Chương 99: Mang thai???
Midi chan
13/09/2022
Tổng bộ dị năng thành phố Thiên Tinh.
Người đàn ông cao lớn cúi đầu ngồi bên ngoài ghế chờ, cánh cửa bên cạnh ghi hàng chữ "Phòng Phục Hồi", từ đầu tới cuối đôi mày anh vẫn luôn nhăn lại. Ai đi qua đều tưởng anh đang khó chịu, kỳ thực anh đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Trên hành lang không có một bóng người, chỉ có đám rô bốt đang đi lại liên tục. trên gương mặt người đàn ông xuất hiện vẻ mệt mỏi, râu ria quanh méo cũng chẳng buồn cạo, chiếc áo đang mặc còn đầy vết máu đã khô cứng.
Người này chính là Trịnh Thành Bắc.
Anh thực sự rất sốt ruột, cứ ba mươi phút một lần lại chạy tới phòng trực hỏi thử.
"Bác sĩ Lý, có kết quả gì chưa?"
Vị bác sĩ Lý trong miệng Trịnh Thành Bắc chính là Lý Lâm Đình. Hắn dùng tay đẩy lại gọng kính, lặp lại lời đã nói không dưới mười lần.
"Vẫn chưa tỉnh. Trường hợp này cần phải chờ đợi, các thông số cơ thể đều bình thường nên không việc gì phải lo lắng."
Trịnh Thành Bắc không phản ứng trước mấy lời này, buồn bực định đi. Đúng lúc này bọn họ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ loa thông báo, ánh mắt anh sáng bừng lên, không chờ nổi được liền túm lấy Lý Lâm Đình.
"Anh mau đi kiểm tra nhanh lên."
Lý Lâm Đình bị túm đến đau, gương mặt co lại, nhưng không dám chậm trễ, bất đắc dĩ nói:
"Được được, cậu bình tĩnh nào."
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
Tiếng nói lạnh băng lặp đi lặp lại ba lần liên tiếp, mắt Tương Vũ mở bừng ra, vì vẫn còn chưa thích ứng được ánh sáng nên hơi nheo lại, sau đó ý thức được cái gì đó không đúng hắn lập tức muốn ngồi dậy.
Rất tiếc trên cơ thể hắn bây giờ bị vô số dây nhợ nhằng nhịt quấn lấy, không thể cử động một chút nào. Hắn lại mờ mịt nhìn lên trần nhà một lúc lâu, vô số ký ức mới ùa về.
Trận yểm, Quang Minh huyễn trấn pháp, luồng sáng kinh người lúc sau. Và quan trọng nhất đây là đâu, ai cứu hắn ra? Thân phận đại sư Vô Tranh đã bị phát hiện chưa?
Tự dưng Tương Vũ cảm thấy hơi sợ hãi, nhỡ may tất cả đã bung bét thì hắn phải làm thế nào?
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tương Vũ theo bản năng nhìn sang, thấy thân hình cao lớn của Trịnh Thành Bắc xuất hiện trước nhất, sau đó mới là một số người mặc blouse trắng đi theo vào, hắn mới thở ra một hơi. Ánh mắt đang phòng bị cũng trở nên nhu hoà.
Trịnh Thành Bắc ở đây rồi, hắn không còn sợ điều gì nữa.
Thấy người trong lòng đã tỉnh, Trịnh Thành Bắc cũng chưa vội tiến lên mà chờ các bác sĩ kiểm tra toàn bộ thân thể Tương Vũ trước đã. Anh đứng một bên nhìn hắn không chớp mắt chút nào, bề ngoài nhìn qua có vẻ bình tĩnh thực chất bàn tay bên dưới đang siết chặt, gân xanh nổi lên cực kỳ đáng sợ.
Tương Vũ đối hắn mỉm cười, phối hợp cực kỳ, bác sĩ hỏi gì trả lời vậy, hắn còn nhận ra một người trong này, chính là vị bác sĩ tên Lý Lâm Đình.
"Đầu còn đau không?"
"Không đau."
Lý Lâm Đình kiên nhẫn nắn từng bộ phận tay chân Tương Vũ.
"Thấy chỗ nào cảm thấy khó chịu không?"
Tương Vũ lắc nhẹ: "Không."
"Tay tôi chạm vào có cảm giác không?"
"Có."
"Bụng thì sao? Có đau không?"
Tương Vũ hơi mất kiên nhẫn, cảm thấy không cần phải khám nữa liền nói:
"Bác sĩ Lý, tôi cảm thấy cơ thể hoàn toàn bình thường, có thể chạy một vòng quanh tổng bộ dị năng cũng không thấy mệt."
Lý Lâm Đình không vì vậy mà tức giận, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì, vươn tay dùng dụng cụ đưa lên bụng Tương Vũ nhưng bị hắn theo bản năng giơ tay gạt đi.
Chỉ tiếc tay hắn toàn là dây nhợ, vướng víu vô cùng.
"Yên nào." Trịnh Thành Bắc lúc này bỗng nói, giọng nói kiên nhẫn dỗ dành. "Chỉ khám sơ qua, nhanh thôi, anh cố chờ một chút."
"Ừm." Tương Vũ hiếm có khi ngoan ngoãn gật đầu.
"Không vấn đề gì." Lý Lâm Đình khám xong lại kiểm liền đứng thẳng dậy, hiếm khi trên mặt xuất hiện ý cười. "Chúc mừng, sức khoẻ cậu hoàn toàn bình thường, nhưng mà chạy vòng quanh tổng bộ dị năng thì không thể, sẽ tổn hại cho thai nhi trong bụng. Mà tôi nghĩ tốt nhất là cậu nằm đây theo dõi thêm nửa ngày nữa hẵng ra viện, ít nhất là phải truyền xong chỗ nước này."
Hắn quay sang dặn dò Trịnh Thành Bắc: "Về nhà phải bồi bổ thật nhiều, tránh hoạt động mạnh. Mà tôi khuyên thật, tốt nhất là đến bệnh viện các cậu đã cấy ghép tử cung để khám xét thật kỹ, dù sao thai nhi vẫn đang trong ba tháng đầu, cần một chế độ dưỡng thai phù hợp."
"Khoan đã, thai nhi gì cơ? Vẻ mặt Tương Vũ tràn ngập hoang mang, không hiểu Lý Lâm Đình đang nói cái gì?
Ai mang thai cơ?
"Tôi biết rồi." Trịnh Thành Bắc bình tĩnh nói xong dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu, Lý Lâm Đình liền hiểu, chào qua loa rồi vội dẫn mấy bác sĩ ra ngoài, để phòng bệnh cho hai người bọn họ.
Trịnh Thành Bắc lập tức tiến tới nắm chặt tay Tương Vũ.
"Tương Vũ, anh làm em sợ chết khiếp."
Vẻ mặt Trịnh Thành Bắc lúc này cực kỳ tủi thân, chẳng ai biết được mấy ngày hôm nay tâm trạng anh cứ lên lên xuống xuống, cũng may bây giờ Tương Vũ tỉnh lại rồi.
Nhưng Tương Vũ vẫn còn đang chưa tiêu hoá được lời Lý Lâm Đình nói, hắn nghi hoặc hỏi lại:
"Trịnh Thành Bắc, Lý Lâm Đình nói cái gì thai nhi cơ? Ai mang thai?"
Trịnh Thành Bắc không biết nên nói thế nào để giải thích, hay chính xác là anh cũng đang rất mờ mịt. Từ mấy hôm trước Lý Lâm Đình nói Tương Vũ mang thai, phản ứng của anh là không thể nào.
Tất nhiên nếu Tương Vũ mang thai con của mình, Trịnh Thành Bắc là người vui nhất, thế nhưng mà đây mới chỉ là câu nói trêu đùa. Ở liên minh Tinh Hà này, còn chưa từng có người không cấy tử cung mà mang thai.
Còn nếu cấy tử cung rồi, thì trước đó Tương Vũ định mang thai con của ai? Dù không để bụng quá khứ nhưng trong lòng anh lại thấy vô cùng chua xót.
Sau khi Lý Lâm Đình xác nhận ba bốn lần, Trịnh Thành Bắc mới thực sự tin là Tương Vũ đang mang thai, cục nắm trong bụng đã được hơn hai tháng, anh chợt nhớ đến một đêm hoang đường trên xe huyền phù kia.
Vấn đề chính là Tương Vũ còn ngủ mãi không dậy, Lý Lâm Đình kiểm tra kỹ càng, tất cả cơ năng trong người đều hoạt động rất bình thường.
Trịnh Thành Bắc càng thêm lo lắng hơn, cả người cứ như mất hồn, cũng may giờ đây hắn đã tỉnh lại.
Nhìn ánh mắt bối rối của Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc quyết định không giấu giếm hắn:
"Bác sĩ Lý nói thật, anh mang thai, được hơn hai tháng rồi."
Trịnh Thành Bắc vươn tay ra cẩn thận sờ lên bụng Tương Vũ, lại bị hất mạnh ra, lỗ tai Tương Vũ ù ù, hỏi lại:
"Cậu nói cái gì?"
"Anh mang thai." Trịnh Thành Bắc lặp lại lần nữa, trong giọng nói run run không giấu được cao hứng, không ngờ Tương Vũ đột ngột bật dậy, dứt hết mấy thứ dây nhợ trên người ra, túm lấy cổ áo Trịnh Thành Bắc:
"Cậu nói điên khùng cái gì? Tôi làm sao có thể?"
Giọng nói lúc đầu là tức giận, càng về cuối càng thêm yếu đuối. Bàn tay cũng nới lỏng ra, hắn nằm vật xuống giường lẩm bẩm:
"Không thể nào... không thể nào."
Thấy Tương Vũ phản ứng mạnh như thế Trịnh Thành Bắc cũng sợ chết khiếp, anh cẩn thận cúi xuống vỗ về cảm xúc của hắn.
"Anh bình tĩnh lại, chúng ta sẽ đi kiểm tra sau, biết đâu Lý Lâm Đình nhầm lẫn. Dù sao nơi đây cũng không có đầy đủ điều kiện vật chất."
Trịnh Thành Bắc không ngại ngần bán đứng Lý Lâm Đình, trong lòng chẳng chút áy náy, dù sao dỗ vợ mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Nhưng Tương Vũ cứ như không nghe thấy, chỉ liên tục nhìn vào bụng mình, hắn chẳng nói chẳng rằng gì hết làm Trịnh Thành Bắc càng sợ hơn, anh ngồi im một chỗ không dám cử động, mắt chăm chú nhìn từng cử động của người trên giường.
Một lúc lâu sau Tương Vũ đột nhiên nói:
"Thật ra lúc trước tôi đã nhìn thấy nó." Hắn bật cười đau xót. "Tôi còn tưởng đó là tế bào ung thư."
Ai mà ngờ đó lại là một bào thai. Thật ra lời Lý Lâm Đình nói Tương Vũ đã tin tám phần, mấy biểu hiện kỳ lạ trong thời gian này quả thực khá giống với biểu hiện mang thai, nhưng hắn và Trịnh Thành Bắc chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Tương Vũ không biết mình đang nghĩ gì nữa, càng lúc càng hoang mang, tại sao lại mang thai được, hắn đã bao giờ đi cấy... cái kia đâu.
Còn nữa, tất cả nguyên do cũng là tại cái tên ngồi trước mặt mình, nếu cậu ta không xuất hiện thì đã không có chuyện gì, Tương Vũ hung hăng nhìn sang.
"Tất cả là tại cậu, nếu không phải cậu sao tôi lại phải chịu mấy thứ này chứ?" Càng nói Tương Vũ càng kích động, hắn ngồi bật dậy nhào vào đấm liên tục vào ngực Trịnh Thành Bắc. Đối phương không dám cử động, cẩn thận ôm Tương Vũ, khéo léo giữ chặt tay hắn dỗ dành:
"Anh cẩn thận kẻo mệt, đừng đánh nữa, để em tự đánh mình." Nói xong Trịnh Thành Bắc tự tát vào mặt mình hai cái. Đến cái thứ ba thì bị Tương Vũ giằng tay lại, gắt lên:
"Ai cần cậu đánh."
Trịnh Thành Bắc thế này Tương Vũ có cảm giác như đánh vào bịch bông. Không còn hứng thú gì nữa, ngực nghẹn lại không biết phát tiết đi đâu.
Trịnh Thành Bắc từ tốn xoa lưng hắn, thủ thỉ: "Anh đừng tức giận, có gì cứ trút vào em, em da dày thịt béo chịu được."
Tương Vũ: "Tôi không thèm."
"Em biết sai rồi." Trịnh Thành Bắc vẫn ôm riết không bỏ tay ra. "Lỗi là do em hết, nếu... nếu anh cảm thấy không chấp nhận được em sẽ nghe theo quyết định của anh. Sau này cũng không đề cập đến nữa. Em muốn anh sinh con cho em thật, nhưng mà với điều kiện là anh phải tự nguyện cơ."
"Cậu im đi." Tương Vũ đẩy mạnh. "Đừng nói nữa phiền quá."
Trịnh Thành Bắc do dự thả tay ra, rũ mắt xuống.
"Hay là em ra ngoài cho anh bình tĩnh lại đã."
"Cậu... Ngồi yên đấy cấm đi đâu!"
"Vâng."
Bầu không khí trở lại trầm mặc, Tương Vũ nửa muốn ở yên một mình suy nghĩ, nửa lại không muốn cho Trịnh Thành Bắc đi, mâu thuẫn vô cùng. Rốt cuộc là hắn bực tức cái gì chứ?
Bực tức cục nắm trong bụng ư?
Không, cảm giác từ nãy đến giờ đều là không thể tin nổi, nhưng xen lẫn trong đó có một chút ngạc nhiên và vui mừng. Lúc trước không nghĩ gì, giờ đây tự dưng biết được trong bụng có cục nắm, tự dưng hắn thấy thật kỳ diệu.
Hắn lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ một lúc lâu, thử lấy ngón tay chọc chọc, đột nhiên muốn dùng linh khí câu thông một chút.
Khẽ niệm chú, một dòng linh lực từ ngón tay truyền sang bụng, Trịnh Thành Bắc đang quan sát cảm thấy căng thẳng cực kỳ, chỉ sợ Tương Vũ có hành động dại dột nào đó, đến lúc thấy thứ năng lượng kia không hề mang theo tính công kích mới thả lỏng người.
Linh lực mạnh mẽ tràn vào bao bọc lấy tấm màng bọc trong đó, bỗng nhiên Tương Vũ cảm nhận được cục nắm bên trong đang vui sướng hưởng thụ, nhịp tim mạnh khoẻ truyền ra, rõ ràng là một sinh linh thực thụ.
Đây có lẽ là huyết mạch tương liên chăng.
Kể ra có một đứa con cũng tốt, dù sao hắn cũng đã lớn tuổi rồi, chuyện quái gì mà chưa từng gặp, tốc độ tiếp thu mọi thứ cũng nhanh hơn bình thường. Nếu là năm mười tám tuổi, chắc hẳn hắn phải xông đến băm vằm thằng cha nó ra thành từng mảnh sau đó đem cho chó ăn.
Ánh mắt sắc lẻm lườm một cái làm sống lưng Trịnh Thành Bắc lạnh toát, hắn cẩn thận nhìn Tương Vũ chăm chú.
Vì chưa đoán được hắn nghĩ gì, giờ đây trạng thái của anh như đang đi trên một tầng băng mỏng, nhỡ may hắn bảo không muốn cục nắm, anh phải làm gì để thuyết phục đối phương giữ lại.
Đột nhiên thấy tương lai vô cùng mờ mịt.
Đang não bổ ra vô số trường hợp, bỗng nhiên anh nhìn thấy Tương Vũ cười khẽ, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng. Ngăn lại trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, anh thử thăm dò.
"Tương Vũ, chúng ta..."
Tương Vũ ngẩng đầu lên, hắn nhìn tới nhìn lui Trịnh Thành Bắc một hồi, sau đó nói:
"Lên đây nằm với tôi."
Trịnh Thành Bắc như được đại xá, không đợi chờ gì lập tức trèo lên giường, cẩn thận ôm Tương Vũ vào trong ngực.
Tương Vũ nói: "Mấy bữa nữa phải đi khám lại cho chắc chắn, cậu xin nghỉ đưa tôi đi."
Trịnh Thành Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
"Cậu tính xem đặt tên nó là Hi Lam được không?"
Trịnh Thành Bắc siết chặt Tương Vũ vào lòng, dường như không tin nổi vào tai mình, vội vàng hỏi lại: "Anh quyết định giữ con lại?"
"Giữ sao lại không?" Tương Vũ nhìn Trịnh Thành Bắc như nhìn thằng thiểu năng. "Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Con của Tương Vũ tôi tại sao lại phải bỏ đi?"
"Tương Vũ, em yêu anh chết mất." Trịnh Thành Bắc nghe thấy vậy kích động không nói lên lời, rướn lên hôn chùn chụt vào môi Tương Vũ. "Chỉ cần anh sinh ra, anh muốn lấy tên là gì em cũng chịu."
Người đàn ông cao lớn cúi đầu ngồi bên ngoài ghế chờ, cánh cửa bên cạnh ghi hàng chữ "Phòng Phục Hồi", từ đầu tới cuối đôi mày anh vẫn luôn nhăn lại. Ai đi qua đều tưởng anh đang khó chịu, kỳ thực anh đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Trên hành lang không có một bóng người, chỉ có đám rô bốt đang đi lại liên tục. trên gương mặt người đàn ông xuất hiện vẻ mệt mỏi, râu ria quanh méo cũng chẳng buồn cạo, chiếc áo đang mặc còn đầy vết máu đã khô cứng.
Người này chính là Trịnh Thành Bắc.
Anh thực sự rất sốt ruột, cứ ba mươi phút một lần lại chạy tới phòng trực hỏi thử.
"Bác sĩ Lý, có kết quả gì chưa?"
Vị bác sĩ Lý trong miệng Trịnh Thành Bắc chính là Lý Lâm Đình. Hắn dùng tay đẩy lại gọng kính, lặp lại lời đã nói không dưới mười lần.
"Vẫn chưa tỉnh. Trường hợp này cần phải chờ đợi, các thông số cơ thể đều bình thường nên không việc gì phải lo lắng."
Trịnh Thành Bắc không phản ứng trước mấy lời này, buồn bực định đi. Đúng lúc này bọn họ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ loa thông báo, ánh mắt anh sáng bừng lên, không chờ nổi được liền túm lấy Lý Lâm Đình.
"Anh mau đi kiểm tra nhanh lên."
Lý Lâm Đình bị túm đến đau, gương mặt co lại, nhưng không dám chậm trễ, bất đắc dĩ nói:
"Được được, cậu bình tĩnh nào."
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
[Tít tít tít. Não bộ bệnh nhân giường số 135 đã hoạt động bình thường, mời bác sĩ đến kiểm tra.]
Tiếng nói lạnh băng lặp đi lặp lại ba lần liên tiếp, mắt Tương Vũ mở bừng ra, vì vẫn còn chưa thích ứng được ánh sáng nên hơi nheo lại, sau đó ý thức được cái gì đó không đúng hắn lập tức muốn ngồi dậy.
Rất tiếc trên cơ thể hắn bây giờ bị vô số dây nhợ nhằng nhịt quấn lấy, không thể cử động một chút nào. Hắn lại mờ mịt nhìn lên trần nhà một lúc lâu, vô số ký ức mới ùa về.
Trận yểm, Quang Minh huyễn trấn pháp, luồng sáng kinh người lúc sau. Và quan trọng nhất đây là đâu, ai cứu hắn ra? Thân phận đại sư Vô Tranh đã bị phát hiện chưa?
Tự dưng Tương Vũ cảm thấy hơi sợ hãi, nhỡ may tất cả đã bung bét thì hắn phải làm thế nào?
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tương Vũ theo bản năng nhìn sang, thấy thân hình cao lớn của Trịnh Thành Bắc xuất hiện trước nhất, sau đó mới là một số người mặc blouse trắng đi theo vào, hắn mới thở ra một hơi. Ánh mắt đang phòng bị cũng trở nên nhu hoà.
Trịnh Thành Bắc ở đây rồi, hắn không còn sợ điều gì nữa.
Thấy người trong lòng đã tỉnh, Trịnh Thành Bắc cũng chưa vội tiến lên mà chờ các bác sĩ kiểm tra toàn bộ thân thể Tương Vũ trước đã. Anh đứng một bên nhìn hắn không chớp mắt chút nào, bề ngoài nhìn qua có vẻ bình tĩnh thực chất bàn tay bên dưới đang siết chặt, gân xanh nổi lên cực kỳ đáng sợ.
Tương Vũ đối hắn mỉm cười, phối hợp cực kỳ, bác sĩ hỏi gì trả lời vậy, hắn còn nhận ra một người trong này, chính là vị bác sĩ tên Lý Lâm Đình.
"Đầu còn đau không?"
"Không đau."
Lý Lâm Đình kiên nhẫn nắn từng bộ phận tay chân Tương Vũ.
"Thấy chỗ nào cảm thấy khó chịu không?"
Tương Vũ lắc nhẹ: "Không."
"Tay tôi chạm vào có cảm giác không?"
"Có."
"Bụng thì sao? Có đau không?"
Tương Vũ hơi mất kiên nhẫn, cảm thấy không cần phải khám nữa liền nói:
"Bác sĩ Lý, tôi cảm thấy cơ thể hoàn toàn bình thường, có thể chạy một vòng quanh tổng bộ dị năng cũng không thấy mệt."
Lý Lâm Đình không vì vậy mà tức giận, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì, vươn tay dùng dụng cụ đưa lên bụng Tương Vũ nhưng bị hắn theo bản năng giơ tay gạt đi.
Chỉ tiếc tay hắn toàn là dây nhợ, vướng víu vô cùng.
"Yên nào." Trịnh Thành Bắc lúc này bỗng nói, giọng nói kiên nhẫn dỗ dành. "Chỉ khám sơ qua, nhanh thôi, anh cố chờ một chút."
"Ừm." Tương Vũ hiếm có khi ngoan ngoãn gật đầu.
"Không vấn đề gì." Lý Lâm Đình khám xong lại kiểm liền đứng thẳng dậy, hiếm khi trên mặt xuất hiện ý cười. "Chúc mừng, sức khoẻ cậu hoàn toàn bình thường, nhưng mà chạy vòng quanh tổng bộ dị năng thì không thể, sẽ tổn hại cho thai nhi trong bụng. Mà tôi nghĩ tốt nhất là cậu nằm đây theo dõi thêm nửa ngày nữa hẵng ra viện, ít nhất là phải truyền xong chỗ nước này."
Hắn quay sang dặn dò Trịnh Thành Bắc: "Về nhà phải bồi bổ thật nhiều, tránh hoạt động mạnh. Mà tôi khuyên thật, tốt nhất là đến bệnh viện các cậu đã cấy ghép tử cung để khám xét thật kỹ, dù sao thai nhi vẫn đang trong ba tháng đầu, cần một chế độ dưỡng thai phù hợp."
"Khoan đã, thai nhi gì cơ? Vẻ mặt Tương Vũ tràn ngập hoang mang, không hiểu Lý Lâm Đình đang nói cái gì?
Ai mang thai cơ?
"Tôi biết rồi." Trịnh Thành Bắc bình tĩnh nói xong dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu, Lý Lâm Đình liền hiểu, chào qua loa rồi vội dẫn mấy bác sĩ ra ngoài, để phòng bệnh cho hai người bọn họ.
Trịnh Thành Bắc lập tức tiến tới nắm chặt tay Tương Vũ.
"Tương Vũ, anh làm em sợ chết khiếp."
Vẻ mặt Trịnh Thành Bắc lúc này cực kỳ tủi thân, chẳng ai biết được mấy ngày hôm nay tâm trạng anh cứ lên lên xuống xuống, cũng may bây giờ Tương Vũ tỉnh lại rồi.
Nhưng Tương Vũ vẫn còn đang chưa tiêu hoá được lời Lý Lâm Đình nói, hắn nghi hoặc hỏi lại:
"Trịnh Thành Bắc, Lý Lâm Đình nói cái gì thai nhi cơ? Ai mang thai?"
Trịnh Thành Bắc không biết nên nói thế nào để giải thích, hay chính xác là anh cũng đang rất mờ mịt. Từ mấy hôm trước Lý Lâm Đình nói Tương Vũ mang thai, phản ứng của anh là không thể nào.
Tất nhiên nếu Tương Vũ mang thai con của mình, Trịnh Thành Bắc là người vui nhất, thế nhưng mà đây mới chỉ là câu nói trêu đùa. Ở liên minh Tinh Hà này, còn chưa từng có người không cấy tử cung mà mang thai.
Còn nếu cấy tử cung rồi, thì trước đó Tương Vũ định mang thai con của ai? Dù không để bụng quá khứ nhưng trong lòng anh lại thấy vô cùng chua xót.
Sau khi Lý Lâm Đình xác nhận ba bốn lần, Trịnh Thành Bắc mới thực sự tin là Tương Vũ đang mang thai, cục nắm trong bụng đã được hơn hai tháng, anh chợt nhớ đến một đêm hoang đường trên xe huyền phù kia.
Vấn đề chính là Tương Vũ còn ngủ mãi không dậy, Lý Lâm Đình kiểm tra kỹ càng, tất cả cơ năng trong người đều hoạt động rất bình thường.
Trịnh Thành Bắc càng thêm lo lắng hơn, cả người cứ như mất hồn, cũng may giờ đây hắn đã tỉnh lại.
Nhìn ánh mắt bối rối của Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc quyết định không giấu giếm hắn:
"Bác sĩ Lý nói thật, anh mang thai, được hơn hai tháng rồi."
Trịnh Thành Bắc vươn tay ra cẩn thận sờ lên bụng Tương Vũ, lại bị hất mạnh ra, lỗ tai Tương Vũ ù ù, hỏi lại:
"Cậu nói cái gì?"
"Anh mang thai." Trịnh Thành Bắc lặp lại lần nữa, trong giọng nói run run không giấu được cao hứng, không ngờ Tương Vũ đột ngột bật dậy, dứt hết mấy thứ dây nhợ trên người ra, túm lấy cổ áo Trịnh Thành Bắc:
"Cậu nói điên khùng cái gì? Tôi làm sao có thể?"
Giọng nói lúc đầu là tức giận, càng về cuối càng thêm yếu đuối. Bàn tay cũng nới lỏng ra, hắn nằm vật xuống giường lẩm bẩm:
"Không thể nào... không thể nào."
Thấy Tương Vũ phản ứng mạnh như thế Trịnh Thành Bắc cũng sợ chết khiếp, anh cẩn thận cúi xuống vỗ về cảm xúc của hắn.
"Anh bình tĩnh lại, chúng ta sẽ đi kiểm tra sau, biết đâu Lý Lâm Đình nhầm lẫn. Dù sao nơi đây cũng không có đầy đủ điều kiện vật chất."
Trịnh Thành Bắc không ngại ngần bán đứng Lý Lâm Đình, trong lòng chẳng chút áy náy, dù sao dỗ vợ mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Nhưng Tương Vũ cứ như không nghe thấy, chỉ liên tục nhìn vào bụng mình, hắn chẳng nói chẳng rằng gì hết làm Trịnh Thành Bắc càng sợ hơn, anh ngồi im một chỗ không dám cử động, mắt chăm chú nhìn từng cử động của người trên giường.
Một lúc lâu sau Tương Vũ đột nhiên nói:
"Thật ra lúc trước tôi đã nhìn thấy nó." Hắn bật cười đau xót. "Tôi còn tưởng đó là tế bào ung thư."
Ai mà ngờ đó lại là một bào thai. Thật ra lời Lý Lâm Đình nói Tương Vũ đã tin tám phần, mấy biểu hiện kỳ lạ trong thời gian này quả thực khá giống với biểu hiện mang thai, nhưng hắn và Trịnh Thành Bắc chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Tương Vũ không biết mình đang nghĩ gì nữa, càng lúc càng hoang mang, tại sao lại mang thai được, hắn đã bao giờ đi cấy... cái kia đâu.
Còn nữa, tất cả nguyên do cũng là tại cái tên ngồi trước mặt mình, nếu cậu ta không xuất hiện thì đã không có chuyện gì, Tương Vũ hung hăng nhìn sang.
"Tất cả là tại cậu, nếu không phải cậu sao tôi lại phải chịu mấy thứ này chứ?" Càng nói Tương Vũ càng kích động, hắn ngồi bật dậy nhào vào đấm liên tục vào ngực Trịnh Thành Bắc. Đối phương không dám cử động, cẩn thận ôm Tương Vũ, khéo léo giữ chặt tay hắn dỗ dành:
"Anh cẩn thận kẻo mệt, đừng đánh nữa, để em tự đánh mình." Nói xong Trịnh Thành Bắc tự tát vào mặt mình hai cái. Đến cái thứ ba thì bị Tương Vũ giằng tay lại, gắt lên:
"Ai cần cậu đánh."
Trịnh Thành Bắc thế này Tương Vũ có cảm giác như đánh vào bịch bông. Không còn hứng thú gì nữa, ngực nghẹn lại không biết phát tiết đi đâu.
Trịnh Thành Bắc từ tốn xoa lưng hắn, thủ thỉ: "Anh đừng tức giận, có gì cứ trút vào em, em da dày thịt béo chịu được."
Tương Vũ: "Tôi không thèm."
"Em biết sai rồi." Trịnh Thành Bắc vẫn ôm riết không bỏ tay ra. "Lỗi là do em hết, nếu... nếu anh cảm thấy không chấp nhận được em sẽ nghe theo quyết định của anh. Sau này cũng không đề cập đến nữa. Em muốn anh sinh con cho em thật, nhưng mà với điều kiện là anh phải tự nguyện cơ."
"Cậu im đi." Tương Vũ đẩy mạnh. "Đừng nói nữa phiền quá."
Trịnh Thành Bắc do dự thả tay ra, rũ mắt xuống.
"Hay là em ra ngoài cho anh bình tĩnh lại đã."
"Cậu... Ngồi yên đấy cấm đi đâu!"
"Vâng."
Bầu không khí trở lại trầm mặc, Tương Vũ nửa muốn ở yên một mình suy nghĩ, nửa lại không muốn cho Trịnh Thành Bắc đi, mâu thuẫn vô cùng. Rốt cuộc là hắn bực tức cái gì chứ?
Bực tức cục nắm trong bụng ư?
Không, cảm giác từ nãy đến giờ đều là không thể tin nổi, nhưng xen lẫn trong đó có một chút ngạc nhiên và vui mừng. Lúc trước không nghĩ gì, giờ đây tự dưng biết được trong bụng có cục nắm, tự dưng hắn thấy thật kỳ diệu.
Hắn lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ một lúc lâu, thử lấy ngón tay chọc chọc, đột nhiên muốn dùng linh khí câu thông một chút.
Khẽ niệm chú, một dòng linh lực từ ngón tay truyền sang bụng, Trịnh Thành Bắc đang quan sát cảm thấy căng thẳng cực kỳ, chỉ sợ Tương Vũ có hành động dại dột nào đó, đến lúc thấy thứ năng lượng kia không hề mang theo tính công kích mới thả lỏng người.
Linh lực mạnh mẽ tràn vào bao bọc lấy tấm màng bọc trong đó, bỗng nhiên Tương Vũ cảm nhận được cục nắm bên trong đang vui sướng hưởng thụ, nhịp tim mạnh khoẻ truyền ra, rõ ràng là một sinh linh thực thụ.
Đây có lẽ là huyết mạch tương liên chăng.
Kể ra có một đứa con cũng tốt, dù sao hắn cũng đã lớn tuổi rồi, chuyện quái gì mà chưa từng gặp, tốc độ tiếp thu mọi thứ cũng nhanh hơn bình thường. Nếu là năm mười tám tuổi, chắc hẳn hắn phải xông đến băm vằm thằng cha nó ra thành từng mảnh sau đó đem cho chó ăn.
Ánh mắt sắc lẻm lườm một cái làm sống lưng Trịnh Thành Bắc lạnh toát, hắn cẩn thận nhìn Tương Vũ chăm chú.
Vì chưa đoán được hắn nghĩ gì, giờ đây trạng thái của anh như đang đi trên một tầng băng mỏng, nhỡ may hắn bảo không muốn cục nắm, anh phải làm gì để thuyết phục đối phương giữ lại.
Đột nhiên thấy tương lai vô cùng mờ mịt.
Đang não bổ ra vô số trường hợp, bỗng nhiên anh nhìn thấy Tương Vũ cười khẽ, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng. Ngăn lại trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, anh thử thăm dò.
"Tương Vũ, chúng ta..."
Tương Vũ ngẩng đầu lên, hắn nhìn tới nhìn lui Trịnh Thành Bắc một hồi, sau đó nói:
"Lên đây nằm với tôi."
Trịnh Thành Bắc như được đại xá, không đợi chờ gì lập tức trèo lên giường, cẩn thận ôm Tương Vũ vào trong ngực.
Tương Vũ nói: "Mấy bữa nữa phải đi khám lại cho chắc chắn, cậu xin nghỉ đưa tôi đi."
Trịnh Thành Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
"Cậu tính xem đặt tên nó là Hi Lam được không?"
Trịnh Thành Bắc siết chặt Tương Vũ vào lòng, dường như không tin nổi vào tai mình, vội vàng hỏi lại: "Anh quyết định giữ con lại?"
"Giữ sao lại không?" Tương Vũ nhìn Trịnh Thành Bắc như nhìn thằng thiểu năng. "Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Con của Tương Vũ tôi tại sao lại phải bỏ đi?"
"Tương Vũ, em yêu anh chết mất." Trịnh Thành Bắc nghe thấy vậy kích động không nói lên lời, rướn lên hôn chùn chụt vào môi Tương Vũ. "Chỉ cần anh sinh ra, anh muốn lấy tên là gì em cũng chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.