Quyển 3 - Chương 7: Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn trong phòng điểm danh
Frances Hodgson Burnett
22/10/2013
Chú Lars vừa trấn an rằng mình không
việc gì phải lo, bởi mình không hề kí tên lên tấm thiệp và thậm chí còn nhờ người khác chép lại bài thơ giùm mình cơ mà. (Chú Lars biết tất cả mọi chuyện. Mình phải kể cho chu ấy nghe nếu muốn yên ổn ghé vào cửa
hàng Ho lúc 8:15 sáng nay). Chú ấy thậm chí còn giúp mình chọn thiệp cơ đấy. Nhưng mình đội ơn chú Lars vô ngần nếu sự giúp đỡ của chú ấy chỉ
dừng lại ở mức đó thôi. Chú Lars có lẽ không giúp ích được gì mình
trong chuyện này, vì chú ấy là con trai!
Hơn nữa, chú ấy đã kết hôn tới 4 lần, vì vậy mình khá nghi ngờ về độ lãng mạn của chú ấy.
Còn nữa, chú ấy cần biết là bọn mình không được phép nói chuyện trong giờ điểm danh.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ Đại số, 9h30 sáng
Mình vừa gặp Lilly ngoài hành lang. Cậu ấy thì thào: "ĐỪNG QUÊN ĐẤY! MƯỜI GIỜ! ĐỪNG LÀM MÌNH THẤT VỌNG!
Sự thật là mình đã quên béng mất thật. Cái cuộc bãi khóa ngốc xít đó!
Tội nghiệp thầy Gianini vẫn đang nhiệt tình rao giảng nôi dung Chương 5, mà không mảy may nghi ngờ gì hết. Chuyện cô Spears không thích chủ đề bài luận văn của Lilly đâu phải lỗi của thầy ấy. Lilly không thể tùy tiện trừng phạt tất cả các thầy cô trong trường chỉ vì việc làm của một cô giáo được.
Bây giờ đã là 9:35 rồi, mình phải làm gì đây?
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn trong giờ Đại số, 9h30 sáng.
Lana vừa dự ra phía sau và xì xầm: "Cậu sẽ tham gia biểu tình chung với cô bạn béo của cậu chứ?"
Mình hoàn toàn không tán thành chuyện này. Chỉ trong cái xã hội rối loạn như hiện nay, nơi mà những cô gái như ChirsTina Aguilera được coi là biểu tượng của sắc đẹp, trong khi thực chất họ đang bị suy dinh dưỡng (măc chứng biếng ăn chăng?), thì Lilly mới bị gọi là béo. Bởi vì Lilly không hề béo. Cậu ấy chỉ hơi tròn , giống con cún con.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn là giờ Đại số, 9h50 sáng.
Còn mười phút nữa là đến giờ biểu tình. Chịu thôi, mình không thể làm thế được! Mình sẽ ra khỏi đây.
Thứ Tư ngày 9 tháng 12, 9h55 sáng
Mình đang đứng ngoài hành lang tầng hai, ngay bên cạnh cái chuông báo cháy và cái vòi uống nước. Mình đã xin thầy G ra ngoài để đi toa lét.
Chu Lars đi cùng mình, tất nhiên rồi. Chú ấy cứ vừa đi vừa toe toét cười. Xem ra chú ấy không nhận ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Anh Justin Baxendale cũng vừa đi qua, tay cầm tấm thẻ pass. Anh ấy còn phóng về mình một ánh mắt nhìn rât kì lạ nữa chứ.
Ừ thì trôgn mình chắc cũng hơi kì dị khi đứng ngoài hanh lang cùng với một ông vệ sĩ to đùng cứ rúc rích cười mãi khôgn thôi. Nhưng anh Justin Baxendale cũng đâu cần phải nhìn mình kiểu như vậy!
Lông mi của anh ấy thật sự rất dài và đen, làm cho đôi mắt của anh ấy trông có vẻ mơ màng.
CHÚA ƠI! MÌNH KHÔNG THỂ TIN LÀ MÌNH LẠI ĐANG VIẾT VỀ LÔNG MI CỦA Justin Baxendale VÀO LÚC NƯỚC SÔI LỬA BỎNG NHƯ THẾ NÀY!
Mình đang đau hết cả đầu đây:
Nếu không cùng đi bãi khóa với Lilly, mình sẽ mất đi người bạn thân này.
Nhưng nếu mình cùng mọi người đi bãi khóa, mình sẽ làm phiền lòng cha dượng.
Chỉ còn một cách.
Chu Lars xung phong làm thay cho mình. Nhưng mình không thể để chú ấy làm vậy được. Mình không thể để chú ấy gánh trách nhiệm nếu bị bắt. Mình là công chúa. Mình phải tự làm lấy chuyện này.
Mình vừa quay qua bảo chú Lars chuản bị sẵn sàng chạy. Chỉ những lúc như thế này mới thấy ich lợi của chiều cao quá khổ. Bước sải chân của mình khá là dài.
Phải liều một phen thôi! Chết thì chết!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 10h sáng.
Mình không hiểu tại sao cậu ấy lại nổi điên lên như vậy. Đành rằng ý nghĩa ban đầu của cuộc biểu tình đã không còn khi mọi người rời khỏi tòa nhà vì chuông báo cháy, chứ không phải vì để phản đối phương pháp dạy học độc đoán của 1 số giáo viên trong trường.
Nhưng không phải mọi người đều đang đứng chính giữa đường, dưới trời mưa tầm tã hay sao? Không một ai mặc áo mưa vì nhà trường không cho phép bọn mình dừng lại ở tủ để đồ, sợ rằng tất cả sẽ bị mắc kẹt trong đám cháy lớn. Và thay vì chết bởi lửa, có khi bọn mình sẽ chết vì tụt thân nhiệt do ngâm trong nước mưa quá lâu.
Không phải đó là điều cậu ấy muốn sao?
Lilly mặt mày trù ụ, trông rất khó coi.
"Có ai đó đã bán đứng chúng ta!" - cậu ấy lồng lộn lên - "Ai đó đã tiết lộ chuyện này ra! Nếu không thì tại sao họ lại cho diễn tập phòng chống cháy vào đúng thời điểm biểu tình của chúng ta chứ? Mình nói cho các cậu nghe, những con người quan liêu đó sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào ngăn cản không cho chúng ta chống lại họ! Dù cho phải bắt chúng ta đứng giữa trời mưa bão, hòng làm suy giảm hệ miễn dịch của tất cả mọi người để không ai còn sức lực chống lại họ nữa. Nhưng họ đã nhầm to rồi! Mình sẽ không bị cảm lạnh! Mình sẽ không chịu khuất phục trước sự đàn áp hèn hạ này đâu!"
Mình đã thẽ thọt gợi ý với Lilly rằng cậu ấy nên lấy chủ đề phụ nữ giành quyền bầu cử cho bài luận của mình, bởi vì họ, giống như bọn mình, cũng đã phải chịu vô vàn áp bức trong cuộc đấu tranh đòi quyền bình đẳng.
Tuy nhiên, Lilly lại bảo mình đừng có dễ dãi như vậy.
Chúa ơi, làm bạn thân với một thiên tài thật chẳng dễ dàng gì!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, lớp Năng Khiếu và Tài Năng
Mình không biết liệu anh Michael có nhận được tấm thiệp hay không nữa!!!
Tệ hơn nữa là Judith Gershner đáng ghét hôm nay LẠI xuất hiện. Tại sao chị ta không chịu về lớp của mình đi mà lại cứ phải lượn lờ ở lớp bọn mình thế? Mọi chuyện đều đang rất yên ổn cho tới khi CHỊ TA xuất hiện.
Sao cuộc đời mình lại thê thảm thế này???
Mình vừa nảy ra ý định đi ngang qua sảnh đến phòng nghỉ giáo viên để hỏi cô Hill một vài chuyện - đại loại như tại sao cô lại bảo bác bảo vệ gỡ bỏ cánh cửa phòng chứa đồ đi, làm bọn mình không thể nhốt Boris trong đó được nữa. Như vậy cô ấy sẽ quay lại lớp và NHẬN RA rằng có một học sinh lạ hoắc đáng lẽ ra KHÔNG được phép có mặt ở đây.
Nhưng rút cuộc mình lại không cho phép bản thân làm cái chuyện thật đức đó. Bởi vì anh Michael. Anh ấy rõ ràng MUỐN chị Judith ở đây, nếu không anh ấy đã đuổi chị ta đi từ lâu rồi.
ĐÚNG KHÔNG??????
Dù sao thì anh Michael cũng đang quá bận rộn với cô Gershner kia rồi, mình đành phải tự mình giải quyết đống ôn tập Đại số này thôi.
Như thế cũng được. Không sao cả. Tự mình ôn bài cũng tốt thôi. Để xem nào:
A,B,C là những tổ hợp riêng biệt của tập U, tổ hợp của những tập con không-rỗng, trong đó từng đôi tổ hợp tách rời nhau nhưng lại có sự hợp nhất tương ứng với tập U.
Mình hiểu rồi. Mình hoàn toàn hiểu khái niệm trên. Ai cần anh Michael giúp chứ! Mình tuyệt đối ổn với đống tập hợp các tập con không-rỗng này.
TUYỆT ĐỐI ỔN.
Ôi, Michael
Anh đã chia trái tim em
thành những tổ hợp riêng biệt.
Sao anh không nhận thấy
rằng chúng ta chính là
một tổ hợp chung nhất?
Anh đã biến tâm hồn em
trở thành tổ hợp
của những tập con không rỗng.
Em vẫn luôn cho rằng
tình yêu của đôi ta
mãi chỉ là hai tổ hợp tách rời
Nhưng giờ em đã hiểu
đó là sự hợp nhất
của hai tập hợp đơn
mang tên anh và em
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ tiếng Pháp
Mình mới nhận ra một điều: nếu những chuyện này thành công - tức là nếu mình có thể giành lại anh Michael từ tay chị Judith Gershner, và chia tay thành công với Kenny, bắt đầu cuộc tình lãng mạn với anh trai của Lilly - thì sau đó mình không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.
Thật đấy.
Đơn cử như chuyện hôn chẳng hạn. Trước giờ mình mới chỉ hôn đúng một người: đó là Kenny. Nhưng mình không cho rằng những gì mình và Kenny làm có thể gọi là một nụ hôn trọn vẹn, bởi vì rõ ràng là nó chẳng hay ho gì như người ta vẫn thường làm trên TV cả.
Mình đành phải thừa nhận một sự thật đau đớn: mình hầu như chẳng biết tí gì về chuyện hôn nhau cả.
Mình quyết định rồi, mình sẽ phải đi hỏi han kinh nghiệm cho thật kỹ đó rồi mới hôn ai thì hôn. Ý mình là tìm một chuyên gia thực thụ về khoản hôn mới được.
Đấy là lý do tại sao mình đang hỏi ý kiến của Tina Hakim Baba. Cậu ấy có thể không được phép trang điểm khi đi học, nhưng ít ra cậu ấy đã hôn anh Dave Farouq El-Abar, học sinh trường Trinity, gần ba tháng nay rồi, VÀ điều quan trọng là cậu ấy tỏ ra rất thích thú với việc đó . Vì thế mình nghĩ cậu ấy hẳn là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Mình đã chép lại kết quả của những tài liệu mang tính khoa học cao siêu này để tiện tham khảo về sau:
Tina - mình cần biết một vài điều về nụ hôn. Cậu có thể làm ơn trả lời từng câu hỏi dưới đây thật CỤ THỂ được không????
Và ĐỪNG cho ai xem đấy!!!! ĐỪNG làm mất tờ giấy này!!! - Mia
1.Liệu một người có thể phân biệt được người đang hôn mình có kinh nghiệm hay không? Người không có kinh nghiệm thì thường hôn như thế nào (để mình còn biết đường mà tránh)?
Mia - đây chính là khoảnh khắc mà cậu mong chờ: Anh chàng đó có thể sẽ cảm nhận được sự lo lắng, bất an từ phía cậu, nhưng mọi người ai chẳng thấy hồi hộp trong lần đầu tiên hôn một người lạ. Chuyện đó rất tự nhiên! Nhưng hôn riết rồi sẽ quen thôi - tin mình đi! Một người không có kinh nghiệm, khi hôn thường rất dễ dừng lại giữa chừng vì không quen, hoặc là sợ. Nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi. Nụ hôn đầu thường mang lại một cảm giác rất lạ. Nhưng PHẲI lạ thế mới hay!!
2. Có khái niệm người hôn tuyệt vời không? Nếu có thì tiêu chuẩn là gì? (Để mình biết đường mà luyện tập)
Có, người ta gọi đó là hôn giỏi. Một người hôn giỏi luôn luôn hội tụ những phẩm chất "đẹp" như sau: trìu mến nhẹ nhàng, kiên nhẫn và không đòi hỏi.
3. Nên ép bao nhiêu lực lên môi anh ấy? Hay chỉ cần đứng yên đó và để mọi việc cho anh ta?
Nếu cậu muốn một nụ hôn êm ái (một nụ hôn chu đáo) thì đừng dùng quá nhiều lực (nhất là nếu anh ta đeo niềng răng, nếu mạnh quá có thể sẽ làm cậu ấy đau). Còn nếu cậu muốn một nụ hôn "cháy bỏng" (dùng quá nhiều lực) thì có thể khiến người ta nghĩ rằng cậu quá chủ động hoặc cậu còn muốn hai người tiến xa hơn nữa.
Tất nhiên cậu không được chỉ đứng yên một chỗ và để mặc anh ta làm mọi thứ: hãy hôn lại! Nhưng nhớ là phải luôn hôn anh ấy theo cách mà CẬU muốn được hôn. Đấy chính là cách bọn con trai học được nhiều kinh nghiệm hôn. Nếu bọn mình không chủ động chỉ cho họ thấy cách mình muốn, thì bọn họ sẽ không bao giờ biết được đâu!
4. Làm sao để biết lúc nào thì nên dừng lại?
Dừng lại khi nào anh ấy nói dừng, hoặc khi cậu cảm thấy đã đủ, hoặc cậu không muốn tiến xa hơn nữa. Đơn giản và nhẹ nhàng (như thế mới không làm anh ấy sợ) lùi đầu ra phía sau hoặc nếu thời cơ thuận lợi, cậu có thể chuyển từ hôn sang một cái ôm chẳng hạn. Và bước lùi lại.
5. Ngay cả với người mình yêu có khi nào hôn thấy ghê không?
Tất nhiên là khong rồi! Hôn chẳng bao giờ ghê cả!
À nhưng nếu đó là Kenny, thì cũng có thể. Nếu hôn người mình yêu thì chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ngay cả với người mà cậu thực sự thích, đôi khi cũng vẫn có thể ghê. Một lần anh Dave hôn lên cằm mình và mình đã tìm mọi cách đẩy ra. Chỉ là mình không thích kiểu đó.
6. Nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy có để ý nếu bạn hôn kém không? (Định nghĩa về hôn kém. Xem ở dưới.)
Nếu anh chàng ấy thích/yêu cậu, anh ấy sẽ không bận tâm xem cậu hôn giỏi hay không. Thậm chí cậu có hôn giỏi. Và ngược lại. Anh ấy phải thích cậu vì con người cậu - chứ không phải là vì cậu hôn như thế nào.
ĐỊNH NGHĨA VỀ NGƯỜI HÔN KÉM: Một người hôn kém là người thường bị chảy dãi làm ướt cả mặt cậu, hôn cậu ngay khi cậu chưa sẵn sàng, hơi thở hôi, HOẶC đôi khi có những người mà lưỡi họ khô cong và gai gai như xương rồng. Nhưng mình chưa từng gặp người như thế, chỉ mới nghe nói thôi.
7. Khi nào thì cậu biết đến lúc cần mở miệng ra (để chuyển sang nụ hôn kiểu Pháp)?
Cậu có thể cảm nhận được khi lưỡi của anh ấy chạm vào môi cậu. Nếu cậu muốn tiếp tục, hãy mở miệng ra một chút. Nếu không, cứ ngậm miệng.
Yêu cầu sắp tới - Chương 2: Cách hôn kiểu Pháp!!!!!
Bài tập về nhà:
Đại số: ôn tập câu hỏi cuối Chương 8-10
Tiếng Anh: Nhật ký tiếng Anh: Những quyển sách tôi đã đọc
Văn minh Thế giới: ôn tập câu hỏi cuối Chương 10-12
NK&TN: Không có
Tiếng Pháp: ôn tập câu hỏi cuối Chương 7-9
Sinh học: ôn tập câu hỏi cuối chương 9-12
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 9h tối, trên xe Limo từ chỗ bà về nhà
Mình mệt quá đến mức gần như không động đậy tay viết được nữa. Bà vừa bắt mình thử từng chiếc váy một ở tiệm thời trang của anh Sebastiano. Không thể đếm nổi số váy mà mình đã thử ngày hôm nay. Váy ngắn, váy dài, váy thẳng, váy điệu, váy trắng, váy hồng, váy xanh và cả một cái màu chanh nữa chứ (anh Sebastiano tuyên bố chắc nịch rằng chiếc váy đó sẽ làm nổi bật đôi... gò má của mình).
Mục đích của toàn bộ vụ tổng duyệt váy này là để chọn một chiếc cho mình mặc đêm Noel, trong buổi ra mắt chính thức của mình với toàn dân Genovia. Làm sao trông mình thật quý phái, nhưng không quá quý phái. Xinh đẹp, nhưng không quá xinh đẹp. Tinh tế, nhưng không quá tinh tế.
Phải nói đúng là ác mộng khi cứ bị mấy cô má hóp mặc đồ trắng toát (hay màu đen kiểu mới, nếu nói theo ngôn ngữ của ông anh họ mình) liên tục cởi nút áo, kéo khóa, lôi mình ra hoặc ấn mình vào hết chiếc váy này đến chiếc váy khác. Giờ thì mình đã hiểu cảm giác của mấy cô siêu mẫu. Không ngạc nhiên vì sao họ lại sử dụng nhiều thuốc kích thích đến như vậy.
Hóa ra việc chọn trang phục cho sự kiện truyền hình lớn đầu tiên của mình không hề đơn giản chút nào. Nhưng phải công nhận là anh Sebastiano là một nhà thiết kế khá tài ba. Có vài chiếc váy mà thú thực nếu phải chết trong đó mình cũng cam lòng.
Úi, phủi phui cái mồm. Mà không biết anh Sebastiano có thực sự muốn ám hại mình không nhỉ?
Anh ấy có vẻ muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Nhưng nếu trở thành hoàng tử xứ Genovia thì anh ấy sẽ không thể theo đuổi nghiệp đó nữa. Khi đó anh ấy sẽ suốt ngày phải lu bù với các loại hóa đơn, giấy tờ luật pháp và những thứ tương tự như vậy.
Tuy nhiên biết đâu anh ấy lại thích đội vương miện thì sao. Mà nếu không phải là người đứng đầu Genovia thì anh ấy đừng hòng động được tay vào cái vương miện. Mình chưa bao giờ thấy bố đội vương miện. Bố chỉ toàn mặc vest thôi, chủ yếu là đồ của hãng Armani. Ngoài ra, lú nào đi chơi quần vợt cùng các nhà lãnh đạo khác trên thế giới thì bố sẽ diện quần soóc.
Eo ơi, không biết rồi mình có phải học chơi quần vợt không nữa.
Nhưng nếu anh Sebastiano này trở thành hoàng tử Genovia, chắc suốt ngày đeo vương miện mất. Anh ấy nói trên đời này không có thứ gì có thể khiến mắt con người sáng rực lên như những viên kim cương hình-quả-lê. Anh Sebastiano rất thích đá Tiffany, hay còn gọi là Tiff (theo ngôn ngữ của anh ý).
Dạo gần đây tình cảm anh em bọn mình bỗng nồng ấm dần lên. Và mình đã kể cho anh Sebastiano nghe về Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Và rằng mình chưa có gì để mặc. Anh Sebastiano tỏ rõ vẻ thất vọng khi biết mình sẽ không đeo vương miện đi dự vũ hội lần này. Và rồi anh ấy bắt đầu hỏi mình cả lố câu hỏi kiểu như: "Em sẽ đi cùng ai?", "cậu ta trông thế nào?",vv...vv...
Không hiểu làm thế nào mà cuối cùng mình lại ồng ộc tuôn hết ra cho anh Sebastiano nghe về chuyện tình yêu của mình. Thật ra mình có muốn thế đâu! Tạ ơn Chúa là bà không ở đó... bà vừa ra ngoài lấy thêm thuốc lá và một ly Sidecar.
Mình kể hết cho anh Sebastiano nghe về Kenny, rằng cậu ta rất yêu mình nhưng mình lại không yêu cậu ấy, và rằng thực ra mình yêu người khác nhưng anh ấy lại không biết đến sự tồn tại của mình.
Phải công nhận anh Sebastiano rất chịu lắng nghe người khác. Mình không biết anh ấy thẩm thấu được đến đâu những gì mình nói, nhưng anh ấy không hề rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khi mình nói xong, anh ấy nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới qua gương, hỏi đúng một câu: "Cậu bạn mà em thích. Làm sao em biết cậu ấy không hề thích lại em?"
"Bởi vì... anh ấy thích một cô gái khác."
Hôm nay anh Sebastiano xúng xính trong một chiếc áo dài tay có viền hết sức rườm rà.
"Không, không, không, không, không!" - anh ấy phẩy tay nói - "Cậu ấy giúp em làm bài Đại số. Nếu không phải thích em thì cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu. Tại sao cậu ấy lại phải làm như vậy nếu không thích em chứ?"
Câu nói của anh Sebastiano khiến mình ngẩn ra mất một lúc: Ừ nhỉ, sao anh Michael luôn sẵn lòng giúp mình làm bài Đại số đến vậy. Có lẽ do mình là bạn thân nhất của em gái anh ấy. Hơn nữa, anh ấy càng không phải là loại người nỡ lòng khoanh tay đứng nhìn mình bị "đá" ra khỏi trường mà không ít nhất cố làm gì đó để giúp.
Nghĩ đến chuyện đó, mình lại nhớ tới cái cách đầu gối anh Michael vô tình đụng vào đầu gối mình dưới gầm bàn, lúc anh ấy giảng giải cho mình nghe về số nguyên. Hay cái cách anh ấy ghé sát mặt mình để sửa lỗi sai cho mình, khiến mình có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm nức của anh ấy. Hoặc thỉnh thoảng, lúc mình nhại lại theo Lana Weinberger, anh ấy sẽ quay đầu ra nhìn và tủm tỉm cười.
Môi của anh Michael nhìn còn đẹp hơn mỗi khi anh ấy cười.
"Nói cho ông anh họ này nghe đi," Sebastiano giục mình. "Tại sao cậu ấy lại giúp em nếu không thích em?"
Mình thở dài buồn bã nói: "Bởi vì em là bạn thân nhất của em gái anh ấy". Thử hỏi còn điều gì xấu hổ hơn thế không? Rõ ràng anh Michael chưa bao giờ bị cuốn hút bởi trí tuệ hay vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình, nói gì đến chuyện điểm chác kém cỏi và còn cái thân hình quá khổ này chứ!
Anh Sebastiano kéo kéo tay áo mình: "Em khỏi lo. Anh sẽ thiết kế chiếc váy vũ hội cho em. Anh chàng đó, sau khi chiêm ngưỡng em trong chiếc váy này, sẽ không còn xem em như là cô bạn thân bé bỏng của em gái mình nữa."
Phải. Chắc chắn rồi. Sao cũng được. Tại sao tất cả họ hàng của mình đều kì lạ thế nhỉ?
Cuối cùng, sau một hồi chọn lựa, mình đã chọn ra được chiếc váy mà mình sẽ mặc trong buổi ra mắt trên truyền hình quốc gia Genovia. Đó là một chiếc váy bồng, làm tự loại vải mỏng trắng tinh, và khăn choàng màu xanh da trời nhạt (chẳng là, màu xanh da trời và màu trắng chính là màu của Hoàng gia mà). Mặc dù vậy, anh Sebastiano vẫn kêu cô trợ lý chụp lại tất cả những chiếc váy mà mình đã thử, để mình có thể xem rồi quyết định. Mình nghĩ cách làm này khá chuyên nghiệp, nhất là với một anh chàng đến từ điểm tâm cũng phát âm sai.
Nhưng tất cả những cái trên không phải là điều mình muốn viết. Mình muốn viết về những gì diễn ra sau giờ ôn tập Đại số hôm nay cơ. Chắc tại mình mệt mỏi quá nên không biết bản thân đang làm gì nữa.
Đấy là cuộc hội thoại giữa mình và thầy Gianini, sau khi tất cả mọi người đã về hết. "Mia, dượng nghe đồn là đáng ra hôm nay sẽ có một cuộc biểu tình của toàn thể học sinh trong trường. Con có nghe nói không?"
Mình: (Đang co ro trên ghế) Ừm... không ạ.
Thầy Gianini: Ồ. Thế thì chắc con cũng không biết ai đó - có lẽ vì phản đối chuyện này - đã nhấn chuông báo cháy ở tầng hai phải không? Người đứng cạnh cái vòi uống nước chẳng hạn?
Mình: (Thầm mong chú Lars đừng có ho nữa) Ừm... không ạ.
Thầy Gianini: Dượng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì rõ ràng con hiểu được hình phạt dành cho người nhấn chuông báo cháy - trong khi thực chất không có đám cháy nào - là đuổi học, đúng không?
Mình: Ồ vâng. Con biết chứ.
Thầy Gianini: Ta cứ nghĩ có thể con biết là ai làm bởi ta nhớ đã cho phép con ra ngoài trước khi chuông báo động reo không lâu.
Mình: Ồ, không. Con chẳng thấy ai hết.
Trừ Justin Baxendale, và cặp lông mi mơ màng của anh ấy. Nhưng mình không nói chuyện ấy ra.
Thầy Gianini: Ta lại không nghĩ như thế. Nhưng thôi được rồi, nếu sau này biết được ai làm thì con hãy khuyên cô ta đừng bao giờ lặp lại hành động vừa rồi nhé.
Mình: Ừm... vâng ạ.
Thầy Gianini: Và nói cảm ơn cô bạn đó giùm dượng luôn. Trong lúc này, khi mà tất cả mọi người cần phải tập trung cao độ cho kỳ thì sắp tới, chẳng ai lại mong có một cuộc bãi khóa như thế. ( Thầy Gianini với tay lấy cặp táp và áo khoác). Thôi, hẹn gặp con ở nhà.
Nói rồi thầy G nháy mắt với mình. Là NHÁY MẮT với mình cơ đấy! Cứ như thể thầy ấy biết tỏng mình chính là người làm việc đó vậy. Nhưng làm sao thầy ấy biết được nhỉ. THầy G đây có biết chuyện cái mũi của mình đâu (nhắc tới mới nhớ, cánh mũi mình phình to nãy giờ, mình có thể cảm nhận được mà!). Đúng không? ĐÚNG KHÔNG?????
Hơn nữa, chú ấy đã kết hôn tới 4 lần, vì vậy mình khá nghi ngờ về độ lãng mạn của chú ấy.
Còn nữa, chú ấy cần biết là bọn mình không được phép nói chuyện trong giờ điểm danh.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ Đại số, 9h30 sáng
Mình vừa gặp Lilly ngoài hành lang. Cậu ấy thì thào: "ĐỪNG QUÊN ĐẤY! MƯỜI GIỜ! ĐỪNG LÀM MÌNH THẤT VỌNG!
Sự thật là mình đã quên béng mất thật. Cái cuộc bãi khóa ngốc xít đó!
Tội nghiệp thầy Gianini vẫn đang nhiệt tình rao giảng nôi dung Chương 5, mà không mảy may nghi ngờ gì hết. Chuyện cô Spears không thích chủ đề bài luận văn của Lilly đâu phải lỗi của thầy ấy. Lilly không thể tùy tiện trừng phạt tất cả các thầy cô trong trường chỉ vì việc làm của một cô giáo được.
Bây giờ đã là 9:35 rồi, mình phải làm gì đây?
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn trong giờ Đại số, 9h30 sáng.
Lana vừa dự ra phía sau và xì xầm: "Cậu sẽ tham gia biểu tình chung với cô bạn béo của cậu chứ?"
Mình hoàn toàn không tán thành chuyện này. Chỉ trong cái xã hội rối loạn như hiện nay, nơi mà những cô gái như ChirsTina Aguilera được coi là biểu tượng của sắc đẹp, trong khi thực chất họ đang bị suy dinh dưỡng (măc chứng biếng ăn chăng?), thì Lilly mới bị gọi là béo. Bởi vì Lilly không hề béo. Cậu ấy chỉ hơi tròn , giống con cún con.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn là giờ Đại số, 9h50 sáng.
Còn mười phút nữa là đến giờ biểu tình. Chịu thôi, mình không thể làm thế được! Mình sẽ ra khỏi đây.
Thứ Tư ngày 9 tháng 12, 9h55 sáng
Mình đang đứng ngoài hành lang tầng hai, ngay bên cạnh cái chuông báo cháy và cái vòi uống nước. Mình đã xin thầy G ra ngoài để đi toa lét.
Chu Lars đi cùng mình, tất nhiên rồi. Chú ấy cứ vừa đi vừa toe toét cười. Xem ra chú ấy không nhận ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Anh Justin Baxendale cũng vừa đi qua, tay cầm tấm thẻ pass. Anh ấy còn phóng về mình một ánh mắt nhìn rât kì lạ nữa chứ.
Ừ thì trôgn mình chắc cũng hơi kì dị khi đứng ngoài hanh lang cùng với một ông vệ sĩ to đùng cứ rúc rích cười mãi khôgn thôi. Nhưng anh Justin Baxendale cũng đâu cần phải nhìn mình kiểu như vậy!
Lông mi của anh ấy thật sự rất dài và đen, làm cho đôi mắt của anh ấy trông có vẻ mơ màng.
CHÚA ƠI! MÌNH KHÔNG THỂ TIN LÀ MÌNH LẠI ĐANG VIẾT VỀ LÔNG MI CỦA Justin Baxendale VÀO LÚC NƯỚC SÔI LỬA BỎNG NHƯ THẾ NÀY!
Mình đang đau hết cả đầu đây:
Nếu không cùng đi bãi khóa với Lilly, mình sẽ mất đi người bạn thân này.
Nhưng nếu mình cùng mọi người đi bãi khóa, mình sẽ làm phiền lòng cha dượng.
Chỉ còn một cách.
Chu Lars xung phong làm thay cho mình. Nhưng mình không thể để chú ấy làm vậy được. Mình không thể để chú ấy gánh trách nhiệm nếu bị bắt. Mình là công chúa. Mình phải tự làm lấy chuyện này.
Mình vừa quay qua bảo chú Lars chuản bị sẵn sàng chạy. Chỉ những lúc như thế này mới thấy ich lợi của chiều cao quá khổ. Bước sải chân của mình khá là dài.
Phải liều một phen thôi! Chết thì chết!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 10h sáng.
Mình không hiểu tại sao cậu ấy lại nổi điên lên như vậy. Đành rằng ý nghĩa ban đầu của cuộc biểu tình đã không còn khi mọi người rời khỏi tòa nhà vì chuông báo cháy, chứ không phải vì để phản đối phương pháp dạy học độc đoán của 1 số giáo viên trong trường.
Nhưng không phải mọi người đều đang đứng chính giữa đường, dưới trời mưa tầm tã hay sao? Không một ai mặc áo mưa vì nhà trường không cho phép bọn mình dừng lại ở tủ để đồ, sợ rằng tất cả sẽ bị mắc kẹt trong đám cháy lớn. Và thay vì chết bởi lửa, có khi bọn mình sẽ chết vì tụt thân nhiệt do ngâm trong nước mưa quá lâu.
Không phải đó là điều cậu ấy muốn sao?
Lilly mặt mày trù ụ, trông rất khó coi.
"Có ai đó đã bán đứng chúng ta!" - cậu ấy lồng lộn lên - "Ai đó đã tiết lộ chuyện này ra! Nếu không thì tại sao họ lại cho diễn tập phòng chống cháy vào đúng thời điểm biểu tình của chúng ta chứ? Mình nói cho các cậu nghe, những con người quan liêu đó sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào ngăn cản không cho chúng ta chống lại họ! Dù cho phải bắt chúng ta đứng giữa trời mưa bão, hòng làm suy giảm hệ miễn dịch của tất cả mọi người để không ai còn sức lực chống lại họ nữa. Nhưng họ đã nhầm to rồi! Mình sẽ không bị cảm lạnh! Mình sẽ không chịu khuất phục trước sự đàn áp hèn hạ này đâu!"
Mình đã thẽ thọt gợi ý với Lilly rằng cậu ấy nên lấy chủ đề phụ nữ giành quyền bầu cử cho bài luận của mình, bởi vì họ, giống như bọn mình, cũng đã phải chịu vô vàn áp bức trong cuộc đấu tranh đòi quyền bình đẳng.
Tuy nhiên, Lilly lại bảo mình đừng có dễ dãi như vậy.
Chúa ơi, làm bạn thân với một thiên tài thật chẳng dễ dàng gì!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, lớp Năng Khiếu và Tài Năng
Mình không biết liệu anh Michael có nhận được tấm thiệp hay không nữa!!!
Tệ hơn nữa là Judith Gershner đáng ghét hôm nay LẠI xuất hiện. Tại sao chị ta không chịu về lớp của mình đi mà lại cứ phải lượn lờ ở lớp bọn mình thế? Mọi chuyện đều đang rất yên ổn cho tới khi CHỊ TA xuất hiện.
Sao cuộc đời mình lại thê thảm thế này???
Mình vừa nảy ra ý định đi ngang qua sảnh đến phòng nghỉ giáo viên để hỏi cô Hill một vài chuyện - đại loại như tại sao cô lại bảo bác bảo vệ gỡ bỏ cánh cửa phòng chứa đồ đi, làm bọn mình không thể nhốt Boris trong đó được nữa. Như vậy cô ấy sẽ quay lại lớp và NHẬN RA rằng có một học sinh lạ hoắc đáng lẽ ra KHÔNG được phép có mặt ở đây.
Nhưng rút cuộc mình lại không cho phép bản thân làm cái chuyện thật đức đó. Bởi vì anh Michael. Anh ấy rõ ràng MUỐN chị Judith ở đây, nếu không anh ấy đã đuổi chị ta đi từ lâu rồi.
ĐÚNG KHÔNG??????
Dù sao thì anh Michael cũng đang quá bận rộn với cô Gershner kia rồi, mình đành phải tự mình giải quyết đống ôn tập Đại số này thôi.
Như thế cũng được. Không sao cả. Tự mình ôn bài cũng tốt thôi. Để xem nào:
A,B,C là những tổ hợp riêng biệt của tập U, tổ hợp của những tập con không-rỗng, trong đó từng đôi tổ hợp tách rời nhau nhưng lại có sự hợp nhất tương ứng với tập U.
Mình hiểu rồi. Mình hoàn toàn hiểu khái niệm trên. Ai cần anh Michael giúp chứ! Mình tuyệt đối ổn với đống tập hợp các tập con không-rỗng này.
TUYỆT ĐỐI ỔN.
Ôi, Michael
Anh đã chia trái tim em
thành những tổ hợp riêng biệt.
Sao anh không nhận thấy
rằng chúng ta chính là
một tổ hợp chung nhất?
Anh đã biến tâm hồn em
trở thành tổ hợp
của những tập con không rỗng.
Em vẫn luôn cho rằng
tình yêu của đôi ta
mãi chỉ là hai tổ hợp tách rời
Nhưng giờ em đã hiểu
đó là sự hợp nhất
của hai tập hợp đơn
mang tên anh và em
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ tiếng Pháp
Mình mới nhận ra một điều: nếu những chuyện này thành công - tức là nếu mình có thể giành lại anh Michael từ tay chị Judith Gershner, và chia tay thành công với Kenny, bắt đầu cuộc tình lãng mạn với anh trai của Lilly - thì sau đó mình không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.
Thật đấy.
Đơn cử như chuyện hôn chẳng hạn. Trước giờ mình mới chỉ hôn đúng một người: đó là Kenny. Nhưng mình không cho rằng những gì mình và Kenny làm có thể gọi là một nụ hôn trọn vẹn, bởi vì rõ ràng là nó chẳng hay ho gì như người ta vẫn thường làm trên TV cả.
Mình đành phải thừa nhận một sự thật đau đớn: mình hầu như chẳng biết tí gì về chuyện hôn nhau cả.
Mình quyết định rồi, mình sẽ phải đi hỏi han kinh nghiệm cho thật kỹ đó rồi mới hôn ai thì hôn. Ý mình là tìm một chuyên gia thực thụ về khoản hôn mới được.
Đấy là lý do tại sao mình đang hỏi ý kiến của Tina Hakim Baba. Cậu ấy có thể không được phép trang điểm khi đi học, nhưng ít ra cậu ấy đã hôn anh Dave Farouq El-Abar, học sinh trường Trinity, gần ba tháng nay rồi, VÀ điều quan trọng là cậu ấy tỏ ra rất thích thú với việc đó . Vì thế mình nghĩ cậu ấy hẳn là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Mình đã chép lại kết quả của những tài liệu mang tính khoa học cao siêu này để tiện tham khảo về sau:
Tina - mình cần biết một vài điều về nụ hôn. Cậu có thể làm ơn trả lời từng câu hỏi dưới đây thật CỤ THỂ được không????
Và ĐỪNG cho ai xem đấy!!!! ĐỪNG làm mất tờ giấy này!!! - Mia
1.Liệu một người có thể phân biệt được người đang hôn mình có kinh nghiệm hay không? Người không có kinh nghiệm thì thường hôn như thế nào (để mình còn biết đường mà tránh)?
Mia - đây chính là khoảnh khắc mà cậu mong chờ: Anh chàng đó có thể sẽ cảm nhận được sự lo lắng, bất an từ phía cậu, nhưng mọi người ai chẳng thấy hồi hộp trong lần đầu tiên hôn một người lạ. Chuyện đó rất tự nhiên! Nhưng hôn riết rồi sẽ quen thôi - tin mình đi! Một người không có kinh nghiệm, khi hôn thường rất dễ dừng lại giữa chừng vì không quen, hoặc là sợ. Nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi. Nụ hôn đầu thường mang lại một cảm giác rất lạ. Nhưng PHẲI lạ thế mới hay!!
2. Có khái niệm người hôn tuyệt vời không? Nếu có thì tiêu chuẩn là gì? (Để mình biết đường mà luyện tập)
Có, người ta gọi đó là hôn giỏi. Một người hôn giỏi luôn luôn hội tụ những phẩm chất "đẹp" như sau: trìu mến nhẹ nhàng, kiên nhẫn và không đòi hỏi.
3. Nên ép bao nhiêu lực lên môi anh ấy? Hay chỉ cần đứng yên đó và để mọi việc cho anh ta?
Nếu cậu muốn một nụ hôn êm ái (một nụ hôn chu đáo) thì đừng dùng quá nhiều lực (nhất là nếu anh ta đeo niềng răng, nếu mạnh quá có thể sẽ làm cậu ấy đau). Còn nếu cậu muốn một nụ hôn "cháy bỏng" (dùng quá nhiều lực) thì có thể khiến người ta nghĩ rằng cậu quá chủ động hoặc cậu còn muốn hai người tiến xa hơn nữa.
Tất nhiên cậu không được chỉ đứng yên một chỗ và để mặc anh ta làm mọi thứ: hãy hôn lại! Nhưng nhớ là phải luôn hôn anh ấy theo cách mà CẬU muốn được hôn. Đấy chính là cách bọn con trai học được nhiều kinh nghiệm hôn. Nếu bọn mình không chủ động chỉ cho họ thấy cách mình muốn, thì bọn họ sẽ không bao giờ biết được đâu!
4. Làm sao để biết lúc nào thì nên dừng lại?
Dừng lại khi nào anh ấy nói dừng, hoặc khi cậu cảm thấy đã đủ, hoặc cậu không muốn tiến xa hơn nữa. Đơn giản và nhẹ nhàng (như thế mới không làm anh ấy sợ) lùi đầu ra phía sau hoặc nếu thời cơ thuận lợi, cậu có thể chuyển từ hôn sang một cái ôm chẳng hạn. Và bước lùi lại.
5. Ngay cả với người mình yêu có khi nào hôn thấy ghê không?
Tất nhiên là khong rồi! Hôn chẳng bao giờ ghê cả!
À nhưng nếu đó là Kenny, thì cũng có thể. Nếu hôn người mình yêu thì chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ngay cả với người mà cậu thực sự thích, đôi khi cũng vẫn có thể ghê. Một lần anh Dave hôn lên cằm mình và mình đã tìm mọi cách đẩy ra. Chỉ là mình không thích kiểu đó.
6. Nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy có để ý nếu bạn hôn kém không? (Định nghĩa về hôn kém. Xem ở dưới.)
Nếu anh chàng ấy thích/yêu cậu, anh ấy sẽ không bận tâm xem cậu hôn giỏi hay không. Thậm chí cậu có hôn giỏi. Và ngược lại. Anh ấy phải thích cậu vì con người cậu - chứ không phải là vì cậu hôn như thế nào.
ĐỊNH NGHĨA VỀ NGƯỜI HÔN KÉM: Một người hôn kém là người thường bị chảy dãi làm ướt cả mặt cậu, hôn cậu ngay khi cậu chưa sẵn sàng, hơi thở hôi, HOẶC đôi khi có những người mà lưỡi họ khô cong và gai gai như xương rồng. Nhưng mình chưa từng gặp người như thế, chỉ mới nghe nói thôi.
7. Khi nào thì cậu biết đến lúc cần mở miệng ra (để chuyển sang nụ hôn kiểu Pháp)?
Cậu có thể cảm nhận được khi lưỡi của anh ấy chạm vào môi cậu. Nếu cậu muốn tiếp tục, hãy mở miệng ra một chút. Nếu không, cứ ngậm miệng.
Yêu cầu sắp tới - Chương 2: Cách hôn kiểu Pháp!!!!!
Bài tập về nhà:
Đại số: ôn tập câu hỏi cuối Chương 8-10
Tiếng Anh: Nhật ký tiếng Anh: Những quyển sách tôi đã đọc
Văn minh Thế giới: ôn tập câu hỏi cuối Chương 10-12
NK&TN: Không có
Tiếng Pháp: ôn tập câu hỏi cuối Chương 7-9
Sinh học: ôn tập câu hỏi cuối chương 9-12
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 9h tối, trên xe Limo từ chỗ bà về nhà
Mình mệt quá đến mức gần như không động đậy tay viết được nữa. Bà vừa bắt mình thử từng chiếc váy một ở tiệm thời trang của anh Sebastiano. Không thể đếm nổi số váy mà mình đã thử ngày hôm nay. Váy ngắn, váy dài, váy thẳng, váy điệu, váy trắng, váy hồng, váy xanh và cả một cái màu chanh nữa chứ (anh Sebastiano tuyên bố chắc nịch rằng chiếc váy đó sẽ làm nổi bật đôi... gò má của mình).
Mục đích của toàn bộ vụ tổng duyệt váy này là để chọn một chiếc cho mình mặc đêm Noel, trong buổi ra mắt chính thức của mình với toàn dân Genovia. Làm sao trông mình thật quý phái, nhưng không quá quý phái. Xinh đẹp, nhưng không quá xinh đẹp. Tinh tế, nhưng không quá tinh tế.
Phải nói đúng là ác mộng khi cứ bị mấy cô má hóp mặc đồ trắng toát (hay màu đen kiểu mới, nếu nói theo ngôn ngữ của ông anh họ mình) liên tục cởi nút áo, kéo khóa, lôi mình ra hoặc ấn mình vào hết chiếc váy này đến chiếc váy khác. Giờ thì mình đã hiểu cảm giác của mấy cô siêu mẫu. Không ngạc nhiên vì sao họ lại sử dụng nhiều thuốc kích thích đến như vậy.
Hóa ra việc chọn trang phục cho sự kiện truyền hình lớn đầu tiên của mình không hề đơn giản chút nào. Nhưng phải công nhận là anh Sebastiano là một nhà thiết kế khá tài ba. Có vài chiếc váy mà thú thực nếu phải chết trong đó mình cũng cam lòng.
Úi, phủi phui cái mồm. Mà không biết anh Sebastiano có thực sự muốn ám hại mình không nhỉ?
Anh ấy có vẻ muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Nhưng nếu trở thành hoàng tử xứ Genovia thì anh ấy sẽ không thể theo đuổi nghiệp đó nữa. Khi đó anh ấy sẽ suốt ngày phải lu bù với các loại hóa đơn, giấy tờ luật pháp và những thứ tương tự như vậy.
Tuy nhiên biết đâu anh ấy lại thích đội vương miện thì sao. Mà nếu không phải là người đứng đầu Genovia thì anh ấy đừng hòng động được tay vào cái vương miện. Mình chưa bao giờ thấy bố đội vương miện. Bố chỉ toàn mặc vest thôi, chủ yếu là đồ của hãng Armani. Ngoài ra, lú nào đi chơi quần vợt cùng các nhà lãnh đạo khác trên thế giới thì bố sẽ diện quần soóc.
Eo ơi, không biết rồi mình có phải học chơi quần vợt không nữa.
Nhưng nếu anh Sebastiano này trở thành hoàng tử Genovia, chắc suốt ngày đeo vương miện mất. Anh ấy nói trên đời này không có thứ gì có thể khiến mắt con người sáng rực lên như những viên kim cương hình-quả-lê. Anh Sebastiano rất thích đá Tiffany, hay còn gọi là Tiff (theo ngôn ngữ của anh ý).
Dạo gần đây tình cảm anh em bọn mình bỗng nồng ấm dần lên. Và mình đã kể cho anh Sebastiano nghe về Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Và rằng mình chưa có gì để mặc. Anh Sebastiano tỏ rõ vẻ thất vọng khi biết mình sẽ không đeo vương miện đi dự vũ hội lần này. Và rồi anh ấy bắt đầu hỏi mình cả lố câu hỏi kiểu như: "Em sẽ đi cùng ai?", "cậu ta trông thế nào?",vv...vv...
Không hiểu làm thế nào mà cuối cùng mình lại ồng ộc tuôn hết ra cho anh Sebastiano nghe về chuyện tình yêu của mình. Thật ra mình có muốn thế đâu! Tạ ơn Chúa là bà không ở đó... bà vừa ra ngoài lấy thêm thuốc lá và một ly Sidecar.
Mình kể hết cho anh Sebastiano nghe về Kenny, rằng cậu ta rất yêu mình nhưng mình lại không yêu cậu ấy, và rằng thực ra mình yêu người khác nhưng anh ấy lại không biết đến sự tồn tại của mình.
Phải công nhận anh Sebastiano rất chịu lắng nghe người khác. Mình không biết anh ấy thẩm thấu được đến đâu những gì mình nói, nhưng anh ấy không hề rời mắt khỏi hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khi mình nói xong, anh ấy nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới qua gương, hỏi đúng một câu: "Cậu bạn mà em thích. Làm sao em biết cậu ấy không hề thích lại em?"
"Bởi vì... anh ấy thích một cô gái khác."
Hôm nay anh Sebastiano xúng xính trong một chiếc áo dài tay có viền hết sức rườm rà.
"Không, không, không, không, không!" - anh ấy phẩy tay nói - "Cậu ấy giúp em làm bài Đại số. Nếu không phải thích em thì cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu. Tại sao cậu ấy lại phải làm như vậy nếu không thích em chứ?"
Câu nói của anh Sebastiano khiến mình ngẩn ra mất một lúc: Ừ nhỉ, sao anh Michael luôn sẵn lòng giúp mình làm bài Đại số đến vậy. Có lẽ do mình là bạn thân nhất của em gái anh ấy. Hơn nữa, anh ấy càng không phải là loại người nỡ lòng khoanh tay đứng nhìn mình bị "đá" ra khỏi trường mà không ít nhất cố làm gì đó để giúp.
Nghĩ đến chuyện đó, mình lại nhớ tới cái cách đầu gối anh Michael vô tình đụng vào đầu gối mình dưới gầm bàn, lúc anh ấy giảng giải cho mình nghe về số nguyên. Hay cái cách anh ấy ghé sát mặt mình để sửa lỗi sai cho mình, khiến mình có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm nức của anh ấy. Hoặc thỉnh thoảng, lúc mình nhại lại theo Lana Weinberger, anh ấy sẽ quay đầu ra nhìn và tủm tỉm cười.
Môi của anh Michael nhìn còn đẹp hơn mỗi khi anh ấy cười.
"Nói cho ông anh họ này nghe đi," Sebastiano giục mình. "Tại sao cậu ấy lại giúp em nếu không thích em?"
Mình thở dài buồn bã nói: "Bởi vì em là bạn thân nhất của em gái anh ấy". Thử hỏi còn điều gì xấu hổ hơn thế không? Rõ ràng anh Michael chưa bao giờ bị cuốn hút bởi trí tuệ hay vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình, nói gì đến chuyện điểm chác kém cỏi và còn cái thân hình quá khổ này chứ!
Anh Sebastiano kéo kéo tay áo mình: "Em khỏi lo. Anh sẽ thiết kế chiếc váy vũ hội cho em. Anh chàng đó, sau khi chiêm ngưỡng em trong chiếc váy này, sẽ không còn xem em như là cô bạn thân bé bỏng của em gái mình nữa."
Phải. Chắc chắn rồi. Sao cũng được. Tại sao tất cả họ hàng của mình đều kì lạ thế nhỉ?
Cuối cùng, sau một hồi chọn lựa, mình đã chọn ra được chiếc váy mà mình sẽ mặc trong buổi ra mắt trên truyền hình quốc gia Genovia. Đó là một chiếc váy bồng, làm tự loại vải mỏng trắng tinh, và khăn choàng màu xanh da trời nhạt (chẳng là, màu xanh da trời và màu trắng chính là màu của Hoàng gia mà). Mặc dù vậy, anh Sebastiano vẫn kêu cô trợ lý chụp lại tất cả những chiếc váy mà mình đã thử, để mình có thể xem rồi quyết định. Mình nghĩ cách làm này khá chuyên nghiệp, nhất là với một anh chàng đến từ điểm tâm cũng phát âm sai.
Nhưng tất cả những cái trên không phải là điều mình muốn viết. Mình muốn viết về những gì diễn ra sau giờ ôn tập Đại số hôm nay cơ. Chắc tại mình mệt mỏi quá nên không biết bản thân đang làm gì nữa.
Đấy là cuộc hội thoại giữa mình và thầy Gianini, sau khi tất cả mọi người đã về hết. "Mia, dượng nghe đồn là đáng ra hôm nay sẽ có một cuộc biểu tình của toàn thể học sinh trong trường. Con có nghe nói không?"
Mình: (Đang co ro trên ghế) Ừm... không ạ.
Thầy Gianini: Ồ. Thế thì chắc con cũng không biết ai đó - có lẽ vì phản đối chuyện này - đã nhấn chuông báo cháy ở tầng hai phải không? Người đứng cạnh cái vòi uống nước chẳng hạn?
Mình: (Thầm mong chú Lars đừng có ho nữa) Ừm... không ạ.
Thầy Gianini: Dượng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì rõ ràng con hiểu được hình phạt dành cho người nhấn chuông báo cháy - trong khi thực chất không có đám cháy nào - là đuổi học, đúng không?
Mình: Ồ vâng. Con biết chứ.
Thầy Gianini: Ta cứ nghĩ có thể con biết là ai làm bởi ta nhớ đã cho phép con ra ngoài trước khi chuông báo động reo không lâu.
Mình: Ồ, không. Con chẳng thấy ai hết.
Trừ Justin Baxendale, và cặp lông mi mơ màng của anh ấy. Nhưng mình không nói chuyện ấy ra.
Thầy Gianini: Ta lại không nghĩ như thế. Nhưng thôi được rồi, nếu sau này biết được ai làm thì con hãy khuyên cô ta đừng bao giờ lặp lại hành động vừa rồi nhé.
Mình: Ừm... vâng ạ.
Thầy Gianini: Và nói cảm ơn cô bạn đó giùm dượng luôn. Trong lúc này, khi mà tất cả mọi người cần phải tập trung cao độ cho kỳ thì sắp tới, chẳng ai lại mong có một cuộc bãi khóa như thế. ( Thầy Gianini với tay lấy cặp táp và áo khoác). Thôi, hẹn gặp con ở nhà.
Nói rồi thầy G nháy mắt với mình. Là NHÁY MẮT với mình cơ đấy! Cứ như thể thầy ấy biết tỏng mình chính là người làm việc đó vậy. Nhưng làm sao thầy ấy biết được nhỉ. THầy G đây có biết chuyện cái mũi của mình đâu (nhắc tới mới nhớ, cánh mũi mình phình to nãy giờ, mình có thể cảm nhận được mà!). Đúng không? ĐÚNG KHÔNG?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.