Chương 2
Beatrice Sparks
05/04/2016
Collin hỏi mình thêm, nhiều câu nữa về ba mẹ mình. Anh ấy rất thích nghe kể về học, bởi vì cả ba lẫn mẹ anh đều chết vì tai nạn xe hơi năm rồi. Mình tội nghiệp anh quá chừng chừng, nhưng anh ấy không muốn đề cập tới nữa, vì điều ấy làm anh rất đau lòng.
Thật buồn cười! Mình chẳng nhớ được mấy những điều thầy cô dạy trong trường, hoặc những lời ba mẹ dặn dò, hoặc những gì đã đọc, vậy mà mình có thể nhớ rành rẽ từng lời Collin thân mến đã nói ra.
Chuyện vãn một hồi, Collin bắt đầu lo Dì Pauline không tới tìm mình. Anh ấy đi tới văn phòng để xem chúng mình nên làm gì đây. Khi trở lại, ánh có vẻ thực sự âu lo vì Dì Pauline chẳng hề đăng ký tìm mình với văn phòng, cũng chẳng gặp nhận viên nào cả. Mình hoảng hốt và òa khóc lên như em bé. Chỉ làm rối thêm, nhưng mình chẳng thể nào làm khác hơn. Thật đáng khiếp sợ khii đang dự một buổi biểu diễn ca nhạc lớn ở một khu vực khác trong thị trấn mà lại chẳng có tiền, ngay cả gọi điện cho mẹ hay cho mẹ của El hoặc muốn gọi ai đó cũng không được. Collin lại cứu vớt đời mình lần nữa. Anh ấy dễ thương quá. Anh choàng tay ôm mình rồi nhè nhẹ vỗ vai mình như bà mập Gomez, cô giáo dạy tiếng Tây Ban Nha của mình vẫn hay làm, và anh nói rất vui lòng đưa mình về nhà nếu mình muốn. Mình muốn hay không ư? Mình đã muốn anh trở thành một phần của suốt quãng đời còn lại của mình. Anh ấy đã gần như là người nhà rồi mà. Collin cam đoan với mình Dì Pauline thế nào rồi cũng sẽ gọi tới nhà mình và sẽ thấy nhẹ nhõm vì mình đã về nhà. Nhẹ nhõm là một từ không hoàn toàn chính xác. Dì Pauline và mẹ đã nổi sùng như hai con mèo ướt lúc mình về tới.
Dì Pauline nói đã bào trường hợp của mình cho văn phòng và bảo vệ, họ đã ngồi trong phòng vé nhỏ đầy giấy vụn cả mấy tiếng đồng hồ để chờ coi có ai nói gì không. Mình đã có xin Dì tha lỗi và mình cố giải thích, nhưng Dì chỉ lạnh lùng nói là rất mừng là mình đã về nhà bình an, rồi cúp máy luôn.
Ối chao ơi! Mình vừa ngó đồng hồ treo tường, đã 4 giờ sáng. Mình phải khò khò đôi chút. Mai còn cả tỉ việc phải làm.
Tái bút: Mình rất tiếc vì đã phá hỏng buổi tối của mọi người, nhưng những gì của mình thì mình sẽ không từ bỏ vì bất cứ cái gì trên đời.
Chắc hẳn đã có sự hiểu lầm ở đâu đó; nên đã xảy ra nhiều chuyện với quá nhiều người.
Chúa Nhật, 15 Tháng Tư
9 giờ 40 phút đêm
Đi Columbia với mẹ để lo việc kinh doanh. Phí cả một ngày! Xe hơi hư trên đường về.
Thật buồn cười! Mình chẳng nhớ được mấy những điều thầy cô dạy trong trường, hoặc những lời ba mẹ dặn dò, hoặc những gì đã đọc, vậy mà mình có thể nhớ rành rẽ từng lời Collin thân mến đã nói ra.
Chuyện vãn một hồi, Collin bắt đầu lo Dì Pauline không tới tìm mình. Anh ấy đi tới văn phòng để xem chúng mình nên làm gì đây. Khi trở lại, ánh có vẻ thực sự âu lo vì Dì Pauline chẳng hề đăng ký tìm mình với văn phòng, cũng chẳng gặp nhận viên nào cả. Mình hoảng hốt và òa khóc lên như em bé. Chỉ làm rối thêm, nhưng mình chẳng thể nào làm khác hơn. Thật đáng khiếp sợ khii đang dự một buổi biểu diễn ca nhạc lớn ở một khu vực khác trong thị trấn mà lại chẳng có tiền, ngay cả gọi điện cho mẹ hay cho mẹ của El hoặc muốn gọi ai đó cũng không được. Collin lại cứu vớt đời mình lần nữa. Anh ấy dễ thương quá. Anh choàng tay ôm mình rồi nhè nhẹ vỗ vai mình như bà mập Gomez, cô giáo dạy tiếng Tây Ban Nha của mình vẫn hay làm, và anh nói rất vui lòng đưa mình về nhà nếu mình muốn. Mình muốn hay không ư? Mình đã muốn anh trở thành một phần của suốt quãng đời còn lại của mình. Anh ấy đã gần như là người nhà rồi mà. Collin cam đoan với mình Dì Pauline thế nào rồi cũng sẽ gọi tới nhà mình và sẽ thấy nhẹ nhõm vì mình đã về nhà. Nhẹ nhõm là một từ không hoàn toàn chính xác. Dì Pauline và mẹ đã nổi sùng như hai con mèo ướt lúc mình về tới.
Dì Pauline nói đã bào trường hợp của mình cho văn phòng và bảo vệ, họ đã ngồi trong phòng vé nhỏ đầy giấy vụn cả mấy tiếng đồng hồ để chờ coi có ai nói gì không. Mình đã có xin Dì tha lỗi và mình cố giải thích, nhưng Dì chỉ lạnh lùng nói là rất mừng là mình đã về nhà bình an, rồi cúp máy luôn.
Ối chao ơi! Mình vừa ngó đồng hồ treo tường, đã 4 giờ sáng. Mình phải khò khò đôi chút. Mai còn cả tỉ việc phải làm.
Tái bút: Mình rất tiếc vì đã phá hỏng buổi tối của mọi người, nhưng những gì của mình thì mình sẽ không từ bỏ vì bất cứ cái gì trên đời.
Chắc hẳn đã có sự hiểu lầm ở đâu đó; nên đã xảy ra nhiều chuyện với quá nhiều người.
Chúa Nhật, 15 Tháng Tư
9 giờ 40 phút đêm
Đi Columbia với mẹ để lo việc kinh doanh. Phí cả một ngày! Xe hơi hư trên đường về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.