Nhật Ký Công Chúa

Quyển 5 - Chương 8: Thứ hai, ngày 5 tháng 5, Hành lang khách sạn Plaza

Frances Hodgson Burnett

22/10/2013

Chú Lars vừa cho mình biết để vào được trường Y mình phải đạt được điểm rất cao môn toán và khoa học. Phải giỏi khoa học thì dễ hiểu rồi, nhưng sao lại TOÁN????? TẠI SAO????? Tại sao hệ thống giáo dục Mỹ lại cứ ngăn cản sự nghiệp của mình thế này?

Thứ hai, ngày 5 tháng 5, trên đường về nhà từ khách sạn Plaza

Bà làm mình bực mình kinh khủng. Mình đang rất hưng phấn về kỳ tích y học mình vừa ghi dấu ở trường - đó QUẲ THỰC là một kỳ tích còn gì: khi mình không vị choáng trước cảnh máu me be bét - thì bà dội cho mình một gáo nước lạnh: "Thế lúc nào ta có thể sắp lịch cho cháu đi thử đồ ở Channel đây? Ta đã nhắm được một chiếc váy hoàn hảo cho buổi dạ hội nho nhỏ mà cháu đang chờ đợi rồi đó. Nhưng nếu cháu muốn có váy đúng hạn thì phải đến thử ngay ngày mai."

Thế là mình phải giải thích cho bà rằng Michael và mình vẫn chưa chắc có đi dạ hội hay không.

Và hiển nhiên phản ứng của bà hoàn toàn không giống như một người bà bình thường gì cả. Một người bà bình thường chắc hẳn sẽ dịu giọng, tỏ vẻ cảm thông và vỗ về mình bằng những chiếc bánh quy do đích thân bà xuống bếp làm hoặc dúi cho ít tiền gì đó.

Nhưng bà minh thì không đời nào. Bà mình thì thế này: "Thế à, chứng tỏ cháu không làm theo lời ta dạy rồi."

Mình là nạn nhân cơ mà! Sao bà nói mình như thể là lỗi của mình không bằng??

"Ý... bà... à... ì?" - mình lắp bắp.

"Ý ta là gì ư? Cháu định hỏi thế phải không? Nói năng cho rõ ràng vào".

"Ý... bà... là... gì... vậy bà?" - mình lễ phép hỏi lại, mặc dù trong thâm tâm mình đang rối tung lên.

"Ý ta là cháu đã không làm như những gì ta bảo. Ta đã bảo cháu là nếu cháu biết cách gợi ý cho khéo léo thì cậu Michael của cháu chắc hẳn đã hớn hở hộ tống cháu đi dự dạ hội rồi. Nhưng rõ ràng thay vì làm một cái gì đó thiết thực, cháu lại ngồi hờn dỗi vu vơ".

Đèn báo động mức độ tổn thương của mình đang rít lên ở mức cao nhất.

"Xin lỗi Bà, cháu đã làm hết những gì có thể để thuyết phục Michael đi dự dạ hội. Tất nhiên ngắn gọn thôi, nhưng đủ giải thích cho anh ấy hiểu tại sao đi dự dạ hội lại quan trọng với cháu như thế. Bởi vì cháu cũng chẳng dám chắc liệu anh ý có đồng ý đi hay không nếu cháu nói cho Michael rằng chuyện này vô cùng quan trọng với cháu. Làm vậy thì mất mặt lắm. Khi mà cháu phải bộc lộ hết lòng mình với người con trai mình yêu, để rồi nhận được câu trả lời rằng anh ấy sẽ nhất quyết không đi mấy thứ dạ hội nhảm nhí đó, cho dù là để làm cho cháu vui."

"Thì thực tế cháu cũng có làm thế đâu." - bà dập tắt điếu thuốc lá và nhả ra 1 làn khói xám dài khượt. Thật buồn khi gánh nặng của ngai vàng Genovia đang đè năng lên đôi vai gầy gộc của mình, thế nhưng bà vẫn không mảy may để ý đến tác hại của khói thuốc tới phổi của đứa cháu này - "Ta đã từng giải thích với cháu rồi mà Amelia. Khi các phe đối lập tìm cách thiết lập quan hệ hòa khí, nhưng lại thất bại, thì tốt nhất là lùi lại một bước và tự hỏi bản thân xem đối phương cần gì."

Mình mở to mắt tìm bà qua làn khói thuốc: "Tức là cháu phải tìm hiểu xem Michael muốn gì à?"

"Chính xác."

Mình nhún vai: "Đơn giản thôi. Anh ấy không muốn dự dạ hội. Bởi vì nó thật nhảm nhí."

"Không. Đấy là cái Michael không muốn. Cậu ta muốn cái gì cơ?"

Mình cần phải suy nghĩ một chút.

"Ừm..." - mình vừa nói vừa nhìn con Rommel đang lén lút liếm nốt đám lông còn lại trên móng của nó, lợi dụng lúc bà đang không để ý - "Cháu đoán là... anh ý muốn biểu diễn với ban nhạc của anh ấy?"

"Bien," - bà nói từ ấy trong tiếng Pháp nghĩa là tốt lắm. "Thế cậu ấy còn có thể muốn gì nữa?"

"Ừm... cháu cũng không rõ nữa." - mình vẫn đang mải nghĩ về vụ ban nhạc. Thật ra đây là nhiệm vụ của đám học sinh lớp dưới. Bọn mình sẽ phải tổ chức buổi vũ hội cho các anh chị năm cuối nhưng lại không được đến dự, trừ phi được họ mời. Mình đang cố nhớ lại xem Ban tổ chức Dạ hội đã thông báo những gì trên tờ The Atom về kế hoạch sắp xếp cho âm nhạc hôm đó. Hình như là bọn họ thuê DJ gì đó.

"Tất nhiên cháu phải biết Michael muốn gì." - bà đủng đỉnh - "Michael muốn cái mà mọi đàn ông đều muốn."

"Ý bà là..." - mình hơi bất ngờ trước bộ não nhanh nhạy của bà - "Ý bà là cháu nên đề nghị ban tổ chức dạ hội cho ban nhạc của Michael chơi tại buổi dạ hội ư?"

Bà bắt đầu ho sặc sụa: "Ca-cái gì??"

Mình dựa phịch vào thành ghế, không dám tin những gì mình vừa mới nói ra. Đúng là mình không hề nghĩ tới, nhưng sáng kiến của bà thật đỉnh cao. Không gì có thể khiến Michael vui hơn là được chơi cùng ban Skinner Box của anh ấy. Và mình sẽ được đi dự dạ hội... cùng với người bạn trai yêu dấu của mình, một thành viên trong ban nhạc. Còn gì đỉnh hơn là đi dự dạ hội với thành viên của ban nhạc chơi dạ hội ấy cơ chứ?? Quá tuyệt !

"Bà, bà đúng là một thiên tài!"

Bà đang bận nhai nốt viên đá cuối cùng trong ly Sidecar: "Ta chả hiểu cháu đang nói gì hết cả Amelia ạ."

Nhưng mình biết... lần đầu tiên trong đời mình thấy bà tỏ ra khiêm tốn như vậy.

Rồi mình chợt nhớ là đáng ra mình phải đang giận bà vì chuyện Jangbu mới đúng: "Nhưng bà ơi, còn chuyện này nữa. Chuyện về anh chàng bồi bàn... và vụ đình công ấy. Bà phải làm gì đi chứ. Tất cả là lỗi của bà mà."

Cái lườm của bà đục thủng làn khói xanh mù mịt, văng tới chỗ mình: "Hừm, cái con bé vô ơn này... Ta đã giúp cháu giải quyết mọi rắc rối, thế mà cháu cảm ơn ta thế này đấy à?"

"Cháu nói nghiêm túc đấy bà ạ." - mình nói - "Bà hãy gọi cho Quản lý ở Les Hautes và nói cho họ biết về con Rommel. Nói với họ Jangbu bị vấp té là lỗi của bà, và rằng họ nên thuê anh ấy lại. Nếu không thì thật không công bằng chút nào. Anh ấy đã bị mất việc!"

Bà trả lời theo kiểu chả thiết tha: "Rồi cậu ta sẽ tìm được việc khác."



"Nếu không có giới thiệu thì còn lâu." - mình cãi lại.

"Thế thì cậu ta có thể về quê. Ta chắc rằng bố mẹ cậu ta nhớ con mình lắm đấy." - bà dửng dưng nói tiếp.

"Bà, anh ấy ở tít tận Tây Tạng cơ mà. Không thể trở về được nếu không có việc làm. Anh ấy sẽ chết đói mất."

"Ta không muốn nói thêm một lời nào về chuyện này nữa." - bà trịnh trọng tuyên bố. - "Giờ thì nói cho ta nghe mười món ăn truyền thống được phục vụ trong hôn lễ hoàng gia Genovia."

"Bà!"

"Nói!"

Thế là mình không còn cách nào khác đành liệt kê ra mười món ăn truyền thống thường được phục vụ trong các lễ cưới ở Genovia - ôliu, đồ nguội khai vị, mỳ ý, cá, thịt, sa-lát, bánh mì, pho-mát, hoa quả, đồ tráng miệng ( khi Michael và mình làm đám cưới, nhất định sẽ không tổ chức ở Genovia, trừ phi cung điện chịu chế biến một bữa tiệc toàn đồ ăn chay).

Mình vẫn không hiểu tại sao một người nhẫn tâm với Jangbu như bà có thể nghĩ ra sáng kiến hay như chuyện ban nhạc của Michael chơi ở dạ hội được nhỉ.Thứ hai, ngày 5 tháng 5, 9h tối, ở Nhà

Tin xấu:

Mình đã ngồi cả tối đọc đi đọc lại tờ The Atom để tìm xem ai là Trưởng Ban tổ chức Dạ hội, để có thể gửi email cho anh/cô ta yêu cầu cho ban Skinner Box chơi thay vì thuê DJ. Để rồi phải ngạc nhiên và thất vọng não nề khi biết được câu trả lời: Lana Weinberger.

LANA WEINBERGER là Trưởng Ban tổ chức Dạ hội năm nay.

Thế là xong. Đời mình coi như đi tong. Không còn hy vọng gì được đi dự dạ hội rồi. Lana thà từ bỏ chế độ ăn kiêng Atkins chứ không đời nào thuê ban nhạc của bạn trai mình. Lana ghét mọi thứ liên quan đến mình, lúc nào chẳng thế.

Nếu đổi ngược là mình thì mình cũng làm như vậy thôi.

GIỜ mình phải làm thế nào đây? Mình KHÔNG THỂ bỏ lỡ buổi vũ hội được. Đơn giản một câu là KHÔNG THỂ!!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng hóa ra mình không phải là đứa có nhiều vấn đề đau đầu nhất trên cái thế giới này. Còn khối người thê thảm hơn nhiều. Như Boris chẳng hạn.

Mình vừa nhận được email từ cậu ấy:

Người gửi: JoshBell2

Mia, mình chỉ muốn cám ơn vì những gì cậu đã làm cho mình hôm nay. Mình không biết tại sao mình lại hành động ngu ngốc như vậy. Có lẽ mình đã quá xúc động. Mình yêu cậu ấy vô cùng! Nhưng giờ thì mình đã hiểu bọn mình không phải dành cho nhau. Sau khi suy nghĩ rất nhiều cuối cùng mình nhận ra điều đó. Lilly giống như một chú ngựa hoang, sinh ra là để tự do. Giờ thì mình hiểu rằng không một ai - nhất là một chàng trai như mình - có hy vọng chế ngự được cậu ấy.

Hãy trân trọng những gì cậu đang có với Michael, Mia ạ. Yêu và được yêu là một điều hiếm có và tuyệt đẹp.

Boris Pelkowski

Tái bút: Mẹ mình nói bà sẽ giặt khô chiếc áo len của cậu và trả lại cho cậu cuối tuần này. Bà nói cửa hàng giặt Star Cleaners sẽ làm sạch vết máu trên áo mà không để lại dấu vết - B.P.

Boris tội nghiệp! Lại còn ví Lilly như con ngựa hoang nữa chứ. Có mà nấm hoang thì có. Ngựa hoang gì.

Mình nghĩ cũng nên hỏi xem Lilly thế nào rồi, vì lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy, trông cô nàng xanh lét như tàu lá. Mình gửi cho Lilly một bức email không-lời-cáo-buộc, hoàn toàn thân thiện, và hỏi thăm sức khỏe của cậu ấy sau cú sốc hôm nay.

Và đây là những gì mình nhận được sau nỗ lực của mình đây:

Người gửi: WomynRule

Êu C2G...

(C2G là biệt danh Lilly mới đặt cho mình mấy tuần đần đây. Nghĩa là Công chúa Genovia. Mình đã nói đi nói lại đừng có gọi mình như thế, nhưng mình càng ghét cái tên ấy bao nhiêu thì cậu ấy càng muốn dùng nó bấy nhiêu).

Sao thía? Hôm nay không thấy cậu tới buổi họp báo của HHSPĐVSTSTJP. Có vẻ như bọn mình đã nhận được sự ủng hộ của công đoàn nhân viên khách sạn rồi. Nếu tổ chức thêm được 2 vụ đình công ở khách sạn nữa, chắc chắn mình sẽ hạ gục được thành phố này thôi! Rồi mọi người sẽ phải nhận ra rằng không thể đùa với nhân viên của ngành công nghiệp dịch vụ này được! Người lao động phải được trả lương xứng đáng!

Mà chuyện Boris chiều nay khiếp hãi nhỉ? Mình phải nói thật, mình cũng rùng mình đấy. Không hề biết cậu ấy lại chập cheng đến thế. Mà cũng phải thôi, cậu ấy là một nhạc sĩ mà. Đáng nhẽ mình phải biết ngay từ đầu. Cậu và anh Michael xử lý hơi bị được đấy. Hai người phối hợp nhịp nhàng cứ như Bác sĩ McCoy và Y tá Chappell vậy. Mặc dù chắc hẳn cậu thích được như Bác sĩ Kovach và Y tá Abby hơn đúng không. Mình thấy cũng khá giống đấy. Thế đã nhé, mẹ bắt mình ra dọn bát đĩa rồi.

Lil

Tái bút: Trong buổi họp báo tối nay Jangbu đã làm một hành động ngọt ngào kinh khủng: anh ấy mua tặng mình một bông hồng nhung tại cửa hàng hoa trên Phố Canal. Lãng mạn cực kiiiiiiiiiì. Boris chưa bao giờ làm những việc như thế - L.

Phải thú thật là mình hơi bị sốc. Sốc bởi sự dửng dưng của Lilly đối vối nỗi đau của Boris tội nghiệp. Sốc bởi cái điệu sao thía của cậu ấy. Và THỰC SỰ sốc khi cậu ta gọi tất cả các nhạc sĩ là lũ tâm thần. Trong khi Michael anh trai cậu ấy, BẠN TRAI CỦA MÌNH, cũng là một nhạc sĩ! Và tất nhiên bọn mình cũng có những vấn đề riêng, nhưng không phải Michael bị tâm thần hay gì cả. Vấn đề của bọn mình chỉ là Michael thuộc cung Ma Kết, là một người QUÁ kiên định và thực tế, trong khi mình lại là một Kim Ngưu thích bay nhảy và luôn muốn thêm nhiều gia vị cho tình yêu của hai đứa.

Mình viết ngay lại cho cậu ta. Mình sẽ nói thẳng là mình đang rất giận, tay mình vẫn đang run lẩy bẩy đây này.



Người gửi: FtLouie

Lilly, có lẽ cậu thấy hay ho lắm khi biết Boris phải khâu hai mũi VÀ tiêm phòng uốn ván sau chuyện xảy ra ở lớp NK&TN hôm nay. Không chỉ thế, cậu ấy còn có thể bị chấn thương ở đầu. Cậu nên bớt chút thời gian tất bật với cái anh chàng Jangbu mà CẬU MỚI CHỈ GẶP BA NGÀY TRƯỚC và tỏ chút cảm thông với người bạn trai cũ mà cậu đã hẹn hò suốt TÁM THÁNG TRỜI.

H.

Lilly cũng trả lời gần như ngay lập tức.

Người gửi: WomynRule

Xin lỗi nhé C2G nhưng phải nói là mình rất cảm kích giọng điệu nhún nhường của cậu. Cậu thật tử tế vì đã không lôi địa vị hoàng thân quốc thích của mình ra. Mình rất tiếc vì cậu không thích Jangbu và những việc mình đang làm để giúp anh ấy và những người như cậu ấy. Tuy nhiên như thế không có nghĩa là mình phải luẩn quẩn với mối quan hệ trước đây với một kẻ ảo tưởng về bản thân như Boris. Mình đâu có kêu cậu ta nâng quả cầu và thả xuống đầu. Đấy là do tự cậu ta chọn lực đấy chứ. Mình cứ nghĩ một khán giả trung thành của Kênh Phim truyện Lifetime như cậu sẽ phải nhận ra rằng hành động của Boris là biểu hiện điển hình của một kẻ thần kinh bất ổn chứ.

Nhưng mà này, nếu như cậu ngừng xem phim quá nhiều và thử sống thực tế hơn tí cậu sẽ nhận ra được điều ấy. Có lẽ cậu cũng sẽ viết được cái gì đó có ý nghĩa hơn cho báo trường thay vì chỉ quanh quẩn với cái mục thực đơn hàng tuần.

Mình có thể nhận thấy được sự áy náy của Lilly qua cái cách cậu ấy đả kích Boris. Cái đó mình có thể bỏ qua được.

Nhưng lôi cả bài viết của mình ra để đả kích thì thật là không thể bỏ qua. Mình lập tức viết lại:

Người gửi: FtLouie

Đúng, có thể mình xem phim quá nhiều. Nhưng ít ra thì mình cũng không gí sát mặt mình vào cái ống kính máy quay và đi loanh quanh như cậu. Mình thà XEM phim chứ không tự chế ra các tình tiết CHO phim. Hơn nữa, mình nói cho cậu biết, hôm vừa rồi chị Lesley Cho đã bảo mình viết bài cho báo trường đấy.

Và mình nhận được thư trả lời thế này đây:

Người gửi: WomynRule

Ừ đấy, mình thích đi quay phim đấy. Nhưng ít ra mình dám làm và có khả năng làm được điều đó. Còn cậu quá kém cỏi. Chỉ biết tối ngày than thở vì những chuyện không đâu, kiểu như phải nghỉ hè trong cung điện Genovia (wah-wah-wah) hay chuyện anh trai mình không muốn đi dự dạ hội cùng cậu. Hãy để những vấn đề THỰC SỰ cho những người như mình giải quyết, những người được trang bị kiến thức đầy đủ.

Thật quá đáng !!! Lá thư vừa rồi đúng là giọt nước tràn ly. Từ giờ trở đi Lilly Moscovitz không còn là bạn thân nhất của mình nữa. Mình bị sỉ nhục thế là quá đủ rồi. Mình định viết lại và nói thế với cậu ta.

Nhưng làm thế hơi bị trẻ con và không TRÍ THỨC cho lắm thì phải.

Có lẽ mình phải đi hỏi Tina xem từ nay cậu ấy có muốn làm bạn thân nhất của mình không đã.

Nhưng không, thế cũng vẫn trẻ con quá. Bọn mình đâu còn là học sinh lớp ba nữa đâu. Mẹ chẳng đã nói bọn mình giờ là người trưởng thành rồi đấy sao. Người trưởng thành ai lại đi rêu rao cho cả thiên hạ biết ai là bạn thân nhất, không cần thiết. Họ chỉ... tự hiểu mà

Thứ Hai, ngày 5 tháng 5, 11h đêm.

Mình suýt nữa thì òa khóc khi mình kiểm tra hòm mail lần cuối trước khi đi ngủ vì nhận được cái email này:

Người gửi: LinuxRulz

Mia, không phải em đang giận gì anh đấy chứ? Bởi vì cả ngày hôm nay em không nói với anh được đến ba câu. Trừ lúc xảy ra vụ Boris. Anh làm gì sai à?

Rồi một cái nữa, chỉ một giây sau đó:

Người gửi: LinuxRulz

Bỏ qua cái email lúc nãy nhé. Thật ngớ ngẩn. Anh biết nếu anh làm em buồn em sẽ nói với anh mà. Bởi vì đó là tính cách của em. Đấy cũng là một lý do khiến chúng mình luôn vui vẻ bên nhau. Bởi vì bọn mình có thể nói cho nhau nghe mọi thứ.

Tiếp:

Người gửi: LinuxRulz

Không phải vì chuyện hôm sinh nhật ở nhà em đúng không? Em hiểu ý anh chứ? Chuyện anh không nện cho Jangbu một trận vì dám qua lại với em gái anh ý. Bởi vì dính dáng vào chuyện tình cảm của em gái anh thật chả hay ho gì, chắc em cũng nhận thấy điều đó.

Nữa:

Người gửi: LinuxRulz

Sao cũng được. Chúc em ngủ ngon. Và ... anh yêu em.

Ôi Michael! Thiên thần hộ mệnh đáng yêu của em!

SAO ANH KHÔNG MỜI EM ĐI DỰ DẠ HỘI CHỨ???????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook