Quyển 2 - Chương 6: Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, giờ Đại số
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
MÌNH KHỎE HƠI NHIỀU RỒI!!!!
Thật ra là mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng kệệệệ. Mình không còn sốt nữa nên mẹ đành phải cho mình đi học. Không đời nào mình chịu nặm bẹp rúm một chỗ trong khi đâu đó ngoài kia có một người tên Jo-C-Rox đang thầm yêu trộm nhớ mình.
Nhưng cho tới lúc này thì vẫn chưa có gì mới. Sáng nay như mọi ngày, mình đi xe limo đến đón Lilly và gặp cả anh Michael ở đấy. Nhưng cái cách anh ấy chào mình như mọi ngày thì khó mà tin được đó là người vừa mới gởi cho mình tấm thiệp với dòng chữ Thân yêu, Michael, nói gì đến chuyện mình là cô gái giống-Josie-nhất mà anh ấy từng quen chứ. Rõ ràng anh ấy không phải là Jo-C-Rox rồi.
Và cái từ Thân yêu ở cuối thư cũng chỉ là kiểu Thân yêu xã giao thôi. Với anh Michael Thân yêu không phải là anh ấy thật sự yêu mình.
Tất nhiên mình không loại trừ khả năng anh ấy cũng có thể yêu mình.
Hôm nay anh ấy đã đi cùng mình đến tủ để đồ. Thật đáng mến. Thật ra bọn mình đang buôn dở về tập phim Buffy người giết ma cà rồng tuần vừa rồi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có một anh chàng lẽo đẽo theo mình đến tận tủ để đồ. Trong khi hàng sáng Boris Pelkowski đều đón Lilly ở cổng trường và đi cùng cậu ấy tới tủ để đồ, kể từ sau khi được Lilly nhận lời làm bạn gái.
Nhưng vẫn không thể chối cãi sự thật rằng Boris Pelkowski rõ ràng là một đứa hâm hấp. Lúc nào cậu ta cũng khư khư phong cách áo len lèn chặt trong quần - một cái tát thẳng vào vẻ yêu kiều của Thời trang đương đại. Khác người như vậy như dầu sao cậu ta cũng là con trai. Và dù thế nào thì việc có được một anh chàng - dù là dị hợm hay mù lòa về thẩm mỹ - đi cùng tới tủ để đồ cũng đã đủ vênh rồi! Tất nhiên mình có chú Lars, nhưng vẫn rất khác biệt giữa việc vệ sĩ hùng hục đưa đến tủ đồ với việc sóng đôi cùng cậu bạn trai.
À, mình vừa để ý thấy Lana Weinberger mới thay tất cả bìa vở mới. Chắc cô nàng đã vứt hết mấy cái cũ đi rồi. La na luôn viết chữ Bà Josh Ritcher lên toàn bộ sách vở của mình để rồi lại gạch hết đi sau mỗi lần đổ vỡ với Josh. Giờ hai người lại vừa quay lại với nhau. Mình đoán là cô nàng sẽ nhanh chóng ghi chi chít tên "chồng iu" lên mọi cuốn tập cho mà xem, chỉ riêng vở Đại số vốn đã có ba cái Tôi yêu Josh và bảy cái Bà Josh Richter rồi.
Ngay trước khi vào lớp, Lana đứng hót luyên tha luyên thuyên với mấy đứa xung quanh về buổi tiệc tối nay. Tất nhiên hội mình không ai được mời rồi. Đấy là bữa tiệc do một trong mấy người bạn của Josh tổ chức.
Mình chưa bao giờ được mời đi dự mấy buổi tiệc như vậy. Kiểu thường thấy trong mấy bộ phim tuổi teen: bố mẹ đi vắng con cái ở nhà lôi bạn bè đến ăn uống và lật ngược bể bơi lên.
Mà nhóm bạn của mình có đứa nào có nhà riêng đâu. Chỉ toàn căn hộ thôi. Mà nếu ai có định đập phá một căn hộ thì ngay lập tức hàng xóm xung quanh sẽ gọi cho quản lý tòa nhà để xử đẹp ngay. Mà như thế thì sẽ rắc rối to với khu phố.
Mà dám chắc là nhỏ Lana chẳng buồn để tâm mấy chuyện đấy.
Lũy thừa bậc 3 của x gọi là lập phương.
Lũy thừa bậc 2 của x gọi là bình phương.
Thơ bình cảnh nhìn từ cửa sổ lớp Đại số của mình
Những hàng ghế xi măng rắn chắc
tắm trong những vạt nắng ngăn ngắn
bên cạnh những chiếc bàn cờ xinh xắn
cùng nhiều hàng chữ in hằng từ lâu
nguệch ngoạc bằng màu vẽ hiệu Day-Glo
Joanne yêu Richie
Thây kệ các quy định
Bọn dị hợm khác người
Và
Amber - đười ươi thích cười
Lác đác vài chiếc lá úa xen lẫn cùng bao nilon
rơi nhẹ trong làn gió thoảng giữa công viên
và kia các danh nhân nghiêm nghị trong bộ đồ
vest
đang tìm cách che đi mái đầu hói hoét
Những bao thuốc lá và kẹo cao su rơi vãi bung bét
Nhoe nhoét khắp các vỉa hè.
Và tôi chợt nghĩ rằng
Có sao đâu khi không tồn tại phương trình tuyến
nếu như một biến số được đẩy lên hàng lũy thừa?
Rốt cuộc thì chúng ta rồi cũng về với đất cả thôi.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, giờ Văn minh Thế giới
Danh sách năm kiểu nhà nước cơ bản
Chế độ quân chủ
Chế độ quý tộc
Chế độ độc tài
Chính trị đầu sỏ
Chế độ dân chủ.
Danh sách năm người có khả năng là Jo-C-Rox
Michael Moscovitz (ước gì!!!!!)
Boris Pelkowski (lạy hồnnnn!!!)
Thầy Gianini (với nỗ lực muốn làm mình vui)
Bố (như trên)
Chàng trai đỏng đảnh hay giận dỗi nếu món ăn chẳng may có dính tí ớt và ngô, mà thỉnh thoảng mình vẫn gặp trong quán cà phê (xin đừng)
AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, lớp Năng khiếu và Tài năng
Hóa ra trong mấy hôm mình nghĩ học, Boris đã luyện xong một bản violon mới. Vào lúc này cậu ta đang chơi bản giao hưởng của ông Bartok nào đó.
Phải công nhận là những âm thanh kinh dị mà Boris đang mê mẩn thể hiện đó có khả năng khiến người ta nghĩ quẩn, làm liều. Mặc dù bọn mình đã tống cậu ta vcu2ng violon chết tiệt vào tủ đựng đồ nhưng vẫn không ăn thua gì. Cả lớp cứ phải gào vào tay nhau để nói chuyện. Anh Michael hộc tốc chạy xuống phòng y tế để xin mấy viên aspirin.
Mình đã thử gợi chuyện à uôm nói về lá thư điện tử. Tất nhiên là nói một cách rất tự nhiên.
Phải đề phòng chứ.
Trong khi Lilly đang bô lô ba la về cái show Lilly chỉ nói lên sự thật, mình liền hỏi xem cậu ấy có còn nhận nhiều thư hâm mộ không - một trong những fan bự nhất của cậu ấy là Norman. Tên này rất hay gửi đồ tặng Lilly với một khát khao đến cháy bỏng: mong muốn Lilly để chân trần khi trên sóng. Norman là người theo chủ nghĩa tôn thờ các bàn chân.
Rồi mình kể rằng gần đây nhận được vài lá thư rất hay ho…
Rồi mình liếc nhoằng một phát sang anh Michael để xem anh ấy có phản ứng gì không.
Nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mặt khỏi máy tính.
Còn bây giờ anh ấy đã từ phòng y tế quay lại lớp học. Cô y tá không cho anh ấy viên aspirin nào vì như thế là trái với nội quy sử dụng thuốc ở trường. Thế nên mình đã cho anh ấy vài ngụm siro ho có chứa côđêin của mình. Rõ ràng nó có công hiệu ngay lập tức vì anh Michael nói thấy đầu óc sảng khoái ra hẳn.
Nhưng cũng có thể là cây đàn của Boris vừa gạt vỡ tung tóe một lon màu vẽ nên hiển nhiên bọn mình tống cổ cậu ấy ra ngoài. Anh chàng khi đó vẫn chưa hoàn hồn nên không thể chơi tiếp được nữa.
Những việc mình phải làm
Không được nghĩ quá nhiều về Jo-C-Rox
Không được nghĩ quá nhiều về anh Michael Moscovitz
Không được nghĩ quá nhiều về chuyện mẹ và chuyện sinh nở
Không được nghĩ quá nhiều về buổi phỏng vấn với Beverly Bellerieve vào ngày mai.
Không được nghĩ quá nhiều về bà nội.
Cần phải tự tin hơn.
Ngừng cắn móng tay giả.
Tự chủ hơn.
Tập trung hơn vào môn Đại số.
Giặt quần áo Thể dục.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, lớp Năng khiếu và Tài năng
Hóa ra trong mấy hôm mình nghĩ học, Boris đã luyện xong một bản violon mới. Vào lúc này cậu ta đang chơi bản giao hưởng của ông Bartok nào đó.
Phải công nhận là những âm thanh kinh dị mà Boris đang mê mẩn thể hiện đó có khả năng khiến người ta nghĩ quẩn, làm liều. Mặc dù bọn mình đã tống cậu ta vcu2ng violon chết tiệt vào tủ đựng đồ nhưng vẫn không ăn thua gì. Cả lớp cứ phải gào vào tay nhau để nói chuyện. Anh Michael hộc tốc chạy xuống phòng y tế để xin mấy viên aspirin.
Mình đã thử gợi chuyện à uôm nói về lá thư điện tử. Tất nhiên là nói một cách rất tự nhiên.
Phải đề phòng chứ.
Trong khi Lilly đang bô lô ba la về cái show Lilly chỉ nói lên sự thật, mình liền hỏi xem cậu ấy có còn nhận nhiều thư hâm mộ không - một trong những fan bự nhất của cậu ấy là Norman. Tên này rất hay gửi đồ tặng Lilly với một khát khao đến cháy bỏng: mong muốn Lilly để chân trần khi trên sóng. Norman là người theo chủ nghĩa tôn thờ các bàn chân.
Rồi mình kể rằng gần đây nhận được vài lá thư rất hay ho…
Rồi mình liếc nhoằng một phát sang anh Michael để xem anh ấy có phản ứng gì không.
Nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mặt khỏi máy tính.
Còn bây giờ anh ấy đã từ phòng y tế quay lại lớp học. Cô y tá không cho anh ấy viên aspirin nào vì như thế là trái với nội quy sử dụng thuốc ở trường. Thế nên mình đã cho anh ấy vài ngụm siro ho có chứa côđêin của mình. Rõ ràng nó có công hiệu ngay lập tức vì anh Michael nói thấy đầu óc sảng khoái ra hẳn.
Nhưng cũng có thể là cây đàn của Boris vừa gạt vỡ tung tóe một lon màu vẽ nên hiển nhiên bọn mình tống cổ cậu ấy ra ngoài. Anh chàng khi đó vẫn chưa hoàn hồn nên không thể chơi tiếp được nữa.
Những việc mình phải làm
Không được nghĩ quá nhiều về Jo-C-Rox
Không được nghĩ quá nhiều về anh Michael Moscovitz
Không được nghĩ quá nhiều về chuyện mẹ và chuyện sinh nở
Không được nghĩ quá nhiều về buổi phỏng vấn với Beverly Bellerieve vào ngày mai.
Không được nghĩ quá nhiều về bà nội.
Cần phải tự tin hơn.
Ngừng cắn móng tay giả.
Tự chủ hơn.
Tập trung hơn vào môn Đại số.
Giặt quần áo Thể dục.
Vẫn là ngày thứ Sáu
Phải nói là vô cùng xấu hổ! Cô hiệu trưởng Gupta đã phát hiện ra việc mình cho anh Michael uống sirô ho có chứa côđêin. Mình bị triệu từ lớp sinh học đến phòng hiệu trưởng để giải trình vè việc mình cung cấp thuốc cấm trong trường.
Chúa ơi! Mình thật sự đã nghĩ rằng sẽ bị đuổi học khỏi trường.
Mình đã cố giải thích về thuốc aspirin và bản nhạc của Bartok nhưng cô Gupta không chịu thông cảm cho mình chút nào. Thậm chì mình còn lôi cả chuyện mấy đứa tụ tập ở cổng trường hút thuốc ra để nói. Bọn họ đâu có bị gọi lên phòng hiều trưởng vì tội chuyền tay hút thuốc lá?
Rồi cả đội cổ động và đống thuốc ăn kiêng thì thế nào?
Nhưng cô Hiệu trưởng Gupta nói thuốc lá và thuốc ăn kiêng khác thuốc mê. Cô ấy tịch thu lọ sirô ho của mình và bảo sau giờ học đến lấy lại. Cô ấy còn cấm mình không được mang đến trường vào thứ Hai.
Cô khỏi phải lo. Chuyện này là đủ xấu hổ lắm rồi. Thực sự mình còn đang suy nghĩ đến chuyện không bao giờ quay lại trường nữa, nói gì đến thứ Hai.
Mình không hiểu tại sao mình không thể học ở nhà, giống như mấy anh em nhà Hanson ý. Cứ nhìn xem bây giờ họ đã thành công đến thế nào.
Bài tập về nhà:
Đại số: bài tập trang 129
Tiếng Anh: kể lại một kỉ niệm khiến bạn xúc động sâu sắc.
Môn Văn minh Thế giới: viết 200 chữ về sự trỗi dậy của Taliban và Afghanistan.
Lớp Năng khiếu và Tài năng: có mới lạ
Tiếng Pháp: devoirs - les notes grammaticals: 141 -143
Sinh học: hệ thần kinh trung ương
NHẬT Ký TIẾNG ANH
Những điều mình thích
Thức ăn: Món Lasagne chay.
Phim: Bộ phim yêu thích nhất của mình là phim mình được xem lần đầu tiên trên kênh HBO năm mình 12 tuổi. Mặc dù gia đình và bạn bè đều tìm cách giới thiệu cho mình rất nhiều phim được-gọi-là diêu phẩm nghệ thuật nhưng mình vẫn chỉ thích bộ phim đó. Nhưng cũng phải công nhận phim Dirty Dancing do Patrick Swayze và diễn viên phẫu thuật mũi Jennifer Grey đóng còn hay hơn nhiều mấy phim kiểu như Breathless và September của mấy người luôn tự cho mình là đạo-diễn-tài-năng. Đặc biệt phim Dirty Dancing diễn ra ở khu nghỉ dưỡng hè. Mà mình để ý thấy những bộ phim diển ra ở những khu nghỉ dưỡng thường hay hơn những phim khác (ví dụ như phim Cocktail hay Aspen Extreme). Và phim Dirty Dancing còn có cả khiêu vũ nữa. Những phim về đề tài khiêu vũ phim nào chẳng hay. Thử nghĩ xem mấy phin-được-giải-Oscar như Bệnh Nhân Người Anh hay Bản Danh Sách của Schindler sẽ còn hay hơn đến thế nào nếu có thêm vài cảnh khiêu vũ. Thường thì phim nào có khiêu vũ nhảy múa cũng đỡ nhàm chán hơn hẳn. Thế nên mình chỉ muốn nói với rất rất nhiều người phản đối phim Dirty Dancing là:
Cần phải xem xét lại gu phim ảnh của mình!
Phim truyền hình: Phim truyền hình yêu thích của mình là Baywatch. Mình biết rất nhiều người cho rằng phim này vừa nhạt nhẽo vừa hở hang, nhưng thật ra đâu phải như vậy. Tất cả những nhân vật, từ nam đến nữa đều ăn mạc đầy đủ đó chứ. Trong tập phim mới nhất, một cô gái đã một mình hpụ trách cả đội cứu hộ ý chứ. Điều quan trọng nhất là mỗi khi xem phim này mình đều thấy rất vui. Đấy là bởi vì mình biết chắc dù gặp bất cứ rắc rối gì, dù là một con lươn khổng lồ hay kẻ buôn ngọc giả, Mitch cũng sẽ thoát được và kết phim luôn là một bản nhạc tuyệt hay cùng với cảnh đại dương đẹp mê hồn. Ước gì ngoài đời có một người như Mitch luôn làm mọi việc ổn thoả vào mỗi cuối ngày. Và ước gì vòng một của mình được như Carmen Electra.
Sách: Quyển sách yêu thích của mình là quyển IQ 83 cuảtác giả Arthur Herzog, ông cũng là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất - The Swarm. IQ 83 nói về nhóm bác sĩ trong khi nghiên cứu về AND đã không may gây ra thảm hoạ làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều mất đi một phần trí thông minh và bắt đầu cư xử ngốc nghếch. Kể cả tổng thống Mỹ. Ông ta còn để nước mũi chảy ròng ròng như một tên ngốc vậy! Và bác sĩ James Healey là người duy nhất có thể cứu rỗi đất nước thoát khỏi cảnh đầy rẫy những kẻ mập ú béo kềnh, chẳng làm gì ngoài việc nằm chềnh ềnh một chỗ xem Jerry Springer và ăn Ho Ho suốt ngày. Thật đáng tiếc là quyển sách này chưa từng được công nhận xứng đáng. Thậm chí nó chưa từng được dựng thành phim! Quả là một sự trớ trêu của văn chương!
Tiếp tục là thứ Sáu
Mình phải làm cái bài tiếng Anh ngu xuẩn này thế nào bây giờ? "Kể lại một kỉ niệm khiến bạn xúc động sâu sắc" á? Mình biết viết cái gì bây giờ? Về lần mình bước vào bếp và bắt gặp thầy Đại số trong bộ đồ ngủ chắc? Thật ra chuyện đấy chẳng hề khiến mình xúc động nhưng cũng là kỉ niệm khó phai.
Hay là mình kể về lần bố tiết lộ chuyện mình hoá ra là người thừa kế ngai vàng duy nhất của công quốc Genovia? Đấy cũng là một kỉ niệm khó quên nhưng mình không chắc là có thể xếp nó vào hàng "sâu sắc" hay không. Mặc dù mình khóc rống lên nhưng không phải là mình xúc động. Mà vì tức sôi máu do không một ai nói cho mình biết trước đó. Mình cũng có thể thông cảm có lẽ bố ngượng không muốn dám thừa nhận với nhân dân Genovia rằng ông có một đứa con ngoài hôn thú, nhưng che dấu sự thật ấy trong suốt 14 năm trời ư? Rõ ràng là muốn chối bỏ mà.
Kenny, bạn cùng nhóm Sinh học với mình, giờ cũng đang học lớp tiếng Anh của cô Spears, tiết lộ rằng cậu ấy sẽ kể về chuyến đi nghỉ khó phai cùng gia đình ở Ấn Độ hè năm ngoái. Cậu ấy đã bị bệnh tả và suýt thì thăng thiên. Khi nằm lăn lóc trong bệnh viện giữa một đất nước xa lạ, cậu ấy nhận ra rằng cuộc sống của con người thật ra rất ngắn ngủi. Và ta cần phải sống mọi phút giây của cuộc đời như thể đó là ngày tận thế. Chính vì thế Kenny định hiến dâng cả đời để tìm ra cách chữa ung thư và tuyên truyền cho phim hoạt hình Nhật Bản.
Kenny thật là may mắn. Giá mình cũng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo như thế.
Mình bắt đầu nhận ra rằng điều duy nhất khiến mình xúc động nhất từ trước tới nay chính là cuộc đời mình hoàn toàn thiếu sự sâu sắc.
Chợ Jefferson
Sản phẩm tươi nhất - đảm bảo chất lượng
Giao hàng nhanh và miễn phí
Đơn đặt hàng số 2764
1 bịch sữa đậu nành
1 chai mầm lúa mỳ
1 ổ bánh mỳ
5 quả bưởi
12 quả cam
1 nải chuối
1 bịch men rượu
1 chai sữa không đường
1 chai nước cam (không phải nước ép)
450g bơ
1 tá trứng
1 túi hạt hướng dương không mặn
1 túi bột ngũ cốc
Giấy toilet
Bông ngoáy tai
Giao tới: Mia Thermopolis, gác 4A, số nhà 1005 đường Thompson.
Thật ra là mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng kệệệệ. Mình không còn sốt nữa nên mẹ đành phải cho mình đi học. Không đời nào mình chịu nặm bẹp rúm một chỗ trong khi đâu đó ngoài kia có một người tên Jo-C-Rox đang thầm yêu trộm nhớ mình.
Nhưng cho tới lúc này thì vẫn chưa có gì mới. Sáng nay như mọi ngày, mình đi xe limo đến đón Lilly và gặp cả anh Michael ở đấy. Nhưng cái cách anh ấy chào mình như mọi ngày thì khó mà tin được đó là người vừa mới gởi cho mình tấm thiệp với dòng chữ Thân yêu, Michael, nói gì đến chuyện mình là cô gái giống-Josie-nhất mà anh ấy từng quen chứ. Rõ ràng anh ấy không phải là Jo-C-Rox rồi.
Và cái từ Thân yêu ở cuối thư cũng chỉ là kiểu Thân yêu xã giao thôi. Với anh Michael Thân yêu không phải là anh ấy thật sự yêu mình.
Tất nhiên mình không loại trừ khả năng anh ấy cũng có thể yêu mình.
Hôm nay anh ấy đã đi cùng mình đến tủ để đồ. Thật đáng mến. Thật ra bọn mình đang buôn dở về tập phim Buffy người giết ma cà rồng tuần vừa rồi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có một anh chàng lẽo đẽo theo mình đến tận tủ để đồ. Trong khi hàng sáng Boris Pelkowski đều đón Lilly ở cổng trường và đi cùng cậu ấy tới tủ để đồ, kể từ sau khi được Lilly nhận lời làm bạn gái.
Nhưng vẫn không thể chối cãi sự thật rằng Boris Pelkowski rõ ràng là một đứa hâm hấp. Lúc nào cậu ta cũng khư khư phong cách áo len lèn chặt trong quần - một cái tát thẳng vào vẻ yêu kiều của Thời trang đương đại. Khác người như vậy như dầu sao cậu ta cũng là con trai. Và dù thế nào thì việc có được một anh chàng - dù là dị hợm hay mù lòa về thẩm mỹ - đi cùng tới tủ để đồ cũng đã đủ vênh rồi! Tất nhiên mình có chú Lars, nhưng vẫn rất khác biệt giữa việc vệ sĩ hùng hục đưa đến tủ đồ với việc sóng đôi cùng cậu bạn trai.
À, mình vừa để ý thấy Lana Weinberger mới thay tất cả bìa vở mới. Chắc cô nàng đã vứt hết mấy cái cũ đi rồi. La na luôn viết chữ Bà Josh Ritcher lên toàn bộ sách vở của mình để rồi lại gạch hết đi sau mỗi lần đổ vỡ với Josh. Giờ hai người lại vừa quay lại với nhau. Mình đoán là cô nàng sẽ nhanh chóng ghi chi chít tên "chồng iu" lên mọi cuốn tập cho mà xem, chỉ riêng vở Đại số vốn đã có ba cái Tôi yêu Josh và bảy cái Bà Josh Richter rồi.
Ngay trước khi vào lớp, Lana đứng hót luyên tha luyên thuyên với mấy đứa xung quanh về buổi tiệc tối nay. Tất nhiên hội mình không ai được mời rồi. Đấy là bữa tiệc do một trong mấy người bạn của Josh tổ chức.
Mình chưa bao giờ được mời đi dự mấy buổi tiệc như vậy. Kiểu thường thấy trong mấy bộ phim tuổi teen: bố mẹ đi vắng con cái ở nhà lôi bạn bè đến ăn uống và lật ngược bể bơi lên.
Mà nhóm bạn của mình có đứa nào có nhà riêng đâu. Chỉ toàn căn hộ thôi. Mà nếu ai có định đập phá một căn hộ thì ngay lập tức hàng xóm xung quanh sẽ gọi cho quản lý tòa nhà để xử đẹp ngay. Mà như thế thì sẽ rắc rối to với khu phố.
Mà dám chắc là nhỏ Lana chẳng buồn để tâm mấy chuyện đấy.
Lũy thừa bậc 3 của x gọi là lập phương.
Lũy thừa bậc 2 của x gọi là bình phương.
Thơ bình cảnh nhìn từ cửa sổ lớp Đại số của mình
Những hàng ghế xi măng rắn chắc
tắm trong những vạt nắng ngăn ngắn
bên cạnh những chiếc bàn cờ xinh xắn
cùng nhiều hàng chữ in hằng từ lâu
nguệch ngoạc bằng màu vẽ hiệu Day-Glo
Joanne yêu Richie
Thây kệ các quy định
Bọn dị hợm khác người
Và
Amber - đười ươi thích cười
Lác đác vài chiếc lá úa xen lẫn cùng bao nilon
rơi nhẹ trong làn gió thoảng giữa công viên
và kia các danh nhân nghiêm nghị trong bộ đồ
vest
đang tìm cách che đi mái đầu hói hoét
Những bao thuốc lá và kẹo cao su rơi vãi bung bét
Nhoe nhoét khắp các vỉa hè.
Và tôi chợt nghĩ rằng
Có sao đâu khi không tồn tại phương trình tuyến
nếu như một biến số được đẩy lên hàng lũy thừa?
Rốt cuộc thì chúng ta rồi cũng về với đất cả thôi.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, giờ Văn minh Thế giới
Danh sách năm kiểu nhà nước cơ bản
Chế độ quân chủ
Chế độ quý tộc
Chế độ độc tài
Chính trị đầu sỏ
Chế độ dân chủ.
Danh sách năm người có khả năng là Jo-C-Rox
Michael Moscovitz (ước gì!!!!!)
Boris Pelkowski (lạy hồnnnn!!!)
Thầy Gianini (với nỗ lực muốn làm mình vui)
Bố (như trên)
Chàng trai đỏng đảnh hay giận dỗi nếu món ăn chẳng may có dính tí ớt và ngô, mà thỉnh thoảng mình vẫn gặp trong quán cà phê (xin đừng)
AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, lớp Năng khiếu và Tài năng
Hóa ra trong mấy hôm mình nghĩ học, Boris đã luyện xong một bản violon mới. Vào lúc này cậu ta đang chơi bản giao hưởng của ông Bartok nào đó.
Phải công nhận là những âm thanh kinh dị mà Boris đang mê mẩn thể hiện đó có khả năng khiến người ta nghĩ quẩn, làm liều. Mặc dù bọn mình đã tống cậu ta vcu2ng violon chết tiệt vào tủ đựng đồ nhưng vẫn không ăn thua gì. Cả lớp cứ phải gào vào tay nhau để nói chuyện. Anh Michael hộc tốc chạy xuống phòng y tế để xin mấy viên aspirin.
Mình đã thử gợi chuyện à uôm nói về lá thư điện tử. Tất nhiên là nói một cách rất tự nhiên.
Phải đề phòng chứ.
Trong khi Lilly đang bô lô ba la về cái show Lilly chỉ nói lên sự thật, mình liền hỏi xem cậu ấy có còn nhận nhiều thư hâm mộ không - một trong những fan bự nhất của cậu ấy là Norman. Tên này rất hay gửi đồ tặng Lilly với một khát khao đến cháy bỏng: mong muốn Lilly để chân trần khi trên sóng. Norman là người theo chủ nghĩa tôn thờ các bàn chân.
Rồi mình kể rằng gần đây nhận được vài lá thư rất hay ho…
Rồi mình liếc nhoằng một phát sang anh Michael để xem anh ấy có phản ứng gì không.
Nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mặt khỏi máy tính.
Còn bây giờ anh ấy đã từ phòng y tế quay lại lớp học. Cô y tá không cho anh ấy viên aspirin nào vì như thế là trái với nội quy sử dụng thuốc ở trường. Thế nên mình đã cho anh ấy vài ngụm siro ho có chứa côđêin của mình. Rõ ràng nó có công hiệu ngay lập tức vì anh Michael nói thấy đầu óc sảng khoái ra hẳn.
Nhưng cũng có thể là cây đàn của Boris vừa gạt vỡ tung tóe một lon màu vẽ nên hiển nhiên bọn mình tống cổ cậu ấy ra ngoài. Anh chàng khi đó vẫn chưa hoàn hồn nên không thể chơi tiếp được nữa.
Những việc mình phải làm
Không được nghĩ quá nhiều về Jo-C-Rox
Không được nghĩ quá nhiều về anh Michael Moscovitz
Không được nghĩ quá nhiều về chuyện mẹ và chuyện sinh nở
Không được nghĩ quá nhiều về buổi phỏng vấn với Beverly Bellerieve vào ngày mai.
Không được nghĩ quá nhiều về bà nội.
Cần phải tự tin hơn.
Ngừng cắn móng tay giả.
Tự chủ hơn.
Tập trung hơn vào môn Đại số.
Giặt quần áo Thể dục.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng 10, lớp Năng khiếu và Tài năng
Hóa ra trong mấy hôm mình nghĩ học, Boris đã luyện xong một bản violon mới. Vào lúc này cậu ta đang chơi bản giao hưởng của ông Bartok nào đó.
Phải công nhận là những âm thanh kinh dị mà Boris đang mê mẩn thể hiện đó có khả năng khiến người ta nghĩ quẩn, làm liều. Mặc dù bọn mình đã tống cậu ta vcu2ng violon chết tiệt vào tủ đựng đồ nhưng vẫn không ăn thua gì. Cả lớp cứ phải gào vào tay nhau để nói chuyện. Anh Michael hộc tốc chạy xuống phòng y tế để xin mấy viên aspirin.
Mình đã thử gợi chuyện à uôm nói về lá thư điện tử. Tất nhiên là nói một cách rất tự nhiên.
Phải đề phòng chứ.
Trong khi Lilly đang bô lô ba la về cái show Lilly chỉ nói lên sự thật, mình liền hỏi xem cậu ấy có còn nhận nhiều thư hâm mộ không - một trong những fan bự nhất của cậu ấy là Norman. Tên này rất hay gửi đồ tặng Lilly với một khát khao đến cháy bỏng: mong muốn Lilly để chân trần khi trên sóng. Norman là người theo chủ nghĩa tôn thờ các bàn chân.
Rồi mình kể rằng gần đây nhận được vài lá thư rất hay ho…
Rồi mình liếc nhoằng một phát sang anh Michael để xem anh ấy có phản ứng gì không.
Nhưng anh ấy thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mặt khỏi máy tính.
Còn bây giờ anh ấy đã từ phòng y tế quay lại lớp học. Cô y tá không cho anh ấy viên aspirin nào vì như thế là trái với nội quy sử dụng thuốc ở trường. Thế nên mình đã cho anh ấy vài ngụm siro ho có chứa côđêin của mình. Rõ ràng nó có công hiệu ngay lập tức vì anh Michael nói thấy đầu óc sảng khoái ra hẳn.
Nhưng cũng có thể là cây đàn của Boris vừa gạt vỡ tung tóe một lon màu vẽ nên hiển nhiên bọn mình tống cổ cậu ấy ra ngoài. Anh chàng khi đó vẫn chưa hoàn hồn nên không thể chơi tiếp được nữa.
Những việc mình phải làm
Không được nghĩ quá nhiều về Jo-C-Rox
Không được nghĩ quá nhiều về anh Michael Moscovitz
Không được nghĩ quá nhiều về chuyện mẹ và chuyện sinh nở
Không được nghĩ quá nhiều về buổi phỏng vấn với Beverly Bellerieve vào ngày mai.
Không được nghĩ quá nhiều về bà nội.
Cần phải tự tin hơn.
Ngừng cắn móng tay giả.
Tự chủ hơn.
Tập trung hơn vào môn Đại số.
Giặt quần áo Thể dục.
Vẫn là ngày thứ Sáu
Phải nói là vô cùng xấu hổ! Cô hiệu trưởng Gupta đã phát hiện ra việc mình cho anh Michael uống sirô ho có chứa côđêin. Mình bị triệu từ lớp sinh học đến phòng hiệu trưởng để giải trình vè việc mình cung cấp thuốc cấm trong trường.
Chúa ơi! Mình thật sự đã nghĩ rằng sẽ bị đuổi học khỏi trường.
Mình đã cố giải thích về thuốc aspirin và bản nhạc của Bartok nhưng cô Gupta không chịu thông cảm cho mình chút nào. Thậm chì mình còn lôi cả chuyện mấy đứa tụ tập ở cổng trường hút thuốc ra để nói. Bọn họ đâu có bị gọi lên phòng hiều trưởng vì tội chuyền tay hút thuốc lá?
Rồi cả đội cổ động và đống thuốc ăn kiêng thì thế nào?
Nhưng cô Hiệu trưởng Gupta nói thuốc lá và thuốc ăn kiêng khác thuốc mê. Cô ấy tịch thu lọ sirô ho của mình và bảo sau giờ học đến lấy lại. Cô ấy còn cấm mình không được mang đến trường vào thứ Hai.
Cô khỏi phải lo. Chuyện này là đủ xấu hổ lắm rồi. Thực sự mình còn đang suy nghĩ đến chuyện không bao giờ quay lại trường nữa, nói gì đến thứ Hai.
Mình không hiểu tại sao mình không thể học ở nhà, giống như mấy anh em nhà Hanson ý. Cứ nhìn xem bây giờ họ đã thành công đến thế nào.
Bài tập về nhà:
Đại số: bài tập trang 129
Tiếng Anh: kể lại một kỉ niệm khiến bạn xúc động sâu sắc.
Môn Văn minh Thế giới: viết 200 chữ về sự trỗi dậy của Taliban và Afghanistan.
Lớp Năng khiếu và Tài năng: có mới lạ
Tiếng Pháp: devoirs - les notes grammaticals: 141 -143
Sinh học: hệ thần kinh trung ương
NHẬT Ký TIẾNG ANH
Những điều mình thích
Thức ăn: Món Lasagne chay.
Phim: Bộ phim yêu thích nhất của mình là phim mình được xem lần đầu tiên trên kênh HBO năm mình 12 tuổi. Mặc dù gia đình và bạn bè đều tìm cách giới thiệu cho mình rất nhiều phim được-gọi-là diêu phẩm nghệ thuật nhưng mình vẫn chỉ thích bộ phim đó. Nhưng cũng phải công nhận phim Dirty Dancing do Patrick Swayze và diễn viên phẫu thuật mũi Jennifer Grey đóng còn hay hơn nhiều mấy phim kiểu như Breathless và September của mấy người luôn tự cho mình là đạo-diễn-tài-năng. Đặc biệt phim Dirty Dancing diễn ra ở khu nghỉ dưỡng hè. Mà mình để ý thấy những bộ phim diển ra ở những khu nghỉ dưỡng thường hay hơn những phim khác (ví dụ như phim Cocktail hay Aspen Extreme). Và phim Dirty Dancing còn có cả khiêu vũ nữa. Những phim về đề tài khiêu vũ phim nào chẳng hay. Thử nghĩ xem mấy phin-được-giải-Oscar như Bệnh Nhân Người Anh hay Bản Danh Sách của Schindler sẽ còn hay hơn đến thế nào nếu có thêm vài cảnh khiêu vũ. Thường thì phim nào có khiêu vũ nhảy múa cũng đỡ nhàm chán hơn hẳn. Thế nên mình chỉ muốn nói với rất rất nhiều người phản đối phim Dirty Dancing là:
Cần phải xem xét lại gu phim ảnh của mình!
Phim truyền hình: Phim truyền hình yêu thích của mình là Baywatch. Mình biết rất nhiều người cho rằng phim này vừa nhạt nhẽo vừa hở hang, nhưng thật ra đâu phải như vậy. Tất cả những nhân vật, từ nam đến nữa đều ăn mạc đầy đủ đó chứ. Trong tập phim mới nhất, một cô gái đã một mình hpụ trách cả đội cứu hộ ý chứ. Điều quan trọng nhất là mỗi khi xem phim này mình đều thấy rất vui. Đấy là bởi vì mình biết chắc dù gặp bất cứ rắc rối gì, dù là một con lươn khổng lồ hay kẻ buôn ngọc giả, Mitch cũng sẽ thoát được và kết phim luôn là một bản nhạc tuyệt hay cùng với cảnh đại dương đẹp mê hồn. Ước gì ngoài đời có một người như Mitch luôn làm mọi việc ổn thoả vào mỗi cuối ngày. Và ước gì vòng một của mình được như Carmen Electra.
Sách: Quyển sách yêu thích của mình là quyển IQ 83 cuảtác giả Arthur Herzog, ông cũng là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất - The Swarm. IQ 83 nói về nhóm bác sĩ trong khi nghiên cứu về AND đã không may gây ra thảm hoạ làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều mất đi một phần trí thông minh và bắt đầu cư xử ngốc nghếch. Kể cả tổng thống Mỹ. Ông ta còn để nước mũi chảy ròng ròng như một tên ngốc vậy! Và bác sĩ James Healey là người duy nhất có thể cứu rỗi đất nước thoát khỏi cảnh đầy rẫy những kẻ mập ú béo kềnh, chẳng làm gì ngoài việc nằm chềnh ềnh một chỗ xem Jerry Springer và ăn Ho Ho suốt ngày. Thật đáng tiếc là quyển sách này chưa từng được công nhận xứng đáng. Thậm chí nó chưa từng được dựng thành phim! Quả là một sự trớ trêu của văn chương!
Tiếp tục là thứ Sáu
Mình phải làm cái bài tiếng Anh ngu xuẩn này thế nào bây giờ? "Kể lại một kỉ niệm khiến bạn xúc động sâu sắc" á? Mình biết viết cái gì bây giờ? Về lần mình bước vào bếp và bắt gặp thầy Đại số trong bộ đồ ngủ chắc? Thật ra chuyện đấy chẳng hề khiến mình xúc động nhưng cũng là kỉ niệm khó phai.
Hay là mình kể về lần bố tiết lộ chuyện mình hoá ra là người thừa kế ngai vàng duy nhất của công quốc Genovia? Đấy cũng là một kỉ niệm khó quên nhưng mình không chắc là có thể xếp nó vào hàng "sâu sắc" hay không. Mặc dù mình khóc rống lên nhưng không phải là mình xúc động. Mà vì tức sôi máu do không một ai nói cho mình biết trước đó. Mình cũng có thể thông cảm có lẽ bố ngượng không muốn dám thừa nhận với nhân dân Genovia rằng ông có một đứa con ngoài hôn thú, nhưng che dấu sự thật ấy trong suốt 14 năm trời ư? Rõ ràng là muốn chối bỏ mà.
Kenny, bạn cùng nhóm Sinh học với mình, giờ cũng đang học lớp tiếng Anh của cô Spears, tiết lộ rằng cậu ấy sẽ kể về chuyến đi nghỉ khó phai cùng gia đình ở Ấn Độ hè năm ngoái. Cậu ấy đã bị bệnh tả và suýt thì thăng thiên. Khi nằm lăn lóc trong bệnh viện giữa một đất nước xa lạ, cậu ấy nhận ra rằng cuộc sống của con người thật ra rất ngắn ngủi. Và ta cần phải sống mọi phút giây của cuộc đời như thể đó là ngày tận thế. Chính vì thế Kenny định hiến dâng cả đời để tìm ra cách chữa ung thư và tuyên truyền cho phim hoạt hình Nhật Bản.
Kenny thật là may mắn. Giá mình cũng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo như thế.
Mình bắt đầu nhận ra rằng điều duy nhất khiến mình xúc động nhất từ trước tới nay chính là cuộc đời mình hoàn toàn thiếu sự sâu sắc.
Chợ Jefferson
Sản phẩm tươi nhất - đảm bảo chất lượng
Giao hàng nhanh và miễn phí
Đơn đặt hàng số 2764
1 bịch sữa đậu nành
1 chai mầm lúa mỳ
1 ổ bánh mỳ
5 quả bưởi
12 quả cam
1 nải chuối
1 bịch men rượu
1 chai sữa không đường
1 chai nước cam (không phải nước ép)
450g bơ
1 tá trứng
1 túi hạt hướng dương không mặn
1 túi bột ngũ cốc
Giấy toilet
Bông ngoáy tai
Giao tới: Mia Thermopolis, gác 4A, số nhà 1005 đường Thompson.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.