Quyển 4 - Chương 5: Thứ 7, ngày 17 tháng 1, 11h đêm
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Trong phòng ngủ Hoàng gia Genovia
Cần phải đưa bà đi nghĩ dưỡng thật xa mới được!!!
Hôm nay là Vũ hội Chia tay, kết thúc chuyến viếng thăm chính thức đầu tiên của mình tới Genovia, với tư cách là người thừa kế ngai vàng duy nhất của Genovia.
Hàng tuần nay bà không ngừng nạp thông tin vào não mình về tầm quan trọng của buổi lễ này. Nào là đây sẽ là cơ hội lớn của mình để vớt vát lại những gì mình đã nói về đồng hồ tính phí đỗ xe. Còn chưa kể đến chuyện được diện kiến Hoàng tử William.
Chuyện đó và cả chuyện bà-không-cho-rằng-Michael-đủ-tư-cách-trở-thành-đức-lang-quân-tương-lai-của-công-chúa-xứ-Genovia chính là nguyên nhân gây ra cái mụn trên cằm mình chứ sao!Cũng may giờ nó đã biến mất nhờ kĩ thuật chăm sóc da tiên tiến hiện nay. Thật kì lạ là da mình vẫn còn được như thế này sau tất cả những áp lực bà đặt lên mình trong suốt những ngày qua. Cộng với nỗi lo lắng có khi giờ này bạn trai của mình đang cùng một cô nàng giống Kate Bosworth-không-bị-mụn nào đó đi lướt sóng ngoài bãi biển.
Sao cũng được. Giờ thì bà quay ra chỉ trích mái tóc của mình (mọc quá nhanh và không thể kiểm soát nổi. Ừ, chả sao! Bọn con trai vẫn thích con gái tóc dài hơn là tóc ngắn - Mình đọc được điều này trên tờ Cosmo ấn phẩm tiếng Pháp) và cả móng tay của mình nữa (OK, mặc dù đã đặt quyết tâm hôm mùng 1 đầu năm, nhưng rút cục thì mình vẫn cắn móng tay.Nhưng đó là móng tay của mình mà, chẳng lẽ đi kiện mình chắc?). Chưa hết, bà còn quan trọng hoá những gì mình được phép và không được phép nói với Hoàng tử William.
Kết quả là, khi có mặt tại buổi Dạ hội tối nay, mình đã đến trước mặt Wills (mặc dù trái tim mình vẫn thuộc về anh Michael nhưng công nhận là Wills trông thật quyến rũ trong bộ tux đen) và nói "Rất vui được gặp anh". Đột nhiên anh ấy quay ra nhìn mình bằng đôi mắt xanh thẳm đầy ma lực, khiến mình khựng lại không biết nói gì nữa. Cảm giác này giống như lần Josh Richer cười với mình ở tiệm thuốc Biglow ý. Mình như không còn biết mình đang ở đâu và đang làm gì nữa. Chỉ biết ngây ra nhìn vào đôi mắt xanh quyến rũ đó và thầm nghĩ, Ôi Chúa ơi, đó chính là màu xanh của đại dương mênh mông nhìn từ cửa sổ phòng ngủ trong Cung điện Hoàng gia Genovia
Rồi Hoàng tử William chìa tay ra bắt tay mình và nói "Rất vui được gặp em". Mình vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, mặc dù mình biết rất rõ mình không hề có thứ tình cảm đó với Wills .MÌNH YÊU BẠN TRAI CỦA MÌNH MÀ!!!
Mình nghĩ đó chính là cảm giác choáng ngợp khi bạn gặp một người đàn ông lịch lãm, quyến rũ, giống như Bill Clinton chẳng hạn (mặc dù mình chưa bao giờ gặp gỡ ông ý, chỉ nghe nói thôi)
Chuyện cũng chỉ có thể thôi.Đó là sự đụng chạm thân mật duy nhất giữa mình và Hoàng tử William của nước Anh. Anh ấy quay ra trả lời ai đó về cuộc đua ngựa thuần chủng vừa rồi, còn mình thì chuồn vội sau khi thốt lên "Ôi, bánh nấm kìa", nhằm lấp liếm cơn xấu hổ tệ hại của mình. Và rồi mình chạy theo anh nhân viên phục vụ đang đi tiếp bánh cho mọi người. Hết phim!
Khỏi nói cũng biết mình không xin được địa chỉ email của Wills cho Tina. Cậu ấy sẽ quen dần với lối sống trong thất vọng thôi.
Nhưng buổi tối của mình không chỉ kết thúc ở đó.Còn rất nhiều điều thú vị đang chờ ở phía trước mà mình không nhận ra.Cả tối bà tìm mọi cách đẩy mình ra đứng cạnh Hoàng tử René, khiêu vũ cùng anh ta trước mặt tay phóng viên của tờ Newsweet, người có mặt ở Genovia để làm phóng sự về sự chuyển giao của Genovia sang đồng tiền chung Euro. Bà đã THỀ rằng tất cả chỉ nhằm một mục đích:vì mấy bức ảnh đẹp.
Vậy mà trong khi bọn mình đang khiêu vũ-thêm một thứ nữa mình rất tệ. Mình chỉ có thể rập khuôn từng bước và nhẩm đếm trong đầu cho khỏi bị trật nhịp. Nhưng đó là với điệu van chậm. Vậy mà ở Genovia này các điệu van không hề chậm một tẹo nào .. Ít ra là ở trong cung - mình đã nhìn thấy bà đi khắp nơi trong phòng và chỉ trỏ về phía bọn mình và nói với mọi người: "Hai đứa mới đẹp đôi làm sao!"(với cái giọng sang sảng của bà thì không cần đọc khẩu ngữ cũng nghe thấy rõ)
Eo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và thế là ngay khi điệu van kết thúc, trước khi kịp nghĩ ra thêm bất cứ tiết mục gì, mình chạy thẳng đến chỗ bà và nói: "Việc cháu giảm bớt gọi điện cho anh Michael không có nghĩa là cháu sẽ hẹn hò với Hoàng tử René" (người vừa hỏi mình có muốn ra ngoài hiên làm một điếu thuốc không?)
Tất nhiên mình đã nói rằng mình không hút thuốc và rằng anh ấy cũng không nên vì hút thuốc lá rất có hại cho sức khoẻ, chỉ tính riêng ở Mỹ mỗi năm có hơn 500.000 người chết vì thuốc lá. Vậy mà anh ta phá lên cười khùng khục chế nhạo mình. Rất giống cái cách nhân vật James Spader cười trong phim Pretty in Pink
Tiếp đó mình nói với anh ta đừng có tưởng bở, vì mình đã có bạn trai rồi và rằng có thể René chưa xem bộ phim về cuộc đời mình nên chưa biết. Chứ mình hoàn toàn biết đối phó với những chàng trai chỉ theo đuổi mình vì cái vương miện và ngai vàng
Anh René ra vẻ quý tộc khen mình rất đáng yêu nhưng ngay lập tức đã bị mình cho mất điện toàn bộ:"Ôi vì Chúa, anh thôi ngay cái điệu Enrique Iglesias đi được rồi đấy". Rồi mình thấy bố bước về phía mình hỏi xem có thấy ngài Thủ tướng Hy Lạp ở đâu không. Mình được thể mách ngay với bố:"Bố ơi,con nghĩ bà đang tìm cách gán ghép con với anh René". Ngay lập tức, bố bặm môi lại, kéo bà ra một chỗ và có "vài lời" với bà. Trong khi đó ông René đã kịp chuồn ra ngoài vui vẻ với một trong mấy chị em nhà Hilton rồi.
Sau đó bà đến chỗ mình và nói đừng có tỏ ra vẻ trẻ con như thế. Rằng bà chỉ muốn Hoàng tử René và mình khiêu vũ với nhau để chụp ảnh quảng cáo cho đất nước trên tờ Newsweek mà thôi. Và nếu họ có "chẳng may" viết chuyện gì đó về bọn mình thì sẽ càng thu hút đựơc nhiều khách du lịch chứ sao.
Mình cái lại ngay rằng với tình trạng xuống cấp của cơ sở hạ tầng như hiện nay thi du khách chính là thứ đất nước này không hề cần đến.
Mình rất hiểu nếu cung điện của mình bị rơi vào tay một nhà thiết kế giày giàu có nào đó thì mình sẽ vô cùng tuyệt vọng. Nhưng dù có thế mình cũng không thể chấp nhận được việc đi tán tỉnh một cô gái đang gánh trọng trách của một quốc gia trên vai - và nhất là đã có bạn trai.
À...nếu như tờ Newsweek đăng những bức ảnh của mình với René "nhảy đầm" thì, biết đâu anh Michael sẽ nổi cơn ghen với René? Giống như cái cách Mr. Rochester làm với gã St.John nào đó trong truyện, và Michael sẽ ra lệnh cho mình nhiều hơn
2 ngày,8 tiếng và 10 phút nữa là mình sẽ được gặp lại Michael của mình rồi.
KHÔNG THỂ ĐỢI HƠN ĐƯỢC NỮA!!!!!!!!!!!!!!!Thứ 2 ngày 19 tháng 1,3h chiều giờ Genovia .Trên chuyên cơ của không lực Hoàng gia Genovia, ở độ cao 35.000 feet
Không tin được là:
Bố sẽ ở lại Genovia để giải quyết cuộc khủng hoảng đồng hồ tính phí đỗ xe, chứ không về New York với mình Bố tin vào lời của bà khi bà nói rằng mình cần phải tiếp tục các bài học làm công chúa, do hành xử quá kém của mình tại Genovia Bà ( không kể đến con Rommel) đang cùng mình quay lại New York THẬT KHÔNG CÔNG BẰNG. Mình đã hoàn thành đúng theo thoả thuận.MÌnh tham gia đầy đủ các buổi học làm công chúa của bà suốt cả mùa thu năm ngoái. Mình đã thi đỗ môn Đại số . Mình đã ra mắt toàn thể nhân dân Genovia.
Bà nói mặc dù vậy mình vẫn còn một tỉ thứ cần phải học về cách trị quốc.
Nhưng mình biết bà quay trở lại New York để hành hạ mình thêm mà thôi. Chuyện đó hình như đã trở thành sở thích của bà rồi đấy. Phải công nhận bà có một nguồn sinh lực không bao giờ cạn trong việc hành hạ người khác.
Ít ra thì đó cũng được gọi là một năng khiếu. Nhưng nói gì thì nói..quá bất công với mình.
Trước khi mình đi bố đã dúi cho mình 100 Euro và hứa nếu mình không vùng vằng chuyện của bà, một ngày nào đó bố sẽ bù đắp lại cho mình.
Bố ơi, sẽ không bao giờ bố có thể bù đắp nổi chuyện này cho con đâu. Không có gì cả.
Bố nói bà chỉ là một người già không có nguy hại gì, mình nên cố mà tận hưởng quãng thời gian ở bên bà đi vì rồi sẽ đến một ngày mình không còn được nghe những lời cằn nhằn cử nhử ấy nữa đâu. Mình chỉ biết trố mắt ra nhìn bố, có lẽ chính bố cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì."Thôi được rồi, bố sẽ ủng hộ 200 đôla mỗi ngày cho Tổ chức Hoà Bình Xanh nếu con thôi không phụng phịu như thế nữa".
Vậy là gấp đôi số tiền hồi trước.Hy vọng rằng Tổ chức Hoà Bình Xanh hiểu được sự hi sinh cao cả mà mình đã làm cho họ.
Và thế là bà cùng con chó Rommel đớn hèn của bà bay về New York cùng với mình. Ngay khi bộ lông của nó đang từ từ mọc trở lại. Tội nghiệp Rommel!
Mình đã mặc cả với bố rằng mình sẽ chỉ chấp nhận tiếp tục các buổi học làm công Chúa với bà nếu bố làm rõ một chuyện với bà:rằng mình đang có một mối quan hệ rất nghiêm túc với bạn trai của mình. Và bà đừng tìm cách phá hoại hay gán ghép mình với bất kỳ ai kiểu như René. Mình không quan tâm dù anh ta có bao nhiêu cái vương miện đi chăng nữa, trái tim mình mãi chỉ thuộc về Michael Moscovitz mà thôi. Chấm hết!
Bố nói sẽ xem xem có thể làm được gì, nhưng không biết bố có thực sự nghe mình nói không , trong khi cô Hoa hậu Cộng hoà Séc cứ đứng xoay xoay chiếc mũ ra điều sốt ruột này giờ.
Biết là không trông chờ gì nhiều ở bố được. Mình đã nói thẳng với bà về tầm quan trọng của anh Michael đối với mình rồi. Lúc tiếp viên của Hãng Hàng không Hoàng gia Genovia phục vụ bữa trưa trên máy bay cho mọi ngươig. Bà ăn món cá hồi hấp, còn mình ăn sa-lát đỗ.
"Cháu không muốn tiếp tục nghe những bài thuyết trình về việc cháu còn quá nhỏ, chưa hiểu gì về tình yêu. Cháu đã đủ tuổi để hiểu trái tim của chính mình, và biết được nên trao trọn trái tim đó cho ai."
Bà không hề rung động, cảnh báo về chuyện mình sẽ nếm mùi thất tình ra sao..Nhưng mình bỏ ngoài tai thôi. Việc ông nội mất sớm bỏ mặc bà một mình cô đơn không có nghĩa là bà có quyền đi trù dập tình yêu của mình như thế. Mình nghĩ bà bị nhiễm cái tính này sau khi giao du quá nhiều với những ông trùm trong giới truyền thông đầy toan tính và hiểm ác.Chưa kể đám bạn quyền quý đầy quyền lực của bà trải khắp thế giới nữa.
Anh Michael và mình, ngược lại, sẽ có một tình yêu thật đẹp, như Jane và Mr. Rochester vậy. Hoặc như Jennifer Aniston và Brad Pitt.
Nếu bọn mình có cơ hội hẹn hò thực sự.
1 ngày, 14 tiếng nữa thôi là mình sẽ được gặp lại anh ấy.
Thứ Hai, ngày 19, tháng 1
Ngày Martin Luther King, cuối cùng cũng được về với cái tổ của mình.
Vui quá! Mình có cảm giác như muốn vỡ òa, giống như cái cách quả cà mình đã ném ra khỏi cửa sổ phòng ngủ của Lilly từ tầng 16 ý.
Về đến nhà rồi!!!! Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!!!!!!
Không thể diễn tả nổi cảm giác hạnh phúc khi lại được nhìn thấy những bóng đèn sáng rực của thành phố Manhattan qua cửa sổ máy bay. Mình thậm chí đã khóc khi máy bay bắt đầu vào không phận của thành phố thân yêu của mình. Mặc dù dưới đó vẫn còn nhiều cảnh bất công diễn ra hàng ngày, người dân đổ xô đi tìm ước mơ trở thành ca sỹ, diễn viên, nhạc sỹ, tiểu thuyết gia nổi tiếng, cam chịu sự bóc lột tàn bạo của những nhà sản xuất, đạo diễn, ông bầu, biên đạo múa...thiếu nhân tính.
Nhưng dù sao đó vẫn là New York thân thương nhất của mình. Cuối cùng mình cũng đã được về nhà.
Mình đặc biệt cảm nhận được điều đó khi bước ra khỏi của máy bay và thấy chú Lars đang đứng đợi, sẵn sàng nhận lại nhiệm vụ vệ sỹ từ tay Francois, vệ sỹ bên Genovia của mình. Francois cũng là người dạy cho mình rất nhiều câu chửi bậy tiếng Pháp. Trông chú Lars hôm nay đặc biệt rám nắng, sau một tháng trời nghỉ ngơi. Chú ý đã cùng vệ sỹ của Tina Hakim Baba, chú Wahim, đi lặn và đi săn lợn rừng ở Belize. Lars đã tặng cho mình cả một cái răng nanh lợn rừng làm kỉ niệm cơ đấy. Tất nhiên là mình rất không đồng tình với việc lấy thú đi săn làm thú tiêu khiển, cho dù là lợn rừng đi chăng nữa (loài động vật vừa xấu bẩn vừa bần tiện).
Và sau hơn 65 phút kẹt xe ở Belt Parkway, cuối cùng mình cũng đã về đến nhà.
Gặp mẹ vui ơi là vui!!!!! Bụng mẹ cũng bắt đầu to ra rồi. Mình không đả động gì đến chuyện này vì mình biết dù mẹ vẫn luôn nói là bà không tin vào tiêu chuẩn của phương Tây về cái đẹp. Và rằng chẳng có gì là xấu nếu một người phụ nữ mặc quần áo cỡ 9, nhưng nếu giờ mà mình nói "Mẹ, trông mẹ to ra nhiều rồi đó", cũng sẽ làm cho mẹ khóc như mưa cho mà coi. Mẹ vẫn còn phải vác cái bụng này thêm vài tháng nữa.
Thay vào đó mình nói:"Em bé chắc phải là con trai. Nếu không, sẽ lại cao lều nghều như con mất thôi".
"Mẹ cũng hi vọng như thế" - mẹ vừa nói vừa sụt sùi lau nước mắt. Không biết vì quá mừng do gặp lại mình hay là vì quá đau do bị Louie Mập cắn vào mắt cá chân nãy giờ, nó muốn được mình bế đó mà. "Mẹ sẽ có thể có một Mia thứ hai phòng khi con không ở bên cạnh mẹ. Mẹ nhớ con vô cùng! Không còn ai cằn nhăn mẹ về chuyện gọi món thịt lợn nướng và súp cua từ tiệm Number One Noodle Son".
"Mặc dù ta đã cố thử" - Thầy Gianini nói.
Thầy Gianini trông có vẻ rất vui. Thầy ý đã để râu. Mình phải giả vờ là rất thích kiểu râu đó.
Rồi mình cúi xuống bế bổng Louie Mập lên, nó đang gào loạn nãy giờ đòi bế. Có thể là mình nhầm, nhưng hình như Louie bị sụt cân thì phải. Mình không muốn đổ lỗi cho ai về chuyện cố tình để cho nó bị đói đâu, nhưng rõ ràng là cái bát đựng thức ăn khô của nó không được đổ đầy thức ăn, nếu không muốn nói là chưa đến một nửa. Mình luôn đổ đầy có ngọn vào bát thức ăn đó của Louie mà. Ai mà biết được nhỡ đâu đùng một cái cả thành phố Manhattan này bị một trận dịch, không còn ai sống sót ngoài loài mèo. Louie đâu thể tự đổ thức ăn cho mình, nó làm gì có ngón tay để mở hộp. Do đó cần phải đổ dư dư ra một chút cho Louie, phòng trường hợp mọi người diệt vong hết, không còn ai mở túi thức ăn hộ Louie.
Nhà bây giờ phải nói là cực đẹp!!!!! Trong thời gian mình đi vắng thầy Gianini đã sửa lại rất nhiều thì phải.Thầy ý đã vất cây thông Noel đi - lần đầu tiên trong lịch sử nhà Thermopolis, cây thông Noel không còn ở trong nhà vào dịp lễ Phục sinh - và thầy ý thậm chí còn mắc internet ADSL trong nhà nữa. Từ nay mình có thể email hoặc vào mạng bất cứ lúc nào mình muốn, không còn phải rút phích điện thoại ra nữa rồi.
Thật đúng như phép màu nhiệm trong đêm Giáng sinh vậy.
Chưa hết. Thầy G còn trang hoàng lại toàn bộ căn phòng tối, mà trước giờ mẹ con mình chẳng bao giờ vào. Giờ căn phòng ấy đã được biến thành phòng em bé, tràn đầy ánh nắng và rất thông thoáng. Nhưng rồi mẹ bắt đầu vẽ lên đầy bốn bức tường (tất nhiên là bằng màu keo, để không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé trong bụng) các cột mốc lịch sử quan trọng. Ví dụ như phiên tòa của Winona Ryder, lễ đính hôn của J.Lo và Ben Affleck...để em bé có thể hiểu được những gì đang diễn ra trên đất Mỹ này (Thầy G đã bí mật nói với mình rằng thầy ý sẽ sơn lại hết những bức tường này sau khi mẹ nhập viện sinh em bé. Và mẹ sẽ chẳng thể nhận ra sự khác biệt sau khi được tiêm thuốc gây tê. Mình rất vui là mẹ đã chọn một người đàn ông biết chăm lo và suy nghĩ chu đáo như vậy làm cha của đứa con thứ hai).
Nhưng có lẽ điều kì diệu nhất chính là điều đang đợi mình ở cái máy ghi âm điện thoại. Mẹ đã tự hào bật lên cho mình nghe ngay khi mình bước vào cửa.
ĐÓ LÀ LỜI NHẮN CỦA MICHAEL!!!!! LỜI NHẮN ĐẦU TIÊN ĐƯỢC GHI ÂM TỪ ANH MICHAEL KỂ TỪ SAU KHI MÌNH TRỞ THÀNH BẠN GÁI CỦA ANH Ý!!!!!
Chứng tỏ chiến thuật của mình đã có hiệu quả. Mình đang nói về cái chiến thuật không-gọi-điện ý!
Tin nhăn của anh Michael có nội dung như sau:
Ừm...chào em, Mia! Là anh, Michael đây. Em có thể...ừm...gọi cho anh khi nhận được tin nhắn này không? Vì mấy hôm nay anh không hề nhận được tin tức gì từ em. Anh chỉ muốn biết liệu em có...ừm...ổn không thôi. Và anh cũng muốn chắc là em về nhà an toàn không. Rằng không có chuyện gì xảy ra với em. Ok. Vậy thôi. Chào em. À, là anh, Michael đây. Không biết lúc nãy anh đã nói chưa. Anh cũng chẳng nhớ nữa. Chào cô Thermopolis. Chào thầy G. OK. Vậy thôi. Gọi cho anh nha, Mia. Chào em."
Mình đã lấy cuộn băng ra khỏi máy và cất kín trong ngăn kéo bàn, kèm theo:
A. Một vài hạt gạo lấy từ cái túi mà mình và anh Michael đã ngồi lên tại Lễ hội Văn hóa Đa sắc tộc lần trước. Coi như đó là kỷ niệm cho điệu van đầu tiên của 2 bọn mình.
B. Một miếng bánh bích quy nhỏ cất từ hôm đi xem Rocky Horrow Show. Coi như đó là buổi hò hẹn đầu tiên của Michael và mình, mặc dù cũng không thể coi là buổi hẹn hò thật sự được vì Kenny cũng đi cùng.
C. Một miếng tuyết giả lấy được ở Vũ hội Mùa đông Không phân biệt tôn giáo. Kỷ niệm lần đầu tiên Michael và mình hôn nhau.
Đoạn tin nhắn đó là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà mình từng nhận được. Còn hơn cả mạng ADSL.
Sau đó mình về phòng, và nghe đi nghe lại đoạn băng đó khoảng 50 lần.Mẹ thì cứ đi ra đi vào, mỗi lần lại ôm mình một cái và hỏi xem mình có muốn nghe thử cái CD Liz Phair mới của mẹ hay không. Lúc mẹ bước vào khoảng lần thứ 30, thấy mình vẫn đang nghe lại đoạn tin nhắn của anh Michael, mẹ liền hỏi: "Con vẫn chưa gọi lại cho cậu ấy hay sao con yêu?"
"Chưa ạ".
"Tại sao?"
"Bởi vì con đang bắt chước Jane Eyre".
Nghe thấy thế mắt mẹ trợn tròn như mỗi lần hai mẹ con mình tranh luận về nghệ thuật diễn thuyết trước công chúng.
"Jane Eyre? Ý con là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Jane Eyre á?" - me hỏi đầy vẻ ngờ vực.
"Chính xác ạ" - mình vừa nói vừa giật lại cái hộp đựng khăn ăn có đính kim cương từ thời Napoleon mà thủ tướng Pháp tặng mình nhân dịp Giáng sinh, từ dưới chân con Louie Mập. Nó đang nằm ườn ra trong vali của mình, hình như cu cậu nhầm tưởng là mình đang đóng gói hành lí chuẩn bị đi tiếp, chứ không phải là gỡ đồ ra. - "Mẹ thấy đó, Jane không hề nhũng nhẵng Mr. Rochester, cô ấy để cho người ta phải chạy theo mình. Tina và con đều thề rằng bọn con sẽ học theo Jane".
Không giống như bà, mẹ có vẻ rất không vui khi nghe thấy mình nói như vậy.
"Nhưng Jane đối xử quá tàn nhẫn với Mr. Rochester" - mẹ kêu lên.
Mình không muốn mẹ biết rằng ban đầu mình cũng có cùng suy nghĩ giống như mẹ.
"Mẹ, thế còn mấy chuyện nhốt bà Bertha trên tầng áp mái thì sao?"
"Bởi vì cô ta bị tâm thần" - mẹ phân tích - "Thời đó chưa hề có thuốc chữa bệnh tâm thần như bây giờ. Giữ Bertha ở trên đó còn nhân đạo hơn là tống cô ta vào bệnh viện tâm thần. Thời đó họ đói xử với bệnh nhân tâm thần vô cùng tồi tệ, chuyện xích họ vào tường. Mẹ không hiểu nối con lấy cái ý nghĩ đó từ đâu ra nữa Mia ạ. Ai nhồi vào đầu con về Jane Eyre thế hả?"
"Dạ..." - mình hơi do dự một chút, vì mình biết chắc mẹ không hề thích câu trả lời của mình tí nào - "từ bà ạ".
Giờ thì mình không còn nhìn thấy môi của mẹ đâu nữa rồi. Mẹ đang mím chặt lại kiểu như cố gắng kiềm chế nỗi tức giận của mình.
"Đáng ra mẹ phải đoán ra từ đầu mới đúng. Mia ạ, mẹ rất ủng hộ việc con và bạn con không chạy theo bọn con trai. Nhưng nếu một chàng trai để lại một lời nhắn dễ thương như vậy qua máy ghi âm như Michael đã làm thì theo phép lịch sự con phải gọi điện trả lời mới đúng. Như vậy không hề bị coi là đang theo đuổi người ta".
Mình đã nghĩ về điều này và có lẽ mẹ nói đúng. Hơn nữa, anh Michael cũng đâu có giấu cô vợ điên nào trên tầng áp mái nhà anh ý đâu. Chưa kể căn hộ chung cư ở đường số 5 không hề có tầng áp mái.
"OK" - mình đặt đống quần áo xuống và nói - "Con sẽ gọi lại cho anh ý. Trái tim mình tự dưng đập rất mạnh. Chỉ một phút nữa thôi... à không, có khi chỉ nửa phút nữa thôi mình sẽ lại được nghe thấy giọng anh Michael. Sẽ không còn tiếng lạo xạo từ những cuộc điện thoại đường dài. Lại càng không có đại dương nào chia cách giữ hai bọn mình. Chỉ có mỗi công viên Washington Square mà thôi. Và mình sẽ không còn phải bận tâm đến một cô Kate Bosworth nào nữa bởi ở cái đất Manhattan này không có những kiểu con gái như thế... Mà nếu có thì họ cũng không thể ăn mặc phong phanh như ở ngoài biển được, nhất là giờ đang mùa đông.
"Gọi điện thoại lại không có nghĩa là theo đuổi người ta đúng không mẹ? Con nghĩ như vậy sẽ không sao".
Mẹ ngồi bần thần phía cuối giường của mình, lắc đầu nói:
"Mia ạ, con biết đấy, mẹ không bao giờ muốn chống đối bà nội của con" - đây là lời nói dối trắng trợn nhất mà mình từng nghe, hơn cả lúc anh René khen ngợi cái cách mình khiêu vũ thật duyên dáng, nhưng thôi bỏ qua, nhất là khi mẹ đang bầu bí như thế này - "những mẹ không nghĩ rằng con nên chơi trò đấu trí với bọn con trai. Nhất là khi con thực sự quan tâm đến người đó. Nhất là khi người đó là Michael".
MÌnh kiên nhẫn thêm một tí, giải thích thử xem: "Mẹ ạ, nếu con muốn dành cả cuộc đời mình bên anh Michael, con cần phải chơi trò đấu trí này. Con không thể nói ra sự thật về tình cảm của mình với anh ý. Nếu anh ý biết con yêu anh ý nhường nào, có lẽ anh ý sẽ chẳng thiết tha con nữa".
Mẹ ngước lên nhìn mình trân trân.
"Chẳng là, Tina đã thổ lộ cho con nghe rằng ngay khi cậu ấy thổ lộ với bạn trai là anh Dave Farouq El-Albar về tình cảm của mình, ngay lập tức anh ấy biến thành một David Cruso thứ hai".
Mẹ chớp mắt một cái và hỏi: "Ai cơ?"
"David Cruso" - Ôi mẹ! Mẹ quá bận bịu với việc em bé nên chẳng còn biết cái gì nữa. - "Anh ấy đã lặn một hơi rất lâu. David chỉ quay trở lại sau khi Tina xin được một tấm vé cả mùa giải vô địch nhà nghề NBA. Kể từ đó, mối quan hệ của hai người trở nên vô cùng gượng gạo, sống sượng."
Mình đã gỡ đồ xong, đuổi Louie ra khỏi vali, đóng nó lại và cất xuống dưới gầm giường. Sau đó ngồi xuống bên mẹ và nói tiếp: "Mẹ ơi con không muốn chuyện này xảy ra với con và anh Michael đâu. Con yêu anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này, trừ mẹ và con Louie Mập ra".
Mình nghĩ mình nói vậy cho lịch sự thôi chứ trong thâm tâm mình nghĩ mình yêu anh Michael hơn mẹ một chút tí tẹo. Nghe thì có vẻ bất hiếu đấy nhưng mình không thể dối lòng.
Nhưng mình dám chắc một điều mình sẽ không bao giờ yêu ai hay bất cứ thứ gì hơn thằng nhóc Louie Mập của mình.
"Vì thế mẹ ạ, con không muốn hủy hoại những gì con đang có với anh Michael. Anh ấy là chàng Romeo mặc quần jeans đen của đời con" - Mặc dù mình chưa bao giờ nhìn thấy Michael mặc quần jeans đen bao giờ. Những đảm bảo anh ấy có vài chiếc trong tủ. Ở trường bọn mình phải mặc đồng phục, nên mình thường chỉ nhìn thấy anh ý trong quần vải flanen xám - "Mà mẹ cũng có thể thấy đấy, anh Michael tài giỏi hơn con rất nhiều, vì thế con cần phải cực kì cẩn thận".
"Ý con nói tài giỏi hơn con rất nhiều là sao? Con đang nói cái quái gì thế Mia?" - mẹ chớp mắt loạn xạ với thông điệp "mẹ không thể hiểu nối".
"Là thế này mẹ ơi, con không phải là đứa con gái đẹp đẽ hay giỏi giang gì. Cả mẹ và con đều đã hiểu con phải vất vả thế nào để vượt qua học kỳ 1 vừa rồi môn Đại số. Con cũng chẳng nổi bật ở bất kỳ lĩnh vực nào".
"Mia!" - đến bây giờ thì mẹ bật dậy lấy tay che miệng - "Con đang lảm nhảm gì thế? Con giỏi ở rất nhiều lĩnh vực đó chứ, tại con không nhận thấy thôi. Này nhé, con biết mọi thứ liên quan tới môi trường vầ đất nước Iceland, con lại còn thuộc làu làu các chuương trình trên kênh Lifetime nữa chứ....".
Mình cười mà như mếu, mẹ làm như mấy cái đó có thể gọi là năng khiếu ý. Mình không muốn làm mẹ buồn vì đã không thể truyền lại cho mình một mẩu năng khiếu hội họa của mẹ, tất cả chỉ tại cái ADN chết tiệt thôi.
"Vâng, cứ cho là vậy" - mình chán nản - "Nhưng mẹ ơi, những cái đó đâu có thể gọi là năng khiếu gì. Anh Michael vừa đẹp trai, vừa thông mình, lại biết chơi mấy loại nhạc cụ, sáng tác nhạc...Nói chung là chuyện gì anh ấy cũng giỏi. Không sớm thì muộn con sẽ bị mất anh ý vào tay một cô gái đẹp biết lướt sóng nào đó..."
"Mẹ cũng không hiểu tại sao con lôi đâu ra cái ý nghĩ đó. Chỉ vì con phải cố gắng hơn các bạn khác trong lớp với môn Đại số không có nghĩa là con không giỏi giang, hay Michael sẽ chạy theo một cô gái biết lướt sóng nào đó...Theo mẹ, nếu con không gặp bạn trai mình trong một tháng cậu ấy để lại lời nhắn cho con thì điều tối thiểu nhất con có thể làm là gọi điện lại cho cậu ấy. Nếu không mẹ e là cậu ấy sẽ tuột khỏi tay con thật sự đấy".
Mẹ nói thật chí lí. Giờ thì mình đã nhận ra vài lỗ hổng trong kế hoạch để-người-yêu-luôn-phải-hoài-nghi-về-tình-cảm-của-mình của bà. Ví dụ: Michael sẽ nghĩ rằng mình không hề yêu anh ấy và rời bỏ mình để chạy theo một cô gái nào khác mang lại cho anh ý cảm giác an toàn hơn như Judith Gershner, cô chủ tịch CLB máy tính thiên tài chẳng hạn. Mặc dù hiện tại chị ta đang cặp kè với một anh bên trường Trinity, nhưng biết đâu được đấy...Có khi tất cả chỉ để mình mất cảnh giác, nghĩ rằng anh Michael hoàn toàn được an toàn khỏi mạng nhện do chính cô nàng ruồi giấm Judith giăng ra.
"Mia, con không sao chứ?" - mẹ lo lắng hỏi.
Mình cố gượng cười những không thể. Tại sao mình và Tina có thể không tính tới khả năng đó chứ? Có khi ngay bây giờ anh Michael đang cùng với chị Judith hoặc một cô nàng thông thái nào đó bàn luận về những đề tài bác học mà những người thông minh thường hay nói với nhau. Tệ hơn nữa, có khi anh ấy đang buôn điện thoại đường dài với Kate Bosworth đàm đạo về kỹ thuật lướt sóng không biết chừng.
Mình đứng phắt dậy: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi. Con phải gọi cho anh ý".
Thật may là giọng mình không để lộ nỗi sợ hãi đang dâng trào trong tim mình.
"Ồ, Mia. Mẹ nghĩ là con nên làm vậy. Không thể phủ nhận Charlotte Bronte là một nhà văn tài năng, những con cần phải nhớ rằng bà ấy viết cuốn Jane Eyre từ thời những năm 1840. Mà hồi đó mọi chuyện rất khác so với bây giờ" - mẹ tỏ rõ sự hài lòng khi thấy mình quyết đoán như vậy.
"Meeeeeeeeẹ..." - mình sốt ruột giục. Hai bác Moscovitz rất nghiêm khắc về chuyện gọi điện thoại sau 11h đêm vào những ngày giữa tuần. Và giờ đã gần 11h rồi, trong khi mẹ vẫn cứ đứng ở đây, khiến cho mình không thể đi gọi điện thoại được. Mình cần có một không gian riêng tư để gọi cú điện thoại quan trọng này.
"À, ừ, ừ.." - mẹ cười cười gật đầu. Mặc dù mẹ đang mang bầu khá to rồi những trông vẫn rất xinh đẹp, với mái tóc đen dài óng ả. Cứ nhìn mái tóc của mình cũng có thể đoán được mình được thừa hưởng gene tóc của bố, kể từ hồi biết đến sự tồn tại của ông trong cuộc đời mình.
ADN thật là không công bằng!
Với mọi nỗ lực, cuối cùng mẹ ra khỏi phòng - công nhận những người phụ nữa mang bầu di chuyển chậm thật??? Mình chộp vội lấy điện thoại, tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. CUỐI CÙNG thì mình cũng có cơ hội nói chuyện với anh Michael. Và chính mẹ cũng đã nói là không sao, không bị tính là đang theo đuổi anh ý, vì Michael là người gọi điện trước mà...
Ngay khi mình vừa chạm tay vào cái máy thì chuông điện thoại reo. Tim mình lúc đó như ngừng đập mất một giây, giống như mỗi lần mình nhìn thấy anh Michael vậy. Là anh Michael gọi đấy, mình biết mà. Mình có thể cảm nhận được. Sau hồi chuông thứ hai mình mới nhấc máy. Mặc dù không hề muốn bị anh ý bỏ rơi chạy theo một cô gái nào đó ân cần và chu đáo hơn mình... Nhưng mình cũng không muốn Michael nghĩ là mình tuyệt vọng đến độ sầu thảm ngồi ôm điện thoại đợi anh ý gọi. Mình trả lời bằng cái giọng dịu dàng nhất có thể: "Alô?"
Cái giọng khàn khàn sặc mùi thuốc lá vang lên: "Amelia à? Giọng cháu bị làm sao thế? Không phải cháu bị ốm chứ?"
"BÀ!" - không thể tin nổi. Đã 10h59'. Mình còn đúng 1 phút để gọi cho anh Michael mà không vi phạm gia luật của bố mẹ anh ý - "Giờ cháu không thể nói chuyện được. Cháu cần phải gọi điện gấp".
"Vớ vẩn!" - Bà gạt phăng đi - "Giờ này cháu còn gọi điện thoại cho ai nữa, tưởng ta không đoán ra được chắc?"
"Bà" - đã 10h 59 phút 30 giây rồi - "Không sao đâu ạ. Anh ý đã gọi cho cháu trước. Cháu chỉ đang gọi lại trả lời thôi. Đó là phép lịch sử tối thiểu nên làm mà".
"Giờ đã quá muộn để gọi cho cậu thanh niên đó rồi" - bà nói.
11h đúng Mình đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Tất cả là "nhờ" bà!
"Đằng nào sáng mai cháu cũng gặp cậu ta ở trường mà. Giờ thì cho ta nói chuyện với mẹ cháu đi" - bà nói với giọng đầy kẻ cả.
"Mẹ cháu á?" - giờ thì đến lượt mình choáng. Bà không bao giờ nói chuyện với mẹ, trừ khi bắt buộc. Mối quan hệ của hai người cực kì không tốt kể từ khi mẹ từ chối kế hôn với bố, lúc đang có thai mình, với lí do là mẹ không muốn con của mình bị lôi vào cuộc chiến quyền lực của các triều đại quý tộc Châu Âu.
"Đúng vây. Mẹ cháu. Chắc cháu phải biết mẹ mình ở đâu chứ, đúng không?" - mình có thể hình dung ra bà đang ngúc ngoắc ngón tay trong khi mỉa mai.
Mình ra phòng khách đưa điện thoại cho mẹ. Mẹ và thầy G đang xem chương trình The Anna Nicole Show. Mình không nói với mẹ là ai đang ở đầu dây bên kia. Vì nếu mình nói ra, chắc chắn mẹ sẽ bảo mình nói với bà rằng mẹ đang ở trong phòng tắm. Và như vậy mình sẽ lại phải tiếp chuyện bà thêm.
"Alô?" - mẹ vui vẻ nói, cứ tưởng rằng đó là điện thoại của một trong mấy cô bạn thời phổ thông gọi đến để buôn chuyện. Mình nhẹ nhàng lượn ngay khi có thể. Hiện tại quanh mẹ đang có mấy món đồ mà mình chắc chắn sẽ lãnh đủ nếu còn đứng trong tầm ngắm của mẹ.
Quay về phòng,mình nằm vật xuống giường, suy nghĩ vẩn vơ về anh Michael. Ngày mai mình sẽ phải nói gì với anh ấy bây giờ? Lúc chú Lars và mình ghé qua nhà đón hai anh em đi học. Rằng mình về nhà quá muộn nên không thể gọi lại? Nhỡ anh ý nhận ra cánh mũi mình phập phồng lúc bịa ra lí do đó thì sao? Không biết Michael có biết về vụ đó không nữa. Nhưng hình như có lần mình tiết lộ cho Lilly nghe rồi thì phải. Mình luôn không bao giờ biết ngậm miệng lại với những chuyện đáng-ra-chỉ-mình-mình-nên-biết. Và nhỡ Lilly đã kể cho anh Michael nghe rồi thì sao?
Lúc mình bắt đầu thiu thiu ngủ, đột nhiên trong đầu mình nảy ra một ý tưởng cực kì thông minh. Mặc dù giờ đang là 5h sáng giờ Genovia và chuyến bay từ đó về đây khá là mệt mỏi...nhưng kệ. Mình phải lên mạng xem anh Michael có trên đó không. Mình vẫn có thể lên mạng dù bà và mẹ đang nói chuyện với nhau qua điện thoại, vì nhà mình đã lắp ADSL rồi mà!
Và thế là mình bò lồm cồm ra khỏi giường, bật máy tính lên...Anh ý đang ở trên mạng!
Anh Michael! Chào anh, là em đây. Em đã về tới nhà rồi! Em muốn gọi cho anh những giờ đã sau 11h đêm rồi. Và em không muốn làm bố mẹ anh giận.
Anh Michael đã đổi cái nickname Crackhead rồi. Anh ý không còn là CracKing nữa. Giờ anh ý là LinuxRulz, nhắm phản đối sự độc quyền của Microsoft trong ngành công nghiệp phần mềm hiện nay.
LinuxRulz: Chào mừng em đã trở về! Gặp lại em mừng quá. Anh đã lo là em đã bỏ mạng ở đâu rồi chứ .
Vậy là anh ấy đã nhận ra chuyện mình ngừng gọi điện thoại! Có nghĩa là kế hoạch của mình và Tina cực kì thành công. Ít nhất là cho tới thời điểm này.
FTLOUIE: Không, em chưa chết. Chỉ là quá bận mà thôi. Anh biết rồi đấy, cái gánh nặng công chúa này mệt tưởng chết ấy. Mai em và chú Lars qua nhà đón anh và Lilly đến trường nhé?
LinuxRulz: Tuyệt! Em sẽ làm gì thứ sáu này?
FTLOUIE: Hiện tại em chưa có kế hoạch gì cả. Sao ạ?
LinuxRulz: Em muốn đi ăn tối ở phòng chiếu phim không? Họ sẽ chiếu Chiến tranh giữa các vì sao tập 1.
ÔI CHÚA ƠI!!!! ANH MICHAEL ĐÃ RỦ MÌNH ĐI CHƠI!!!!! Tụi mình sẽ đi ăn tối và xem phim. Ở cùng một chỗ. Bởi vì tại Phòng chiếu phim sẽ có một cái bàn để bạn có thể vừa ngồi ăn tối vừa xem phim. Và Chiến tranh giữa các vì sao là bộ phim yếu thích nhất mọi thời đại của mình, chỉ sau Dirty Dancing. Thử hỏi trên đời còn CÓ cô gái nào may mắn hơn mình nữa? Ắt là không! Britney ơi, ghen tỵ với mình không?
Các ngón tay của mình đã run bần bật lên lúc mình gõ mấy dòng sau:
FTLOUIE: Em nghĩ là mẹ sẽ cho phép thôi. Em có thể trả lời anh vào ngày mai được không?
LinuxRulz: OK. Gặp lại em vào ngày mai nhé. Tầm 8:15 đúng không?
FTLOUIE: 8:15 ngày mai.
Mình muốn đảo thêm mấy câu gì đó kiểu như em nhớ anh lắm hoặc em yêu anh, những rồi lại thôi. Như thế hơi kỳ. Hơn nữa mình cũng không thể làm chuyện đó. Ngượng chết đi được. Tự dưng đi nói với người mình yêu là mình yêu họ. Mặc dù mình biết chuyện đó không có gì phải xấu hổ cả, những với mình thì có. Còn nữa, đó chưa chắc là điều Jaene Eyre sẽ làm. Trừ phi biết được rằng người đàn ông mà cô ấy yêu đã bị mù sau khi dũng cảm nhảy vào đám cháy cứu bà vợ điên của mình.
Mà chuyện đó với chuyện mời mình đi ăn tối và xem phim hoàn toàn chẳng giống nhau tẹo nào.
Rồi anh Michael gõ:
LinuxRulz: Nhóc à, anh mới từ bên kia của dải ngân hà trở về
Đó là một trong những lời thoại yêu thích nhất của mình trong tập phim Chiến tranh giữa các vì sao phần 1. Thế là mình gõ:
FTLOUIE: Em đã thích một anh chàng vô cùng dễ thương.
Lại một lời thoại trong tập phim The Empire Strikes Back. Và câu trả lời của anh Michael là:
LinuxRulz: Anh là người vô cùng dễ thương.
Câu này nghe còn hay hơn cả câu Anh yêu em, vì ngay sau khi nói câu đó Han Solo đã vòng tay ôm lấy Công chúa Leia và hôn. ÔI CHÚA ƠI!!!!! Nghĩ lại mới thấy anh Michael thật giống Han Solo, còn mình là Công chúa Leia. Này nhá, anh Michael rất giỏi sửa chữa máy móc, còn mình ngoài đời chính là công chúa, như Leia.
Còn nữa, con chó Pavlov của anh Michael trông cũng hơi giống con Chewbacca của Han. Nếu Chewbacca là chó chăn cừu thì sẽ giống toàn tập.
Buổi hẹn của bọn mình sẽ cực kỳ hoàn hảo và lãng mạn cho mà xem. Đương nhiên là mẹ sẽ cho mình đi thôi, vì Phòng chiếu phim cũng không quá xa. Hơn nữa đó là anh Michael. Đến thầy G còn quý anh Michael nữa là. Ở cái trường Albert Einstein này không mấy đứa con trai được thầy G để mắt đâu.
Không biết Công chúa Leia từng đọc Jane Eyre không nhỉ? Mà ở cái dải ngân hà đằng ấy thì bói đâu ra Jane Eyre ý chứ.
Giờ mình không ngủ được mất, mình đang vui quá là vui. Còn 8 tiếng và 15 phút nữa thôi, mình sẽ được nhìn thấy anh ý.
Và thứ Sáu tới mình sẽ được ngồi bên cạnh anh ấy trong phòng chiếu phim. Một mình. Không có ai bên cạnh. Ngoài mấy cô tiếp viên cùng với các khán giả khác.
Mình đang cực kỳ phấn khích.
Cần phải đưa bà đi nghĩ dưỡng thật xa mới được!!!
Hôm nay là Vũ hội Chia tay, kết thúc chuyến viếng thăm chính thức đầu tiên của mình tới Genovia, với tư cách là người thừa kế ngai vàng duy nhất của Genovia.
Hàng tuần nay bà không ngừng nạp thông tin vào não mình về tầm quan trọng của buổi lễ này. Nào là đây sẽ là cơ hội lớn của mình để vớt vát lại những gì mình đã nói về đồng hồ tính phí đỗ xe. Còn chưa kể đến chuyện được diện kiến Hoàng tử William.
Chuyện đó và cả chuyện bà-không-cho-rằng-Michael-đủ-tư-cách-trở-thành-đức-lang-quân-tương-lai-của-công-chúa-xứ-Genovia chính là nguyên nhân gây ra cái mụn trên cằm mình chứ sao!Cũng may giờ nó đã biến mất nhờ kĩ thuật chăm sóc da tiên tiến hiện nay. Thật kì lạ là da mình vẫn còn được như thế này sau tất cả những áp lực bà đặt lên mình trong suốt những ngày qua. Cộng với nỗi lo lắng có khi giờ này bạn trai của mình đang cùng một cô nàng giống Kate Bosworth-không-bị-mụn nào đó đi lướt sóng ngoài bãi biển.
Sao cũng được. Giờ thì bà quay ra chỉ trích mái tóc của mình (mọc quá nhanh và không thể kiểm soát nổi. Ừ, chả sao! Bọn con trai vẫn thích con gái tóc dài hơn là tóc ngắn - Mình đọc được điều này trên tờ Cosmo ấn phẩm tiếng Pháp) và cả móng tay của mình nữa (OK, mặc dù đã đặt quyết tâm hôm mùng 1 đầu năm, nhưng rút cục thì mình vẫn cắn móng tay.Nhưng đó là móng tay của mình mà, chẳng lẽ đi kiện mình chắc?). Chưa hết, bà còn quan trọng hoá những gì mình được phép và không được phép nói với Hoàng tử William.
Kết quả là, khi có mặt tại buổi Dạ hội tối nay, mình đã đến trước mặt Wills (mặc dù trái tim mình vẫn thuộc về anh Michael nhưng công nhận là Wills trông thật quyến rũ trong bộ tux đen) và nói "Rất vui được gặp anh". Đột nhiên anh ấy quay ra nhìn mình bằng đôi mắt xanh thẳm đầy ma lực, khiến mình khựng lại không biết nói gì nữa. Cảm giác này giống như lần Josh Richer cười với mình ở tiệm thuốc Biglow ý. Mình như không còn biết mình đang ở đâu và đang làm gì nữa. Chỉ biết ngây ra nhìn vào đôi mắt xanh quyến rũ đó và thầm nghĩ, Ôi Chúa ơi, đó chính là màu xanh của đại dương mênh mông nhìn từ cửa sổ phòng ngủ trong Cung điện Hoàng gia Genovia
Rồi Hoàng tử William chìa tay ra bắt tay mình và nói "Rất vui được gặp em". Mình vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, mặc dù mình biết rất rõ mình không hề có thứ tình cảm đó với Wills .MÌNH YÊU BẠN TRAI CỦA MÌNH MÀ!!!
Mình nghĩ đó chính là cảm giác choáng ngợp khi bạn gặp một người đàn ông lịch lãm, quyến rũ, giống như Bill Clinton chẳng hạn (mặc dù mình chưa bao giờ gặp gỡ ông ý, chỉ nghe nói thôi)
Chuyện cũng chỉ có thể thôi.Đó là sự đụng chạm thân mật duy nhất giữa mình và Hoàng tử William của nước Anh. Anh ấy quay ra trả lời ai đó về cuộc đua ngựa thuần chủng vừa rồi, còn mình thì chuồn vội sau khi thốt lên "Ôi, bánh nấm kìa", nhằm lấp liếm cơn xấu hổ tệ hại của mình. Và rồi mình chạy theo anh nhân viên phục vụ đang đi tiếp bánh cho mọi người. Hết phim!
Khỏi nói cũng biết mình không xin được địa chỉ email của Wills cho Tina. Cậu ấy sẽ quen dần với lối sống trong thất vọng thôi.
Nhưng buổi tối của mình không chỉ kết thúc ở đó.Còn rất nhiều điều thú vị đang chờ ở phía trước mà mình không nhận ra.Cả tối bà tìm mọi cách đẩy mình ra đứng cạnh Hoàng tử René, khiêu vũ cùng anh ta trước mặt tay phóng viên của tờ Newsweet, người có mặt ở Genovia để làm phóng sự về sự chuyển giao của Genovia sang đồng tiền chung Euro. Bà đã THỀ rằng tất cả chỉ nhằm một mục đích:vì mấy bức ảnh đẹp.
Vậy mà trong khi bọn mình đang khiêu vũ-thêm một thứ nữa mình rất tệ. Mình chỉ có thể rập khuôn từng bước và nhẩm đếm trong đầu cho khỏi bị trật nhịp. Nhưng đó là với điệu van chậm. Vậy mà ở Genovia này các điệu van không hề chậm một tẹo nào .. Ít ra là ở trong cung - mình đã nhìn thấy bà đi khắp nơi trong phòng và chỉ trỏ về phía bọn mình và nói với mọi người: "Hai đứa mới đẹp đôi làm sao!"(với cái giọng sang sảng của bà thì không cần đọc khẩu ngữ cũng nghe thấy rõ)
Eo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và thế là ngay khi điệu van kết thúc, trước khi kịp nghĩ ra thêm bất cứ tiết mục gì, mình chạy thẳng đến chỗ bà và nói: "Việc cháu giảm bớt gọi điện cho anh Michael không có nghĩa là cháu sẽ hẹn hò với Hoàng tử René" (người vừa hỏi mình có muốn ra ngoài hiên làm một điếu thuốc không?)
Tất nhiên mình đã nói rằng mình không hút thuốc và rằng anh ấy cũng không nên vì hút thuốc lá rất có hại cho sức khoẻ, chỉ tính riêng ở Mỹ mỗi năm có hơn 500.000 người chết vì thuốc lá. Vậy mà anh ta phá lên cười khùng khục chế nhạo mình. Rất giống cái cách nhân vật James Spader cười trong phim Pretty in Pink
Tiếp đó mình nói với anh ta đừng có tưởng bở, vì mình đã có bạn trai rồi và rằng có thể René chưa xem bộ phim về cuộc đời mình nên chưa biết. Chứ mình hoàn toàn biết đối phó với những chàng trai chỉ theo đuổi mình vì cái vương miện và ngai vàng
Anh René ra vẻ quý tộc khen mình rất đáng yêu nhưng ngay lập tức đã bị mình cho mất điện toàn bộ:"Ôi vì Chúa, anh thôi ngay cái điệu Enrique Iglesias đi được rồi đấy". Rồi mình thấy bố bước về phía mình hỏi xem có thấy ngài Thủ tướng Hy Lạp ở đâu không. Mình được thể mách ngay với bố:"Bố ơi,con nghĩ bà đang tìm cách gán ghép con với anh René". Ngay lập tức, bố bặm môi lại, kéo bà ra một chỗ và có "vài lời" với bà. Trong khi đó ông René đã kịp chuồn ra ngoài vui vẻ với một trong mấy chị em nhà Hilton rồi.
Sau đó bà đến chỗ mình và nói đừng có tỏ ra vẻ trẻ con như thế. Rằng bà chỉ muốn Hoàng tử René và mình khiêu vũ với nhau để chụp ảnh quảng cáo cho đất nước trên tờ Newsweek mà thôi. Và nếu họ có "chẳng may" viết chuyện gì đó về bọn mình thì sẽ càng thu hút đựơc nhiều khách du lịch chứ sao.
Mình cái lại ngay rằng với tình trạng xuống cấp của cơ sở hạ tầng như hiện nay thi du khách chính là thứ đất nước này không hề cần đến.
Mình rất hiểu nếu cung điện của mình bị rơi vào tay một nhà thiết kế giày giàu có nào đó thì mình sẽ vô cùng tuyệt vọng. Nhưng dù có thế mình cũng không thể chấp nhận được việc đi tán tỉnh một cô gái đang gánh trọng trách của một quốc gia trên vai - và nhất là đã có bạn trai.
À...nếu như tờ Newsweek đăng những bức ảnh của mình với René "nhảy đầm" thì, biết đâu anh Michael sẽ nổi cơn ghen với René? Giống như cái cách Mr. Rochester làm với gã St.John nào đó trong truyện, và Michael sẽ ra lệnh cho mình nhiều hơn
2 ngày,8 tiếng và 10 phút nữa là mình sẽ được gặp lại Michael của mình rồi.
KHÔNG THỂ ĐỢI HƠN ĐƯỢC NỮA!!!!!!!!!!!!!!!Thứ 2 ngày 19 tháng 1,3h chiều giờ Genovia .Trên chuyên cơ của không lực Hoàng gia Genovia, ở độ cao 35.000 feet
Không tin được là:
Bố sẽ ở lại Genovia để giải quyết cuộc khủng hoảng đồng hồ tính phí đỗ xe, chứ không về New York với mình Bố tin vào lời của bà khi bà nói rằng mình cần phải tiếp tục các bài học làm công chúa, do hành xử quá kém của mình tại Genovia Bà ( không kể đến con Rommel) đang cùng mình quay lại New York THẬT KHÔNG CÔNG BẰNG. Mình đã hoàn thành đúng theo thoả thuận.MÌnh tham gia đầy đủ các buổi học làm công chúa của bà suốt cả mùa thu năm ngoái. Mình đã thi đỗ môn Đại số . Mình đã ra mắt toàn thể nhân dân Genovia.
Bà nói mặc dù vậy mình vẫn còn một tỉ thứ cần phải học về cách trị quốc.
Nhưng mình biết bà quay trở lại New York để hành hạ mình thêm mà thôi. Chuyện đó hình như đã trở thành sở thích của bà rồi đấy. Phải công nhận bà có một nguồn sinh lực không bao giờ cạn trong việc hành hạ người khác.
Ít ra thì đó cũng được gọi là một năng khiếu. Nhưng nói gì thì nói..quá bất công với mình.
Trước khi mình đi bố đã dúi cho mình 100 Euro và hứa nếu mình không vùng vằng chuyện của bà, một ngày nào đó bố sẽ bù đắp lại cho mình.
Bố ơi, sẽ không bao giờ bố có thể bù đắp nổi chuyện này cho con đâu. Không có gì cả.
Bố nói bà chỉ là một người già không có nguy hại gì, mình nên cố mà tận hưởng quãng thời gian ở bên bà đi vì rồi sẽ đến một ngày mình không còn được nghe những lời cằn nhằn cử nhử ấy nữa đâu. Mình chỉ biết trố mắt ra nhìn bố, có lẽ chính bố cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì."Thôi được rồi, bố sẽ ủng hộ 200 đôla mỗi ngày cho Tổ chức Hoà Bình Xanh nếu con thôi không phụng phịu như thế nữa".
Vậy là gấp đôi số tiền hồi trước.Hy vọng rằng Tổ chức Hoà Bình Xanh hiểu được sự hi sinh cao cả mà mình đã làm cho họ.
Và thế là bà cùng con chó Rommel đớn hèn của bà bay về New York cùng với mình. Ngay khi bộ lông của nó đang từ từ mọc trở lại. Tội nghiệp Rommel!
Mình đã mặc cả với bố rằng mình sẽ chỉ chấp nhận tiếp tục các buổi học làm công Chúa với bà nếu bố làm rõ một chuyện với bà:rằng mình đang có một mối quan hệ rất nghiêm túc với bạn trai của mình. Và bà đừng tìm cách phá hoại hay gán ghép mình với bất kỳ ai kiểu như René. Mình không quan tâm dù anh ta có bao nhiêu cái vương miện đi chăng nữa, trái tim mình mãi chỉ thuộc về Michael Moscovitz mà thôi. Chấm hết!
Bố nói sẽ xem xem có thể làm được gì, nhưng không biết bố có thực sự nghe mình nói không , trong khi cô Hoa hậu Cộng hoà Séc cứ đứng xoay xoay chiếc mũ ra điều sốt ruột này giờ.
Biết là không trông chờ gì nhiều ở bố được. Mình đã nói thẳng với bà về tầm quan trọng của anh Michael đối với mình rồi. Lúc tiếp viên của Hãng Hàng không Hoàng gia Genovia phục vụ bữa trưa trên máy bay cho mọi ngươig. Bà ăn món cá hồi hấp, còn mình ăn sa-lát đỗ.
"Cháu không muốn tiếp tục nghe những bài thuyết trình về việc cháu còn quá nhỏ, chưa hiểu gì về tình yêu. Cháu đã đủ tuổi để hiểu trái tim của chính mình, và biết được nên trao trọn trái tim đó cho ai."
Bà không hề rung động, cảnh báo về chuyện mình sẽ nếm mùi thất tình ra sao..Nhưng mình bỏ ngoài tai thôi. Việc ông nội mất sớm bỏ mặc bà một mình cô đơn không có nghĩa là bà có quyền đi trù dập tình yêu của mình như thế. Mình nghĩ bà bị nhiễm cái tính này sau khi giao du quá nhiều với những ông trùm trong giới truyền thông đầy toan tính và hiểm ác.Chưa kể đám bạn quyền quý đầy quyền lực của bà trải khắp thế giới nữa.
Anh Michael và mình, ngược lại, sẽ có một tình yêu thật đẹp, như Jane và Mr. Rochester vậy. Hoặc như Jennifer Aniston và Brad Pitt.
Nếu bọn mình có cơ hội hẹn hò thực sự.
1 ngày, 14 tiếng nữa thôi là mình sẽ được gặp lại anh ấy.
Thứ Hai, ngày 19, tháng 1
Ngày Martin Luther King, cuối cùng cũng được về với cái tổ của mình.
Vui quá! Mình có cảm giác như muốn vỡ òa, giống như cái cách quả cà mình đã ném ra khỏi cửa sổ phòng ngủ của Lilly từ tầng 16 ý.
Về đến nhà rồi!!!! Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!!!!!!
Không thể diễn tả nổi cảm giác hạnh phúc khi lại được nhìn thấy những bóng đèn sáng rực của thành phố Manhattan qua cửa sổ máy bay. Mình thậm chí đã khóc khi máy bay bắt đầu vào không phận của thành phố thân yêu của mình. Mặc dù dưới đó vẫn còn nhiều cảnh bất công diễn ra hàng ngày, người dân đổ xô đi tìm ước mơ trở thành ca sỹ, diễn viên, nhạc sỹ, tiểu thuyết gia nổi tiếng, cam chịu sự bóc lột tàn bạo của những nhà sản xuất, đạo diễn, ông bầu, biên đạo múa...thiếu nhân tính.
Nhưng dù sao đó vẫn là New York thân thương nhất của mình. Cuối cùng mình cũng đã được về nhà.
Mình đặc biệt cảm nhận được điều đó khi bước ra khỏi của máy bay và thấy chú Lars đang đứng đợi, sẵn sàng nhận lại nhiệm vụ vệ sỹ từ tay Francois, vệ sỹ bên Genovia của mình. Francois cũng là người dạy cho mình rất nhiều câu chửi bậy tiếng Pháp. Trông chú Lars hôm nay đặc biệt rám nắng, sau một tháng trời nghỉ ngơi. Chú ý đã cùng vệ sỹ của Tina Hakim Baba, chú Wahim, đi lặn và đi săn lợn rừng ở Belize. Lars đã tặng cho mình cả một cái răng nanh lợn rừng làm kỉ niệm cơ đấy. Tất nhiên là mình rất không đồng tình với việc lấy thú đi săn làm thú tiêu khiển, cho dù là lợn rừng đi chăng nữa (loài động vật vừa xấu bẩn vừa bần tiện).
Và sau hơn 65 phút kẹt xe ở Belt Parkway, cuối cùng mình cũng đã về đến nhà.
Gặp mẹ vui ơi là vui!!!!! Bụng mẹ cũng bắt đầu to ra rồi. Mình không đả động gì đến chuyện này vì mình biết dù mẹ vẫn luôn nói là bà không tin vào tiêu chuẩn của phương Tây về cái đẹp. Và rằng chẳng có gì là xấu nếu một người phụ nữ mặc quần áo cỡ 9, nhưng nếu giờ mà mình nói "Mẹ, trông mẹ to ra nhiều rồi đó", cũng sẽ làm cho mẹ khóc như mưa cho mà coi. Mẹ vẫn còn phải vác cái bụng này thêm vài tháng nữa.
Thay vào đó mình nói:"Em bé chắc phải là con trai. Nếu không, sẽ lại cao lều nghều như con mất thôi".
"Mẹ cũng hi vọng như thế" - mẹ vừa nói vừa sụt sùi lau nước mắt. Không biết vì quá mừng do gặp lại mình hay là vì quá đau do bị Louie Mập cắn vào mắt cá chân nãy giờ, nó muốn được mình bế đó mà. "Mẹ sẽ có thể có một Mia thứ hai phòng khi con không ở bên cạnh mẹ. Mẹ nhớ con vô cùng! Không còn ai cằn nhăn mẹ về chuyện gọi món thịt lợn nướng và súp cua từ tiệm Number One Noodle Son".
"Mặc dù ta đã cố thử" - Thầy Gianini nói.
Thầy Gianini trông có vẻ rất vui. Thầy ý đã để râu. Mình phải giả vờ là rất thích kiểu râu đó.
Rồi mình cúi xuống bế bổng Louie Mập lên, nó đang gào loạn nãy giờ đòi bế. Có thể là mình nhầm, nhưng hình như Louie bị sụt cân thì phải. Mình không muốn đổ lỗi cho ai về chuyện cố tình để cho nó bị đói đâu, nhưng rõ ràng là cái bát đựng thức ăn khô của nó không được đổ đầy thức ăn, nếu không muốn nói là chưa đến một nửa. Mình luôn đổ đầy có ngọn vào bát thức ăn đó của Louie mà. Ai mà biết được nhỡ đâu đùng một cái cả thành phố Manhattan này bị một trận dịch, không còn ai sống sót ngoài loài mèo. Louie đâu thể tự đổ thức ăn cho mình, nó làm gì có ngón tay để mở hộp. Do đó cần phải đổ dư dư ra một chút cho Louie, phòng trường hợp mọi người diệt vong hết, không còn ai mở túi thức ăn hộ Louie.
Nhà bây giờ phải nói là cực đẹp!!!!! Trong thời gian mình đi vắng thầy Gianini đã sửa lại rất nhiều thì phải.Thầy ý đã vất cây thông Noel đi - lần đầu tiên trong lịch sử nhà Thermopolis, cây thông Noel không còn ở trong nhà vào dịp lễ Phục sinh - và thầy ý thậm chí còn mắc internet ADSL trong nhà nữa. Từ nay mình có thể email hoặc vào mạng bất cứ lúc nào mình muốn, không còn phải rút phích điện thoại ra nữa rồi.
Thật đúng như phép màu nhiệm trong đêm Giáng sinh vậy.
Chưa hết. Thầy G còn trang hoàng lại toàn bộ căn phòng tối, mà trước giờ mẹ con mình chẳng bao giờ vào. Giờ căn phòng ấy đã được biến thành phòng em bé, tràn đầy ánh nắng và rất thông thoáng. Nhưng rồi mẹ bắt đầu vẽ lên đầy bốn bức tường (tất nhiên là bằng màu keo, để không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé trong bụng) các cột mốc lịch sử quan trọng. Ví dụ như phiên tòa của Winona Ryder, lễ đính hôn của J.Lo và Ben Affleck...để em bé có thể hiểu được những gì đang diễn ra trên đất Mỹ này (Thầy G đã bí mật nói với mình rằng thầy ý sẽ sơn lại hết những bức tường này sau khi mẹ nhập viện sinh em bé. Và mẹ sẽ chẳng thể nhận ra sự khác biệt sau khi được tiêm thuốc gây tê. Mình rất vui là mẹ đã chọn một người đàn ông biết chăm lo và suy nghĩ chu đáo như vậy làm cha của đứa con thứ hai).
Nhưng có lẽ điều kì diệu nhất chính là điều đang đợi mình ở cái máy ghi âm điện thoại. Mẹ đã tự hào bật lên cho mình nghe ngay khi mình bước vào cửa.
ĐÓ LÀ LỜI NHẮN CỦA MICHAEL!!!!! LỜI NHẮN ĐẦU TIÊN ĐƯỢC GHI ÂM TỪ ANH MICHAEL KỂ TỪ SAU KHI MÌNH TRỞ THÀNH BẠN GÁI CỦA ANH Ý!!!!!
Chứng tỏ chiến thuật của mình đã có hiệu quả. Mình đang nói về cái chiến thuật không-gọi-điện ý!
Tin nhăn của anh Michael có nội dung như sau:
Ừm...chào em, Mia! Là anh, Michael đây. Em có thể...ừm...gọi cho anh khi nhận được tin nhắn này không? Vì mấy hôm nay anh không hề nhận được tin tức gì từ em. Anh chỉ muốn biết liệu em có...ừm...ổn không thôi. Và anh cũng muốn chắc là em về nhà an toàn không. Rằng không có chuyện gì xảy ra với em. Ok. Vậy thôi. Chào em. À, là anh, Michael đây. Không biết lúc nãy anh đã nói chưa. Anh cũng chẳng nhớ nữa. Chào cô Thermopolis. Chào thầy G. OK. Vậy thôi. Gọi cho anh nha, Mia. Chào em."
Mình đã lấy cuộn băng ra khỏi máy và cất kín trong ngăn kéo bàn, kèm theo:
A. Một vài hạt gạo lấy từ cái túi mà mình và anh Michael đã ngồi lên tại Lễ hội Văn hóa Đa sắc tộc lần trước. Coi như đó là kỷ niệm cho điệu van đầu tiên của 2 bọn mình.
B. Một miếng bánh bích quy nhỏ cất từ hôm đi xem Rocky Horrow Show. Coi như đó là buổi hò hẹn đầu tiên của Michael và mình, mặc dù cũng không thể coi là buổi hẹn hò thật sự được vì Kenny cũng đi cùng.
C. Một miếng tuyết giả lấy được ở Vũ hội Mùa đông Không phân biệt tôn giáo. Kỷ niệm lần đầu tiên Michael và mình hôn nhau.
Đoạn tin nhắn đó là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà mình từng nhận được. Còn hơn cả mạng ADSL.
Sau đó mình về phòng, và nghe đi nghe lại đoạn băng đó khoảng 50 lần.Mẹ thì cứ đi ra đi vào, mỗi lần lại ôm mình một cái và hỏi xem mình có muốn nghe thử cái CD Liz Phair mới của mẹ hay không. Lúc mẹ bước vào khoảng lần thứ 30, thấy mình vẫn đang nghe lại đoạn tin nhắn của anh Michael, mẹ liền hỏi: "Con vẫn chưa gọi lại cho cậu ấy hay sao con yêu?"
"Chưa ạ".
"Tại sao?"
"Bởi vì con đang bắt chước Jane Eyre".
Nghe thấy thế mắt mẹ trợn tròn như mỗi lần hai mẹ con mình tranh luận về nghệ thuật diễn thuyết trước công chúng.
"Jane Eyre? Ý con là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Jane Eyre á?" - me hỏi đầy vẻ ngờ vực.
"Chính xác ạ" - mình vừa nói vừa giật lại cái hộp đựng khăn ăn có đính kim cương từ thời Napoleon mà thủ tướng Pháp tặng mình nhân dịp Giáng sinh, từ dưới chân con Louie Mập. Nó đang nằm ườn ra trong vali của mình, hình như cu cậu nhầm tưởng là mình đang đóng gói hành lí chuẩn bị đi tiếp, chứ không phải là gỡ đồ ra. - "Mẹ thấy đó, Jane không hề nhũng nhẵng Mr. Rochester, cô ấy để cho người ta phải chạy theo mình. Tina và con đều thề rằng bọn con sẽ học theo Jane".
Không giống như bà, mẹ có vẻ rất không vui khi nghe thấy mình nói như vậy.
"Nhưng Jane đối xử quá tàn nhẫn với Mr. Rochester" - mẹ kêu lên.
Mình không muốn mẹ biết rằng ban đầu mình cũng có cùng suy nghĩ giống như mẹ.
"Mẹ, thế còn mấy chuyện nhốt bà Bertha trên tầng áp mái thì sao?"
"Bởi vì cô ta bị tâm thần" - mẹ phân tích - "Thời đó chưa hề có thuốc chữa bệnh tâm thần như bây giờ. Giữ Bertha ở trên đó còn nhân đạo hơn là tống cô ta vào bệnh viện tâm thần. Thời đó họ đói xử với bệnh nhân tâm thần vô cùng tồi tệ, chuyện xích họ vào tường. Mẹ không hiểu nối con lấy cái ý nghĩ đó từ đâu ra nữa Mia ạ. Ai nhồi vào đầu con về Jane Eyre thế hả?"
"Dạ..." - mình hơi do dự một chút, vì mình biết chắc mẹ không hề thích câu trả lời của mình tí nào - "từ bà ạ".
Giờ thì mình không còn nhìn thấy môi của mẹ đâu nữa rồi. Mẹ đang mím chặt lại kiểu như cố gắng kiềm chế nỗi tức giận của mình.
"Đáng ra mẹ phải đoán ra từ đầu mới đúng. Mia ạ, mẹ rất ủng hộ việc con và bạn con không chạy theo bọn con trai. Nhưng nếu một chàng trai để lại một lời nhắn dễ thương như vậy qua máy ghi âm như Michael đã làm thì theo phép lịch sự con phải gọi điện trả lời mới đúng. Như vậy không hề bị coi là đang theo đuổi người ta".
Mình đã nghĩ về điều này và có lẽ mẹ nói đúng. Hơn nữa, anh Michael cũng đâu có giấu cô vợ điên nào trên tầng áp mái nhà anh ý đâu. Chưa kể căn hộ chung cư ở đường số 5 không hề có tầng áp mái.
"OK" - mình đặt đống quần áo xuống và nói - "Con sẽ gọi lại cho anh ý. Trái tim mình tự dưng đập rất mạnh. Chỉ một phút nữa thôi... à không, có khi chỉ nửa phút nữa thôi mình sẽ lại được nghe thấy giọng anh Michael. Sẽ không còn tiếng lạo xạo từ những cuộc điện thoại đường dài. Lại càng không có đại dương nào chia cách giữ hai bọn mình. Chỉ có mỗi công viên Washington Square mà thôi. Và mình sẽ không còn phải bận tâm đến một cô Kate Bosworth nào nữa bởi ở cái đất Manhattan này không có những kiểu con gái như thế... Mà nếu có thì họ cũng không thể ăn mặc phong phanh như ở ngoài biển được, nhất là giờ đang mùa đông.
"Gọi điện thoại lại không có nghĩa là theo đuổi người ta đúng không mẹ? Con nghĩ như vậy sẽ không sao".
Mẹ ngồi bần thần phía cuối giường của mình, lắc đầu nói:
"Mia ạ, con biết đấy, mẹ không bao giờ muốn chống đối bà nội của con" - đây là lời nói dối trắng trợn nhất mà mình từng nghe, hơn cả lúc anh René khen ngợi cái cách mình khiêu vũ thật duyên dáng, nhưng thôi bỏ qua, nhất là khi mẹ đang bầu bí như thế này - "những mẹ không nghĩ rằng con nên chơi trò đấu trí với bọn con trai. Nhất là khi con thực sự quan tâm đến người đó. Nhất là khi người đó là Michael".
MÌnh kiên nhẫn thêm một tí, giải thích thử xem: "Mẹ ạ, nếu con muốn dành cả cuộc đời mình bên anh Michael, con cần phải chơi trò đấu trí này. Con không thể nói ra sự thật về tình cảm của mình với anh ý. Nếu anh ý biết con yêu anh ý nhường nào, có lẽ anh ý sẽ chẳng thiết tha con nữa".
Mẹ ngước lên nhìn mình trân trân.
"Chẳng là, Tina đã thổ lộ cho con nghe rằng ngay khi cậu ấy thổ lộ với bạn trai là anh Dave Farouq El-Albar về tình cảm của mình, ngay lập tức anh ấy biến thành một David Cruso thứ hai".
Mẹ chớp mắt một cái và hỏi: "Ai cơ?"
"David Cruso" - Ôi mẹ! Mẹ quá bận bịu với việc em bé nên chẳng còn biết cái gì nữa. - "Anh ấy đã lặn một hơi rất lâu. David chỉ quay trở lại sau khi Tina xin được một tấm vé cả mùa giải vô địch nhà nghề NBA. Kể từ đó, mối quan hệ của hai người trở nên vô cùng gượng gạo, sống sượng."
Mình đã gỡ đồ xong, đuổi Louie ra khỏi vali, đóng nó lại và cất xuống dưới gầm giường. Sau đó ngồi xuống bên mẹ và nói tiếp: "Mẹ ơi con không muốn chuyện này xảy ra với con và anh Michael đâu. Con yêu anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này, trừ mẹ và con Louie Mập ra".
Mình nghĩ mình nói vậy cho lịch sự thôi chứ trong thâm tâm mình nghĩ mình yêu anh Michael hơn mẹ một chút tí tẹo. Nghe thì có vẻ bất hiếu đấy nhưng mình không thể dối lòng.
Nhưng mình dám chắc một điều mình sẽ không bao giờ yêu ai hay bất cứ thứ gì hơn thằng nhóc Louie Mập của mình.
"Vì thế mẹ ạ, con không muốn hủy hoại những gì con đang có với anh Michael. Anh ấy là chàng Romeo mặc quần jeans đen của đời con" - Mặc dù mình chưa bao giờ nhìn thấy Michael mặc quần jeans đen bao giờ. Những đảm bảo anh ấy có vài chiếc trong tủ. Ở trường bọn mình phải mặc đồng phục, nên mình thường chỉ nhìn thấy anh ý trong quần vải flanen xám - "Mà mẹ cũng có thể thấy đấy, anh Michael tài giỏi hơn con rất nhiều, vì thế con cần phải cực kì cẩn thận".
"Ý con nói tài giỏi hơn con rất nhiều là sao? Con đang nói cái quái gì thế Mia?" - mẹ chớp mắt loạn xạ với thông điệp "mẹ không thể hiểu nối".
"Là thế này mẹ ơi, con không phải là đứa con gái đẹp đẽ hay giỏi giang gì. Cả mẹ và con đều đã hiểu con phải vất vả thế nào để vượt qua học kỳ 1 vừa rồi môn Đại số. Con cũng chẳng nổi bật ở bất kỳ lĩnh vực nào".
"Mia!" - đến bây giờ thì mẹ bật dậy lấy tay che miệng - "Con đang lảm nhảm gì thế? Con giỏi ở rất nhiều lĩnh vực đó chứ, tại con không nhận thấy thôi. Này nhé, con biết mọi thứ liên quan tới môi trường vầ đất nước Iceland, con lại còn thuộc làu làu các chuương trình trên kênh Lifetime nữa chứ....".
Mình cười mà như mếu, mẹ làm như mấy cái đó có thể gọi là năng khiếu ý. Mình không muốn làm mẹ buồn vì đã không thể truyền lại cho mình một mẩu năng khiếu hội họa của mẹ, tất cả chỉ tại cái ADN chết tiệt thôi.
"Vâng, cứ cho là vậy" - mình chán nản - "Nhưng mẹ ơi, những cái đó đâu có thể gọi là năng khiếu gì. Anh Michael vừa đẹp trai, vừa thông mình, lại biết chơi mấy loại nhạc cụ, sáng tác nhạc...Nói chung là chuyện gì anh ấy cũng giỏi. Không sớm thì muộn con sẽ bị mất anh ý vào tay một cô gái đẹp biết lướt sóng nào đó..."
"Mẹ cũng không hiểu tại sao con lôi đâu ra cái ý nghĩ đó. Chỉ vì con phải cố gắng hơn các bạn khác trong lớp với môn Đại số không có nghĩa là con không giỏi giang, hay Michael sẽ chạy theo một cô gái biết lướt sóng nào đó...Theo mẹ, nếu con không gặp bạn trai mình trong một tháng cậu ấy để lại lời nhắn cho con thì điều tối thiểu nhất con có thể làm là gọi điện lại cho cậu ấy. Nếu không mẹ e là cậu ấy sẽ tuột khỏi tay con thật sự đấy".
Mẹ nói thật chí lí. Giờ thì mình đã nhận ra vài lỗ hổng trong kế hoạch để-người-yêu-luôn-phải-hoài-nghi-về-tình-cảm-của-mình của bà. Ví dụ: Michael sẽ nghĩ rằng mình không hề yêu anh ấy và rời bỏ mình để chạy theo một cô gái nào khác mang lại cho anh ý cảm giác an toàn hơn như Judith Gershner, cô chủ tịch CLB máy tính thiên tài chẳng hạn. Mặc dù hiện tại chị ta đang cặp kè với một anh bên trường Trinity, nhưng biết đâu được đấy...Có khi tất cả chỉ để mình mất cảnh giác, nghĩ rằng anh Michael hoàn toàn được an toàn khỏi mạng nhện do chính cô nàng ruồi giấm Judith giăng ra.
"Mia, con không sao chứ?" - mẹ lo lắng hỏi.
Mình cố gượng cười những không thể. Tại sao mình và Tina có thể không tính tới khả năng đó chứ? Có khi ngay bây giờ anh Michael đang cùng với chị Judith hoặc một cô nàng thông thái nào đó bàn luận về những đề tài bác học mà những người thông minh thường hay nói với nhau. Tệ hơn nữa, có khi anh ấy đang buôn điện thoại đường dài với Kate Bosworth đàm đạo về kỹ thuật lướt sóng không biết chừng.
Mình đứng phắt dậy: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi. Con phải gọi cho anh ý".
Thật may là giọng mình không để lộ nỗi sợ hãi đang dâng trào trong tim mình.
"Ồ, Mia. Mẹ nghĩ là con nên làm vậy. Không thể phủ nhận Charlotte Bronte là một nhà văn tài năng, những con cần phải nhớ rằng bà ấy viết cuốn Jane Eyre từ thời những năm 1840. Mà hồi đó mọi chuyện rất khác so với bây giờ" - mẹ tỏ rõ sự hài lòng khi thấy mình quyết đoán như vậy.
"Meeeeeeeeẹ..." - mình sốt ruột giục. Hai bác Moscovitz rất nghiêm khắc về chuyện gọi điện thoại sau 11h đêm vào những ngày giữa tuần. Và giờ đã gần 11h rồi, trong khi mẹ vẫn cứ đứng ở đây, khiến cho mình không thể đi gọi điện thoại được. Mình cần có một không gian riêng tư để gọi cú điện thoại quan trọng này.
"À, ừ, ừ.." - mẹ cười cười gật đầu. Mặc dù mẹ đang mang bầu khá to rồi những trông vẫn rất xinh đẹp, với mái tóc đen dài óng ả. Cứ nhìn mái tóc của mình cũng có thể đoán được mình được thừa hưởng gene tóc của bố, kể từ hồi biết đến sự tồn tại của ông trong cuộc đời mình.
ADN thật là không công bằng!
Với mọi nỗ lực, cuối cùng mẹ ra khỏi phòng - công nhận những người phụ nữa mang bầu di chuyển chậm thật??? Mình chộp vội lấy điện thoại, tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. CUỐI CÙNG thì mình cũng có cơ hội nói chuyện với anh Michael. Và chính mẹ cũng đã nói là không sao, không bị tính là đang theo đuổi anh ý, vì Michael là người gọi điện trước mà...
Ngay khi mình vừa chạm tay vào cái máy thì chuông điện thoại reo. Tim mình lúc đó như ngừng đập mất một giây, giống như mỗi lần mình nhìn thấy anh Michael vậy. Là anh Michael gọi đấy, mình biết mà. Mình có thể cảm nhận được. Sau hồi chuông thứ hai mình mới nhấc máy. Mặc dù không hề muốn bị anh ý bỏ rơi chạy theo một cô gái nào đó ân cần và chu đáo hơn mình... Nhưng mình cũng không muốn Michael nghĩ là mình tuyệt vọng đến độ sầu thảm ngồi ôm điện thoại đợi anh ý gọi. Mình trả lời bằng cái giọng dịu dàng nhất có thể: "Alô?"
Cái giọng khàn khàn sặc mùi thuốc lá vang lên: "Amelia à? Giọng cháu bị làm sao thế? Không phải cháu bị ốm chứ?"
"BÀ!" - không thể tin nổi. Đã 10h59'. Mình còn đúng 1 phút để gọi cho anh Michael mà không vi phạm gia luật của bố mẹ anh ý - "Giờ cháu không thể nói chuyện được. Cháu cần phải gọi điện gấp".
"Vớ vẩn!" - Bà gạt phăng đi - "Giờ này cháu còn gọi điện thoại cho ai nữa, tưởng ta không đoán ra được chắc?"
"Bà" - đã 10h 59 phút 30 giây rồi - "Không sao đâu ạ. Anh ý đã gọi cho cháu trước. Cháu chỉ đang gọi lại trả lời thôi. Đó là phép lịch sử tối thiểu nên làm mà".
"Giờ đã quá muộn để gọi cho cậu thanh niên đó rồi" - bà nói.
11h đúng Mình đã bỏ lỡ cơ hội của mình. Tất cả là "nhờ" bà!
"Đằng nào sáng mai cháu cũng gặp cậu ta ở trường mà. Giờ thì cho ta nói chuyện với mẹ cháu đi" - bà nói với giọng đầy kẻ cả.
"Mẹ cháu á?" - giờ thì đến lượt mình choáng. Bà không bao giờ nói chuyện với mẹ, trừ khi bắt buộc. Mối quan hệ của hai người cực kì không tốt kể từ khi mẹ từ chối kế hôn với bố, lúc đang có thai mình, với lí do là mẹ không muốn con của mình bị lôi vào cuộc chiến quyền lực của các triều đại quý tộc Châu Âu.
"Đúng vây. Mẹ cháu. Chắc cháu phải biết mẹ mình ở đâu chứ, đúng không?" - mình có thể hình dung ra bà đang ngúc ngoắc ngón tay trong khi mỉa mai.
Mình ra phòng khách đưa điện thoại cho mẹ. Mẹ và thầy G đang xem chương trình The Anna Nicole Show. Mình không nói với mẹ là ai đang ở đầu dây bên kia. Vì nếu mình nói ra, chắc chắn mẹ sẽ bảo mình nói với bà rằng mẹ đang ở trong phòng tắm. Và như vậy mình sẽ lại phải tiếp chuyện bà thêm.
"Alô?" - mẹ vui vẻ nói, cứ tưởng rằng đó là điện thoại của một trong mấy cô bạn thời phổ thông gọi đến để buôn chuyện. Mình nhẹ nhàng lượn ngay khi có thể. Hiện tại quanh mẹ đang có mấy món đồ mà mình chắc chắn sẽ lãnh đủ nếu còn đứng trong tầm ngắm của mẹ.
Quay về phòng,mình nằm vật xuống giường, suy nghĩ vẩn vơ về anh Michael. Ngày mai mình sẽ phải nói gì với anh ấy bây giờ? Lúc chú Lars và mình ghé qua nhà đón hai anh em đi học. Rằng mình về nhà quá muộn nên không thể gọi lại? Nhỡ anh ý nhận ra cánh mũi mình phập phồng lúc bịa ra lí do đó thì sao? Không biết Michael có biết về vụ đó không nữa. Nhưng hình như có lần mình tiết lộ cho Lilly nghe rồi thì phải. Mình luôn không bao giờ biết ngậm miệng lại với những chuyện đáng-ra-chỉ-mình-mình-nên-biết. Và nhỡ Lilly đã kể cho anh Michael nghe rồi thì sao?
Lúc mình bắt đầu thiu thiu ngủ, đột nhiên trong đầu mình nảy ra một ý tưởng cực kì thông minh. Mặc dù giờ đang là 5h sáng giờ Genovia và chuyến bay từ đó về đây khá là mệt mỏi...nhưng kệ. Mình phải lên mạng xem anh Michael có trên đó không. Mình vẫn có thể lên mạng dù bà và mẹ đang nói chuyện với nhau qua điện thoại, vì nhà mình đã lắp ADSL rồi mà!
Và thế là mình bò lồm cồm ra khỏi giường, bật máy tính lên...Anh ý đang ở trên mạng!
Anh Michael! Chào anh, là em đây. Em đã về tới nhà rồi! Em muốn gọi cho anh những giờ đã sau 11h đêm rồi. Và em không muốn làm bố mẹ anh giận.
Anh Michael đã đổi cái nickname Crackhead rồi. Anh ý không còn là CracKing nữa. Giờ anh ý là LinuxRulz, nhắm phản đối sự độc quyền của Microsoft trong ngành công nghiệp phần mềm hiện nay.
LinuxRulz: Chào mừng em đã trở về! Gặp lại em mừng quá. Anh đã lo là em đã bỏ mạng ở đâu rồi chứ .
Vậy là anh ấy đã nhận ra chuyện mình ngừng gọi điện thoại! Có nghĩa là kế hoạch của mình và Tina cực kì thành công. Ít nhất là cho tới thời điểm này.
FTLOUIE: Không, em chưa chết. Chỉ là quá bận mà thôi. Anh biết rồi đấy, cái gánh nặng công chúa này mệt tưởng chết ấy. Mai em và chú Lars qua nhà đón anh và Lilly đến trường nhé?
LinuxRulz: Tuyệt! Em sẽ làm gì thứ sáu này?
FTLOUIE: Hiện tại em chưa có kế hoạch gì cả. Sao ạ?
LinuxRulz: Em muốn đi ăn tối ở phòng chiếu phim không? Họ sẽ chiếu Chiến tranh giữa các vì sao tập 1.
ÔI CHÚA ƠI!!!! ANH MICHAEL ĐÃ RỦ MÌNH ĐI CHƠI!!!!! Tụi mình sẽ đi ăn tối và xem phim. Ở cùng một chỗ. Bởi vì tại Phòng chiếu phim sẽ có một cái bàn để bạn có thể vừa ngồi ăn tối vừa xem phim. Và Chiến tranh giữa các vì sao là bộ phim yếu thích nhất mọi thời đại của mình, chỉ sau Dirty Dancing. Thử hỏi trên đời còn CÓ cô gái nào may mắn hơn mình nữa? Ắt là không! Britney ơi, ghen tỵ với mình không?
Các ngón tay của mình đã run bần bật lên lúc mình gõ mấy dòng sau:
FTLOUIE: Em nghĩ là mẹ sẽ cho phép thôi. Em có thể trả lời anh vào ngày mai được không?
LinuxRulz: OK. Gặp lại em vào ngày mai nhé. Tầm 8:15 đúng không?
FTLOUIE: 8:15 ngày mai.
Mình muốn đảo thêm mấy câu gì đó kiểu như em nhớ anh lắm hoặc em yêu anh, những rồi lại thôi. Như thế hơi kỳ. Hơn nữa mình cũng không thể làm chuyện đó. Ngượng chết đi được. Tự dưng đi nói với người mình yêu là mình yêu họ. Mặc dù mình biết chuyện đó không có gì phải xấu hổ cả, những với mình thì có. Còn nữa, đó chưa chắc là điều Jaene Eyre sẽ làm. Trừ phi biết được rằng người đàn ông mà cô ấy yêu đã bị mù sau khi dũng cảm nhảy vào đám cháy cứu bà vợ điên của mình.
Mà chuyện đó với chuyện mời mình đi ăn tối và xem phim hoàn toàn chẳng giống nhau tẹo nào.
Rồi anh Michael gõ:
LinuxRulz: Nhóc à, anh mới từ bên kia của dải ngân hà trở về
Đó là một trong những lời thoại yêu thích nhất của mình trong tập phim Chiến tranh giữa các vì sao phần 1. Thế là mình gõ:
FTLOUIE: Em đã thích một anh chàng vô cùng dễ thương.
Lại một lời thoại trong tập phim The Empire Strikes Back. Và câu trả lời của anh Michael là:
LinuxRulz: Anh là người vô cùng dễ thương.
Câu này nghe còn hay hơn cả câu Anh yêu em, vì ngay sau khi nói câu đó Han Solo đã vòng tay ôm lấy Công chúa Leia và hôn. ÔI CHÚA ƠI!!!!! Nghĩ lại mới thấy anh Michael thật giống Han Solo, còn mình là Công chúa Leia. Này nhá, anh Michael rất giỏi sửa chữa máy móc, còn mình ngoài đời chính là công chúa, như Leia.
Còn nữa, con chó Pavlov của anh Michael trông cũng hơi giống con Chewbacca của Han. Nếu Chewbacca là chó chăn cừu thì sẽ giống toàn tập.
Buổi hẹn của bọn mình sẽ cực kỳ hoàn hảo và lãng mạn cho mà xem. Đương nhiên là mẹ sẽ cho mình đi thôi, vì Phòng chiếu phim cũng không quá xa. Hơn nữa đó là anh Michael. Đến thầy G còn quý anh Michael nữa là. Ở cái trường Albert Einstein này không mấy đứa con trai được thầy G để mắt đâu.
Không biết Công chúa Leia từng đọc Jane Eyre không nhỉ? Mà ở cái dải ngân hà đằng ấy thì bói đâu ra Jane Eyre ý chứ.
Giờ mình không ngủ được mất, mình đang vui quá là vui. Còn 8 tiếng và 15 phút nữa thôi, mình sẽ được nhìn thấy anh ý.
Và thứ Sáu tới mình sẽ được ngồi bên cạnh anh ấy trong phòng chiếu phim. Một mình. Không có ai bên cạnh. Ngoài mấy cô tiếp viên cùng với các khán giả khác.
Mình đang cực kỳ phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.