Nhật Ký Công Chúa

Quyển 5 - Chương 6

Frances Hodgson Burnett

22/10/2013

Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng hào hứng - bởi bọn mình đã không có cơ hội chơi trò Bảy phút trên thiên đường ở nhà Shameeka lần trước. Bởi vì bác Taylor, bố của Shameeka, không phải là người dễ bị lừa bởi mấy trò "hết sạch Coca" hay "cháu có thể xem các tác phẩm của bác hay không". Bác ấy phải nói là cực kỳ nghiêm khắc. Bác ấy luôn dựng chiếc gậy bong chày (mà bác ý từng đạt được cú home-run với nó) ở góc nhà để "cảnh báo" những anh chàng hẹn hò với Shameeka liệu liệu mà cư xử cho đàng hoàng với con gái bác ấy.

Trò Bảy phút trên thiên đường được mọi người nhiệt liệt ủng hộ. Tất cả, trừ Michael. Anh ấy vốn không mấy mặn mà với kiểu Công Khai Thể Hiện Tình Cảm và càng không hào hứng với việc bị nhốt trong tủ quần áo với bạn gái. Tina vừa đóng cửa vừa cười khúc khích - bọn mình bị nhốt cùng với đám áo khoác mùa đông của mẹ và thầy G, máy hút bụi, giỏ dựng đồ giặt và cái vali một bánh của mình. Khi chỉ còn hai đứa trong đó, Michael nói không phải là anh ấy không thích ở bên cạnh mình trong phòng tối. Chỉ là anh ấy không thoải mái khi biết mọi người bên ngoài đang tò mò lắng nghe.

Mình tủm tỉm nói: "không ai nghe đâu. Anh thấy không? Bọn họ lại đang bật nhạc lên rồi đó". Và đúng là thế thật.

Nhưng mình cũng đồng ý với Michael một điểm: trò Bảy phút trên thiên đường thật hết sức nhảm nhí. Thứ nhất, tự dưng đi lôi nhau vào cái chỗ tối tăm này mà hôn nhau, trong khi có bao nhiêu chỗ thoải mái và thoáng mát hơn nhiều. Thứ hai, thật không thoải mái khi biết rằng cả đống người bên ngoài đều biết bạn đang làm cái trò gì trong đó. Mất hết cả sự lãng mạn!

Bên trong rất tối - tối đến nỗi mình cỏn chẳng nhìn thấy tay của mình, huống hồ gì là thấy Michael. Lại còn có mùi từ cái máy hút bụi bốc ra nữa chứ. Đã khá lâu rồi không có người nhớ đổ túi rác trong máy hút bụi giờ vẫn còn đầy lông mèo và rơm của con Louie Mập. Nếu không phải là mình thì chẳng ai làm chuyện đó. Mẹ thì không bao giờ nó rồi, còn thầy G thì không biết sử dụng cái máy hút bụi nhà mình bởi nó quá cũ.

Mùi lông mèo trộn với rơm và bụi thật chẳng dễ ngửi tẹo nào!

"Thế mình thực sự phải ở trong này 7 phút hả em?" - Michael hỏi.

"Em nghĩ thế."

"Nhỡ thầy G về và thấy bọn mình trong này thì sao?"

"Chắc dượng ấy sẽ giết anh."

"Thế thì...chắc anh phải làm gì đó khiến em nhớ tới anh mới được."

Nói rồi Michael kéo mình lại gần và hôn mình.

Rồi mình chợt nhớ ra một chuyện...Phải nhân cơ hội này mới được. Mình thẽ thọt hỏi: "Michael, vụ dạ hội tuần tới thế nào hả anh? Mình có đi không anh?"

Michael đưa tay âu yếm vuốt tóc mình thì thầm nói: "Dạ hội á? Em đùa hả? Nó còn ngu xuẩn hơn cả cái trò này."

Nghe thấy vậy mình khẽ đẩy Michael ra và lùi lại một bước, giẩm cả lên cái gậy khúc côn cầu của thầy G nhưng mình chẳng buồn quan tâm, bởi mình QUÁ SỐC.

"Ý anh là sao?" - mình hỏi lại. Nếu không phải trong này quá tối chắc mình đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của Michael, xem anh ấy đang nói thật hay trêu mình.

Michael tiến lại gần mình (thật chẳng giống người xem trò Bảy phút trên thiên đường là nhảm nhí tẹo nào): "Mia, chắc em đang đùa anh đúng không? Anh đâu phải là kiểu người thích mấy cái trò dạ hội đó."

Nhưng mình đã hất tay anh ấy ra. Cũng không khó gì để đánh trúng tay anh ấy bởi thứ duy nhất giữa hai đứa mình là mấy cái áo khoác.

"Sao anh lại nghĩ thế? Anh là học sinh năm cuối còn gì. Anh sắp tốt nghiệp rồi, phải tham gia buổi vũ hội cuối năm chứ. Ai cũng làm như vậy cả."

"Mọi người vẫn làm chuyện vô bổ mà em. Nhưng anh khác. Thôi mà em. Vũ hội cuối năm chỉ dành cho mấy thằng như Josh Richter thôi."

"À thế à" - mình lạnh lùng nói. Đến bản thân mình cũng phải ngạc nhiên với chính mình, có lẽ tại không khí trong này ngột ngạt quá - "Vậy thì anh định làm gì vào đêm dạ hội cuối năm đó?"

"Anh không biết nữa. Đi chơi bowling chẳng hạn?" - giờ thì anh ấy có vẻ bối rối trước sự thay đổi thái độ bất ngờ của mình.

BOWLING!!!!!!!!!!!!!!!!!!!BẠN TRAI CỦA TÔI THÀ ĐI CHƠI BOWLING CÒN HƠN ĐI VŨ HỘI CUỒI NĂM !!!!!!!!!!!!!!!!!!

Anh ấy thật sự không có một tí ki-lô lãng mạn nào vậy sao? Chắc phải có tí chút nào chứ, anh ấy chẳng từng đã tặng mình sợi dây chuyền hình bông tuyết đấy thôi...

Chắc hẳn anh ấy cũng cảm nhận được là mình đang vô cùng suy sụp khi nghe anh nói vậy. "Thôi mà Mia, em phải thừa nhận đi. Vũ hội cuối năm là thứ tầm phào nhất trên đời. Em nghĩ mà xem, em tiêu tốn cả đống tiền để thuê 1 bộ đồ như chim cánh cụt để rồi mặc vào chẳng hề thấy thoải mái, rồi lại phải tốn thêm rõ lắm tiền vào một bữa tối hào nhoáng, trong khi đồ ăn chưa chắc đã ngon bằng một nửa tiệm Mỳ Number One Noodle Son. Cuối cùng là tới đứng loanh quanh trong một phòng tập nào đấy..."

Mình sửa lại: "Nhà hàng Maxim. Vũ hội cuối năm của anh diễn ra ở nhà hàng Maxim."

"Sao cũng được. Em tới đó chỉ để ăn bánh ngọt và khiêu vũ trên nền nhạc rẻ tiền với một lũ người em không thể chịu nổi và không bao giờ muốn gặp lại..."

"Ý anh là giống em chứ gì?" - mình gần như bật khóc khi nghe thấy Michael nói vậy - "Anh không bao giờ muốn gặp lại em đúng không? Anh định sẽ tốt nghiệp và lên đại học rồi quên sạch về em chứ gì?"

Giọng Michael đột nhiên thay đổi hẳn: "Mia, tất nhiên là không rồi. Anh không phải đang nói về em. Anh đang nói về những đứa như...như Josh và đám bạn của nó. Em biết thế mà. Tự dưng em làm sao thế?"

Nhưng lúc đó mình không thể nói với Michael về vấn đề của mình. Bởi mắt mình đang đầm đìa nước mắt và họng mình nghẹn cứng, thậm chí mình có cảm giác là nước mũi mình cũng bắt đầu chảy. Vì sao ư? Vì mình chợt nhận ra rằng bạn trai mình không có ý định mời mình đi dự vũ hội. Không phải vì anh ấy định mời ai đấy nổi tiếng hơn mình. Giống Andrew McCarthy trong phim Pretty in Pink.. Mà vì bạn trai mình, Michael Moscovitz, người mình yêu nhất trên đời (sau con mèo của mình), người mình tình nguyện trao trọn trái tim, lại không hề có một chút hứng thú nào với VŨ HỘI TỐT NGHIỆP CUỐI NĂM CỦA CHÍNH ANH ẤY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào nếu Boris không đột nhiên mở toang cửa phòng chứa đồ ra và hét lên: "Hết giờ!". Biết đâu Michael sẽ nghe thấy tiếng sụt sịt của mình và cuống cuồng hỏi lí do tại sao sau đó nhẹ nhàng kéo mình vào lòng, hôn lên tóc mình và thì thầm nói: "Ôi em yêu, anh không biết". Rồi anh ấy sẽ thề thốt rắng sẽ làm mọi thứ, mọi thứ trên đời, để được nhìn thấy nụ cười mình rạng rỡ trở lại, kể cả nếu phải tới buổi vũ hội cuối năm lố bịch đó anh cũng sẵn sàng.

Nhưng đó chỉ là chuyện trong mơ mà thôi. Ánh đèn đột ngột khiến Michael phải lấy tay che mắt, nên anh ấy thậm chí chẳng thấy khuôn mặt gần-như-đẫm-nước-mắt-và-nước-mũi của mình... Cũng may là chưa đến nỗi nào, nếu không thì chẳng ra dáng công chúa chút nào!

Hơn nữa mình cũng chẳng kịp có thời gian để mà đau buồn bởi những gì xảy ra ngay sau đó. Lilly phóng như bay tới, mồm liến thoắng: "Đến mình! Đến mình!"

Và tất cả mọi ngưởi phải tránh sang một bên cho cậu ấy chen vào trong phòng chứa đồ...

Chỉ có điều...bàn tay mà cậu ấy kéo vào phòng chưa đồ - người con trai cậu ấy chọn cùng chia sẻ Bảy phút trên Thiên đường - không phải là bàn tay xanh xao, mềm mại của thiên tài violon, người mà đã tám tháng nay vẫn thường cùng Lilly trao đổi những nụ hôn nồng cháy. Không phải là Boris Pelkowski, anh chàng hôi miệng chuyên dắt-áo-len-trong-quần. Mà là Jangbu Pinasa, anh chàng bồi bàn quyến rũ người Tây Tạng.

Cả căn phòng im lặng như tờ, không ai thốt lên được câu nào khi thấy Lilly đẩy anh chàng Jangbu đang há hốc miệng ngạc nhiên vào phòng chứa đồ rồi thản nhiên với tay đóng cửa lại. Tất cả đứng trân trối nhìn vào cánh cửa mà không biết phải nói hay làm gì.

Nhất là mình. Mình hết quay ra nhìn cánh cửa lại quay sang nhìn Tina, người cũng đang sửng sốt không kém.

Michael là người đầu tiên có phản ứng trước vụ việc trên. Anh ấy vỗ vai Boris ra chiều cảm thông: "Cứng rắn lên, anh bạn." Rồi đi tới bàn ăn bốc một vốc đầy Cheetos.

CỨNG RẮN LÊN, ANH BẠN Ư?????? Đấy là cách bọn con trai nói với nhau khi thấy bạn mình vừa bị bóp nát trái tim, và chà đạp thê thảm như thế nào?



Mình không thể tin là anh Michael có thể phũ phàng đến thế. Sao anh ấy không làm gì đó giống Colin Hanks cơ chứ? Sao anh ấy không đạp tung cửa phòng chứa đồ, lôi Jangbu Pinasa ra và đập cho anh ta một trận? Vì Chúa, Lilly là em gái anh ấy cơ mà. Chẳng nhẽ anh ấy không có tí ý niệm gì về cái gọi là bảo vệ em gái sao?

Mình hoàn toàn quên bẵng đi vụ dạ hội. Mình vẫn đang bị sốc khi tận mắt chứng kiến cô bạn thân nhất tí tởn đi hôn một người không phải bạn trai mình. Mình đi theo Michael đến bàn đựng đồ ăn và nói: "Thế thôi à? Tất cả những gì anh làm chỉ có mỗi thế thôi à?".

"Ý em là sao?" - Michael ngơ ngác hỏi lại.

Mình hét lên: "Chuyện của em gái anh! Và Jangbu chứ sao"

"Em muốn anh phải làm gì? Lôi nó ra và nện cho nó một trận chắc?"

"Đúng rồi đấy." - mình bướng bỉnh nói.

Michael với tay lấy một lon 7-up (vì không còn Coca) tu một hơi, rồi quay ra hỏi mình: "Tại sao ? Anh không quan tâm em gái anh ở trong đấy với ai. Nếu đấy là em. Anh sẽ cho thằng đấy ăn đập ngay. Nhưng trong đó không phải em, mà là Lilly. Nó hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân...Ăn Cheetos không em?". Michael chìa bát Cheetos ra mời mình.

Cheetos! Lúc này ai còn lòng dạ nào mà ăn với chẳng uống cơ chứ?

"Không, cảm ơn anh. Nhưng chẳng nhẽ anh không lo một tẹo nào sao? Rằng Lilly sẽ..." - Mình nghẹn lời, không biết phải nói tiếp thế nào. Nhưng Michael đã tiếp lời giúp mình...

"Bi gã bảnh trai người Himalaya đó lừa sao?" - Michael lắc lắc đầu - "Không hề, anh thì lại cho là nếu có ai bị thiệt thòi ở đây thì đó là Jangbu. Cậu nhóc tội nghiệp có vẻ không biết mình đụng phải cái gì rồi."

Mình lắp bắp nói: "Nh-nhưng...nhưng còn Boris thì sao?". Michael nhìn về phía Boris, cậu ta vừa ngồi phịch xuống ghế bành và hai tay ôm chặt lấy đầu bộ dạng đau đớn vô cùng tận. Tina đã kịp chạy tới an ủi cậu ấy rằng có lẽ Lilly chỉ đang giới thiệu cho Jangbu xem bên trong phòng chứa đồ của người Mỹ trông như thế nào. Nhưng mình nghĩ câu chuyện của cậu ấy chẳng có sức thuyết phục tẹo nào, mặc dù mình đã là đứa dễ bị thuyết phục nhất rồi. Ví dụ khi bị bắt phải ngồi nghe hai đội tranh luận, mình thường sẽ đồng tình với đội nào đang nói, không cần biết có hiểu họ đang nói gì hay không.

Michael với tay lấy khoai tây và nói: "Boris sẽ sớm vượt qua thôi."

Là như nào??? Thật chẳng hiểu nổi bọn con trai!!! Nếu như em gái của MÌNH mà ở trong đó với Jangbu chắc mình sẽ giận điên lên mất. Và nếu như đó là buổi vũ hội cuối năm của MÌNH, mình sẽ phải sống chết tìm mọi cách kiếm cho bằng được một đôi vé trước khi vé bán hết.

Nhưng đấy chỉ là mình thôi.

Và trước khi bọn mình kịp phản ứng thì cửa nhà mở toang và thầy G bước vào, khệ nệ xách theo mấy túi Coca.

"Thầy về rồi." - thầy G gọi lớn, đặt túi xuống và cởi áo kháoc ra - "Thầy còn mua cả đá nữa. Thầy đoán chắc giờ cũng sắp hết..."

Giọng thầy G lạc đi. Khi với tay mở cửa tủ để cất áo khoác và thấy Lilly và Jangbu đang hôn nhau thắm thiết ở bên trong.

Đó cũng là đoạn kết của buổi tiệc sinh nhật của mình. Thầy Gianini tuy không phải là bác Taylor, nhưng thầy cũng khá là nghiêm khắc. Hơn nữa, là một giáo viên trung học, thầy cũng không lạ gì những trò như Bảy phút trên Thiên đường. Lilly đã giải thích là cậu ấy và Jangbu chẳng may bị nhốt trong tủ và không biết phải làm sao để thoát ra. Nhưng thầy G vẫn cương quyết hạ màn buổi tối ở đây và gọi chú Hans, tài xế xe limo của mình, đưa mọi người về. Thầy còn dặn đi dặn lại là khi đưa Lilly và Michael về, không được để Jangbu đi cùng, phải đảm bảo Lilly sẽ đi thẳng vào trong, lên thang máy và không chuồn được ra ngoài để gặp Jangbu sau đó.

Tự dưng mình cảm thấy bản thân già hơn rất nhiều so với cái tuổi 15 này. Bởi vì mình đã biết cảm giác khi tất cả hy vọng và mơ ước của mình bị nhấm chìm trong địa ngục của nỗi tuyệt vọng. Mình đã nhìn thấy điều đó trong ánh mắt của Boris, khi cậu ấy nhìn thấy Lilly và Jangbu chui ra khỏi tủ chứa đồ.

Nhưng tối nay không chỉ có Boris mới có đôi mắt buồn. Mắt mình cũng hõm sâu lại. Mình mới phát hiện ra lúc nãy khi đang đánh răng. Cũng không có gì ngạc nhiên cả! Đôi mắt mình mang vẻ ám ảnh bởi mình đang bị ám ảnh...ám ảnh bởi giấc mơ về buổi dạ hội mà mình biết sẽ không bao giờ có được. Mình sẽ không bao giờ được khoác lên mình bộ váy dạ hội hở-một-bên-vai màu đen, tựa đầu trên vai Michael (trong bộ áo đuôi tôm) tại buổi vũ hội tốt nghiệp cuối năm của anh ấy. Mình cũng sẽ không bao giờ có cơ hội thưởng thức món bánh nổi tiếng tại các buổi prom mà mọi người hay nhắc tới. Và nhất là được chứng kiến vẻ mặt giận dữ của Lana Weinberger khi phát hiện ra nó không phải là đứa năm nhất duy nhất, cùng với Shameeka, được tham dự buổi vũ hội này.

Giấc mơ dạ hội của mình thế này hết. Lẽ đời đối với mình bây giờ sao mà ảo quá.

Chủ nhật, ngày 4 tháng 5, 9h sáng, ở Nhà

Mình cũng chẳng thể đắm mình vào trong cái nỗi buồn bất tận này được lâu khi mà mẹ và thầy G dậy từ sáng sớm tinh mơ và mở nhạc The Donnas ầm ĩ. Sao hai người không lặng lẽ tới nhà thờ theo tiếng gọi của Chúa giống như những cặp cha mẹ khác, và để mặc mình một mình cơ chứ? Cứ cái đà này chắc mình phải chuyển về Genovia sống mất thôi.

Trừ khi ở đấy mình vẫn sẽ phải dậy sớm và đến nhà thờ vào mỗi buổi sáng Chủ nhật. Cũng còn may mẹ và dượng là những kẻ ngoại đạo!!! Nhưng ít nhất họ cũng nên HẠ NHỎ tiếng xuống một tí chứ.

Chủ nhật, ngày 4 tháng 5, ở Nhà

Dự định của mình hôm nay là nằm trên giường trùm kín chăn cho đến giờ đi học sáng thứ Hai ngày mai. Đấy là cách những người bị tước đoạt lẽ sống một cách tàn nhẫn vẫn thường làm: nằm trên giường càng nhiều càng tốt.

Tuy nhiên dự định này đã tan tành theo mây khói khi mẹ mình khệ nệ bước vào phòng (với kích thước của mẹ bây giờ dù không muốn cũng phải di chuyển lạch bạch như vậy), ngồi xuống cạnh giường, suýt nữa thì bẹp luôn cả Loui Mập đang vùi trong chăn và gặm ngón chân mình. Mẹ đã nhảy dựng lên khi bị Loui Mập đâm móng vào mông, xuyên qua cả chăn lông. Và mẹ nghĩ tới lúc hai mẹ con mình cần phải Nói Chuyện Một Tẹo.

Đừng hy vọng sẽ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra mỗi khi "mẹ nghĩ hai mẹ con mình cần Nói Chuyện Một Tẹo" như thế này. Lần gần nhất mẹ và mình Nói Chuyện Một Tẹo, mình đã phải ngồi chịu trận suốt hàng giờ đồng hồ để nghe mẹ thuyết giảng về vóc dáng và cơ thể của mình. Mẹ lo là mình sẽ dùng tiền Giáng sinh đi phẫu thuật nâng ngực. Và mẹ tìm mọi cách để mình hiểu rằng ý tưởng đó là điên rồ và rằng phụ nữ ngày càng bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài đến mức không kiểm soát được nữa. Ví dụ ở Hàn Quốc, 30% phụ nữ trong độ tuổi 20 từng chỉnh sửa gì đó, từ xương hàm tới cắt mí mắt, hoặc "gọt" đi một số thứ (để mảnh mai hơn) để có thể có được dáng vẻ của người Phương Tây. Trong khi 3% phụ nữ Mỹ muốn phẫu thuật để có vẻ đẹp thuần khiết hơn.

Tin tốt là Mỹ KHÔNG phài là đất nước bị ám-ành-hình-thế nhất thế giới. Tin xấu là có quá nhiều phụ nữ không cùng nền văn hóa với chúng ta đang tìm mọi cách thay đổi diện mạo của mình vì cho rằng chuẩn mực sắc đẹp của Phương Tây quan trọng hơn bản sác riêng của mỗi người. Tất cả vì họ xem quá nhiều Baywatch và Friends đó mà. Quan niệm như thế là sai lầm, rất sai lầm, bởi vì phụ nữ Nigeria cũng xinh đẹp như bao phụ nữ Mỹ ở Los Angeles hay Manhattan mà thôi. Chỉ là theo một cách khác.

Mình hoàn toàn không có ý định dùng tiền Giáng sinh vào mấy cuộc phẫu thuật nâng ngực vô bổ đó. Thực ra mình đang nhăm nhe bộ CD của Shania Twain cơ, nhưng tất nhiên mình không dám THÚ NHẬN chuyện đó với ai hết. Vì thế mẹ cứ nghiễm nhiên cho là như thế.

Những gì mẹ nói với mình hôm nay mới thực sự được gọi là "cuộc trò chuyện giữa mẹ và con gái". Không phải cái kiểu: "Cưng ơi, cơ thể con vẫn đang thay đổi, rồi sẽ tới lúc con cần dùng tới đống băng vệ sinh mà con đã lấy trộm của mẹ để làm giường ngủ cho đám hình nộm Star Wars". Chủ đề của ngày hôm nay hoàn toàn khác hẳn. Mẹ nghiêm nghị nói: "Giờ con đã 15 tuổi và có bạn trai rồi. Nghe nói hôm qua dượng bắt gặp các bạn nhỏ của con chơi trò Bảy phút trên Thiên đường trong tủ đựng đồ nhà mình đúng không? Mẹ nghĩ đã tới lúc chúng ta cần nói về chuyện-mà-con-cũng-biết-là-cái-gì-đấy".

Mình quyết định chép lại cuộc nói chuyện này để về sau nếu có con gái, mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ nói với nó những điều tương tự, bởi NHỮNG GÌ MẸ NÓI CHỈ KHIẾN MÌNH CẲM THẤY BẲN THÂN MÌNH CỰC KÌ NGU XUẨN mà thôi. Nếu là mình, mình sẽ để con gái tự tìm hiểu các kiến thức về giới tính qua kênh phim truyện Lifetime dành riêng cho phụ nữ. Mình nghĩ mọi người trên hành tinh này đều làm như vậy. TRỪ MẸ!!!

Mẹ: Mia, mẹ mới nghe dượng Frank nói Lilly và cậu bạn mới Jambo.

Mình: Jangbu.

Mẹ: Sao cũng được. Lilly và cậu bạn mới... ừm... đang ôm nhau trong tủ chứa đồ ngoài hành lang. Rõ ràng các con đang chơi trò ôm-hôn-nhau, Năm Phút trong Tủ chứa đồ gì đó.

Mình: Bảy phút trên Thiên đường.

Mẹ: Sao cũng được. Vấn đề là Mia, giờ con đã mười lăm tuổi rồi. Cũng coi như là người trưởng thành rồi, và mẹ biết con và Michael rất nghiêm túc với nhau. Sẽ rất tự nhiên nếu các con tò mò về sex... thậm chí là muốn thử.

Mình: MẸ!!!!!!!!! KINH QUÁ ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!

Mẹ: Mia, chuyện quan hệ giới tính giữa hai người yêu nhau không có gì là kinh hết. Nhưng nếu con đợi vài năm nữa thì tốt hơn. Khi con vào đại học. Hoặc thậm chí tầm ngoài-ba-mươi cũng chẳng sao. Tuy nhiên, mẹ rất hiểu cảm giác bị các hooc-môn chi phối là thế nào, vì thế điều quan trọng là con phải cẩn thận đề phòng.

Mình: Không, ý con là chẳng ai lại đi nói mấy chuyện như thế này với MẸ RUỘT của mình cả. Gớm chết đi được!!!



Mẹ: Mẹ hiểu. Bởi bà ngoại của con thà chết cũng không chịu nói mấy chuyện như thế này với mẹ. Nhưng mẹ nghĩ điều quan trọng là giữa mẹ và con gái phải cởi mở với nhau về chuyện này. Thế này nhé, Mia, bất cứ lúc nào con cảm thấy muốn nói về các biện pháp tránh thai, mẹ sẽ hẹn trước hộ con với bác sĩ phụ khoa của mẹ, Bác sĩ Brandeis...

Mình: MEEEEEEẸ !!!!!!!!!!!!! ANH MICHAEL VÀ CON SẼ KHÔNG LÀM MẤY CHUYỆN ĐÓ ĐÂU !!!!!!!!!!!!!!!!!

Mẹ: Tốt, mẹ mừng khi con nói như vậy... bởi con vẫn còn nhỏ cưng ạ. Nhưng mẹ vẫn muốn con hiểu một số điều căn bản, phòng trường hợp hai con có ý định làm chuyện đó. Con và các bạn cần phải biết mấy căn bệnh như AIDS cũng có thể lây lan qua quan hệ bằng miệng hay như...

Mình: MẸ, CON BIẾT RỒI. KÌ NÀY CON CÓ HỌC MÔN SỨC KHỎE VÀ AN TOÀN MÀ, MẸ QUÊN RỒI À??????

Mẹ: Mia, không có gì phải ngượng ngùng khi nói về sex cả. Đấy là một trong những nhu cầu tất yếu của con người, cũng như nước uống, thức ăn và các mối quan hệ xã hội. Quan trọng là con phải chủ động hiểu biết trong chuyện này, để bảo vệ chính mình.

Mình đang định thắc mắc về chuyện mẹ dính bầu lần này nhưng chẳng dại gì nói. Dù sao cũng đã muộn rồi. Chẳng phải mẹ đã sinh ra mình và sắp có thêm em đó sao. Mình chỉ gật đầu và nói: "Được rồi, con hiểu rồi. Cám ơn mẹ. Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý tới điều đó", hy vọng mẹ bỏ cuộc và đi ra ngoài.

Thế nhưng không ích gì. Mẹ vẫn tiếp tục quanh quẩn nán lại trong phòng, giống một đứa em của Tina mỗi khi bọn mình tới nhà Hakim Baba chơi (bởi Tina và mình muốn xem ké bộ sưu tập tạp chí Playboy của bác trai mà). Thật sự có thể học cả lố thứ từ tờ Playboy mà, ví dụ như loại loa ô tô nào phù hợp nhất với một chiếc Porsche Boxter hay làm thế nào để biết chồng bạn có gian díu với trợ lý riêng hay không. Tina nói đây là cách hay nhất để hiểu được "đối thủ của mình", vì thế cậu ấy lén đọc tờ Playboy của bố mỗi khi có cơ hội... Nhưng hai đứa mình đều đồng ý ở một điểm: nếu chiếu theo những gì viết trong tờ tạp chí này thì mấy cô gái đó có những sở thích thật kỳ quặc.

Lại còn đam mê ô tô một cách thái quá nữa chứ.

Cuối cùng mẹ cũng hết chuyện để nói, nhưng vẫn cố nán lại thêm một chút để ngó ngang ngó dọc bãi chiến trường của mình. Dù gì mình cũng là người khác ngăn nắp bởi mình luôn cảm thấy cần phải dọn phòng trước khi ngồi vào bàn học. Kiểu như khung cảnh thoáng mát sẽ khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn ý. Không biết có đúng thế thật hay không. Hay chỉ vì đống bài tập về nhà quá nhàm chán nên mình viện cớ này cớ nọ để trì hoãn mà thôi.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng mẹ cũng lên tiếng: "Mia, sao trưa rồi mà con vẫn nằm ườn trên giường thế? Không phải mọi khi giờ này con thường cùng các bạn đi ăn điểm tâm sao?"

Mình nhún vai, không nói gì. Giờ thứ cuối cùng mà mọi người quan tâm đến có lẽ là điểm tâm... bởi Lilly và Boris đã chia tay. Nhưng không việc gì phải kể cho mẹ nghe chuyện đó.

Mẹ nói tiếp: "Mẹ hy vọng con không giận dượng Frank vì đã phá hỏng buổi tiệc của con. Nhưng con và Lilly đã lớn rồi, sao lại đi chơi mấy trò ngớ ngẩn như trò Bảy phút trên Thiên đường thế hả?"

Mình lại nhún vai thêm cái nữa. Mình biết nói gì bây giờ? Rằng mình không buồn thầy G, mà buồn bạn trai mình vì không thích đi dự vũ hội cuối năm. Lilly nói đúng: vũ hội cuối năm chỉ là một trò nhảy nhót nhảm nhí. Sao mình phải quan tâm đến vậy nhỉ?

Mẹ ì ạch đứng dậy nói: "Nếu con muốn nằm trên giường cả ngày, mẹ cũng không ngăn cản. Thú thực mẹ cũng chỉ muốn có thế. Nhưng mẹ là một bà bầu già chứ không phải một-đứa-nhóc-mười-lăm-tuổi, cần phải vận động nhiều."

Rồi mẹ khệ nệ ra khỏi phòng. TẠ ƠN CHÚA. Không thể tin là mẹ định nói về sex với mình. Về Michael. Chẳng lẽ mẹ không biết mình và Michael thậm chí còn chưa qua được giai đoạn căn bản đầu tiên hay sao? Tất cả đám bạn mình cũng đều vậy cả thôi, trừ Lana. Và giờ có thêm Lilly.

Cô bạn thân nhất của mình lại tốc độ hơn mình là sao. Trong khi mình mới là đứa tìm được một-nửa-tâm-hồn của mình. Chứ không phải cậu ấy. Đời thật quá bất công!!!

Chủ nhật, ngày 4 tháng 5, ở Nhà

Chắc hôm nay phải gọi là Ngày Hỏi Thăm Sức Khỏe Của Mia mất, vì ai cũng gọi tới hỏi xem mình thế nào. Bố vừa mới gọi. Bố muốn biết bữa tiệc sinh nhật của mình thế nào. Chứng tỏ mẹ và thầy G không mách vụ Bảy phút trên Thiên đường với bố - nhưng như vậy có nghĩa là mình sẽ phải nói dối bố. Nói dối dễ hơn nói với mẹ, bởi bố chưa từng trải qua thời con gái, hiển nhiên không thể hiểu bọn con gái nói dối không chớp mắt như thế nào. Và bố cũng không biết vụ mũi mình sẽ phập phồng phình xẹp mỗi khi nói dối. Nhưng nói gì thì nói, phải nói dối bố thật không dễ chịu chút nào. Dù gì ông cũng LÀ một bệnh nhân ung thư mà. Thật nhẫn tâm khi đi nói dối một người có-cùng-căn-bệnh-với-Lance-Armstrong (nhưng không có chức vô địch Tour de France)

Mình đã huyên thuyên với bố rằng bữa tiệc rất tuyệt blah blah blah.

May là bố không ở cùng phòng với mình, nếu không chắc chắn ông sẽ nhận ra hai cánh mũi mình đang phình tướng lên như quả cà chua.

Mình vừa dập máy thì điện thoại lại reo. Mình vội nhào tới, biết đâu đó là BẠN TRAI MÌNH gọi thì sao, để kiểm tra xem mình có đang quằn quại đau khổ vì vụ dạ hội không.

Nhưng rõ ràng Michael chẳng hề để tâm đến tình trạng sức khỏe của mình bởi vì người gọi không phải là anh ấy. Ngược lại, người bên kia điện thoại còn là người mình không mong chờ nhất nữa chứ. BÀ!!! Cuộc đối thoại qua điện thoại của mình và bà diễn ra như sau:

Bà: Amelia, bà đây. Ta cần cháu vào tối thứ Tư tới. Ta có hẹn ăn tối ở nhà hàng Le Cirque với một người bạn cũ, Quốc Vương Brunei, và ta muốn cháu cùng đi. Nhắc cháu trước, ta không muốn nghe chuyện tầm phào như bảo "Quốc Vương nên từ bỏ chiếc xe Rolls bởi nó đang góp phần phá hủy tầng Ozon" đâu nhé. Cháu cần bồi dưỡng thêm nhiều kiến thức hơn. Ta đã chán ngấy khi phải nghe về mấy chương trình Những loài vật nuôi kì diệu hay Kenh phim truyện Lifetime dành cho các bà nội trợ gì đó mà cháu vẫn thường xem đó. Đã tới lúc cháu cần phải gặp những người thực sự thú vị, không phải mấy người trên TV hay mấy kẻ tự-cho-mình-là-nghệ-sĩ mà mẹ cháu vẫn thường đi chơi Bingo cùng.

Mình: Vâng. Sao cũng được ạ.

Cá nhân mình thấy câu "Vâng. Sao cũng được ạ" không có gì đặc biệt cả. Nếu là một người bà BÌNH THƯỜNG chắc sẽ không mảy may nghi ngờ gì đâu nhưng mình quên là bà nội mình CỰC KỲ NHẠY CẲM. Do đó cũng chẳng có gì là lạ khi bà dò ngay ra vấn đề của mình.

Bà: Amelia, cháu làm sao thế? Nói ngay đi, ta không có nhiều thời gian đâu. Ta sắp phải đi ăn tối cùng ngài Due di Bormazo.

Mình: Không có gì hết bà ạ. Cháu chỉ...cháu chỉ đang hơi căng thẳng một chút thôi. Vì điểm kiểm tra Đại Số của cháu không cao lắm, nên cháu hơi buồn...

Bà: Nói dối! THẬT RA là chuyện gì thế Mia? Mau nói cho ta nghe đi.

Mình: Vâng. ĐƯỢC RỒI, cháu nói... Là chuyện với anh Michael ạ. Bà nhớ cháu nói về buổi PROM, vũ hội cuối năm không? Hóa ra anh ấy không hề muốn đi.

Bà: Ta biết ngay mà. Nó vẫn còn yêu con bé ruồi nhà đó hả? Có phải nó tính đi cùng con bé kia không? Không có việc gì phải buồn. Ta có số điện thoại của Hoàng tử William đâu đó quanh đây. Để ta gọi cho Wills, biết đâu cậu ta có thể đáp máy bay Concor tới đi cùng cháu *************** buổi vũ hội, nếu cháu muốn. Cho ông tướng Michael không biết điều kia thấy...

Mình: Không, không, bà ơi. Không phải Michael muốn đi cùng người khác, mà căn bản anh ấy không thích đi. Anh ấy... anh ấy cho rằng vũ hội cuối năm chỉ là trò nhảm nhí.

Bà: Ôi...vì... Chúa... lòng... lành. Không phải thế chứ.

Mình: Cháu e là thế bà ạ.

Bà: Không sao. Ông nội cháu trước đây cũng có suy nghĩ giống y như vậy. Nếu hồi đó ta để ông ấy tự quyết định, cháu nghĩ rằng chúng ta có thể tới phòng thư ký làm đám cưới, rồi tới tiệm cà phê ăn trưa sau đó hay không? Đàn ông không biết cái gì là lãng mạn đâu, nói gì đến mấy nhu cầu về SỰ HÀO NHOÁNG chứ.

Mình: Vâng. Vì thế hôm nay cháu mới buồn như vậy. Giờ thì... nếu bà cho phép, cháu phải đi làm bài tập đây. Cháu còn một bài báo cáo phải nộp sáng mai nữa...

Mình không đả động đến chuyện bài báo viết về BÀ và sự cố tại nhà hàng Les Hautes Manger. Theo như tin tức mình đọc được trên tờ Sunday Times sáng nay, quản lý nhà hàng vẫn không chịu nhận Jangbu trở lại. Vì thế cuộc biểu tình của Lilly là vô ích. À, trừ việc nó giúp cậu ấy kiếm được một anh bạn trai mới.

Bà: Được rồi đi học đi. Cháu phải cố học cho tốt, nếu không bố cháu sẽ cằn nhằn ta vì bắt cháu tập trung quá nhiều vào mấy chuyện hoàng gia, làm cháu lơ đễnh môn lượng giác hay môn gì đó. Cũng đừng nghĩ quá nhiều về cậu thanh niên kia. Rồi cậu ta sẽ hiểu ra thôi, giống như ông nội cháu. Chỉ cần cháu biết gợi ý đúng cách. Tạm biệt.

Gợi ý đúng cách ư? Ý bà là sao nhỉ? Phải gợi ý kiểu gì mà có thể khiến Michael hiểu ra và đi dự vũ hội đây? Mình thật không thể nghĩ ra làm sao có thể khiến anh ấy xóa bỏ thành kiến về vũ hội này.

Trừ phi... nếu đó là buổi vũ hội tổng hợp, bao gồm cả vụ hội cuối năm/ Star Wars/ Star Trek/ Chúa Tể Những chiếc nhẫn/ CLB Máy tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook