Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân
Chương 18: Tiểu mỹ nhân ơi, tiểu mỹ nhân à!
Một chiếc bò không ăn cỏ
17/08/2022
Dung Lạc mặc tiên phục màu trắng chậm rãi bước vào, bước chân tiến đến
gần giường An vương, những ám vệ phía sau nàng bắt đầu phun khói.
Dung Chân nghệch mặt ra nhìn, đồng tử từ từ giãn ra,
Dung Lạc nhỏ giọng gọi
"Dung Chân"
Dung Chân ngơ ngách đáp
"Tẩu tử"
Khóe môi Dung Lạc giật giật, ra hiệu cho đám ám vệ đáp xuống, hàng trăm thanh kiếm chĩa vào cổ Dung Chân.
Dung Chân trong lòng cười khổ, nhưng lòng tâm huyết với sự nghiệp diễn xuất vẫn còn đang dâng cao, giả ngu giả đần.
Dung Lạc nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống châm trà, bỏ gói thuốc bột màu trắng vào nước, đưa cho ám vệ.
Lại giả vờ, nếu ngươi thích giả vờ như vậy, ta cho ngươi ngốc thật luôn.
Mắt thấy mình bị cạy hàm đổ thuốc, Dung Chân trợn trắng.
Đang yên đang lành chơi gì lạ vậy?
Từ từ, khoan.
Đừng có mà ngang ngược như vậy chứ!
Giỡn xíu thôi, không vui thì thôi.
Làm gì dữ vậy?
Dung Chân cắn răng phun hết ngụm trà, nhào đến giành lấy bình trà súc miệng, súc lấy súc để.
Đợi đến khi Dung Chân bình tĩnh lại, Dung Lạc cười lạnh
"Sao? An hoàng thúc không giả vờ nữa!"
Nàng đã biết người này mấy trăm năm, hắn con người này, thích diễn thứ nhất không ai thứ hai, rõ ràng là một tên hám chơi biếng làm, lại thích trước mặt người khác giả làm hình tượng lãnh khốc nghiêm chỉnh.
Nhớ đến đời trước nghe tin mình bị thương, hắn một mình một ngựa đi lấy đầu mấy tên thổ phỉ về trả thù, không quan tâm mấy vết thương nhuộm đỏ y phục trên người, còn mua kẹo hồ lô hống mình uống thuốc, Dung Lạc thoáng chốc sống mũi cay cay.
Có lẽ, sự yêu thương của An hoàng thúc đối với nàng vĩnh viễn là điều chân thật.
Tại sao bọn họ lại đến bước đường này?
Là do nàng đã qua một kiếp sao? Đã trải hai đời sao?
An vương Dung Chân ho sặc sụa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dung Lạc, hắn nghiêm mặt hỏi
"Vậy cho ta hỏi, Dung Lạc công chúa tại sao lại nửa đêm bãi giá đến An vương phủ?"
Thật ra, hắn càng thắc mắc, tại sao tài năng diễn xuất mấy trăm năm qua của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ mình lục nghề rồi?
Không thể nào?
Lừa được mấy vạn binh sĩ nhưng không lừa được một con nhóc.
Bi ai a!
Đồ con nít ranh!
Nếu con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như tẩu tử, khẳng định hắn sẽ moi hết ruột gan ra thương nàng.
Nhưng nàng lại cố tình quỷ quyệt như vậy ...
Haizz ...
Vẫn phải thương thôi, ai biểu nó là cháu gái của mình chi?!
Làm hoàng thúc cũng thiệt khổ ....
Khó lắm nha, nào phải chuyện đùa.
Mạch não của Dung Chân xoắn cực độ, cuối cùng bất lực thở dài.
Dung Lạc ngồi chờ sắc mặt hắn lúc chuyển xanh lúc chuyển trắng, cuối cùng quyết định bỏ qua hết kế hoạch ban đầu, hướng ra ngoài lên tiếng
"Hàm Yên"
Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt vào, cúi người đợi lệnh
Hai mắt Dung Chân thoáng sáng rỡ.
"Ngày mai ta không muốn An hoàng thúc xuất hiện bên ngoài" Dung Lạc không nhanh không chậm hạ lệnh.
"Rõ"
Chỉ thấy nam tử Hàm Yên kia nhẹ nhàng lấy giấy mực ra, bắt đầu viết.
Dung Chân cũng mặc kệ hình tượng cao lãnh gì đó luôn, dù sao cũng không phải đứng trước ba quân tướng sĩ, nếu Dung Lạc đã nhìn ra, hắn còn diễn làm gì nữa.
Càng nghĩ càng thấy đúng!
Dung Chân lọ mọ khom người nhìn tờ giấy, oa một tiếng cảm khái
"Thật giống!"
Sau đó, hắn mặc kệ mấy chục thanh kiếm trên cổ mà ngoe nguẩy đến gần
"Thần đệ bị bệnh nặng không khỏi ..." Dung Chân gật đầu thật mạnh "Đúng vậy, ta quả thật bệnh nặng không khỏi, tiểu mỹ nhân, ta cần trạng nguyên lang làm ấm giường a!"
Dung Lạc đang uống trà: "..."
Ám vệ: "..."
Dung Thần lẩn trốn ở đâu đó: "..." Sao hắn không nghĩ tới, hoàng đệ này của hắn thiếu nhất là tiết tháo?!
Tiền đồ ở đâu?!
Liêm sỉ lễ nghĩa vứt chỗ nào?
Nét bút của Hàm Yên thoáng chốc ngừng lại, sau đó lại mặc kệ, như gió thổi ngoài tai mà viết tiếp.
Dung Chân không nhịn được cười ngốc
"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ta một cái, ta lấy hổ phù cho ngươi ném chơi được không?"
Dung Lạc: "..."
Ám vệ: "..."
Dung Thần: "..."
An nguy của một quốc gia không nên tin tưởng vào một tên bệnh thần kinh được mà!
Tay Hàm Yên đã run rẩy không chịu nổi, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Dung Lạc cầu xin.
Dẫu sao thì Trạng nguyên lang năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, chưa hề được người ta tán tỉnh thẳng thừng như vậy, ngoài học tập ra thì hắn không hiểu phong tình gì hết, là mười năm trước Dung Lạc nhặt hắn từ bãi rác về bồi dưỡng.
Dung Lạc thật khó xử, đời trước nàng cũng nhặt qua Hàm Yên, nhưng nàng chỉ là đơn thuần giúp đỡ y chứ không có bồi dưỡng y ra làm quan, Dung Chân chỉ gặp Hàm Yên một vài lần, còn là trước mặt các tướng sĩ, nên hắn cũng không có hình tượng đổ nát như bây giờ. Lúc đó tâm nhãn nàng nông cạn, cả ngày vô sầu vô lo, nàng cũng không nhìn ra tâm tư của hoàng thúc, ai mà ngờ, hiện giờ bọn họ, lại rơi vào tình cảnh lúng túng thế này.
Trải qua một đời, tâm tư Dung Lạc càng rối rắm, khó khăn lắm hoàng thúc mới gặp được người ưng ý, tuy hắn thần kinh có vấn đề, nhưng nàng tin, nếu hắn đã nhận định một người, chắc chắn sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng, nàng cũng không thể để Hàm Yên khó xử.
Hàm Yên thấy được ánh mắt do dự của Dung Lạc, đôi mắt thoáng xẹt qua tia thất vọng, nhưng sau đó, y chấn chỉnh lại tinh thần, tự trách bản thân quá ích kỷ, bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Dung Chân.
Dung Chân trong lòng sướng như điên, tim đập thình thịch, tiểu mỹ nhân thật là đẹp, còn là Trạng nguyên lang, ôi, tức phụ nhi của mình vừa xinh đẹp vừa tài giỏi thế đấy!
Bỗng nhiên, không biết Dung Chân bổ não cái gì, một dòng chất lỏng màu đỏ lộp bộp rơi xuống sàn nhà, còn có xu hướng không ngừng chảy xuống.
Lần đầu tiên có người nhìn người khác thôi mà bị chảy máu mũi.
Bộ dạng này, đừng nói là hổ phù, cho dù kêu hắn bán hết của cải, hắn cũng vui vẻ đi làm.
Quả thật như vậy, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Dung Chân mặc kệ cái lỗ mũi đầy máu của mình, hớn hở dọn một cái rương ra, trong đó có cả binh phù tư binh của An vương, hổ phù Vân Nhạc quốc, khế đất, khế nhà, giấy bán thân của người hầu, thậm chí sổ sách, nhà kho, vàng bạc, của cải ... đều moi ra hết, chỉ hận không thể lột luôn cái quần trên người.
An vương Dung Chân, bị hạ gục trong một nốt nhạc.
Hắn ta không phải họ Dung, hắn ta không phải họ Dung, hắn ta không phải họ Dung, Dung Lạc cùng ám vệ đồng tâm niệm một ngàn lần trong đầu.
Dung Thần trốn về hoàng cung.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Hồi xưa chắc hắn bị đẻ ngược, hoặc là, nhặt từ chuồng bò ra chẳng hạn.
Hàm Yên bị chấn kinh, vội nhìn Dung Lạc, Dung Lạc ho nhẹ xoay người, cầm lá thư truyền tin chạy vội lấy người, cố gắng trấn định nói với Hàm Yên
"Hàm Yên, đây là chuyện của ngươi, ngươi muốn quyết định thế nào cũng được, không cần nghĩ đến ta, nhớ rõ, là cuộc đời của ngươi, ngươi tự vì bản thân mình mà lựa chọn, không được vì bất kỳ ai, kể cả ta, hiểu chưa?"
Hàm Yên hiểu rõ gật đầu, đôi mắt ngầng ngậng nước, nhìn về hướng đi của Dung Lạc, cúi đầu hành lễ.
Mười năm cứu vớt, y nhất định không quên, nếu không thể cùng nhau mưu lược chuyện lớn, về sau trên triều, Hàm Yên nhất định sẽ tận lực phò tá.
Dung Lạc biết, Hàm Yên tâm mềm, lại có mười năm lưu lạc đầu đường xó chợ, y rất tinh tường lòng người ấm lạnh, nếu có người đối tốt với y một chút, y sẽ nhớ mãi không quên, càng huống hồ, Dung Chân moi cả tim gan ra tốt với y, y nhất định sẽ không nhẫn tâm nổi. Tuy Dung Lạc sẽ không tổn thương Dung Chân, nhưng ngày mai nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn là đứng ở những chiến tuyến khác nhau, vậy, Hàm Yên phải làm sao bây giờ?!
Haizz, Dung Lạc thở dài, tâm mềm a, giống y chang cái tên Viễn Chi kia.
Nói đến Viễn Chi, Dung Lạc âm thầm rẽ qua miếu Hoa Nhạc chân thần cầu nguyện.
Có lẽ là tự lừa chính mình đi, nàng vẫn tin tưởng, Hoa Nhạc chân thần, vị thần linh thiện lương nhất, nắm giữ cội nguồn sinh mạng của hàng vạn sinh linh, ngài sẽ không bỏ mặc Viễn Chi như vậy.
Thế nên, mỗi ngày nàng đều hướng Hoa Nhạc chân thần mà cầu nguyện.
Trong lúc đó, ở Đông cung, một đóa hoa màu trắng chậm rãi bung nở trên ngực của nam tử đang nằm bất động trên giường.
Cơ thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, chỉ là, người nào đó đang nằm bên cạnh không hề phát giác ra.
Có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn biết được, nhưng lại cho là ảo giác chăng?!
Dẫu sao thì, khi người ta đã tuyệt vọng đến mức lấy sự giả dối ra tự lừa mình dối người, thì một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng làm hắn lo sợ, sợ tất cả chỉ là huyễn hoặc của chính mình.
Nhân sinh ấy mà, người ngoài cuộc làm sao có thể lý giải nổi người trong cuộc.
Sáng hôm sau, ngoài phố giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ vang dội khắp nơi, báo hiệu một đại sự may mắn sắp đến, chỉ có điều, lòng người thấp thỏm không an, hỷ khí cũng tự nhiên biến mất.
Vì không muốn cùng Viễn Chi tách ra, Dung Ly đã bỏ qua hết nghi thức rước dâu, hai người xuất phát cùng nhau từ Đông cung, diễu hành một vòng kinh thành, sau đó sẽ tiến vào Chính điện hoàng cung diện thánh.
Dung Ly cẩn thận bế Viễn Chi lên kiệu, khăn trùm đầu che mất gương mặt, nên người bên ngoài hoàn toàn không thể xác định được, Viễn Chi tiên quân có thật là đã ly thế như lời đồn hay không, chỉ đành ồn ào chỉ trỏ nghị luận.
Dung Ly nhíu mày khó chịu, hắn buông rèm hết bốn phía, không muốn để người ngoài nhận xét bất cứ điều gì về Viễn Chi.
Hành động đó của Dung Ly lại dấy lên sự nghi ngờ và phẫn nộ của người ngoài, hầu hết người dân trong kinh thành đều đổ xô theo xe ngựa rước dâu, vừa đi vừa ồn ào bàn luận.
Dù hắn có là thần, cũng không ngăn được miệng của người đời.
Đứng trước cửa cung, Hoàng đế phá lệ dẫn theo hoàng thất cùng bá quan ra đón.
Việc này không có trong tiền lệ, nhưng nghĩ đến thân phận Dung Ly tôn quý, nên có thể hiểu được.
Chẳng qua, Dung Thần thật ra là muốn giúp Dung Ly, trong lúc thực hiện ba quỳ chín lạy khấn tổ tiên, họ có thể lén đổi tân lang, đập tan lời đồi.
Nào ngờ, kiệu hoa vừa dừng lại, một toáng đạo bào màu trắng xuất hiện trước cửa cung, vừa vặn chắn trước đường đi của kiệu hoa.
Dẫn đầu là một trưởng lão râu tóc bạc phơ, hướng Dung Thần hoàng đế cung kính hữu lễ
"Bần đạo, Thanh Mộc chân nhân, trưởng môn Thái Cực tông môn, kiến qua bệ hạ!"
Hoàng đế gật đầu đáp lễ, nhìn sơ qua những người đi sau, đều là những người pháp lực cao cường, thoáng nhíu mày
"Trưởng môn chân nhân, ngài đây là ..."
Thanh Mộc chân nhân chậm rãi giải thích
"Bệ hạ, ngài đã nghe qua tin đồn trên phố?"
Hoàng đế bật cười
"Chẳng qua là tin đồn xằng bậy, đã làm phiền đến chân nhân rồi."
Thanh Mộc chân nhân vẫn một bộ nghiêm túc trả lời
"Lúc đầu, bần đạo cũng nghĩ như bệ hạ, thật không may, sư đệ của ta đi vân du một chuyến, mang về cho ta thanh kiếm này"
Nói đoạn, Thanh Mộc chân nhân lấy Thanh Tư kiếm ra
"Bệ hạ chắc đã biết được Thanh Tư là thần khí do Viễn Chân thần quân đút ra, nó có linh khí cảm ứng với sinh mệnh của chủ nhân, nay sợi dây sinh mệnh đã đứt, biểu hiện cho Viễn Chi đã ly thế, hôn lễ này tuyệt đối không thể tiến hành, Viễn Chi tốt xấu gì cũng là người của tiên gia, thỉnh bệ hạ cho phép bần đạo đem người về an táng tại Thái Cực sơn, để cho đứa nhỏ này được sớm ngày siêu thoát"
Nghe được lời Thanh Mộc chân nhân, quan lại cúi đầu không nói, đám đông vây xung quanh nhất thời im lặng, len lén nhìn sắc mặt của hoàng thượng.
Hoàng thượng ngài ấy, sẽ đáp ứng hay không?
Dung Chân nghệch mặt ra nhìn, đồng tử từ từ giãn ra,
Dung Lạc nhỏ giọng gọi
"Dung Chân"
Dung Chân ngơ ngách đáp
"Tẩu tử"
Khóe môi Dung Lạc giật giật, ra hiệu cho đám ám vệ đáp xuống, hàng trăm thanh kiếm chĩa vào cổ Dung Chân.
Dung Chân trong lòng cười khổ, nhưng lòng tâm huyết với sự nghiệp diễn xuất vẫn còn đang dâng cao, giả ngu giả đần.
Dung Lạc nén lửa giận trong lòng, ngồi xuống châm trà, bỏ gói thuốc bột màu trắng vào nước, đưa cho ám vệ.
Lại giả vờ, nếu ngươi thích giả vờ như vậy, ta cho ngươi ngốc thật luôn.
Mắt thấy mình bị cạy hàm đổ thuốc, Dung Chân trợn trắng.
Đang yên đang lành chơi gì lạ vậy?
Từ từ, khoan.
Đừng có mà ngang ngược như vậy chứ!
Giỡn xíu thôi, không vui thì thôi.
Làm gì dữ vậy?
Dung Chân cắn răng phun hết ngụm trà, nhào đến giành lấy bình trà súc miệng, súc lấy súc để.
Đợi đến khi Dung Chân bình tĩnh lại, Dung Lạc cười lạnh
"Sao? An hoàng thúc không giả vờ nữa!"
Nàng đã biết người này mấy trăm năm, hắn con người này, thích diễn thứ nhất không ai thứ hai, rõ ràng là một tên hám chơi biếng làm, lại thích trước mặt người khác giả làm hình tượng lãnh khốc nghiêm chỉnh.
Nhớ đến đời trước nghe tin mình bị thương, hắn một mình một ngựa đi lấy đầu mấy tên thổ phỉ về trả thù, không quan tâm mấy vết thương nhuộm đỏ y phục trên người, còn mua kẹo hồ lô hống mình uống thuốc, Dung Lạc thoáng chốc sống mũi cay cay.
Có lẽ, sự yêu thương của An hoàng thúc đối với nàng vĩnh viễn là điều chân thật.
Tại sao bọn họ lại đến bước đường này?
Là do nàng đã qua một kiếp sao? Đã trải hai đời sao?
An vương Dung Chân ho sặc sụa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dung Lạc, hắn nghiêm mặt hỏi
"Vậy cho ta hỏi, Dung Lạc công chúa tại sao lại nửa đêm bãi giá đến An vương phủ?"
Thật ra, hắn càng thắc mắc, tại sao tài năng diễn xuất mấy trăm năm qua của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ mình lục nghề rồi?
Không thể nào?
Lừa được mấy vạn binh sĩ nhưng không lừa được một con nhóc.
Bi ai a!
Đồ con nít ranh!
Nếu con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như tẩu tử, khẳng định hắn sẽ moi hết ruột gan ra thương nàng.
Nhưng nàng lại cố tình quỷ quyệt như vậy ...
Haizz ...
Vẫn phải thương thôi, ai biểu nó là cháu gái của mình chi?!
Làm hoàng thúc cũng thiệt khổ ....
Khó lắm nha, nào phải chuyện đùa.
Mạch não của Dung Chân xoắn cực độ, cuối cùng bất lực thở dài.
Dung Lạc ngồi chờ sắc mặt hắn lúc chuyển xanh lúc chuyển trắng, cuối cùng quyết định bỏ qua hết kế hoạch ban đầu, hướng ra ngoài lên tiếng
"Hàm Yên"
Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt vào, cúi người đợi lệnh
Hai mắt Dung Chân thoáng sáng rỡ.
"Ngày mai ta không muốn An hoàng thúc xuất hiện bên ngoài" Dung Lạc không nhanh không chậm hạ lệnh.
"Rõ"
Chỉ thấy nam tử Hàm Yên kia nhẹ nhàng lấy giấy mực ra, bắt đầu viết.
Dung Chân cũng mặc kệ hình tượng cao lãnh gì đó luôn, dù sao cũng không phải đứng trước ba quân tướng sĩ, nếu Dung Lạc đã nhìn ra, hắn còn diễn làm gì nữa.
Càng nghĩ càng thấy đúng!
Dung Chân lọ mọ khom người nhìn tờ giấy, oa một tiếng cảm khái
"Thật giống!"
Sau đó, hắn mặc kệ mấy chục thanh kiếm trên cổ mà ngoe nguẩy đến gần
"Thần đệ bị bệnh nặng không khỏi ..." Dung Chân gật đầu thật mạnh "Đúng vậy, ta quả thật bệnh nặng không khỏi, tiểu mỹ nhân, ta cần trạng nguyên lang làm ấm giường a!"
Dung Lạc đang uống trà: "..."
Ám vệ: "..."
Dung Thần lẩn trốn ở đâu đó: "..." Sao hắn không nghĩ tới, hoàng đệ này của hắn thiếu nhất là tiết tháo?!
Tiền đồ ở đâu?!
Liêm sỉ lễ nghĩa vứt chỗ nào?
Nét bút của Hàm Yên thoáng chốc ngừng lại, sau đó lại mặc kệ, như gió thổi ngoài tai mà viết tiếp.
Dung Chân không nhịn được cười ngốc
"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ta một cái, ta lấy hổ phù cho ngươi ném chơi được không?"
Dung Lạc: "..."
Ám vệ: "..."
Dung Thần: "..."
An nguy của một quốc gia không nên tin tưởng vào một tên bệnh thần kinh được mà!
Tay Hàm Yên đã run rẩy không chịu nổi, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Dung Lạc cầu xin.
Dẫu sao thì Trạng nguyên lang năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, chưa hề được người ta tán tỉnh thẳng thừng như vậy, ngoài học tập ra thì hắn không hiểu phong tình gì hết, là mười năm trước Dung Lạc nhặt hắn từ bãi rác về bồi dưỡng.
Dung Lạc thật khó xử, đời trước nàng cũng nhặt qua Hàm Yên, nhưng nàng chỉ là đơn thuần giúp đỡ y chứ không có bồi dưỡng y ra làm quan, Dung Chân chỉ gặp Hàm Yên một vài lần, còn là trước mặt các tướng sĩ, nên hắn cũng không có hình tượng đổ nát như bây giờ. Lúc đó tâm nhãn nàng nông cạn, cả ngày vô sầu vô lo, nàng cũng không nhìn ra tâm tư của hoàng thúc, ai mà ngờ, hiện giờ bọn họ, lại rơi vào tình cảnh lúng túng thế này.
Trải qua một đời, tâm tư Dung Lạc càng rối rắm, khó khăn lắm hoàng thúc mới gặp được người ưng ý, tuy hắn thần kinh có vấn đề, nhưng nàng tin, nếu hắn đã nhận định một người, chắc chắn sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng, nàng cũng không thể để Hàm Yên khó xử.
Hàm Yên thấy được ánh mắt do dự của Dung Lạc, đôi mắt thoáng xẹt qua tia thất vọng, nhưng sau đó, y chấn chỉnh lại tinh thần, tự trách bản thân quá ích kỷ, bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Dung Chân.
Dung Chân trong lòng sướng như điên, tim đập thình thịch, tiểu mỹ nhân thật là đẹp, còn là Trạng nguyên lang, ôi, tức phụ nhi của mình vừa xinh đẹp vừa tài giỏi thế đấy!
Bỗng nhiên, không biết Dung Chân bổ não cái gì, một dòng chất lỏng màu đỏ lộp bộp rơi xuống sàn nhà, còn có xu hướng không ngừng chảy xuống.
Lần đầu tiên có người nhìn người khác thôi mà bị chảy máu mũi.
Bộ dạng này, đừng nói là hổ phù, cho dù kêu hắn bán hết của cải, hắn cũng vui vẻ đi làm.
Quả thật như vậy, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Dung Chân mặc kệ cái lỗ mũi đầy máu của mình, hớn hở dọn một cái rương ra, trong đó có cả binh phù tư binh của An vương, hổ phù Vân Nhạc quốc, khế đất, khế nhà, giấy bán thân của người hầu, thậm chí sổ sách, nhà kho, vàng bạc, của cải ... đều moi ra hết, chỉ hận không thể lột luôn cái quần trên người.
An vương Dung Chân, bị hạ gục trong một nốt nhạc.
Hắn ta không phải họ Dung, hắn ta không phải họ Dung, hắn ta không phải họ Dung, Dung Lạc cùng ám vệ đồng tâm niệm một ngàn lần trong đầu.
Dung Thần trốn về hoàng cung.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Hồi xưa chắc hắn bị đẻ ngược, hoặc là, nhặt từ chuồng bò ra chẳng hạn.
Hàm Yên bị chấn kinh, vội nhìn Dung Lạc, Dung Lạc ho nhẹ xoay người, cầm lá thư truyền tin chạy vội lấy người, cố gắng trấn định nói với Hàm Yên
"Hàm Yên, đây là chuyện của ngươi, ngươi muốn quyết định thế nào cũng được, không cần nghĩ đến ta, nhớ rõ, là cuộc đời của ngươi, ngươi tự vì bản thân mình mà lựa chọn, không được vì bất kỳ ai, kể cả ta, hiểu chưa?"
Hàm Yên hiểu rõ gật đầu, đôi mắt ngầng ngậng nước, nhìn về hướng đi của Dung Lạc, cúi đầu hành lễ.
Mười năm cứu vớt, y nhất định không quên, nếu không thể cùng nhau mưu lược chuyện lớn, về sau trên triều, Hàm Yên nhất định sẽ tận lực phò tá.
Dung Lạc biết, Hàm Yên tâm mềm, lại có mười năm lưu lạc đầu đường xó chợ, y rất tinh tường lòng người ấm lạnh, nếu có người đối tốt với y một chút, y sẽ nhớ mãi không quên, càng huống hồ, Dung Chân moi cả tim gan ra tốt với y, y nhất định sẽ không nhẫn tâm nổi. Tuy Dung Lạc sẽ không tổn thương Dung Chân, nhưng ngày mai nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn là đứng ở những chiến tuyến khác nhau, vậy, Hàm Yên phải làm sao bây giờ?!
Haizz, Dung Lạc thở dài, tâm mềm a, giống y chang cái tên Viễn Chi kia.
Nói đến Viễn Chi, Dung Lạc âm thầm rẽ qua miếu Hoa Nhạc chân thần cầu nguyện.
Có lẽ là tự lừa chính mình đi, nàng vẫn tin tưởng, Hoa Nhạc chân thần, vị thần linh thiện lương nhất, nắm giữ cội nguồn sinh mạng của hàng vạn sinh linh, ngài sẽ không bỏ mặc Viễn Chi như vậy.
Thế nên, mỗi ngày nàng đều hướng Hoa Nhạc chân thần mà cầu nguyện.
Trong lúc đó, ở Đông cung, một đóa hoa màu trắng chậm rãi bung nở trên ngực của nam tử đang nằm bất động trên giường.
Cơ thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, chỉ là, người nào đó đang nằm bên cạnh không hề phát giác ra.
Có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn biết được, nhưng lại cho là ảo giác chăng?!
Dẫu sao thì, khi người ta đã tuyệt vọng đến mức lấy sự giả dối ra tự lừa mình dối người, thì một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng làm hắn lo sợ, sợ tất cả chỉ là huyễn hoặc của chính mình.
Nhân sinh ấy mà, người ngoài cuộc làm sao có thể lý giải nổi người trong cuộc.
Sáng hôm sau, ngoài phố giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ vang dội khắp nơi, báo hiệu một đại sự may mắn sắp đến, chỉ có điều, lòng người thấp thỏm không an, hỷ khí cũng tự nhiên biến mất.
Vì không muốn cùng Viễn Chi tách ra, Dung Ly đã bỏ qua hết nghi thức rước dâu, hai người xuất phát cùng nhau từ Đông cung, diễu hành một vòng kinh thành, sau đó sẽ tiến vào Chính điện hoàng cung diện thánh.
Dung Ly cẩn thận bế Viễn Chi lên kiệu, khăn trùm đầu che mất gương mặt, nên người bên ngoài hoàn toàn không thể xác định được, Viễn Chi tiên quân có thật là đã ly thế như lời đồn hay không, chỉ đành ồn ào chỉ trỏ nghị luận.
Dung Ly nhíu mày khó chịu, hắn buông rèm hết bốn phía, không muốn để người ngoài nhận xét bất cứ điều gì về Viễn Chi.
Hành động đó của Dung Ly lại dấy lên sự nghi ngờ và phẫn nộ của người ngoài, hầu hết người dân trong kinh thành đều đổ xô theo xe ngựa rước dâu, vừa đi vừa ồn ào bàn luận.
Dù hắn có là thần, cũng không ngăn được miệng của người đời.
Đứng trước cửa cung, Hoàng đế phá lệ dẫn theo hoàng thất cùng bá quan ra đón.
Việc này không có trong tiền lệ, nhưng nghĩ đến thân phận Dung Ly tôn quý, nên có thể hiểu được.
Chẳng qua, Dung Thần thật ra là muốn giúp Dung Ly, trong lúc thực hiện ba quỳ chín lạy khấn tổ tiên, họ có thể lén đổi tân lang, đập tan lời đồi.
Nào ngờ, kiệu hoa vừa dừng lại, một toáng đạo bào màu trắng xuất hiện trước cửa cung, vừa vặn chắn trước đường đi của kiệu hoa.
Dẫn đầu là một trưởng lão râu tóc bạc phơ, hướng Dung Thần hoàng đế cung kính hữu lễ
"Bần đạo, Thanh Mộc chân nhân, trưởng môn Thái Cực tông môn, kiến qua bệ hạ!"
Hoàng đế gật đầu đáp lễ, nhìn sơ qua những người đi sau, đều là những người pháp lực cao cường, thoáng nhíu mày
"Trưởng môn chân nhân, ngài đây là ..."
Thanh Mộc chân nhân chậm rãi giải thích
"Bệ hạ, ngài đã nghe qua tin đồn trên phố?"
Hoàng đế bật cười
"Chẳng qua là tin đồn xằng bậy, đã làm phiền đến chân nhân rồi."
Thanh Mộc chân nhân vẫn một bộ nghiêm túc trả lời
"Lúc đầu, bần đạo cũng nghĩ như bệ hạ, thật không may, sư đệ của ta đi vân du một chuyến, mang về cho ta thanh kiếm này"
Nói đoạn, Thanh Mộc chân nhân lấy Thanh Tư kiếm ra
"Bệ hạ chắc đã biết được Thanh Tư là thần khí do Viễn Chân thần quân đút ra, nó có linh khí cảm ứng với sinh mệnh của chủ nhân, nay sợi dây sinh mệnh đã đứt, biểu hiện cho Viễn Chi đã ly thế, hôn lễ này tuyệt đối không thể tiến hành, Viễn Chi tốt xấu gì cũng là người của tiên gia, thỉnh bệ hạ cho phép bần đạo đem người về an táng tại Thái Cực sơn, để cho đứa nhỏ này được sớm ngày siêu thoát"
Nghe được lời Thanh Mộc chân nhân, quan lại cúi đầu không nói, đám đông vây xung quanh nhất thời im lặng, len lén nhìn sắc mặt của hoàng thượng.
Hoàng thượng ngài ấy, sẽ đáp ứng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.