Chương 58: Một chút xíu nữa thôi...
Mia
11/09/2017
Chỉ cần một chút xíu nữa thôi, là cậu đã biết được bí mật lớn nhất cuộc đời tôi rồi...:)
***
Hôm nay chúng tôi lại mặc đồ đôi. Ừm, là nguyên cây đen từ trên xuống dưới...
Hôm nay tôi hỏi cậu ấy:
"Có mang vở ghi theo không? Mang lên để thầy chấm điểm?"
"Thôi chết. Quên ở nhà rồi. Hôm sau nộp được không nhỉ?"
"Chắc là được. Hỏi thầy thử xem, mai mang cũng được... "
Tôi bảo cậu ấy hỏi thầy, cậu ấy cứ chần chừ mãi không nói. Thế là tôi lại lên tiếng giúp. Vừa bảo câu "Thầy ơi mai thầy có tiết không?" thì cậu ấy ở bên cạnh lí nhí ngăn cản...
"Thôi.. Mai không được đâu..."
Lúc này tôi không nghe rõ, vẫn đang miệt mài hỏi thầy...
"Thôi đừng hỏi. Điên à? Mai không đi được đâu"
Ừm, cái thằng chó ấy hôm nay còn dám bảo tôi điên cơ. Thế mà tôi vẫn vui cho được...:)
Hôm nay lại đưa bài cho cậu ấy về nhà chép. Vẫn không quên dặn dò kĩ càng rằng...
"Thứ 6 có đi học không? Nếu không đi thì chép luôn bây giờ đi. Đưa mình nộp hộ"
"Thứ 6 á? Chắc là có... Có đi"
"Thế thứ 6 nhớ mang đi nộp nhé!"
"Biết rồi!"
:)
Ừm, hôm nay tôi lại không nhìn rõ chữ trên bảng mà lấy điện thoại ra chụp lại. Hôm nay cậu ấy toàn nhìn vở tôi chép bài.
Lo lắng thay vừa chép xong thì cậu ấy bảo cho cậu ấy mượn điện thoại để nhìn cái ảnh tôi vừa chụp trên bảng. Lúc đầu tôi rất hớn hở, cậu ấy bảo cái là đưa ngay. Lần đầu tiên cậu ấy động vào điện thoại của tôi mà... Sau đó lại hốt hoảng đến nỗi tim như muốn văng ra ngoài vì trong đấy toàn ảnh và ảnh tôi chụp trộm cậu ấy.
Lúc đầu cậu ấy cũng có ý đinh lướt qua ảnh khác nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản điều ấy xảy ra.:)
Vừa quan sát từng cử chỉ cậu ấy khi cầm trên tay điện thoại của tôi, vừa cậu nguyện. Xin Chúa hãy thương tình, đừng để cậu ấy vô tình lướt sang ảnh kế tiếp. Nếu thật sự như thế thật, tôi chẳng biết đào đâu ra cái lỗ để chui xuống ngay lúc này.:)
Thế mà may thay, cậu ấy không phải loại người có tính tò mò. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cậu ấy đặt điện thoại của tôi xuống bàn. Ừm, tôi thề là tôi bị yếu tim. Vậy mà cậu ấy nhẫn tâm cầm điện thoại của tôi lên ngay sau đó mấy giây...
Cuối cùng vẫn an toàn. Cứ như thế này chắc phải đi viện truyền máu gấp.
Bí mật của tôi chỉ nằm cách cậu ấy bằng một cái lướt nhẹ bàn tay...:)
***
Hà Nội, 03.05.2017...
Và bí mật lớn nhất cuộc đời tôi cũng chính là cậu ấy...:)
***
Hôm nay chúng tôi lại mặc đồ đôi. Ừm, là nguyên cây đen từ trên xuống dưới...
Hôm nay tôi hỏi cậu ấy:
"Có mang vở ghi theo không? Mang lên để thầy chấm điểm?"
"Thôi chết. Quên ở nhà rồi. Hôm sau nộp được không nhỉ?"
"Chắc là được. Hỏi thầy thử xem, mai mang cũng được... "
Tôi bảo cậu ấy hỏi thầy, cậu ấy cứ chần chừ mãi không nói. Thế là tôi lại lên tiếng giúp. Vừa bảo câu "Thầy ơi mai thầy có tiết không?" thì cậu ấy ở bên cạnh lí nhí ngăn cản...
"Thôi.. Mai không được đâu..."
Lúc này tôi không nghe rõ, vẫn đang miệt mài hỏi thầy...
"Thôi đừng hỏi. Điên à? Mai không đi được đâu"
Ừm, cái thằng chó ấy hôm nay còn dám bảo tôi điên cơ. Thế mà tôi vẫn vui cho được...:)
Hôm nay lại đưa bài cho cậu ấy về nhà chép. Vẫn không quên dặn dò kĩ càng rằng...
"Thứ 6 có đi học không? Nếu không đi thì chép luôn bây giờ đi. Đưa mình nộp hộ"
"Thứ 6 á? Chắc là có... Có đi"
"Thế thứ 6 nhớ mang đi nộp nhé!"
"Biết rồi!"
:)
Ừm, hôm nay tôi lại không nhìn rõ chữ trên bảng mà lấy điện thoại ra chụp lại. Hôm nay cậu ấy toàn nhìn vở tôi chép bài.
Lo lắng thay vừa chép xong thì cậu ấy bảo cho cậu ấy mượn điện thoại để nhìn cái ảnh tôi vừa chụp trên bảng. Lúc đầu tôi rất hớn hở, cậu ấy bảo cái là đưa ngay. Lần đầu tiên cậu ấy động vào điện thoại của tôi mà... Sau đó lại hốt hoảng đến nỗi tim như muốn văng ra ngoài vì trong đấy toàn ảnh và ảnh tôi chụp trộm cậu ấy.
Lúc đầu cậu ấy cũng có ý đinh lướt qua ảnh khác nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản điều ấy xảy ra.:)
Vừa quan sát từng cử chỉ cậu ấy khi cầm trên tay điện thoại của tôi, vừa cậu nguyện. Xin Chúa hãy thương tình, đừng để cậu ấy vô tình lướt sang ảnh kế tiếp. Nếu thật sự như thế thật, tôi chẳng biết đào đâu ra cái lỗ để chui xuống ngay lúc này.:)
Thế mà may thay, cậu ấy không phải loại người có tính tò mò. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cậu ấy đặt điện thoại của tôi xuống bàn. Ừm, tôi thề là tôi bị yếu tim. Vậy mà cậu ấy nhẫn tâm cầm điện thoại của tôi lên ngay sau đó mấy giây...
Cuối cùng vẫn an toàn. Cứ như thế này chắc phải đi viện truyền máu gấp.
Bí mật của tôi chỉ nằm cách cậu ấy bằng một cái lướt nhẹ bàn tay...:)
***
Hà Nội, 03.05.2017...
Và bí mật lớn nhất cuộc đời tôi cũng chính là cậu ấy...:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.