Chương 111
Midi chan
05/11/2022
"Chào... chào thầy Tương."
Giang Thiên nhìn thấy Tương Vũ vẫn còn ngẩn ngơ, hôm nay hắn mặc một cái áo choàng lông trắng ấm áp che phủ bên ngoài, chỉ còn chút cổ hở ra, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo. Đây từng là đối tượng hoàn hảo cho vị trí bạn đời, đến lúc bị từ chối làm gã đau buồn mất mấy tháng. Nhất là những lúc lên diễn đàn liên minh, tin tức về hắn và Trịnh Thành Bắc cứ nhảy ra đập vào mắt. Gã cảm thấy mình đúng là thích tự ngược, người ta đã có chủ rồi vẫn cứ nhớ thương mãi.
Từ hôm đó tới nay nếu gặp nhau trong trường Giang Thiên đều lựa chọn đi đường vòng, không ngờ hôm nay lại đụng phải. Tương Vũ nhìn vẫn y hệt như xưa, dù mang thai con của người khác vẫn đẹp đến mức không thật.
Mấp máy môi chẳng biết nói gì. Thấy Tương Vũ đi từ phòng hiệu trưởng ra Giang Thiên liền tuỳ tiện lấy làm đề tài:
"Hôm nay em đến phòng hiệu trưởng có việc à?"
Tương Vũ gật đầu: "Đúng, tôi đến để xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Câu trả lời làm Giang Thiên kinh ngạc. Ánh mắt hắn dừng ở bụng Tương Vũ, rất tiếc quần áo mùa đông nên gã chẳng nhìn thấy điểm gì kỳ lạ, chần chừ hỏi. "Em tính nghỉ thai sản?"
"Đúng vậy."
Nghỉ thai sản là hai năm liền.
Tương Vũ hơi nóng, khẽ vươn tay nới lỏng cổ áo, Giang Thiên đúng lúc nhìn lên thấy vài vệt đỏ chói mắt trên đó, như thể Trịnh Thành Bắc đang cố tình nhắc nhở những người như gã đừng chú ý đến bạn đời của anh ta.
Tâm trùng xuống, lòng chua xót. Thôi vậy cũng là một cách cắt đứt hi vọng triệt để, gã không mê man nữa cười khẽ.
"Vậy chúc em may mắn. Tôi có việc tìm hiệu trưởng một chút, em đi trước đi."
"Ừm. Cảm ơn."
Tuy nói vậy nhưng đến khi Tương Vũ đi hẳn rồi Giang Thiên vẫn đứng mãi ở cửa. Đôi khi gã cũng thấy thật ghen tị với Trịnh Thành Bắc, nhưng mà thực sự người ta rất giỏi. Nếu như dị năng của gã cũng cấp bảy thì tốt rồi.
Giang gia tuy có dị năng hệ thuỷ nhưng cũng không quá mạnh, đa phần chỉ cấp năm cấp sáu, cả gia tộc chỉ có duy nhất một anh họ dị năng giả cấp bảy, nhưng mà người ta cũng không ở Liệp Hoả.
Nhắc đến anh họ, Giang Thiên lại rùng mình. Anh họ tuy mạnh nhưng đúng là ma quỷ, lần nào gặp cũng hành cho đám thanh niên trong gia tộc ra bã. Sắp tới là giải đấu liên minh rồi, mong rằng lão cha ở nhà đừng bắt gã đi cổ vũ.
Tương Vũ cũng quên luôn nốt nhạc đệm này, lên thư viện để tạm biệt Triệu Lam, quả nhiên anh ta lăn lộn không chịu, túm lấy hắn không buông.
"Cậu thật ác độc bỏ tôi ở đây một mình. Tôi còn tưởng được tám chuyện thêm vài tháng nữa cơ. Thế là hết những tháng ngày vui vẻ, sao số tôi khổ thế này!"
Triệu Lam làm ở thư viện hơn ba mươi năm mới có đồng nghiệp một lần. Mọi khi chỉ mình anh ta lủi thủi đi ra đi vào. Người gặp nhiều nhất chắc chỉ có đám học viên mượn sách. Thật là bi ai.
"Em chỉ xin nghỉ thai sản thôi, bây giờ có nhóc con trong bụng làm gì cũng bất tiện. Hai năm sau nếu có hứng thú thì em sẽ quay lại." Tương Vũ bất đắc dĩ nhìn Triệu Lam. Quả thật đây là người hiếm hoi hắn rất coi trọng, tâm tư đơn thuần, đối xử với hắn rất tốt. Nghĩ vậy hắn lại vẫy tay lấy ra từ không gian quang não một cái bình. "Bữa trước lục ra ở trong nhà Trịnh Thành Bắc bình rượu cổ này, uống vào tăng cường sức khoẻ. Buổi tối anh uống một chén, uống liên tục trong ba mươi ngày sẽ thấy hiệu quả."
"Rượu gì cơ?" Triệu Lam ngạc nhiên, đứng thăng người dậy cầm lấy bình rượu mở nắp ra, trên mặt chẳng còn tí đau thương nào. "Oà, mùi thơm quá. Ngửi là đã biết rượu ngon."
"Nhớ lời em dặn, đừng cho người khác đụng vào. Nghe nói rượu này cực kỳ quý, đã được hơn trăm năm tuổi."
Bàn tay cầm rượu của Triệu Lam run lên. Mẹ ơi rượu hơn trăm năm tuổi, thứ quý giá này Tương Vũ lại cho mình, quả nhiên là anh em tốt.
"Của Trịnh Thành Bắc mà cậu cũng dám đem cho. Liều nhỉ?"
Thật ra rượu của Tương Vũ chứ Trịnh Thành Bắc nào. Hắn nói vậy để Triệu Lam bớt nghi ngờ. Rượu này hắn cũng chỉ có vài bình. Bên trong có chứa chút linh thảo quý, người thường uống vào tiêu trừ bệnh tật và tăng cường sức khoẻ. Hôm trước hắn cũng đã lấy ra cho ông Đường và ông Lý mỗi người một chai.
"Anh cứ cầm uống dần dần. Đừng uống quá một chén một ngày, rượu thuốc chứ không phải rượu uống chơi."
"Biết biết." Triệu Lam gật đầu như gà mổ thóc. "Cảm ơn cậu nhé."
Nhìn nụ cười toe toét của anh ta, Tương Vũ cũng cười theo. Hai người nói chuyện một lúc lâu Tương Vũ thấy cũng bốn giờ chiều rồi bèn chào tạm biệt đi về.
Vừa ra khỏi cửa thư viện, ngẩng đầu lên nhìn thấy mưa tuyết bay bay. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, từng hạt trắng tinh rơi xuống lấp la lấp lánh.
Cảnh tượng Học Viện Liên Minh trong tuyết thật đẹp, từng hạt màu trắng xen lẫn trong sắc đỏ rực rơi xuống bám lên những cây Hoàng tinh vân đã trụi lá, Tương Vũ có chút luyến tiếc nơi này. Không biết sau này có thể quay lại đây không?
"Tương Vũ."
Giọng nói ấm áp kéo Tương Vũ về hiện thực, hắn nhìn sang, thấy người đàn ông của mình mặc quân trang đứng lẫn trong gió tuyết, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú về phía này, thân hình cao lớn nổi bật, trông rất đẹp trai.
Tương Vũ vui vẻ chạy lại.
"Chạy từ từ thôi, cẩn thận nhóc con trong bụng." Trịnh Thành Bắc cẩn thận đỡ lấy eo Tương Vũ, ôm cả người hắn vào lòng. "Anh xong việc chưa? Em đến đón anh về."
Tương Vũ vùi vào lòng đối phương cọ đến thoải mái rồi mới nói:
"Hôm nay sao cậu về sớm thế? Tôi xong rồi, thử nhắn tin hỏi nhóc Huy rồi chúng ta cùng về."
"Em xin nghỉ để đón anh, trong người đã đỡ mệt chưa?"
Hôm qua hai người làm cả đêm, Trịnh Thành Bắc ở tổng bộ mà lòng không yên, chỉ lo Tương Vũ ở nhà, sau khi Tương Vũ nhắn tin bảo đến trường, anh lập tức xin nghỉ quay về.
Tương Vũ bấm quang não nhắn tin cho Trịnh Thành Huy, rì rầm trả lời:
"Không mệt mà, dù sao tôi cũng đã thăng cấp, khoẻ hơn lúc xưa nhiều."
"Ừm. Vậy chúng ta về thôi."
"Chờ nhóc Huy đã." Tương Vũ vung vẩy quang não. "Tôi vừa nhắn hỏi nhóc xong, giờ cũng hơn bốn giờ rồi, chắc cũng sắp tan học."
Hai người không phải chờ lâu, Trịnh Thành Huy nhanh chóng nhắn lại:
Trịnh Thành Huy: "Em còn một tiết nữa mới được nghỉ, hai anh đang ở trường ạ? Chờ em!!!"
Để Tương Vũ đợi một tiếng trong gió lạnh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Trịnh Thành Bắc không cần suy nghĩ nhanh chóng bỏ rơi em trai, nhắn cậu tí nữa về bằng tàu điện, sau đó dứt khoát kéo Tương Vũ về trước.
Trịnh Thành Huy: "..."
Anh hai từ khi có vợ liền quên luôn em trai là ai.
Mà thôi, trong bụng anh Vũ có cháu của cậu, miễn cưỡng tha thứ.
Giang Thiên nhìn thấy Tương Vũ vẫn còn ngẩn ngơ, hôm nay hắn mặc một cái áo choàng lông trắng ấm áp che phủ bên ngoài, chỉ còn chút cổ hở ra, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo. Đây từng là đối tượng hoàn hảo cho vị trí bạn đời, đến lúc bị từ chối làm gã đau buồn mất mấy tháng. Nhất là những lúc lên diễn đàn liên minh, tin tức về hắn và Trịnh Thành Bắc cứ nhảy ra đập vào mắt. Gã cảm thấy mình đúng là thích tự ngược, người ta đã có chủ rồi vẫn cứ nhớ thương mãi.
Từ hôm đó tới nay nếu gặp nhau trong trường Giang Thiên đều lựa chọn đi đường vòng, không ngờ hôm nay lại đụng phải. Tương Vũ nhìn vẫn y hệt như xưa, dù mang thai con của người khác vẫn đẹp đến mức không thật.
Mấp máy môi chẳng biết nói gì. Thấy Tương Vũ đi từ phòng hiệu trưởng ra Giang Thiên liền tuỳ tiện lấy làm đề tài:
"Hôm nay em đến phòng hiệu trưởng có việc à?"
Tương Vũ gật đầu: "Đúng, tôi đến để xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Câu trả lời làm Giang Thiên kinh ngạc. Ánh mắt hắn dừng ở bụng Tương Vũ, rất tiếc quần áo mùa đông nên gã chẳng nhìn thấy điểm gì kỳ lạ, chần chừ hỏi. "Em tính nghỉ thai sản?"
"Đúng vậy."
Nghỉ thai sản là hai năm liền.
Tương Vũ hơi nóng, khẽ vươn tay nới lỏng cổ áo, Giang Thiên đúng lúc nhìn lên thấy vài vệt đỏ chói mắt trên đó, như thể Trịnh Thành Bắc đang cố tình nhắc nhở những người như gã đừng chú ý đến bạn đời của anh ta.
Tâm trùng xuống, lòng chua xót. Thôi vậy cũng là một cách cắt đứt hi vọng triệt để, gã không mê man nữa cười khẽ.
"Vậy chúc em may mắn. Tôi có việc tìm hiệu trưởng một chút, em đi trước đi."
"Ừm. Cảm ơn."
Tuy nói vậy nhưng đến khi Tương Vũ đi hẳn rồi Giang Thiên vẫn đứng mãi ở cửa. Đôi khi gã cũng thấy thật ghen tị với Trịnh Thành Bắc, nhưng mà thực sự người ta rất giỏi. Nếu như dị năng của gã cũng cấp bảy thì tốt rồi.
Giang gia tuy có dị năng hệ thuỷ nhưng cũng không quá mạnh, đa phần chỉ cấp năm cấp sáu, cả gia tộc chỉ có duy nhất một anh họ dị năng giả cấp bảy, nhưng mà người ta cũng không ở Liệp Hoả.
Nhắc đến anh họ, Giang Thiên lại rùng mình. Anh họ tuy mạnh nhưng đúng là ma quỷ, lần nào gặp cũng hành cho đám thanh niên trong gia tộc ra bã. Sắp tới là giải đấu liên minh rồi, mong rằng lão cha ở nhà đừng bắt gã đi cổ vũ.
Tương Vũ cũng quên luôn nốt nhạc đệm này, lên thư viện để tạm biệt Triệu Lam, quả nhiên anh ta lăn lộn không chịu, túm lấy hắn không buông.
"Cậu thật ác độc bỏ tôi ở đây một mình. Tôi còn tưởng được tám chuyện thêm vài tháng nữa cơ. Thế là hết những tháng ngày vui vẻ, sao số tôi khổ thế này!"
Triệu Lam làm ở thư viện hơn ba mươi năm mới có đồng nghiệp một lần. Mọi khi chỉ mình anh ta lủi thủi đi ra đi vào. Người gặp nhiều nhất chắc chỉ có đám học viên mượn sách. Thật là bi ai.
"Em chỉ xin nghỉ thai sản thôi, bây giờ có nhóc con trong bụng làm gì cũng bất tiện. Hai năm sau nếu có hứng thú thì em sẽ quay lại." Tương Vũ bất đắc dĩ nhìn Triệu Lam. Quả thật đây là người hiếm hoi hắn rất coi trọng, tâm tư đơn thuần, đối xử với hắn rất tốt. Nghĩ vậy hắn lại vẫy tay lấy ra từ không gian quang não một cái bình. "Bữa trước lục ra ở trong nhà Trịnh Thành Bắc bình rượu cổ này, uống vào tăng cường sức khoẻ. Buổi tối anh uống một chén, uống liên tục trong ba mươi ngày sẽ thấy hiệu quả."
"Rượu gì cơ?" Triệu Lam ngạc nhiên, đứng thăng người dậy cầm lấy bình rượu mở nắp ra, trên mặt chẳng còn tí đau thương nào. "Oà, mùi thơm quá. Ngửi là đã biết rượu ngon."
"Nhớ lời em dặn, đừng cho người khác đụng vào. Nghe nói rượu này cực kỳ quý, đã được hơn trăm năm tuổi."
Bàn tay cầm rượu của Triệu Lam run lên. Mẹ ơi rượu hơn trăm năm tuổi, thứ quý giá này Tương Vũ lại cho mình, quả nhiên là anh em tốt.
"Của Trịnh Thành Bắc mà cậu cũng dám đem cho. Liều nhỉ?"
Thật ra rượu của Tương Vũ chứ Trịnh Thành Bắc nào. Hắn nói vậy để Triệu Lam bớt nghi ngờ. Rượu này hắn cũng chỉ có vài bình. Bên trong có chứa chút linh thảo quý, người thường uống vào tiêu trừ bệnh tật và tăng cường sức khoẻ. Hôm trước hắn cũng đã lấy ra cho ông Đường và ông Lý mỗi người một chai.
"Anh cứ cầm uống dần dần. Đừng uống quá một chén một ngày, rượu thuốc chứ không phải rượu uống chơi."
"Biết biết." Triệu Lam gật đầu như gà mổ thóc. "Cảm ơn cậu nhé."
Nhìn nụ cười toe toét của anh ta, Tương Vũ cũng cười theo. Hai người nói chuyện một lúc lâu Tương Vũ thấy cũng bốn giờ chiều rồi bèn chào tạm biệt đi về.
Vừa ra khỏi cửa thư viện, ngẩng đầu lên nhìn thấy mưa tuyết bay bay. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, từng hạt trắng tinh rơi xuống lấp la lấp lánh.
Cảnh tượng Học Viện Liên Minh trong tuyết thật đẹp, từng hạt màu trắng xen lẫn trong sắc đỏ rực rơi xuống bám lên những cây Hoàng tinh vân đã trụi lá, Tương Vũ có chút luyến tiếc nơi này. Không biết sau này có thể quay lại đây không?
"Tương Vũ."
Giọng nói ấm áp kéo Tương Vũ về hiện thực, hắn nhìn sang, thấy người đàn ông của mình mặc quân trang đứng lẫn trong gió tuyết, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú về phía này, thân hình cao lớn nổi bật, trông rất đẹp trai.
Tương Vũ vui vẻ chạy lại.
"Chạy từ từ thôi, cẩn thận nhóc con trong bụng." Trịnh Thành Bắc cẩn thận đỡ lấy eo Tương Vũ, ôm cả người hắn vào lòng. "Anh xong việc chưa? Em đến đón anh về."
Tương Vũ vùi vào lòng đối phương cọ đến thoải mái rồi mới nói:
"Hôm nay sao cậu về sớm thế? Tôi xong rồi, thử nhắn tin hỏi nhóc Huy rồi chúng ta cùng về."
"Em xin nghỉ để đón anh, trong người đã đỡ mệt chưa?"
Hôm qua hai người làm cả đêm, Trịnh Thành Bắc ở tổng bộ mà lòng không yên, chỉ lo Tương Vũ ở nhà, sau khi Tương Vũ nhắn tin bảo đến trường, anh lập tức xin nghỉ quay về.
Tương Vũ bấm quang não nhắn tin cho Trịnh Thành Huy, rì rầm trả lời:
"Không mệt mà, dù sao tôi cũng đã thăng cấp, khoẻ hơn lúc xưa nhiều."
"Ừm. Vậy chúng ta về thôi."
"Chờ nhóc Huy đã." Tương Vũ vung vẩy quang não. "Tôi vừa nhắn hỏi nhóc xong, giờ cũng hơn bốn giờ rồi, chắc cũng sắp tan học."
Hai người không phải chờ lâu, Trịnh Thành Huy nhanh chóng nhắn lại:
Trịnh Thành Huy: "Em còn một tiết nữa mới được nghỉ, hai anh đang ở trường ạ? Chờ em!!!"
Để Tương Vũ đợi một tiếng trong gió lạnh? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Trịnh Thành Bắc không cần suy nghĩ nhanh chóng bỏ rơi em trai, nhắn cậu tí nữa về bằng tàu điện, sau đó dứt khoát kéo Tương Vũ về trước.
Trịnh Thành Huy: "..."
Anh hai từ khi có vợ liền quên luôn em trai là ai.
Mà thôi, trong bụng anh Vũ có cháu của cậu, miễn cưỡng tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.