Quyển 3 - Chương 14: Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 5h chiều, ở nhà
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Mình không hiểu vì sao mọi người không để cho mình yên.
Thật đấy. Có thể kì thi cuối kì kết thúc rồi, nhưng mình vẫn còn cả đống việc phải làm. Mình còn phải sắp hành lí nữa! Mọi người không biết là để chuẩn bị ra mắt toàn thể nhân dân của cái đất nước mà mình một ngày nào đó sẽ trị vì thì cần phải sắp rất nhiều hành lý ư?
Vậy mà, mọi người vẫn gọi điện thoại liên tục, viết email liên tục và thậm chí mò đến tận nhà.
Mình sẽ không nói chuyện với ai hết. Mình nghĩ mình đã nói rõ lắm rồi cơ mà. Mình sẽ không nói chuyện với Lilly, hay Tina, hay bố, hay thầy Gianini, hay mẹ và NHẤT LÀ anh Michael, mặc dù anh ấy đã gọi tới bốn lần.
Mình đang quá bận rộn!
Và cắm tai nghe thế này mình sẽ không nghe cả thấy tiếng đập cửa ấy chứ. Thật thoải mái!!!!
Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 5h30 chiều, cầu thang thoát hiểm
Con người phải có quyền riêng tư chứ. Nếu mình muốn ở trong phòng, khóa trái cửa lại và không ra ngoài hay tiếp xúc với bất cứ ai, thì mình phải được quyền làm như thế. Mọi người không thể gở bản lề cửa phòng mình và tháo rời nó ra được. Như thế là vi phạm quyền tự do cá nhân!
Nhưng mình đã nghĩ ra cách khác để chống đối. Mình đang ở bên ngoài cầu thang thoát hiểm. Ở ngoài này tuyết đang rơi. Chả còn ai đuổi theo mình cả!
May là mình đã mua mấy chiếc bút kiêm đèn pin, vì thế mình vẫn có thể viết. Mặt Trời đã lặn được một lúc rồi và mông mình cũng đang lạnh cóng. Nhưng ở ngoài này cũng khá thích, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi lộp cộp trên nóc cầu thang thoát hiểm, và thỉnh thoảng có tiếng còi xe. Thật thanh bình!
Mình chợt nhận ra: Mình cần nghỉ ngơi. Một kì nghỉ dài.
Ở Genovia có một bãi biển rất đẹp. Với bờ các trắng và hàng dừa xanh mát.
Rất tiếc là dù có đến đó cũng không bao giờ có thời gian tận hưởng cảnh đẹp bởi vì mình còn phải tham gia vào lễ đặt tên một loại tàu chiến gì đó hay đại loại như vậy.
Nhưng nếu mình sống ở Genovia... ý mình là, chuyển đến đó và sống luôn đó...
Tất nhiên mình sẽ nhớ mẹ. Mình đã tính đến chuyện đó rồi. Mẹ đã nhoài người ra khỏi cửa sổ khoảng hai mươi lần xin mình vào nhà hoặc ít nhất là mặc thêm áo khoác vào. Mẹ thật đáng yêu. Mình sẽ nhớ mẹ lắm.
Nhưng mẹ có thể tới Genovia thăm mình. Ít nhất là từ giờ cho tới khi được tám tháng . Đi lại bằng máy bay có lẽ hơi nguy hiểm. Nhưng mẹ có thể tới thăm mình sau khi sinh em bé mà.
Thầy G cũng được lắm! Thầy ấy vừa nhoài người ra hỏi xem thử mình có muốn ăn thử món thầy vừa làm không. Thầy đã bỏ hết thịt ra ngoài hộ mình rồi.
Thầy ấy thật tử tế. Thầy cũng có thể tới Genovia thăm mình.
Sống ở đấy hẳn sẽ thích lắm. Mình có thể chơi với bố mọi lúc. Một khi đã hiểu bố hơn thì thấy bố hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Bố cũng muốn mình ra khỏi cầu thang thoát hiểm ngay. Mình đoáng là mẹ vừa phải gọi điện cho bố. Bố nói bố rất tự hào về mình, vì buổi họp bào và điểm B- môn Đại số nữa. Bố muốn đưa mình đi ăn tối để chúc mừng. Bố nói bọn mình có thể tới nhà hàng Zen Palatte. Một nhà hàng ăn chay nổi tiếng. Bố thật dễ thương!
Nhưng đáng tiếc là chính bố là người đã ra lệnh cho chú Lars gở cửa phòng mình ra, nếu không mình đã đi ăn với bố rồi.
Ronnie, hàng xóm bên cạnh nhà mình, vừa nhìn ra cửa sổ và thấy mình. Giờ thì chị ấy muốn biết mình đang làm gì mà lại ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm vào giữa tháng 12 rét buốt thế này.
Mình nói mình muốn có không gian riêng và đây là cách duy nhất.
Ronnie nói: "Đừng nói dối chị, chả nhẽ chị không biết ngoài ấy thế nào sao."
Chị ấy nói mình sẽ chết rét nếu không mặc áo khoác và định đưa mình chiếc áo lông chồn của chị ấy. Mình đã lịch sự từ chối vì mình không thể khoác lên mình da của động vật chết được.
Thế rồi chị ấy cho mình mượn cái chân điện mà chị ý dùng để chặn vào khe hở bên dưới điều hòa. Vậy cũng tốt!
Chị Ronnie chuẩn bị đi chơi. Nhìn chị ý trang điểm cũng vui. Trong khi trang điểm, chị ý vẫn tiếp tục nói chuyện với mình qua ô cửa sổ. Chị ý hỏi có phải mình gặp rắc rối ở trường nên mới ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm như thế không, và mình trả lời là đúng. Chị ý hỏi là rắc rối gì và mình đã kể cho chị ý. Mình kể cho chị ý nghe mình bị hành hạ thế nào: rằng mình yêu anh của đứa bạn thân nhất, nhưng anh ấy lại chỉ coi đấy là trò đùa. Và còn chuyện tất cả mọi người nghĩ mình quan hệ lén lút với một nghệ sĩ vi-ô-lông bị hôi miệng và còn là bạn trai của bạn thân nhất của mình nữa chứ.
Chị Ronnie lắc đầu nói, thời trung học nào cũng vậy, không có gì thay đổi cả. Chị ý hiểu cảm giác khi bị hành hạ.
Lúc mình nói với chị Ronnie về ý định muốn chuyển đến sống ở Genovia, chị ý nói cảm thấy tiếc khi nghe thế. Chị ý sẽ nhớ mình vì mình thực sự đã giúp cải thiện phòng đổ rác của tòa nhà sau khi kiên quyết đòi lắp đặt thùng rác riêng phân loại báo, vỏ hộp và chai lọ.
Rồi chị Ronnie nói chị ấy phải đi hẹn hò với bạn trai đi uống cocktail ở nhà hàng Carlyle. Và rằng mình có thể giữ cái chăn điện nhưng nhớ vứt đi sau khi dùng xong.
Chúa ơi! Ngay cả hàng xóm của mình, người lúc trước là đàn ông, mà cũng có bạn trai. CÓ CHUYỆN GÌ VỚI MÌNH THẾ NÀY????
Ui ui... mình nghe thấy có tiếng bước chân vào phòng mình. Ai thế nhỉ???
Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 7h30 tối
Đoán xem ai vừa ra ngoài cầu thang thoát hiểm và ngồi với mình suốt nửa tiếng nào?
Là bà.
Thật đấy.
Mình đang ngồi ngoài đó suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên thấy một cánh tay áo choàng lông thú thò ra ngoài cửa sổ, rồi đến một đôi giày cao gót, rồi một mái tóc vàng óng. Bà chứ ai!
"Amelia" - bà nghiêm nghị nói - "Cháu đang làm gì ngoài này thế? Tuyết đang rơi mà, vào trong nhà đi."
Mình choáng luôn. Choáng là vì bà dám đi ra ngoài cầu thang thoát hiểm (ngoài này có rất nhiều phân chim), và mở đầu bằng một câu mệnh lệnh khô khốc, sau tất cả những gì bà đã làm cho mình.
Nhưng mình chưa kịp giận thì bà đã đề cập đến vụ đó ngay.
"Ta hiểu cháu đang giận ta. Và cháu hoàn toàn có quyền đó. Nhưng ta muốn cháu biết rằng những gì ta làm đều là vì cháu."
"Vâng phải rồi, vì cháu!" - mặc dù mình đã thề là mình không bao giờ nói chuyện với bà nữa nhưng mình không kiềm chế được - "Bà, sao bà vẫn có thể nói như thế? Bà có biết là bà đã làm cháu bẽ mặt khủng khiếp thế nào không!"
"Ta không hề có ý đó". - Bà từ tốn nói - "Ta đã muốn cho mọi người thấy rằng cháu cũng xinh đẹp như những cô gái trên tờ tạp chí, mà ta biết cháu luôn mơ ước mình được giống như họ. Quan trọng cháu phải biết rằng cháu không hề xấu xí như bản thân cháu luôn nghĩ."
"Có thể thế, nhưng bà cũng không nên làm như vậy chứ".
"Ta hỏi cháu, ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác nữa? Ta biết cháu sẽ không bao giờ chịu chụp ảnh cho bất kì tờ tạp chí nào. Cho dù là tờ Vogue hay Harper's Bazaar. Cháu không hiểu những gì Sebastiano nói về dáng người cháu ư? Cháu thực sự xinh đẹp Amelia ạ. Giá như cháu có thể tự tin hơn một chút về bản thân - thỉnh thoảng phô trương một chút. Đảm bảo cậu bạn đó sẽ nhanh chóng bỏ cô bé ruồi nhà kia để chạy theo cháu!"
"Ruồi giấm chứ." - mình sửa lại ngay - "Mà cháu đã nói với bà rồi, anh Michael thích chị ấy bởi vì chị ấy rất thông minh. Bọn họ có rất nhiều điểm chung - ví dụ như tin học chẳng hạn. Chả liên quan gì đến hình của chị ấy cả."
"Ôi Mia," - bà phẩy tay - "Đừng ngây thơ như thế."
Haiz, thật không công bằng khi trách bà bởi bà đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Trong thế giới của bà, phụ nữ được đánh giá bởi vẻ bề ngoài - hoặc nếu họ không đẹp lắm thì họ phải tìm cách mặc những bộ trang phục thật lộng lẫy để tôn mình lên. Cả đời họ có bao giờ phải làm gì đâu. Ngoài việc thỉnh thoảng đi làm từ thiện một vài nơi, nhưng cũng chỉ có thế.
Bà không thể hiểu rằng ngày nay sắc đẹp không còn quá quan trọng nữa. Tất nhiên với Hollywood hoặc trên sàn diễm ở Milan thì vẫn quan trọng. Nhưng ngày nay mọi người hiểu rằng một sắc đẹp hoàn hảo là kết quả của bộ nhiễm sắc thể AND - và con người không thể làm gì để tác động vào nó cả. Thế nên chẳng có gì to tác nếu một người sinh ra đã xinh đẹp. Cũng đều do gene cả thôi.
Ngày nay điều quan trọng là bạn làm được gì với bộ não đằng sau những đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó (hoặc mắt nâu, mắt xanh lá cây hay màu gì cũng được). Trong thời của bà, những cô gái biết nhân vô tính ruồi giấm như chị Judith có thể bị coi là dở hơi, ngông cuồng. Trừ khi chị ta vừa có thể nhân giống vô tính ruồi giấm và có thể lộng lẫy trong trang phục của Dior.
Ngay cả trong thời đại văn minh hiện nay, những cô gai như chị Judith vẫn không được chú ý nhiều bằng những đứa như Lana - điều này thật không công bằng vì rõ ràng nhân giống ruồi giấm quan trọng hơn nhiều việc có một mái tóc suôn và mềm mại.
Còn những đứa những đứa như mình được liệt vào hàng thảm họa của loài người: không biết nhân giống vô tính ruồi giấm và mái tóc thì cực xấu.
Nhưng không sao. Giờ mình cũng quen rồi.
Bà mới là người cần phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.
"Anh Michael không phải là kiểu người bị ấn tượng chỉ vì cháu lên phụ trang tờ Sunday Times trong mấy bộ váy dạ hội hở vai. Chính vì thế mà cháu thích anh ý. Nếu anh ấy là loại người bị thu hút bởi vẻ đẹp bên ngoài thì cháu đã chẳng muốn can hệ gì với anh ta hết."
Bà trông có vẻ không cần phải hiểu những gì mình nói.
"Thôi được rồi, có lẽ cháu và ta vẫn cần phải tranh luận tiếp. Nhưng dù gì thì... Amelia, ta tới để xin lỗi cháu. Ta không bao giờ muốn làm cháu buồn. Ta chỉ muốn chứng tỏ cho cháu thấy cháu có thể làm mọi chuyện chỉ cần cháu có đủ can đảm". Nói rồi bà dang rộng hai tay ra. "Và nhìn xem ta đã thành công đến thế nào. Cháu đã lên kế hoạch và tổ chức được cả một cuộc họp báo, một mình cháu!"
Mình không thể nhịn cười khi nghe thấy thế: "Vâng, cháu đã làm được."
"Và... ta còn biết là cháu đã đỗ môn Đại số."
Mình cười toe toét: "Vâng, đúng vậy."
"Giờ thì... chỉ còn duy nhất một việc phải làm thôi."
Mình gật đầu: "Cháu biết. Và cháu đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Cháu nghĩ sẽ tốt hơn cả nếu cháu kéo dài thời gian ở Genovia. Có lẽ từ giờ cháu sẽ ở đó luôn. Bà thấy sao?"
Bà sửng sốt thấy rõ.
"Sống ở... sống ở Genovia ư?" - Ha, lần đầu tiên mình khiến bà bối rối đến vậy - "Cháu đang nói cái gì đấy?"
"Cháu sẽ học nốt năm học này ở đây. Sau đó cháu sẽ chuyển sang một trong mấy trường nội trú ở Thụy Sĩ mà bà vẫn thường nói đấy."
"Cháu sẽ không thích đâu" - bà lắc đầu.
"Không. Chắc sẽ vui mà. Không có con trai, đúng không ạ? Càng tốt! Giờ cháu phát ngấy bọn con trai rồi."
"Nhưng còn các bạn cháu... mẹ cháu..."
Mình nói ngay: "Họ có thể đến thăm mà."
Rồi mặt bà bỗng nhiên đanh lại, nheo nheo hai cái mắt kẻ mascara đậm xịt nhìn mình:
"Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo. Cháu đang chạy trốn điều gì đó, đúng không?"
"Không đâu bà ơi. Cháu thích sống ở Genovia thật mà. Ở đó hẳn là sạch sẽ lắm."
"SẠCH SẼ?" - bà đứng phắt dậy. Gót giày bà giẫm vào vũng nước nhưng bà không buồn để ý. Bà nghiêm nghị chỉ qua cánh cửa sổ phòng mình.
"Cháu đi vào trong ngay lập tức cho ta" - giờ thì không phải là nói nữa mà là rít.
Mình sợ quá cun cút làm theo mệnh lệnh của bà, lật đật cởi tấm chăn điện của chị Ronnie ra và bò trở lại phòng. Rồi đứng nhìn bà lồm cồm theo sau.
"Cháu..." - bà vừa đưa tay chỉnh lại váy vừa nói- "... là một công chúa của hoàng tộc Renaldo. Một công chúa..." - bà vừa nói vừa tới bên tủ quần áo của mình và lấy hết đồ ra - "... không bao giờ được trốn tránh trách nhiệm của mình. Cũng không được trốn chạy ngay lần xui xẻo đầu tiên."
Mình cố vớt vát: " Bà, những gì xảy ra hôm nay không phải là lần xui xẻo đầu tiên. Những gì xảy ra hôm nay là lần cuối cùng rồi. Cháu không thể chịu được nữa bà ạ. Cháu phải đi thôi."
Bà lấy trong tủ quần áo mình ra chiếc vày Sebastiano thiết kế cho mình đi dự vũ hội. Bộ váy dự định sẽ khiến anh Michael quên rằng mình là bạn của em gái anh ấy.
"Vớ vẩn." - bà nói
Chỉ có mỗi thế.
Chỉ một câu "vớ vẩn". Rồi bà chìa cái váy ra trước mặt mình.
"Bà..." - giọng mình giờ đã xuống nước gần như năn nỉ. Mà có lẽ bố mẹ và thầy G đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bà và mình cũng nên. Làm sao mà không nghe thấy được cơ chứ? Có còn cánh cửa nào ngăn cách phòng mình và phòng khách đâu.
"Bà không hiểu đâu. Cháu không thể quay lại đó được."
"Càng thế cháu lại càng phải đi." - bà nói giọng chắc nịch.
"Không được đâu ạ. Cháu không có ai mời đi khiêu vũ cả. Chỉ mấy đứa dở hơi mới đi dự dạ hội một mình thôi" - mình đến chết mất thôi. Đến bao giờ bà công nhận cái đạo lí đơn giản này nhỉ???
"Cháu không hề dở hơi Amelia ạ. Cháu là một cô công chúa. Và công chúa thì không bao giờ trốn chạy cả. Họ sẽ quay lại và dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn đang chờ phía trước".
"Chuyện không đơn giản như bà nghĩ đâu. Phức tạp lắm bà ạ. Giờ cả trường cho rằng cháu đang yêu Boris Pelkowski".
"Chính vì thế... cháu càng phải cho mọi người thấy cháu không để tâm họ nghĩ gì."
"Sao cháu không thể cho bọn họ thấy cháu không để tâm bằng cách ở nhà?"
"Bởi vì như thế là cách hèn nhát. Và sau tất cả những gì cháu vừa thể hiện trong tuần qua, Mia ạ, cháu không thể hèn nhát. Giờ thì đứng dậy mặt đồ vào đi."
Mình không hiểu sao lại nghe lời bà đến vậy. Mà không phải vì sợ. Có lẽ vì sâu thẳm bên trong, mình hiểu rằng bà nói đúng.
Hoặc cũng có thể mình tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng mình nghĩ lý do thực sự là vì lần đầu tiên trong đời bà không gọi mình là Amelia.
Không. Bà đã gọi mình là Mia.
Và cũng chính bởi cái tính đa cảm của mình mà giờ mình đang ngồi trong xe quay lại ngôi trường Trung Học Albert Einstein ngu ngốc, nơi mà bốn tiếng trước mình đang nước mắt ngắn nước mắt dài.
Mình đang mặc chiếc váy nhung ngu đần của anh Sebastiano! Nhỡ mọi người lại chỉ trỏ và chế nhạo khi thấy mình đến có một mình thì sao?
Mà thôi kệ, dù gì thì ngày mai, mình cũng sẽ ở cách nơi này hàng nghìn cây số rồi.
Chúa ơi. Đến nơi rồi.
Mình thấy nôn nao hết cả người. Hay là ốm rồi????Thứ bảy, ngày 19 tháng 12, trên phi cơ Hoàng gia Genovia
Năm mình tròn sáu tuổi, món quà duy nhất mình ước ao trong sinh nhật là một con mèo.
Mình không quan tâm là mèo loại gì. Mình chỉ muốn có 1 con mèo của riêng mình. Mình đã đến thăm ông bà ngoại ở nông trại ở Ấn Độ, và ở đó nuôi rất nhiều mèo. Một trong số đó vừa sinh mèo con - chúng có màu cam đốm trắng, thường rên rất to mỗi khi được người khác nựng, và thích cuộn tròn ngủ trong túi áo khoác của mình. Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, mình rất muốn có 1 trong mấy con mèo đó.
Cũng phải nói rằng, hồi đó, mình có tật mút-ngón-cái. Mẹ đã làm mọi cách để mình thôi mút ngón tay cái, kể cả việc mua cho mình búp bê Barbie, mặc dù mẹ rất ghét loại đồ chơi này. Nhưng vẫn vô ích.
Rồi khi mình bắt đầu nài nỉ mẹ cho nuôi 1 con mèo con, mẹ đã giao hẹn: nếu mẹ mua cho mình 1 con mèo con vào sinh nhật mình thì mình phải hứa là sẽ không mút ngón tay cái nữa.
Mình đồng ý ngay lập tức. Mình mong có 1 con mèo của riêng mình đến mức ấy cơ mà!
Và rồi sinh nhật mình đến gần, mình bắt đầu tỏ ý nghi ngờ không biết mẹ có giữ đúng thỏa thuận không. Mặc dù mới 6 tuổi nhưng mình đã hiểu được 1 điều: mẹ không phải là người mẹ có trách nhiệm nhất. Nếu không tại sao điện thường bị cắt đến như vậy? Chưa kể phân nửa thời gian mình thường mặc cả váy LẪN quần, chỉ vì mẹ để mình tự quyết định xem muốn mặc gì. Do đó, mình không dám chắc mẹ sẽ nhớ chuyện con mèo - hoặc, nếu có nhớ, cũng không biết phải mua ở đâu.
Vì thế trong buổi sáng sinh nhật lần thứ 6 của mình, mình chẳng dám hy vọng gì nhiều.
Nhưng khi mẹ đến bên giường mình ôm cục bông vàng và trắng này đặt vào lòng mình, rồi mình nhìn vào đôi mắt xanh da trời (đấy là trước khi nó chuyển màu xanh lá cây) của Louie (lúc này nó chưa được gọi là Louie Mập cho tới khi tăng hơn 10kg sau đó), 1 cảm giác hạnh phúc chưa tưng thấy len lỏi trong mình. Mình cứ ngỡ răng đời này sẽ không bao giờ còn được trải qua cảm giác hạn phúc như vậy lần hai.
Nhưng đó là chuyện trước tối hôm qua.
Tối hôm qua là buổi tối tuyệt vời nhất trong CẲ CUỘC ĐỜI mình. Sau vụ anh Sebastiano và đống ảnh ót, mình đã cho rằng không bao giờ có thể cảm kích nổi bà nữa.
Nhưng mà bà đã QUÁ ĐÚNG khi bắt mình đến dự vũ hội. Mình RẤT HẠNH PHÚC vì đã quay lại Trường Trung học AE, ngôi trường tốt nhất, dễ thương nhất cả nước này, nếu không muốn nói là cả thế giới này!!!!!!!!!
Chuyện là thế này:
Chú Lars và mình dừng trước cổng trường. Có rất nhiều bóng đèn trắng lấp lánh được trang hoàng trên khắp các cánh cửa sổ, chắc là họ muốn tượng trưng cho băng tuyết gì đó.
Mình cảm giác hơi nôn nao khó chịu và mình nói với chú Lars. Chú ấy nói mình không thể nôn được bởi vì theo chú ý nhớ thì mình chưa hề ăn gì từ sau khi ăn cái bánh Entemann trước bữa trưa, và những thứ ấy chắc hẳn đã được tiêu hóa hết rồi. Nói rồi chú ý hộ tống mình đi lên bậc thang dẫn vào trường.
Có rất nhiều người đang đứng túm tụm quanh khu vực giữ áo khoác phía ngoài cửa ra vào. Chú Lars đi cất áo khoác cho mình, còn mình đã sẵn sàng chờ có người đến và hỏi mình làm trò gì ở đây mà không có ai đi cùng. Tuy nhiên chỉ có Lilly-và-Boris cùng Tina-và-Dove bước về phía mình và nói rất vui vì mình đã đến (lúc sau Tina kể cho mình nghe là cậu ấy đã giải thích với tất cả mọi người rằng Kenny và mình đã chia tay, tất nhiên là cậu ấy không nói lý do, TẠ ƠN CHÚA).
Thế rồi mình bước vào trong phòng tập cùng với đám bạn. Phòng tập hôm nay được trang hoàng đúng với không khí mùa đông với những bông tuyết được cắt bằng giấy treo khắp nơi, 1 sàn khiêu vũ và tuyết giả phủ trắng khắp mặt sân. Phải nói là trông chúng trắng và sạch hơn rất nhiều so với đám tuyết thật đang dầy đặc trên đường ngoài kia.
Mọi người đã đến rất đông. Mình nhìn thấy Lana và Josh, anh Justin Baxendale cùng đám fan hâm mộ, Shameeka với Ling Su và nhiều người khác. Cả Kenny cũng có ở đó mặc dù khi gặp mình cậu ấy đỏ mặt và quay đi, bắt chuyện với 1 cô bạn cùng lớp Sinh với bọn mình. Tốt thôi!
Tất cả mọi người đều có mặt, trừ 1 người mình sợ gặp nhất. Hoặc mong gặp nhất. Mình cũng chẳng biết là cái nào nữa.
Rồi mình thấy chị Judith Gershner. Chị ấy đã cởi áo khoác. Hôm nay trông chị ấy khá xinh trong bộ váy đỏ của Laura Ashleyish.
Nhưng chị ý không khiêu vũ với anh Michael. Chị ý đang nhảy cùng 1 anh chàng mình chưa gặp bao giờ.
Thế là mình nhìn quanh tìm Lilly và cuối cùng cũng thấy cậu ấy đang gọi điện thoại. Mình lại gần cậu ấy và hỏi: "Anh trai cậu đâu?"
Lilly dập máy: "Làm sao mình biết?" - cậu ấy vặc lại - "Mình đâu phải bảo mẫu của anh ấy"
Sao cậu ấy lúc nào cũng phải cau có thế nhỏ!
Mình rụt rè nói: "Tại mình thấy chị Judith Gershner ở đây, vì thế mình nghĩ..."
"Vì chúa" - Lilly rít lên, mặc dù nhỏ thôi - "mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Anh Michael không hẹn hò với chị Judith"
Mình nói: "Ờ, thế thì tại sao bọn họ lại phải dính chặt lấy nhau suốt 2 tuần qua?"
"Bởi vì họ phải chuẩn bị cho cái phần mềm vi tính dớ dẩn trong Vũ Hội này chứ sao. Với cả chị Judith Gershner có bạn trai rồi" - nói rồi, Lilly chộp lấy vai mình và xoay người mình lại chỉ về phía người đang nhảy cùng chị Judith trên sàn - "Anh ấy học trường Trinity"
Trông anh ấy hơi giống Kenny, mỗi tội cao hơn và bảnh trai hơn 1 chút.
"Ồ!" - mình thật không biết nói câu gì hơn.
"Đúng vậy. Mình chẳng hiểu hôm nay cậu làm sao, nhưng mình chả biết làm gì với cậu khi cậu cứ hâm hâm thế này. Ngồi xuống đây" - cậu ấy kéo 1 cái ghế ra. - "và đừng có đi đâu đấy. Mình muốn biết phải tìm cậu ở đâu khi mình cần"
Mình thậm chí chả hỏi Lilly vì sao cậu ấy cần tìm mình. Mình chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. Mình có cảm giác như chẳng thể đứng dậy được nữa. Mình quá mệt.
Không phải là mình thất vọng vì mình đâu muốn gặp anh Michael. Ít nhất có 1 phần trong mình mách bảo với mình như thế.
Nhưng phần còn lại trong mình thực sự muốn gặp anh ấy để hỏi xem anh ấy có ý gì khi viết bài thơ đó.
Nhưng lại sợ câu trả lời.
Bởi vì nó có thể không phải là câu trả lời mình mong muốn.
Một lúc sau, chú Lars và chú Wahim lại ngồi cạnh mình. Mình thấy mình chẳng khác gì 1 vật trang trí trong vũ hội tưng bừng này. Còn không nữa, mình đang trơ ở đó, ngay giữa buổi dạ tiệc, với 2 vệ sĩ đang say sưa tranh luận về lợi và hại của đạn cao su. Chẳng ai mời mình nhảy. Mà có khi chẳng ai nhận thấy sự có mặt của mình ngày hôm nay ý chứ!
Sao mình lại ở lại nhỉ? Mình đã làm những gì bà nói. Mình đã đến đây. Mình đã cho mọi người thấy mình không hèn nhát. Sao mình không được rời khỏi đây?
Mình đứng dậy. Mình nói với chú Lars: "Đi thôi. Chúng ta ở đây đủ lâu rồi. Cháu còn nhiều đồ đạc phải sắp xếp. Đi thôi"
Chú Lars đồng ý và định đứng dậy. Bỗng chú ấy dừng lại. Mình thấy chú ấy đang nhìn chằm chằm ra sau lưng mình. Mình quay đầu lại.
Là anh Michael.
Rõ ràng anh ấy chỉ vừa mới tới. Anh ấy thở không ra hơi. Cà vạt của anh ấy còn chưa được thắt và trên tóc vẫn còn dính tuyết.
"Anh không nghĩ em sẽ tới" - anh ấy vừa thở hổn hển vừa nói.
Mình biết lúc đó mặt mình đỏ gần bằng màu váy của chị Judith Gershner. Nhưng mình chẳng thể làm gì được hơn. Mình nói: "Vâng, suýt nữa thì không"
"Anh đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng em không chịu nghe điện thoại"
"Em biết" - mình lí nhí nói. Lúc đó mình chỉ ước giá như cái sàn có thể mở ra, giống như trong phim Cuộc sống tươi đẹp, và mình sẽ rơi xuống hồ nước bên dưới và chết đuối dưới đó, để không phải tiếp tục cuộc trò chuyện này.
"Mia, chuyện hôm nay... anh không hề có ý làm em khóc."
Thôi thì chỉ cần sàn nhà có thể mở ra cho mình chui xuống đó thôi cũng được. Mình vẫn cứ cúi gầm mặt, chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.
"Đâu có. Không phải tại anh đâu. Chỉ là vài điều Kenny nói thôi"
"Ừ. Anh nghe nói 2 đứa đã chia tay" - anh Michael nói
Phải rồi. Chắc tới giờ này thì cả trường đã biết. Giờ thì mặt mình có lẽ còn chóe lọe hơn cả màu váy của chị Judith mất.
"Vấn đề là..." - anh Michael nói tiếp - "... anh biết đấy là em. Là người tặng những tấm thiệp."
Nếu như anh ấy dùng tay moi trái tim mình ra và ném xuống nền nhà hoặc đá ra khỏi phòng cũng không đau bằng lúc nghe mấy câu nói vừa rồi của anh ý. Mắt mình hình như lại chực trào ra rồi.
"Anh biết ư?" Chỉ 1 điều ấy thôi cũng đủ làm trái tim mình tan vỡ. Chưa cần nói đên chuyện xảy ra ngay chính tại buổi vũ hội, trước mặt tất cả mọi người... Thật, không gì đau bằng!
"Tất nhiên là anh biết." - anh ấy nói. Trông có vẻ bình tĩnh - "Lilly nói với anh"
Mình ngẩng phắt đầu dậy. Lần đầu tiên mình nhìn thẳng vào mặt anh ý.
"Lilly nói với anh?" - mình gần như hét lên - "Làm sao mà cậu ấy biết?"
"Anh không biết. Hình như cô bạn Tina của em kể cho nó nghe. Nhưng chuyện đó không quan trọng"
Mình nhìn quanh phòng và thấy Lilly và Tina đang đứng từ xa, cả 2 đều đang nhìn về phía mình. Khi thấy mình đang nhìn, 2 đứa vội quay đi giả vờ đang say sưa nói chuyện với mấy ông bạn trai.
"Em sẽ giết 2 đứa đó" - mình lẩm bẩm.
Bỗng anh Michael tiến tới, đặt tay lên vai mình, khẽ rung 1 cái rồi nói: "Mia, chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là anh biết rõ những gì mình viết. Và anh nghĩ em cũng thế."
"Dĩ nhiên em có ý đó rồi" - mình không nghĩ là mình nghe rõ những lời anh ấy vừa nói.
"Thế thì tại sao lúc ở vũ hội em lại hốt hoảng như vậy?"
Mình lắp bắp: "Thật ra bởi vì... bởi vì... em tưởng... em tưởng anh đang trêu em"
"KHÔNG bao giờ"
Và đúng ngay lúc đó anh ấy đã làm chuyện đó.
Không ồn ào. Không hỏi ý kiến mình. Không chần chừ gì hết. Anh ấy cúi xuống và hôn mình, ngay lên môi.
Và mình nhận ra ngay lập tức, rằng Tina đã nói đúng:
Không hề ghê 1 chút nào nếu bạn thực sự yêu anh ấy.
Nói đúng hơn, đó là điều ngọt ngào và tuyệt vời nhất trên đời.
Còn 1 vài điều thú vị nữa mà mình mới khám phá ra được:
Anh Michael cũng đã yêu mình từ rất lâu rồi, có khi còn lâu hơn mình, nhưng không dám nói ra.
Và Lilly đã biết hết mọi chuyện mà không nói gì cho đến vài ngay trước... bởi vì cậu ấy muốn thử xem bọn mình sẽ mất bao lâu để tự nhận ra tình cảm của đối phương (khá dài đấy)
Năm tới anh Michael sẽ học ĐH ở trường Columbia, chỉ cách nhà mình vài bến tàu điện vì vậy mình sẽ vẫn được gặp anh ấy thường xuyên.
À, còn nữa, khi Lana lướt sượt qua thấy bọn mình đang hôn nhau đã cáu kỉnh nói: "Chúa ơi, có cần lộ liễu thế không?"
Mình nhảy điệu van-xơ với anh ý suốt cả tối, tới tận khi Lilly tới bên 2 đứa và nói: "Nhanh lên 2 người này, tuyết rơi nặng hạt lắm rồi, nếu không đi bây giờ thì sẽ không bao giờ về được nhà mất"
Bọn mình đã trao nhau 1 nụ hôn tạm biệt dài tưởng như bất tận, ngay trước cửa nhà mình mặc cho tuyết rơi ngày càng nặng hạt (và chú Lars đứng bên cạnh đang cằn nhằn vì lạnh)
Nhưng điều tuyệt vời nhất có lẽ là bọn mình đã chuyển thẳng sang hôn kiểu Pháp mà không gặp rắc rối gì. Tina đã nói đúng - với người mình yêu, mọi thứ thật tự nhiên.
Giờ thì cơ trưởng nói mình phải cất bàn ăn đi để chuẩn bị cất cánh, vì thế mình phải dừng bút 1 lát.
Bố nói nếu mình không ngừng nói về anh Michael thì bố sẽ lên phía trên ngồi với phi công suốt cả chuyến bay.
Bà nói hình như mình có vẻ cao lên. Mà cũng có thể thế thật. Nhưng bà cho đấy là vì cái váy mình đang mặc, 1 thiết kế mới nhất của anh Sebastino. Cuối cùng chiếc váy "thiết kế để khiến anh Michael không còn coi mình là đứa bạn thân nhất của em gái anh ý nữa" đã thực sự có tác dụng.
Mình biết chiếc váy không phải là nguyên nhân dẫn đến kết cục viên mãn này. Cũng không phải hoàn toàn do sức mạnh của tình yêu (bởi bọn mình đã che giấu tình cảm suốt bao lâu nay mà có dám nói ra đâu)
Theo mình, tất cả là nhờ vào sự tự tin với chính bản thân mình.
Và sự thật là mình chính là 1 công chúa. Bằng mọi giá mình sẽ làm tốt vai trò này! Vì sao ư?
Bởi vì, giống như đoạn kết của tất cả các câu chuyện cổ tích mà mình từng đọc, nàng công chúa sẽ sống hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu
Thật đấy. Có thể kì thi cuối kì kết thúc rồi, nhưng mình vẫn còn cả đống việc phải làm. Mình còn phải sắp hành lí nữa! Mọi người không biết là để chuẩn bị ra mắt toàn thể nhân dân của cái đất nước mà mình một ngày nào đó sẽ trị vì thì cần phải sắp rất nhiều hành lý ư?
Vậy mà, mọi người vẫn gọi điện thoại liên tục, viết email liên tục và thậm chí mò đến tận nhà.
Mình sẽ không nói chuyện với ai hết. Mình nghĩ mình đã nói rõ lắm rồi cơ mà. Mình sẽ không nói chuyện với Lilly, hay Tina, hay bố, hay thầy Gianini, hay mẹ và NHẤT LÀ anh Michael, mặc dù anh ấy đã gọi tới bốn lần.
Mình đang quá bận rộn!
Và cắm tai nghe thế này mình sẽ không nghe cả thấy tiếng đập cửa ấy chứ. Thật thoải mái!!!!
Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 5h30 chiều, cầu thang thoát hiểm
Con người phải có quyền riêng tư chứ. Nếu mình muốn ở trong phòng, khóa trái cửa lại và không ra ngoài hay tiếp xúc với bất cứ ai, thì mình phải được quyền làm như thế. Mọi người không thể gở bản lề cửa phòng mình và tháo rời nó ra được. Như thế là vi phạm quyền tự do cá nhân!
Nhưng mình đã nghĩ ra cách khác để chống đối. Mình đang ở bên ngoài cầu thang thoát hiểm. Ở ngoài này tuyết đang rơi. Chả còn ai đuổi theo mình cả!
May là mình đã mua mấy chiếc bút kiêm đèn pin, vì thế mình vẫn có thể viết. Mặt Trời đã lặn được một lúc rồi và mông mình cũng đang lạnh cóng. Nhưng ở ngoài này cũng khá thích, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi lộp cộp trên nóc cầu thang thoát hiểm, và thỉnh thoảng có tiếng còi xe. Thật thanh bình!
Mình chợt nhận ra: Mình cần nghỉ ngơi. Một kì nghỉ dài.
Ở Genovia có một bãi biển rất đẹp. Với bờ các trắng và hàng dừa xanh mát.
Rất tiếc là dù có đến đó cũng không bao giờ có thời gian tận hưởng cảnh đẹp bởi vì mình còn phải tham gia vào lễ đặt tên một loại tàu chiến gì đó hay đại loại như vậy.
Nhưng nếu mình sống ở Genovia... ý mình là, chuyển đến đó và sống luôn đó...
Tất nhiên mình sẽ nhớ mẹ. Mình đã tính đến chuyện đó rồi. Mẹ đã nhoài người ra khỏi cửa sổ khoảng hai mươi lần xin mình vào nhà hoặc ít nhất là mặc thêm áo khoác vào. Mẹ thật đáng yêu. Mình sẽ nhớ mẹ lắm.
Nhưng mẹ có thể tới Genovia thăm mình. Ít nhất là từ giờ cho tới khi được tám tháng . Đi lại bằng máy bay có lẽ hơi nguy hiểm. Nhưng mẹ có thể tới thăm mình sau khi sinh em bé mà.
Thầy G cũng được lắm! Thầy ấy vừa nhoài người ra hỏi xem thử mình có muốn ăn thử món thầy vừa làm không. Thầy đã bỏ hết thịt ra ngoài hộ mình rồi.
Thầy ấy thật tử tế. Thầy cũng có thể tới Genovia thăm mình.
Sống ở đấy hẳn sẽ thích lắm. Mình có thể chơi với bố mọi lúc. Một khi đã hiểu bố hơn thì thấy bố hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Bố cũng muốn mình ra khỏi cầu thang thoát hiểm ngay. Mình đoáng là mẹ vừa phải gọi điện cho bố. Bố nói bố rất tự hào về mình, vì buổi họp bào và điểm B- môn Đại số nữa. Bố muốn đưa mình đi ăn tối để chúc mừng. Bố nói bọn mình có thể tới nhà hàng Zen Palatte. Một nhà hàng ăn chay nổi tiếng. Bố thật dễ thương!
Nhưng đáng tiếc là chính bố là người đã ra lệnh cho chú Lars gở cửa phòng mình ra, nếu không mình đã đi ăn với bố rồi.
Ronnie, hàng xóm bên cạnh nhà mình, vừa nhìn ra cửa sổ và thấy mình. Giờ thì chị ấy muốn biết mình đang làm gì mà lại ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm vào giữa tháng 12 rét buốt thế này.
Mình nói mình muốn có không gian riêng và đây là cách duy nhất.
Ronnie nói: "Đừng nói dối chị, chả nhẽ chị không biết ngoài ấy thế nào sao."
Chị ấy nói mình sẽ chết rét nếu không mặc áo khoác và định đưa mình chiếc áo lông chồn của chị ấy. Mình đã lịch sự từ chối vì mình không thể khoác lên mình da của động vật chết được.
Thế rồi chị ấy cho mình mượn cái chân điện mà chị ý dùng để chặn vào khe hở bên dưới điều hòa. Vậy cũng tốt!
Chị Ronnie chuẩn bị đi chơi. Nhìn chị ý trang điểm cũng vui. Trong khi trang điểm, chị ý vẫn tiếp tục nói chuyện với mình qua ô cửa sổ. Chị ý hỏi có phải mình gặp rắc rối ở trường nên mới ngồi ngoài cầu thang thoát hiểm như thế không, và mình trả lời là đúng. Chị ý hỏi là rắc rối gì và mình đã kể cho chị ý. Mình kể cho chị ý nghe mình bị hành hạ thế nào: rằng mình yêu anh của đứa bạn thân nhất, nhưng anh ấy lại chỉ coi đấy là trò đùa. Và còn chuyện tất cả mọi người nghĩ mình quan hệ lén lút với một nghệ sĩ vi-ô-lông bị hôi miệng và còn là bạn trai của bạn thân nhất của mình nữa chứ.
Chị Ronnie lắc đầu nói, thời trung học nào cũng vậy, không có gì thay đổi cả. Chị ý hiểu cảm giác khi bị hành hạ.
Lúc mình nói với chị Ronnie về ý định muốn chuyển đến sống ở Genovia, chị ý nói cảm thấy tiếc khi nghe thế. Chị ý sẽ nhớ mình vì mình thực sự đã giúp cải thiện phòng đổ rác của tòa nhà sau khi kiên quyết đòi lắp đặt thùng rác riêng phân loại báo, vỏ hộp và chai lọ.
Rồi chị Ronnie nói chị ấy phải đi hẹn hò với bạn trai đi uống cocktail ở nhà hàng Carlyle. Và rằng mình có thể giữ cái chăn điện nhưng nhớ vứt đi sau khi dùng xong.
Chúa ơi! Ngay cả hàng xóm của mình, người lúc trước là đàn ông, mà cũng có bạn trai. CÓ CHUYỆN GÌ VỚI MÌNH THẾ NÀY????
Ui ui... mình nghe thấy có tiếng bước chân vào phòng mình. Ai thế nhỉ???
Thứ sáu, ngày 18 tháng 12, 7h30 tối
Đoán xem ai vừa ra ngoài cầu thang thoát hiểm và ngồi với mình suốt nửa tiếng nào?
Là bà.
Thật đấy.
Mình đang ngồi ngoài đó suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên thấy một cánh tay áo choàng lông thú thò ra ngoài cửa sổ, rồi đến một đôi giày cao gót, rồi một mái tóc vàng óng. Bà chứ ai!
"Amelia" - bà nghiêm nghị nói - "Cháu đang làm gì ngoài này thế? Tuyết đang rơi mà, vào trong nhà đi."
Mình choáng luôn. Choáng là vì bà dám đi ra ngoài cầu thang thoát hiểm (ngoài này có rất nhiều phân chim), và mở đầu bằng một câu mệnh lệnh khô khốc, sau tất cả những gì bà đã làm cho mình.
Nhưng mình chưa kịp giận thì bà đã đề cập đến vụ đó ngay.
"Ta hiểu cháu đang giận ta. Và cháu hoàn toàn có quyền đó. Nhưng ta muốn cháu biết rằng những gì ta làm đều là vì cháu."
"Vâng phải rồi, vì cháu!" - mặc dù mình đã thề là mình không bao giờ nói chuyện với bà nữa nhưng mình không kiềm chế được - "Bà, sao bà vẫn có thể nói như thế? Bà có biết là bà đã làm cháu bẽ mặt khủng khiếp thế nào không!"
"Ta không hề có ý đó". - Bà từ tốn nói - "Ta đã muốn cho mọi người thấy rằng cháu cũng xinh đẹp như những cô gái trên tờ tạp chí, mà ta biết cháu luôn mơ ước mình được giống như họ. Quan trọng cháu phải biết rằng cháu không hề xấu xí như bản thân cháu luôn nghĩ."
"Có thể thế, nhưng bà cũng không nên làm như vậy chứ".
"Ta hỏi cháu, ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác nữa? Ta biết cháu sẽ không bao giờ chịu chụp ảnh cho bất kì tờ tạp chí nào. Cho dù là tờ Vogue hay Harper's Bazaar. Cháu không hiểu những gì Sebastiano nói về dáng người cháu ư? Cháu thực sự xinh đẹp Amelia ạ. Giá như cháu có thể tự tin hơn một chút về bản thân - thỉnh thoảng phô trương một chút. Đảm bảo cậu bạn đó sẽ nhanh chóng bỏ cô bé ruồi nhà kia để chạy theo cháu!"
"Ruồi giấm chứ." - mình sửa lại ngay - "Mà cháu đã nói với bà rồi, anh Michael thích chị ấy bởi vì chị ấy rất thông minh. Bọn họ có rất nhiều điểm chung - ví dụ như tin học chẳng hạn. Chả liên quan gì đến hình của chị ấy cả."
"Ôi Mia," - bà phẩy tay - "Đừng ngây thơ như thế."
Haiz, thật không công bằng khi trách bà bởi bà đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Trong thế giới của bà, phụ nữ được đánh giá bởi vẻ bề ngoài - hoặc nếu họ không đẹp lắm thì họ phải tìm cách mặc những bộ trang phục thật lộng lẫy để tôn mình lên. Cả đời họ có bao giờ phải làm gì đâu. Ngoài việc thỉnh thoảng đi làm từ thiện một vài nơi, nhưng cũng chỉ có thế.
Bà không thể hiểu rằng ngày nay sắc đẹp không còn quá quan trọng nữa. Tất nhiên với Hollywood hoặc trên sàn diễm ở Milan thì vẫn quan trọng. Nhưng ngày nay mọi người hiểu rằng một sắc đẹp hoàn hảo là kết quả của bộ nhiễm sắc thể AND - và con người không thể làm gì để tác động vào nó cả. Thế nên chẳng có gì to tác nếu một người sinh ra đã xinh đẹp. Cũng đều do gene cả thôi.
Ngày nay điều quan trọng là bạn làm được gì với bộ não đằng sau những đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó (hoặc mắt nâu, mắt xanh lá cây hay màu gì cũng được). Trong thời của bà, những cô gái biết nhân vô tính ruồi giấm như chị Judith có thể bị coi là dở hơi, ngông cuồng. Trừ khi chị ta vừa có thể nhân giống vô tính ruồi giấm và có thể lộng lẫy trong trang phục của Dior.
Ngay cả trong thời đại văn minh hiện nay, những cô gai như chị Judith vẫn không được chú ý nhiều bằng những đứa như Lana - điều này thật không công bằng vì rõ ràng nhân giống ruồi giấm quan trọng hơn nhiều việc có một mái tóc suôn và mềm mại.
Còn những đứa những đứa như mình được liệt vào hàng thảm họa của loài người: không biết nhân giống vô tính ruồi giấm và mái tóc thì cực xấu.
Nhưng không sao. Giờ mình cũng quen rồi.
Bà mới là người cần phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.
"Anh Michael không phải là kiểu người bị ấn tượng chỉ vì cháu lên phụ trang tờ Sunday Times trong mấy bộ váy dạ hội hở vai. Chính vì thế mà cháu thích anh ý. Nếu anh ấy là loại người bị thu hút bởi vẻ đẹp bên ngoài thì cháu đã chẳng muốn can hệ gì với anh ta hết."
Bà trông có vẻ không cần phải hiểu những gì mình nói.
"Thôi được rồi, có lẽ cháu và ta vẫn cần phải tranh luận tiếp. Nhưng dù gì thì... Amelia, ta tới để xin lỗi cháu. Ta không bao giờ muốn làm cháu buồn. Ta chỉ muốn chứng tỏ cho cháu thấy cháu có thể làm mọi chuyện chỉ cần cháu có đủ can đảm". Nói rồi bà dang rộng hai tay ra. "Và nhìn xem ta đã thành công đến thế nào. Cháu đã lên kế hoạch và tổ chức được cả một cuộc họp báo, một mình cháu!"
Mình không thể nhịn cười khi nghe thấy thế: "Vâng, cháu đã làm được."
"Và... ta còn biết là cháu đã đỗ môn Đại số."
Mình cười toe toét: "Vâng, đúng vậy."
"Giờ thì... chỉ còn duy nhất một việc phải làm thôi."
Mình gật đầu: "Cháu biết. Và cháu đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Cháu nghĩ sẽ tốt hơn cả nếu cháu kéo dài thời gian ở Genovia. Có lẽ từ giờ cháu sẽ ở đó luôn. Bà thấy sao?"
Bà sửng sốt thấy rõ.
"Sống ở... sống ở Genovia ư?" - Ha, lần đầu tiên mình khiến bà bối rối đến vậy - "Cháu đang nói cái gì đấy?"
"Cháu sẽ học nốt năm học này ở đây. Sau đó cháu sẽ chuyển sang một trong mấy trường nội trú ở Thụy Sĩ mà bà vẫn thường nói đấy."
"Cháu sẽ không thích đâu" - bà lắc đầu.
"Không. Chắc sẽ vui mà. Không có con trai, đúng không ạ? Càng tốt! Giờ cháu phát ngấy bọn con trai rồi."
"Nhưng còn các bạn cháu... mẹ cháu..."
Mình nói ngay: "Họ có thể đến thăm mà."
Rồi mặt bà bỗng nhiên đanh lại, nheo nheo hai cái mắt kẻ mascara đậm xịt nhìn mình:
"Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo. Cháu đang chạy trốn điều gì đó, đúng không?"
"Không đâu bà ơi. Cháu thích sống ở Genovia thật mà. Ở đó hẳn là sạch sẽ lắm."
"SẠCH SẼ?" - bà đứng phắt dậy. Gót giày bà giẫm vào vũng nước nhưng bà không buồn để ý. Bà nghiêm nghị chỉ qua cánh cửa sổ phòng mình.
"Cháu đi vào trong ngay lập tức cho ta" - giờ thì không phải là nói nữa mà là rít.
Mình sợ quá cun cút làm theo mệnh lệnh của bà, lật đật cởi tấm chăn điện của chị Ronnie ra và bò trở lại phòng. Rồi đứng nhìn bà lồm cồm theo sau.
"Cháu..." - bà vừa đưa tay chỉnh lại váy vừa nói- "... là một công chúa của hoàng tộc Renaldo. Một công chúa..." - bà vừa nói vừa tới bên tủ quần áo của mình và lấy hết đồ ra - "... không bao giờ được trốn tránh trách nhiệm của mình. Cũng không được trốn chạy ngay lần xui xẻo đầu tiên."
Mình cố vớt vát: " Bà, những gì xảy ra hôm nay không phải là lần xui xẻo đầu tiên. Những gì xảy ra hôm nay là lần cuối cùng rồi. Cháu không thể chịu được nữa bà ạ. Cháu phải đi thôi."
Bà lấy trong tủ quần áo mình ra chiếc vày Sebastiano thiết kế cho mình đi dự vũ hội. Bộ váy dự định sẽ khiến anh Michael quên rằng mình là bạn của em gái anh ấy.
"Vớ vẩn." - bà nói
Chỉ có mỗi thế.
Chỉ một câu "vớ vẩn". Rồi bà chìa cái váy ra trước mặt mình.
"Bà..." - giọng mình giờ đã xuống nước gần như năn nỉ. Mà có lẽ bố mẹ và thầy G đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bà và mình cũng nên. Làm sao mà không nghe thấy được cơ chứ? Có còn cánh cửa nào ngăn cách phòng mình và phòng khách đâu.
"Bà không hiểu đâu. Cháu không thể quay lại đó được."
"Càng thế cháu lại càng phải đi." - bà nói giọng chắc nịch.
"Không được đâu ạ. Cháu không có ai mời đi khiêu vũ cả. Chỉ mấy đứa dở hơi mới đi dự dạ hội một mình thôi" - mình đến chết mất thôi. Đến bao giờ bà công nhận cái đạo lí đơn giản này nhỉ???
"Cháu không hề dở hơi Amelia ạ. Cháu là một cô công chúa. Và công chúa thì không bao giờ trốn chạy cả. Họ sẽ quay lại và dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn đang chờ phía trước".
"Chuyện không đơn giản như bà nghĩ đâu. Phức tạp lắm bà ạ. Giờ cả trường cho rằng cháu đang yêu Boris Pelkowski".
"Chính vì thế... cháu càng phải cho mọi người thấy cháu không để tâm họ nghĩ gì."
"Sao cháu không thể cho bọn họ thấy cháu không để tâm bằng cách ở nhà?"
"Bởi vì như thế là cách hèn nhát. Và sau tất cả những gì cháu vừa thể hiện trong tuần qua, Mia ạ, cháu không thể hèn nhát. Giờ thì đứng dậy mặt đồ vào đi."
Mình không hiểu sao lại nghe lời bà đến vậy. Mà không phải vì sợ. Có lẽ vì sâu thẳm bên trong, mình hiểu rằng bà nói đúng.
Hoặc cũng có thể mình tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng mình nghĩ lý do thực sự là vì lần đầu tiên trong đời bà không gọi mình là Amelia.
Không. Bà đã gọi mình là Mia.
Và cũng chính bởi cái tính đa cảm của mình mà giờ mình đang ngồi trong xe quay lại ngôi trường Trung Học Albert Einstein ngu ngốc, nơi mà bốn tiếng trước mình đang nước mắt ngắn nước mắt dài.
Mình đang mặc chiếc váy nhung ngu đần của anh Sebastiano! Nhỡ mọi người lại chỉ trỏ và chế nhạo khi thấy mình đến có một mình thì sao?
Mà thôi kệ, dù gì thì ngày mai, mình cũng sẽ ở cách nơi này hàng nghìn cây số rồi.
Chúa ơi. Đến nơi rồi.
Mình thấy nôn nao hết cả người. Hay là ốm rồi????Thứ bảy, ngày 19 tháng 12, trên phi cơ Hoàng gia Genovia
Năm mình tròn sáu tuổi, món quà duy nhất mình ước ao trong sinh nhật là một con mèo.
Mình không quan tâm là mèo loại gì. Mình chỉ muốn có 1 con mèo của riêng mình. Mình đã đến thăm ông bà ngoại ở nông trại ở Ấn Độ, và ở đó nuôi rất nhiều mèo. Một trong số đó vừa sinh mèo con - chúng có màu cam đốm trắng, thường rên rất to mỗi khi được người khác nựng, và thích cuộn tròn ngủ trong túi áo khoác của mình. Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, mình rất muốn có 1 trong mấy con mèo đó.
Cũng phải nói rằng, hồi đó, mình có tật mút-ngón-cái. Mẹ đã làm mọi cách để mình thôi mút ngón tay cái, kể cả việc mua cho mình búp bê Barbie, mặc dù mẹ rất ghét loại đồ chơi này. Nhưng vẫn vô ích.
Rồi khi mình bắt đầu nài nỉ mẹ cho nuôi 1 con mèo con, mẹ đã giao hẹn: nếu mẹ mua cho mình 1 con mèo con vào sinh nhật mình thì mình phải hứa là sẽ không mút ngón tay cái nữa.
Mình đồng ý ngay lập tức. Mình mong có 1 con mèo của riêng mình đến mức ấy cơ mà!
Và rồi sinh nhật mình đến gần, mình bắt đầu tỏ ý nghi ngờ không biết mẹ có giữ đúng thỏa thuận không. Mặc dù mới 6 tuổi nhưng mình đã hiểu được 1 điều: mẹ không phải là người mẹ có trách nhiệm nhất. Nếu không tại sao điện thường bị cắt đến như vậy? Chưa kể phân nửa thời gian mình thường mặc cả váy LẪN quần, chỉ vì mẹ để mình tự quyết định xem muốn mặc gì. Do đó, mình không dám chắc mẹ sẽ nhớ chuyện con mèo - hoặc, nếu có nhớ, cũng không biết phải mua ở đâu.
Vì thế trong buổi sáng sinh nhật lần thứ 6 của mình, mình chẳng dám hy vọng gì nhiều.
Nhưng khi mẹ đến bên giường mình ôm cục bông vàng và trắng này đặt vào lòng mình, rồi mình nhìn vào đôi mắt xanh da trời (đấy là trước khi nó chuyển màu xanh lá cây) của Louie (lúc này nó chưa được gọi là Louie Mập cho tới khi tăng hơn 10kg sau đó), 1 cảm giác hạnh phúc chưa tưng thấy len lỏi trong mình. Mình cứ ngỡ răng đời này sẽ không bao giờ còn được trải qua cảm giác hạn phúc như vậy lần hai.
Nhưng đó là chuyện trước tối hôm qua.
Tối hôm qua là buổi tối tuyệt vời nhất trong CẲ CUỘC ĐỜI mình. Sau vụ anh Sebastiano và đống ảnh ót, mình đã cho rằng không bao giờ có thể cảm kích nổi bà nữa.
Nhưng mà bà đã QUÁ ĐÚNG khi bắt mình đến dự vũ hội. Mình RẤT HẠNH PHÚC vì đã quay lại Trường Trung học AE, ngôi trường tốt nhất, dễ thương nhất cả nước này, nếu không muốn nói là cả thế giới này!!!!!!!!!
Chuyện là thế này:
Chú Lars và mình dừng trước cổng trường. Có rất nhiều bóng đèn trắng lấp lánh được trang hoàng trên khắp các cánh cửa sổ, chắc là họ muốn tượng trưng cho băng tuyết gì đó.
Mình cảm giác hơi nôn nao khó chịu và mình nói với chú Lars. Chú ấy nói mình không thể nôn được bởi vì theo chú ý nhớ thì mình chưa hề ăn gì từ sau khi ăn cái bánh Entemann trước bữa trưa, và những thứ ấy chắc hẳn đã được tiêu hóa hết rồi. Nói rồi chú ý hộ tống mình đi lên bậc thang dẫn vào trường.
Có rất nhiều người đang đứng túm tụm quanh khu vực giữ áo khoác phía ngoài cửa ra vào. Chú Lars đi cất áo khoác cho mình, còn mình đã sẵn sàng chờ có người đến và hỏi mình làm trò gì ở đây mà không có ai đi cùng. Tuy nhiên chỉ có Lilly-và-Boris cùng Tina-và-Dove bước về phía mình và nói rất vui vì mình đã đến (lúc sau Tina kể cho mình nghe là cậu ấy đã giải thích với tất cả mọi người rằng Kenny và mình đã chia tay, tất nhiên là cậu ấy không nói lý do, TẠ ƠN CHÚA).
Thế rồi mình bước vào trong phòng tập cùng với đám bạn. Phòng tập hôm nay được trang hoàng đúng với không khí mùa đông với những bông tuyết được cắt bằng giấy treo khắp nơi, 1 sàn khiêu vũ và tuyết giả phủ trắng khắp mặt sân. Phải nói là trông chúng trắng và sạch hơn rất nhiều so với đám tuyết thật đang dầy đặc trên đường ngoài kia.
Mọi người đã đến rất đông. Mình nhìn thấy Lana và Josh, anh Justin Baxendale cùng đám fan hâm mộ, Shameeka với Ling Su và nhiều người khác. Cả Kenny cũng có ở đó mặc dù khi gặp mình cậu ấy đỏ mặt và quay đi, bắt chuyện với 1 cô bạn cùng lớp Sinh với bọn mình. Tốt thôi!
Tất cả mọi người đều có mặt, trừ 1 người mình sợ gặp nhất. Hoặc mong gặp nhất. Mình cũng chẳng biết là cái nào nữa.
Rồi mình thấy chị Judith Gershner. Chị ấy đã cởi áo khoác. Hôm nay trông chị ấy khá xinh trong bộ váy đỏ của Laura Ashleyish.
Nhưng chị ý không khiêu vũ với anh Michael. Chị ý đang nhảy cùng 1 anh chàng mình chưa gặp bao giờ.
Thế là mình nhìn quanh tìm Lilly và cuối cùng cũng thấy cậu ấy đang gọi điện thoại. Mình lại gần cậu ấy và hỏi: "Anh trai cậu đâu?"
Lilly dập máy: "Làm sao mình biết?" - cậu ấy vặc lại - "Mình đâu phải bảo mẫu của anh ấy"
Sao cậu ấy lúc nào cũng phải cau có thế nhỏ!
Mình rụt rè nói: "Tại mình thấy chị Judith Gershner ở đây, vì thế mình nghĩ..."
"Vì chúa" - Lilly rít lên, mặc dù nhỏ thôi - "mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Anh Michael không hẹn hò với chị Judith"
Mình nói: "Ờ, thế thì tại sao bọn họ lại phải dính chặt lấy nhau suốt 2 tuần qua?"
"Bởi vì họ phải chuẩn bị cho cái phần mềm vi tính dớ dẩn trong Vũ Hội này chứ sao. Với cả chị Judith Gershner có bạn trai rồi" - nói rồi, Lilly chộp lấy vai mình và xoay người mình lại chỉ về phía người đang nhảy cùng chị Judith trên sàn - "Anh ấy học trường Trinity"
Trông anh ấy hơi giống Kenny, mỗi tội cao hơn và bảnh trai hơn 1 chút.
"Ồ!" - mình thật không biết nói câu gì hơn.
"Đúng vậy. Mình chẳng hiểu hôm nay cậu làm sao, nhưng mình chả biết làm gì với cậu khi cậu cứ hâm hâm thế này. Ngồi xuống đây" - cậu ấy kéo 1 cái ghế ra. - "và đừng có đi đâu đấy. Mình muốn biết phải tìm cậu ở đâu khi mình cần"
Mình thậm chí chả hỏi Lilly vì sao cậu ấy cần tìm mình. Mình chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. Mình có cảm giác như chẳng thể đứng dậy được nữa. Mình quá mệt.
Không phải là mình thất vọng vì mình đâu muốn gặp anh Michael. Ít nhất có 1 phần trong mình mách bảo với mình như thế.
Nhưng phần còn lại trong mình thực sự muốn gặp anh ấy để hỏi xem anh ấy có ý gì khi viết bài thơ đó.
Nhưng lại sợ câu trả lời.
Bởi vì nó có thể không phải là câu trả lời mình mong muốn.
Một lúc sau, chú Lars và chú Wahim lại ngồi cạnh mình. Mình thấy mình chẳng khác gì 1 vật trang trí trong vũ hội tưng bừng này. Còn không nữa, mình đang trơ ở đó, ngay giữa buổi dạ tiệc, với 2 vệ sĩ đang say sưa tranh luận về lợi và hại của đạn cao su. Chẳng ai mời mình nhảy. Mà có khi chẳng ai nhận thấy sự có mặt của mình ngày hôm nay ý chứ!
Sao mình lại ở lại nhỉ? Mình đã làm những gì bà nói. Mình đã đến đây. Mình đã cho mọi người thấy mình không hèn nhát. Sao mình không được rời khỏi đây?
Mình đứng dậy. Mình nói với chú Lars: "Đi thôi. Chúng ta ở đây đủ lâu rồi. Cháu còn nhiều đồ đạc phải sắp xếp. Đi thôi"
Chú Lars đồng ý và định đứng dậy. Bỗng chú ấy dừng lại. Mình thấy chú ấy đang nhìn chằm chằm ra sau lưng mình. Mình quay đầu lại.
Là anh Michael.
Rõ ràng anh ấy chỉ vừa mới tới. Anh ấy thở không ra hơi. Cà vạt của anh ấy còn chưa được thắt và trên tóc vẫn còn dính tuyết.
"Anh không nghĩ em sẽ tới" - anh ấy vừa thở hổn hển vừa nói.
Mình biết lúc đó mặt mình đỏ gần bằng màu váy của chị Judith Gershner. Nhưng mình chẳng thể làm gì được hơn. Mình nói: "Vâng, suýt nữa thì không"
"Anh đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng em không chịu nghe điện thoại"
"Em biết" - mình lí nhí nói. Lúc đó mình chỉ ước giá như cái sàn có thể mở ra, giống như trong phim Cuộc sống tươi đẹp, và mình sẽ rơi xuống hồ nước bên dưới và chết đuối dưới đó, để không phải tiếp tục cuộc trò chuyện này.
"Mia, chuyện hôm nay... anh không hề có ý làm em khóc."
Thôi thì chỉ cần sàn nhà có thể mở ra cho mình chui xuống đó thôi cũng được. Mình vẫn cứ cúi gầm mặt, chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.
"Đâu có. Không phải tại anh đâu. Chỉ là vài điều Kenny nói thôi"
"Ừ. Anh nghe nói 2 đứa đã chia tay" - anh Michael nói
Phải rồi. Chắc tới giờ này thì cả trường đã biết. Giờ thì mặt mình có lẽ còn chóe lọe hơn cả màu váy của chị Judith mất.
"Vấn đề là..." - anh Michael nói tiếp - "... anh biết đấy là em. Là người tặng những tấm thiệp."
Nếu như anh ấy dùng tay moi trái tim mình ra và ném xuống nền nhà hoặc đá ra khỏi phòng cũng không đau bằng lúc nghe mấy câu nói vừa rồi của anh ý. Mắt mình hình như lại chực trào ra rồi.
"Anh biết ư?" Chỉ 1 điều ấy thôi cũng đủ làm trái tim mình tan vỡ. Chưa cần nói đên chuyện xảy ra ngay chính tại buổi vũ hội, trước mặt tất cả mọi người... Thật, không gì đau bằng!
"Tất nhiên là anh biết." - anh ấy nói. Trông có vẻ bình tĩnh - "Lilly nói với anh"
Mình ngẩng phắt đầu dậy. Lần đầu tiên mình nhìn thẳng vào mặt anh ý.
"Lilly nói với anh?" - mình gần như hét lên - "Làm sao mà cậu ấy biết?"
"Anh không biết. Hình như cô bạn Tina của em kể cho nó nghe. Nhưng chuyện đó không quan trọng"
Mình nhìn quanh phòng và thấy Lilly và Tina đang đứng từ xa, cả 2 đều đang nhìn về phía mình. Khi thấy mình đang nhìn, 2 đứa vội quay đi giả vờ đang say sưa nói chuyện với mấy ông bạn trai.
"Em sẽ giết 2 đứa đó" - mình lẩm bẩm.
Bỗng anh Michael tiến tới, đặt tay lên vai mình, khẽ rung 1 cái rồi nói: "Mia, chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là anh biết rõ những gì mình viết. Và anh nghĩ em cũng thế."
"Dĩ nhiên em có ý đó rồi" - mình không nghĩ là mình nghe rõ những lời anh ấy vừa nói.
"Thế thì tại sao lúc ở vũ hội em lại hốt hoảng như vậy?"
Mình lắp bắp: "Thật ra bởi vì... bởi vì... em tưởng... em tưởng anh đang trêu em"
"KHÔNG bao giờ"
Và đúng ngay lúc đó anh ấy đã làm chuyện đó.
Không ồn ào. Không hỏi ý kiến mình. Không chần chừ gì hết. Anh ấy cúi xuống và hôn mình, ngay lên môi.
Và mình nhận ra ngay lập tức, rằng Tina đã nói đúng:
Không hề ghê 1 chút nào nếu bạn thực sự yêu anh ấy.
Nói đúng hơn, đó là điều ngọt ngào và tuyệt vời nhất trên đời.
Còn 1 vài điều thú vị nữa mà mình mới khám phá ra được:
Anh Michael cũng đã yêu mình từ rất lâu rồi, có khi còn lâu hơn mình, nhưng không dám nói ra.
Và Lilly đã biết hết mọi chuyện mà không nói gì cho đến vài ngay trước... bởi vì cậu ấy muốn thử xem bọn mình sẽ mất bao lâu để tự nhận ra tình cảm của đối phương (khá dài đấy)
Năm tới anh Michael sẽ học ĐH ở trường Columbia, chỉ cách nhà mình vài bến tàu điện vì vậy mình sẽ vẫn được gặp anh ấy thường xuyên.
À, còn nữa, khi Lana lướt sượt qua thấy bọn mình đang hôn nhau đã cáu kỉnh nói: "Chúa ơi, có cần lộ liễu thế không?"
Mình nhảy điệu van-xơ với anh ý suốt cả tối, tới tận khi Lilly tới bên 2 đứa và nói: "Nhanh lên 2 người này, tuyết rơi nặng hạt lắm rồi, nếu không đi bây giờ thì sẽ không bao giờ về được nhà mất"
Bọn mình đã trao nhau 1 nụ hôn tạm biệt dài tưởng như bất tận, ngay trước cửa nhà mình mặc cho tuyết rơi ngày càng nặng hạt (và chú Lars đứng bên cạnh đang cằn nhằn vì lạnh)
Nhưng điều tuyệt vời nhất có lẽ là bọn mình đã chuyển thẳng sang hôn kiểu Pháp mà không gặp rắc rối gì. Tina đã nói đúng - với người mình yêu, mọi thứ thật tự nhiên.
Giờ thì cơ trưởng nói mình phải cất bàn ăn đi để chuẩn bị cất cánh, vì thế mình phải dừng bút 1 lát.
Bố nói nếu mình không ngừng nói về anh Michael thì bố sẽ lên phía trên ngồi với phi công suốt cả chuyến bay.
Bà nói hình như mình có vẻ cao lên. Mà cũng có thể thế thật. Nhưng bà cho đấy là vì cái váy mình đang mặc, 1 thiết kế mới nhất của anh Sebastino. Cuối cùng chiếc váy "thiết kế để khiến anh Michael không còn coi mình là đứa bạn thân nhất của em gái anh ý nữa" đã thực sự có tác dụng.
Mình biết chiếc váy không phải là nguyên nhân dẫn đến kết cục viên mãn này. Cũng không phải hoàn toàn do sức mạnh của tình yêu (bởi bọn mình đã che giấu tình cảm suốt bao lâu nay mà có dám nói ra đâu)
Theo mình, tất cả là nhờ vào sự tự tin với chính bản thân mình.
Và sự thật là mình chính là 1 công chúa. Bằng mọi giá mình sẽ làm tốt vai trò này! Vì sao ư?
Bởi vì, giống như đoạn kết của tất cả các câu chuyện cổ tích mà mình từng đọc, nàng công chúa sẽ sống hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.