Quyển 1 - Chương 15: Thứ Bảy, ngày 17 tháng 10
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Vừa về đến nhà việc đầu tiên mình làm là kiểm tra xem Josh có gọi điện để hủy
cuộc hẹn không.
Anh ấy không gọi.
Tuy nhiên thầy Gianini đang ở đây. Cũng may lần này thầy có mặc quần dài. Khi nghe thấy mình hỏi mẹ có cậu bạn nào tên Josh gọi điện không, thầy có vẻ sửng sốt: “Không phải em định nói là Josh Richter đấy chứ?”
Mình hơi bực mình vì nghe giọng thầy có vẻ…. ngạc nhiên.
Mình nói: “Vâng, đúng là Josh Richter ạ. Em sẽ cùng tới dự Dạ hội tối nay với anh ấy.”
Thầy Gianini rướn mày lên: “Thế còn cô bé Weinberger thì sao?”
Đúng là không thể tệ hơn khi có bố mẹ lại đi hẹn hò với thầy cô ở trường. Mình trả lời: “Hai người chia tay rồi ạ.”
Mẹ đang chăm chú quan sát mình và thầy, thật không giống mẹ mọi ngày. Mẹ hỏi : “Josh Richter là ai thế?”
Và mình nói ngay: “Đấy là người đẹp trai và dễ thương nhất trường con.”
Thầy Gianini khịt mũi nói tiếp: “Và còn nổi tiếng nhất trường nữa.”
Ngay lập tức mẹ hỏi lại: “Và cậu ta mời Mia đi khiêu vũ sao?”
Không cần nói cũng đủ thấy đến mẹ cũng không tin nổi một người như vậy lại muốn hẹn mình đi chơi.
“Vâng ạ” Mình trả lời với giọng dè chừng.
Thầy Gianini nói: “Anh không thích chuyện này cho lắm.” – rồi mẹ hỏi tại sao – “Vì anh biết rõ Josh Richter.”
Mình chưa kịp nói lời nào để bảo vệ Josh thì thầy Gianini nói tiếp: “Cậu ta lái xe với tốc độ 100 dặm một giờ” – thật vô nghĩa làm sao. Nhưng đó lại vấn đề lớn với mẹ, vì mình chỉ lái xe với tốc độ năm dặm một giờ (là NĂM DẶM đó). Mẹ nói phải hỏi ý bố về việc này.
Tại sao phải hỏi bố kia chứ? Việc mình lái xe 5 dặm thì liên quan gì ở đây?
Thầy Gianini giải thích, “Cậu ta chạy xe quá nhanh Mia ạ.”
Chạy xe NHANH thì đã sao? Thầy và mẹ thật là cổ hủ, làm như anh Josh là phần tử nổi loạn không bằng.
Mẹ vừa nói vừa bấm điện thoại gọi tới Plaza cho bố: “Con chỉ mới là học sinh năm nhất. Dù thế nào thì con cũng không nên đi chơi với những học sinh năm cuối như vậy.”
Thật bất công!!!! Mãi mình mới có được một cuộc hẹn, thế mà bố mẹ lại như thế này đây.
Rút cuộc mình phải đứng yên một chỗ nghe bố mẹ phân tích hàng tiếng đồng hồ rằng mình còn quá nhỏ để hẹn hò, và mình KHÔNG NÊN hẹn hò, nhất là trong thời điểm mình là công chúa vừa mới công khai. Bố mẹ còn lên kế hoạch cho tương lai của mình nữa (không hẹn hò cho tới khi 18 tuổi, sống trong kí túc xá nữ ở trường đại học…). Đúng lúc đó chuông cửa reo lên và thầy Gianini ra mở cửa. Khi được yêu cầu xưng danh, một giọng nói vô-cùng-quen-thuộc vang lên: “Tôi là Clarisse Marie Grimaldi Renaldo. Còn anh là ai?”
Ở giữa phòng mẹ xém chút đánh rơi điện thoại. Là Bà Nội, bà đã đến nhà mình.
Đời mình chưa bao giờ thấy biết ơn bà về bất cứ chuyện gì, cũng chưa bao giờ thấy vui khi gặp bà. Thế nhưng hôm nay, khi bà đến nhà mình đưa mình đi mua váy, đáng nhẽ mình phải chạy ra ôm hôn bà mới đúng – hôn vào cả hai bên má. Mình phụng phịu nói, “Bà ơi, bố mẹ không cho cháu đi!”
Mình đã quên béng mất là bà chưa từng lên gác xép này. Mình cũng quen béng mất là thầy Gianini đang ở đây. Lúc đấy mình chỉ nghĩ tới mỗi chuyện bố mẹ đang tìm mọi cách ngăn cản không cho mình đi với Josh. Mà mình biết chắc là bà có cách giải quyết chuyện này.
Và đúng là bà đã làm được.
Bà đi thẳng vào nhà, quẳng cho thầy Gianini một cái nhìn khinh bỉ và quay sang hỏi mình: “Ông ta đấy à?”, rồi bà khịt mũi lướt qua thầy. Vừa nghe thấy tiếng bố trên điện thoại bà hét kên: “Đưa điện thoại cho tôi.”. Trong mẹ lúc ấy như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhảy qua hàng rào vào nhà người khác vậy.
“Mẹ à?” giọng bố có vẻ thảng thốt. Bố cũng đang bị sốc giống mẹ. “Mẹ đang làm gì ở đấy vậy?”.
Với một người không mấy am hiểu công nghệ hiện đại như bà thì sử dụng chiếc điện thoại này khá đơn giản. Bà giật lấy điện thoại từ tay mẹ và nói: “Nghe này Phillipe, con gái con sẽ đi khiêu vũ với cậu bạn của nó. Ta đã phải đi 57 tòa nhà bằng xe Limo để tới đây đưa nó đi mua váy, thế nên nếu con nghĩ ta chịu để yên cho con bé không được khiêu vũ trong chiếc váy đó thì con có thể…”
Rồi bà dùng một loạt từ rất gay gắt. Nhưng bà nói bằng tiếng Pháp nên chỉ có bố và mình mới hiểu được. Mẹ và thầy Gianini thì đứng yên một chỗ. Nhìn mẹ rất tức giận, trong khi thầy Gianini có vẻ lo lắng.
Sau khi nói chuyện một hồn với bố, bà cúp máy và bắt đầu nhìn quanh cái gác xép của mình. Mình vốn hiểu bà không phải là người biết kiềm chế cảm xúc, nên không hề ngạc nhiên khi bà nói: “Đây là nơi công chúa của Genovia lớn lên sao… trong cái nhà kho này sao?”
Chưa bao giờ mình thấy mẹ giận đến thế.
Mẹ nói: “Bà nghe đây Clarisse, không lẽ bà còn định dạy tôi phải nuôi con mình thế nào à? Tôi và Phillipe đều quyết định con bé sẽ không đi với cậu bạn đó. Bà không thể đến đây và…”
“Amelia” bà gọi mình: “Đi lấy áo khoác mau.”
Mình chạy đi lấy áo. Khi mình quay lại, mặt mẹ đang đỏ rực lên, còn thầy Gianini thì cúi gầm mắt nhìn xuống nền nhà. Nhưng cả mẹ và thầy không ai nói tiếng nào khi mình và bà đi khỏi.
Vừa ra khỏi nhà mình sung sướng quay sang hỏi bà “Bà, bà đã nói gì với bố mẹ cháu thế? Bà làm thế nào mà thuyết phục được họ cho cháu đi thế?”
Nhưng bà chỉ cười rất bí hiểm và nói: “Ta có cách của ta”.
Đúng là mình không thể ghét bà tẹo nào.
Vẫn là ngày thứ Bảy
Mình đang ngồi đây trong bộ váy mới, giày mới, móng tay mới, tất da chân mới, kiểu đầu mới, thậm chí mình đã đi thẩm mỹ viện để waxing. Nói chung là mới từ đầu đến chân! Vậy mà đã 7 giờ rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi anh Josh đâu cả. không biết chuyện này có phải là một trò đùa không, giống như trong phim Carrie đó. Mình không đủ can đảm xem bộ phim đó. Nhưng anh Michael đã xem và kể lại cho mình và Lilly nghe. Đại khái bộ phim nói về một cô gái quê mùa được hot boy của trường mời đi nhảy. Nhưng rồi anh ta và đám bạn nhà giàu của mình đã đổ tiết heo lên người cô ta để làm trò cười mà không hề biết rằng Carrie có siêu năng lực. Kết quả là Carrie nổi điên lên và tiêu diệt sạch mọi người trong thị trấn.
Nhưng mình thì không có siêu năng lực, cho nên nếu Josh và đám bạn của anh ấy có đổ tiết heo lên người mình thì mình cũng chẳng thể trừ khử nổi bọn họ. Trừ phi mình gọi cho quân đội hoàng gia Genovia. Nhưng chuyện đó không phải là dễ, vì Genovia không hề có lực lượng không quân hay hải quân, thế thì làm sao họ đến đây được? Họ sẽ phải bay bằng máy bay dân dụng, và mua vé máy bay vào giờ chót thì ĐẮT KHỦNG KHIẾP. Đời nào bố chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy từ ngân khố quốc gia cho một việc làm vô bổ như thế này.
Nhưng nếu Josh Richter dám cho mình leo cây thì mình thề là đó không phải là chuyện vô bổ. Nhất là khi mình đã phải chịu đau như thế nào để waxing. Thú thực là mình đã khóc vì ĐAU DÃ MAN. Vì thế đừng có nói là mình không thể điều động quân đội hoàng gia Genovia nếu mình bị cho leo cây.
Mình biết thừa bố đang nghĩ Josh đã cho mình leo cây. Bố đang ngồi trong nhà bếp và giả vờ đọc tạp chí TV Guide. Nhưng mình thấy bố liếc nhìn đồng hồ suốt. Cả mẹ cũng thế. Có điều mẹ không bao giờ đeo đồng hồ, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái đồng hồ có con mèo đang nháy nháy mắt ở trên tường.
Chú Lars cũng đang ở đây. Tuy nhiên chú ấy không nhìn đồng hồ. Thay vào đó chú kiểm tra lại ổ đạn để chắc chắn rằng đã mang đủ đạn theo. Mình đoán bố đã dặn chú ấy sẽ bắn Josh nếu anh ấy định tiến tới.
Rà là thế đây, bố nói cho mình đi chơi với Josh, nhưng rốt cuộc cũng phải có chú Lars đi cùng. Thật ra chuyện này cũng không tệ lắm, vì mình thực sự cũng mong chú Lars sẽ đi cùng. Nhưng mình vẫn giả vờ tỏ ra tức giận vì chuyện đó, chỉ là để bố không cảm thấy mình quá dễ dãi thôi. Ý mình là BỐ đang gặp RẮC RỐI to với bà nội rồi. Bà kể rằng trong lúc mình đang thử váy, bố nhất định không chịu đồng ý về chuyện cho mình đi chơi. Lý do khiến bố không muốn mình đi chơi với Josh là vì bố không thể chịu nổi nếu thấy mình bị Josh đá như bố đã từng làm với hàng tá cô người mẫu trên toàn thế giới.
Trời đất! Sao chưa gì bố đã tính đến điều tồi tệ nhất thế này hả bố?
Josh không thể nào đá mình đâu. Anh ấy thậm chí còn chưa hẹn hò với mình.
Và nếu anh ấy không tới bây giờ, mình có thể khẳng định, đây là MẤT MÁT LỚN đối với anh ta. Cả đời mình chưa bao giờ xinh đẹp được như thế này. Coco Chanel thật là phi thường, cái váy của mình hết sức QUYỀN RŨ: vải lụa màu xanh nhạt, cổ áo xếp li đổ về phía trước giúp ngực mình nhìn không hề phẳng, rồi thẳng đuột và mềm mại tới tận chân váy, hoàn toàn hợp tông với đôi giày cao gót màu xanh nhạt của mình. Mình thì thấy mình giống hệt một tảng băng, trong khi người của Chanel thì khẳng định đây mới đích thực là vẻ đẹp của thiên niên kỷ mới. Vậy là đã tới mốt tảng băng rồi.
Vần đề duy nhất là mình không thể cho Fat Louie ăn, nếu không lông mèo màu cam sẽ dính vào người mất. Đáng nhẽ hôm qua lúc ở Rite Aid mình phải lấy mấy miếng dính về mà quên mất. Nó đành cuộn mình ngồi bên cạnh, mặt buồn thiu vì mình không thể chơi cùng. Mình phải nhặt cái tất lên để phòng nó định “trừng phạt” mình bằng cách ăn một chiếc tất thì chết.
Bố lại vừa nhìn đồng hồ và nói: “Hừm, 7h15 rồi. Bố không dám chắc cậu bạn này sẽ xuất hiện”
Mình phải cố giữ bình tĩnh. “Con nghĩ là tại đường tắt thôi,” Mình phải cố nói với giọng điệu bình thản, càng giống một công chúa càng tốt.
“Chắc thế” bố nói với mình. Nhưng nghe giọng bố chẳng có vẻ buồn chút nào. “Mia này, bố nghĩ bố con mình vẫn có thể đi xem Người đẹp và Ác thú nếu con muốn. Bố có thể lấy…”
“Bố !!” Mình hét ầm lên. “Con sẽ KHÔNG đi xem Người đẹp và Ác thú với bố tối nay đâu.”
Bây giờ bố mới có vẻ buồn một chút: “Nhưng con vẫn nói thích đi xem Người đẹp và Ác thú cơ mà…”
CẢM ƠN CHÚA chuông cửa vừa reo. Là anh ấy. Mẹ mình vừa mở cửa cho anh Josh vào. Điều kiện cuối cùng trước khi bố mẹ cho mình đi chơi, ngoài việc chú Lars đi cùng, là anh Josh phải vào gặp bố mẹ, có khi còn phải trình chứng minh thư, nhưng cũng may chắc bố chưa nghĩ đến chuyện đó.
Mình đành bỏ sổ ở nhà hôm nay vậy, vì không còn chỗ trồng trong cái “bóp” của mình, hình như cái túi phẳng này được gọi như thế thì phải.
Ôi trời ơi, tay mình đang ướt đẫm mồ hôi! Đáng nhẽ mình phải nghe lời bà đeo găng tay mới phải …
Tối thứ Bảy, Nhà vệ sinh nữ, nhà hàng Tavern
Thật ra mình đã nói dối, mình vẫn mang sổ nhật kí theo. Mình đã nhờ chú Lars cầm hộ. Ít ra chú ấy cũng có đủ chỗ trong cái vali kia. Mình biết chắc trong đấy là súng giảm thanh, lựu đạn và nhiều thứ nữa, nhưng chắc vẫn có chỗ cho cuốn nhật kí thôi.
Và đúng thế thật.
Mình đang ở trong nhà vệ sinh nữ ở nhà hàng Tavern. Nhà vệ sinh ở đây không thể đẹp bằng ở khách sạn Plaza . Ở đây thậm chí không có ghế ngồi nên mình đành ngồi trên nắp toilet. Mình thấy rất nhiều bước chân đi lại loẹt quẹt phía bên ngoài cửa. Chắc hầu hết là khách mời đám cưới của một cô gái Italia tóc đen xinh đẹp với một anh chàng tóc đỏ tên là Fergus. Mình nghĩ cô ấy cần phải sửa lại lông mày. Anh chàng tên Fergus đó tặng mình bó hoa cưới khi mình bước vào phòng ăn. Anh ta nhìn chỉ tầm tuổi mình và mới chỉ vừa làm đám cưới được 1 tiếng chứ mấy. Chiếc váy này đúng là một QUẢ BOM TẤN.
Tuy nhiên, buổi tối không tuyệt vời như mình tưởng tượng. Mình đã học từ bà nội cách dùng đĩa cho phù hợp, mình cũng đã nghiêng bát súp khi ăn, nhưng đấy không phải là vấn đề.
Vấn đề chính là anh Josh.
Anh ấy trong thật hoàn hảo trong bộ lễ phục. Năm ngoái, anh ấy đã hộ tống cô bạn gái cũ, trước cả Lana, đến dự tất cả các lễ ra mắt trong thành phố. Cô ta là con gái của người đã chế tạo ra loại túi nhựa mà chúng ta thường đựng rau quả khi đi mua hàng. Đây cũng là loại túi đầu tiên có dòng chữ Mở ở đây, giúp bạn biết phải mở ở chỗ nào. Josh kể rằng chỉ 3 từ đấy thôi cũng giúp ông ấy kiếm được nửa tỉ đô la.
Chẳng hiểu anh Josh nghĩ gì mà kể chuyện này cho mình. Không lẽ mình thích thú mấy chuyệ về ông bố của bạn gái cũ anh ấy lắm sao? Nói thật là anh ấy chẳng tinh tế một chút nào.
Cũng may anh ấy cư xử không đến nỗi nào trước mặt bố mẹ mình. Lúc bước vào nhà, anh ấy tặng cho mình một bông hoa gài áo (một bông hồng nhỏ xinh đính ruy-băng hồng rất dẽ thương, chắc ít nhất cũng phải 10 đôla. Nhưng mình không khỏi suy nghĩ, liệu có phải ban đầu anh ấy mua bông hồng đó cho cô gái nào khác với bộ váy cùng màu không?), rồi Josh bắt tay bố. Anh ấy nói: “Thật hân hạnh khi gặp Ngài, thưa Hoàng Tử” làm mẹ cười phá lên. Đôi lúc mẹ khiến mình xấu hổ ghê gớm.
Rồi anh ấy quay sang mẹ và nói: “Cô là mẹ của Mia phải không ạ? Trời đất, thế mà cháu còn tưởng cô là người chị đang học Đại học của cô ấy.” Lời khen đó nghe hơi giả tạo, nhưng chắc mẹ vẫn thấy thích khi được nghe mấy câu như vậy. Mặt mẹ đỏ ửng lên khi đưa tay ra bắt. Giờ thì mình tin rằng mình không phải là người phụ nữ duy nhất của nhà Thermopolis bị đôi mắt xanh của Josh Richter mê hoặc.
Bố hắng giọng rồi bắt đầu hỏi Josh một loạt câu hỏi đại loại như anh ấy lái xe gì đến đây (chiếc BMW của bố anh ấy), bọn mình dự định đi đâu, mấy giờ định về nhà (Josh trả lời rằng sẽ về kịp trước bữa sáng!). Nhưng bố không thích thế chút nào, Josh liền hỏi: “Vậy Ngài muốn cô ấy mấy giờ về ạ?”
NGÀI á? Josh Richter gọi bố mình là NGÀI kìa!!!!
Rồi bố nhìn sang chú Lars và nói: “Một giờ là muộn nhất”. So với giờ giới nghiêm của mình vào cuối tuần là 11 giờ đêm thì lần này bố thực sự đã hết sức rộng rãi rồi. Chắc vì bố biết có chú Lars ở bên cạnh thì chẳng chuyện gì có thể xảy ra với mình được. Thật ra điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ không được về muộn như mình muốn, nhưng mình chẳng dám ý kiến ý cọt gì vì nhớ lời bà dặn, một công chúa phải luôn biết thỏa hiệp.
Sau đó bố còn hỏi Josh thêm mấy câu nữa, đại loại là anh ấy định vào trường Đại học nào vào mùa thu tới (anh ấy chưa quyết định, nhưng dự định sẽ đang kí vào tất cả các trường nổi tiếng nhất nước Mỹ), rồi anh ấy định học ngành gì (kinh doanh); rồi tới lượt mẹ hỏi anh ấy tại sao không chọn học các trường thiên về nghệ thuật? Josh nói anh ấy muốn có bằng cấp cao hơn, có thể đảm bảo mức lương tối thiểu sau này là 80 nghìn đôla một năm. Mẹ liền đáp lại là tiền không phải là thứ quan trọng nhất, ngay lập tức mình phải chen vào: “Trời ơi, muộn rồi đấy!” và lôi Josh ra khỏi cửa.
Mình cùng Josh và chú Lars đi xuống xe của bố Josh, anh ấy mở cửa trên cho mình ngồi, nhưng chú Lars liền đề nghị đề chú lái xe còn Josh và mình cùng ngồi ở ghế sau để có thể trò chuyện và hiểu nhau hơn. Mình cũng nghĩ đây là một sáng kiến hay, nhưng tới khi cả hai cùng ngồi ở ghế sau mình mới vỡ lẽ thật ra cả hai không có chuyện gì để nói với nhau cả. Anh ấy vẫn chí quanh đi quẩn lại có mỗi câu: “Em mặc chiếc váy này trong rất xinh” còn mình thì khen lại bộ lễ phục của anh ấy, và không quên cảm ơn bông hoa gài áo nữa chứ. Sau đó thì chẳng nói thêm được câu nào suốt đoạn đường qua 20 dãy nhà.
Mình thật sự xấu hổ vô cùng! Thật sự mình không hay đi chơi cùng con trai, nhưng cũng chưa từng gặp vấn đề này với những người mình TỪNG chơi cùng. Như anh Michael Moscovitz chẳng hạn, anh ấy nói luôn mồm. Mình thật sự không hiểu sao Josh không NÓI một lời nào. Mình đã định hỏi anh ấy xem anh ấy thích ở bên ai hơn nếu ngày mai là ngày tận thế, Winona Ryder hay Nicole Kidman, nhưng thật ra mình cũng không thân với anh ấy tới vậy….
Cuối cùng thật may là Josh đã lên tiếng hỏi rằng có đúng là mẹ mình đang hẹn hò với thầy Gianini không? Đáng nhẽ mình phải nghĩ ra chuyện này. Mặc dù so với sự vụ mình là công chúa thì chuyện mẹ và thầy G hẹn hò chẳng có gì là to tát, nhưng rõ ràng mọi người trong trường cũng xì xào.
Ngay khi mình nói phải, anh Josh lập tức muốn biết mình nghĩ sao về chuyện đó.
Nhưng tất nhiên vì một số lý do khách quan, mình không thể kể cho anh ấy nghe chuyện đã thấy Thầy G mặc quần đùi đi lại trong nhà bếp nhà mình được. Chuyện này nghe không hay ho cho lắm…. Nói thế nào nhỉ… Nói chung là không thể cho anh Josh biết. Thật buồn cười! Mình đã kể chuyện này cho anh Michael mà không đợi anh ấy phải hỏi. Nhưng mình lại không thể kể cho anh Josh khi anh ấy đang nhìn sâu thẳm tâm hồn mình. Kì lạ thật!
Sau đó là một quãng đường dài im lặng và chúng mình cũng tời trước cửa nhà hàng. Chú Lars đứng chắn xung quanh để mình và anh Josh đi vào. (Chú ấy đã hứa sẽ không ăn tối cùng chúng mình. Chú sẽ chỉ đứng ngoài cửa và đảm bảo rằng sẽ không có ai dám lại gần, cứ như là Arnold Schwarzenegger vậy). Nhưng không ngờ hóa ra tất cả đám bạn của Josh đều ở đây. Mình đành phải ngồi cùng họ một lúc trong khi chẳng biết nói gì…
Nhưng cũng may, tất cả thành viên đội bóng đều tập trung ở một chiếc bàn lớn cùng mấy cô bạn trong đội cổ vũ, đầu bàn là 2 chiếc ghế trống, một cho mình, một cho anh Josh.
Phải công nhận là những người này hôm nay đều hết sức tử tế. Các cô bạn gái thì hết lời khen ngợi chiếc váy của mình, rồi hỏi thăm mình những thứ liên quan tới công chúa, nhưng mình có cảm giác kì lạ không khi sáng tỉnh dậy thấy mặt mình chềnh ềnh trên tranh nhất tờ Post, hay mình đã bao giờ đội vương miện chưa… Tất cả đều hơn tuổi mình, có một số học năm cuối nên rất chững chạc. Tuyệt đối không một ai thắc mắc sao mình không có ngực, hay bất cứ thứ gì má Lana nhất định sẽ hỏi nếu cô ta ở đây.
Nhưng tất nhiên nếu Lana mà ở đây thì hẳn không thể có mình rồi.
… Cả bàn đã uống hết chai thứ 3, và Josh vẫn tiếp tục gọi thêm rượu vì anh ấy mượn được cái thẻ bạch kim của bố. Mình thật sự không thích thế chút nào. Sao người phục vụ không nói cho anh ấy biết rằng anh ấy chưa đủ 18 tuổi và đa số những người còn lại trong nhóm thậm chí còn nhỏ tuổi hơn?
Và sao Josh lại có thể ngồi đó và uống nhiều như vậy cơ chứ? Sẽ như thế nào nếu chú Lars không lái xe đưa hai đứa đến đây? Josh sẽ lái chiếc BMW của bố anh ấy trong tình trạng say xỉn thế này chắc? Sao anh ấy có thể vô trách nhiệm đến thế? Trong khi anh ấy là đại biểu đại diện cho học sinh ở trường cơ đấy!
Sau đó, Josh còn gọi thức ăn cho cả bàn mà không buồn hỏi mình một câu. Anh ấy gọi thịt thăn cho tất cả mọi người. Tất nhiên anh ấy chỉ muốn tỏ ra tử tế, nhưng vấn đề là mình không thể ăn thịt, cho dù đó là vì anh chàng quyến rũ nhất hành tinh đi chăng nữa. Mình thực sự đã hy vọng anh Josh hỏi ý mình trước khi gọi đồ ăn.
Tệ hơn nữa, anh ấy thậm chí không nhận ra rằng mình không hề đụng vào đồ ăn! Mình đang cố nhét salat và bánh mì cho đỡ đói.
Chẳng nhẽ lại chuồn ra khỏi đây và nhờ chú Lars mua cho một phần đồ ăn chay ở cửa hàng Emerrald Planet.
Điều nực cười nhất là Josh càng uống nhiều rượu, anh ấy càng đụng vào người mình nhiều hơn. Anh ấy liên tục đặt tay lên chân mình ở dưới gầm bàn. Lúc đầu mình cũng tưởng là chẳng may thôi, nhưng tới lúc anh ấy đã chạm vào chân mình 4 lần rồi. Lần cuối cùng anh ấy lại còn siết mạnh nữa chứ!
Mình không nghĩ là anh ấy đã say, nhưng thực là anh ấy đang tỏ ra thân thiện hơn lúc ở trên xe nhiều. Chắc anh ấy đỡ căng thẳng hơn khi không có chú Lars ở quanh (thật ra chú ấy đang đứng cách chỗ mình ngồi có vài mét thôi)
Mình chỉ ước gì quay trở lại lúc đầu và Josh nói với mình ngay từ đầu là có mời các bạn của anh ấy. Nếu biết trước mình có thể mời cả Tina Hakim Baba và bạn cậu ấy, có khi cả Lilly và Boris nữa. Nếu được thế thì ít nhất mình cũng có người nói chuyện cho vui hơn.
Ôi, đành vậy, chán thật.
Anh ấy không gọi.
Tuy nhiên thầy Gianini đang ở đây. Cũng may lần này thầy có mặc quần dài. Khi nghe thấy mình hỏi mẹ có cậu bạn nào tên Josh gọi điện không, thầy có vẻ sửng sốt: “Không phải em định nói là Josh Richter đấy chứ?”
Mình hơi bực mình vì nghe giọng thầy có vẻ…. ngạc nhiên.
Mình nói: “Vâng, đúng là Josh Richter ạ. Em sẽ cùng tới dự Dạ hội tối nay với anh ấy.”
Thầy Gianini rướn mày lên: “Thế còn cô bé Weinberger thì sao?”
Đúng là không thể tệ hơn khi có bố mẹ lại đi hẹn hò với thầy cô ở trường. Mình trả lời: “Hai người chia tay rồi ạ.”
Mẹ đang chăm chú quan sát mình và thầy, thật không giống mẹ mọi ngày. Mẹ hỏi : “Josh Richter là ai thế?”
Và mình nói ngay: “Đấy là người đẹp trai và dễ thương nhất trường con.”
Thầy Gianini khịt mũi nói tiếp: “Và còn nổi tiếng nhất trường nữa.”
Ngay lập tức mẹ hỏi lại: “Và cậu ta mời Mia đi khiêu vũ sao?”
Không cần nói cũng đủ thấy đến mẹ cũng không tin nổi một người như vậy lại muốn hẹn mình đi chơi.
“Vâng ạ” Mình trả lời với giọng dè chừng.
Thầy Gianini nói: “Anh không thích chuyện này cho lắm.” – rồi mẹ hỏi tại sao – “Vì anh biết rõ Josh Richter.”
Mình chưa kịp nói lời nào để bảo vệ Josh thì thầy Gianini nói tiếp: “Cậu ta lái xe với tốc độ 100 dặm một giờ” – thật vô nghĩa làm sao. Nhưng đó lại vấn đề lớn với mẹ, vì mình chỉ lái xe với tốc độ năm dặm một giờ (là NĂM DẶM đó). Mẹ nói phải hỏi ý bố về việc này.
Tại sao phải hỏi bố kia chứ? Việc mình lái xe 5 dặm thì liên quan gì ở đây?
Thầy Gianini giải thích, “Cậu ta chạy xe quá nhanh Mia ạ.”
Chạy xe NHANH thì đã sao? Thầy và mẹ thật là cổ hủ, làm như anh Josh là phần tử nổi loạn không bằng.
Mẹ vừa nói vừa bấm điện thoại gọi tới Plaza cho bố: “Con chỉ mới là học sinh năm nhất. Dù thế nào thì con cũng không nên đi chơi với những học sinh năm cuối như vậy.”
Thật bất công!!!! Mãi mình mới có được một cuộc hẹn, thế mà bố mẹ lại như thế này đây.
Rút cuộc mình phải đứng yên một chỗ nghe bố mẹ phân tích hàng tiếng đồng hồ rằng mình còn quá nhỏ để hẹn hò, và mình KHÔNG NÊN hẹn hò, nhất là trong thời điểm mình là công chúa vừa mới công khai. Bố mẹ còn lên kế hoạch cho tương lai của mình nữa (không hẹn hò cho tới khi 18 tuổi, sống trong kí túc xá nữ ở trường đại học…). Đúng lúc đó chuông cửa reo lên và thầy Gianini ra mở cửa. Khi được yêu cầu xưng danh, một giọng nói vô-cùng-quen-thuộc vang lên: “Tôi là Clarisse Marie Grimaldi Renaldo. Còn anh là ai?”
Ở giữa phòng mẹ xém chút đánh rơi điện thoại. Là Bà Nội, bà đã đến nhà mình.
Đời mình chưa bao giờ thấy biết ơn bà về bất cứ chuyện gì, cũng chưa bao giờ thấy vui khi gặp bà. Thế nhưng hôm nay, khi bà đến nhà mình đưa mình đi mua váy, đáng nhẽ mình phải chạy ra ôm hôn bà mới đúng – hôn vào cả hai bên má. Mình phụng phịu nói, “Bà ơi, bố mẹ không cho cháu đi!”
Mình đã quên béng mất là bà chưa từng lên gác xép này. Mình cũng quen béng mất là thầy Gianini đang ở đây. Lúc đấy mình chỉ nghĩ tới mỗi chuyện bố mẹ đang tìm mọi cách ngăn cản không cho mình đi với Josh. Mà mình biết chắc là bà có cách giải quyết chuyện này.
Và đúng là bà đã làm được.
Bà đi thẳng vào nhà, quẳng cho thầy Gianini một cái nhìn khinh bỉ và quay sang hỏi mình: “Ông ta đấy à?”, rồi bà khịt mũi lướt qua thầy. Vừa nghe thấy tiếng bố trên điện thoại bà hét kên: “Đưa điện thoại cho tôi.”. Trong mẹ lúc ấy như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhảy qua hàng rào vào nhà người khác vậy.
“Mẹ à?” giọng bố có vẻ thảng thốt. Bố cũng đang bị sốc giống mẹ. “Mẹ đang làm gì ở đấy vậy?”.
Với một người không mấy am hiểu công nghệ hiện đại như bà thì sử dụng chiếc điện thoại này khá đơn giản. Bà giật lấy điện thoại từ tay mẹ và nói: “Nghe này Phillipe, con gái con sẽ đi khiêu vũ với cậu bạn của nó. Ta đã phải đi 57 tòa nhà bằng xe Limo để tới đây đưa nó đi mua váy, thế nên nếu con nghĩ ta chịu để yên cho con bé không được khiêu vũ trong chiếc váy đó thì con có thể…”
Rồi bà dùng một loạt từ rất gay gắt. Nhưng bà nói bằng tiếng Pháp nên chỉ có bố và mình mới hiểu được. Mẹ và thầy Gianini thì đứng yên một chỗ. Nhìn mẹ rất tức giận, trong khi thầy Gianini có vẻ lo lắng.
Sau khi nói chuyện một hồn với bố, bà cúp máy và bắt đầu nhìn quanh cái gác xép của mình. Mình vốn hiểu bà không phải là người biết kiềm chế cảm xúc, nên không hề ngạc nhiên khi bà nói: “Đây là nơi công chúa của Genovia lớn lên sao… trong cái nhà kho này sao?”
Chưa bao giờ mình thấy mẹ giận đến thế.
Mẹ nói: “Bà nghe đây Clarisse, không lẽ bà còn định dạy tôi phải nuôi con mình thế nào à? Tôi và Phillipe đều quyết định con bé sẽ không đi với cậu bạn đó. Bà không thể đến đây và…”
“Amelia” bà gọi mình: “Đi lấy áo khoác mau.”
Mình chạy đi lấy áo. Khi mình quay lại, mặt mẹ đang đỏ rực lên, còn thầy Gianini thì cúi gầm mắt nhìn xuống nền nhà. Nhưng cả mẹ và thầy không ai nói tiếng nào khi mình và bà đi khỏi.
Vừa ra khỏi nhà mình sung sướng quay sang hỏi bà “Bà, bà đã nói gì với bố mẹ cháu thế? Bà làm thế nào mà thuyết phục được họ cho cháu đi thế?”
Nhưng bà chỉ cười rất bí hiểm và nói: “Ta có cách của ta”.
Đúng là mình không thể ghét bà tẹo nào.
Vẫn là ngày thứ Bảy
Mình đang ngồi đây trong bộ váy mới, giày mới, móng tay mới, tất da chân mới, kiểu đầu mới, thậm chí mình đã đi thẩm mỹ viện để waxing. Nói chung là mới từ đầu đến chân! Vậy mà đã 7 giờ rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi anh Josh đâu cả. không biết chuyện này có phải là một trò đùa không, giống như trong phim Carrie đó. Mình không đủ can đảm xem bộ phim đó. Nhưng anh Michael đã xem và kể lại cho mình và Lilly nghe. Đại khái bộ phim nói về một cô gái quê mùa được hot boy của trường mời đi nhảy. Nhưng rồi anh ta và đám bạn nhà giàu của mình đã đổ tiết heo lên người cô ta để làm trò cười mà không hề biết rằng Carrie có siêu năng lực. Kết quả là Carrie nổi điên lên và tiêu diệt sạch mọi người trong thị trấn.
Nhưng mình thì không có siêu năng lực, cho nên nếu Josh và đám bạn của anh ấy có đổ tiết heo lên người mình thì mình cũng chẳng thể trừ khử nổi bọn họ. Trừ phi mình gọi cho quân đội hoàng gia Genovia. Nhưng chuyện đó không phải là dễ, vì Genovia không hề có lực lượng không quân hay hải quân, thế thì làm sao họ đến đây được? Họ sẽ phải bay bằng máy bay dân dụng, và mua vé máy bay vào giờ chót thì ĐẮT KHỦNG KHIẾP. Đời nào bố chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy từ ngân khố quốc gia cho một việc làm vô bổ như thế này.
Nhưng nếu Josh Richter dám cho mình leo cây thì mình thề là đó không phải là chuyện vô bổ. Nhất là khi mình đã phải chịu đau như thế nào để waxing. Thú thực là mình đã khóc vì ĐAU DÃ MAN. Vì thế đừng có nói là mình không thể điều động quân đội hoàng gia Genovia nếu mình bị cho leo cây.
Mình biết thừa bố đang nghĩ Josh đã cho mình leo cây. Bố đang ngồi trong nhà bếp và giả vờ đọc tạp chí TV Guide. Nhưng mình thấy bố liếc nhìn đồng hồ suốt. Cả mẹ cũng thế. Có điều mẹ không bao giờ đeo đồng hồ, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái đồng hồ có con mèo đang nháy nháy mắt ở trên tường.
Chú Lars cũng đang ở đây. Tuy nhiên chú ấy không nhìn đồng hồ. Thay vào đó chú kiểm tra lại ổ đạn để chắc chắn rằng đã mang đủ đạn theo. Mình đoán bố đã dặn chú ấy sẽ bắn Josh nếu anh ấy định tiến tới.
Rà là thế đây, bố nói cho mình đi chơi với Josh, nhưng rốt cuộc cũng phải có chú Lars đi cùng. Thật ra chuyện này cũng không tệ lắm, vì mình thực sự cũng mong chú Lars sẽ đi cùng. Nhưng mình vẫn giả vờ tỏ ra tức giận vì chuyện đó, chỉ là để bố không cảm thấy mình quá dễ dãi thôi. Ý mình là BỐ đang gặp RẮC RỐI to với bà nội rồi. Bà kể rằng trong lúc mình đang thử váy, bố nhất định không chịu đồng ý về chuyện cho mình đi chơi. Lý do khiến bố không muốn mình đi chơi với Josh là vì bố không thể chịu nổi nếu thấy mình bị Josh đá như bố đã từng làm với hàng tá cô người mẫu trên toàn thế giới.
Trời đất! Sao chưa gì bố đã tính đến điều tồi tệ nhất thế này hả bố?
Josh không thể nào đá mình đâu. Anh ấy thậm chí còn chưa hẹn hò với mình.
Và nếu anh ấy không tới bây giờ, mình có thể khẳng định, đây là MẤT MÁT LỚN đối với anh ta. Cả đời mình chưa bao giờ xinh đẹp được như thế này. Coco Chanel thật là phi thường, cái váy của mình hết sức QUYỀN RŨ: vải lụa màu xanh nhạt, cổ áo xếp li đổ về phía trước giúp ngực mình nhìn không hề phẳng, rồi thẳng đuột và mềm mại tới tận chân váy, hoàn toàn hợp tông với đôi giày cao gót màu xanh nhạt của mình. Mình thì thấy mình giống hệt một tảng băng, trong khi người của Chanel thì khẳng định đây mới đích thực là vẻ đẹp của thiên niên kỷ mới. Vậy là đã tới mốt tảng băng rồi.
Vần đề duy nhất là mình không thể cho Fat Louie ăn, nếu không lông mèo màu cam sẽ dính vào người mất. Đáng nhẽ hôm qua lúc ở Rite Aid mình phải lấy mấy miếng dính về mà quên mất. Nó đành cuộn mình ngồi bên cạnh, mặt buồn thiu vì mình không thể chơi cùng. Mình phải nhặt cái tất lên để phòng nó định “trừng phạt” mình bằng cách ăn một chiếc tất thì chết.
Bố lại vừa nhìn đồng hồ và nói: “Hừm, 7h15 rồi. Bố không dám chắc cậu bạn này sẽ xuất hiện”
Mình phải cố giữ bình tĩnh. “Con nghĩ là tại đường tắt thôi,” Mình phải cố nói với giọng điệu bình thản, càng giống một công chúa càng tốt.
“Chắc thế” bố nói với mình. Nhưng nghe giọng bố chẳng có vẻ buồn chút nào. “Mia này, bố nghĩ bố con mình vẫn có thể đi xem Người đẹp và Ác thú nếu con muốn. Bố có thể lấy…”
“Bố !!” Mình hét ầm lên. “Con sẽ KHÔNG đi xem Người đẹp và Ác thú với bố tối nay đâu.”
Bây giờ bố mới có vẻ buồn một chút: “Nhưng con vẫn nói thích đi xem Người đẹp và Ác thú cơ mà…”
CẢM ƠN CHÚA chuông cửa vừa reo. Là anh ấy. Mẹ mình vừa mở cửa cho anh Josh vào. Điều kiện cuối cùng trước khi bố mẹ cho mình đi chơi, ngoài việc chú Lars đi cùng, là anh Josh phải vào gặp bố mẹ, có khi còn phải trình chứng minh thư, nhưng cũng may chắc bố chưa nghĩ đến chuyện đó.
Mình đành bỏ sổ ở nhà hôm nay vậy, vì không còn chỗ trồng trong cái “bóp” của mình, hình như cái túi phẳng này được gọi như thế thì phải.
Ôi trời ơi, tay mình đang ướt đẫm mồ hôi! Đáng nhẽ mình phải nghe lời bà đeo găng tay mới phải …
Tối thứ Bảy, Nhà vệ sinh nữ, nhà hàng Tavern
Thật ra mình đã nói dối, mình vẫn mang sổ nhật kí theo. Mình đã nhờ chú Lars cầm hộ. Ít ra chú ấy cũng có đủ chỗ trong cái vali kia. Mình biết chắc trong đấy là súng giảm thanh, lựu đạn và nhiều thứ nữa, nhưng chắc vẫn có chỗ cho cuốn nhật kí thôi.
Và đúng thế thật.
Mình đang ở trong nhà vệ sinh nữ ở nhà hàng Tavern. Nhà vệ sinh ở đây không thể đẹp bằng ở khách sạn Plaza . Ở đây thậm chí không có ghế ngồi nên mình đành ngồi trên nắp toilet. Mình thấy rất nhiều bước chân đi lại loẹt quẹt phía bên ngoài cửa. Chắc hầu hết là khách mời đám cưới của một cô gái Italia tóc đen xinh đẹp với một anh chàng tóc đỏ tên là Fergus. Mình nghĩ cô ấy cần phải sửa lại lông mày. Anh chàng tên Fergus đó tặng mình bó hoa cưới khi mình bước vào phòng ăn. Anh ta nhìn chỉ tầm tuổi mình và mới chỉ vừa làm đám cưới được 1 tiếng chứ mấy. Chiếc váy này đúng là một QUẢ BOM TẤN.
Tuy nhiên, buổi tối không tuyệt vời như mình tưởng tượng. Mình đã học từ bà nội cách dùng đĩa cho phù hợp, mình cũng đã nghiêng bát súp khi ăn, nhưng đấy không phải là vấn đề.
Vấn đề chính là anh Josh.
Anh ấy trong thật hoàn hảo trong bộ lễ phục. Năm ngoái, anh ấy đã hộ tống cô bạn gái cũ, trước cả Lana, đến dự tất cả các lễ ra mắt trong thành phố. Cô ta là con gái của người đã chế tạo ra loại túi nhựa mà chúng ta thường đựng rau quả khi đi mua hàng. Đây cũng là loại túi đầu tiên có dòng chữ Mở ở đây, giúp bạn biết phải mở ở chỗ nào. Josh kể rằng chỉ 3 từ đấy thôi cũng giúp ông ấy kiếm được nửa tỉ đô la.
Chẳng hiểu anh Josh nghĩ gì mà kể chuyện này cho mình. Không lẽ mình thích thú mấy chuyệ về ông bố của bạn gái cũ anh ấy lắm sao? Nói thật là anh ấy chẳng tinh tế một chút nào.
Cũng may anh ấy cư xử không đến nỗi nào trước mặt bố mẹ mình. Lúc bước vào nhà, anh ấy tặng cho mình một bông hoa gài áo (một bông hồng nhỏ xinh đính ruy-băng hồng rất dẽ thương, chắc ít nhất cũng phải 10 đôla. Nhưng mình không khỏi suy nghĩ, liệu có phải ban đầu anh ấy mua bông hồng đó cho cô gái nào khác với bộ váy cùng màu không?), rồi Josh bắt tay bố. Anh ấy nói: “Thật hân hạnh khi gặp Ngài, thưa Hoàng Tử” làm mẹ cười phá lên. Đôi lúc mẹ khiến mình xấu hổ ghê gớm.
Rồi anh ấy quay sang mẹ và nói: “Cô là mẹ của Mia phải không ạ? Trời đất, thế mà cháu còn tưởng cô là người chị đang học Đại học của cô ấy.” Lời khen đó nghe hơi giả tạo, nhưng chắc mẹ vẫn thấy thích khi được nghe mấy câu như vậy. Mặt mẹ đỏ ửng lên khi đưa tay ra bắt. Giờ thì mình tin rằng mình không phải là người phụ nữ duy nhất của nhà Thermopolis bị đôi mắt xanh của Josh Richter mê hoặc.
Bố hắng giọng rồi bắt đầu hỏi Josh một loạt câu hỏi đại loại như anh ấy lái xe gì đến đây (chiếc BMW của bố anh ấy), bọn mình dự định đi đâu, mấy giờ định về nhà (Josh trả lời rằng sẽ về kịp trước bữa sáng!). Nhưng bố không thích thế chút nào, Josh liền hỏi: “Vậy Ngài muốn cô ấy mấy giờ về ạ?”
NGÀI á? Josh Richter gọi bố mình là NGÀI kìa!!!!
Rồi bố nhìn sang chú Lars và nói: “Một giờ là muộn nhất”. So với giờ giới nghiêm của mình vào cuối tuần là 11 giờ đêm thì lần này bố thực sự đã hết sức rộng rãi rồi. Chắc vì bố biết có chú Lars ở bên cạnh thì chẳng chuyện gì có thể xảy ra với mình được. Thật ra điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ không được về muộn như mình muốn, nhưng mình chẳng dám ý kiến ý cọt gì vì nhớ lời bà dặn, một công chúa phải luôn biết thỏa hiệp.
Sau đó bố còn hỏi Josh thêm mấy câu nữa, đại loại là anh ấy định vào trường Đại học nào vào mùa thu tới (anh ấy chưa quyết định, nhưng dự định sẽ đang kí vào tất cả các trường nổi tiếng nhất nước Mỹ), rồi anh ấy định học ngành gì (kinh doanh); rồi tới lượt mẹ hỏi anh ấy tại sao không chọn học các trường thiên về nghệ thuật? Josh nói anh ấy muốn có bằng cấp cao hơn, có thể đảm bảo mức lương tối thiểu sau này là 80 nghìn đôla một năm. Mẹ liền đáp lại là tiền không phải là thứ quan trọng nhất, ngay lập tức mình phải chen vào: “Trời ơi, muộn rồi đấy!” và lôi Josh ra khỏi cửa.
Mình cùng Josh và chú Lars đi xuống xe của bố Josh, anh ấy mở cửa trên cho mình ngồi, nhưng chú Lars liền đề nghị đề chú lái xe còn Josh và mình cùng ngồi ở ghế sau để có thể trò chuyện và hiểu nhau hơn. Mình cũng nghĩ đây là một sáng kiến hay, nhưng tới khi cả hai cùng ngồi ở ghế sau mình mới vỡ lẽ thật ra cả hai không có chuyện gì để nói với nhau cả. Anh ấy vẫn chí quanh đi quẩn lại có mỗi câu: “Em mặc chiếc váy này trong rất xinh” còn mình thì khen lại bộ lễ phục của anh ấy, và không quên cảm ơn bông hoa gài áo nữa chứ. Sau đó thì chẳng nói thêm được câu nào suốt đoạn đường qua 20 dãy nhà.
Mình thật sự xấu hổ vô cùng! Thật sự mình không hay đi chơi cùng con trai, nhưng cũng chưa từng gặp vấn đề này với những người mình TỪNG chơi cùng. Như anh Michael Moscovitz chẳng hạn, anh ấy nói luôn mồm. Mình thật sự không hiểu sao Josh không NÓI một lời nào. Mình đã định hỏi anh ấy xem anh ấy thích ở bên ai hơn nếu ngày mai là ngày tận thế, Winona Ryder hay Nicole Kidman, nhưng thật ra mình cũng không thân với anh ấy tới vậy….
Cuối cùng thật may là Josh đã lên tiếng hỏi rằng có đúng là mẹ mình đang hẹn hò với thầy Gianini không? Đáng nhẽ mình phải nghĩ ra chuyện này. Mặc dù so với sự vụ mình là công chúa thì chuyện mẹ và thầy G hẹn hò chẳng có gì là to tát, nhưng rõ ràng mọi người trong trường cũng xì xào.
Ngay khi mình nói phải, anh Josh lập tức muốn biết mình nghĩ sao về chuyện đó.
Nhưng tất nhiên vì một số lý do khách quan, mình không thể kể cho anh ấy nghe chuyện đã thấy Thầy G mặc quần đùi đi lại trong nhà bếp nhà mình được. Chuyện này nghe không hay ho cho lắm…. Nói thế nào nhỉ… Nói chung là không thể cho anh Josh biết. Thật buồn cười! Mình đã kể chuyện này cho anh Michael mà không đợi anh ấy phải hỏi. Nhưng mình lại không thể kể cho anh Josh khi anh ấy đang nhìn sâu thẳm tâm hồn mình. Kì lạ thật!
Sau đó là một quãng đường dài im lặng và chúng mình cũng tời trước cửa nhà hàng. Chú Lars đứng chắn xung quanh để mình và anh Josh đi vào. (Chú ấy đã hứa sẽ không ăn tối cùng chúng mình. Chú sẽ chỉ đứng ngoài cửa và đảm bảo rằng sẽ không có ai dám lại gần, cứ như là Arnold Schwarzenegger vậy). Nhưng không ngờ hóa ra tất cả đám bạn của Josh đều ở đây. Mình đành phải ngồi cùng họ một lúc trong khi chẳng biết nói gì…
Nhưng cũng may, tất cả thành viên đội bóng đều tập trung ở một chiếc bàn lớn cùng mấy cô bạn trong đội cổ vũ, đầu bàn là 2 chiếc ghế trống, một cho mình, một cho anh Josh.
Phải công nhận là những người này hôm nay đều hết sức tử tế. Các cô bạn gái thì hết lời khen ngợi chiếc váy của mình, rồi hỏi thăm mình những thứ liên quan tới công chúa, nhưng mình có cảm giác kì lạ không khi sáng tỉnh dậy thấy mặt mình chềnh ềnh trên tranh nhất tờ Post, hay mình đã bao giờ đội vương miện chưa… Tất cả đều hơn tuổi mình, có một số học năm cuối nên rất chững chạc. Tuyệt đối không một ai thắc mắc sao mình không có ngực, hay bất cứ thứ gì má Lana nhất định sẽ hỏi nếu cô ta ở đây.
Nhưng tất nhiên nếu Lana mà ở đây thì hẳn không thể có mình rồi.
… Cả bàn đã uống hết chai thứ 3, và Josh vẫn tiếp tục gọi thêm rượu vì anh ấy mượn được cái thẻ bạch kim của bố. Mình thật sự không thích thế chút nào. Sao người phục vụ không nói cho anh ấy biết rằng anh ấy chưa đủ 18 tuổi và đa số những người còn lại trong nhóm thậm chí còn nhỏ tuổi hơn?
Và sao Josh lại có thể ngồi đó và uống nhiều như vậy cơ chứ? Sẽ như thế nào nếu chú Lars không lái xe đưa hai đứa đến đây? Josh sẽ lái chiếc BMW của bố anh ấy trong tình trạng say xỉn thế này chắc? Sao anh ấy có thể vô trách nhiệm đến thế? Trong khi anh ấy là đại biểu đại diện cho học sinh ở trường cơ đấy!
Sau đó, Josh còn gọi thức ăn cho cả bàn mà không buồn hỏi mình một câu. Anh ấy gọi thịt thăn cho tất cả mọi người. Tất nhiên anh ấy chỉ muốn tỏ ra tử tế, nhưng vấn đề là mình không thể ăn thịt, cho dù đó là vì anh chàng quyến rũ nhất hành tinh đi chăng nữa. Mình thực sự đã hy vọng anh Josh hỏi ý mình trước khi gọi đồ ăn.
Tệ hơn nữa, anh ấy thậm chí không nhận ra rằng mình không hề đụng vào đồ ăn! Mình đang cố nhét salat và bánh mì cho đỡ đói.
Chẳng nhẽ lại chuồn ra khỏi đây và nhờ chú Lars mua cho một phần đồ ăn chay ở cửa hàng Emerrald Planet.
Điều nực cười nhất là Josh càng uống nhiều rượu, anh ấy càng đụng vào người mình nhiều hơn. Anh ấy liên tục đặt tay lên chân mình ở dưới gầm bàn. Lúc đầu mình cũng tưởng là chẳng may thôi, nhưng tới lúc anh ấy đã chạm vào chân mình 4 lần rồi. Lần cuối cùng anh ấy lại còn siết mạnh nữa chứ!
Mình không nghĩ là anh ấy đã say, nhưng thực là anh ấy đang tỏ ra thân thiện hơn lúc ở trên xe nhiều. Chắc anh ấy đỡ căng thẳng hơn khi không có chú Lars ở quanh (thật ra chú ấy đang đứng cách chỗ mình ngồi có vài mét thôi)
Mình chỉ ước gì quay trở lại lúc đầu và Josh nói với mình ngay từ đầu là có mời các bạn của anh ấy. Nếu biết trước mình có thể mời cả Tina Hakim Baba và bạn cậu ấy, có khi cả Lilly và Boris nữa. Nếu được thế thì ít nhất mình cũng có người nói chuyện cho vui hơn.
Ôi, đành vậy, chán thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.