rồi nói: "Hôm nay hơi bận nên về muộn, con chờ lâu rồi phải không?"
Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào da thịt bên eo cô xuyên qua lớp quần áo.
Hệ thống nhìn thấy toàn bộ: "Hu hu, ký chủ, tôi biết cô là người tốt mà."
Cô: "Im đi."
Sau này, ngày nào cô cũng che Giang Dạ lại trước khi tắt đèn đi, khi thức dậy, không hiểu sao đầu của đứa trẻ lại ở trong ngực cô.
Tướng ngủ của cô rất ổn, chưa bao giờ có thói quen ôm cái gì đó khi ngủ.
Có hôm cô tắt đèn nhưng chưa ngủ ngay, khoảng chừng một giờ sau, bên tai vang lên tiếng loạt soạt, đứa trẻ vén chăn lên một cách thành thạo, cúi đầu chui vào giường của cô.
Hệ thống: "Ký chủ, cô đừng vạch trần cậu ấy, trẻ nhỏ cũng cần thể diện mà."
Cô hừ nhẹ một tiếng, đứa trẻ cũng không dám nhúc nhích.
Cô khoanh tay lại ôm nó vào trong lòng.
Thời tiết lạnh, cơ thể trẻ con ấm áp nên ôm vào khá thoải mái, cứ coi như túi giữ nhiệt là được, cô nghĩ.
Đồng hồ báo thức vang lên gần hai mươi phút cô mới dậy khỏi chiếc giường ấm áp, vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá.. không muốn đi làm..."
Trong khi Giang Dạ, người đã bị đồng hồ báo thức đánh thức từ lâu đang ở bên cạnh nhìn cô.
Cô mặc quần áo rồi lấy quần áo của Giang Dạ ra từ trong tủ, ném lên giường.
"Tự mặc quần áo vào."
Lúc cô bưng một nồi cháo đi ra từ trong bếp, Giang Dạ đã vịn vào vách tường, bước từng bước xuống lầu.
Lâm Giang Mộ chê nó bước đi chậm nên qua đó bế nó lên đặt xuống trước bàn.
Một bát cháo trắng nhỏ đã được dọn ra trước mặt nó.
Nó không ăn trước mà nhìn cô theo thói quen.
Lâm Giang Mộ khoác vội chiếc áo gió nâu kiểu cũ lên người, cất chìa khóa vào trong túi: "Giang Dạ, ta đi làm đây."
Tầm mắt của nó nhìn theo cô cho đến khi cô biến mất ở cửa, nó cụp mắt xuống nhìn bát cháo trước mặt một lúc lâu mới từ từ cầm thìa lên.
Giữa chưa Lâm Giang Mộ về nhà nấu cơm cho Giang Dạ.
Từ sau khi Giang Dạ biết đi, ngày nào Lâm Giang Mộ về cũng nhìn thấy Giang Dạ ngồi ở trong góc sân, nhìn về hướng cô đi đến, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Mà hôm nay cô về muộn hơn mọi hôm nửa tiếng, cô mở cổng ra, Giang Dạ đã đứng ở ngay sau cánh cổng, ngửa đầu nhìn cô như thể đang hỏi cô đi đâu, sao bây giờ mới về?
Trái tim dường như bị người khác xiết chặt một cái, cô bế Giang Dạ lên rồi nói: "Hôm nay hơi bận nên về muộn, con chờ lâu rồi phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.