Quyển 7 - Chương 12: Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, buổi biểu diễn
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Ôi Chúa ơi, mọi người THÍCH vở nhạc kịch của bọn mình vô cùng! Họ như nuốt lấy từng câu thoại, từng lời ca
tiếng hát của bọn mình. Mình chưa bao giờ thấy khán giả cổ vũ nhiệt
tình đến như vậy. Phải nói là SIÊU CUỒNG NHIỆT! Trong khi bọn mình còn
chưa diễn xong.
Mọi người đã làm RẤT RẤT tốt!!! Boris không hề quên lời thoại một tẹo nào - bài ca Lãnh Chúa của cậu ấy phải nói là hoàn hảo...
Không có việc gì khiến ta chùn bước
Cướp bóc là điều ra luôn tự hào!
Điệp khúc:
Lao ngựa như điên trong đêm tối
Chỉ cần thấy bóng ta xuất hiện từ xa
Là dân làng rúm ró sợ hãi
Ôi, thật hạnh phúc làm sao!
Kenny cũng không gây ra lỗi nào trong màn vũ đạo. Trừ mấy lỗi nhỏ khó có ai để ý.
Nhưng có lẽ không ai lôi cuốn được khán giả như Lilly và bài hát của cô nhân tình.
Thật không sao đoán được
Ngày bị bán cho y
Một kẻ hung tàn bạo ngược
Là ngày tôi tìm thấy tình yêu
Mặc cho người đời xỉ nhổ
Vì yêu tên bạo chúa lộng hành
Bởi cướp bóc xong y sẽ
Quay về với vòng tay của tôi
Lời ca ai oán, đầy bi ai của Lilly như bóp nghẹt trái tim của hàng trăm khán giả phía dưới. Có thể nói Lilly đã nắm được toàn bộ đám đông khán giả trong lòng bàn tay của mình. VÀ cậu ấy đã nhớ chỉ dùng một tay để nâng váy khi bước lên cầu thang.
Còn anh J.P? Bài hát của anh thợ rèn Gustav nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt muốn nổ tung cả khán phòng, những tràng vỗ tay giòn giã không ngớt từ phía khán giả.
Sao trên đời lại có người như nàng
Dành tình yêu cho một kẻ nghèo hèn như tôi?
Nàng có thể có bất cứ ai nàng muốn
Nhưng sao nàng quyết sống trọn đời bên tôi?
Tôi vẫn luôn tự hỏi
Sao nàng lại yêu tôi?
Nhưng bài hát mình ca ngay trước khi thắt cổ Boris mới gọi là MỘT BẲN ANH HÙNG CA!!! Mình thậm chí còn nghe thấy tiếng nhiều người bên dưới - những người không hề biết gì về lịch sử của Genovia - ồ lên kinh ngạc, khi mình cất cao câu hát:
Bím tóc này là vũ khí của tôi,
Hắn sẽ mãi ra đi, chỉ sau một vòng cuốn.
Màn đêm dần buông xuống
Không ai biết ngày mai sẽ ra sao
Tôi nằm đây giữa căn phòng lạnh lẽo
Hỏi trời cao về vận mệnh của mình...
Điệp khúc:
Genovia, hỡi Genovia, cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu!
Genovia, hỡi Genovia, số phận chúng ta sẽ được định đoạt đêm nay!
Tôi nguyện cầu vào ngày mai tươi sáng,
Trả mối thù bạo chúa giết cha
Bím tóc này là vũ khí của tôi
Hắn sẽ mãi ra đi, chỉ sau một vòng cuốn.
Lúc mình hát đến đoạn điệp khúc "Genovia, hỡi Genovia, cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu! Genovia, hỡi Genovia, số phận chúng ta sẽ được định đoạt đêm nay!", mình thề là đã nghe thấy tiếng sụt sùi của bà - đúng vậy BÀ, chứ không phải ai khác.
Và tiếp đến là cảnh kết! Nụ hôn của mình và anh J.P
Mình hy vọng là Tina nói sai, về việc anh J.P thích mình. Bởi vì dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, trái tim mình mãi luôn thuộc về Michael.
Việc mình và anh J.P...
Ủa mà anh J.P biến đâu rồi ý nhỉ? Đáng ra cảnh này là bọn mình phải cầm tay, cùng nhau chạy ra sân khấu, mặt mày hân hoan tràn đầy hạnh phúc. Rồi anh ấy sẽ ngả người mình ra đằng sau và... hôn mình.
Nhưng làm sao mình có thể nắm tay anh ấy và chạy ra sân khấu khi mà anh ấy ĐÃ HOÀN TOÀN BIẾN MẤT????
Điên mất rồi. Vừa lúc nãy còn thấy ở đây mà. Không hiểu anh ấy...
Ơn Chúa, anh ấy đây rồi.
Đợi chút...Là ai đó trong bộ trang phục biểu diễn của anh ấy. Chứ không phải anh J.P...
Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, tại bữa tiệc từ thiện
ÔI.CHÚA.ƠI! Không thể tin được về những gì vừa xảy ra.
Nó như một giấc mơ vậy. Bởi khi mình chìa tay ra nắm lấy tay anh J.P để chạy ra sân khấu thì mình chợt nhận ra rằng mình đang nắm tay của anh MICHAEL, chứ không phải J.P.
"MICHAEL?" - mình thốt lên kinh ngạc. Mặc dù bà đã dặn đi dặn lại là bọn mình không được phép nói chuyện đằng sau sân khấu bởi cái mic gắn trên áo bọn mình rất nhạy - "Anh đang...?"
Nhưng Michael đã giơ tay lên ra hiệu cho mình im lặng và chỉ vào cái mic đang gắn trên cổ áo mình. Kế đó nắm lấy tay mình và kéo mình ra sân khấu...
Như cái cách J.P vẫn làm, trong các buổi luyện tập của bọn mình.
Và khi mọi người bắt đầu ngân vang câu hát "Genovia! Genovia!", Michael, trong trang phục của Gustav, kéo mình vào trong lòng, ngửa người mình ra phía sau và đặt lên môi mình một nụ hôn nồng cháy, như trong đoạn kết các bộ phim kinh điển mà mình từng xem.
Thậm chí chẳng ai nhận ra đó không phải là J.P, cho tới khi màn sân khấu hạ xuống, bọn mình nắm tay nhau cùng cúi chào khán giả lần cuối.
"Michael!" - mình gào lên sung sướng - "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Mình chẳng phải lo mọi người sẽ nghe được tiếng mình qua mic bởi những tràng vỗ tay của khán giả đang như muốn làm nổ tung cả khán phòng, sẽ chẳng ai nghe thấy gì đâu.
"Em hỏi anh đang làm gì ở đây là sao?" - Michael mỉm cười đầy ranh mãnh - "Em nghĩ rằng anh chịu đứng yên một chỗ nhìn em hôn một cậu trai khác à?".
Đúng lúc đó anh J.P chạy tới chỗ hai bọn mình và giơ tay ra chào Michael: "Hey, anh bạn! Khá lắm!" Michael cũng vui vẻ giơ tay chào.
"Ai đó nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi" - mình không thể tin được, cứ như mơ ý.
Lilly đi tới vòng tay quanh cổ mình: "C2G, cậu có thôi đi không hả?".
Và cậu ấy kể cho mình nghe chuyện hai anh em bọn họ - cùng với sự giúp đỡ của anh J.P - đã lên kế hoạch hoán đổi chỗ của Michael và J.P ở cảnh cuối như thế nào, để cho Michael, chứ không phải là J.P là người hôn mình.
Và kế hoạch của họ đã cực kỳ thành công!
Bởi mình không hề mảy may có một tẹo nghi ngờ nào cả.
"Điều này chứng tỏ anh tha thứ cho em về vụ nhảy sexy hôm vừa rồi ở nhà anh rồi đúng không?" - mình nũng nịu hỏi Michael. Sau khi tháo mic và tháo tóc giả, mình kéo anh ấy ra phía cánh gà dưới sân khấu, trong khi những người khác đang ríu rít nhận lời chúc mừng từ bạn bè và người thân, hoặc đi gặp mặt những nhân vật nổi tiếng mà họ yêu thích.
Mình thì cần gì gặp người nổi tiếng nào nữa, bởi người mình mong muốn được gặp nhất trên đời đang đứng NGAY TRƯỚC MẶT MÌNH ĐÂY!
"Đúng vậy, anh sẽ tha thứ cho em về vụ nhảy sexy đó" - Michael mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy mình - "nếu em tha thứ cho anh chuyện không làm tròn bổn phận của một người bạn trai trong thời gian gần đây".
"Đó đâu phải lỗi của anh. Anh đang có chuyện buồn về gia đình mà. Em hoàn toàn hiểu được mà".
"Cảm ơn em."
Khi đó mình chợt hiểu rằng, một mối quan hệ nghiêm túc và trưởng thành chẳng liên quan gì đến chuyện biết uống bia hay nhảy sexy. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu, rằng sẽ không có chuyện họ chia tay với bạn chỉ vì bạn nhảy với một anh chàng nào đó, và cũng không nên suy nghĩ quá nhiều khi bạn không thể liên lạc được với họ thường xuyên như mong muốn bởi họ có thể đang rất bận rộn với việc thi cử giữa kỳ và chuyện gia đình.
"Em xin lỗi anh, Michael" - mình nói - "Em rất hy vọng là mọi chuyện giữa bố mẹ anh sẽ ổn. Và... cả chuyện đã xảy ra tại bữa tiệc nhà anh tối hôm đó... anh biết đấy, vụ bia bọt, và cái màn nhảy nhót lố lăng. Em hứa sẽ không bao giờ để tái diễn chuyện đó".
"Hừm...Thú thật là..." - Michael hắng giọng - "Anh khá thích cái màn nhảy sexy đó của em đấy".
Mình trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh THÍCH á?"
"Thích lắm" - Michael cúi xuống hôn lên môi mình - "Nếu em hứa lần sau sẽ chỉ nhảy cho anh xem thôi".
Tất nhiên là thế rồi! SUỐT ĐỜI này mình sẽ chỉ nhảy cho mình anh ấy xem thôi.
Nụ hôn của bọn mình như kéo dài đến bất tận. Mọi chuyện đúng là đẹp như mơ!
"Sự thật là, Mia..." - Michael thì thầm - "Anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần có em là đủ". (oa. Lãng mạn quá đi mất. Ước gì có người nào nói với mình như vậy nhỉ. Hehe ^^)
OK. Hóa ra ĐÓ là điều mà anh ấy muốn nói hôm đó.
"Và giờ thì anh nghĩ chúng ta nên đi thay cái bộ trang phục dở hơi này ra và đi dự tiệc thôi" - Michael nháy mắt với mình.
"Em cũng chỉ mong có thế" - mình nhoẻn miệng cười hạnh phúc.Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, vẫn tại bữa tiệc
Giờ đang là khúc đọc diễn văn của các nhà đầu tư dự án liên hợp đảo Thế giới. Chẳng phải đây là mục đích chính của buổi tiệc này sao? KHÔNG PHẲI để gây quỹ từ thiện hay kiếm tiền cho Hội học sinh THAE, mà là vụ đấu thầu hòn đảo Genovia.
Bữa tiệc này chỉ là để bà lấy le với những người sẽ ra phán quyết cuối cùng ai sẽ là người giành được hòn đảo đó.
Làm sao họ có thể quyết định được ai xứng đáng mua được hòn đảo Ailen hơn, Bono hay Colin Farrell? Hoặc ai xứng đáng mua được hòn đảo Anh Quốc hơn, Elton John hay David Beckham?
Vấn đề cốt lõi chỉ là: Ai trả tiền nhiều hơn!
Nhưng có một điều MÌNH BIẾT: vị chủ nhân tương lai của hòn đảo nhân tạo Genovia. ĐIỀU ĐÓ đã rất rõ khi anh J.P - hai má đỏ lựng lên vì ngượng - bị kéo tới chỗ mình và bà.
"Cô bé đây rồi!" - một ông bác to lớn và hói đầu kêu ầm lên. Mình kịp nhận ra đó là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam, bố của anh J.P - "Cô công chúa đáng yêu của xứ Genovia mà tôi luôn mong muốn được gặp, người đã thành công kéo được cậu con trai của tôi ra khỏi cái vỏ bọc của mình!!! Cháu khỏe chứ, thiên thần của ta?"
Nếu không phải bác ý dùng từ "cô bé" thì chắc mình đã cho là bác ý đang nói về bà. Bởi bà chính là người đã chọn J.P vào vở nhạc kịch này, một hành động có thể gọi là kéo được J.P "ra khỏi cái vỏ bọc của mình".
"Anh John Paul. Đây là cháu gái tôi, Công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo (Bà luôn tự đổi hai cái họ phía cuối của mình. Nhưng đó là việc giữa bà và mẹ, không liên quan gì đến mình).
"Hân hạnh được gặp ngài" - mình chìa tay phải ra bắt...
Công nhận là tay bác ý to thật.
"Thật vinh dự!" - bác ý bắt tay mình không ngừng, trong khi anh J.P đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần mặt đỏ lựng vì ngượng - "Thật vinh dự! Tôi rất lấy làm vui sướng khi gặp được cô gái - à, xin lỗi, công chúa - người duy nhất trong đám học sinh Trung học Albert Einstein đứng ra mời con trai tôi ngồi ăn trưa cùng".
Mình hết nhìn anh J.P rồi lại nhìn sang bố anh ấy, không tin nổi vào những gì mình vừa được nghe. Chưa một ai trong cái trường Trung học Albert Einstein này rủ anh J.P cùng ngồi ăn trưa sao?
Trong khi anh ấy từng nói rằng anh ấy không muốn tham gia với mọi người. Phải công nhận là nếu không biết sự vụ bê bối hồi bé của J.P thì đúng là anh ấy thật không bình thường khi phản ứng kỳ quặc như vậy với món ớt-trộn-ngô.
"Và hãy xem cô bé đã làm gì được cho thằng con tôi!" - bác Reynolds-Abernathy Đệ Tam say sưa - "Chỉ một bữa trưa nhỏ thôi, và thằng bé đã được chọn vào vai chính trong buổi nhạc kịch của trường! Giờ nó lại còn có nhiều bạn nữa chứ! Thậm chí cả bạn đang học đại học! Cái anh chàng đó tên là gì ý nhỉ, J.P? Cái cậu mà con đã nói chuyện điện thoại suốt đêm qua ý? Mike à?"
Anh J.P nãy giờ mắt cắm chặt xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn ai. Và mình cũng không trách được anh ấy.
"Vâng. Là Michael" - J.P lí nhí nói.
"Đúng rồi, cậu Mike. Và giờ có thêm công chúa nữa" - bác ấy giơ tay ra nựng nựng vào cằm mình như nựng một đứa con nít lên ba - "Kể từ khi chuyển tới ngôi trường tư thục này, thằng bé nhà tôi luôn phải lủi thủi ngồi ăn trưa một mình. Tôi đã tính tới chuyện chuyển trường cho nó, nếu chuyện này tiếp tục kéo dài. Nhưng giờ nó thậm chí còn ăn trưa cùng với một công chúa cơ đấy. Thật thần kỳ làm sao!!! Bà có đứa cháu gái dễ thương quá, Clarisse ạ".
"Cảm ơn anh, John Paul" - bà lịch sự nghiêng đầu - "Con trai của anh cũng là một chàng thanh niên trẻ vô cùng dễ mến. Tôi dám chắc rằng cậu ấy sẽ tiến rất xa trong cuộc sống".
"Chắc chắn là thế rồi" - bác Reynolds-Abernathy tự hào nói, và giờ thì đến lượt anh J.P bị bố giơ tay nựng vào cằm - "Chẳng phải cháu nó đã được ăn trưa cùng với công chúa đó sao. Tôi thực lòng rất muốn gửi lời cảm ơn đến bà và công chúa. À, nhân đây cũng xin thông báo với bà rằng tôi đã rút lui khỏi cuộc đấu giá hòn đảo đó - Tên nó là gì nhỉ? À.. À.. đúng rồi, Genovia! "Cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu". Tôi rất thích câu hát đó. Giờ thì hòn đảo đó thuộc về bà đấy, Clarisse. Sau tất cả những gì cô cháu gái cưng của bà đã làm cho bố con tôi."
Mắt bà như tỏa ra muôn vàn vì sao. Mắt Rommel thì lồi ra, tại tay bà đang xiết vào người nó chặt quá.
"Anh nói thật sao, John Paul?" - bà hớn hở hỏi lại.
"100%" - bố anh J.P nói - "Ngay từ đầu tôi đã không nên tham gia cuộc đấu giá đó. Tôi chưa bao giờ muốn mua hòn đảo Genovia đó - nhất là sau khi xem vở nhạc kịch tối nay. Cái tôi muốn mua là cái đảo gì đó thường tổ chức đua ô tô cơ".
"Monaco" - bà lạnh lùng nói, trông mặt bà khó chịu thấy rõ. Lần nào nhắc tới đất nước láng giềng bên cạnh Genovia mà bà chẳng phản ứng như vậy.
"À, đúng rồi." - bác John Paul cười ha hả - "Tôi phải nhớ cái tên đó mới được. Tôi sẽ mua tặng cho mẹ của cháu J.P nhân dịp kỷ niệm ngày cưới. Cô ấy luôn thần tượng vị công nương nào đó từng là ngôi sao điện ảnh..."
"Grace Kelly" - giọng bà giờ còn lạnh hơn nhiều.
"Chính thế!" - nói rồi bác ý kéo tay anh J.P đi - "Đi nào con trai. Chúng ta phải đi đăng ký đấu thầu, trước khi ai đó trong đám người này mua mất" - bác ý vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía ca sỹ Cher đầy cảnh giác.
Sau khi họ đi khỏi, mình quay sang nheo mắt nhìn bà: "Giờ thì bà thừa nhận đi. Lý do bà muốn biểu diễn vở nhạc kịch này hôm nay KHÔNG PHẲI là để quyên tiền ủng hộ cho nông dân trồng ô-liu ở Genovia, cái chính là để nịnh bố anh J.P, để bác ấy từ bỏ hòn đảo Genovia, đúng không ạ?"
"Ban đầu thì có thể thế thật" - bà nói - "Nhưng sau đó thì đúng là ta đã bị vở kịch này cuốn hút. Ngày xưa ta đã từng đam mê kịch nghệ mà, Amelia. Tình yêu của ta với sân khấu kịch chưa bao giờ tắt. Nhất là khi giờ đây vở nhạc kịch của ta" - bà đưa mắt nhìn đám phóng viên, và giới phê bình đang xếp hàng đợi bài phát biểu của bà - "thành công vang dội đến như vậy".
"Sao cũng được. Giờ thì bà nói cháu nghe tại sao bà lại nhất quyết bắt anh J.P và cháu hôn nhau vào cảnh cuối đến như vậy? Và cháu muốn nghe sự thật, chứ không phải cái lý do khán-giả-luôn-mong-chờ-một-nụ-hôn-vào-cảnh-cuối gì gì đó của bà".
Bà chưa vội trả lời mình, đủng đỉnh mở túi xách rút ra cái gương và kiểm tra lại dung nhan của mình trước khi ra trả lời phỏng vấn của báo giới - "Ôi Chúa ơi, Amelia. Cháu sắp 16 tuổi rồi mà mới chỉ hôn có đúng một cậu con trai"
Mình hắng giọng: "Thực ra là HAI. Bà quên Josh rồi à?"
"Vớ vẩn!" - bà vừa phẩy tay vừa cất gương vào túi - "Dù gì thì cháu vẫn còn quá nhỏ, các mối quan hệ chưa có gì là nghiêm túc cả. Một cô công chúa cần phải hôn qua nhiều chú ếch nữa trước khi xác định được chính xác ai là hoàng tử của mình".
"Và bà đã hy vọng rằng John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ sẽ là hoàng tử của cháu sao?" - mình hỏi - "Bởi vì, không như anh Michael, bố của anh ấy giàu có... và tình cờ lại đang tham gia đấu giá mua cái đảo nhân tạo Genovia của bà."
"Ý nghĩ đó quả cũng có thoáng qua đầu ta" - bà thản nhiên nói -"Nhưng chuyện đó có gì đáng phàn nàn đâu? Còn nữa, đây là tiền của cháu".
Bà chìa cho mình tấm séc trị giá chính xác 5.728 đôla.
"Số tiền cháu cần để giải quyết bị khủng hoảng tài chính nho nhỏ kia. Đây chỉ là một phần rất nhỏ của số tiền mà chúng ta đã quyên góp được trong buổi tối hôm nay. Mấy người nông dân Genovia sẽ không phát hiện ra mất mát nhỏ này đâu".
"Bà nói thật ư?" - mình không tin nổi vào mắt mình nữa. Giờ thì mình không còn phải lo sẽ bị ăn đòn của chị Amber Cheeseman nữa rồi!!! Cơn ác mộng đã qua, giờ mọi chuyện đều trở nên màu hồng và hoàn hảo!!!
"Cháu thấy đấy, Amelia" - bà nói tràn đầy tự mãn - "Cháu đã giúp ta. Thì giờ ta giúp cháu. Đó là cách nhà Renaldo vẫn làm".
Mình cười phá lên trước câu nói vừa rồi.
"Nhưng cháu giúp bà mua được cả một hòn đảo cơ mà" - chưa bao giờ mình có được một chiến thắng vẻ vang đến như vậy - "Này nhé, cháu đã mời anh J.P ngồi ăn trưa cùng bọn cháu, và đó là lý do khiến bố anh ý chịu từ bỏ không đấu giá mua hòn đảo đó. Cháu đâu cần phải đau đầu nghĩ ra hết kế hoạch này đến âm mưu khác để đạt được cái mình muốn đâu. Không hề giống cái cách mà nhà Renaldo vẫn làm. Cháu chỉ đơn giản là đối xử tốt với người khác. Và bà có thể thấy nó mang lại điều gì cho cháu rồi đấy"
"Ta hỏi cháu, nếu cụ Rosadunge đối xử tốt với lãnh chúa Alboin thì thử hỏi cụ ấy sẽ ra cái gì? Lòng tốt, Amelia" - bà liếc xéo mình - "sẽ chẳng đưa cháu đi được tới đâu trong cuộc sống đâu".
"Ngược lại là đằng khác" - mình nói - "Lòng tốt đã mang lại cho bà hòn đảo nhân tạo Genovia và mang lại cho cháu số tiền mà cháu cần..."
Và - mình tự nhủ với mình - tình yêu của bạn trai cháu.
Bà chán chẳng buồn tranh luận tiếp, chỉ tay vào mái tóc và hỏi: "Trông tóc ta ổn không? Ta phải đi chụp hình bây giờ".
"Bà trông tuyệt lắm" - mình trấn an bà.
Làm cho người khác vui có gì là không tốt?
Ngay khi bà vừa bị đám phóng viên và báo chí nuốt chửng giữa khán phòng, anh J.P bước lại đưa cho mình một ly nước táo. Mình vội cầm lấy như bắt được vàng. Công nhận hát nhiều khát nước thật.
"OK. Vậy là em đã gặp bố anh" - J.P nói.
"Bác ấy có vẻ rất thương anh" - mình nhã nhặn nói. Bởi sẽ cực kỳ khiếm nhã khi nói huỵch toẹt ra rằng Chúa ơi, anh đã nói đúng! Bố anh đúng là siêu mất mặt ý!
"Ờ, có lẽ vậy. Mà này, em đang giận gì anh à?"
"Giận anh á?" - mình hoảng hồn thốt lên - "Tại sao anh lại hỏi thế? Em nghĩ anh là người con trai tuyệt vời nhất mà em từng gặp".
"Sau Michael" - anh J.P ý nhị nhắc, rồi quay ra nhìn theo Michael, người đang rất hào hứng nói chuyện với Bob Dylan...
Cách chỗ Michael đứng không xa là Lana Weinberger và Trish Hayes đang mặt mũi ỉu xìu như cơm nguội vì bị Colin Farrell lờ đi như không biết.
"Tất nhiên rồi!" - mình cười rất tươi - "Anh nghe này, sau những điều TUYỆT VỜI mà anh đã làm cho em và anh Michael, em còn cảm ơn anh chưa hết. Em không biết làm sao có thể trả ơn được anh đây".
"Ừm..." - J.P mỉm cười - "Anh sẽ suy nghĩ về điều đó".
"Nhưng em có một câu hỏi dành cho anh đây" - mình lấy hết dũng khí để hỏi điều mà bấy lâu nay mình vẫn luôn băn khoăn - "Nếu anh ghét món ngô đến vậy, tại sao anh còn đi lấy món ớt đó?"
"Bởi vì anh ghét ngô nhưng anh lại thích ớt" - J.P hóm hỉnh nói.
"Ồ...OK. Mai gặp anh ở trường sau nhé" - mình vẫy tay chào J.P, mặc dù mình chẳng hiểu anh ấy nói gì cả.
Không chỉ có J.P, thề là mình chỉ hiểu giỏi lắm là 15% những gì mọi người đã nói với mình buổi tối nay. Ví dụ như ban nãy lúc gặp chị Amber Cheeseman chẳng hạn. "Mia, em quả thực rất vui tính. Qua những gì chị đọc được trên báo về em, chị cứ tưởng em là một cô công chúa đỏng đảnh khó gần cơ đấy. Ai dè em là cô gái rất biết tiệc tùng".
Hả??? Xem ra cái cụm từ "cô gái biết tiệc tùng" có rất nhiều nghĩa, còn tùy vào hoàn cảnh và người nói ra câu đó.
Một lát sau Lilly âm thầm đi lại chỗ mình. Nếu mình chưa biết về chuyện ly dị của bố mẹ cậu ấy chắc mình đã phải thắc mắc: "Lilly! Cậu đang làm gì thế? Âm thầm và lặng lẽ như vậy trong một bữa tiệc hay sao?".
Nhưng cứ qua sự yên lặng của cậu ấy bây giờ thì có thể suy ra được rằng cậu ấy đã biết sự thật về bố mẹ mình. Vì thế mình chỉ nói: "Chào cậu".
"Chào cậu" - Lilly nói nhưng mặt đang nhìn chằm chằm về phía Boris, người đang bắt tay Joshua Bell thật lực. Bên cạnh cậu ấy là hai bác Pelkowski, đang mỉm cười đầy tự hào về cậu con trai nhỏ của mình. Và đằng sau HỌ là mẹ mình và thầy G, cùng BỐ MẸ CỦA LILLY đang chăm chú lắng nghe Leonard Nimoy nói gì đó - "Cậu sao rồi?".
"Mình ổn" - mình nói - "Cậu đã gặp được chính khách nào muốn gặp chưa?"
"Hôm nay bà ấy không đến. Nhưng mình đã có cuộc chuyện trò khá vui vẻ với Colin Ferell".
"Thật sao?" - mình nhướn lông mày ngạc nhiên hỏi.
"Ờ" - Lilly nói - "Chú ý cũng đồng tình với quan điểm của mình về tình hình bất ổn của thế giới hiện nay. À, mình còn nói chuyện rất lâu với Paris Hilton nữa".
"Cậu và chị ta nói về cái gì?"
"Tiến trình hòa bình ở Trung Đông. Ngoài ra chị ta còn khen đôi giày của mình trông thật sành điệu" - Lilly nhún vai kể.
Bọn mình cùng nhìn xuống đôi giày đang đi của Lilly, một đôi Converse cao cổ, được Lilly tự tay vẽ sao chằng chịt nhằm tôn vinh nguồn gốc Do Thái của mình, đặc biệt dành cho buổi tiệc tối nay.
"Phải công nhận là đôi giày của cậu đẹp thật" - mình gật gù - "Nghe này, Lilly. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp mình làm rõ mọi chuyện với anh Michael".
"Bạn bè để làm gì chứ?" - Lilly phẩy tay - "Đừng lo. Mình không kể cho anh ấy nghe về chuyện cậu hôn lên má anh J.P đâu".
"Nụ hôn đó chẳng có ý nghĩa gì cả" - mình thốt lên.
"Sao cũng được".
"Thật mà!" - và rồi mình quyết định đây là thời điểm thích hợp để nói về chuyện đó - "Nghe này, mình rất tiếc về chuyện bố mẹ cậu".
"Mình biết" - Lilly hạ thấp giọng - "Đáng ra mình phải đoán ra từ lâu rồi mới đúng. Mình vẫn biết có chuyện gì đó không ổn giữa hai người. Morty, bố mình lâu nay không còn hứng thú với bộ môn Tâm thần học như trước nữa và luôn muốn bỏ nghề. Bố mẹ mình lâu nay luôn tranh cãi nhau về chuyện đó. Ruth, mẹ mình luôn cho rằng suy nghĩ đó của bố chỉ là triệu chứng khủng hoảng của tuổi trung niên thôi. Rồi gần đây bố mình đòi mua xe thể thao Ferrari, và đi nghỉ ở Hamptons. Còn mẹ mình vẫn khăng khăng vấn đề của bố chỉ là ông đang ở giai đoạn chuyển giao quan trọng về tuổi tác. Không ai chịu nhường ai. Và thế là Ruth yêu cầu Morty dọn ra khỏi nhà, cho tới khi bố lấy lại được cân bằng trong cuộc sống của mình. Đại loại là vậy".
"Ồ" - mình chỉ biết nói được mỗi câu đó. Bởi mình biết nói gì để an ủi cậu ấy đây? Người lớn đôi khi chia tay vì những chuyện rất vớ vẩn. Nghe nói, có đôi ly dị chỉ vì một trong hai người liên tục làm mất cái nắp của tuýp thuốc đánh răng.
Nhưng chia tay vì những khác biệt phương pháp luận thì mình chưa nghe thấy bao giờ.
Và chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra với mình và anh Michael!
"Nhưng nói gì thì nói. Mình cũng không nên giữ kín trong lòng như vậy" - Lilly nói tiếp - "Đáng ra mình nên kể cho cậu nghe. Ít ra thì cũng giúp cậu hiểu được tại sao dạo gần đây mình cư xử điên khùng như vậy".
"Ít ra thì cậu cũng có lý do để lý giải cho những hành động điên khùng của cậu. Không như mình." - mình ngán ngẩm nói.
Lilly phá lên cười, cái cách mà cậu ấy vẫn thường cười khi nghe thấy chuyện gì thú vị.
"Mình xin lỗi đã không rút truyện của cậu ra. Cậu đã nói đúng. Làm như thế thật không công bằng với anh J.P. Chưa nói tới, cái tên tạp chí là một sự xỉ nhục với con mèo của cậu".
"Ừm..." - mình vừa nói vừa quay qua nhìn anh J.P trong đám đông, bên cạnh anh ấy là anh Doo Park, đang say sưa nói chuyện với Elton John - "Anh J.P là một người rất dễ mến. Và mình nghĩ là anh ấy thực sự rất thích cậu".
"Cậu có thôi đi không!" - Lilly nói, nhưng không phải theo kiểu gắt gỏng khó chịu, mà có gì đó ngượng ngùng - "Mình quyết định từ bỏ bọn con trai rồi. Cậu biết mà. Họ không mang lại cái gì ngoài sự phiền phức và những cơn đau tim. Giống như những gì mình vừa nói với chú David Mamet lúc nãy..."
"Khoannnnnnn" - mình chộp lấy tay Lilly - "David Mamet cũng đến à?"
"Ờ" - Lilly nói - "Chú ý mua hòn đảo hình Massachusetts thì phải. Sao, có chuyện gì à?".
Mình phấn khích nói: "Lilly. Hãy ra chỗ J.P và nói với anh ấy rằng cậu muốn giới thiệu anh với một người. Sau đó dắt anh ấy tới gặp chú David Mamet".
"Tại sao?"
"Đừng hỏi. Cứ làm theo lời mình đi. Thề với cậu là cậu sẽ không phải hối hận đâu. Mình cá là sau đó anh J.P thậm chí còn mời cậu đi chơi cơ" - mình nháy mắt với Lilly.
"Cậu nghĩ là anh ấy thích mình thật ư?" - Lilly nửa tin nửa ngờ nhìn về phía J.P.
"Chắc chắn".
"Vậy thì mình sẽ nghe lời cậu" - Lilly đột nhiên trở nên khá cương quyết - "Ngay bây giờ".
Và rồi cậu ấy tiến về phía anh J.P.
Mình không kịp xem phản ứng của anh J.P bởi ngay lúc đó Michael đi tới, quàng tay ôm lấy eo mình.
"Chào anh. Chú Bob Dylan thế nào?"
"Chú ấy rất tuyệt" - Michael hôn nhẹ lên má mình - "Còn em thế nào?"
"Em đang rất hạnh phúc" - mình không hề nói dối, bởi đó là những gì mình đang cảm nhận được trong buổi tối ngày hôm nay.
Và những ngày sau đó nữa...
Mọi người đã làm RẤT RẤT tốt!!! Boris không hề quên lời thoại một tẹo nào - bài ca Lãnh Chúa của cậu ấy phải nói là hoàn hảo...
Không có việc gì khiến ta chùn bước
Cướp bóc là điều ra luôn tự hào!
Điệp khúc:
Lao ngựa như điên trong đêm tối
Chỉ cần thấy bóng ta xuất hiện từ xa
Là dân làng rúm ró sợ hãi
Ôi, thật hạnh phúc làm sao!
Kenny cũng không gây ra lỗi nào trong màn vũ đạo. Trừ mấy lỗi nhỏ khó có ai để ý.
Nhưng có lẽ không ai lôi cuốn được khán giả như Lilly và bài hát của cô nhân tình.
Thật không sao đoán được
Ngày bị bán cho y
Một kẻ hung tàn bạo ngược
Là ngày tôi tìm thấy tình yêu
Mặc cho người đời xỉ nhổ
Vì yêu tên bạo chúa lộng hành
Bởi cướp bóc xong y sẽ
Quay về với vòng tay của tôi
Lời ca ai oán, đầy bi ai của Lilly như bóp nghẹt trái tim của hàng trăm khán giả phía dưới. Có thể nói Lilly đã nắm được toàn bộ đám đông khán giả trong lòng bàn tay của mình. VÀ cậu ấy đã nhớ chỉ dùng một tay để nâng váy khi bước lên cầu thang.
Còn anh J.P? Bài hát của anh thợ rèn Gustav nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt muốn nổ tung cả khán phòng, những tràng vỗ tay giòn giã không ngớt từ phía khán giả.
Sao trên đời lại có người như nàng
Dành tình yêu cho một kẻ nghèo hèn như tôi?
Nàng có thể có bất cứ ai nàng muốn
Nhưng sao nàng quyết sống trọn đời bên tôi?
Tôi vẫn luôn tự hỏi
Sao nàng lại yêu tôi?
Nhưng bài hát mình ca ngay trước khi thắt cổ Boris mới gọi là MỘT BẲN ANH HÙNG CA!!! Mình thậm chí còn nghe thấy tiếng nhiều người bên dưới - những người không hề biết gì về lịch sử của Genovia - ồ lên kinh ngạc, khi mình cất cao câu hát:
Bím tóc này là vũ khí của tôi,
Hắn sẽ mãi ra đi, chỉ sau một vòng cuốn.
Màn đêm dần buông xuống
Không ai biết ngày mai sẽ ra sao
Tôi nằm đây giữa căn phòng lạnh lẽo
Hỏi trời cao về vận mệnh của mình...
Điệp khúc:
Genovia, hỡi Genovia, cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu!
Genovia, hỡi Genovia, số phận chúng ta sẽ được định đoạt đêm nay!
Tôi nguyện cầu vào ngày mai tươi sáng,
Trả mối thù bạo chúa giết cha
Bím tóc này là vũ khí của tôi
Hắn sẽ mãi ra đi, chỉ sau một vòng cuốn.
Lúc mình hát đến đoạn điệp khúc "Genovia, hỡi Genovia, cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu! Genovia, hỡi Genovia, số phận chúng ta sẽ được định đoạt đêm nay!", mình thề là đã nghe thấy tiếng sụt sùi của bà - đúng vậy BÀ, chứ không phải ai khác.
Và tiếp đến là cảnh kết! Nụ hôn của mình và anh J.P
Mình hy vọng là Tina nói sai, về việc anh J.P thích mình. Bởi vì dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, trái tim mình mãi luôn thuộc về Michael.
Việc mình và anh J.P...
Ủa mà anh J.P biến đâu rồi ý nhỉ? Đáng ra cảnh này là bọn mình phải cầm tay, cùng nhau chạy ra sân khấu, mặt mày hân hoan tràn đầy hạnh phúc. Rồi anh ấy sẽ ngả người mình ra đằng sau và... hôn mình.
Nhưng làm sao mình có thể nắm tay anh ấy và chạy ra sân khấu khi mà anh ấy ĐÃ HOÀN TOÀN BIẾN MẤT????
Điên mất rồi. Vừa lúc nãy còn thấy ở đây mà. Không hiểu anh ấy...
Ơn Chúa, anh ấy đây rồi.
Đợi chút...Là ai đó trong bộ trang phục biểu diễn của anh ấy. Chứ không phải anh J.P...
Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, tại bữa tiệc từ thiện
ÔI.CHÚA.ƠI! Không thể tin được về những gì vừa xảy ra.
Nó như một giấc mơ vậy. Bởi khi mình chìa tay ra nắm lấy tay anh J.P để chạy ra sân khấu thì mình chợt nhận ra rằng mình đang nắm tay của anh MICHAEL, chứ không phải J.P.
"MICHAEL?" - mình thốt lên kinh ngạc. Mặc dù bà đã dặn đi dặn lại là bọn mình không được phép nói chuyện đằng sau sân khấu bởi cái mic gắn trên áo bọn mình rất nhạy - "Anh đang...?"
Nhưng Michael đã giơ tay lên ra hiệu cho mình im lặng và chỉ vào cái mic đang gắn trên cổ áo mình. Kế đó nắm lấy tay mình và kéo mình ra sân khấu...
Như cái cách J.P vẫn làm, trong các buổi luyện tập của bọn mình.
Và khi mọi người bắt đầu ngân vang câu hát "Genovia! Genovia!", Michael, trong trang phục của Gustav, kéo mình vào trong lòng, ngửa người mình ra phía sau và đặt lên môi mình một nụ hôn nồng cháy, như trong đoạn kết các bộ phim kinh điển mà mình từng xem.
Thậm chí chẳng ai nhận ra đó không phải là J.P, cho tới khi màn sân khấu hạ xuống, bọn mình nắm tay nhau cùng cúi chào khán giả lần cuối.
"Michael!" - mình gào lên sung sướng - "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Mình chẳng phải lo mọi người sẽ nghe được tiếng mình qua mic bởi những tràng vỗ tay của khán giả đang như muốn làm nổ tung cả khán phòng, sẽ chẳng ai nghe thấy gì đâu.
"Em hỏi anh đang làm gì ở đây là sao?" - Michael mỉm cười đầy ranh mãnh - "Em nghĩ rằng anh chịu đứng yên một chỗ nhìn em hôn một cậu trai khác à?".
Đúng lúc đó anh J.P chạy tới chỗ hai bọn mình và giơ tay ra chào Michael: "Hey, anh bạn! Khá lắm!" Michael cũng vui vẻ giơ tay chào.
"Ai đó nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi" - mình không thể tin được, cứ như mơ ý.
Lilly đi tới vòng tay quanh cổ mình: "C2G, cậu có thôi đi không hả?".
Và cậu ấy kể cho mình nghe chuyện hai anh em bọn họ - cùng với sự giúp đỡ của anh J.P - đã lên kế hoạch hoán đổi chỗ của Michael và J.P ở cảnh cuối như thế nào, để cho Michael, chứ không phải là J.P là người hôn mình.
Và kế hoạch của họ đã cực kỳ thành công!
Bởi mình không hề mảy may có một tẹo nghi ngờ nào cả.
"Điều này chứng tỏ anh tha thứ cho em về vụ nhảy sexy hôm vừa rồi ở nhà anh rồi đúng không?" - mình nũng nịu hỏi Michael. Sau khi tháo mic và tháo tóc giả, mình kéo anh ấy ra phía cánh gà dưới sân khấu, trong khi những người khác đang ríu rít nhận lời chúc mừng từ bạn bè và người thân, hoặc đi gặp mặt những nhân vật nổi tiếng mà họ yêu thích.
Mình thì cần gì gặp người nổi tiếng nào nữa, bởi người mình mong muốn được gặp nhất trên đời đang đứng NGAY TRƯỚC MẶT MÌNH ĐÂY!
"Đúng vậy, anh sẽ tha thứ cho em về vụ nhảy sexy đó" - Michael mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy mình - "nếu em tha thứ cho anh chuyện không làm tròn bổn phận của một người bạn trai trong thời gian gần đây".
"Đó đâu phải lỗi của anh. Anh đang có chuyện buồn về gia đình mà. Em hoàn toàn hiểu được mà".
"Cảm ơn em."
Khi đó mình chợt hiểu rằng, một mối quan hệ nghiêm túc và trưởng thành chẳng liên quan gì đến chuyện biết uống bia hay nhảy sexy. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối vào người mình yêu, rằng sẽ không có chuyện họ chia tay với bạn chỉ vì bạn nhảy với một anh chàng nào đó, và cũng không nên suy nghĩ quá nhiều khi bạn không thể liên lạc được với họ thường xuyên như mong muốn bởi họ có thể đang rất bận rộn với việc thi cử giữa kỳ và chuyện gia đình.
"Em xin lỗi anh, Michael" - mình nói - "Em rất hy vọng là mọi chuyện giữa bố mẹ anh sẽ ổn. Và... cả chuyện đã xảy ra tại bữa tiệc nhà anh tối hôm đó... anh biết đấy, vụ bia bọt, và cái màn nhảy nhót lố lăng. Em hứa sẽ không bao giờ để tái diễn chuyện đó".
"Hừm...Thú thật là..." - Michael hắng giọng - "Anh khá thích cái màn nhảy sexy đó của em đấy".
Mình trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh THÍCH á?"
"Thích lắm" - Michael cúi xuống hôn lên môi mình - "Nếu em hứa lần sau sẽ chỉ nhảy cho anh xem thôi".
Tất nhiên là thế rồi! SUỐT ĐỜI này mình sẽ chỉ nhảy cho mình anh ấy xem thôi.
Nụ hôn của bọn mình như kéo dài đến bất tận. Mọi chuyện đúng là đẹp như mơ!
"Sự thật là, Mia..." - Michael thì thầm - "Anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần có em là đủ". (oa. Lãng mạn quá đi mất. Ước gì có người nào nói với mình như vậy nhỉ. Hehe ^^)
OK. Hóa ra ĐÓ là điều mà anh ấy muốn nói hôm đó.
"Và giờ thì anh nghĩ chúng ta nên đi thay cái bộ trang phục dở hơi này ra và đi dự tiệc thôi" - Michael nháy mắt với mình.
"Em cũng chỉ mong có thế" - mình nhoẻn miệng cười hạnh phúc.Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, vẫn tại bữa tiệc
Giờ đang là khúc đọc diễn văn của các nhà đầu tư dự án liên hợp đảo Thế giới. Chẳng phải đây là mục đích chính của buổi tiệc này sao? KHÔNG PHẲI để gây quỹ từ thiện hay kiếm tiền cho Hội học sinh THAE, mà là vụ đấu thầu hòn đảo Genovia.
Bữa tiệc này chỉ là để bà lấy le với những người sẽ ra phán quyết cuối cùng ai sẽ là người giành được hòn đảo đó.
Làm sao họ có thể quyết định được ai xứng đáng mua được hòn đảo Ailen hơn, Bono hay Colin Farrell? Hoặc ai xứng đáng mua được hòn đảo Anh Quốc hơn, Elton John hay David Beckham?
Vấn đề cốt lõi chỉ là: Ai trả tiền nhiều hơn!
Nhưng có một điều MÌNH BIẾT: vị chủ nhân tương lai của hòn đảo nhân tạo Genovia. ĐIỀU ĐÓ đã rất rõ khi anh J.P - hai má đỏ lựng lên vì ngượng - bị kéo tới chỗ mình và bà.
"Cô bé đây rồi!" - một ông bác to lớn và hói đầu kêu ầm lên. Mình kịp nhận ra đó là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam, bố của anh J.P - "Cô công chúa đáng yêu của xứ Genovia mà tôi luôn mong muốn được gặp, người đã thành công kéo được cậu con trai của tôi ra khỏi cái vỏ bọc của mình!!! Cháu khỏe chứ, thiên thần của ta?"
Nếu không phải bác ý dùng từ "cô bé" thì chắc mình đã cho là bác ý đang nói về bà. Bởi bà chính là người đã chọn J.P vào vở nhạc kịch này, một hành động có thể gọi là kéo được J.P "ra khỏi cái vỏ bọc của mình".
"Anh John Paul. Đây là cháu gái tôi, Công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo (Bà luôn tự đổi hai cái họ phía cuối của mình. Nhưng đó là việc giữa bà và mẹ, không liên quan gì đến mình).
"Hân hạnh được gặp ngài" - mình chìa tay phải ra bắt...
Công nhận là tay bác ý to thật.
"Thật vinh dự!" - bác ý bắt tay mình không ngừng, trong khi anh J.P đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần mặt đỏ lựng vì ngượng - "Thật vinh dự! Tôi rất lấy làm vui sướng khi gặp được cô gái - à, xin lỗi, công chúa - người duy nhất trong đám học sinh Trung học Albert Einstein đứng ra mời con trai tôi ngồi ăn trưa cùng".
Mình hết nhìn anh J.P rồi lại nhìn sang bố anh ấy, không tin nổi vào những gì mình vừa được nghe. Chưa một ai trong cái trường Trung học Albert Einstein này rủ anh J.P cùng ngồi ăn trưa sao?
Trong khi anh ấy từng nói rằng anh ấy không muốn tham gia với mọi người. Phải công nhận là nếu không biết sự vụ bê bối hồi bé của J.P thì đúng là anh ấy thật không bình thường khi phản ứng kỳ quặc như vậy với món ớt-trộn-ngô.
"Và hãy xem cô bé đã làm gì được cho thằng con tôi!" - bác Reynolds-Abernathy Đệ Tam say sưa - "Chỉ một bữa trưa nhỏ thôi, và thằng bé đã được chọn vào vai chính trong buổi nhạc kịch của trường! Giờ nó lại còn có nhiều bạn nữa chứ! Thậm chí cả bạn đang học đại học! Cái anh chàng đó tên là gì ý nhỉ, J.P? Cái cậu mà con đã nói chuyện điện thoại suốt đêm qua ý? Mike à?"
Anh J.P nãy giờ mắt cắm chặt xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn ai. Và mình cũng không trách được anh ấy.
"Vâng. Là Michael" - J.P lí nhí nói.
"Đúng rồi, cậu Mike. Và giờ có thêm công chúa nữa" - bác ấy giơ tay ra nựng nựng vào cằm mình như nựng một đứa con nít lên ba - "Kể từ khi chuyển tới ngôi trường tư thục này, thằng bé nhà tôi luôn phải lủi thủi ngồi ăn trưa một mình. Tôi đã tính tới chuyện chuyển trường cho nó, nếu chuyện này tiếp tục kéo dài. Nhưng giờ nó thậm chí còn ăn trưa cùng với một công chúa cơ đấy. Thật thần kỳ làm sao!!! Bà có đứa cháu gái dễ thương quá, Clarisse ạ".
"Cảm ơn anh, John Paul" - bà lịch sự nghiêng đầu - "Con trai của anh cũng là một chàng thanh niên trẻ vô cùng dễ mến. Tôi dám chắc rằng cậu ấy sẽ tiến rất xa trong cuộc sống".
"Chắc chắn là thế rồi" - bác Reynolds-Abernathy tự hào nói, và giờ thì đến lượt anh J.P bị bố giơ tay nựng vào cằm - "Chẳng phải cháu nó đã được ăn trưa cùng với công chúa đó sao. Tôi thực lòng rất muốn gửi lời cảm ơn đến bà và công chúa. À, nhân đây cũng xin thông báo với bà rằng tôi đã rút lui khỏi cuộc đấu giá hòn đảo đó - Tên nó là gì nhỉ? À.. À.. đúng rồi, Genovia! "Cùng nhau chúng ta sẽ chiến đấu". Tôi rất thích câu hát đó. Giờ thì hòn đảo đó thuộc về bà đấy, Clarisse. Sau tất cả những gì cô cháu gái cưng của bà đã làm cho bố con tôi."
Mắt bà như tỏa ra muôn vàn vì sao. Mắt Rommel thì lồi ra, tại tay bà đang xiết vào người nó chặt quá.
"Anh nói thật sao, John Paul?" - bà hớn hở hỏi lại.
"100%" - bố anh J.P nói - "Ngay từ đầu tôi đã không nên tham gia cuộc đấu giá đó. Tôi chưa bao giờ muốn mua hòn đảo Genovia đó - nhất là sau khi xem vở nhạc kịch tối nay. Cái tôi muốn mua là cái đảo gì đó thường tổ chức đua ô tô cơ".
"Monaco" - bà lạnh lùng nói, trông mặt bà khó chịu thấy rõ. Lần nào nhắc tới đất nước láng giềng bên cạnh Genovia mà bà chẳng phản ứng như vậy.
"À, đúng rồi." - bác John Paul cười ha hả - "Tôi phải nhớ cái tên đó mới được. Tôi sẽ mua tặng cho mẹ của cháu J.P nhân dịp kỷ niệm ngày cưới. Cô ấy luôn thần tượng vị công nương nào đó từng là ngôi sao điện ảnh..."
"Grace Kelly" - giọng bà giờ còn lạnh hơn nhiều.
"Chính thế!" - nói rồi bác ý kéo tay anh J.P đi - "Đi nào con trai. Chúng ta phải đi đăng ký đấu thầu, trước khi ai đó trong đám người này mua mất" - bác ý vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía ca sỹ Cher đầy cảnh giác.
Sau khi họ đi khỏi, mình quay sang nheo mắt nhìn bà: "Giờ thì bà thừa nhận đi. Lý do bà muốn biểu diễn vở nhạc kịch này hôm nay KHÔNG PHẲI là để quyên tiền ủng hộ cho nông dân trồng ô-liu ở Genovia, cái chính là để nịnh bố anh J.P, để bác ấy từ bỏ hòn đảo Genovia, đúng không ạ?"
"Ban đầu thì có thể thế thật" - bà nói - "Nhưng sau đó thì đúng là ta đã bị vở kịch này cuốn hút. Ngày xưa ta đã từng đam mê kịch nghệ mà, Amelia. Tình yêu của ta với sân khấu kịch chưa bao giờ tắt. Nhất là khi giờ đây vở nhạc kịch của ta" - bà đưa mắt nhìn đám phóng viên, và giới phê bình đang xếp hàng đợi bài phát biểu của bà - "thành công vang dội đến như vậy".
"Sao cũng được. Giờ thì bà nói cháu nghe tại sao bà lại nhất quyết bắt anh J.P và cháu hôn nhau vào cảnh cuối đến như vậy? Và cháu muốn nghe sự thật, chứ không phải cái lý do khán-giả-luôn-mong-chờ-một-nụ-hôn-vào-cảnh-cuối gì gì đó của bà".
Bà chưa vội trả lời mình, đủng đỉnh mở túi xách rút ra cái gương và kiểm tra lại dung nhan của mình trước khi ra trả lời phỏng vấn của báo giới - "Ôi Chúa ơi, Amelia. Cháu sắp 16 tuổi rồi mà mới chỉ hôn có đúng một cậu con trai"
Mình hắng giọng: "Thực ra là HAI. Bà quên Josh rồi à?"
"Vớ vẩn!" - bà vừa phẩy tay vừa cất gương vào túi - "Dù gì thì cháu vẫn còn quá nhỏ, các mối quan hệ chưa có gì là nghiêm túc cả. Một cô công chúa cần phải hôn qua nhiều chú ếch nữa trước khi xác định được chính xác ai là hoàng tử của mình".
"Và bà đã hy vọng rằng John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ sẽ là hoàng tử của cháu sao?" - mình hỏi - "Bởi vì, không như anh Michael, bố của anh ấy giàu có... và tình cờ lại đang tham gia đấu giá mua cái đảo nhân tạo Genovia của bà."
"Ý nghĩ đó quả cũng có thoáng qua đầu ta" - bà thản nhiên nói -"Nhưng chuyện đó có gì đáng phàn nàn đâu? Còn nữa, đây là tiền của cháu".
Bà chìa cho mình tấm séc trị giá chính xác 5.728 đôla.
"Số tiền cháu cần để giải quyết bị khủng hoảng tài chính nho nhỏ kia. Đây chỉ là một phần rất nhỏ của số tiền mà chúng ta đã quyên góp được trong buổi tối hôm nay. Mấy người nông dân Genovia sẽ không phát hiện ra mất mát nhỏ này đâu".
"Bà nói thật ư?" - mình không tin nổi vào mắt mình nữa. Giờ thì mình không còn phải lo sẽ bị ăn đòn của chị Amber Cheeseman nữa rồi!!! Cơn ác mộng đã qua, giờ mọi chuyện đều trở nên màu hồng và hoàn hảo!!!
"Cháu thấy đấy, Amelia" - bà nói tràn đầy tự mãn - "Cháu đã giúp ta. Thì giờ ta giúp cháu. Đó là cách nhà Renaldo vẫn làm".
Mình cười phá lên trước câu nói vừa rồi.
"Nhưng cháu giúp bà mua được cả một hòn đảo cơ mà" - chưa bao giờ mình có được một chiến thắng vẻ vang đến như vậy - "Này nhé, cháu đã mời anh J.P ngồi ăn trưa cùng bọn cháu, và đó là lý do khiến bố anh ý chịu từ bỏ không đấu giá mua hòn đảo đó. Cháu đâu cần phải đau đầu nghĩ ra hết kế hoạch này đến âm mưu khác để đạt được cái mình muốn đâu. Không hề giống cái cách mà nhà Renaldo vẫn làm. Cháu chỉ đơn giản là đối xử tốt với người khác. Và bà có thể thấy nó mang lại điều gì cho cháu rồi đấy"
"Ta hỏi cháu, nếu cụ Rosadunge đối xử tốt với lãnh chúa Alboin thì thử hỏi cụ ấy sẽ ra cái gì? Lòng tốt, Amelia" - bà liếc xéo mình - "sẽ chẳng đưa cháu đi được tới đâu trong cuộc sống đâu".
"Ngược lại là đằng khác" - mình nói - "Lòng tốt đã mang lại cho bà hòn đảo nhân tạo Genovia và mang lại cho cháu số tiền mà cháu cần..."
Và - mình tự nhủ với mình - tình yêu của bạn trai cháu.
Bà chán chẳng buồn tranh luận tiếp, chỉ tay vào mái tóc và hỏi: "Trông tóc ta ổn không? Ta phải đi chụp hình bây giờ".
"Bà trông tuyệt lắm" - mình trấn an bà.
Làm cho người khác vui có gì là không tốt?
Ngay khi bà vừa bị đám phóng viên và báo chí nuốt chửng giữa khán phòng, anh J.P bước lại đưa cho mình một ly nước táo. Mình vội cầm lấy như bắt được vàng. Công nhận hát nhiều khát nước thật.
"OK. Vậy là em đã gặp bố anh" - J.P nói.
"Bác ấy có vẻ rất thương anh" - mình nhã nhặn nói. Bởi sẽ cực kỳ khiếm nhã khi nói huỵch toẹt ra rằng Chúa ơi, anh đã nói đúng! Bố anh đúng là siêu mất mặt ý!
"Ờ, có lẽ vậy. Mà này, em đang giận gì anh à?"
"Giận anh á?" - mình hoảng hồn thốt lên - "Tại sao anh lại hỏi thế? Em nghĩ anh là người con trai tuyệt vời nhất mà em từng gặp".
"Sau Michael" - anh J.P ý nhị nhắc, rồi quay ra nhìn theo Michael, người đang rất hào hứng nói chuyện với Bob Dylan...
Cách chỗ Michael đứng không xa là Lana Weinberger và Trish Hayes đang mặt mũi ỉu xìu như cơm nguội vì bị Colin Farrell lờ đi như không biết.
"Tất nhiên rồi!" - mình cười rất tươi - "Anh nghe này, sau những điều TUYỆT VỜI mà anh đã làm cho em và anh Michael, em còn cảm ơn anh chưa hết. Em không biết làm sao có thể trả ơn được anh đây".
"Ừm..." - J.P mỉm cười - "Anh sẽ suy nghĩ về điều đó".
"Nhưng em có một câu hỏi dành cho anh đây" - mình lấy hết dũng khí để hỏi điều mà bấy lâu nay mình vẫn luôn băn khoăn - "Nếu anh ghét món ngô đến vậy, tại sao anh còn đi lấy món ớt đó?"
"Bởi vì anh ghét ngô nhưng anh lại thích ớt" - J.P hóm hỉnh nói.
"Ồ...OK. Mai gặp anh ở trường sau nhé" - mình vẫy tay chào J.P, mặc dù mình chẳng hiểu anh ấy nói gì cả.
Không chỉ có J.P, thề là mình chỉ hiểu giỏi lắm là 15% những gì mọi người đã nói với mình buổi tối nay. Ví dụ như ban nãy lúc gặp chị Amber Cheeseman chẳng hạn. "Mia, em quả thực rất vui tính. Qua những gì chị đọc được trên báo về em, chị cứ tưởng em là một cô công chúa đỏng đảnh khó gần cơ đấy. Ai dè em là cô gái rất biết tiệc tùng".
Hả??? Xem ra cái cụm từ "cô gái biết tiệc tùng" có rất nhiều nghĩa, còn tùy vào hoàn cảnh và người nói ra câu đó.
Một lát sau Lilly âm thầm đi lại chỗ mình. Nếu mình chưa biết về chuyện ly dị của bố mẹ cậu ấy chắc mình đã phải thắc mắc: "Lilly! Cậu đang làm gì thế? Âm thầm và lặng lẽ như vậy trong một bữa tiệc hay sao?".
Nhưng cứ qua sự yên lặng của cậu ấy bây giờ thì có thể suy ra được rằng cậu ấy đã biết sự thật về bố mẹ mình. Vì thế mình chỉ nói: "Chào cậu".
"Chào cậu" - Lilly nói nhưng mặt đang nhìn chằm chằm về phía Boris, người đang bắt tay Joshua Bell thật lực. Bên cạnh cậu ấy là hai bác Pelkowski, đang mỉm cười đầy tự hào về cậu con trai nhỏ của mình. Và đằng sau HỌ là mẹ mình và thầy G, cùng BỐ MẸ CỦA LILLY đang chăm chú lắng nghe Leonard Nimoy nói gì đó - "Cậu sao rồi?".
"Mình ổn" - mình nói - "Cậu đã gặp được chính khách nào muốn gặp chưa?"
"Hôm nay bà ấy không đến. Nhưng mình đã có cuộc chuyện trò khá vui vẻ với Colin Ferell".
"Thật sao?" - mình nhướn lông mày ngạc nhiên hỏi.
"Ờ" - Lilly nói - "Chú ý cũng đồng tình với quan điểm của mình về tình hình bất ổn của thế giới hiện nay. À, mình còn nói chuyện rất lâu với Paris Hilton nữa".
"Cậu và chị ta nói về cái gì?"
"Tiến trình hòa bình ở Trung Đông. Ngoài ra chị ta còn khen đôi giày của mình trông thật sành điệu" - Lilly nhún vai kể.
Bọn mình cùng nhìn xuống đôi giày đang đi của Lilly, một đôi Converse cao cổ, được Lilly tự tay vẽ sao chằng chịt nhằm tôn vinh nguồn gốc Do Thái của mình, đặc biệt dành cho buổi tiệc tối nay.
"Phải công nhận là đôi giày của cậu đẹp thật" - mình gật gù - "Nghe này, Lilly. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp mình làm rõ mọi chuyện với anh Michael".
"Bạn bè để làm gì chứ?" - Lilly phẩy tay - "Đừng lo. Mình không kể cho anh ấy nghe về chuyện cậu hôn lên má anh J.P đâu".
"Nụ hôn đó chẳng có ý nghĩa gì cả" - mình thốt lên.
"Sao cũng được".
"Thật mà!" - và rồi mình quyết định đây là thời điểm thích hợp để nói về chuyện đó - "Nghe này, mình rất tiếc về chuyện bố mẹ cậu".
"Mình biết" - Lilly hạ thấp giọng - "Đáng ra mình phải đoán ra từ lâu rồi mới đúng. Mình vẫn biết có chuyện gì đó không ổn giữa hai người. Morty, bố mình lâu nay không còn hứng thú với bộ môn Tâm thần học như trước nữa và luôn muốn bỏ nghề. Bố mẹ mình lâu nay luôn tranh cãi nhau về chuyện đó. Ruth, mẹ mình luôn cho rằng suy nghĩ đó của bố chỉ là triệu chứng khủng hoảng của tuổi trung niên thôi. Rồi gần đây bố mình đòi mua xe thể thao Ferrari, và đi nghỉ ở Hamptons. Còn mẹ mình vẫn khăng khăng vấn đề của bố chỉ là ông đang ở giai đoạn chuyển giao quan trọng về tuổi tác. Không ai chịu nhường ai. Và thế là Ruth yêu cầu Morty dọn ra khỏi nhà, cho tới khi bố lấy lại được cân bằng trong cuộc sống của mình. Đại loại là vậy".
"Ồ" - mình chỉ biết nói được mỗi câu đó. Bởi mình biết nói gì để an ủi cậu ấy đây? Người lớn đôi khi chia tay vì những chuyện rất vớ vẩn. Nghe nói, có đôi ly dị chỉ vì một trong hai người liên tục làm mất cái nắp của tuýp thuốc đánh răng.
Nhưng chia tay vì những khác biệt phương pháp luận thì mình chưa nghe thấy bao giờ.
Và chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra với mình và anh Michael!
"Nhưng nói gì thì nói. Mình cũng không nên giữ kín trong lòng như vậy" - Lilly nói tiếp - "Đáng ra mình nên kể cho cậu nghe. Ít ra thì cũng giúp cậu hiểu được tại sao dạo gần đây mình cư xử điên khùng như vậy".
"Ít ra thì cậu cũng có lý do để lý giải cho những hành động điên khùng của cậu. Không như mình." - mình ngán ngẩm nói.
Lilly phá lên cười, cái cách mà cậu ấy vẫn thường cười khi nghe thấy chuyện gì thú vị.
"Mình xin lỗi đã không rút truyện của cậu ra. Cậu đã nói đúng. Làm như thế thật không công bằng với anh J.P. Chưa nói tới, cái tên tạp chí là một sự xỉ nhục với con mèo của cậu".
"Ừm..." - mình vừa nói vừa quay qua nhìn anh J.P trong đám đông, bên cạnh anh ấy là anh Doo Park, đang say sưa nói chuyện với Elton John - "Anh J.P là một người rất dễ mến. Và mình nghĩ là anh ấy thực sự rất thích cậu".
"Cậu có thôi đi không!" - Lilly nói, nhưng không phải theo kiểu gắt gỏng khó chịu, mà có gì đó ngượng ngùng - "Mình quyết định từ bỏ bọn con trai rồi. Cậu biết mà. Họ không mang lại cái gì ngoài sự phiền phức và những cơn đau tim. Giống như những gì mình vừa nói với chú David Mamet lúc nãy..."
"Khoannnnnnn" - mình chộp lấy tay Lilly - "David Mamet cũng đến à?"
"Ờ" - Lilly nói - "Chú ý mua hòn đảo hình Massachusetts thì phải. Sao, có chuyện gì à?".
Mình phấn khích nói: "Lilly. Hãy ra chỗ J.P và nói với anh ấy rằng cậu muốn giới thiệu anh với một người. Sau đó dắt anh ấy tới gặp chú David Mamet".
"Tại sao?"
"Đừng hỏi. Cứ làm theo lời mình đi. Thề với cậu là cậu sẽ không phải hối hận đâu. Mình cá là sau đó anh J.P thậm chí còn mời cậu đi chơi cơ" - mình nháy mắt với Lilly.
"Cậu nghĩ là anh ấy thích mình thật ư?" - Lilly nửa tin nửa ngờ nhìn về phía J.P.
"Chắc chắn".
"Vậy thì mình sẽ nghe lời cậu" - Lilly đột nhiên trở nên khá cương quyết - "Ngay bây giờ".
Và rồi cậu ấy tiến về phía anh J.P.
Mình không kịp xem phản ứng của anh J.P bởi ngay lúc đó Michael đi tới, quàng tay ôm lấy eo mình.
"Chào anh. Chú Bob Dylan thế nào?"
"Chú ấy rất tuyệt" - Michael hôn nhẹ lên má mình - "Còn em thế nào?"
"Em đang rất hạnh phúc" - mình không hề nói dối, bởi đó là những gì mình đang cảm nhận được trong buổi tối ngày hôm nay.
Và những ngày sau đó nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.