Quyển 4 - Chương 10: Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, giờ NK&TN
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Tina đang rất căm thù tác giả Charlotte Bronte. Cậu ý luôn mồm nói Jane Eyre đã hủy hoại cuộc sống của cậu ấy.
Tina đã thốt lên như vậy vào bữa trưa hôm nay. Ngay trước mặt anh Michael. Anh ý nói chưa bao giờ đọc quyển truyện đó, vì thế mình nghĩ chắc anh ấy cũng không hiểu Tina đang ca cẩm chuyện gì đâu.
Buồn nhất là Tina tuyên bố từ nay không bao giờ đọc tiểu thuyết lãng mạn nữa. Bởi chính những cuốn sách đó đã làm hỏng mối quan hệ của cậu ấy với anh Dave.
Bọn mình ai cũng buồn khi nghe thấy cậu ấy nói vậy. Tina luôn yêu thích đọc tiểu thuyết lãng mạn mà. Mỗi ngày cậu ấy đều đọc một quyển.
Vậy mà giờ cậu ấy lại nói rằng nếu không phải vì mấy quyển truyện đó thì người đi xem trận đấu Rangers cùng Dave Farouq El-Abar vào thứ 7 tới là Tina chứ không phải Jasmine.
Mình đã cố vớt vát chỉ ra rằng Tina đâu có thích môn khúc côn cầu đâu nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lily và mình đã nhanh chóng liệt kê ta một cái list đưa cho Tina, hy vọng rằng cậu ấy sẽ ngộ ra được vài điều:
DANH SÁCH CỦA MIA VÀ LILY VỀ NHỮNG NHÂN VẬT NỮ TRONG NHỮNG TÁC PHẨM LÃNG MẠN KINH ĐIỂN VÀ MỘT SỐ BÀI HỌC QUÝ BÁU
1. Jane Eyre trong Jane Eyre:
Hãy tin vào lý lẽ của mình và bạn sẽ chiến thắng.
2. Lorna Doone trong Lorna Doone:
Có thể bạn đang mang trong mình dòng máu hoàng gia và bạn là nữ thừa kế duy nhất, nhưng chỉ là chưa có ai nói cho bạn biết về điều đó.
(chuyện này đã xảy ra với cả Mia Thermopolis)
3. Elizabeth Bennet trong Kiêu hãnh và Định kiến:
Bọn con trai thường thích con gái thông minh, có phần hơi bướng bỉnh.
4. Scarlett O'Hara trong Cuốn theo chiều gió:
Như trên.
5. Cô hầu Marian trong Robin Hood:
Cần phải học cách bắn cung tên.
6. Jo March trong Người đàn bà bé nhỏ:
Lúc nào cũng phải nhớ sao bản thảo ra làm nhiều bản copy, phòng trường hợp đứa em gái bướng bỉnh của bạn ném bản gốc của bạn vào lửa.
7. Anne Shirley trong Ann of the Green Gables:
Một từ: thuốc nhuộm tóc hiệu Clairol.
8. Marguerite St.Just trong The Scarlet Pimperel:
Kiểm tra nhẫn của chồng bạn trước khi kết hôn.
9. Catherine trong Wuthering Heights:
Đừng mặc quần ống quá rộng nếu không tới chết bạn cũng sẽ vẫn một mình lang thang trên cánh đồng hoang.
10. Tess trong Tess of the d'Urbervilles:
Như trên.
Tina sau khi đọc được cái danh sách này đã phải nước mắt ngắn nước mắt dài thừa nhận là bọn mình đã đúng, rắng các nhân vật tiểu thuyết đó chính là bạn của cậu ấy. Và rằng thực trong thâm tâm của Tina, họ mãi mãi luôn là một phần không thể tách rời. Nghe thấy câu đó của Tina, bọn mình đứa nào cũng thở phào nhẹ nhõm (trừ anh Michael và Boris - họ đang mải chơi trò Gameboy của anh Michael). Bất ngờ Shameeka tuyên bố một chuyện động trời, còn hơn vụ cai tiểu thuyết của Tina:
"Mình sẽ đi dự tuyển vào đội cổ vũ".
Cả bọn choáng váng, tất nhiên rồi! Không phải vì Shameeka không đủ tiêu chuẩn, cậu ấy quá thừa là đằng khác. Vừa cao ráo, khỏe mạnh lại vừa xinh đẹp, kiến thức về thời trang và trang điểm cũng chẳng kém gì Tina.
Chỉ có điều... "Tại sao cậu lại muốn tham gia và làm mấy chuyện kiểu như thế?" - Lily xổ toẹt ra rất vô ý tứ.
"Tại vì mình chán ngấy chuyện bị bọn Lana bắt nạt rồi. Mình tự thấy chẳng kém cạnh gì chúng nó cả. Tại sao mình không thử nhỉ? Mình không ở trong hội nó thì sao chứ? Mình cũng có cơ hội vào đội y như người khác mà" - Shameeka từ tốn nói.
"Mình chỉ muốn cảnh báo cậu một điều: Shameeka, nếu cậu đi dự tuyển, rất có thể cậu sẽ trúng và trở thành người của đội cổ vũ. Cậu chịu mất mặt đi cổ vũ cho mấy đứa kiểu như Josh Richer khi đuổi theo quả bóng sao?"
"Bao lâu nay mọi người vẫn luôn cho rằng đội cổ vũ chỉ giỏi khoe chân khoe mông. Nhưng mình lại cho rằng đó là một môn thể thao rất lành mạnh, cho cả con trai và con gái. Nó giúp chúng ta giữ thân hình cân đối và khỏe mạnh, nó kết hợp được cả hai thứ mình rất yêu thích: đó là khiêu vũ và thể dục thể thao. Ngoài ra học bạ của mình sẽ đẹp hơn nếu có thêm cái danh đội cổ vũ. Và đấy cũng là lý do duy nhất bố mình cho phép tham gia dự tuyển. Với một điều kiện: mình không được tham gia bất kỳ một buổi tiệc sau trận đấu nào" - Shameeka nói tiếp.
Mình không nghi ngờ 1 tí tẹo nào, bác Tayor bố của Shameeka cực kỳ nghiêm khắc.
Nhưng còn những điều phía trên về lợi ích của đội cổ vũ thì mình không chắc lắm. Hơn nữa, nghe như Shameeka đã tổng duyệt trước gương cả nghìn lần bài diễn thuyết này rồi thì phải.
"Như thế có nghĩa nếu cậu được nhận vào đội, cậu sẽ không ngồi ở đây ăn trưa với bọn mình nữa mà sẽ ra phía bàn bên kia ngồi sao?" - mình vừa hỏi vừa chỉ về cái bàn dài nơi Lana - Josh và đám bạn chảnh chọe của họ hay ngồi. Ý nghĩ sắp mất Shameeka, người bạn vô cùng giỏi giang và xinh đẹp, vào tay Thế lực Bóng đêm kia khiến mình thấy hơi nhoi nhói trong tim.
"Tất nhiên là không rồi" - Shameeka giãy nảy lên - "Việc tham gia đội cổ vũ không hề ảnh hưởng một tí nào đến tình bạn của chúng ta. Mình sẽ vẫn là người cầm máy quay phim cho chương trình truyền hình của cậu, Lily ạ. Và mình sẽ vẫn là bạn cùng nhóm sinh vật với cậu, Mia ạ. Ling Su, yên tâm, cậu vẫn có thể lấy mình làm người mẫu chân dung bất cứ lúc nào. Chỉ có điều mình sẽ không còn nhiều thời gian rỗi như bây giờ thôi".
Cả lũ ngồi thần mặt ra nghĩ tới quyết định của Shameeka sẽ ảnh hưởng tới toàn nhóm. Nếu cậu ấy được nhận vào đội cổ vũ, đó sẽ là một sự kiện lớn, một bước ngoặt với nhóm mọt sách tụi mình. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn mình rất có thể sẽ mất Shameeka vì cậu ấy phải dành thời gian tập luyện và theo chân đội bóng tới tận Westchester.
Đối với mình, đó còn là một cái tát khá mạnh bởi vì như thế chứng tỏ Shameeka THỰC SỰ có năng khiếu ở một việc nào đó, không phải cái gì cũng giỏi một ít như bọn mình vẫn tưởng. Nếu vậy thì mình sẽ là NGƯỜI DUY NHẤT trong cái bàn ăn này không có một tài năng nào nổi bật.
Không phải vì thế mà mình trù dập cho Shameeka không được nhận vào đội cổ vũ. Nếu đó là điều cậu áy muốn thì mình cũng rất mong cậu ấy sẽ đạt được.
Chỉ có điều... mình THỰC SỰ không muốn là người duy nhất không có năng khiếu gì cả!!! Mình THỰC SỰ THỰC SỰ rất sợ sự thật đó!
Sự im lặng lúc này thật đáng sợ (trừ cái tiếng bing binh bing phát ra từ cái máy điện tử của anh Michael). Bọn con trai - kể cả những người hoàn hảo như anh Michael - vẫn có lúc chẳng buồn để ý đến chuyện gì xung quanh.
Vẫn không thể tìm ra "vũ khí bí mật" của mình là gì. Nhưng chắc chắn không phải là tâm lý học rồi. Đến chuyện ngồi khuyên Tina đừng bỏ thói quen đọc sách mà mình còn chật vật mãi mới xong. Chưa kể không biết làm sao để thuyết phục Shameeka đừng tham gia vào đội cổ vũ. Có thể vào đội cổ vũ cũng vui đấy, nhưng chỉ riêng nghĩ tới chuyện suốt ngày phải đối mặt với Lana Weiberger cong cớn là mình ngán đến tận chân răng rồi.Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, giờ tiếng Pháp
Cô Klein rất không hài lòng với mình và Tina vì đã bùng học hôm qua.
Tất nhiên mình đã phải chối rằng bọn mình không phải trốn tiết mà là gặp phải "sự cố" cần phải chạy ra quán Ho's mua Tampax. Nhưng hình như cô Klein không tin câu chuyện của mình thì phải. Cứ tưởng một người đang trôi bồng bềnh trong tình yêu như cô ý sẽ phải thông cảm cho bọn mình một chút, ai dè... Mà thôi, cũng may cô ý không báo cáo lên văn phòng, chỉ cảnh cáo và bắt làm một bài luận dài 500 chữ (bằng tiếng Pháp, tất nhiên rồi) về phòng tuyến Magino đã bị phát xít Đức chọc thủng năm 1940.
Nhưng đó là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là: BỐ ĐÚNG LÀ CỨU TINH CỦA ĐỜI MÌNH!!!!!!
Bố đã kéo mình ra khỏi vụ vũ hội ngớ ngẩn kia của bà rồi!!!!
Lúc nãy gặp mình ngoài hành lang thầy G đã kịp thông báo với mình cái tin sốt dẻo này. Cuối cùng thì cái vụ đồng hồ tính phí đỗ xe cũng kết thúc (sau 36 giờ đồng hồ liên tục với phần thắng nghiêng về những người ủng hộ việc lắp đặt) và mẹ đã gọi được cho bố. Chiến thắng đó có thể coi là một bước ngoặt quan trọng đối với môi trường của đất nước Genovia nói chung và với cá nhân mình nói riêng.
Bố nhấn mạnh rằng mình không việc gì phải tới buổi tiệc nhà Trevanni cả. Chưa hết, bố còn nói chưa bao giờ nghe chuyện nào nực cười như thế cả. Hóa ra mối quan hệ giữa hai hoàng gia Monaco và Genovia xưa nay chẳng có gì gọi là hữu hảo cả, nếu không nói là khá thù địch. Bà và quý bà Trevanni đã cạnh tranh với nhau từ hồi mẫu giáo cơ đấy. Cho nên mục đích duy nhất của bà khi một hai ép mình phải tham dự buổi tiệc vào thứ Sáu tới là để khoe với "đối thủ" về đứa cháu gái mà báo chí và phim ảnh vẫn luôn nhắc tới. Cô cháu gái duy nhất của bà Trevanni cũng sẽ có mặt trong buổi tiệc ngày hôm ấy. Nhưng cuộc đời cô ta chưa bao giờ được lên phim cả, thậm chí từng bị đuổi khỏi trường huấn luyện quý tộc gì đó chỉ vì không biết cách trượt tuyết cho đúng cách.
Mình tự do rồi! Mai có thể đi chơi với người yêu rồi! Không phải úp mở với anh Michael nữa! Mình tin là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, dù vẫn chưa tìm thấy cái quần chíp may mắn kia.
Mình vui quá, tự dưng muốn làm thơ. Nhưng lần này mình không thể cho Tina đọc được, làm sao có thể khoe hạnh phúc của mình với người đang khổ sở tan nát như thế cơ chứ! Tina đã phát hiện ra Jasmine là ai, chị ta học ở trường Trinity cùng Dave. Bố chị ý cũng là một trùm dầu mỏ mới ghê chứ. Jasmine đeo niềng răng màu xanh ngọc và có nick name là IluvJustin2345.
BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Đại số: bài tập cuối chương 11.
Tiếng Anh: viết nhật ký tiếng Anh, nói về cảm nhận của bản thân khi đọc cuốn The Bait của John Donne.
Sinh vật: không biết, Shameeka sẽ làm hộ mình.
Sức khỏe và An toàn: Chương 2, Những hiểm họa về môi trường và Bạn.
NK&TN: tìm hiểu năng khiếu tiềm ẩn của bản thân.
Tiếng Pháp: Chapitre Onze, écrivez une narratif, 300 từ, cách dòng gấp đôi, cộng thêm bài luận 500 từ về loài ốc sên.
Văn minh thế giới: 500 từ, nói về nguồn gốc xung đột của người Armenia.
Bài thơ gửi tặng Michael
Hỡi ôi Michael của em nhé!
Chỉ ngày mai thôi chúng ta sẽ dừng xe
trước Grand Moff Tarkin bạo chúa mặt lạnh te
Cùng nhau thưởng thức món bánh rau hẹ
trong tiếng bíp bíp của cỗ máy rè R2-D2
Tay trong tay cùng mê say ngắm nhìn trời sao cao cao nhấp nháy từ hành tinh Tatooine.
Tình yêu của chúng ta
nồng nàn hơn cả trái hỏa sa Hành Tinh Chết
Có thể đến ngày địa cầu nổ tung hết
lùng nhùng lung tung kết cấu vũ trụ
Thì giống như Leia và Han trên những vì sao tinh tú
không gì trù ú tình yêu đôi lứa chu du
Giống như con tàu Chim Ưng cứ thế vi vu
Chắp cánh tình yêu lao vù vù vào tương lai tươi sáng
Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, trong xe limo tới chỗ bà
Bà vẫn thường dạy mình rằng một người phải can đảm lắm mới có thể thừa nhận sai lầm của bản thân.
Nếu đúng như vậy thì chắc chắn lòng can đảm của mình phải to bằng quả núi mất. Bởi vì MÌNH ĐÃ SAI. Mình đã nghĩ sai về bà. Trong suốt thời gian qua mình vẫn cho là bà không phải là người Trái Đất, mà được một con tàu mẹ ngoài hành tinh phái xuống thám thính Trái Đất và báo về bộ chỉ huy ngoài không gian. Hóa ra bà cũng chỉ là một người rất đỗi bình thường, giống như mình.
Tại sao mình ngộ được ra chân lý đó ư? Rằng nữ hoàng xứ Genovia hóa ra không hề bán linh hồn cho Hoàng tử Bóng đêm như mình vẫn lầm tưởng ư?
Chuyện là thế này...
Hôm nay, lúc đến khách sạn gặp bà mình đã "trang bị" đầy đủ mọi lý lẽ để cãi cho tới cùng về vụ vũ hội đen-trắng nhà Trevanni với bà. Nhất là lại được sự hậu thuẫn của bố nữa chứ.
Mình thậm chí còn không thốt lên được lời nào khi bước vào phòng bà chiều nay. Trông bà thê thảm te tua như vừa chui ra từ bụi mận gai. Thật! Bà đang ngồi trong bóng tối - bà thường lấy mấy cái khăn tím đậy lên mấy cái bóng đèn vì ánh đèn làm bà nhức mắt - ăn mặc siêu tuềnh toàng: áo ngủ màu tím, chân đi dép lê, trên đùi là một cái chăn cashmere cũng màu tím nốt, tóc chưa gỡ lô, thậm chí mắt cũng chẳng buồn kẻ. Trên bàn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ly Sidecar nào, món đồ uống ưa thích không thể thiếu hàng ngày của bà. Con Rommel thì đang run rấy trong lòng bà. Nói túm lại một câu: trông bà thật thiểu não!!!
"Bà!" - mình thốt lên - "Bà không sao chứ? Bà ốm à?"
"Không, ta không sao. Ta SẼ ổn thôi. Sau khi vượt qua được sự bẽ mặt này" - bà thều thào nói. Không còn đâu cái giọng uy nghiêm hằng ngày. Thật không dám tin mới hôm qua bà còn sang sảng quát mình như vậy mà hôm nay đã suy sụp đến nông nỗi này.
"Bẽ mặt ý ạ? Bẽ mặt vì chuyện gì cơ ạ?" - mình chạy lại quỳ bên cạnh ghế bà - "Bà, bà không ốm đấy chứ? Hôm qua bà thậm chí còn hút thuốc!"
"Ta sẽ ổn thôi" - giọng bà yếu ớt - "Chắc phải vài tuần nữa ta mới dám chường mặt ra trước công chúng mất. Nhưng ta là một người nhà Renaldo. Ta rất kiên cường. Ta sẽ vượt qua được chuyện này".
Bà đang thế này nên mình không muốn chỉnh lại rằng thực ra bà chỉ là người nhà Renaldo nhờ cưới ông nội mình mà thôi chứ không ruột rà máu mủ gì. Hay bà bị ốm nhỉ? Người già thường hay đau ốm thất thường lắm.
"Bà, cháu gọi bác sỹ nhé?"
"Không bác sỹ nào chữa được cho ta lúc này đâu" - bà trấn an - "Ta chỉ đang quá đau buồn trước sự thật bẽ bàng rằng đứa cháu nội duy nhất không hề yêu quý gì ta".
Thật không hiểu bà đang nói gì nữa. Mặc dù quả thực là đôi lúc mình không yêu quý bà lắm. Nhưng đâu phải mình thù ghét gì bà đâu. Ít ra là mình chưa bao giờ nói thẳng ra như thế.
"Bà đang nói gììììì thế? Tất nhiên là cháu yêu bà rồi..."
"Vậy thì tại sao cháu không muốn đi dự vũ hội đen-trắng ở nhà Trevanni với ta?" - bà thở dài đánh thượt, dài đến tận thiên thu.
"G-g-gì c-cơ ạ?" - Mình lắp bắp.
"Bố cháu đã nói cháu sẽ không đi vũ hội. Rằng cháu không hề muốn đi tẹo nào!"
"Bà, bà biết cháu không thích đi rồi mà. Bà biết anh Michael và cháu..."
"Lại là cậu thanh niên đó! Sao cứ mở miệng ra là cháu nói về cậu ta thế?" - bà thốt lên.
"Bà đừng gọi anh ấy như vậy. Bà biết tên anh ý là gì rồi mà" - sao bà cứ luôn làm mình buồn phiền thế nhỉ.
"Ta có thể thấy trong mắt cháu, cái cậu Michael đó quan trọng hơn ta nhiều. Cháu lo cho cảm nhận của cậu ta còn hơn cả ta".
Thì đúng là vậy mà. Nhưng mình không muốn tỏ ra bất hiếu, vì vậy mình nhẹ nhàng nói: "Bà, tối mai là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi cháu. Nó quan trọng với cháu vô cùng".
"Vậy thì buổi vũ hội đó không quan trọng với ta chắc?" - bà cúi xuống nhìn mình đầy đau khổ, mắt còn hơi ngân ngấn nước mới tăng phần bi kịch. Nhưng cũng chưa chắc là bà khóc thật, có khi tại hiệu ứng của ánh đèn nên mình tưởng thế thôi - "Ngay từ khi ta còn bé, Elena Trevanni đã luôn lên mặt bề trên với ta rồi. Chỉ vì cô ta có dòng dõi cao quý hơn ta. Cô ta luôn có những bộ quần áo đẹp hơn ta, những đôi giày và những chiếc túi xách đắt tiền hơn ta bởi vì bố mẹ cô ta giàu hơn ta. Chỉ khi ta kết hôn với ông nội cháu, ta mới có thể ngẩng cao đầu trước mặt Elena mà thôi. Ấy thế mà cho tới tận bây giờ cô ta vẫn có coi ta ra gì đâu. Trong khi ta vất vả lèo lái Genovia, biến nó trở thành thiên đường nghỉ dưỡng như hiện nay thì cô ta chẳng phải làm gì cả, mỗi việc ngồi hưởng thụ tiêu tiền thừa kế. Ta đã rất mong lần này có thể khoe với Elena về cô cháu gái đáng yêu, toàn tài mà ta hết mực tự hào".
Mình quá choáng, không thốt lên nổi lời nào. Không ngờ cái buổi dạ hội ngớ ngẩn ấy lại quan trọng với bà đến thế. Mình đã nghĩ rằng bà ép mình đi tới đó chỉ vì muốn chia rẽ Michael và mình, hoặc gán ghép mình với Hoàng tử René với mưu đồ chính trị rằng khi hai đứa mình kết hôn sẽ tạo nên một liên minh siêu hoàng tộc. Thật không ngờ nguyên nhân sâu xa đằng sau đó lại đơn giản như vậy...
Hóa ra quý bà Trevanni lại là một Lana Weinberger thứ hai trong mắt bà nội.
Chắc ngày xưa bà đã bị cái bà Elena Trevanni kia cười nhạo và hành hạ khổ sở lắm, giống như cái cách Lana vẫn thường đối xử với mình suốt mấy năm qua.
Bà lại thở dài sóng sượt: "Và giờ thì ta sẽ phải muối mặt nói với Elena rằng cháu gái ta không yêu quí ta nhiều đến mức có thể hy sinh một buổi hẹn hò với bạn trai vì ta".
Trái tim mình chợt chùng xuống. Mình biết mình phải làm gì. Mình rất hiểu cảm giác bây giờ của bà. Nếu có bất kỳ một cách nào mình có thể khiến Lana bẽ mặt (ngoài chuyện hẹn hò với bạn trai của ả - mình đã làm chuyện đó nhưng rút cuộc khiến cho bản thân mình còn bẽ mặt hơn cả cô ta) thì chắc chắn mình sẽ làm.
Bởi vì một người ti tiện vầ tiểu nhân như Lana rất đáng bị quả báo, khi đối xử với những người kém may mắn hơn về khoản thân hình và khuôn mặt đẹp chẳng ra cái gì!
Thật lạ khi một người đầy tự tin như bà lại cũng có một Lana Weiberger trong cuộc đời của mình. Mình đã cứ tưởng bà là tuýp người sẵn sàng phang cả cái guốc hiệu Ferragamo vào mặt người khác nếu người đó dám hất tóc phủ đầy mặt bàn của bà, như Lana vẫn thường làm với mình.
Cao nhân ắt có cao nhân trị! Rút cuộc bà cũng đã biết sợ một ai đó, người đó có thể là quý bà Trevanni lắm chứ.
Hiển nhiên là mình không yêu bà nhiều như yêu anh Michael - trên đời này mình chẳng yêu ai bằng yêu anh Michael, ngoại trừ con Louie Mập - nhưng quả thực lúc nghe bà nói vậy mình thấy thương bà khủng khiếp. Mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc anh Michael rất có thể sẽ chia tay với mình vì chuyện đó.
"Thôi được rồi, bà ơi, cháu sẽ đi với bà tới buổi vũ hội" - mình nói, không tin nổi vào chính tai của mình luôn.
Nét mặt bà ngay lập tức thay đổi hẳn, trông bà tươi tỉnh hẳn lên.
"Thật ư, Amelia?" - bà với tay ra nắm chặt lấy tay mình - "Cháu chịu làm việc đó vì ta ư?"
Mình biết sẽ mất anh Michael mãi mãi. Nhưng như mẹ đã nói, nếu anh ấy không chịu hiểu cho mình, có lẽ ngay từ đầu anh ấy không phải là người dành cho mình.
Mình quả là người dễ mủi lòng. Nhưng biết làm sao được, trông bà vui thế cơ mà. Bà quăng ngay cái chăn cashmere xuống đất - cả con Rommel trên đó - với tay rung chuông gọi người hầu mang tới cho bà một ly Sidecar và mấy điếu thuốc lá. Sau đó hai bà cháu mình bắt đầu buổi học ngày hôm nay: làm sao hỏi số điện thoại hãng taxi gần nhất bằng 5 thứ tiếng.
Chẳng hiểu học cái này làm gì không biết!!!!
Mình đi đâu mà phải gọi taxi bằng tiếng Hindu hả trời???
Mình sẽ phải NÓI SAO với anh Michael đây???? Nếu sau vụ này anh ấy còn không đá mình, chứng tỏ anh ý có vấn đề. Mà mình biết chắc Michael hoàn toàn bình thường, suy ra chắc chắn mình sẽ bị đá.
Mình chỉ biết than trời TRÊN ĐỜI THẬT KHÔNG CÓ CÔNG LÝ. KHÔNG MỘT TẸO NÀO LUÔN!!!
Sáng mai Lily sẽ đi ăn sáng với mấy ông đạo diễn bộ phim làm về cuộc đời mình. Chắc mình sẽ nhân cơ hội này nói với anh Michael luôn vậy. Như thế có lẽ anh ý sẽ nói lời chia tay với mình ngay trước giờ điểm danh. Mình sẽ kịp lau khô nước mắt trước khi gặp lại Lana tại giờ Đại số tiết 1. Chỉ sợ khi ấy mình không chịu nổi mấy câu móc mỉa của nó thôi.
Mình ghét bản thân mình!!!!
Tina đã thốt lên như vậy vào bữa trưa hôm nay. Ngay trước mặt anh Michael. Anh ý nói chưa bao giờ đọc quyển truyện đó, vì thế mình nghĩ chắc anh ấy cũng không hiểu Tina đang ca cẩm chuyện gì đâu.
Buồn nhất là Tina tuyên bố từ nay không bao giờ đọc tiểu thuyết lãng mạn nữa. Bởi chính những cuốn sách đó đã làm hỏng mối quan hệ của cậu ấy với anh Dave.
Bọn mình ai cũng buồn khi nghe thấy cậu ấy nói vậy. Tina luôn yêu thích đọc tiểu thuyết lãng mạn mà. Mỗi ngày cậu ấy đều đọc một quyển.
Vậy mà giờ cậu ấy lại nói rằng nếu không phải vì mấy quyển truyện đó thì người đi xem trận đấu Rangers cùng Dave Farouq El-Abar vào thứ 7 tới là Tina chứ không phải Jasmine.
Mình đã cố vớt vát chỉ ra rằng Tina đâu có thích môn khúc côn cầu đâu nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lily và mình đã nhanh chóng liệt kê ta một cái list đưa cho Tina, hy vọng rằng cậu ấy sẽ ngộ ra được vài điều:
DANH SÁCH CỦA MIA VÀ LILY VỀ NHỮNG NHÂN VẬT NỮ TRONG NHỮNG TÁC PHẨM LÃNG MẠN KINH ĐIỂN VÀ MỘT SỐ BÀI HỌC QUÝ BÁU
1. Jane Eyre trong Jane Eyre:
Hãy tin vào lý lẽ của mình và bạn sẽ chiến thắng.
2. Lorna Doone trong Lorna Doone:
Có thể bạn đang mang trong mình dòng máu hoàng gia và bạn là nữ thừa kế duy nhất, nhưng chỉ là chưa có ai nói cho bạn biết về điều đó.
(chuyện này đã xảy ra với cả Mia Thermopolis)
3. Elizabeth Bennet trong Kiêu hãnh và Định kiến:
Bọn con trai thường thích con gái thông minh, có phần hơi bướng bỉnh.
4. Scarlett O'Hara trong Cuốn theo chiều gió:
Như trên.
5. Cô hầu Marian trong Robin Hood:
Cần phải học cách bắn cung tên.
6. Jo March trong Người đàn bà bé nhỏ:
Lúc nào cũng phải nhớ sao bản thảo ra làm nhiều bản copy, phòng trường hợp đứa em gái bướng bỉnh của bạn ném bản gốc của bạn vào lửa.
7. Anne Shirley trong Ann of the Green Gables:
Một từ: thuốc nhuộm tóc hiệu Clairol.
8. Marguerite St.Just trong The Scarlet Pimperel:
Kiểm tra nhẫn của chồng bạn trước khi kết hôn.
9. Catherine trong Wuthering Heights:
Đừng mặc quần ống quá rộng nếu không tới chết bạn cũng sẽ vẫn một mình lang thang trên cánh đồng hoang.
10. Tess trong Tess of the d'Urbervilles:
Như trên.
Tina sau khi đọc được cái danh sách này đã phải nước mắt ngắn nước mắt dài thừa nhận là bọn mình đã đúng, rắng các nhân vật tiểu thuyết đó chính là bạn của cậu ấy. Và rằng thực trong thâm tâm của Tina, họ mãi mãi luôn là một phần không thể tách rời. Nghe thấy câu đó của Tina, bọn mình đứa nào cũng thở phào nhẹ nhõm (trừ anh Michael và Boris - họ đang mải chơi trò Gameboy của anh Michael). Bất ngờ Shameeka tuyên bố một chuyện động trời, còn hơn vụ cai tiểu thuyết của Tina:
"Mình sẽ đi dự tuyển vào đội cổ vũ".
Cả bọn choáng váng, tất nhiên rồi! Không phải vì Shameeka không đủ tiêu chuẩn, cậu ấy quá thừa là đằng khác. Vừa cao ráo, khỏe mạnh lại vừa xinh đẹp, kiến thức về thời trang và trang điểm cũng chẳng kém gì Tina.
Chỉ có điều... "Tại sao cậu lại muốn tham gia và làm mấy chuyện kiểu như thế?" - Lily xổ toẹt ra rất vô ý tứ.
"Tại vì mình chán ngấy chuyện bị bọn Lana bắt nạt rồi. Mình tự thấy chẳng kém cạnh gì chúng nó cả. Tại sao mình không thử nhỉ? Mình không ở trong hội nó thì sao chứ? Mình cũng có cơ hội vào đội y như người khác mà" - Shameeka từ tốn nói.
"Mình chỉ muốn cảnh báo cậu một điều: Shameeka, nếu cậu đi dự tuyển, rất có thể cậu sẽ trúng và trở thành người của đội cổ vũ. Cậu chịu mất mặt đi cổ vũ cho mấy đứa kiểu như Josh Richer khi đuổi theo quả bóng sao?"
"Bao lâu nay mọi người vẫn luôn cho rằng đội cổ vũ chỉ giỏi khoe chân khoe mông. Nhưng mình lại cho rằng đó là một môn thể thao rất lành mạnh, cho cả con trai và con gái. Nó giúp chúng ta giữ thân hình cân đối và khỏe mạnh, nó kết hợp được cả hai thứ mình rất yêu thích: đó là khiêu vũ và thể dục thể thao. Ngoài ra học bạ của mình sẽ đẹp hơn nếu có thêm cái danh đội cổ vũ. Và đấy cũng là lý do duy nhất bố mình cho phép tham gia dự tuyển. Với một điều kiện: mình không được tham gia bất kỳ một buổi tiệc sau trận đấu nào" - Shameeka nói tiếp.
Mình không nghi ngờ 1 tí tẹo nào, bác Tayor bố của Shameeka cực kỳ nghiêm khắc.
Nhưng còn những điều phía trên về lợi ích của đội cổ vũ thì mình không chắc lắm. Hơn nữa, nghe như Shameeka đã tổng duyệt trước gương cả nghìn lần bài diễn thuyết này rồi thì phải.
"Như thế có nghĩa nếu cậu được nhận vào đội, cậu sẽ không ngồi ở đây ăn trưa với bọn mình nữa mà sẽ ra phía bàn bên kia ngồi sao?" - mình vừa hỏi vừa chỉ về cái bàn dài nơi Lana - Josh và đám bạn chảnh chọe của họ hay ngồi. Ý nghĩ sắp mất Shameeka, người bạn vô cùng giỏi giang và xinh đẹp, vào tay Thế lực Bóng đêm kia khiến mình thấy hơi nhoi nhói trong tim.
"Tất nhiên là không rồi" - Shameeka giãy nảy lên - "Việc tham gia đội cổ vũ không hề ảnh hưởng một tí nào đến tình bạn của chúng ta. Mình sẽ vẫn là người cầm máy quay phim cho chương trình truyền hình của cậu, Lily ạ. Và mình sẽ vẫn là bạn cùng nhóm sinh vật với cậu, Mia ạ. Ling Su, yên tâm, cậu vẫn có thể lấy mình làm người mẫu chân dung bất cứ lúc nào. Chỉ có điều mình sẽ không còn nhiều thời gian rỗi như bây giờ thôi".
Cả lũ ngồi thần mặt ra nghĩ tới quyết định của Shameeka sẽ ảnh hưởng tới toàn nhóm. Nếu cậu ấy được nhận vào đội cổ vũ, đó sẽ là một sự kiện lớn, một bước ngoặt với nhóm mọt sách tụi mình. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn mình rất có thể sẽ mất Shameeka vì cậu ấy phải dành thời gian tập luyện và theo chân đội bóng tới tận Westchester.
Đối với mình, đó còn là một cái tát khá mạnh bởi vì như thế chứng tỏ Shameeka THỰC SỰ có năng khiếu ở một việc nào đó, không phải cái gì cũng giỏi một ít như bọn mình vẫn tưởng. Nếu vậy thì mình sẽ là NGƯỜI DUY NHẤT trong cái bàn ăn này không có một tài năng nào nổi bật.
Không phải vì thế mà mình trù dập cho Shameeka không được nhận vào đội cổ vũ. Nếu đó là điều cậu áy muốn thì mình cũng rất mong cậu ấy sẽ đạt được.
Chỉ có điều... mình THỰC SỰ không muốn là người duy nhất không có năng khiếu gì cả!!! Mình THỰC SỰ THỰC SỰ rất sợ sự thật đó!
Sự im lặng lúc này thật đáng sợ (trừ cái tiếng bing binh bing phát ra từ cái máy điện tử của anh Michael). Bọn con trai - kể cả những người hoàn hảo như anh Michael - vẫn có lúc chẳng buồn để ý đến chuyện gì xung quanh.
Vẫn không thể tìm ra "vũ khí bí mật" của mình là gì. Nhưng chắc chắn không phải là tâm lý học rồi. Đến chuyện ngồi khuyên Tina đừng bỏ thói quen đọc sách mà mình còn chật vật mãi mới xong. Chưa kể không biết làm sao để thuyết phục Shameeka đừng tham gia vào đội cổ vũ. Có thể vào đội cổ vũ cũng vui đấy, nhưng chỉ riêng nghĩ tới chuyện suốt ngày phải đối mặt với Lana Weiberger cong cớn là mình ngán đến tận chân răng rồi.Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, giờ tiếng Pháp
Cô Klein rất không hài lòng với mình và Tina vì đã bùng học hôm qua.
Tất nhiên mình đã phải chối rằng bọn mình không phải trốn tiết mà là gặp phải "sự cố" cần phải chạy ra quán Ho's mua Tampax. Nhưng hình như cô Klein không tin câu chuyện của mình thì phải. Cứ tưởng một người đang trôi bồng bềnh trong tình yêu như cô ý sẽ phải thông cảm cho bọn mình một chút, ai dè... Mà thôi, cũng may cô ý không báo cáo lên văn phòng, chỉ cảnh cáo và bắt làm một bài luận dài 500 chữ (bằng tiếng Pháp, tất nhiên rồi) về phòng tuyến Magino đã bị phát xít Đức chọc thủng năm 1940.
Nhưng đó là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là: BỐ ĐÚNG LÀ CỨU TINH CỦA ĐỜI MÌNH!!!!!!
Bố đã kéo mình ra khỏi vụ vũ hội ngớ ngẩn kia của bà rồi!!!!
Lúc nãy gặp mình ngoài hành lang thầy G đã kịp thông báo với mình cái tin sốt dẻo này. Cuối cùng thì cái vụ đồng hồ tính phí đỗ xe cũng kết thúc (sau 36 giờ đồng hồ liên tục với phần thắng nghiêng về những người ủng hộ việc lắp đặt) và mẹ đã gọi được cho bố. Chiến thắng đó có thể coi là một bước ngoặt quan trọng đối với môi trường của đất nước Genovia nói chung và với cá nhân mình nói riêng.
Bố nhấn mạnh rằng mình không việc gì phải tới buổi tiệc nhà Trevanni cả. Chưa hết, bố còn nói chưa bao giờ nghe chuyện nào nực cười như thế cả. Hóa ra mối quan hệ giữa hai hoàng gia Monaco và Genovia xưa nay chẳng có gì gọi là hữu hảo cả, nếu không nói là khá thù địch. Bà và quý bà Trevanni đã cạnh tranh với nhau từ hồi mẫu giáo cơ đấy. Cho nên mục đích duy nhất của bà khi một hai ép mình phải tham dự buổi tiệc vào thứ Sáu tới là để khoe với "đối thủ" về đứa cháu gái mà báo chí và phim ảnh vẫn luôn nhắc tới. Cô cháu gái duy nhất của bà Trevanni cũng sẽ có mặt trong buổi tiệc ngày hôm ấy. Nhưng cuộc đời cô ta chưa bao giờ được lên phim cả, thậm chí từng bị đuổi khỏi trường huấn luyện quý tộc gì đó chỉ vì không biết cách trượt tuyết cho đúng cách.
Mình tự do rồi! Mai có thể đi chơi với người yêu rồi! Không phải úp mở với anh Michael nữa! Mình tin là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, dù vẫn chưa tìm thấy cái quần chíp may mắn kia.
Mình vui quá, tự dưng muốn làm thơ. Nhưng lần này mình không thể cho Tina đọc được, làm sao có thể khoe hạnh phúc của mình với người đang khổ sở tan nát như thế cơ chứ! Tina đã phát hiện ra Jasmine là ai, chị ta học ở trường Trinity cùng Dave. Bố chị ý cũng là một trùm dầu mỏ mới ghê chứ. Jasmine đeo niềng răng màu xanh ngọc và có nick name là IluvJustin2345.
BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Đại số: bài tập cuối chương 11.
Tiếng Anh: viết nhật ký tiếng Anh, nói về cảm nhận của bản thân khi đọc cuốn The Bait của John Donne.
Sinh vật: không biết, Shameeka sẽ làm hộ mình.
Sức khỏe và An toàn: Chương 2, Những hiểm họa về môi trường và Bạn.
NK&TN: tìm hiểu năng khiếu tiềm ẩn của bản thân.
Tiếng Pháp: Chapitre Onze, écrivez une narratif, 300 từ, cách dòng gấp đôi, cộng thêm bài luận 500 từ về loài ốc sên.
Văn minh thế giới: 500 từ, nói về nguồn gốc xung đột của người Armenia.
Bài thơ gửi tặng Michael
Hỡi ôi Michael của em nhé!
Chỉ ngày mai thôi chúng ta sẽ dừng xe
trước Grand Moff Tarkin bạo chúa mặt lạnh te
Cùng nhau thưởng thức món bánh rau hẹ
trong tiếng bíp bíp của cỗ máy rè R2-D2
Tay trong tay cùng mê say ngắm nhìn trời sao cao cao nhấp nháy từ hành tinh Tatooine.
Tình yêu của chúng ta
nồng nàn hơn cả trái hỏa sa Hành Tinh Chết
Có thể đến ngày địa cầu nổ tung hết
lùng nhùng lung tung kết cấu vũ trụ
Thì giống như Leia và Han trên những vì sao tinh tú
không gì trù ú tình yêu đôi lứa chu du
Giống như con tàu Chim Ưng cứ thế vi vu
Chắp cánh tình yêu lao vù vù vào tương lai tươi sáng
Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, trong xe limo tới chỗ bà
Bà vẫn thường dạy mình rằng một người phải can đảm lắm mới có thể thừa nhận sai lầm của bản thân.
Nếu đúng như vậy thì chắc chắn lòng can đảm của mình phải to bằng quả núi mất. Bởi vì MÌNH ĐÃ SAI. Mình đã nghĩ sai về bà. Trong suốt thời gian qua mình vẫn cho là bà không phải là người Trái Đất, mà được một con tàu mẹ ngoài hành tinh phái xuống thám thính Trái Đất và báo về bộ chỉ huy ngoài không gian. Hóa ra bà cũng chỉ là một người rất đỗi bình thường, giống như mình.
Tại sao mình ngộ được ra chân lý đó ư? Rằng nữ hoàng xứ Genovia hóa ra không hề bán linh hồn cho Hoàng tử Bóng đêm như mình vẫn lầm tưởng ư?
Chuyện là thế này...
Hôm nay, lúc đến khách sạn gặp bà mình đã "trang bị" đầy đủ mọi lý lẽ để cãi cho tới cùng về vụ vũ hội đen-trắng nhà Trevanni với bà. Nhất là lại được sự hậu thuẫn của bố nữa chứ.
Mình thậm chí còn không thốt lên được lời nào khi bước vào phòng bà chiều nay. Trông bà thê thảm te tua như vừa chui ra từ bụi mận gai. Thật! Bà đang ngồi trong bóng tối - bà thường lấy mấy cái khăn tím đậy lên mấy cái bóng đèn vì ánh đèn làm bà nhức mắt - ăn mặc siêu tuềnh toàng: áo ngủ màu tím, chân đi dép lê, trên đùi là một cái chăn cashmere cũng màu tím nốt, tóc chưa gỡ lô, thậm chí mắt cũng chẳng buồn kẻ. Trên bàn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ly Sidecar nào, món đồ uống ưa thích không thể thiếu hàng ngày của bà. Con Rommel thì đang run rấy trong lòng bà. Nói túm lại một câu: trông bà thật thiểu não!!!
"Bà!" - mình thốt lên - "Bà không sao chứ? Bà ốm à?"
"Không, ta không sao. Ta SẼ ổn thôi. Sau khi vượt qua được sự bẽ mặt này" - bà thều thào nói. Không còn đâu cái giọng uy nghiêm hằng ngày. Thật không dám tin mới hôm qua bà còn sang sảng quát mình như vậy mà hôm nay đã suy sụp đến nông nỗi này.
"Bẽ mặt ý ạ? Bẽ mặt vì chuyện gì cơ ạ?" - mình chạy lại quỳ bên cạnh ghế bà - "Bà, bà không ốm đấy chứ? Hôm qua bà thậm chí còn hút thuốc!"
"Ta sẽ ổn thôi" - giọng bà yếu ớt - "Chắc phải vài tuần nữa ta mới dám chường mặt ra trước công chúng mất. Nhưng ta là một người nhà Renaldo. Ta rất kiên cường. Ta sẽ vượt qua được chuyện này".
Bà đang thế này nên mình không muốn chỉnh lại rằng thực ra bà chỉ là người nhà Renaldo nhờ cưới ông nội mình mà thôi chứ không ruột rà máu mủ gì. Hay bà bị ốm nhỉ? Người già thường hay đau ốm thất thường lắm.
"Bà, cháu gọi bác sỹ nhé?"
"Không bác sỹ nào chữa được cho ta lúc này đâu" - bà trấn an - "Ta chỉ đang quá đau buồn trước sự thật bẽ bàng rằng đứa cháu nội duy nhất không hề yêu quý gì ta".
Thật không hiểu bà đang nói gì nữa. Mặc dù quả thực là đôi lúc mình không yêu quý bà lắm. Nhưng đâu phải mình thù ghét gì bà đâu. Ít ra là mình chưa bao giờ nói thẳng ra như thế.
"Bà đang nói gììììì thế? Tất nhiên là cháu yêu bà rồi..."
"Vậy thì tại sao cháu không muốn đi dự vũ hội đen-trắng ở nhà Trevanni với ta?" - bà thở dài đánh thượt, dài đến tận thiên thu.
"G-g-gì c-cơ ạ?" - Mình lắp bắp.
"Bố cháu đã nói cháu sẽ không đi vũ hội. Rằng cháu không hề muốn đi tẹo nào!"
"Bà, bà biết cháu không thích đi rồi mà. Bà biết anh Michael và cháu..."
"Lại là cậu thanh niên đó! Sao cứ mở miệng ra là cháu nói về cậu ta thế?" - bà thốt lên.
"Bà đừng gọi anh ấy như vậy. Bà biết tên anh ý là gì rồi mà" - sao bà cứ luôn làm mình buồn phiền thế nhỉ.
"Ta có thể thấy trong mắt cháu, cái cậu Michael đó quan trọng hơn ta nhiều. Cháu lo cho cảm nhận của cậu ta còn hơn cả ta".
Thì đúng là vậy mà. Nhưng mình không muốn tỏ ra bất hiếu, vì vậy mình nhẹ nhàng nói: "Bà, tối mai là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi cháu. Nó quan trọng với cháu vô cùng".
"Vậy thì buổi vũ hội đó không quan trọng với ta chắc?" - bà cúi xuống nhìn mình đầy đau khổ, mắt còn hơi ngân ngấn nước mới tăng phần bi kịch. Nhưng cũng chưa chắc là bà khóc thật, có khi tại hiệu ứng của ánh đèn nên mình tưởng thế thôi - "Ngay từ khi ta còn bé, Elena Trevanni đã luôn lên mặt bề trên với ta rồi. Chỉ vì cô ta có dòng dõi cao quý hơn ta. Cô ta luôn có những bộ quần áo đẹp hơn ta, những đôi giày và những chiếc túi xách đắt tiền hơn ta bởi vì bố mẹ cô ta giàu hơn ta. Chỉ khi ta kết hôn với ông nội cháu, ta mới có thể ngẩng cao đầu trước mặt Elena mà thôi. Ấy thế mà cho tới tận bây giờ cô ta vẫn có coi ta ra gì đâu. Trong khi ta vất vả lèo lái Genovia, biến nó trở thành thiên đường nghỉ dưỡng như hiện nay thì cô ta chẳng phải làm gì cả, mỗi việc ngồi hưởng thụ tiêu tiền thừa kế. Ta đã rất mong lần này có thể khoe với Elena về cô cháu gái đáng yêu, toàn tài mà ta hết mực tự hào".
Mình quá choáng, không thốt lên nổi lời nào. Không ngờ cái buổi dạ hội ngớ ngẩn ấy lại quan trọng với bà đến thế. Mình đã nghĩ rằng bà ép mình đi tới đó chỉ vì muốn chia rẽ Michael và mình, hoặc gán ghép mình với Hoàng tử René với mưu đồ chính trị rằng khi hai đứa mình kết hôn sẽ tạo nên một liên minh siêu hoàng tộc. Thật không ngờ nguyên nhân sâu xa đằng sau đó lại đơn giản như vậy...
Hóa ra quý bà Trevanni lại là một Lana Weinberger thứ hai trong mắt bà nội.
Chắc ngày xưa bà đã bị cái bà Elena Trevanni kia cười nhạo và hành hạ khổ sở lắm, giống như cái cách Lana vẫn thường đối xử với mình suốt mấy năm qua.
Bà lại thở dài sóng sượt: "Và giờ thì ta sẽ phải muối mặt nói với Elena rằng cháu gái ta không yêu quí ta nhiều đến mức có thể hy sinh một buổi hẹn hò với bạn trai vì ta".
Trái tim mình chợt chùng xuống. Mình biết mình phải làm gì. Mình rất hiểu cảm giác bây giờ của bà. Nếu có bất kỳ một cách nào mình có thể khiến Lana bẽ mặt (ngoài chuyện hẹn hò với bạn trai của ả - mình đã làm chuyện đó nhưng rút cuộc khiến cho bản thân mình còn bẽ mặt hơn cả cô ta) thì chắc chắn mình sẽ làm.
Bởi vì một người ti tiện vầ tiểu nhân như Lana rất đáng bị quả báo, khi đối xử với những người kém may mắn hơn về khoản thân hình và khuôn mặt đẹp chẳng ra cái gì!
Thật lạ khi một người đầy tự tin như bà lại cũng có một Lana Weiberger trong cuộc đời của mình. Mình đã cứ tưởng bà là tuýp người sẵn sàng phang cả cái guốc hiệu Ferragamo vào mặt người khác nếu người đó dám hất tóc phủ đầy mặt bàn của bà, như Lana vẫn thường làm với mình.
Cao nhân ắt có cao nhân trị! Rút cuộc bà cũng đã biết sợ một ai đó, người đó có thể là quý bà Trevanni lắm chứ.
Hiển nhiên là mình không yêu bà nhiều như yêu anh Michael - trên đời này mình chẳng yêu ai bằng yêu anh Michael, ngoại trừ con Louie Mập - nhưng quả thực lúc nghe bà nói vậy mình thấy thương bà khủng khiếp. Mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc anh Michael rất có thể sẽ chia tay với mình vì chuyện đó.
"Thôi được rồi, bà ơi, cháu sẽ đi với bà tới buổi vũ hội" - mình nói, không tin nổi vào chính tai của mình luôn.
Nét mặt bà ngay lập tức thay đổi hẳn, trông bà tươi tỉnh hẳn lên.
"Thật ư, Amelia?" - bà với tay ra nắm chặt lấy tay mình - "Cháu chịu làm việc đó vì ta ư?"
Mình biết sẽ mất anh Michael mãi mãi. Nhưng như mẹ đã nói, nếu anh ấy không chịu hiểu cho mình, có lẽ ngay từ đầu anh ấy không phải là người dành cho mình.
Mình quả là người dễ mủi lòng. Nhưng biết làm sao được, trông bà vui thế cơ mà. Bà quăng ngay cái chăn cashmere xuống đất - cả con Rommel trên đó - với tay rung chuông gọi người hầu mang tới cho bà một ly Sidecar và mấy điếu thuốc lá. Sau đó hai bà cháu mình bắt đầu buổi học ngày hôm nay: làm sao hỏi số điện thoại hãng taxi gần nhất bằng 5 thứ tiếng.
Chẳng hiểu học cái này làm gì không biết!!!!
Mình đi đâu mà phải gọi taxi bằng tiếng Hindu hả trời???
Mình sẽ phải NÓI SAO với anh Michael đây???? Nếu sau vụ này anh ấy còn không đá mình, chứng tỏ anh ý có vấn đề. Mà mình biết chắc Michael hoàn toàn bình thường, suy ra chắc chắn mình sẽ bị đá.
Mình chỉ biết than trời TRÊN ĐỜI THẬT KHÔNG CÓ CÔNG LÝ. KHÔNG MỘT TẸO NÀO LUÔN!!!
Sáng mai Lily sẽ đi ăn sáng với mấy ông đạo diễn bộ phim làm về cuộc đời mình. Chắc mình sẽ nhân cơ hội này nói với anh Michael luôn vậy. Như thế có lẽ anh ý sẽ nói lời chia tay với mình ngay trước giờ điểm danh. Mình sẽ kịp lau khô nước mắt trước khi gặp lại Lana tại giờ Đại số tiết 1. Chỉ sợ khi ấy mình không chịu nổi mấy câu móc mỉa của nó thôi.
Mình ghét bản thân mình!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.