Quyển 7 - Chương 1: Tại bàn học của Công Chúa
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Công chúa Amelia Mignonnette
Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tiến sĩ Carl Jung kính mến,
Cháu biết ngài sẽ không bao giờ có thể đọc được lá thư này, bởi ngài đã không còn trên cõi đời này nữa.
Nhưng cháu vẫn thấy cần phải viết lá thư này, bởi vì mấy tháng trước, trong lúc đang khá chật vật với cuộc sống của mình, cháu đã gặp một cô y tá. Cô ấy đã khuyên rằng cháu cần phải mở lòng mình với mọi người hơn nữa.
Chúa biết, viết thư cho một - người - đã - chết khó có thể gọi là mở lòng, nhưng... hoàn cảnh của cháu khá đặc biệt: không có mấy người mà cháu có thể tâm sự về các vấn đề của mình. Bởi chính họ là nguồn cơn của những vấn đề đó.
Tiến sĩ Jung, sự thật là cháu đã 15 tuổi 3/4và vẫn đang trong quá trình hoàn thiện bản thân. Chắc tiến sĩ vẫn còn nhớ cái gọi là quá - trình - hoàn - thiện - bản - thân chứ ạ? Chẳng phải ngài là người đã phát minh ra nó sao?
Vấn đề là... cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt tới ngưỡng hoàn thiện bản thân thì y như rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, phá hỏng hết mọi thứ. Đơn cử như chuyện công chúa này chẳng hạn. Cháu đã cho rằng mình không thể quái dị hơn được nữa thì... POW! Cháu phát hiện ra mình là một công chúa.
Nhưng hình như mọi người không nhìn nhận chuyện này giống như cháu thì phải. Cháu rất muốn biết HỌ sẽ làm gì khi bị quấy rầy khắp nơi bởi đám paparazzi, khi toàn bộ thời gian rảnh CỦA HỌ bị chiếm trọn bởi các bài học làm công chúa với 1 người bà săm mắt đen kịt; và các buổi nghi lễ ngoại giao nhạt như nước ốc, gặp gỡ những người cả đời chưa nghe tới phim The OC... càng đừng mong họ biết gì về mối tình on-off của 2 nhân vật Seth và Summer.
Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất ngăn cản công cuộc hoàn thiện bản thân của cháu. Phải chăm sóc cho cậu em nhỏ mới sinh quả không dễ dàng chút nào, nhất là khi em ý có vấn đề về phát triển. Hơn 10 tháng tuổi rồi mà em cháu vẫn chưa tự đi được, vẫn phải nắm vào tay ai đó (thường là tay cháu). Cũng may là khả năng khôn ngữ của bé phát triển khá sớm so với tuổi. Rocky đã biết nói 2 từ "ốc" - cốc và "mè" - mèo, và dùng chúng để gọi tất cả những thứ quanh mình, kể cả khi đó không phải là cốc hay mèo.
Chưa hết, mặc dù là đương kim Chủ tịch Hội Học sinh nhưng cháu vẫn vô cùng mờ mịt và nằm trong nhóm những người không-nổi-tiếng trong trường.
Hay là cháu mới phát hiện ra năng khiếu đặc biệt của mình (khả năng viết lách - có thể ngài không nhận ra được tài năng đó, chỉ qua 1 lá thư như thế này). Nhưng lại không thể theo đuổi nghiệp văn chương bởi cháu sẽ rất bận rộn trị vì cái công quốc nhỏ xíu giữa lòng Châu Âu. Theo lời cô giáo tiếng Anh - Ms.Martinez thì cháu lạm dụng quá nhiều tính từ trong các bài văn miêu tả của mình. Làm trợ lí biên kịch đã khó, mơ gì đến việc xuất bản 1 tác phảm để đời...
Cuối cùng là chuyện cháu đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình nhưng dạo gần đây anh ấy quá bận rộn với lớp điện ảnh và môn lịch sử khoa học viễn tưởng nên 2 đứa chẳng còn thời gian gặp gỡ.
Tiến sĩ thấy rồi đấy... Cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt được cái gọi là hoàn-thiện-bản-thân thì y như rằng nó sẽ bị giật ra khỏi tay cháu 1 cách phũ phàng bởi số phận. Hoặc bà nội cháu.
Không phải là cháu đang than phiền... chỉ là ... cháu muốn biết 1 ngưởi sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu nữa trước khi đạt tới cảnh giới của sự-hoàn-thiện-bản-thân?
Bởi vì cháu không nghĩ là mình có thể chịu đựng thêm được 1 phút nào nữa.
Xin ngài cho cháu vài lời khuyên, làm sao có thể hoàn thiện bản thân trước sinh nhật 16 được không ạ? Cháu đang rất cần những lời khuyên đó.
Xin cảm ơn ngài.
Bạn của ngài
Mia Thermopolis
Tái bút: Ôi, cháu quên mất. Ngài đâu còn trên cõi đời này . Cháu xin lỗi. Ngài không phải bận tâm về chuyện lời khuyên đâu ạ. Cháu sẽ tự tìm thông tin ở thư viện.Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng
CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein
Thành phần
Có mặt:
Mia Thermopolis, Chủ tịch
Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch
Ling Su Wong, Thủ quỹ
Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh
Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis
Vắng mặt:
Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.
(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.
Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.
Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô
Thử hỏi còn thiếu gì nữa?
Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.
BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).
Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó
(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.
Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.
Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.
THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.
CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.
THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.
CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.
PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?
CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?
PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?
CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?
CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.
PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?
CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?
CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?
PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?
CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.
(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??
Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.
Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?
Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...
Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.
Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.
Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.
THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.
Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng
CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein
Thành phần
Có mặt:
Mia Thermopolis, Chủ tịch
Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch
Ling Su Wong, Thủ quỹ
Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh
Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis
Vắng mặt:
Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.
(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.
Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.
Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô
Thử hỏi còn thiếu gì nữa?
Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.
BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).
Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó
(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.
Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.
Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.
THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.
CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.
THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.
CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.
PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?
CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?
PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?
CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?
CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.
PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?
CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?
CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?
PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?
CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.
(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??
Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.
Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?
Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...
Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.
Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.
Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.
THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.
Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, khách sạn Plaza, giờ học làm công chúa
Thế là hết. Hết sạch rồi. Hội học sinh của trung học Albert Einstein đã bị phá sản.
Nhẵn túi.
Khánh kiệt.
Vỡ nợ.
Nhiệm kì năm nay là nhiệm kì đầu tiên trong lịch sử Trung học Albert Einstein chi tiêu hết toàn bộ ngân sách hội chỉ trong 7 tháng,trong khi còn 3 tháng nữa mới hết nhiệm kì.
Đây cũng là nhiệm kì đầu tiên không có đủ tiền thuê Hội trường Alice Tully ở Trung tâm Lincoln cho buổi lễ tuyên dương cuối khóa.
Và đó hoàn toàn là lỗi của mình khi chỉ định 1 nghệ sĩ làm chân thủ quỹ.
"Mình đã nói với cậu từ đầu là mình không giỏi chuyện tiền nong mà!" - Ling Su dấm dứt - "Mình đã nói đừng bắt mình làm thủ quỹ! Mình đã bảo để Boris làm thủ quỹ nhưng cậu cứ nhất quyết muốn khoa trương Sức mạnh Nữ quyền cơ. Tôi là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ biết gì về mấy chuyện cân đối sổ sách hay thu chi gì đâu! Họ còn có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ tới. Ví dụ như làm thế nào để nghệ thuật có thể kích thích trí óc và giác quan của con người".
"Rồi, rồi, đáng ra tụi này phải để Shameeka làm thủ quỹ, được chưa?" - các đường nét trên gương mặt Lilly xoắn lại như một nhúm dây thừng. Đâu phải tụi mình không nghĩ tới điều đó. Nhưng bố Shameeka chỉ cho phép cậu ấy tham gia 1 hoạt động ngoại khóa mỗi học kì và Shameeka đã quyết định chọn đội cổ vũ, thay vì Hội học sinh, Nhằm theo đuổi ước mơ trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao.
Mà xét cho cùng thì chuyện này Ling Su đâu có lỗi gì. Mình chính là Chủ tịch Hội. Một điều mình rút ra được từ những bài học làm Công chúa: Quyền lực đi kèm với trách nhiệm! Bạn có thể ra lệnh bao nhiêu tùy thích nhưng cuối cùng CHÍNH BẠN là người phải trả giá nếu có gì không hay xảy ra.
Đáng ra mình phải chú ý hơn 1 chút . Đáng ra mình phải kiểm soát mọi chuyện kĩ càng hơn.
Đáng ra mình không nên đâm đầu vào cái dự án mấy cái thùng rác siêu đắt đỏ này. Đáng ra chỉ nên an phận với mấy cái thùng rác màu xanh thông thường. Chính mình là người đề xuất ra ý tưởng về mấy cái máy nghiền rác chứ ai.
MÌNH ĐÃ NGHĨ GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? Tại sao không ai ngăn mình lại???
Ôi Chúa Ơi! Đào đâu ra 5.000 đô bây giờ?
Cô Hill mang tiếng là cố vấn Hội thật đấy nhưng có bao giờ đưa ra lập trường của mình đâu. Chú Lars cũng vậy, suốt ngày chỉ chúi mũi vào cái máy điện tử mới. Vậy mà khi được hỏi về giải pháp cho cuộc khủng hoảng tài chính này cô Hill lập tức né tránh ngay vai trò cố vấn của mình. Mình là Chủ tịch, do đó trách nhiệm đổ ập lên đầu mình.
Mình mới 15 tuổi 10 tháng, nhẽ ra mình không phải 1 mình gánh TẤT CẲ mọi chuyện như thế này. Có cố vấn để làm gì thế không biết??? Ít ra cô Hill cũng nên chia sẻ MỘT ÍT trách nhiệm với mình mới đúng. Cô ấy đã làm gì khi mấy đứa trẻ ranh không-sợ-trời-không-sợ-đất này quyết định dốc toàn bộ ngân sách vào mấy cái thùng rác chuyên dụng hiện đại đó???
Xin thưa: Cô ấy còn mải nghiên cứu kênh Mua sắm Tại gia trong Phòng Giáo viên, chẳng buồn để ý xem bọn mình đang bày trò gì.
Tuyệt! Bà lại vừa hét lên với mình.
"Amelia, cháu có nghe thấy ta nói gì không thế? Hay ta đang nói cho mình ta nghe hả?"
"Tất nhiên. Cháu đang nghe bà mà".
Mình thực sự cần chú tâm hơn nữa trong giờ Kinh tế. Như thế may ra mới học được cách chi tiêu tiền hợp lí hơn.
"Vậy sao? Nhắc lại ta nghe xem nào" - bà nghiêm mặt nói
"Ưm... Cháu quên rồi"
"John Paul Reynolds-Albernathy Đệ Tứ. Cháu đã bao giờ nghe về người này chưa?"
Ôi không . Lại chuyện đó. Tất cả chỉ vì món đồ "nho nhỏ" bà mới mua.
Tất nhiên đó không phải là món đồ "nho nhỏ" thông thường.Chỉ là một hòn đảo thôi mà.
Đúng vậy. Hòn đảo của riêng bà.
Đảo Genovia .
Đất nước Genovia thực không phải là một hòn đảo nhưng cái bà mới mua là đảo thật. Nó nằm gần bờ biển Dubai . Công ty xây dựng ở đây đã tạo ra rất nhiều hòn đảo nhỏ nhân tạo, xâu chuỗi với nhau thành các hình thù khác nhau mà bạn chỉ có thể thấy từ trên vệ tinh. Ví dụ một số đảo liên kết với nhau tạo thành hình như những cây cọ và được gọi là chuỗi đảo Cây Cọ.
Hiện nay họ đang xây dựng chuỗi đảo thế giới. Sẽ có những hòn đảo mang hình nước Pháp, Nam Phi, Ấn độ, thậm chí có cả hình bang New Jersey...Khi nhìn từ trên cao xuống, khối liên hợp này sẽ như một tấm bản đồ thế giới khổng lồ.
Rõ ràng mấy hòn đảo này không được xây dựng theo đúng tỉ lệ. Bởi nếu không đảo Genovia sẽ chỉ to bằng cái phòng tắm nhà mình. Còn Ấn Độ sẽ bằng bang Pennsylvania . Về cơ bản tất cả mấy cái đảo này đều có kích cỡ như nhau - Đủ to để xây dựng được vài căn biệt thự và mấy cái bể bơi - để những người lắm tiền nhiều của như bà có thể mua một hòn đảo mang hình một quốc gia hay 1 thành phố nào đó tùy ý và sống tại đó. Giống như nhân vật Tom Hank trong phim Castaway.
Mỗi tội là nhân vật của Tom không tự nguyện sống trên đảo.
Hòn đảo của anh ta cũng không hề có tòa biệt thự 15.000 m2 cùng hệ thống an ninh hiện đại, và hệ thống điều hòa không khí tập trung. Ngoài ra còn có bể bơi và thác nước ngay bên trong, theo đúng ý của bà.
Duy có 1 vấn đề với hòn đảo của bà: bà không phải là người trả giá duy nhất.
"John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ" - bà giục giã - "Đừng nói với ta là cháu không biết cậu ta đấy nhé. Cậu ta học cùng trường với cháu mà!"
"Một học sinh trưòng cháu cũng tham gia đấu giá hòn đảo xa xỉ đó á?" - Không thể tin nổi. Trong cái trường Trung học Albert Einstein này thì mình là đưa có ít tiền tiêu vặt hàng tuần nhất. Bố lúc nào cũng canh cánh lo mình dấm dớ đàn đúm với những đứa hư hỏng như Lana (luôn tìm cách đút tiền cho mấy tay gác cổng quán bar để được vào trong, dù chưa đủ tuổi. Lý luận của nó là "đến Lindsay Lohan còn làm thế, tại sao nó không được"). Lana còn có cả 1 tấm thẻ American Express để mua bất cứ thứ gì nó thích, và người thanh toán hóa đơn hàng tháng là bố nó. Lana THẬT MAY MẮN!
Tưởng cái trường này không còn ai qua mặt nổi Lana chứ? Giờ bà lại nói trong Trung học Albert Einstein có người đủ tiền tiêu vặt để mua 1 HÒN ĐẲO cho riêng mình sao?
"Không phải thằng bé học cùng trường cháu. Mà là BỐ NÓ" - mắt bà lúc này đã nheo tít lại, chứng tỏ sắp có chuyện không hay rồi - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam đang đấu giá với ta. CON TRAI của ông ta học cùng trường với cháu. Cậu ta học trên cháu 1 lớp. Chắc chắn cháu phải biết cậu ta chứ. Nghe đồn cậu thanh niên đó đam mê kịch nghệ - không như ông bố, 1 người thô tục, nhai thuốc lá như nhai kẹo".
"Rất tiếc, cháu chẳng biết ai là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ cả. Hơn nữa hiện cháu đang có chuyện còn quan trọng hơn việc bà có mua được hòn đảo đó hay không" - mình thở dài thườn thượt - "Chuyện là ... cháu đã bị phá sản rồi".
Mặt bà đột nhiên bừng sáng. Cứ nghe thấy tiền là bà có thể thay đổi thái độ ngay lập tức. Bởi vì nói đến tiền là nói tới shopping, thú vui yêu thích của bà - bên cạnh thú vui uống Sidecars và hút thuốc. Bà sẽ vui vẻ nhất là khi được làm cả ba thứ đó 1 lúc. Thật đáng buồn cho bà là thành phố New York mới ban bố quy định mới về việc hút thuốc. Và nơi duy nhất bà có thể vừa hút thuốc, uống rượu và mua sắm cùng 1 lúc là ở nhà, trên mạng.
"Cháu muốn mua gì à Amelia? Thứ gì đó sành điệu hơn mấy đôi giầy khủng bố lỗi mốt của cháu nhé? Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, kiểu giầy đó không làm cho bắp chân cháu trông nhỏ đi đâu. Hay ta đi mua mấy đôi giày da rắn dễ thương Ferragamo đi" - bà hào hứng nói.
"Không phải là cá nhân cháu bị phá sản" - mình nói. Mặc dù thực sự là mình cũng chẳng còn đồng nào thật. 20 đôla 1 tuần chỉ đủ cho 1 bữa đi xem phim và 1 cốc sôđa. Bố nên CHO MÌNH 1 cái thẻ American Express!!
Nhưng sau vụ mấy cái thùng rác chuyên dụng vừa rồi thì có lẽ bố hoàn toàn sáng suốt khi không tin tưởng vào khả năng chi tiêu có kế hoạch của mình.
"Ý cháu là Hội học sinh Trường trung học Albert Einstein bị phá sản" - mình giải thích - "Bọn cháu đã tiêu sạch ngân sách trong 7 tháng, thay vì 10 tháng. Và giờ thì tụi cháu gặp rắc rối to khi không còn tiền để thuê Hội trường Alice Tully cho buổi lễ tốt nghiệp cuối khóa vào tháng 6 tới. Đại biểu năm cuối sẽ phát biểu năm nay, Amber Cheeseman sẽ giết cháu chết mất. Đảm bảo sẽ là 1 cái chết kéo dài và cực kì đau đớn".
Khi quyết định thổ lộ điều này với bà, mình biết mình đang liều đánh 1 canh bạc lớn. Bởi vì việc tụi mình bị phá sản là 1 bí mật. Lilly, Ling Su, cô Hill, chú Lars và mình đã thề sống thề chết rằng sẽ không tiết lộ điều này với bất kì ai, cho tới khi không thể giấu được nữa. Nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn mình sẽ bị lôi ra xét xử trước toàn trương như 1 tội đồ cho mà xem .
Và Lana Weinberger sẽ nhân cơ hội này hất mình ra khỏi ghế chủ tịch Hội học sinh. Bố cô ta sẽ không ngần ngại xì ra 5.000 đô để mua cái ghế chủ tịch đó cho cô con gái vàng ngọc của mình.
Còn người thân CỦA MÌNH? Không hy vọng được gì lắm!
Nhưng thường thì vẫn còn chút xíu tia hi vọng - dù rất rất rất mong manh - rằng bà sẽ đứng ra giải quyết cho mình. Chả phải bà đã từng làm vậy hay sao. Ít ra thì bà và bà Alice Tully từng là bạn thân hồi đại học. Chỉ cần 1 cú điện thoại của bà là mình có thể thuê Hội trường Alice Tully MIỄN PHÍ!!!
Nhưng xem chừng bà không hề có ý định gọi điện hay làm bất cứ điều gì để giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này cả. Nhất là khi bà chỉ ngồi lắc đầu, tắc lưỡi nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
"Và ta đoán cháu đã đổ tiền vào mấy thứ rẻ tiền, vô dụng đúng không"
"Nếu bà cho rằng mấy thứ vớ vẩn rẻ tiền, vô dụng là: 25 cái thùng rác hiện đại chuyên dụng với các ngăn phân loại dành riêng cho giấy, đồ hộp và chai lọ, kèm theo hệ thống nghiền rác được lắp đặt ngay bên trong ngăn dành cho đồ hộp và 300 bộ điện chuyển dành cho phòng thí nghiệm sinh - tất cả đều không thể hoàn trả lại... thì câu trả lời là ĐÚNG VẬY."
Trông bà càng tỏ rõ vẻ thất vọng tràn trề. Bởi trong mắt bà mấy cái thùng rác thật không đáng 1 xu
Đấy là mình còn chưa đề cập đến vụ đề can "Đồ hộp và TRAI lọ".
"Cháu cần bao nhiêu?" - đột nhiên bà hạ giọng hỏi.
Đợi chút... bà định làm cái việc không-ai-tin-nổi là cho mình vay tiền hay sao???
Không, Không đời nào.
"Không nhiều lắm ạ" - mình vừa nói và thăm dò bà. Không đời nào có chuyện thuận lợi vậy đâu - "Chỉ có 5.000 đô thôi ạ". Thực ra giá thuê hội trường Alice Tully với sức chứa 1000 người, ở trung tâm Lincoln là 5.728 đôla . Nhưng mình không tham đến thế đâu. Chỉ cần 5.000 đô đã mừng lắm rồi còn 728 đô mình sẽ quyên góp sau.
Nhưng chuyện bà chịu chi ra 5.000 đôla đúng là chuyện không tưởng mà.
"Trong trường hợp như vậy các trường học thường làm gì để quyên góp tiền thật nhanh?" - bà đủng đỉnh nói.
"Cháu không biết" - mình ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Mình đã nói dối, tất nhiên là mình biết các trường học phải làm gì để quyên góp tiền thật nhanh. Sau khi tuyên bố động trời của Ling Su về tình hình tài chính của Hội, bọn mình cũng đã thảo luận về vấn đề này rồi. Cô Hill đã từ chối thẳng thừng không cho Hội vay 5.000 đôla ngay từ đầu (mà mình cũng nghi 1 người diện ngất trời như cô ấy sẽ chẳng có nổi 5.000 đô tiền tiết kiệm đâu. Thề là chưa bao giờ mình thấy cô ấy mặc lặp lại 1 bộ quần áo nào). Ý tưởng của cô ấy rất hay ho: mọi người cùng đi... bán nến kiếm tiền.
Lilly sửng sốt nhìn cô Hill: "Ý cô là chúng ta đi đập cửa từng nhà và bán nến dạo sao? Có mà đến năm sau cũng chưa kiếm đủ 5.000 đô".
Mình thà để mấy anh chị cuối khóa tra tấn, chứ không đời nào mình chịu đi gõ cửa nhà chị hàng xóm Ronnie mời mua cây nến Dâu và Kem tươi với giá 9.95$.
Nếu không thể phát biểu tại lễ tốt nghiệp năm nay, chắc chị Amber Cheeseman sẽ nện cho mình 1 trận ra trò cho coi. Mặc dù chị ta thấp hơn mình nhưng bù lại lại có đai nâu môn hapkido.
"Cố vấn của tụi cháu đề xuất đến từng nhà bán nến" - mình đã hi vọng khi nghe ý tưởng điên khùng này, bà sẽ động lòng thương cảm rút séc ra ký cái rụp.
"Nến á?" - bà nhăn mặt - "Ta tưởng bán kẹo nghe còn có lý. Chứ không cái đám dở người ở Ban Giám Hiệu trường cháu sẽ nghi ngờ ngay cho xem".
Biết ngay mà, bà lúc nào cũng tìm cánh chà đạp người khác mới hả dạ. Kẹt 1 nỗi giờ mình không gặp được bố, ông đang ở tít tận Genovia họp Quốc hội. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bố chịu cầm tờ quảng cáo nến và rao Mọi người, đây là để quyên góp ủng hộ cho trường học của con gái tôi. Ai mua được nhiều nến nhất sẽ nghiễm nhiên được phong tước hiệp sĩ.
"Vâng, cháu sẽ lưu ý đến vụ bán kẹo. Cảm ơn bà" - mình uể oải.
Và rồi bà lại quay qua chuyện John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam. Cả kế hoạch tổ chức 1 buổi quyên góp từ thiện vào thứ 4 tới để ủng hộ cho những nông dân trồng ô-liu ở Genovia (họ đang biểu tình phản đối quy định mới của EU về việc cho phép các siêu thị can thiệp quá nhiều vào việc định giá), Nhằm gây ấn tượng với... nhà thiết kế liên hợp đảo thế giới, cũng như các nhà đấu giá khác về sự hào phóng vô bờ bến của mình (chẳng hiểu bà cho rằng bà là ai nữa? Angelina Jolie xứ Genovia chăng?)
Bà còn nói chắc như đinh đóng cột rằng sự kiện này sẽ khiến mọi người phải quay ra NĂN NỈ, VAN XIN bà tới đảo Genovia sống, bỏ mặc ông John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam kia 1 mình, không ai thèm để mắt tới...
Bà thì sướng rồi, sắp có đảo riêng để hưởng thụ. Còn mình thì biết trốn đi đâu để thoát khỏi móng vuốt của bà Amber Cheeseman bây giờ? Khi chị ta phát hiện ra vụ sẽ chẳng có Hội trường Alice Tully hoành tráng nào cả, thay vào đó là 1 quán ăn nhanh tạm bợ trên đường West 23.
Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tiến sĩ Carl Jung kính mến,
Cháu biết ngài sẽ không bao giờ có thể đọc được lá thư này, bởi ngài đã không còn trên cõi đời này nữa.
Nhưng cháu vẫn thấy cần phải viết lá thư này, bởi vì mấy tháng trước, trong lúc đang khá chật vật với cuộc sống của mình, cháu đã gặp một cô y tá. Cô ấy đã khuyên rằng cháu cần phải mở lòng mình với mọi người hơn nữa.
Chúa biết, viết thư cho một - người - đã - chết khó có thể gọi là mở lòng, nhưng... hoàn cảnh của cháu khá đặc biệt: không có mấy người mà cháu có thể tâm sự về các vấn đề của mình. Bởi chính họ là nguồn cơn của những vấn đề đó.
Tiến sĩ Jung, sự thật là cháu đã 15 tuổi 3/4và vẫn đang trong quá trình hoàn thiện bản thân. Chắc tiến sĩ vẫn còn nhớ cái gọi là quá - trình - hoàn - thiện - bản - thân chứ ạ? Chẳng phải ngài là người đã phát minh ra nó sao?
Vấn đề là... cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt tới ngưỡng hoàn thiện bản thân thì y như rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, phá hỏng hết mọi thứ. Đơn cử như chuyện công chúa này chẳng hạn. Cháu đã cho rằng mình không thể quái dị hơn được nữa thì... POW! Cháu phát hiện ra mình là một công chúa.
Nhưng hình như mọi người không nhìn nhận chuyện này giống như cháu thì phải. Cháu rất muốn biết HỌ sẽ làm gì khi bị quấy rầy khắp nơi bởi đám paparazzi, khi toàn bộ thời gian rảnh CỦA HỌ bị chiếm trọn bởi các bài học làm công chúa với 1 người bà săm mắt đen kịt; và các buổi nghi lễ ngoại giao nhạt như nước ốc, gặp gỡ những người cả đời chưa nghe tới phim The OC... càng đừng mong họ biết gì về mối tình on-off của 2 nhân vật Seth và Summer.
Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất ngăn cản công cuộc hoàn thiện bản thân của cháu. Phải chăm sóc cho cậu em nhỏ mới sinh quả không dễ dàng chút nào, nhất là khi em ý có vấn đề về phát triển. Hơn 10 tháng tuổi rồi mà em cháu vẫn chưa tự đi được, vẫn phải nắm vào tay ai đó (thường là tay cháu). Cũng may là khả năng khôn ngữ của bé phát triển khá sớm so với tuổi. Rocky đã biết nói 2 từ "ốc" - cốc và "mè" - mèo, và dùng chúng để gọi tất cả những thứ quanh mình, kể cả khi đó không phải là cốc hay mèo.
Chưa hết, mặc dù là đương kim Chủ tịch Hội Học sinh nhưng cháu vẫn vô cùng mờ mịt và nằm trong nhóm những người không-nổi-tiếng trong trường.
Hay là cháu mới phát hiện ra năng khiếu đặc biệt của mình (khả năng viết lách - có thể ngài không nhận ra được tài năng đó, chỉ qua 1 lá thư như thế này). Nhưng lại không thể theo đuổi nghiệp văn chương bởi cháu sẽ rất bận rộn trị vì cái công quốc nhỏ xíu giữa lòng Châu Âu. Theo lời cô giáo tiếng Anh - Ms.Martinez thì cháu lạm dụng quá nhiều tính từ trong các bài văn miêu tả của mình. Làm trợ lí biên kịch đã khó, mơ gì đến việc xuất bản 1 tác phảm để đời...
Cuối cùng là chuyện cháu đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình nhưng dạo gần đây anh ấy quá bận rộn với lớp điện ảnh và môn lịch sử khoa học viễn tưởng nên 2 đứa chẳng còn thời gian gặp gỡ.
Tiến sĩ thấy rồi đấy... Cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt được cái gọi là hoàn-thiện-bản-thân thì y như rằng nó sẽ bị giật ra khỏi tay cháu 1 cách phũ phàng bởi số phận. Hoặc bà nội cháu.
Không phải là cháu đang than phiền... chỉ là ... cháu muốn biết 1 ngưởi sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu nữa trước khi đạt tới cảnh giới của sự-hoàn-thiện-bản-thân?
Bởi vì cháu không nghĩ là mình có thể chịu đựng thêm được 1 phút nào nữa.
Xin ngài cho cháu vài lời khuyên, làm sao có thể hoàn thiện bản thân trước sinh nhật 16 được không ạ? Cháu đang rất cần những lời khuyên đó.
Xin cảm ơn ngài.
Bạn của ngài
Mia Thermopolis
Tái bút: Ôi, cháu quên mất. Ngài đâu còn trên cõi đời này . Cháu xin lỗi. Ngài không phải bận tâm về chuyện lời khuyên đâu ạ. Cháu sẽ tự tìm thông tin ở thư viện.Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng
CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein
Thành phần
Có mặt:
Mia Thermopolis, Chủ tịch
Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch
Ling Su Wong, Thủ quỹ
Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh
Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis
Vắng mặt:
Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.
(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.
Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.
Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô
Thử hỏi còn thiếu gì nữa?
Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.
BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).
Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó
(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.
Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.
Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.
THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.
CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.
THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.
CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.
PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?
CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?
PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?
CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?
CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.
PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?
CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?
CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?
PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?
CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.
(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??
Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.
Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?
Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...
Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.
Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.
Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.
THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.
Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng
CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein
Thành phần
Có mặt:
Mia Thermopolis, Chủ tịch
Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch
Ling Su Wong, Thủ quỹ
Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh
Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis
Vắng mặt:
Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.
(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.
Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.
Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô
Thử hỏi còn thiếu gì nữa?
Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.
BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).
Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó
(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.
Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.
Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.
PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?
PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.
THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.
CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.
THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.
CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.
PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?
CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?
PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?
CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?
CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.
PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?
CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.
PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?
CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?
PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?
CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.
(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??
Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.
Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?
Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường tình dục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ tình dục...
Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.
Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.
Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.
THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.
Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, khách sạn Plaza, giờ học làm công chúa
Thế là hết. Hết sạch rồi. Hội học sinh của trung học Albert Einstein đã bị phá sản.
Nhẵn túi.
Khánh kiệt.
Vỡ nợ.
Nhiệm kì năm nay là nhiệm kì đầu tiên trong lịch sử Trung học Albert Einstein chi tiêu hết toàn bộ ngân sách hội chỉ trong 7 tháng,trong khi còn 3 tháng nữa mới hết nhiệm kì.
Đây cũng là nhiệm kì đầu tiên không có đủ tiền thuê Hội trường Alice Tully ở Trung tâm Lincoln cho buổi lễ tuyên dương cuối khóa.
Và đó hoàn toàn là lỗi của mình khi chỉ định 1 nghệ sĩ làm chân thủ quỹ.
"Mình đã nói với cậu từ đầu là mình không giỏi chuyện tiền nong mà!" - Ling Su dấm dứt - "Mình đã nói đừng bắt mình làm thủ quỹ! Mình đã bảo để Boris làm thủ quỹ nhưng cậu cứ nhất quyết muốn khoa trương Sức mạnh Nữ quyền cơ. Tôi là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ biết gì về mấy chuyện cân đối sổ sách hay thu chi gì đâu! Họ còn có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ tới. Ví dụ như làm thế nào để nghệ thuật có thể kích thích trí óc và giác quan của con người".
"Rồi, rồi, đáng ra tụi này phải để Shameeka làm thủ quỹ, được chưa?" - các đường nét trên gương mặt Lilly xoắn lại như một nhúm dây thừng. Đâu phải tụi mình không nghĩ tới điều đó. Nhưng bố Shameeka chỉ cho phép cậu ấy tham gia 1 hoạt động ngoại khóa mỗi học kì và Shameeka đã quyết định chọn đội cổ vũ, thay vì Hội học sinh, Nhằm theo đuổi ước mơ trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao.
Mà xét cho cùng thì chuyện này Ling Su đâu có lỗi gì. Mình chính là Chủ tịch Hội. Một điều mình rút ra được từ những bài học làm Công chúa: Quyền lực đi kèm với trách nhiệm! Bạn có thể ra lệnh bao nhiêu tùy thích nhưng cuối cùng CHÍNH BẠN là người phải trả giá nếu có gì không hay xảy ra.
Đáng ra mình phải chú ý hơn 1 chút . Đáng ra mình phải kiểm soát mọi chuyện kĩ càng hơn.
Đáng ra mình không nên đâm đầu vào cái dự án mấy cái thùng rác siêu đắt đỏ này. Đáng ra chỉ nên an phận với mấy cái thùng rác màu xanh thông thường. Chính mình là người đề xuất ra ý tưởng về mấy cái máy nghiền rác chứ ai.
MÌNH ĐÃ NGHĨ GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? Tại sao không ai ngăn mình lại???
Ôi Chúa Ơi! Đào đâu ra 5.000 đô bây giờ?
Cô Hill mang tiếng là cố vấn Hội thật đấy nhưng có bao giờ đưa ra lập trường của mình đâu. Chú Lars cũng vậy, suốt ngày chỉ chúi mũi vào cái máy điện tử mới. Vậy mà khi được hỏi về giải pháp cho cuộc khủng hoảng tài chính này cô Hill lập tức né tránh ngay vai trò cố vấn của mình. Mình là Chủ tịch, do đó trách nhiệm đổ ập lên đầu mình.
Mình mới 15 tuổi 10 tháng, nhẽ ra mình không phải 1 mình gánh TẤT CẲ mọi chuyện như thế này. Có cố vấn để làm gì thế không biết??? Ít ra cô Hill cũng nên chia sẻ MỘT ÍT trách nhiệm với mình mới đúng. Cô ấy đã làm gì khi mấy đứa trẻ ranh không-sợ-trời-không-sợ-đất này quyết định dốc toàn bộ ngân sách vào mấy cái thùng rác chuyên dụng hiện đại đó???
Xin thưa: Cô ấy còn mải nghiên cứu kênh Mua sắm Tại gia trong Phòng Giáo viên, chẳng buồn để ý xem bọn mình đang bày trò gì.
Tuyệt! Bà lại vừa hét lên với mình.
"Amelia, cháu có nghe thấy ta nói gì không thế? Hay ta đang nói cho mình ta nghe hả?"
"Tất nhiên. Cháu đang nghe bà mà".
Mình thực sự cần chú tâm hơn nữa trong giờ Kinh tế. Như thế may ra mới học được cách chi tiêu tiền hợp lí hơn.
"Vậy sao? Nhắc lại ta nghe xem nào" - bà nghiêm mặt nói
"Ưm... Cháu quên rồi"
"John Paul Reynolds-Albernathy Đệ Tứ. Cháu đã bao giờ nghe về người này chưa?"
Ôi không . Lại chuyện đó. Tất cả chỉ vì món đồ "nho nhỏ" bà mới mua.
Tất nhiên đó không phải là món đồ "nho nhỏ" thông thường.Chỉ là một hòn đảo thôi mà.
Đúng vậy. Hòn đảo của riêng bà.
Đảo Genovia .
Đất nước Genovia thực không phải là một hòn đảo nhưng cái bà mới mua là đảo thật. Nó nằm gần bờ biển Dubai . Công ty xây dựng ở đây đã tạo ra rất nhiều hòn đảo nhỏ nhân tạo, xâu chuỗi với nhau thành các hình thù khác nhau mà bạn chỉ có thể thấy từ trên vệ tinh. Ví dụ một số đảo liên kết với nhau tạo thành hình như những cây cọ và được gọi là chuỗi đảo Cây Cọ.
Hiện nay họ đang xây dựng chuỗi đảo thế giới. Sẽ có những hòn đảo mang hình nước Pháp, Nam Phi, Ấn độ, thậm chí có cả hình bang New Jersey...Khi nhìn từ trên cao xuống, khối liên hợp này sẽ như một tấm bản đồ thế giới khổng lồ.
Rõ ràng mấy hòn đảo này không được xây dựng theo đúng tỉ lệ. Bởi nếu không đảo Genovia sẽ chỉ to bằng cái phòng tắm nhà mình. Còn Ấn Độ sẽ bằng bang Pennsylvania . Về cơ bản tất cả mấy cái đảo này đều có kích cỡ như nhau - Đủ to để xây dựng được vài căn biệt thự và mấy cái bể bơi - để những người lắm tiền nhiều của như bà có thể mua một hòn đảo mang hình một quốc gia hay 1 thành phố nào đó tùy ý và sống tại đó. Giống như nhân vật Tom Hank trong phim Castaway.
Mỗi tội là nhân vật của Tom không tự nguyện sống trên đảo.
Hòn đảo của anh ta cũng không hề có tòa biệt thự 15.000 m2 cùng hệ thống an ninh hiện đại, và hệ thống điều hòa không khí tập trung. Ngoài ra còn có bể bơi và thác nước ngay bên trong, theo đúng ý của bà.
Duy có 1 vấn đề với hòn đảo của bà: bà không phải là người trả giá duy nhất.
"John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ" - bà giục giã - "Đừng nói với ta là cháu không biết cậu ta đấy nhé. Cậu ta học cùng trường với cháu mà!"
"Một học sinh trưòng cháu cũng tham gia đấu giá hòn đảo xa xỉ đó á?" - Không thể tin nổi. Trong cái trường Trung học Albert Einstein này thì mình là đưa có ít tiền tiêu vặt hàng tuần nhất. Bố lúc nào cũng canh cánh lo mình dấm dớ đàn đúm với những đứa hư hỏng như Lana (luôn tìm cách đút tiền cho mấy tay gác cổng quán bar để được vào trong, dù chưa đủ tuổi. Lý luận của nó là "đến Lindsay Lohan còn làm thế, tại sao nó không được"). Lana còn có cả 1 tấm thẻ American Express để mua bất cứ thứ gì nó thích, và người thanh toán hóa đơn hàng tháng là bố nó. Lana THẬT MAY MẮN!
Tưởng cái trường này không còn ai qua mặt nổi Lana chứ? Giờ bà lại nói trong Trung học Albert Einstein có người đủ tiền tiêu vặt để mua 1 HÒN ĐẲO cho riêng mình sao?
"Không phải thằng bé học cùng trường cháu. Mà là BỐ NÓ" - mắt bà lúc này đã nheo tít lại, chứng tỏ sắp có chuyện không hay rồi - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam đang đấu giá với ta. CON TRAI của ông ta học cùng trường với cháu. Cậu ta học trên cháu 1 lớp. Chắc chắn cháu phải biết cậu ta chứ. Nghe đồn cậu thanh niên đó đam mê kịch nghệ - không như ông bố, 1 người thô tục, nhai thuốc lá như nhai kẹo".
"Rất tiếc, cháu chẳng biết ai là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ cả. Hơn nữa hiện cháu đang có chuyện còn quan trọng hơn việc bà có mua được hòn đảo đó hay không" - mình thở dài thườn thượt - "Chuyện là ... cháu đã bị phá sản rồi".
Mặt bà đột nhiên bừng sáng. Cứ nghe thấy tiền là bà có thể thay đổi thái độ ngay lập tức. Bởi vì nói đến tiền là nói tới shopping, thú vui yêu thích của bà - bên cạnh thú vui uống Sidecars và hút thuốc. Bà sẽ vui vẻ nhất là khi được làm cả ba thứ đó 1 lúc. Thật đáng buồn cho bà là thành phố New York mới ban bố quy định mới về việc hút thuốc. Và nơi duy nhất bà có thể vừa hút thuốc, uống rượu và mua sắm cùng 1 lúc là ở nhà, trên mạng.
"Cháu muốn mua gì à Amelia? Thứ gì đó sành điệu hơn mấy đôi giầy khủng bố lỗi mốt của cháu nhé? Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, kiểu giầy đó không làm cho bắp chân cháu trông nhỏ đi đâu. Hay ta đi mua mấy đôi giày da rắn dễ thương Ferragamo đi" - bà hào hứng nói.
"Không phải là cá nhân cháu bị phá sản" - mình nói. Mặc dù thực sự là mình cũng chẳng còn đồng nào thật. 20 đôla 1 tuần chỉ đủ cho 1 bữa đi xem phim và 1 cốc sôđa. Bố nên CHO MÌNH 1 cái thẻ American Express!!
Nhưng sau vụ mấy cái thùng rác chuyên dụng vừa rồi thì có lẽ bố hoàn toàn sáng suốt khi không tin tưởng vào khả năng chi tiêu có kế hoạch của mình.
"Ý cháu là Hội học sinh Trường trung học Albert Einstein bị phá sản" - mình giải thích - "Bọn cháu đã tiêu sạch ngân sách trong 7 tháng, thay vì 10 tháng. Và giờ thì tụi cháu gặp rắc rối to khi không còn tiền để thuê Hội trường Alice Tully cho buổi lễ tốt nghiệp cuối khóa vào tháng 6 tới. Đại biểu năm cuối sẽ phát biểu năm nay, Amber Cheeseman sẽ giết cháu chết mất. Đảm bảo sẽ là 1 cái chết kéo dài và cực kì đau đớn".
Khi quyết định thổ lộ điều này với bà, mình biết mình đang liều đánh 1 canh bạc lớn. Bởi vì việc tụi mình bị phá sản là 1 bí mật. Lilly, Ling Su, cô Hill, chú Lars và mình đã thề sống thề chết rằng sẽ không tiết lộ điều này với bất kì ai, cho tới khi không thể giấu được nữa. Nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn mình sẽ bị lôi ra xét xử trước toàn trương như 1 tội đồ cho mà xem .
Và Lana Weinberger sẽ nhân cơ hội này hất mình ra khỏi ghế chủ tịch Hội học sinh. Bố cô ta sẽ không ngần ngại xì ra 5.000 đô để mua cái ghế chủ tịch đó cho cô con gái vàng ngọc của mình.
Còn người thân CỦA MÌNH? Không hy vọng được gì lắm!
Nhưng thường thì vẫn còn chút xíu tia hi vọng - dù rất rất rất mong manh - rằng bà sẽ đứng ra giải quyết cho mình. Chả phải bà đã từng làm vậy hay sao. Ít ra thì bà và bà Alice Tully từng là bạn thân hồi đại học. Chỉ cần 1 cú điện thoại của bà là mình có thể thuê Hội trường Alice Tully MIỄN PHÍ!!!
Nhưng xem chừng bà không hề có ý định gọi điện hay làm bất cứ điều gì để giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này cả. Nhất là khi bà chỉ ngồi lắc đầu, tắc lưỡi nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
"Và ta đoán cháu đã đổ tiền vào mấy thứ rẻ tiền, vô dụng đúng không"
"Nếu bà cho rằng mấy thứ vớ vẩn rẻ tiền, vô dụng là: 25 cái thùng rác hiện đại chuyên dụng với các ngăn phân loại dành riêng cho giấy, đồ hộp và chai lọ, kèm theo hệ thống nghiền rác được lắp đặt ngay bên trong ngăn dành cho đồ hộp và 300 bộ điện chuyển dành cho phòng thí nghiệm sinh - tất cả đều không thể hoàn trả lại... thì câu trả lời là ĐÚNG VẬY."
Trông bà càng tỏ rõ vẻ thất vọng tràn trề. Bởi trong mắt bà mấy cái thùng rác thật không đáng 1 xu
Đấy là mình còn chưa đề cập đến vụ đề can "Đồ hộp và TRAI lọ".
"Cháu cần bao nhiêu?" - đột nhiên bà hạ giọng hỏi.
Đợi chút... bà định làm cái việc không-ai-tin-nổi là cho mình vay tiền hay sao???
Không, Không đời nào.
"Không nhiều lắm ạ" - mình vừa nói và thăm dò bà. Không đời nào có chuyện thuận lợi vậy đâu - "Chỉ có 5.000 đô thôi ạ". Thực ra giá thuê hội trường Alice Tully với sức chứa 1000 người, ở trung tâm Lincoln là 5.728 đôla . Nhưng mình không tham đến thế đâu. Chỉ cần 5.000 đô đã mừng lắm rồi còn 728 đô mình sẽ quyên góp sau.
Nhưng chuyện bà chịu chi ra 5.000 đôla đúng là chuyện không tưởng mà.
"Trong trường hợp như vậy các trường học thường làm gì để quyên góp tiền thật nhanh?" - bà đủng đỉnh nói.
"Cháu không biết" - mình ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Mình đã nói dối, tất nhiên là mình biết các trường học phải làm gì để quyên góp tiền thật nhanh. Sau khi tuyên bố động trời của Ling Su về tình hình tài chính của Hội, bọn mình cũng đã thảo luận về vấn đề này rồi. Cô Hill đã từ chối thẳng thừng không cho Hội vay 5.000 đôla ngay từ đầu (mà mình cũng nghi 1 người diện ngất trời như cô ấy sẽ chẳng có nổi 5.000 đô tiền tiết kiệm đâu. Thề là chưa bao giờ mình thấy cô ấy mặc lặp lại 1 bộ quần áo nào). Ý tưởng của cô ấy rất hay ho: mọi người cùng đi... bán nến kiếm tiền.
Lilly sửng sốt nhìn cô Hill: "Ý cô là chúng ta đi đập cửa từng nhà và bán nến dạo sao? Có mà đến năm sau cũng chưa kiếm đủ 5.000 đô".
Mình thà để mấy anh chị cuối khóa tra tấn, chứ không đời nào mình chịu đi gõ cửa nhà chị hàng xóm Ronnie mời mua cây nến Dâu và Kem tươi với giá 9.95$.
Nếu không thể phát biểu tại lễ tốt nghiệp năm nay, chắc chị Amber Cheeseman sẽ nện cho mình 1 trận ra trò cho coi. Mặc dù chị ta thấp hơn mình nhưng bù lại lại có đai nâu môn hapkido.
"Cố vấn của tụi cháu đề xuất đến từng nhà bán nến" - mình đã hi vọng khi nghe ý tưởng điên khùng này, bà sẽ động lòng thương cảm rút séc ra ký cái rụp.
"Nến á?" - bà nhăn mặt - "Ta tưởng bán kẹo nghe còn có lý. Chứ không cái đám dở người ở Ban Giám Hiệu trường cháu sẽ nghi ngờ ngay cho xem".
Biết ngay mà, bà lúc nào cũng tìm cánh chà đạp người khác mới hả dạ. Kẹt 1 nỗi giờ mình không gặp được bố, ông đang ở tít tận Genovia họp Quốc hội. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bố chịu cầm tờ quảng cáo nến và rao Mọi người, đây là để quyên góp ủng hộ cho trường học của con gái tôi. Ai mua được nhiều nến nhất sẽ nghiễm nhiên được phong tước hiệp sĩ.
"Vâng, cháu sẽ lưu ý đến vụ bán kẹo. Cảm ơn bà" - mình uể oải.
Và rồi bà lại quay qua chuyện John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam. Cả kế hoạch tổ chức 1 buổi quyên góp từ thiện vào thứ 4 tới để ủng hộ cho những nông dân trồng ô-liu ở Genovia (họ đang biểu tình phản đối quy định mới của EU về việc cho phép các siêu thị can thiệp quá nhiều vào việc định giá), Nhằm gây ấn tượng với... nhà thiết kế liên hợp đảo thế giới, cũng như các nhà đấu giá khác về sự hào phóng vô bờ bến của mình (chẳng hiểu bà cho rằng bà là ai nữa? Angelina Jolie xứ Genovia chăng?)
Bà còn nói chắc như đinh đóng cột rằng sự kiện này sẽ khiến mọi người phải quay ra NĂN NỈ, VAN XIN bà tới đảo Genovia sống, bỏ mặc ông John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam kia 1 mình, không ai thèm để mắt tới...
Bà thì sướng rồi, sắp có đảo riêng để hưởng thụ. Còn mình thì biết trốn đi đâu để thoát khỏi móng vuốt của bà Amber Cheeseman bây giờ? Khi chị ta phát hiện ra vụ sẽ chẳng có Hội trường Alice Tully hoành tráng nào cả, thay vào đó là 1 quán ăn nhanh tạm bợ trên đường West 23.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.