Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 40: Đừng nói với tôi là ở nhà trẻ

Không Cúc

21/08/2020

Xem xong bình luận của độc giả về số tháng tám của tạp chí, Võ Trạch Hạo tắt iPad đi, ngẩng đầu lên, đối diện với một tầm mắt đang hoảng loạn thu lại điểm nhìn. Hắn khẽ nhíu mày: "Em muốn nhìn lén tôi đến khi nào?"

Văn Giai Hiên cắn cắn bút không nói năng gì, được cái suy nghĩ trong đầu đều viết hết lên trên mặt.

Vì em thích anh nên mới muốn nhìn anh đó.

Võ Trạch Hạo đau đầu, thở dài: "Đã nói với em từ sớm rồi mà, sẽ ảnh hưởng chuyện ôn tập."

"Không đâu ông chủ." Văn Giai Hiên quay màn hình laptop về phía Võ Trạch Hạo, "Em chuẩn bị dò đáp án rồi, bây giờ hơi bị rảnh luôn á."

"Dò đáp án đi đã." Võ Trạch Hạo đáp, "Dò xong rồi muốn thế nào thì làm thế đấy."

"Được, ông xã."

"..." Khóe mắt Võ Trạch Hạo giật giật, "Em gọi tôi là gì?"

"Ông chủ." Văn Giai Hiên cười hì hì, tăng nhanh tốc độ dò đáp án.

Sau khi ra mắt số tháng tám của tạp chí, Võ Trạch Hạo tạm thời rảnh rỗi, hắn phân chia công việc cho kỳ tháng chín ổn thỏa, bắt đầu lập kế hoạch du lịch vào cuối tháng.

Chủ đề tạp chí tháng chín là đua xe, đó cũng là lý do vì sao chuyến công tác sắp tới ở Singapore. Năm nay, Grand Prix Season Singapore (GPSS) sẽ khởi tranh vào ngày 20/9, đó cũng là thời điểm đất nước này sôi động náo nhiệt nhất.

Võ Trạch Hạo và Văn Giai Hiên đã tạo được một thói quen rất tốt, trước khi đi du lịch lúc nào cũng thực hiện công tác chuẩn bị thật chu đáo. Hắn tranh thủ xem qua thể chế và lịch thi đấu của mùa giải này, phát hiện ra F1 Grand Prix ở Ý tổ chức vào ngay đầu tháng chín, phù hợp hơn với lịch trình của hắn.

Nhưng nếu Võ Trạch Hạo chọn Ý làm điểm đến kỳ này, nhìn vào tình hình sở hữu tài sản của Văn Giai Hiên thì không có cách nào xin được visa, may sao có visa vĩnh trú Nhật như cậu thì điều kiện đi Singapore cũng thoải mái hơn một chút, vậy nên không khó để nghĩ đến chuyện hắn chọn Singapore là vì cậu.

Võ Trạch Hạo ngồi ở một góc sofa lớn xem TV: "Em nghĩ nhiều quá rồi, lần này đi Singapore vì gần thôi."

"Có đúng thiệt vậy không đó?" Văn Giai Hiên chui vào trong ngực Võ Trạch Hạo, nằm nghiêng nghiêng người bấm chuyển kênh, "Ông chủ, em phát hiện ra anh không chỉ thích lươn lẹo mà còn thích lừa người nữa."

Võ Trạch Hạo hạ tay xuống, đánh vào mông Văn Giai Hiên: "Dạo này gan em ngày càng lớn ra đấy nhỉ."

Văn Giai Hiên trở mình, biến thành tư thế nằm vùi trong lồng ngực Võ Trạch Hạo, giương ánh mắt vô tội nhìn ông chủ nhà mình: "Ông chủ, em hư như vậy có phải anh nên phạt em rồi không?"

"..." Võ Trạch Hạo nhíu mày, "Em muốn phạt gì? Đánh đòn không tính là trừng phạt?"

"Tính chứ, chỉ là..." Văn Giai Hiên trừng mắt nhìn, "Không phải nên cởi quần ra đánh à? Không thì chả đau tẹo nào."

Võ Trạch Hạo trầm mặc một chút, sau đó siết chặt eo Văn Giai Hiên vẻ muốn giữ chặt lấy quần cậu, Văn Giai Hiên lập tức xin tha: "Ông chủ, em giỡn thôi mà."

Võ Trạch Hạo dừng động tác lại, ánh mắt hai người giao nhau, Văn Giai Hiên cắn môi, hất cằm lên hỏi: "Ông chủ, anh không muốn hôn em chút nào ư? Thế tại sao vừa nhìn thấy anh em đã muốn hôn anh thế này?"

Trán Võ Trạch Hạo nổi gân xanh lên, hắn đau đầu đáp: "Em đừng nói chuyện thẳng toẹt ra như vậy có được không?"

"Tại sao? Trong lòng em muốn như vậy mà." Văn Giai Hiên chạm chạm hai ngón trỏ vào nhau, ủy khuất chu môi, "Anh không thích em bậy bạ quá sao?"

Võ Trạch Hạo thực sự hold không nổi, hắn thở dài: "Không, biết em là tiểu sắc quỷ rồi."

Văn Giai Hiên nhìn chằm chằm đôi môi Võ Trạch Hạo: "Tiểu sắc quỷ muốn hôn anh."

Võ Trạch Hạo bị mè nheo không chịu nổi, yết hầu hắn trượt xuống một chút, vẫn phản kháng đến cùng: "Sao em muốn hôn nhiều vậy? Em còn chưa hôn bao giờ, cảm giác cũng không tốt đến mức đó đâu."

"Em đã hôn rồi mà." Văn Giai Hiên bất mãn nói, "Cảm giác cũng tốt á."

Hồi ở suối nước nóng tại Nhật, Võ Trạch Hạo có qua loa hôn cậu hai lần, lúc đó cậu thấy Võ Trạch Hạo hôn hít tùy tiện quá đi, bây giờ quả nhiên hắn không xem mấy cái hôn ấy là điều gì to tát.

"Em thân mật với ai?" Mặt Võ Trạch Hạo đen kịt lại, "Đừng nói với tôi là ở nhà trẻ."

Nghe nói thế, Văn Giai Hiên mới phát hiện ra hắn không chỉ xem là điều chả có gì to tát, mà thậm chí còn không nhớ gì.



"Hình như có người như vậy thật." Văn Giai Hiên cố ý nói, "Vừa cao ơi là cao lại còn ngon trai, lại còn vừa lớn vừa thô..."

Võ Trạch Hạo nhíu mày, Văn Giai Hiên không nhịn được cười ha ha, nghịch ngợm nói: "Người đó hình như tên Võ Trạch Nhật Thiên á."*

(*) Chỗ này bạn Hiên Hiên đang chơi chữ từ 昊 (Hạo) sang 日天 (Nhật Thiên), ghép hai chữ 日天 này sẽ thành chữ 昊 (aka Võ Trạch Hạo).

Võ Trạch Hạo sửng sốt, hỏi: "Tôi từng hôn em lúc nào?"

"Lúc ở suối nước nóng," Văn Giai Hiên khó chịu đáp, "Hôn xong bỏ chạy, không chịu trách nhiệm gì hết trơn."

"... Hình như hơi có ấn tượng." Võ Trạch Hạo thực sự không có biện pháp, tay lần ra phía sau lưng, nâng người cậu dậy, "Trong nhà có đủ, hôn ra cái gì cũng đừng trách tôi."

Văn Giai Hiên mong đợi gật gật đầu, hai tay vòng lấy cổ hắn, còn tự giác nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông.

Văn Giai Hiên nhíu mày, thù hằn nhìn vào điện thoại mình. Thế nhưng khi nhìn thấy cái tên "Tiền Tổng" hiện lên, vội vàng nâng điện thoại như nâng tượng Phật lên, bốc máy.

"Alo? Tiền tổng khỏe không?"

"Ai cho mày đưa địa chỉ cho tên thiểu năng trí tuệ kia?"

Lúc còn chưa tốt nghiệp ra đời, trong nhà đã tậu cho Tiền Vô Ưu một căn hộ để sống độc lập. Cũng vì vậy nên cậu mới không ngại ngùng gửi đồ đạc ở nhà Tiền Tổng.

"Anh ta tìm mày hả?" Văn Giai Hiên hỏi.

"Đang ở ngoài cửa nhà."

Điệu bộ nói chuyện của Tiền Vô Ưu không hề chưa tức giận, chỉ có hơi mất kiên nhẫn.

Văn Giai Hiên nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi tối.

"Mày không định cho anh ta vào à? Có chuyện gì cứ từ từ mà nói."

"Nói cái mẹ gì?" Tiền Vô Ưu đáp, "Tao với anh ta có quan hệ gì đâu."

"À ——" Văn Giai Hiên thấy cứ tiếp tục thế này thì không quá ổn, quyết định góp sức, "Theo tao biết, anh ta với cái người trên vòng bạn bè kia không có quan hệ gì đâu, chỉ là để lại được cái phương thức liên lạc thôi."

"Mắc mớ gì đến tao?" Tiền Vô Ưu bắt đầu khó chịu, "Để lại phương thức liên lạc làm gì? Lưu vào danh bạ?"

"Không phải, anh ta là chủ quán bar, vốn trọng xã giao..." Văn Giai Hiên do dự một chút, cảm thấy nói ra Tiền Vô Ưu sẽ tức giận, thế nhưng không nói thì có khi Chương Trí Đào lại đi một chuyến về tay không, vì vậy tiện thể nói: "Anh ta nói là để hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mày, từ sau khi mày rời đi, anh ta còn chưa từng ở lại qua đêm."

"Có ý gì?"

"Mỗi ngày trước khi ngủ không phải hai người đều video sex à..."

Quả nhiên, đầu bên kia như rơi vào tình trạng chết lặng, tiếp theo là giọng nói âm trầm của Tiền Vô Ưu: "Anh ta nói cho mày?"

"Cái này không quan trọng," Văn Giai Hiên nhanh chóng đáp, "Quan trọng là... sau khi mày rời đi, tinh lực anh ta đều thả hết trên người mày đó, điều này cũng coi như anh ta xem mày rất đặc biệt đó nha."

Tiền Vô Ưu không nói gì, Văn Giai Hiên lại tiếp tục tấn công: "Mấy ngày trước tao đưa địa chỉ mày cho anh ta, anh ta không chạy đi tìm mày ngay, tới giờ mới đi. Điều này chứng tỏ anh ta đã cân nhắc kỹ càng rồi mới hành động, không phải kích động chạy đi tìm mày..."

Văn Giai Hiên đột nhiên phát hiện, ở bên cạnh Võ Trạch Hạo lâu như vậy, khả năng lập luận logic cũng tiến bộ khá nhiều.

"... Nói chung tao thấy mày nói chuyện với anh ta chút đỉnh cũng được, không nhất thiết phải quyết định vội."

Qua thật lâu, Tiền Vô Ưu cũng không lên tiếng, Văn Giai Hiên thăm dò gọi một tiếng: "Tiền tổng?"

"Gần đây mày khỏe không?"

Lụa qua đề tài khác hơi bị lộ rồi á...

Văn Giai Hiên không vạch trần, thuận theo: "Rất tốt, đúng rồi, tao có tin tốt nói cho mày nè."



"Gì?"

"Thì là... tao và ông chủ nhà tao..."

Văn Giai Hiên đột nhiên có chút ngượng ngùng, dù sao Võ Trạch Hạo và cậu cũng mới chỉ xem như đồng điệu về mặt suy nghĩ, vẫn chưa chính thức xác định chuyện sau này. Muốn nói cho Tiền Vô Ưu cũng không phải là không được, chẳng qua là nói bây giờ thì hơi sớm, nhưng mà cũng chả có gì để che giấu.

"Đừng có câu giờ vớ va vớ vẩn, khi nào nghĩ xong thì nói sau."

Tiền Vô Ưu nói xong thì cúp điện thoại cái rụp, Văn Giai Hiên nhìn chằm chằm điện thoại, nghĩ thầm vốn mày cũng không quan tâm tao thế nào đúng không!

Văn Giai Hiên hít sâu một hơi, lại nhào vào trong ngực Võ Trạch Hạo, không sao, còn có ông chủ nhà cậu an ủi cậu.

"Ông chủ, em đến..." Văn Giai Hiên nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên, dụi sát vào Võ Trạch Hạo. Nhưng chưa kịp làm gì hắn đã chặn lại cái mỏ bạch tuộc của cậu, đẩy đầu cậu về phía sau.

"Chờ đã, để tôi xem một cái tin."

"Cho em xem với." Văn Giai Hiên chui đầu vào màn hình điện thoại Võ Trạch Hạo, chặn mất tầm nhìn của hắn nên hắn lại đẩy cậu ra tập hai.

"Đừng nghịch, việc quan trọng."

Văn Giai Hiên khó chịu bĩu môi, rúc vào đầu còn lại của sofa giận dỗi, chờ hoài chờ mãi, vậy mà ông chủ nhà cậu cũng chẳng đến dỗ cậu tí tẹo nào.

"Ông chủ, anh xem xong chưa?" Văn Giai Hiên chủ động bò lại gần bên hắn.

"Có nhà xuất bản đang có kế hoạch thâm nhập vào thị trường tạp chí điện tử, giờ đang kêu gọi hợp tác." Võ Trạch Hạo chăm chú nhìn màn hình, vừa xem vừa trả lời.

"Chúng ta cũng làm sao?" Văn Giai Hiên tò mò hỏi.

Võ Trạch Hạo lướt qua toàn bộ xong để điện thoại xuống, nhìn Văn Giai Hiên đáp: "Mối tài trợ của tập đoàn Q có thể loại trừ được ác ý thu mua của đài M, thế nhưng chỉ cần đài M xem chúng ta là cái đinh trong mắt, sau lưng sẽ ngáng chân, chỉ dựa vào tập đoàn Q chúng ta cũng không thể làm chuyện lớn."

"Liệu có thể hợp tác với nhà xuất bản đó không?" Văn Giai Hiên không rõ.

"Trong hoàn cảnh hiện tại, một doanh nghiệp muốn lớn mạnh, chỉ có một cách."

"Cách gì?"

"Đi theo chính sách quốc gia."

Văn Giai Hiên lớn lên trong một gia đình toàn viên chức nhà nước, với điều này cũng có hiểu biết. Đôi khi, chính sách của quốc gia có thể nâng đỡ toàn bộ một chuỗi các doanh nghiệp, không ít doanh nghiệp nhờ vậy bắt đầu đi vào con đường thịnh vượng. Thế nên, nói trắng ra, muốn kiếm tiền thì phải dựa vào nhà nước.

Nhà xuất bản kia là một doanh nghiệp nhà nước chiếm vị trí cao nhất trong ngành, nếu "Trạch Ưu Travel" có thể nhân cơ hội này đặt chân lên mối quan hệ với nhà xuất bản, đương nhiên có để trụ vững trong ngành.

Nói đến nhà xuất bản, Văn Giai Hiên vẫn biết ít nhiều, thế nên cậu tò mò hỏi: "Ông chủ, là nhà xuất bản nào thế?"

Võ Trạch Hạo đáp: "A Xã."

"..." Văn Giai Hiên đơ người.

Bởi vì nhà xuất bản A Xã này, đúng là nơi ba ba Văn Hoa của cậu đảm nhiệm vị trí tổng biên.

Tác giả có lời:

A Xã cũng là nơi làm việc của Bạch Bạch đó, Bạch Bạch sẽ nhanh chóng làm cameo nha XD

ps đêm nay lão Chương được ngủ hành lang, nhà mẹ đẻ cứ kệ hắn đi...

Từ editor: Bạch Bạch này đã từng nhắc đến ở đầu truyện, nếu mình không nhầm là nhân vật chính trong Chân Thực Ghi Chép Sách Báo Biên Tập Khuyên Lui 图书编辑劝退实录 của tác giả, hình như vẫn chưa có ai edit.

Nếu có hứng thú các bạn có thể đọc QT tại Kho tàng đam mỹ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook