Chương 52: Điều ước
Midi chan
06/08/2022
"Ừm, chúng ta đi thành phố Hải Ly, nơi đây sát biên giới quốc gia Thanh Long nên có biển."
Lâu lắm rồi Tương Vũ không nhìn thấy biển, tâm trạng cực kỳ tốt, khoé mắt cong lên theo nụ cười.
"Tí nữa được đi ăn hải sản hả?"
"Ừ." Trịnh Thành Bắc gật đầu. "Tôi nhớ anh thích ăn tôm mà."
"Không phải tôm, bất cứ loại hải sản nào tôi cũng thích hết." Tương Vũ sửa lại lời nói của Trịnh Thành Bắc, sau đó kiếm một cái ghế ngồi ngắm cảnh bên ngoài. "Lâu lắm tôi mới nhìn thấy biển, nay phải chơi cho đã mới được."
Dù đã nhìn thấy biển nhưng mà vẫn phải ở trên xe huyền phù thêm ba mươi phút nữa mới đến nơi có bờ cát có thể ngắm cảnh. Hai người bước xuống đất vừa lúc chuẩn bị hoàng hôn, mặt biển bị vầng thái dương hun đến đỏ rực.
Trịnh Thành Bắc ghé sát vào người Tương Vũ, hỏi hắn: "Anh thích đi ăn trước hay ra bãi biển ngắm hoàng hôn trước."
Mặc dù đã đói lắm rồi nhưng mà cảnh hoàng hôn không dễ gì gặp được, Tương Vũ không chần chừ mà chọn vế sau.
"Ngắm hoàng hôn trước đi, chẳng mấy khi đến đây."
"Được, nghe anh."
Trịnh Thành Bắc cất xe huyền phù vào không gian quang não, hai người chầm chậm bước ra bờ cát.
Biển là một trong những thứ còn vẹn nguyên kể từ khi trận thiên tai năm trăm năm trước xuất hiện, tất nhiên diện tích cũng bị thu hẹp đi rất nhiều, rất nhiều quần đảo mới xuất hiện. Một số động vật dưới nước tiến hoá thành dị thú. Bởi vì người còn sống quá ít, tình trạng sinh sản gần một trăm năm nay mới được cải thiện cho nên mật độ dân cư cực thưa thớt.
Như bãi biển này, rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức mà không hề đông đúc, biển cảnh báo ở khắp nơi, số lượng cảnh vệ còn nhiều hơn cả dân thường.
Dị thú có thể tấn công con người bất cứ lúc nào, cho nên chỉ một vài nơi được quây lại bằng từ trường mới có thể xuống tắm và ngâm mình.
Bờ biển nơi đây rõ ràng không có từ trường bảo vệ, địa hình cũng gập ghềnh hiểm trở, chỉ có đôi ba người cũng đến ngắm cảnh. Hương vị biển mặn chát xộc lên, Tương Vũ lẳng lặng hít sâu một hơi, mọi mệt mỏi trong người như bay hết.
"Thoải mái quá, không khí thật dễ chịu."
"Nơi đây nghe nói có cá heo hồng, nghe đồn chúng đã biến dị, mọc thêm vây giữa cực đẹp."
"Vậy à, nhưng chắc hiếm lắm, vẫn không nên chờ mong thì hơn."
Trịnh Thành Bắc hiếm khi rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc của mình, giải thích: "Tôi còn nghe nói nếu gặp được, cá heo hồng sẽ thực hiện nguyện vọng của chúng ta, ai biết đâu đấy, nhỡ may lại thấy thì sao."
Tương Vũ khẽ cười: "Vậy thì đi thử vận may thôi."
Trịnh Thành Bắc kiếm một cái lá dừa rải xuống một hòn đá lớn, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, nghe những con sóng đập vào vách đá thành những âm thanh rì rào vui tai.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai người không hề sợ nóng mà ngồi sát sạt cạnh nhau, Trịnh Thành Bắc nhìn sườn mặt thanh niên, trong lòng chợt nảy sinh vô vàn suy nghĩ lớn mật. Nhận thấy hiện tại thiên thời địa lợi nhân rất hoà, anh rất muốn vươn móng vuốt ra nắm lấy bàn tay trắng nõn đang buông một bên kia.
Nghĩ là làm, anh thử dịch chuyển tay từng chút từng chút như một đứa nhỏ lén mẹ ăn trộm kẹo, đến lúc sắp đạt được mục đích rồi Tương Vũ chợt giơ tay lên che miệng ngáp một cái, tuỳ tiện nói:
"Đẹp thật, nhưng cứ ngồi không thế này buồn ngủ quá, chắc cá heo hồng không tới đâu, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi."
Trịnh Thành Bắc hơi chột dạ mà chuyển mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời: "Đúng vậy, chắc tại trời còn sáng nên chúng nó chưa hoạt động."
Bao nhiêu can đảm góp nhặt được cũng cứ thế mà bay mất.
Tương Vũ gật đầu: "Biển đẹp mà vắng quá, nếu đông đúc chút thì vui."
"Tại nơi đây không thích hợp để tắm, chỗ đằng kia có quán ăn mới có nhiều người, khu này nhiều đá ngầm nên không mấy ai qua đây."
Dù đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn hơi chần chừ chưa muốn bày tỏ tình cảm bây giờ, mấy hôm nữa anh có một nhiệm vụ quan trọng cần đi ít nhất là một tháng. Nhiệm vụ lần này nói sao cũng có liên quan đến Tương Vũ, chính là về mấy con ký sinh trùng kia, nghe nói bên trên đã mời được một người lợi hại để giải quyết.
Cả một khoảng thời gian dài như vậy không gặp nhau, anh không nên làm Tương Vũ bối rối trong lúc này.
Trịnh Thành Bắc đã tính toán đây là một cuộc chiến lâu dài, để Tương Vũ cảm động không thể ngày một ngày hai mà xong được, anh phải cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng.
Khi yêu vào sẽ làm người ta lo được lo mất, ngay cả đội trưởng Trịnh không gì không làm được cũng vậy thôi.
Hai người ngồi đến khi mặt trời lặn hẳn mà vẫn chưa thấy cá heo hồng, bầu trời tối dần, ráng chiều đỏ cũng biến thành đen, gió nổi lên thổi cho nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ đứng dậy, câu nói câu không đi về hướng ánh đèn sáng bên kia. Có gì hot? Chọt thử tra
Lâu lắm rồi Tương Vũ không nhìn thấy biển, tâm trạng cực kỳ tốt, khoé mắt cong lên theo nụ cười.
"Tí nữa được đi ăn hải sản hả?"
"Ừ." Trịnh Thành Bắc gật đầu. "Tôi nhớ anh thích ăn tôm mà."
"Không phải tôm, bất cứ loại hải sản nào tôi cũng thích hết." Tương Vũ sửa lại lời nói của Trịnh Thành Bắc, sau đó kiếm một cái ghế ngồi ngắm cảnh bên ngoài. "Lâu lắm tôi mới nhìn thấy biển, nay phải chơi cho đã mới được."
Dù đã nhìn thấy biển nhưng mà vẫn phải ở trên xe huyền phù thêm ba mươi phút nữa mới đến nơi có bờ cát có thể ngắm cảnh. Hai người bước xuống đất vừa lúc chuẩn bị hoàng hôn, mặt biển bị vầng thái dương hun đến đỏ rực.
Trịnh Thành Bắc ghé sát vào người Tương Vũ, hỏi hắn: "Anh thích đi ăn trước hay ra bãi biển ngắm hoàng hôn trước."
Mặc dù đã đói lắm rồi nhưng mà cảnh hoàng hôn không dễ gì gặp được, Tương Vũ không chần chừ mà chọn vế sau.
"Ngắm hoàng hôn trước đi, chẳng mấy khi đến đây."
"Được, nghe anh."
Trịnh Thành Bắc cất xe huyền phù vào không gian quang não, hai người chầm chậm bước ra bờ cát.
Biển là một trong những thứ còn vẹn nguyên kể từ khi trận thiên tai năm trăm năm trước xuất hiện, tất nhiên diện tích cũng bị thu hẹp đi rất nhiều, rất nhiều quần đảo mới xuất hiện. Một số động vật dưới nước tiến hoá thành dị thú. Bởi vì người còn sống quá ít, tình trạng sinh sản gần một trăm năm nay mới được cải thiện cho nên mật độ dân cư cực thưa thớt.
Như bãi biển này, rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức mà không hề đông đúc, biển cảnh báo ở khắp nơi, số lượng cảnh vệ còn nhiều hơn cả dân thường.
Dị thú có thể tấn công con người bất cứ lúc nào, cho nên chỉ một vài nơi được quây lại bằng từ trường mới có thể xuống tắm và ngâm mình.
Bờ biển nơi đây rõ ràng không có từ trường bảo vệ, địa hình cũng gập ghềnh hiểm trở, chỉ có đôi ba người cũng đến ngắm cảnh. Hương vị biển mặn chát xộc lên, Tương Vũ lẳng lặng hít sâu một hơi, mọi mệt mỏi trong người như bay hết.
"Thoải mái quá, không khí thật dễ chịu."
"Nơi đây nghe nói có cá heo hồng, nghe đồn chúng đã biến dị, mọc thêm vây giữa cực đẹp."
"Vậy à, nhưng chắc hiếm lắm, vẫn không nên chờ mong thì hơn."
Trịnh Thành Bắc hiếm khi rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc của mình, giải thích: "Tôi còn nghe nói nếu gặp được, cá heo hồng sẽ thực hiện nguyện vọng của chúng ta, ai biết đâu đấy, nhỡ may lại thấy thì sao."
Tương Vũ khẽ cười: "Vậy thì đi thử vận may thôi."
Trịnh Thành Bắc kiếm một cái lá dừa rải xuống một hòn đá lớn, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, nghe những con sóng đập vào vách đá thành những âm thanh rì rào vui tai.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai người không hề sợ nóng mà ngồi sát sạt cạnh nhau, Trịnh Thành Bắc nhìn sườn mặt thanh niên, trong lòng chợt nảy sinh vô vàn suy nghĩ lớn mật. Nhận thấy hiện tại thiên thời địa lợi nhân rất hoà, anh rất muốn vươn móng vuốt ra nắm lấy bàn tay trắng nõn đang buông một bên kia.
Nghĩ là làm, anh thử dịch chuyển tay từng chút từng chút như một đứa nhỏ lén mẹ ăn trộm kẹo, đến lúc sắp đạt được mục đích rồi Tương Vũ chợt giơ tay lên che miệng ngáp một cái, tuỳ tiện nói:
"Đẹp thật, nhưng cứ ngồi không thế này buồn ngủ quá, chắc cá heo hồng không tới đâu, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi."
Trịnh Thành Bắc hơi chột dạ mà chuyển mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời: "Đúng vậy, chắc tại trời còn sáng nên chúng nó chưa hoạt động."
Bao nhiêu can đảm góp nhặt được cũng cứ thế mà bay mất.
Tương Vũ gật đầu: "Biển đẹp mà vắng quá, nếu đông đúc chút thì vui."
"Tại nơi đây không thích hợp để tắm, chỗ đằng kia có quán ăn mới có nhiều người, khu này nhiều đá ngầm nên không mấy ai qua đây."
Dù đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn hơi chần chừ chưa muốn bày tỏ tình cảm bây giờ, mấy hôm nữa anh có một nhiệm vụ quan trọng cần đi ít nhất là một tháng. Nhiệm vụ lần này nói sao cũng có liên quan đến Tương Vũ, chính là về mấy con ký sinh trùng kia, nghe nói bên trên đã mời được một người lợi hại để giải quyết.
Cả một khoảng thời gian dài như vậy không gặp nhau, anh không nên làm Tương Vũ bối rối trong lúc này.
Trịnh Thành Bắc đã tính toán đây là một cuộc chiến lâu dài, để Tương Vũ cảm động không thể ngày một ngày hai mà xong được, anh phải cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng.
Khi yêu vào sẽ làm người ta lo được lo mất, ngay cả đội trưởng Trịnh không gì không làm được cũng vậy thôi.
Hai người ngồi đến khi mặt trời lặn hẳn mà vẫn chưa thấy cá heo hồng, bầu trời tối dần, ráng chiều đỏ cũng biến thành đen, gió nổi lên thổi cho nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ đứng dậy, câu nói câu không đi về hướng ánh đèn sáng bên kia. Có gì hot? Chọt thử tra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.