Nhật Ký : Đầu Bếp Nữ Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu
Chương 34: Nghi ngờ . . .
Thanh Hành
08/01/2024
Thịnh Khánh Khánh đi dọn bát đĩa rồi vội vàng đưa hai đứa nhỏ ra phòng chính, thời tiết ngày càng lạnh nên phải đốt bếp than sớm, nếu không có thể sẽ bị cái lạnh đánh thức giữa trời đêm.
May mắn thay, gần Thịnh Gia Thôn có một khu rừng và núi rộng lớn, đủ củi nên tuy nghèo hơn một chút nhưng rất ít người chết cóng vào mùa đông.
Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh tay trong tay bước vào phòng chính.
Thịnh gia khắp nơi đều không hoàn hảo nhưng ở phòng chính trông đẹp hơn, nhưng chỉ được cải tạo một chút, gần như không đáng kể, trong mắt những người giàu có, cái phòng chính này có lẽ không còn giống những cái phòng được xây dựng lâu năm. ... Như một ngôi chùa đổ nát cũng không khác gì.
Nhưng ba tỷ đệ Thịnh gia vốn đã quen cuộc sống vất vả thì không quan tâm, hầu hết các khe hở không khí khắp nơi đều đã bị bịt lại, một số khe hở nhỏ vẫn chưa được chăm sóc để duy trì sự thông thoáng.
Thịnh Chi Chi là một người quen nhóm lửa than, một lúc sau, căn phòng vốn lạnh băng đã bắt đầu ấm dần lên, cứ thế, hai đứa nhỏ chen chúc trên giường, thậm chí còn là một chiếc chăn mỏng manh thôi, sẽ không lạnh lắm, nhưng Thịnh Khánh Khánh về tới sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút mà thôi.
Nhưng nhắc tới Thịnh Khánh Khánh...
"Nhị tỷ, đệ nghĩ Đai tỷ hình như đã thay đổi rồi."
Thịnh Chi Chi kinh ngạc nhìn Thịnh Tư Minh: "Em đang nói cái gì vậy? Tại sao Đại tỷ lại thay đổi rồi?"
Không phải là Đại tỷ vẫn yêu thương bọn họ rất nhiều sao?
“Đệ không biết, đệ chỉ nghĩ là tỷ ấy đã thay đổi thôi.” Thịnh Tư Minh nửa cúi đầu, trong phòng không có ánh nến, ngọn lửa yếu ớt gần như chiếu sáng từng đường nét trên khuôn mặt của đứa nhỏ, nhưng cũng không thể soi sáng được cảm xúc rạng rỡ trong đôi mắt của đệ ấy kết hợp với vẻ mặt mờ nhạt kèm theo giọng nói có vẻ hơi đáng sợ.
Thịnh Chi Chi không cảm thấy đệ đệ của mình đáng sợ như vậy, Chi Chi ôm cằm nhìn đống lửa than đã tắt rồi nói: “Đệ không nghĩ tỷ ấy đã thay đổi mà tỷ vẫn còn nhớ tới chúng ta.”
"Nhưng..."
Người Đại tỷ trước đây chỉ biết nấu cháo bỗng nhiên có thể nấu ăn rất ngon, người Đại tỷ ngày trước chưa từng nói một hai lời bỗng nhiên có thể kể chuyện cười cho bọn họ nghe, dù thế nào đi nữa cũng có vẻ kỳ lạ.
Vẻ mặt Thịnh Tư Minh đầy vẻ bối rối.
Thịnh Chi Chi mỉm cười nói: “Nếu Đại tỷ còn nhớ chúng ta thì tỷ ấy vẫn là Đại tỷ của chúng ta. Tỷ nghĩ Đại tỷ đã gặp được ông nội Sơn Thần rồi!”
Thịnh Tư Minh mở to mắt.
Dù cha mẹ mất sớm, tuổi thơ không nhiều nhưng người dân Thịnh Gia Thôn vẫn rất tử tế với ba tỷ đệ bọn họ, nếu có thời gian rảnh họ sẵn sàng kể chuyện cho những đứa nhỏ trong thôn vào những đêm hè.
Truyện không nhiều nhưng đều rất thú vị, được nhắc đến nhiều nhất là truyện Sơn Thần “Núi Phương Hóa”.
Cái gọi là “Núi Phương Hóa” ám chỉ khu rừng rộng lớn phía sau Thịnh Gia Thôn.
Trong núi rừng này có một thung lũng, Truyền Thuyết một khi đi vào, dù thợ săn có tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị lạc, dù cuối cùng không thể giải thích được có thể đi ra nhưng vẫn phải chịu nhiều đau khổ.
Thời gian trôi qua, tin tức Sơn Thần bảo vệ núi rừng được lan truyền.
Những người trẻ trong thôn không thực sự tin vào điều đó, nhưng những người già trong thôn vẫn tin vào ma quỷ và thần thánh nên bọn họ bịa ra những câu chuyện ma quái và kể cho đứa trẻ nhỏ trong thôn nghe.
“Tỷ nghĩ Đại tỷ nhất định đã gặp được Sơn Thần. Cây sâm rừng đó là ông nội Sơn Thần tặng cho chúng ta khi thấy chúng ta sống quá vất vả, lọ nước thần cũng phải được ông nội Sơn Thần tặng cho chúng ta sao.“ Nghe Thịnh Chi Chi nói đều thấy rất đúng.
Thịnh Tư Minh theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đệ ấy từ bé tới giờ cũng nghe kể chuyện về Sơn Thần, lúc này có chút bối rối trước bộ dạng như đinh đóng cột của Thịnh Chi Chi, hơn nữa nước suối và những biến hóa của Đại tỷ , nếu theo lẽ thường thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Tỷ nghĩ đệ chỉ là nghĩ quá nhiều thôi!” Thịnh Chi Chi cười hắc hắc, gõ vào đầu Thịnh Tư Minh nói: “Thì Đại tỷ có thay đổi thì sao, dù sao tỷ ấy vẫn là Đại ty, dù sao tỷ ấy cũng yêu chúng ta nhất!”
A Minh vẫn còn là một đứa trẻ và chưa từng thấy nhiều người và tiếp xúc bên ngoài, nhưng cuối cùng đệ ấy cũng bị thuyết phục bởi Nhị tỷ của mình.
Suy cho cùng, Thịnh Chi Chi nói đúng, dù Đại tỷ có thay đổi tính tình thì vẫn yêu thương bọn họ nhất.
Sau khi Thịnh Khánh Khánh dọn dẹp xong nhà bếp và cất hết đồ dùng nhà bếp vào chỗ trống, cô quay trở lại phòng chính thì thấy hai đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Cũng nhờ căn phòng quá nhỏ của Thịnh gia, chỉ cần một chiếc bếp lò cũng có thể sưởi ấm cả căn phòng chính.
May mắn thay, gần Thịnh Gia Thôn có một khu rừng và núi rộng lớn, đủ củi nên tuy nghèo hơn một chút nhưng rất ít người chết cóng vào mùa đông.
Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh tay trong tay bước vào phòng chính.
Thịnh gia khắp nơi đều không hoàn hảo nhưng ở phòng chính trông đẹp hơn, nhưng chỉ được cải tạo một chút, gần như không đáng kể, trong mắt những người giàu có, cái phòng chính này có lẽ không còn giống những cái phòng được xây dựng lâu năm. ... Như một ngôi chùa đổ nát cũng không khác gì.
Nhưng ba tỷ đệ Thịnh gia vốn đã quen cuộc sống vất vả thì không quan tâm, hầu hết các khe hở không khí khắp nơi đều đã bị bịt lại, một số khe hở nhỏ vẫn chưa được chăm sóc để duy trì sự thông thoáng.
Thịnh Chi Chi là một người quen nhóm lửa than, một lúc sau, căn phòng vốn lạnh băng đã bắt đầu ấm dần lên, cứ thế, hai đứa nhỏ chen chúc trên giường, thậm chí còn là một chiếc chăn mỏng manh thôi, sẽ không lạnh lắm, nhưng Thịnh Khánh Khánh về tới sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút mà thôi.
Nhưng nhắc tới Thịnh Khánh Khánh...
"Nhị tỷ, đệ nghĩ Đai tỷ hình như đã thay đổi rồi."
Thịnh Chi Chi kinh ngạc nhìn Thịnh Tư Minh: "Em đang nói cái gì vậy? Tại sao Đại tỷ lại thay đổi rồi?"
Không phải là Đại tỷ vẫn yêu thương bọn họ rất nhiều sao?
“Đệ không biết, đệ chỉ nghĩ là tỷ ấy đã thay đổi thôi.” Thịnh Tư Minh nửa cúi đầu, trong phòng không có ánh nến, ngọn lửa yếu ớt gần như chiếu sáng từng đường nét trên khuôn mặt của đứa nhỏ, nhưng cũng không thể soi sáng được cảm xúc rạng rỡ trong đôi mắt của đệ ấy kết hợp với vẻ mặt mờ nhạt kèm theo giọng nói có vẻ hơi đáng sợ.
Thịnh Chi Chi không cảm thấy đệ đệ của mình đáng sợ như vậy, Chi Chi ôm cằm nhìn đống lửa than đã tắt rồi nói: “Đệ không nghĩ tỷ ấy đã thay đổi mà tỷ vẫn còn nhớ tới chúng ta.”
"Nhưng..."
Người Đại tỷ trước đây chỉ biết nấu cháo bỗng nhiên có thể nấu ăn rất ngon, người Đại tỷ ngày trước chưa từng nói một hai lời bỗng nhiên có thể kể chuyện cười cho bọn họ nghe, dù thế nào đi nữa cũng có vẻ kỳ lạ.
Vẻ mặt Thịnh Tư Minh đầy vẻ bối rối.
Thịnh Chi Chi mỉm cười nói: “Nếu Đại tỷ còn nhớ chúng ta thì tỷ ấy vẫn là Đại tỷ của chúng ta. Tỷ nghĩ Đại tỷ đã gặp được ông nội Sơn Thần rồi!”
Thịnh Tư Minh mở to mắt.
Dù cha mẹ mất sớm, tuổi thơ không nhiều nhưng người dân Thịnh Gia Thôn vẫn rất tử tế với ba tỷ đệ bọn họ, nếu có thời gian rảnh họ sẵn sàng kể chuyện cho những đứa nhỏ trong thôn vào những đêm hè.
Truyện không nhiều nhưng đều rất thú vị, được nhắc đến nhiều nhất là truyện Sơn Thần “Núi Phương Hóa”.
Cái gọi là “Núi Phương Hóa” ám chỉ khu rừng rộng lớn phía sau Thịnh Gia Thôn.
Trong núi rừng này có một thung lũng, Truyền Thuyết một khi đi vào, dù thợ săn có tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị lạc, dù cuối cùng không thể giải thích được có thể đi ra nhưng vẫn phải chịu nhiều đau khổ.
Thời gian trôi qua, tin tức Sơn Thần bảo vệ núi rừng được lan truyền.
Những người trẻ trong thôn không thực sự tin vào điều đó, nhưng những người già trong thôn vẫn tin vào ma quỷ và thần thánh nên bọn họ bịa ra những câu chuyện ma quái và kể cho đứa trẻ nhỏ trong thôn nghe.
“Tỷ nghĩ Đại tỷ nhất định đã gặp được Sơn Thần. Cây sâm rừng đó là ông nội Sơn Thần tặng cho chúng ta khi thấy chúng ta sống quá vất vả, lọ nước thần cũng phải được ông nội Sơn Thần tặng cho chúng ta sao.“ Nghe Thịnh Chi Chi nói đều thấy rất đúng.
Thịnh Tư Minh theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đệ ấy từ bé tới giờ cũng nghe kể chuyện về Sơn Thần, lúc này có chút bối rối trước bộ dạng như đinh đóng cột của Thịnh Chi Chi, hơn nữa nước suối và những biến hóa của Đại tỷ , nếu theo lẽ thường thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Tỷ nghĩ đệ chỉ là nghĩ quá nhiều thôi!” Thịnh Chi Chi cười hắc hắc, gõ vào đầu Thịnh Tư Minh nói: “Thì Đại tỷ có thay đổi thì sao, dù sao tỷ ấy vẫn là Đại ty, dù sao tỷ ấy cũng yêu chúng ta nhất!”
A Minh vẫn còn là một đứa trẻ và chưa từng thấy nhiều người và tiếp xúc bên ngoài, nhưng cuối cùng đệ ấy cũng bị thuyết phục bởi Nhị tỷ của mình.
Suy cho cùng, Thịnh Chi Chi nói đúng, dù Đại tỷ có thay đổi tính tình thì vẫn yêu thương bọn họ nhất.
Sau khi Thịnh Khánh Khánh dọn dẹp xong nhà bếp và cất hết đồ dùng nhà bếp vào chỗ trống, cô quay trở lại phòng chính thì thấy hai đứa nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Cũng nhờ căn phòng quá nhỏ của Thịnh gia, chỉ cần một chiếc bếp lò cũng có thể sưởi ấm cả căn phòng chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.