Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân
Chương 21: Yên Vi, một lòng một ý, nguyện không đổi dời
Một chiếc bò không ăn cỏ
17/08/2022
Sáng hôm sau ngày đại hôn, thái tử cùng thái tử phi phải tiến cung thỉnh an thánh thượng, thân là công chúa, Dung Lạc cũng lật đật ngủ gà ngủ
gật ngồi dậy, không hề ý thức được tối hôm qua, bản thân đã gây ra
chuyện kinh khủng gì truyền ra khắp phố lớn hẻm nhỏ.
À quên, một người đến tạo phản cũng đã làm rồi thì còn sợ gì nữa.
Ở Đông cung, trời chưa kịp sáng, Viễn Chi đã phá lệ đúng giờ tỉnh dậy, lay Dung Ly vẫn còn an tĩnh ngủ say nằm bên cạnh
"Điện hạ, dậy thôi, đến giờ tiến cung rồi, hoàng thượng và các phi tần còn đang đợi chúng ta!"
Dường như lâu rồi chưa được ngủ ngon, đôi mắt Dung Ly vẫn nhắm nghiền, nắm bàn tay Viễn Chi đưa vào trong chăn, giọng khàn khàn
"Không sao, tối hôm qua Dung Lạc đập hết tam cung lục viện rồi, không cần diện kiến chúng phi tần nữa!"
Viễn Chi tuy không lạ lẫm gì với cái tính ngang ngược của Dung Lạc, nhưng vẫn không kiềm được bất ngờ
"Thánh thượng đâu?"
"Phụ hoàng ngồi xem nó đập"
"Sao điện hạ biết?"
"..."
"Sao ngài biết?"
"Gọi ta bằng tiếng gì đó ta chấp nhận được thì ta nói cho nghe!"
Mặt Viễn Chi nhất thời cứng ngắc, mỉm cưỡng lên tiếng
"Thôi, ta không cần biết nữa!"
"..."
Hai người chìm trong im lặng.
Dung Ly vẫn không buông tha chủ đề này, ôm chặt lấy Viễn Chi hồ nháo, tiếp tục vòi vĩnh
"Gọi ta cái gì?"
Viễn Chi không chịu được bị người mò mẫm, cắn chặt môi, gắng gượng trả lời
"Dung Ly ... Dung Ly ..."
Dung Ly vẫn không dừng tay, bất mãn lên tiếng
"Không được, ta muốn nghe cái khác!"
"..."
Mặt Viễn Chi đỏ như gấc, mím môi không cho phát ra tiếng.
Hai người nháo loạn một hồi, Dung Ly vẫn không nghe được tiếng gọi mà hắn muốn.
Thôi, để lần sau vậy!
Lần sao thế nào cũng sẽ gọi.
Viễn Chi lôi được Dung Ly dậy thì trời đã sáng hẳn, thở hồng hộc tức giận mắng
"Do ngươi cả, ngày đầu tiên tiến cung đã đến trễ, còn ra thể thống gì nữa!"
Dung Ly nhàn nhạt trả lời
"Phụ hoàng không nỡ mắng chúng ta, càng huống hồ, sáng hôm qua Dung Lạc dấy binh tạo phản, tối hôm qua Dung Lạc lại đập nát hậu cung, nháo lớn như thế, phỏng chừng quan lại còn đang quỳ rạp bên ngoài can gián kìa!"
Viễn Chi không nhịn được thắc mắc
"Tối hôm qua nhãi ranh đó lại làm gì rồi?"
Dung Ly nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu trả lời
"Ngươi đi rồi sẽ biết!"
Viễn Chi nghi hoặc nhíu mi tâm!
Quả nhiên như Dung Ly sở liệu, lúc hai người tiến cung thì từ cửa cung trở ra có mấy chục quan viên quỳ rạp kéo thành mấy hàng dài, cung nữ, thái giám và thị vệ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, một bộ bận đến chân không chạm đất.
Đôi tân nhân chậm rãi bước vào, triệt để xem đám quan lại như không khí.
Quan ngự sử tức giận thở phì phò, run run bộ râu già lên tiếng
"Thân là thái tử và thái tử phi, mặt trời treo lên cao mới tiến cung thỉnh an, lại không biết can gián hoàng thượng, dung túng công chúa, còn ra thể thống gì nữa?"
Viễn Chi đứng phía sau im lặng không lên tiếng, rõ ràng hôm qua, lúc hoàng thượng nộ phát, bọn chúng thở cũng không dám thở, lúc tư binh của công chúa tiến vào, bọn họ lại càng không dám nhúc nhích, nhưng hôm nay vừa tờ mờ sáng đã lật đật chạy đến, diễn vai trung thần liều chết can gián, cho ai xem?
Viễn Chi không nói, nhưng Dung Ly thì không được tốt đẹp như vậy, hắn mở miệng ra là châm chọc
"Sao? Con gái bị ông thương tật thế nào? Què chân hay què tay"
Lão già quan ngự sử tức đến đỏ mặt, mắng
"Con gái lão là phi tử của hoàng thượng, nào có chuyện bị công chúa đánh đuổi về, thật không có phép tắc, không có phép tắc!"
Dung Ly nhàn nhạt nói
"Ngay từ đầu là các người dâng lên phụ hoàng, ba hoa cái gì thể hiện lòng trung trinh, còn cam đoan phò tá phụ hoàng, sống chết không màng, thân là quan lại, cô không nghĩ các người quên mất đi!"
"Ngươi ... ngươi ..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, các người nên biết ơn rằng Dung Lạc ra tay chứ không phải cô, càng huống hồ, các người nghĩ hoàng thượng sẽ nể mặt các người sao? Cúi đầu quỳ trước hoàng đế bao nhiêu năm còn chưa hiểu rõ ông ta à? Nếu không phải các người đều có công lớn, thì mấy lão già như ông đã bị hoàng đế chém sạch vào năm đó rồi!"
Tất cả quan lại bỗng nhiên giật mình một cái, lẳng lặng rời đi, chỉ còn lão quan ngự sử vẫn bất động quỳ một chỗ.
Dung Ly kéo tay Viễn Chi đi, chỉ chừa một câu
"Muốn sống thì đừng xem trọng bản thân quá, da mặt, đôi mắt và cái lưỡi của quý phi vẫn còn ngoài bãi tha ma kia kìa"
Thật ra, lần này Dung Lạc và Dung Ly dám ra tay với quý phi nhưng không một ai lên tiếng phản đối, lại càng không sợ băng đảng của thừa tướng là vì ba năm qua, phe cánh của ông ta, cả trong triều và bên ngoài, đều đã bị Dung Lạc gọt sạch, cộng thêm Thừa tướng thật vẫn bị Dung Ly giam giữ đâu.
Một thế gia quyền quý mấy trăm năm, chỉ trong vài năm đã bị bứng cả gốc rễ cũng không còn, rất lâu rồi người ta mới được chứng kiến cảnh hành hình tru di cửu tộc.
Trở lại chính điện, Dung Thần hoàng đế vẫn uy nghiêm ngồi đó, bên cạnh là Dung Lạc mắt mũi kèm nhèm, còn có Dung Chân hai mắt dán chặt Hàm Yên không rời.
Không hề có bất cứ phi tần nào.
Viễn Chi thở phào nhẹ nhõm, không có càng tốt, ba nghìn giai lệ biết thỉnh an đến chừng nào xong nha!
Dung Lạc vẫn là tri kỷ nhất!
Để Viễn Chi không cần thỉnh an, thẳng tay đánh đuổi bọn họ về nhà mẹ đẻ!
Dù sai thì hoàng đế có bao giờ đặt nửa bàn chân xuống hậu cung đâu, nhìn cũng lười nhìn tới, các nàng mấy trăm năm qua tự chơi với nhau, giờ công chúa thấy phiền rồi thì giải tán thôi.
Ra ngoài cung lại tiếp tục làm một cô nương, được bồi thường tiền, được tự do lấy người khác, không cần phải ngày ngày cô độc nơi hậu cung ảm đạm nhìn mặt nhau mà sống, không vui vẻ hơn sao?
Dung Ly và Viễn Chi bình tĩnh kính trà nhận lễ, sau đó được Dung Thần giữ lại ăn trưa.
Mắt thấy hoàng đế còn một đống chính vụ chưa làm, một đám ham chơi kéo đi mất.
Dung Lạc dự định sẽ đi ngự hoa viên, nào ngờ, vừa đến nơi, nàng đã bị khung cảnh hoang tàn làm cho kinh hách.
"Ai?" Dung Lạc tức giận hỏi "Ai đã làm ra chuyện này?"
Đám cung nữ quỳ rạp xuống không dám lên tiếng, Hàm Yên không nhịn được trả lời
"Người còn hỏi, chả nhẽ tối qua người không nhớ gì sao?"
Dung Lạc trợn trắng
"Rõ ràng là ta đi đập tam cung lục viện, ta chạy đến ngự hoa viên làm gì?"
"Ngươi lấy ngự kiếm chém đổ mấy tòa nhà, gạch ngói văng khắp nơi, mấy cái cung điện trực tiếp bị ngươi hất tung mái, văng đến ngự hoa viên, ngộ thương không ít người" nhớ lại hôm qua hai người bọn hắn né đông né tây, Dung Chân trừng mắt đáp "Nếu ta là ngươi, ta sẽ triệt để đốt luôn, không thích chỗ nào đốt chỗ đó, không cần ảnh hưởng người khác!"
Dung Lạc gấp gáp hỏi "Liên hoa trì, liên hoa trì có sao không?"
"Ngươi đi hỏi hoàng đế xem, cho dù mặt trời có rớt xuống thì nơi đó vẫn hoa nở chim hót ngươi tin không?"
Dung Lạc thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Viễn Chi kéo đi
"Đi, tẩu tử, ta cho ngươi xem nơi ta chui ra"
Viễn Chi: "..." nói cái gì không gây hiểu nhầm được không?
Thật là ...
Dung Chân đứng phía sau khựng lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng, quyết tâm hướng hai huynh muội Dung Ly, Dung Lạc lên tiếng
"Hoành huynh, huynh ấy, rất khổ sở"
Cả Dung Ly và Dung Lạc đều dừng lại
Dù sao thì mấy trăm năm trước, đất nước này là cái dạng gì, người muốn biết đều sẽ biết.
Người trong cuộc đã đau khổ, người trong cuộc một mình chịu đựng tất cả, càng đau khổ gấp bội.
Mấy trăm năm rồi, người ấy không về, cả Dung Chân cũng không biết, hoàng đế làm sao mà qua được.
Sống không bằng chết đi!
Trước kia hắn rất hay cười, dù cho thời khắc khó khăn nhất, hắn cũng hướng mọi người cười rạng rỡ.
Hiện giờ, hắn không còn cười nữa!
Ngồi trên bậc chí cao vô thượng, nhưng tâm lại như tro tàn. Nào có sự hạnh phúc lớn nhất thế gian, chỉ có lòng người nguội lạnh tranh đấu.
Dung Chân tiếp tục lên tiếng
"Hắn không nghĩ nói, ta cũng sẽ không nói"
"Nhưng năm đó, hắn không biết các ngươi là con hắn"
Dung Lạc kinh ngạc quay đầu
"Hoàng huynh nghĩ các ngươi là con của tẩu tử! Nhưng vẫn lựa chọn khổ cực nuôi các ngươi lớn, dù sự vụ bận rộn cũng tự tay chăm sóc các ngươi, không để cho bất kỳ cung nhân nào nhúng tay vào. Lúc các ngươi còn bé, huynh ấy ban đêm thường không ngủ được, lẻn vào phòng Dung Ly ngẩn người, ngồi đó đến sáng, mỗi ngày cứ đến chập tối, hoàng huynh đều đến liên hoa trì xem Dung Lạc, đứng nhìn một đóa tịnh đế suốt một canh giờ"
"Đừng hận huynh ấy, huynh ấy, rất đáng thương!"
Không ai thương xót huynh ấy cả!
Lạnh lẽo, cô độc, day dứt, thống khổ ...
Chớp mắt một cái, đã trôi qua hơn ba trăm năm
Thời gian đối với một số người mà nói, là liều thuốc chữa lành, nhưng đối với những người còn lại, là nỗi đau khoắc khoải lặp đi lặp lại không hồi kết.
"Người đó không phải là tiên, là bán thần!" Dung Thần thấp giọng
Dung Ly chợt hỏi
"Phụ hậu ... người tên gì?"
Dung Chân bất ngờ, đôi mắt nhìn xa xăm, đáp
"Yên Vi, Yên Vi trong lạc hoa như mộng thê mê, xạ yên vi, hựu thị tịch dương tiềm hạ tiểu lâu tây đích ý tư"
Yên Vi, một lòng một ý, nguyện không đổi dời.
Nét mặt Dung Ly trở nên âm trầm, không quay đầu lại, chỉ lên tiếng
"Đa tạ hoàng thúc, bọn ta đi trước!"
Dung Chân nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, âm thầm cười khổ, hắn không có ý định đi cùng, lôi kéo Hàm Yên đi về hướng khác.
Dung Lạc bồi hai người Viễn Chi một lúc đã mệt mỏi, chạy biến về hoàng cung đóng cửa, gọi thế nào cũng không ra ngoài.
Kết quả là, đến giờ cơm trưa, gương mặt ai cũng nặng nề, cộng thêm vẻ mặt uy nghiêm của hoàng đế, làm cho tử khí càng thêm lan tràn.
Lão thái giám cho người dọn thức ăn lên xong thì chuồn đi mất, sống trong hoàng cung, cái mạng quèn này, muốn giữ ngày càng khó mà.
Hoàng đế động đũa trước, ôn tồn lên tiếng
"Sau này có dự định gì?"
Dung Ly trả lời
"Con và Viễn Chi muốn ra ngoài một chuyến"
"Để làm gì?"
"Tìm tung tích phụ hậu!"
Bàn ăn bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều buông đũa, không khí trầm mặc đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Dung Thần hoàng đế mới lên tiếng
"Lạc nhi thì sao?"
Dung Lạc khó xử ấp úng
"Con ... con ..." Mặc dù nàng muốn ở lại bồi phụ hoàng, nhưng nàng thật sự muốn đi tìm phụ hậu, bấy lâu nay phương hướng tìm kiếm đều là sai, bọn họ chỉ chăm chăm vào nữ tử, nhưng nếu lần này thì sao? Cố gắng một chút, không chừng sẽ có tung tích.
Dung Thần thở dài
"Con đi đi, làm điều mà con muốn!"
Dung Lạc gục đầu, cúi gầm mặt không lên tiếng
Cuối cùng Dung Thần hoàng đế hướng Dung Chân hỏi
"Còn đệ thì sao?"
Dung Chân chột dạ trả lời
"Ca, ta cũng muốn đi!"
Dung Thần nhướng mày
"Trạng nguyên lang phải ở lại kinh thành làm quan."
Dung Chân trợn trắng "Ca ..."
Trạng nguyên lang tuy tài cao học rộng, nhưng nếu luận tuổi tác và tâm cơ, chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi, muốn lăn lộn chốn quan trường, phò tá được Dung Lạc, còn cần phải rèn luyện thêm rất nhiều, điều nay ai ai cũng rõ ràng.
Dung Thần hoàng đế vẫn nhàn nhạt không nhanh không chậm nói
"Muốn đi cũng được, ta phong hắn làm Khâm sai đại nhân, chỉ có điều ..."
"..." Định ra điều kiện gì nữa hả?
"... Chỉ có điều, không thể để hai người không danh không phận dính với nhau suốt ngày được, còn ra thể thống gì nữa"
"Một năm" Dung Ly lên tiếng "Phụ hoàng có thể ban chỉ tứ hôn trước, một năm sau bọn con nhất định sẽ mang tin tức quay về, lúc đó hắn cử hành hôn lễ cũng không muộn"
Dung Thần gật đầu đồng ý, không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc, cả hoàng cung trở nên lạnh lẽo không ít.
Cuối cùng, nhờ Thất nhi tối hôm qua ăn nhiều, hôm nay bị đau bụng, gây nháo loạn khắp nơi, hoàng cung mới náo nhiệt lên không ít.
Thất nhi: rốt cuộc thì cái gì cũng phải rơi vào tay ta!
À quên, một người đến tạo phản cũng đã làm rồi thì còn sợ gì nữa.
Ở Đông cung, trời chưa kịp sáng, Viễn Chi đã phá lệ đúng giờ tỉnh dậy, lay Dung Ly vẫn còn an tĩnh ngủ say nằm bên cạnh
"Điện hạ, dậy thôi, đến giờ tiến cung rồi, hoàng thượng và các phi tần còn đang đợi chúng ta!"
Dường như lâu rồi chưa được ngủ ngon, đôi mắt Dung Ly vẫn nhắm nghiền, nắm bàn tay Viễn Chi đưa vào trong chăn, giọng khàn khàn
"Không sao, tối hôm qua Dung Lạc đập hết tam cung lục viện rồi, không cần diện kiến chúng phi tần nữa!"
Viễn Chi tuy không lạ lẫm gì với cái tính ngang ngược của Dung Lạc, nhưng vẫn không kiềm được bất ngờ
"Thánh thượng đâu?"
"Phụ hoàng ngồi xem nó đập"
"Sao điện hạ biết?"
"..."
"Sao ngài biết?"
"Gọi ta bằng tiếng gì đó ta chấp nhận được thì ta nói cho nghe!"
Mặt Viễn Chi nhất thời cứng ngắc, mỉm cưỡng lên tiếng
"Thôi, ta không cần biết nữa!"
"..."
Hai người chìm trong im lặng.
Dung Ly vẫn không buông tha chủ đề này, ôm chặt lấy Viễn Chi hồ nháo, tiếp tục vòi vĩnh
"Gọi ta cái gì?"
Viễn Chi không chịu được bị người mò mẫm, cắn chặt môi, gắng gượng trả lời
"Dung Ly ... Dung Ly ..."
Dung Ly vẫn không dừng tay, bất mãn lên tiếng
"Không được, ta muốn nghe cái khác!"
"..."
Mặt Viễn Chi đỏ như gấc, mím môi không cho phát ra tiếng.
Hai người nháo loạn một hồi, Dung Ly vẫn không nghe được tiếng gọi mà hắn muốn.
Thôi, để lần sau vậy!
Lần sao thế nào cũng sẽ gọi.
Viễn Chi lôi được Dung Ly dậy thì trời đã sáng hẳn, thở hồng hộc tức giận mắng
"Do ngươi cả, ngày đầu tiên tiến cung đã đến trễ, còn ra thể thống gì nữa!"
Dung Ly nhàn nhạt trả lời
"Phụ hoàng không nỡ mắng chúng ta, càng huống hồ, sáng hôm qua Dung Lạc dấy binh tạo phản, tối hôm qua Dung Lạc lại đập nát hậu cung, nháo lớn như thế, phỏng chừng quan lại còn đang quỳ rạp bên ngoài can gián kìa!"
Viễn Chi không nhịn được thắc mắc
"Tối hôm qua nhãi ranh đó lại làm gì rồi?"
Dung Ly nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu trả lời
"Ngươi đi rồi sẽ biết!"
Viễn Chi nghi hoặc nhíu mi tâm!
Quả nhiên như Dung Ly sở liệu, lúc hai người tiến cung thì từ cửa cung trở ra có mấy chục quan viên quỳ rạp kéo thành mấy hàng dài, cung nữ, thái giám và thị vệ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, một bộ bận đến chân không chạm đất.
Đôi tân nhân chậm rãi bước vào, triệt để xem đám quan lại như không khí.
Quan ngự sử tức giận thở phì phò, run run bộ râu già lên tiếng
"Thân là thái tử và thái tử phi, mặt trời treo lên cao mới tiến cung thỉnh an, lại không biết can gián hoàng thượng, dung túng công chúa, còn ra thể thống gì nữa?"
Viễn Chi đứng phía sau im lặng không lên tiếng, rõ ràng hôm qua, lúc hoàng thượng nộ phát, bọn chúng thở cũng không dám thở, lúc tư binh của công chúa tiến vào, bọn họ lại càng không dám nhúc nhích, nhưng hôm nay vừa tờ mờ sáng đã lật đật chạy đến, diễn vai trung thần liều chết can gián, cho ai xem?
Viễn Chi không nói, nhưng Dung Ly thì không được tốt đẹp như vậy, hắn mở miệng ra là châm chọc
"Sao? Con gái bị ông thương tật thế nào? Què chân hay què tay"
Lão già quan ngự sử tức đến đỏ mặt, mắng
"Con gái lão là phi tử của hoàng thượng, nào có chuyện bị công chúa đánh đuổi về, thật không có phép tắc, không có phép tắc!"
Dung Ly nhàn nhạt nói
"Ngay từ đầu là các người dâng lên phụ hoàng, ba hoa cái gì thể hiện lòng trung trinh, còn cam đoan phò tá phụ hoàng, sống chết không màng, thân là quan lại, cô không nghĩ các người quên mất đi!"
"Ngươi ... ngươi ..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, các người nên biết ơn rằng Dung Lạc ra tay chứ không phải cô, càng huống hồ, các người nghĩ hoàng thượng sẽ nể mặt các người sao? Cúi đầu quỳ trước hoàng đế bao nhiêu năm còn chưa hiểu rõ ông ta à? Nếu không phải các người đều có công lớn, thì mấy lão già như ông đã bị hoàng đế chém sạch vào năm đó rồi!"
Tất cả quan lại bỗng nhiên giật mình một cái, lẳng lặng rời đi, chỉ còn lão quan ngự sử vẫn bất động quỳ một chỗ.
Dung Ly kéo tay Viễn Chi đi, chỉ chừa một câu
"Muốn sống thì đừng xem trọng bản thân quá, da mặt, đôi mắt và cái lưỡi của quý phi vẫn còn ngoài bãi tha ma kia kìa"
Thật ra, lần này Dung Lạc và Dung Ly dám ra tay với quý phi nhưng không một ai lên tiếng phản đối, lại càng không sợ băng đảng của thừa tướng là vì ba năm qua, phe cánh của ông ta, cả trong triều và bên ngoài, đều đã bị Dung Lạc gọt sạch, cộng thêm Thừa tướng thật vẫn bị Dung Ly giam giữ đâu.
Một thế gia quyền quý mấy trăm năm, chỉ trong vài năm đã bị bứng cả gốc rễ cũng không còn, rất lâu rồi người ta mới được chứng kiến cảnh hành hình tru di cửu tộc.
Trở lại chính điện, Dung Thần hoàng đế vẫn uy nghiêm ngồi đó, bên cạnh là Dung Lạc mắt mũi kèm nhèm, còn có Dung Chân hai mắt dán chặt Hàm Yên không rời.
Không hề có bất cứ phi tần nào.
Viễn Chi thở phào nhẹ nhõm, không có càng tốt, ba nghìn giai lệ biết thỉnh an đến chừng nào xong nha!
Dung Lạc vẫn là tri kỷ nhất!
Để Viễn Chi không cần thỉnh an, thẳng tay đánh đuổi bọn họ về nhà mẹ đẻ!
Dù sai thì hoàng đế có bao giờ đặt nửa bàn chân xuống hậu cung đâu, nhìn cũng lười nhìn tới, các nàng mấy trăm năm qua tự chơi với nhau, giờ công chúa thấy phiền rồi thì giải tán thôi.
Ra ngoài cung lại tiếp tục làm một cô nương, được bồi thường tiền, được tự do lấy người khác, không cần phải ngày ngày cô độc nơi hậu cung ảm đạm nhìn mặt nhau mà sống, không vui vẻ hơn sao?
Dung Ly và Viễn Chi bình tĩnh kính trà nhận lễ, sau đó được Dung Thần giữ lại ăn trưa.
Mắt thấy hoàng đế còn một đống chính vụ chưa làm, một đám ham chơi kéo đi mất.
Dung Lạc dự định sẽ đi ngự hoa viên, nào ngờ, vừa đến nơi, nàng đã bị khung cảnh hoang tàn làm cho kinh hách.
"Ai?" Dung Lạc tức giận hỏi "Ai đã làm ra chuyện này?"
Đám cung nữ quỳ rạp xuống không dám lên tiếng, Hàm Yên không nhịn được trả lời
"Người còn hỏi, chả nhẽ tối qua người không nhớ gì sao?"
Dung Lạc trợn trắng
"Rõ ràng là ta đi đập tam cung lục viện, ta chạy đến ngự hoa viên làm gì?"
"Ngươi lấy ngự kiếm chém đổ mấy tòa nhà, gạch ngói văng khắp nơi, mấy cái cung điện trực tiếp bị ngươi hất tung mái, văng đến ngự hoa viên, ngộ thương không ít người" nhớ lại hôm qua hai người bọn hắn né đông né tây, Dung Chân trừng mắt đáp "Nếu ta là ngươi, ta sẽ triệt để đốt luôn, không thích chỗ nào đốt chỗ đó, không cần ảnh hưởng người khác!"
Dung Lạc gấp gáp hỏi "Liên hoa trì, liên hoa trì có sao không?"
"Ngươi đi hỏi hoàng đế xem, cho dù mặt trời có rớt xuống thì nơi đó vẫn hoa nở chim hót ngươi tin không?"
Dung Lạc thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Viễn Chi kéo đi
"Đi, tẩu tử, ta cho ngươi xem nơi ta chui ra"
Viễn Chi: "..." nói cái gì không gây hiểu nhầm được không?
Thật là ...
Dung Chân đứng phía sau khựng lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng, quyết tâm hướng hai huynh muội Dung Ly, Dung Lạc lên tiếng
"Hoành huynh, huynh ấy, rất khổ sở"
Cả Dung Ly và Dung Lạc đều dừng lại
Dù sao thì mấy trăm năm trước, đất nước này là cái dạng gì, người muốn biết đều sẽ biết.
Người trong cuộc đã đau khổ, người trong cuộc một mình chịu đựng tất cả, càng đau khổ gấp bội.
Mấy trăm năm rồi, người ấy không về, cả Dung Chân cũng không biết, hoàng đế làm sao mà qua được.
Sống không bằng chết đi!
Trước kia hắn rất hay cười, dù cho thời khắc khó khăn nhất, hắn cũng hướng mọi người cười rạng rỡ.
Hiện giờ, hắn không còn cười nữa!
Ngồi trên bậc chí cao vô thượng, nhưng tâm lại như tro tàn. Nào có sự hạnh phúc lớn nhất thế gian, chỉ có lòng người nguội lạnh tranh đấu.
Dung Chân tiếp tục lên tiếng
"Hắn không nghĩ nói, ta cũng sẽ không nói"
"Nhưng năm đó, hắn không biết các ngươi là con hắn"
Dung Lạc kinh ngạc quay đầu
"Hoàng huynh nghĩ các ngươi là con của tẩu tử! Nhưng vẫn lựa chọn khổ cực nuôi các ngươi lớn, dù sự vụ bận rộn cũng tự tay chăm sóc các ngươi, không để cho bất kỳ cung nhân nào nhúng tay vào. Lúc các ngươi còn bé, huynh ấy ban đêm thường không ngủ được, lẻn vào phòng Dung Ly ngẩn người, ngồi đó đến sáng, mỗi ngày cứ đến chập tối, hoàng huynh đều đến liên hoa trì xem Dung Lạc, đứng nhìn một đóa tịnh đế suốt một canh giờ"
"Đừng hận huynh ấy, huynh ấy, rất đáng thương!"
Không ai thương xót huynh ấy cả!
Lạnh lẽo, cô độc, day dứt, thống khổ ...
Chớp mắt một cái, đã trôi qua hơn ba trăm năm
Thời gian đối với một số người mà nói, là liều thuốc chữa lành, nhưng đối với những người còn lại, là nỗi đau khoắc khoải lặp đi lặp lại không hồi kết.
"Người đó không phải là tiên, là bán thần!" Dung Thần thấp giọng
Dung Ly chợt hỏi
"Phụ hậu ... người tên gì?"
Dung Chân bất ngờ, đôi mắt nhìn xa xăm, đáp
"Yên Vi, Yên Vi trong lạc hoa như mộng thê mê, xạ yên vi, hựu thị tịch dương tiềm hạ tiểu lâu tây đích ý tư"
Yên Vi, một lòng một ý, nguyện không đổi dời.
Nét mặt Dung Ly trở nên âm trầm, không quay đầu lại, chỉ lên tiếng
"Đa tạ hoàng thúc, bọn ta đi trước!"
Dung Chân nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, âm thầm cười khổ, hắn không có ý định đi cùng, lôi kéo Hàm Yên đi về hướng khác.
Dung Lạc bồi hai người Viễn Chi một lúc đã mệt mỏi, chạy biến về hoàng cung đóng cửa, gọi thế nào cũng không ra ngoài.
Kết quả là, đến giờ cơm trưa, gương mặt ai cũng nặng nề, cộng thêm vẻ mặt uy nghiêm của hoàng đế, làm cho tử khí càng thêm lan tràn.
Lão thái giám cho người dọn thức ăn lên xong thì chuồn đi mất, sống trong hoàng cung, cái mạng quèn này, muốn giữ ngày càng khó mà.
Hoàng đế động đũa trước, ôn tồn lên tiếng
"Sau này có dự định gì?"
Dung Ly trả lời
"Con và Viễn Chi muốn ra ngoài một chuyến"
"Để làm gì?"
"Tìm tung tích phụ hậu!"
Bàn ăn bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều buông đũa, không khí trầm mặc đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Dung Thần hoàng đế mới lên tiếng
"Lạc nhi thì sao?"
Dung Lạc khó xử ấp úng
"Con ... con ..." Mặc dù nàng muốn ở lại bồi phụ hoàng, nhưng nàng thật sự muốn đi tìm phụ hậu, bấy lâu nay phương hướng tìm kiếm đều là sai, bọn họ chỉ chăm chăm vào nữ tử, nhưng nếu lần này thì sao? Cố gắng một chút, không chừng sẽ có tung tích.
Dung Thần thở dài
"Con đi đi, làm điều mà con muốn!"
Dung Lạc gục đầu, cúi gầm mặt không lên tiếng
Cuối cùng Dung Thần hoàng đế hướng Dung Chân hỏi
"Còn đệ thì sao?"
Dung Chân chột dạ trả lời
"Ca, ta cũng muốn đi!"
Dung Thần nhướng mày
"Trạng nguyên lang phải ở lại kinh thành làm quan."
Dung Chân trợn trắng "Ca ..."
Trạng nguyên lang tuy tài cao học rộng, nhưng nếu luận tuổi tác và tâm cơ, chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi, muốn lăn lộn chốn quan trường, phò tá được Dung Lạc, còn cần phải rèn luyện thêm rất nhiều, điều nay ai ai cũng rõ ràng.
Dung Thần hoàng đế vẫn nhàn nhạt không nhanh không chậm nói
"Muốn đi cũng được, ta phong hắn làm Khâm sai đại nhân, chỉ có điều ..."
"..." Định ra điều kiện gì nữa hả?
"... Chỉ có điều, không thể để hai người không danh không phận dính với nhau suốt ngày được, còn ra thể thống gì nữa"
"Một năm" Dung Ly lên tiếng "Phụ hoàng có thể ban chỉ tứ hôn trước, một năm sau bọn con nhất định sẽ mang tin tức quay về, lúc đó hắn cử hành hôn lễ cũng không muộn"
Dung Thần gật đầu đồng ý, không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc, cả hoàng cung trở nên lạnh lẽo không ít.
Cuối cùng, nhờ Thất nhi tối hôm qua ăn nhiều, hôm nay bị đau bụng, gây nháo loạn khắp nơi, hoàng cung mới náo nhiệt lên không ít.
Thất nhi: rốt cuộc thì cái gì cũng phải rơi vào tay ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.