Quyển 2 - Chương 14: Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, 7 giờ tối.
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Trên xe Limo về nhà
Mình lại vừa phải chịu thêm một cú sốc nữa. Cuộc đời mình cứ liên tục phải đối mặt với hàng chuỗi sự kiện sốc lên sốc xuống. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ gửi gắm toàn bộ thần kinh cho bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mất thôi.
Khi mình đến khách sạn chiều nay để học làm công chúa, mình đã gặp ngoại - đúng vậy, ngoại - đang ngồi trên chiếc ghế bành nhỏ xíu màu hồng của bà nội, nhấm nháp tách tà.
"Ôi, nó lúc nào chẳng thế. Cứng đầu cứng cổ" - Ngoại nói.
Đảm bảo hai bà đang nói về mình. Mình ném cặp sách xuống và phụng phịu nói "Cháu không có".
Bà nội đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với ngoại, một tay cầm tách trà, tay kia cầm cái đĩa. Ở phía đằng sau, chú Vigo đang chạy lăng xăng, vừa đi vừa trả lời điện thoại: "Không, mấy lẵng hoa màu da cam là dành cho buổi tiệc cưới, còn hoa hồng là để trang trí ở chính giữa bàn… Đúng, đúng, tất nhiên món khai vị phải là đùi cứu rồi."
"Cháu đi vào phòng cái kiểu gì thế?" - Bà nạt mình bằng tiếng Pháp - "Một công chúa không được bao giờ cắt ngang câu chuyện của người lớn và càng không bao giờ được ném đồ. Giờ thì tới đây và chào ta cho đúng cách đi".
Mình đi lại và hôn bà vào hai bên mà, dĩ nhiên trong lòng chẳng thích chút nào. Sau đó đi qua phía ngoại và "hành lễ" y xì. Ngoại rúc rích cười và nói: "Đúng là kiểu cách của người châu Âu!".
Bà nội nói, vẫn dùng tiếng Pháp: "Giờ thì ngồi xuống và mời bà ngoại ăn bánh quy đi".
Mình ngoan ngoãn ngồi xuống và lấy bánh mời bà ngoại anh như cách nội vẫn dạy. Đó, mình có phải là đứa cứng đầu cứng cổ đâu.
Ngoại lạ cười rinh rích lúc chìa tay lấy miếng bánh. Ngón tay út của ngoại cong cong xỉa lên trời: "Cảm ơn cháu yêu".
"Chúng ta đang nói đến đâu rồi bà Shirley nhỉ"- Bà nội nói bằng tiếng Anh.
"À vâng, tôi đang nói nó lúc nào cũng vậy. Cố chấp vô cùng. Tôi không ngạc nhiên khi nó phản đối cái đám cưới này. Không một tẹo nào luôn."
À, thì ra không phải đang nói về mình mà về…
"Ý tôi là ngày xưa, thú thực là chúng tôi không hề ủng hộ chuyện có con của Helen. Nó không hề cho chúng tôi biết cậu ấy là một hoàng tử. Nếu biết sớm chắc chắn chúng tôi đã động viên con bé làm đám cưới rồi".
"Cũng dễ hiểu thôi" - Bà nội lẩm bẩm.
"Nhưng lần này chúng tôi thực sự rất vui. Frank là một người đàn ông tốt".
"Vậy thí chúng ta thông nhất là đám cưới này bắt buộc - và sẽ phải được tổ chức" - Bà nội nói.
"Ồ, chắc chắn rồi" - Ngoại hưởng ứng với vẻ mừng rỡ khó che giấu.
Mình đã nghĩ rằng hai bà sẽ nhổ nước bọt vào tay và bắt tay nhau, cách người Indiana cổ vẫn thường làm. Anh Hank đã dạy mình.
Nhưng hai bà chỉ quay ra nhấp một ngụm trà.
Chắc chắn chẳng ai buồn quan tâm ý kiến của mình nhưng mình vẫn cứ hắng giọng.
"Amelia" - Bà cảnh cáo bằng tiếng Pháp - "Cháu đừng nghĩ đến chuyện đó".
Nhưng đã qua muộn, mình đã kịp nói: "Mẹ cháu không muốn…"
"Vigo, anh đã mang đôi giày đó đến chưa? Đôi để đi với chiếc váy dạ hội của công chúa đó" - Bà quay ra gọi chú Vigo.
Chú Vigo không hiểu từ đâu đã chạy vọt ra, trên tay là đôi giày vải satanh màu hồng đẹp chưa từng thấy. Trên mũi giày đính mấy bông hồng nhỏ li ti, cực kì hợp với cái váy phù dâu của mình.
"Cháu không thấy đẹp sao? Cháu ướm thử đi" - chú Vigo chìa đôi giày ra trước mặt mình.
Thật là độc ác. Rõ ràng đã có sự sắp đặt từ trước.
Là chú định của bà chứ còn ai vào đây nữa.
Nhưng mình biết làm gì đây? Mình không thể cưỡng lại được. Đôi giày vừa như in và phải thừa nhận đi vào chân mình trông rất đẹp. Trông cái chân quá khổ của mình như thon nhỏ đi đến hai số ý. Mình rất nóng lòng được diện đôi giày đó cùng với bộ váy công chúa. Có lẽ nếu buổi đám cưới bị huỷ bỏ thì mình sẽ diện đến vũ hội của trường. Nếu mọi chuyện với Jo-C-Rox ổn thoả, tất nhiên.
"Nếu phải trả chúng lại thì thật xấu hổ" - Bà vừa thở dài vừa nói - "Vì mẹ cháu đang tỏ ra rất cố chấp".
Mẹ đâu có cố chấp đâu.
" Cháu không thể giữ chúng lại dùng cho dịp khác sao?" - Mình rụt rè hỏi, trong lòng thầm mong bà đồng ý.
"Ồ, tất nhiên là không được. Màu hồng không phù hợp với bất cứ dịp lễ nào ngoài đám cưới cả" - Bà nói.
Tại sao mấy chuyện kiểu này toàn rơi vào mình chứ?
Khi bài học của mình kết thúc - hôm nay nào có học được gì ngoài việc ngồi đó nghe hai bà ta thán về việc con cái ( và cháu chắt) của mình toàn là những đứa không biết nghe lời - Bà nội đứng lên nói với ngoại "Vậy chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng không bà Shirley?"
Ngoại khoan thai mỉm cười: "Ồ, tất nhiên rồi, thưa nữ hoàng".
Sao mình cứ cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ đang sắp xảy ra thế nhỉ. Càng nghĩ càng thấy bố chẳng làm được gì giúp mẹ thoát ra khỏi tình cảnh trớ trêu này. Bà nói xe limo sẽ chờ sẵn bên ngoài nhà mình vào thứ Bảy tới để đón mình, mẹ và thấy Gianini. Chắc bà phải hiểu rằng việc mẹ từ chối không chịu lên xe đồng nghĩa với việc sẽ không có đám cưới nào cả.
Chắc mình phải tự lo việc này thôi. Mặc dù bố nói chắc như đinh đóng cột với mình là mọi chuyện vẫn nằm trong vùng kiểm soát của bố nhưng người bố đang đối phó ở đây là bà. Là BÀ, chứ không phải chuyện đùa đâu!!!
Trên đường về khách sạn mình tìm mọi cách moi tin từ ngoại - về cái âm mưu gì đó giữa ngoại và bà khi hai người nói "hiểu nhau".
Nhưng ngoại nhất quyết không tiết lộ tới nửa lời… trừ việc ngoại nói ngoại rất mệt - sau khi dành cả ngày ngao du khắp thành phố. Chưa kể hai người đang rất lo cho anh Hank vì không thấy chút tin tức nào từ anh ấy cả - vì thế không muốn ra ngoài ăn tối mà sẽ ở lại khách sạn gọi người phục vụ lên phòng.
Cũng tốt thôi, hôm nay mình cũng có quá nhiều chuyện rồi.
Vẫn là thứ Năm, 9 giớ tối
Thầy Gianini đã chuyển về nhà mình cùng với tất cả đồ đạt của thầy. Mình đã chơi đến 9 ván bóng đá và giờ thì cổ tay mình đang nhức kinh khủng.
Mình cũng không cảm thấy lạ lẫm lắm với ý nghĩ thầy G sẽ chuyển hẳn về sống ở đây. Vì dù sao trước giờ thầy G toàn ở nhà mình mà. Khác biệt duy nhất có lẽ là cái TV to oành cùng cái bàn bóng đá, cái máy điện tử và bộ trống gõ đang đặt ở góc phòng - nơi trước đây mẹ hay để bức tượng bán thân bằng đồng của Elvis.
Mình thích nhất cái máy điện tử. Nó có tên là Motorcycle Gang với rất nhiều hình vẽ miêu tả về các thiên sứ địa ngục nhấp nhổm trên đó. Khi ném quả bóng vào trong đó máy cái máy sẽ phát ra tiếng ồn như tiếng của động cơ xe máy.
Lúc nhìn thấy cái máy đó mẹ chỉ đứng khựng một chỗ và lắc đầu.
Thầy Gianini nói kể từ hôm nay mình có thể gọi thầy ấy là chú Frank vì dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi. Nhưng mình chịu thôi. Mình thường chỉ nói trông không kiểu "Cháu đi đây", "Chú đưa dùm cháu miếng pho mát" và "Chú thấy cái điều khiển TV đâu không?"
Thấy không? Đâu nhất thiết phải gọi tên ra đâu. Mình thật là thông minh.
Tất nhiên chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó. Vấn đề là thứ Bảy này cái đám cưới đình đám kia vẫn sẽ được tiến hành và mẹ thì vẫn không mảy may có chút ý định nào đến buổi tiệc đó.
Nhưng khi mình hỏi mẹ về chuyện đó mẹ chỉ mỉm cười đầy bí ẩn và nói: "Con không phải lo về chuyện đó, Mia ạ".
Nhưng mà không lo làm sao được cơ chứ? Buổi lễ duy nhất chắc chắn bị huỷ bỏ đó là buổi đăng kí kết hôn tại Toà thị chính của mẹ và thầy G. Mình đã ướm hỏi ý mẹ xem mẹ và thầy có còn cần mình đóng giả là Toà thương mại nữa không? Để mình còn bắt tay vào cắt dán bộ trang phục đó nhưng thử đoán xem mẹ nói gì? "Mẹ nghĩ chúng ta nên tạm hoãn chuyện đó lại con ạ."
Nhìn ánh mắt của mẹ lúc nói câu đó mình có thể nhận ra rằng mẹ không muốn nói tiếp về chuyện đó. Vì thế mình đã leo lên gác và gọi điện cho Lilly. Giờ là lúc cậu ấy cần phải cho mình một lời giải thích hợp lý về chuyện của cậu ấy với anh Hank.
Nhưng điện thoại nhà Lilly đang bận. Chắc là Lilly hoặc anh Michael, hoặc cả hai đang lên mạng. Mình liều nhắn tin cho Lilly và thấy cậu ấy trả lời ngay tức khắc.
FtLouie: Lilly, cậu và anh Hank hôm nay biến đi đâu thế? Đừng nói dối là hai người không đi với nhau.
>
WmnRule: Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.
>
FtLouie: Nếu cậu vẫn còn muốn níu kéo lại bạn trai của mình thì cậu nên có một lời giải thích cho hợp lý.
>
WmnRule: Mình có lời giải thích vô cùng hợp lý, khỏi lo. Nhưng mình sẽ không kể cho cậu nghe đâu. Mất công cậu lại đi bô lô ba la với cô Beverly Bellerieve… à với cả 22 triệu khán giả nữa chứ.
>
FtLoiue: Cậu thật quá quắc, Lilly! Nghe này, mình chỉ đang lo lắng cho cậu thôi. Cậu đâu phải là đứa hay bỏ tiết. Còn cuốn sách viết về cái xã hội trong lòng trường học của cậu nữa. Cậu đã để lỡ khá nhiều tư liệu cho cuốn sách đấy.
>
WmnRule: Vậy à? Có chuyện gì hay ho đáng để ghi chép lại sao?
>
FtLouie: Hôm nay có mấy anh chị khoá trên lẻn vào phòng giáo viên và vứt túi lòng lợn vào trong cái tủ lạnh mini của các thầy cô.
>
WmnRule: Ối tiếc quá mình đã không được chứng kiến vụ đó. Còn chuyện gì xảy ra nữa không Mia? Vì bây giờ mình đang bận tìm kiếm ít tư liệu trên mạng.
Chuyện gì xảy ra nữa không ư? Có đó! Cậu có biết hẹn hò hai người con trai cùng một lúc là không tốt không hả Lilly? Nhất là trong khi mấy đứa bạn của cậu thậm chí một người thôi cũng chẳng có. Chẳng nhẽ cậu ấy không thấy bản thân đang rất ít kỉ và hẹp hòi sao?
Tuy nhiên mình không viết mấy cái suy nghĩ đó ra. Thay vào đó mình viết:
FtLouie: Boris rất buồn Lilly ạ. Cậu ấy chắc đã nghi ngờ cái gì đó.
>
WmnRule: Boris cần phải hiểu là tình cảm cần phải được xây dựng trên nền tảng lòng tin. Cậu ấy nên ghi nhớ điều đó Mia ạ.
Tất nhiên là mình hiểu Lilly đang ám chỉ đến mối quan hệ của hai bọn mình - giữa Lilly và mình. Nhưng nếu nghĩ rộng ra thì câu nói đó không chỉ nói đến mối quan hệ giữa Lilly và Boris, Lilly và mình mà nó còn áp dụng được cho mối quan hệ giữa mình và Bố, mình và Mẹ, mình và… tất cả mọi người.
Liệu đây có phải là điều sâu sắc nhất mà mình vừa ngộ ra được không? Mính có nên viết vào Nhật kí tiếng Anh không nhỉ?
Đột nhiên dòng suy nghĩ của mình bị cắt ngang bởi một tin nhắn mới. Từ chính Jo-C-rox!!!
JoCrox: Chúng ta sẽ gặp nhau lúc đi xem Rocky Horror chứ?
Ôi chúa ơi! Ôi CHÚA ơi! ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!!
Jo-C-Rox sẽ đi xem Rocky Horror vào thứ Bảy tới!
Anh Michael cũng thế!
Chỉ có một câu trả lời hợp lý nhất cho sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ này:
Jo-C-rox chính là anh Michael. Anh Michael chính là Jo-C-rox
CHẮC CHẮN. CHẮC CHẮN.
Đúng không???
Mình không biết phải làm gì nữa. Mình chỉ muốn chạy khắp phòng, hét thật to và cười phá lên vì hạnh phúc.
Nhưng mình đã không làm vậy, không hiểu sao mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi lại trước màn hình vi tính và gõ tiếp:
FtLouie: Mình cũng hy vọng thế
Không thể tin nổi. Thật sự không thể tin nổi. Anh Michael chính là Jo-C-rox.
Đúng không????
Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây??????????Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ Đại số
Anh Michael sáng nay không đi xe cùng tụi mình. Lilly nói anh ấy đột nhiên có việc bận, cần phải hoàn thành cho kịp bài tập để nộp hôm nay.
Nhưng mình tự hỏi không biết có phải vì anh ấy quá sợ phải đối mặt với mình sau khi thú nhận mình là Jo-C-Rox không.
Anh ý không trực tiếp nói ra nhưng cũng đã ám chỉ như vậy.
Đúng không??????
Tuồi của ông Howell nhiều gấp 3 lần tuổi của Gilligan. Hai người cách nhau 48 tuổi. Hỏi ông Howell Và Gilligan bao nhiêu tuổi?
T= Gilligan
3T = ông Howell
3T-T=48
2T=48
T=24
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ NK&TN
OK.
Mình sẽ không bao giờ nghi kị hay ngờ vực hay đánh giá thấp về Lilly Moscovitz nữa. Mình cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Lilly nữa, tất cả những gì cậu ấy làm đều xuất phát từ lòng nhiệt thành và lòng hảo tâm cao cả. Xin thề!
Mọi chuyện xảy ra vào giữa trưa hôm nay.
Tất cả đều đang ngồi quây quần với nhau quanh bàn ăn - mình, vệ sĩ của mình, Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ấy, Lilly, Boris, Shameeka và Ling Su. Anh Michael thì tất nhiên là ngồi với mấy người ở CLB Máy tính rồi.
Shameeka đang rầu rĩ đọc cho tụi mình nghe danh sách trường nữ ở New Hampshire mà bố cậu ấy đã chấm. Càng nghe càng thấy tội nghiệp cho Shameeka và giận bản thân vì cái tội lắm mồm.
Bỗng có một cái bóng bao trùm lên chiếc bàn nhỏ của tụi mình.
Tất cả đều đồng loạt ngước nhìn lên.
Trong tic tắc mình cứ ngỡ đó là vị thần Hy Lạp Messiah mà Lilly thường kể cho mình nghe.
Nhưng hoá ra đó nào phải là vị thần gì đâu, chỉ là ông anh họ Hank của mình thôi.
Có điều hôm nay trông anh ấy thật khác với mọi ngày. Anh ấy mặc nguyên một cây đen, áo len cash-mere đen bên trong còn bên ngoài khoác một cái áo da đen. Cái quần bò đen xem ra càng làm nổi bật đôi chân dài và thẳng tắp của anh Hank. Mái tóc vàng đã được cắt gọn và vuột gel cẩn thận. Thế là trông ông anh họ y xì phoọc Keanu Reeves trong phim Ma Trận. Mình đã ngờ anh ấy vừa bước ra từ trường quay phim Ma Trận, nếu không nhìn thấy đôi bốt kiểu cao bồi đắt tiền trên chân anh ấy.
Mình không hề tưởng tượng khi thấy tất cả quán quay lại trầm trồ thán phục khi anh Hank với tay lấy ghế ngồi xuống bàn tụi mình - cái bàn àm mọi ngưởi vẫn gọi là "đại bản doanh của lũ dị hợm".
"Chào em, Mia" - anh Hank cười rất tươi với mình.
Mình vẫn không nói được câu nào, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ý. Không phải chí vì bộ áo thời thượng… mà có gì đó khác lạ toát ra từ anh ấy. Và anh ấy có mùi hương… rất dễ chịu.
"Sao rồi, chuyện đó thế nào rồi anh?" - Lilly vừa nói vừa lấy tay quệt phần kem tươi trong cuốc nước của mình ra.
Anh Hank nháy kắt hấp háy nói: "Ừm… Em đang nhìn thấy người mẫu mới nhất của đồ lót nam của hãng Calvin Klein".
"Hmmm… Tốt quá!" - Lilly vừa nói vừa mút bàn tay nhoe nhoét kem tươi.
"Tất cả là nhờ co em, Lilly. Nếu không có em chắc họ sẽ không đời nào chịu kí với anh đâu" - anh Hank nói.
Rồi, mình nhận ra rồi. Điều khác biệt mình thấy ở anh Hank hôm nay chính là anh ấy không còn là một gã nông dân vùng Indiana
"Anh Hank, chúng ta đã nói về chuyện đó rồi mà. Những gì anh đạt được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào khả năng của anh. Em giúp anh chỉ là ra một số điều thôi"- Lilly xua tay.
Rồi anh Hank quay sang mình, đôi mắt xanh da trời của anh ấy hơi ươn ướt.
"Cô bạn Lilly của em đã làm một điều mà xưa nay chưa từng có ai al2m với anh" - anh ấy nói.
Mình ném bẹt về phía Lilly một cái nhìn đầy miệt thị.
Mình biết mà. Mình biết là hai người đã ngủ với nhau mà. Lilly đã không còn trong trắng nữa vậy mà cậu ấy chẳng buồn tâm sự cho mình nghe.
Nhưng rồi anh Hank nói tiếp: "Cô ấy đã tin tưởnh anh , Mia ạ. Tin tưởng vào anh đủ giúp anh theo đouổi ước mơ của mình… một ước mơ mà anh luôn ao ước từ hồi bé. Rất nhiều gnười - kể cả ông bà đều nói anh rằng đó là một ước mơ viễn vông. Họ bảo anh hãy từ bỏ mong muốn đó đi và rằng điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra được. Nhưng khi anh kể cho Lilly nghe về ước mơ đó cô ấy đã giơ tay ra…" - nói rồi anh Hank chìa tay ra để miêu tả cho thêm phần sinh động, mình thấy móng tay của anh ấy đã được cắt giũa cẩn thận - "và nói hãy đi với em, anh Hank. Em sẽ giúp anh thực hiện được ước mơ đó".
Anh Hank đã bỏ tay xuống và nói tiếp: "Mọi người biết chuyện gì đã xảy ra không?".
Tất cả bọn mình - ngoại trừ Lilly vẫn đang thong dong ngồi ăn - đều mắt chữ A mồm chử O, quá sốc không một ai nói nên lời.
Mà anh Hank cũng chẳng buồn đợi câu trả lời của bọn mình. Anh ấy kể tuốt luốt: "Điều thần kỳ đã xảy ra. Ngày hôm nay. Ước mơ của anh đã thành hiện thực. Công ty quản lý người mẫu Elite đã kí hợp đồng với anh. Anh hiện là siêu mãu nam mới nhất trong tập đoàn của họ".
Bọn mình vẫn không thốt ra được câu nào, chỉ biết ngồi đó chớp mắt lia lịa.
"Và anh phải nợ cô ấy về điều kì diệu trên" - anh Hank quay qua Lilly nói.
Giờ mới là chuyện sốc nhất: Anh Hank đứng dậy khỏi cái ghế của mình, đi về phía Lilly - người vẫn đang hồn nhiên uống nước, không nghi ngờ chuyện gì cả - và kéo cậu ấy đứng lên.
Và rồi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người - trong đó có cả con nhỏ Lana Weinberger và lũ bạn trong đội cỗ vũ đang ngồi ở cái bàn đối diện - ông anh họ yêu dấu của mình đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Lilly Moscovitz.
Sau một lúc anh ấy mới chịu buông cậu ấy ra, còn Lilly trông như vừa bị điện giật nghìn Vôn, ngã phịch xuống ghế trong trạng thái cứng đơ, chỉ thiếu khói bốc lên phe phẩy từ đỉnh đầu. Kế đó anh Hank chỉnh lại cái áo ve da và quay sang mình.
"Mia, em về nói với ngoại là chắc ông bà phải tìm người thay thế anh ở cửa hàng. Anh sẽ không bao giờ quay trở lại Versaille nữa đâu. Không bao giờ".
Nói rồi anh ấy hùng dũng ra khỏi tiệm cà phê, giống như một cao bồi oai vệ bước ra khỏi trận đâu mà anh ta là người chiến thắng vẻ vang.
Mà đúng hơn là anh ấy mới bắt đầu sải bước chân ra phía cửa. Thật may cho anh Hank là anh ấy bước không được nhanh cho lắm.
Bởi vì một trong số những người vừa được chứng kiến nụ hôn nồng cháy của anh ấy dành cho Lilly không phải ai khác mà chính là Boris Pelkowski.
Là Boris Pelkowski - với cái áo len dắt trong quần - đã đứng bật dậy nói: "Không nhanh thế đâu, anh bạn".
Không biết có phải Boris vừa mới xem phim Top Gun không nữa nhưng cái từ anh bạn phát ra từ mồm cậu ta nghe sặc mùi đe doạ, mặc dù vẫn không thoát khỏi cái giọng Nga đặc sệt.
Anh Hank vẫn tiếp tục bước đi. Chẳng hiểu có phải vì anh ấy không nghe thấy Boris, hay là vì anh ấy không muốn một tên thần đông âm nhạc nhỏ con làm hỏng mất màn ra đi đậm chất anh hùng ca của mình.
Đột nhiên Boris làm một chuyện cực kì thất sách. Cậu ấy nhảy bổ ra và túm lấy anh Hank và nói: "Người mày vừa hôn mùi mẫn đó chính là bạn gái của tao, thằng oắt con bảnh choẹ ạ".
Đúng vậy, cậu ấy nói chính xác từng từ như vậy đó. Ôi thật lãng mạn làm sao. Giá như có ai đó (OK, giá như anh Michael) nói câu tương tự về mình nhỉ. Không phải là cô gái giống-Josie-nhất mà anh ấy từng gặp, mà là cô gái của anh ấy. Boris đã nhận Lilly là cô gái của cậu ấy! Chưa có người con trai nào gọi mình là cô gái của anh ấy! Mình biết mọi người vẫn luôn đòi quyền bình đẳng nam nũ và r8àng phụ nữ không phải là vật sở hữu của đàn ông nhưng rõ ràng khi nghe một chàng trai tuyên bố những câu như av65y mới mùi mẫn và ngọt ngào làm sao. Ôi! Giá mà có người (OK, giá mà anh Michael) nói mình là cô gái của anh ấy nhỉ!!!
Phản ứng của anh Hank chỉ là: "Hả?"
Và đột nhiên Boris tung năm đấm thẳng vào mặt anh Hank. Bốp!
À mà thực ra nghe không giống tiếp bốp cho lắm. Nghe giống tiếng huỵch thì đúng hơn. Rồi có tiếng xương kêu răng rắc. Tất cả bọn con gái rú lên khi cho rằng Boris đã làm hỏng khuôn mặt người mẫu bìa điển trai của anh Hank.
Nhưng rõ ràng họ chẳng việc gì phải lo lắngcả vì tiếng rắc đó là từ tay của Boris chứ không phải từ mặt của anh Hank. Anh ấy bước ra cửa hàng không một vết trầy xước. Còn Boris phải vào viện bó bột.
Điều đó có nghĩa là:
Tụi mình không còn phải chịu đựng những bản nhạ của Mahler nữa!
Vui quá!!!
Mình thật chẳng ra dáng một công chúa chút nào khi vui mừng trên nỗi bất hạnh của người khác như vậy!!!
Mình lại vừa phải chịu thêm một cú sốc nữa. Cuộc đời mình cứ liên tục phải đối mặt với hàng chuỗi sự kiện sốc lên sốc xuống. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ gửi gắm toàn bộ thần kinh cho bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mất thôi.
Khi mình đến khách sạn chiều nay để học làm công chúa, mình đã gặp ngoại - đúng vậy, ngoại - đang ngồi trên chiếc ghế bành nhỏ xíu màu hồng của bà nội, nhấm nháp tách tà.
"Ôi, nó lúc nào chẳng thế. Cứng đầu cứng cổ" - Ngoại nói.
Đảm bảo hai bà đang nói về mình. Mình ném cặp sách xuống và phụng phịu nói "Cháu không có".
Bà nội đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với ngoại, một tay cầm tách trà, tay kia cầm cái đĩa. Ở phía đằng sau, chú Vigo đang chạy lăng xăng, vừa đi vừa trả lời điện thoại: "Không, mấy lẵng hoa màu da cam là dành cho buổi tiệc cưới, còn hoa hồng là để trang trí ở chính giữa bàn… Đúng, đúng, tất nhiên món khai vị phải là đùi cứu rồi."
"Cháu đi vào phòng cái kiểu gì thế?" - Bà nạt mình bằng tiếng Pháp - "Một công chúa không được bao giờ cắt ngang câu chuyện của người lớn và càng không bao giờ được ném đồ. Giờ thì tới đây và chào ta cho đúng cách đi".
Mình đi lại và hôn bà vào hai bên mà, dĩ nhiên trong lòng chẳng thích chút nào. Sau đó đi qua phía ngoại và "hành lễ" y xì. Ngoại rúc rích cười và nói: "Đúng là kiểu cách của người châu Âu!".
Bà nội nói, vẫn dùng tiếng Pháp: "Giờ thì ngồi xuống và mời bà ngoại ăn bánh quy đi".
Mình ngoan ngoãn ngồi xuống và lấy bánh mời bà ngoại anh như cách nội vẫn dạy. Đó, mình có phải là đứa cứng đầu cứng cổ đâu.
Ngoại lạ cười rinh rích lúc chìa tay lấy miếng bánh. Ngón tay út của ngoại cong cong xỉa lên trời: "Cảm ơn cháu yêu".
"Chúng ta đang nói đến đâu rồi bà Shirley nhỉ"- Bà nội nói bằng tiếng Anh.
"À vâng, tôi đang nói nó lúc nào cũng vậy. Cố chấp vô cùng. Tôi không ngạc nhiên khi nó phản đối cái đám cưới này. Không một tẹo nào luôn."
À, thì ra không phải đang nói về mình mà về…
"Ý tôi là ngày xưa, thú thực là chúng tôi không hề ủng hộ chuyện có con của Helen. Nó không hề cho chúng tôi biết cậu ấy là một hoàng tử. Nếu biết sớm chắc chắn chúng tôi đã động viên con bé làm đám cưới rồi".
"Cũng dễ hiểu thôi" - Bà nội lẩm bẩm.
"Nhưng lần này chúng tôi thực sự rất vui. Frank là một người đàn ông tốt".
"Vậy thí chúng ta thông nhất là đám cưới này bắt buộc - và sẽ phải được tổ chức" - Bà nội nói.
"Ồ, chắc chắn rồi" - Ngoại hưởng ứng với vẻ mừng rỡ khó che giấu.
Mình đã nghĩ rằng hai bà sẽ nhổ nước bọt vào tay và bắt tay nhau, cách người Indiana cổ vẫn thường làm. Anh Hank đã dạy mình.
Nhưng hai bà chỉ quay ra nhấp một ngụm trà.
Chắc chắn chẳng ai buồn quan tâm ý kiến của mình nhưng mình vẫn cứ hắng giọng.
"Amelia" - Bà cảnh cáo bằng tiếng Pháp - "Cháu đừng nghĩ đến chuyện đó".
Nhưng đã qua muộn, mình đã kịp nói: "Mẹ cháu không muốn…"
"Vigo, anh đã mang đôi giày đó đến chưa? Đôi để đi với chiếc váy dạ hội của công chúa đó" - Bà quay ra gọi chú Vigo.
Chú Vigo không hiểu từ đâu đã chạy vọt ra, trên tay là đôi giày vải satanh màu hồng đẹp chưa từng thấy. Trên mũi giày đính mấy bông hồng nhỏ li ti, cực kì hợp với cái váy phù dâu của mình.
"Cháu không thấy đẹp sao? Cháu ướm thử đi" - chú Vigo chìa đôi giày ra trước mặt mình.
Thật là độc ác. Rõ ràng đã có sự sắp đặt từ trước.
Là chú định của bà chứ còn ai vào đây nữa.
Nhưng mình biết làm gì đây? Mình không thể cưỡng lại được. Đôi giày vừa như in và phải thừa nhận đi vào chân mình trông rất đẹp. Trông cái chân quá khổ của mình như thon nhỏ đi đến hai số ý. Mình rất nóng lòng được diện đôi giày đó cùng với bộ váy công chúa. Có lẽ nếu buổi đám cưới bị huỷ bỏ thì mình sẽ diện đến vũ hội của trường. Nếu mọi chuyện với Jo-C-Rox ổn thoả, tất nhiên.
"Nếu phải trả chúng lại thì thật xấu hổ" - Bà vừa thở dài vừa nói - "Vì mẹ cháu đang tỏ ra rất cố chấp".
Mẹ đâu có cố chấp đâu.
" Cháu không thể giữ chúng lại dùng cho dịp khác sao?" - Mình rụt rè hỏi, trong lòng thầm mong bà đồng ý.
"Ồ, tất nhiên là không được. Màu hồng không phù hợp với bất cứ dịp lễ nào ngoài đám cưới cả" - Bà nói.
Tại sao mấy chuyện kiểu này toàn rơi vào mình chứ?
Khi bài học của mình kết thúc - hôm nay nào có học được gì ngoài việc ngồi đó nghe hai bà ta thán về việc con cái ( và cháu chắt) của mình toàn là những đứa không biết nghe lời - Bà nội đứng lên nói với ngoại "Vậy chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng không bà Shirley?"
Ngoại khoan thai mỉm cười: "Ồ, tất nhiên rồi, thưa nữ hoàng".
Sao mình cứ cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ đang sắp xảy ra thế nhỉ. Càng nghĩ càng thấy bố chẳng làm được gì giúp mẹ thoát ra khỏi tình cảnh trớ trêu này. Bà nói xe limo sẽ chờ sẵn bên ngoài nhà mình vào thứ Bảy tới để đón mình, mẹ và thấy Gianini. Chắc bà phải hiểu rằng việc mẹ từ chối không chịu lên xe đồng nghĩa với việc sẽ không có đám cưới nào cả.
Chắc mình phải tự lo việc này thôi. Mặc dù bố nói chắc như đinh đóng cột với mình là mọi chuyện vẫn nằm trong vùng kiểm soát của bố nhưng người bố đang đối phó ở đây là bà. Là BÀ, chứ không phải chuyện đùa đâu!!!
Trên đường về khách sạn mình tìm mọi cách moi tin từ ngoại - về cái âm mưu gì đó giữa ngoại và bà khi hai người nói "hiểu nhau".
Nhưng ngoại nhất quyết không tiết lộ tới nửa lời… trừ việc ngoại nói ngoại rất mệt - sau khi dành cả ngày ngao du khắp thành phố. Chưa kể hai người đang rất lo cho anh Hank vì không thấy chút tin tức nào từ anh ấy cả - vì thế không muốn ra ngoài ăn tối mà sẽ ở lại khách sạn gọi người phục vụ lên phòng.
Cũng tốt thôi, hôm nay mình cũng có quá nhiều chuyện rồi.
Vẫn là thứ Năm, 9 giớ tối
Thầy Gianini đã chuyển về nhà mình cùng với tất cả đồ đạt của thầy. Mình đã chơi đến 9 ván bóng đá và giờ thì cổ tay mình đang nhức kinh khủng.
Mình cũng không cảm thấy lạ lẫm lắm với ý nghĩ thầy G sẽ chuyển hẳn về sống ở đây. Vì dù sao trước giờ thầy G toàn ở nhà mình mà. Khác biệt duy nhất có lẽ là cái TV to oành cùng cái bàn bóng đá, cái máy điện tử và bộ trống gõ đang đặt ở góc phòng - nơi trước đây mẹ hay để bức tượng bán thân bằng đồng của Elvis.
Mình thích nhất cái máy điện tử. Nó có tên là Motorcycle Gang với rất nhiều hình vẽ miêu tả về các thiên sứ địa ngục nhấp nhổm trên đó. Khi ném quả bóng vào trong đó máy cái máy sẽ phát ra tiếng ồn như tiếng của động cơ xe máy.
Lúc nhìn thấy cái máy đó mẹ chỉ đứng khựng một chỗ và lắc đầu.
Thầy Gianini nói kể từ hôm nay mình có thể gọi thầy ấy là chú Frank vì dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi. Nhưng mình chịu thôi. Mình thường chỉ nói trông không kiểu "Cháu đi đây", "Chú đưa dùm cháu miếng pho mát" và "Chú thấy cái điều khiển TV đâu không?"
Thấy không? Đâu nhất thiết phải gọi tên ra đâu. Mình thật là thông minh.
Tất nhiên chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó. Vấn đề là thứ Bảy này cái đám cưới đình đám kia vẫn sẽ được tiến hành và mẹ thì vẫn không mảy may có chút ý định nào đến buổi tiệc đó.
Nhưng khi mình hỏi mẹ về chuyện đó mẹ chỉ mỉm cười đầy bí ẩn và nói: "Con không phải lo về chuyện đó, Mia ạ".
Nhưng mà không lo làm sao được cơ chứ? Buổi lễ duy nhất chắc chắn bị huỷ bỏ đó là buổi đăng kí kết hôn tại Toà thị chính của mẹ và thầy G. Mình đã ướm hỏi ý mẹ xem mẹ và thầy có còn cần mình đóng giả là Toà thương mại nữa không? Để mình còn bắt tay vào cắt dán bộ trang phục đó nhưng thử đoán xem mẹ nói gì? "Mẹ nghĩ chúng ta nên tạm hoãn chuyện đó lại con ạ."
Nhìn ánh mắt của mẹ lúc nói câu đó mình có thể nhận ra rằng mẹ không muốn nói tiếp về chuyện đó. Vì thế mình đã leo lên gác và gọi điện cho Lilly. Giờ là lúc cậu ấy cần phải cho mình một lời giải thích hợp lý về chuyện của cậu ấy với anh Hank.
Nhưng điện thoại nhà Lilly đang bận. Chắc là Lilly hoặc anh Michael, hoặc cả hai đang lên mạng. Mình liều nhắn tin cho Lilly và thấy cậu ấy trả lời ngay tức khắc.
FtLouie: Lilly, cậu và anh Hank hôm nay biến đi đâu thế? Đừng nói dối là hai người không đi với nhau.
>
WmnRule: Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.
>
FtLouie: Nếu cậu vẫn còn muốn níu kéo lại bạn trai của mình thì cậu nên có một lời giải thích cho hợp lý.
>
WmnRule: Mình có lời giải thích vô cùng hợp lý, khỏi lo. Nhưng mình sẽ không kể cho cậu nghe đâu. Mất công cậu lại đi bô lô ba la với cô Beverly Bellerieve… à với cả 22 triệu khán giả nữa chứ.
>
FtLoiue: Cậu thật quá quắc, Lilly! Nghe này, mình chỉ đang lo lắng cho cậu thôi. Cậu đâu phải là đứa hay bỏ tiết. Còn cuốn sách viết về cái xã hội trong lòng trường học của cậu nữa. Cậu đã để lỡ khá nhiều tư liệu cho cuốn sách đấy.
>
WmnRule: Vậy à? Có chuyện gì hay ho đáng để ghi chép lại sao?
>
FtLouie: Hôm nay có mấy anh chị khoá trên lẻn vào phòng giáo viên và vứt túi lòng lợn vào trong cái tủ lạnh mini của các thầy cô.
>
WmnRule: Ối tiếc quá mình đã không được chứng kiến vụ đó. Còn chuyện gì xảy ra nữa không Mia? Vì bây giờ mình đang bận tìm kiếm ít tư liệu trên mạng.
Chuyện gì xảy ra nữa không ư? Có đó! Cậu có biết hẹn hò hai người con trai cùng một lúc là không tốt không hả Lilly? Nhất là trong khi mấy đứa bạn của cậu thậm chí một người thôi cũng chẳng có. Chẳng nhẽ cậu ấy không thấy bản thân đang rất ít kỉ và hẹp hòi sao?
Tuy nhiên mình không viết mấy cái suy nghĩ đó ra. Thay vào đó mình viết:
FtLouie: Boris rất buồn Lilly ạ. Cậu ấy chắc đã nghi ngờ cái gì đó.
>
WmnRule: Boris cần phải hiểu là tình cảm cần phải được xây dựng trên nền tảng lòng tin. Cậu ấy nên ghi nhớ điều đó Mia ạ.
Tất nhiên là mình hiểu Lilly đang ám chỉ đến mối quan hệ của hai bọn mình - giữa Lilly và mình. Nhưng nếu nghĩ rộng ra thì câu nói đó không chỉ nói đến mối quan hệ giữa Lilly và Boris, Lilly và mình mà nó còn áp dụng được cho mối quan hệ giữa mình và Bố, mình và Mẹ, mình và… tất cả mọi người.
Liệu đây có phải là điều sâu sắc nhất mà mình vừa ngộ ra được không? Mính có nên viết vào Nhật kí tiếng Anh không nhỉ?
Đột nhiên dòng suy nghĩ của mình bị cắt ngang bởi một tin nhắn mới. Từ chính Jo-C-rox!!!
JoCrox: Chúng ta sẽ gặp nhau lúc đi xem Rocky Horror chứ?
Ôi chúa ơi! Ôi CHÚA ơi! ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!!
Jo-C-Rox sẽ đi xem Rocky Horror vào thứ Bảy tới!
Anh Michael cũng thế!
Chỉ có một câu trả lời hợp lý nhất cho sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ này:
Jo-C-rox chính là anh Michael. Anh Michael chính là Jo-C-rox
CHẮC CHẮN. CHẮC CHẮN.
Đúng không???
Mình không biết phải làm gì nữa. Mình chỉ muốn chạy khắp phòng, hét thật to và cười phá lên vì hạnh phúc.
Nhưng mình đã không làm vậy, không hiểu sao mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi lại trước màn hình vi tính và gõ tiếp:
FtLouie: Mình cũng hy vọng thế
Không thể tin nổi. Thật sự không thể tin nổi. Anh Michael chính là Jo-C-rox.
Đúng không????
Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây??????????Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ Đại số
Anh Michael sáng nay không đi xe cùng tụi mình. Lilly nói anh ấy đột nhiên có việc bận, cần phải hoàn thành cho kịp bài tập để nộp hôm nay.
Nhưng mình tự hỏi không biết có phải vì anh ấy quá sợ phải đối mặt với mình sau khi thú nhận mình là Jo-C-Rox không.
Anh ý không trực tiếp nói ra nhưng cũng đã ám chỉ như vậy.
Đúng không??????
Tuồi của ông Howell nhiều gấp 3 lần tuổi của Gilligan. Hai người cách nhau 48 tuổi. Hỏi ông Howell Và Gilligan bao nhiêu tuổi?
T= Gilligan
3T = ông Howell
3T-T=48
2T=48
T=24
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ NK&TN
OK.
Mình sẽ không bao giờ nghi kị hay ngờ vực hay đánh giá thấp về Lilly Moscovitz nữa. Mình cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Lilly nữa, tất cả những gì cậu ấy làm đều xuất phát từ lòng nhiệt thành và lòng hảo tâm cao cả. Xin thề!
Mọi chuyện xảy ra vào giữa trưa hôm nay.
Tất cả đều đang ngồi quây quần với nhau quanh bàn ăn - mình, vệ sĩ của mình, Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ấy, Lilly, Boris, Shameeka và Ling Su. Anh Michael thì tất nhiên là ngồi với mấy người ở CLB Máy tính rồi.
Shameeka đang rầu rĩ đọc cho tụi mình nghe danh sách trường nữ ở New Hampshire mà bố cậu ấy đã chấm. Càng nghe càng thấy tội nghiệp cho Shameeka và giận bản thân vì cái tội lắm mồm.
Bỗng có một cái bóng bao trùm lên chiếc bàn nhỏ của tụi mình.
Tất cả đều đồng loạt ngước nhìn lên.
Trong tic tắc mình cứ ngỡ đó là vị thần Hy Lạp Messiah mà Lilly thường kể cho mình nghe.
Nhưng hoá ra đó nào phải là vị thần gì đâu, chỉ là ông anh họ Hank của mình thôi.
Có điều hôm nay trông anh ấy thật khác với mọi ngày. Anh ấy mặc nguyên một cây đen, áo len cash-mere đen bên trong còn bên ngoài khoác một cái áo da đen. Cái quần bò đen xem ra càng làm nổi bật đôi chân dài và thẳng tắp của anh Hank. Mái tóc vàng đã được cắt gọn và vuột gel cẩn thận. Thế là trông ông anh họ y xì phoọc Keanu Reeves trong phim Ma Trận. Mình đã ngờ anh ấy vừa bước ra từ trường quay phim Ma Trận, nếu không nhìn thấy đôi bốt kiểu cao bồi đắt tiền trên chân anh ấy.
Mình không hề tưởng tượng khi thấy tất cả quán quay lại trầm trồ thán phục khi anh Hank với tay lấy ghế ngồi xuống bàn tụi mình - cái bàn àm mọi ngưởi vẫn gọi là "đại bản doanh của lũ dị hợm".
"Chào em, Mia" - anh Hank cười rất tươi với mình.
Mình vẫn không nói được câu nào, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ý. Không phải chí vì bộ áo thời thượng… mà có gì đó khác lạ toát ra từ anh ấy. Và anh ấy có mùi hương… rất dễ chịu.
"Sao rồi, chuyện đó thế nào rồi anh?" - Lilly vừa nói vừa lấy tay quệt phần kem tươi trong cuốc nước của mình ra.
Anh Hank nháy kắt hấp háy nói: "Ừm… Em đang nhìn thấy người mẫu mới nhất của đồ lót nam của hãng Calvin Klein".
"Hmmm… Tốt quá!" - Lilly vừa nói vừa mút bàn tay nhoe nhoét kem tươi.
"Tất cả là nhờ co em, Lilly. Nếu không có em chắc họ sẽ không đời nào chịu kí với anh đâu" - anh Hank nói.
Rồi, mình nhận ra rồi. Điều khác biệt mình thấy ở anh Hank hôm nay chính là anh ấy không còn là một gã nông dân vùng Indiana
"Anh Hank, chúng ta đã nói về chuyện đó rồi mà. Những gì anh đạt được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào khả năng của anh. Em giúp anh chỉ là ra một số điều thôi"- Lilly xua tay.
Rồi anh Hank quay sang mình, đôi mắt xanh da trời của anh ấy hơi ươn ướt.
"Cô bạn Lilly của em đã làm một điều mà xưa nay chưa từng có ai al2m với anh" - anh ấy nói.
Mình ném bẹt về phía Lilly một cái nhìn đầy miệt thị.
Mình biết mà. Mình biết là hai người đã ngủ với nhau mà. Lilly đã không còn trong trắng nữa vậy mà cậu ấy chẳng buồn tâm sự cho mình nghe.
Nhưng rồi anh Hank nói tiếp: "Cô ấy đã tin tưởnh anh , Mia ạ. Tin tưởng vào anh đủ giúp anh theo đouổi ước mơ của mình… một ước mơ mà anh luôn ao ước từ hồi bé. Rất nhiều gnười - kể cả ông bà đều nói anh rằng đó là một ước mơ viễn vông. Họ bảo anh hãy từ bỏ mong muốn đó đi và rằng điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra được. Nhưng khi anh kể cho Lilly nghe về ước mơ đó cô ấy đã giơ tay ra…" - nói rồi anh Hank chìa tay ra để miêu tả cho thêm phần sinh động, mình thấy móng tay của anh ấy đã được cắt giũa cẩn thận - "và nói hãy đi với em, anh Hank. Em sẽ giúp anh thực hiện được ước mơ đó".
Anh Hank đã bỏ tay xuống và nói tiếp: "Mọi người biết chuyện gì đã xảy ra không?".
Tất cả bọn mình - ngoại trừ Lilly vẫn đang thong dong ngồi ăn - đều mắt chữ A mồm chử O, quá sốc không một ai nói nên lời.
Mà anh Hank cũng chẳng buồn đợi câu trả lời của bọn mình. Anh ấy kể tuốt luốt: "Điều thần kỳ đã xảy ra. Ngày hôm nay. Ước mơ của anh đã thành hiện thực. Công ty quản lý người mẫu Elite đã kí hợp đồng với anh. Anh hiện là siêu mãu nam mới nhất trong tập đoàn của họ".
Bọn mình vẫn không thốt ra được câu nào, chỉ biết ngồi đó chớp mắt lia lịa.
"Và anh phải nợ cô ấy về điều kì diệu trên" - anh Hank quay qua Lilly nói.
Giờ mới là chuyện sốc nhất: Anh Hank đứng dậy khỏi cái ghế của mình, đi về phía Lilly - người vẫn đang hồn nhiên uống nước, không nghi ngờ chuyện gì cả - và kéo cậu ấy đứng lên.
Và rồi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người - trong đó có cả con nhỏ Lana Weinberger và lũ bạn trong đội cỗ vũ đang ngồi ở cái bàn đối diện - ông anh họ yêu dấu của mình đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Lilly Moscovitz.
Sau một lúc anh ấy mới chịu buông cậu ấy ra, còn Lilly trông như vừa bị điện giật nghìn Vôn, ngã phịch xuống ghế trong trạng thái cứng đơ, chỉ thiếu khói bốc lên phe phẩy từ đỉnh đầu. Kế đó anh Hank chỉnh lại cái áo ve da và quay sang mình.
"Mia, em về nói với ngoại là chắc ông bà phải tìm người thay thế anh ở cửa hàng. Anh sẽ không bao giờ quay trở lại Versaille nữa đâu. Không bao giờ".
Nói rồi anh ấy hùng dũng ra khỏi tiệm cà phê, giống như một cao bồi oai vệ bước ra khỏi trận đâu mà anh ta là người chiến thắng vẻ vang.
Mà đúng hơn là anh ấy mới bắt đầu sải bước chân ra phía cửa. Thật may cho anh Hank là anh ấy bước không được nhanh cho lắm.
Bởi vì một trong số những người vừa được chứng kiến nụ hôn nồng cháy của anh ấy dành cho Lilly không phải ai khác mà chính là Boris Pelkowski.
Là Boris Pelkowski - với cái áo len dắt trong quần - đã đứng bật dậy nói: "Không nhanh thế đâu, anh bạn".
Không biết có phải Boris vừa mới xem phim Top Gun không nữa nhưng cái từ anh bạn phát ra từ mồm cậu ta nghe sặc mùi đe doạ, mặc dù vẫn không thoát khỏi cái giọng Nga đặc sệt.
Anh Hank vẫn tiếp tục bước đi. Chẳng hiểu có phải vì anh ấy không nghe thấy Boris, hay là vì anh ấy không muốn một tên thần đông âm nhạc nhỏ con làm hỏng mất màn ra đi đậm chất anh hùng ca của mình.
Đột nhiên Boris làm một chuyện cực kì thất sách. Cậu ấy nhảy bổ ra và túm lấy anh Hank và nói: "Người mày vừa hôn mùi mẫn đó chính là bạn gái của tao, thằng oắt con bảnh choẹ ạ".
Đúng vậy, cậu ấy nói chính xác từng từ như vậy đó. Ôi thật lãng mạn làm sao. Giá như có ai đó (OK, giá như anh Michael) nói câu tương tự về mình nhỉ. Không phải là cô gái giống-Josie-nhất mà anh ấy từng gặp, mà là cô gái của anh ấy. Boris đã nhận Lilly là cô gái của cậu ấy! Chưa có người con trai nào gọi mình là cô gái của anh ấy! Mình biết mọi người vẫn luôn đòi quyền bình đẳng nam nũ và r8àng phụ nữ không phải là vật sở hữu của đàn ông nhưng rõ ràng khi nghe một chàng trai tuyên bố những câu như av65y mới mùi mẫn và ngọt ngào làm sao. Ôi! Giá mà có người (OK, giá mà anh Michael) nói mình là cô gái của anh ấy nhỉ!!!
Phản ứng của anh Hank chỉ là: "Hả?"
Và đột nhiên Boris tung năm đấm thẳng vào mặt anh Hank. Bốp!
À mà thực ra nghe không giống tiếp bốp cho lắm. Nghe giống tiếng huỵch thì đúng hơn. Rồi có tiếng xương kêu răng rắc. Tất cả bọn con gái rú lên khi cho rằng Boris đã làm hỏng khuôn mặt người mẫu bìa điển trai của anh Hank.
Nhưng rõ ràng họ chẳng việc gì phải lo lắngcả vì tiếng rắc đó là từ tay của Boris chứ không phải từ mặt của anh Hank. Anh ấy bước ra cửa hàng không một vết trầy xước. Còn Boris phải vào viện bó bột.
Điều đó có nghĩa là:
Tụi mình không còn phải chịu đựng những bản nhạ của Mahler nữa!
Vui quá!!!
Mình thật chẳng ra dáng một công chúa chút nào khi vui mừng trên nỗi bất hạnh của người khác như vậy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.