Chương 15: 10 năm nữa chúng ta 30 tuổi...
Mia
11/09/2017
10 năm sau đó, cậu có biết không? Từng có một cô gái dành cả tuổi 20 của mình để điên cuồng mà thích cậu như vậy...:)
***
Nói là 10 năm nhưng thật ra chỉ nhanh bằng 1 cái chớp mắt, chớp mắt chúng ta đều không còn trẻ nữa, rồi sẽ chẳng có ai mãi ở tuổi 20 điên cuồng như thế này nữa...
10 năm sau đó, không biết chúng ta rồi sẽ như thế nào nhỉ?
10 năm sau, rất có thể cậu đã trở thành 1 người đàn ông độc thân 30 tuổi, trưởng thành, đứng đắn, công việc ổn định và có một mối tình bền bỉ với cô gái nào đó...
10 năm sau, cũng rất có thể cậu đã kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống an nhàn bên người mà cậu thương...
Còn tôi, 10 năm sau có lẽ đã là một bà nội trợ, hằng ngày ở nhà trông con, giặt giũ, quét dọn, nấu cơm, đợi chồng đi làm về... Hoặc lúc này có nguy cơ ế chổng ế chơ vì méo có thằng nào dám lấy.:)
10 năm sau, ở một thời điểm nào đó, tại một nơi nào đó vô tình gặp lại cậu, liệu cậu có còn nhớ tôi không? Nhớ cô gái 20 tuổi năm nào đã từng dũng cảm theo đuổi cậu và cuối cùng cũng bị cậu bỏ lỡ...
10 năm rồi không gặp, liệu chúng ta sẽ nói với nhau câu gì đầu tiên?
"Xin chào, đã lâu không gặp!"...
"Cậu vẫn khỏe chứ? Dạo này thế nào rồi?"...
Và nếu như trong khoảnh khắc ấy bắt gặp ngón áp út của cậu đang lấp lánh, tôi sẽ không chần chừ mà trả lời rằng... "MH, mình kết hôn rồi!"... Ừm, dù cho bao nhiêu cảm xúc năm đó lại ùa về, tôi vẫn sẽ nói như vậy để chúng tôi không còn khoảng cách. Sau đó sẽ đường hoàng hỏi cậu một câu, một câu hỏi mà bao nhiêu năm rồi vẫn chưa dám mở lời...
"Tại sao năm đó lại chọn ngồi cùng bàn với mình?"...:)
Để rồi lại nghe cậu ấy nói lý do, cũng có thể vì dãy bàn bên kia ồn ào làm cậu ấy không thể tập trung học được, cũng có thể vì tôi xấu xí, cũng có thể vì tôi là người đầu tiên nói chuyện với cậu ấy lúc cậu ấy mới bước vào lớp, hay cũng có khi là tôi thân thiện dễ tính... Bất cứ lí do nào cũng có thể, ngoại trừ việc cậu ấy thích tôi...:)
Để rồi lại cuốn theo câu chuyện của những người trưởng thành...
Thế đấy, theo thời gian đều sẽ ổn cả, theo cách này hay cách khác, chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc... Chỉ là, chỉ là không phải cùng nhau mà thôi!:)
10 năm sau, thỉnh thoảng khi nhớ lại khoảng thời gian huy hoàng của mình, bất giác tôi sẽ nghĩ ngay đến cậu, bất giác sẽ mỉm cười vì ngần ấy năm trôi qua tôi vẫn không thể nào có được cậu...:)
Cuối cùng thì thứ gì được định sẵn là sẽ bỏ lỡ, cũng đã bị bỏ lỡ rồi...
Tạm biệt, tuổi 20 của tôi!
***
Hà Nội, 08.03.2017...
Nhưng 10 năm sau, tôi biết chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa...
***
Nói là 10 năm nhưng thật ra chỉ nhanh bằng 1 cái chớp mắt, chớp mắt chúng ta đều không còn trẻ nữa, rồi sẽ chẳng có ai mãi ở tuổi 20 điên cuồng như thế này nữa...
10 năm sau đó, không biết chúng ta rồi sẽ như thế nào nhỉ?
10 năm sau, rất có thể cậu đã trở thành 1 người đàn ông độc thân 30 tuổi, trưởng thành, đứng đắn, công việc ổn định và có một mối tình bền bỉ với cô gái nào đó...
10 năm sau, cũng rất có thể cậu đã kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống an nhàn bên người mà cậu thương...
Còn tôi, 10 năm sau có lẽ đã là một bà nội trợ, hằng ngày ở nhà trông con, giặt giũ, quét dọn, nấu cơm, đợi chồng đi làm về... Hoặc lúc này có nguy cơ ế chổng ế chơ vì méo có thằng nào dám lấy.:)
10 năm sau, ở một thời điểm nào đó, tại một nơi nào đó vô tình gặp lại cậu, liệu cậu có còn nhớ tôi không? Nhớ cô gái 20 tuổi năm nào đã từng dũng cảm theo đuổi cậu và cuối cùng cũng bị cậu bỏ lỡ...
10 năm rồi không gặp, liệu chúng ta sẽ nói với nhau câu gì đầu tiên?
"Xin chào, đã lâu không gặp!"...
"Cậu vẫn khỏe chứ? Dạo này thế nào rồi?"...
Và nếu như trong khoảnh khắc ấy bắt gặp ngón áp út của cậu đang lấp lánh, tôi sẽ không chần chừ mà trả lời rằng... "MH, mình kết hôn rồi!"... Ừm, dù cho bao nhiêu cảm xúc năm đó lại ùa về, tôi vẫn sẽ nói như vậy để chúng tôi không còn khoảng cách. Sau đó sẽ đường hoàng hỏi cậu một câu, một câu hỏi mà bao nhiêu năm rồi vẫn chưa dám mở lời...
"Tại sao năm đó lại chọn ngồi cùng bàn với mình?"...:)
Để rồi lại nghe cậu ấy nói lý do, cũng có thể vì dãy bàn bên kia ồn ào làm cậu ấy không thể tập trung học được, cũng có thể vì tôi xấu xí, cũng có thể vì tôi là người đầu tiên nói chuyện với cậu ấy lúc cậu ấy mới bước vào lớp, hay cũng có khi là tôi thân thiện dễ tính... Bất cứ lí do nào cũng có thể, ngoại trừ việc cậu ấy thích tôi...:)
Để rồi lại cuốn theo câu chuyện của những người trưởng thành...
Thế đấy, theo thời gian đều sẽ ổn cả, theo cách này hay cách khác, chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc... Chỉ là, chỉ là không phải cùng nhau mà thôi!:)
10 năm sau, thỉnh thoảng khi nhớ lại khoảng thời gian huy hoàng của mình, bất giác tôi sẽ nghĩ ngay đến cậu, bất giác sẽ mỉm cười vì ngần ấy năm trôi qua tôi vẫn không thể nào có được cậu...:)
Cuối cùng thì thứ gì được định sẵn là sẽ bỏ lỡ, cũng đã bị bỏ lỡ rồi...
Tạm biệt, tuổi 20 của tôi!
***
Hà Nội, 08.03.2017...
Nhưng 10 năm sau, tôi biết chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.