Chương 28: Đồ đần!
Mia
11/09/2017
Sáng hôm qua tôi có nhắn tin hỏi cậu ấy không đi thi à, đợi mãi không thấy cậu ấy trả lời. Tôi thực sự đã rất giận, giận đến nỗi từ nay muốn mặc xác cậu ấy. Giận vì nghĩ cậu ấy coi sự quan tâm của tôi là thừa thãi nên mới ngó lơ như vậy. Cứ thế cả ngày không rời chiếc điện thoại chỉ với hy vọng cậu ấy sẽ rep tin nhắn đó dù chỉ là một chữ "Ừ!" thôi cũng được.
Để rồi đến trưa bỗng nghe được âm báo tin nhắn, liền tức tốc chạy đến, là cậu ấy, đích thị là cậu ấy thật. Cậu ấy hỏi tôi: "Tí thi địa cô cho mượn át lát không nhỉ?". Tôi ngạc nhiên, sao cái tên này khi không lại hỏi vậy, thi xong rồi cơ mà? Thế là tôi vội soạn tin gửi lại: "Nhắn khi nào đây? Giờ mới nhận được tin.." Tôi đang nghiên về 2 phương án, một là có thể cậu ta gửi tin này từ sáng nhưng đến giờ máy tôi mới nhận được. Và 2 là xấu hơn, cậu ta nghĩ rằng buổi chiều vẫn đi thi...
Cứ đợi mãi không thấy rep lại, nào ngờ đúng 30 phút sau: "Ủa sáng thi cả 2 luôn à?"... Trời ơi cái thằng đần này, chưa chi đã chạy đến trường xong lại xách đít về vì mọi người đã thi xong trong buổi sáng rồi. Đúng là đần thối, hỏi tôi cho rõ ràng trước khi đi thì có phải hơn không?
Sau đó tôi mới biết lí do sáng đó không trả lời tin nhắn là vì để quên điện thoại ở nhà con bạn. Ừm, mặc dù có thể tôi không tin lí do đó 100%, nhưng chỉ cần cậu ấy giải thích thôi cũng đủ lắm rồi. Lúc ấy vừa hết giận lại vừa buồn cười. Crush của tôi lanh lùng là vậy, nhưng cũng có đôi lúc ngớ ngẩn chết được.:)
***
Ừm, facebook mới của cậu ấy được 116 bạn bè rồi, ngày nào tôi cũng vài lần click vào kiểm tra. Ngày nào cũng chỉ lẳng lặng nhìn dòng "Kết bạn" mà đau lòng. Sự kiêu hãnh đó không cho phép tôi làm như vậy, vì cậu ấy nhất định sẽ biết, sẽ nghi ngờ vì tại sao lại tìm được cậu ấy nhanh như vậy. Chỉ mới có 2 ngày không được nhìn thấy nick xanh kia sáng, mà ngỡ như 2 năm dài đằng đẳng.
Tôi cứ tự hỏi mình rằng, rốt cuộc thì cậu ấy đã bao giờ nghĩ sẽ gửi lời kết bạn cho tôi kể từ khi mất nick? Rốt cuộc đã bao giờ cậu ấy vô thức gõ tên tôi trên thanh tìm kiếm? Đã bao giờ vì không thấy nick xanh của tôi ở đó mà lẳng lặng đi tìm? Đã bao giờ cậu ấy lặng lẽ vào trang cá nhân của tôi, ngắm nghía một chút rồi cũng bất lực mà thoát ra? Đã bao giờ cảm thấy sự trống trải vô cùng khi không còn nhìn thấy tên tôi đâu đó trên News Feed nữa? Rốt cuộc thì cậu ấy đã bao giờ... đã bao giờ như thế chưa? Riêng tôi thì có...:)
***
Hà Nội, 23.03.2017...
Chúng ta cứ như thế này mãi sao?:)
Để rồi đến trưa bỗng nghe được âm báo tin nhắn, liền tức tốc chạy đến, là cậu ấy, đích thị là cậu ấy thật. Cậu ấy hỏi tôi: "Tí thi địa cô cho mượn át lát không nhỉ?". Tôi ngạc nhiên, sao cái tên này khi không lại hỏi vậy, thi xong rồi cơ mà? Thế là tôi vội soạn tin gửi lại: "Nhắn khi nào đây? Giờ mới nhận được tin.." Tôi đang nghiên về 2 phương án, một là có thể cậu ta gửi tin này từ sáng nhưng đến giờ máy tôi mới nhận được. Và 2 là xấu hơn, cậu ta nghĩ rằng buổi chiều vẫn đi thi...
Cứ đợi mãi không thấy rep lại, nào ngờ đúng 30 phút sau: "Ủa sáng thi cả 2 luôn à?"... Trời ơi cái thằng đần này, chưa chi đã chạy đến trường xong lại xách đít về vì mọi người đã thi xong trong buổi sáng rồi. Đúng là đần thối, hỏi tôi cho rõ ràng trước khi đi thì có phải hơn không?
Sau đó tôi mới biết lí do sáng đó không trả lời tin nhắn là vì để quên điện thoại ở nhà con bạn. Ừm, mặc dù có thể tôi không tin lí do đó 100%, nhưng chỉ cần cậu ấy giải thích thôi cũng đủ lắm rồi. Lúc ấy vừa hết giận lại vừa buồn cười. Crush của tôi lanh lùng là vậy, nhưng cũng có đôi lúc ngớ ngẩn chết được.:)
***
Ừm, facebook mới của cậu ấy được 116 bạn bè rồi, ngày nào tôi cũng vài lần click vào kiểm tra. Ngày nào cũng chỉ lẳng lặng nhìn dòng "Kết bạn" mà đau lòng. Sự kiêu hãnh đó không cho phép tôi làm như vậy, vì cậu ấy nhất định sẽ biết, sẽ nghi ngờ vì tại sao lại tìm được cậu ấy nhanh như vậy. Chỉ mới có 2 ngày không được nhìn thấy nick xanh kia sáng, mà ngỡ như 2 năm dài đằng đẳng.
Tôi cứ tự hỏi mình rằng, rốt cuộc thì cậu ấy đã bao giờ nghĩ sẽ gửi lời kết bạn cho tôi kể từ khi mất nick? Rốt cuộc đã bao giờ cậu ấy vô thức gõ tên tôi trên thanh tìm kiếm? Đã bao giờ vì không thấy nick xanh của tôi ở đó mà lẳng lặng đi tìm? Đã bao giờ cậu ấy lặng lẽ vào trang cá nhân của tôi, ngắm nghía một chút rồi cũng bất lực mà thoát ra? Đã bao giờ cảm thấy sự trống trải vô cùng khi không còn nhìn thấy tên tôi đâu đó trên News Feed nữa? Rốt cuộc thì cậu ấy đã bao giờ... đã bao giờ như thế chưa? Riêng tôi thì có...:)
***
Hà Nội, 23.03.2017...
Chúng ta cứ như thế này mãi sao?:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.