Chương 1: Dưới làn váy
Thâu Mã Đầu
17/05/2021
Edit: Vũ Quân
Mười phút trước khi đánh trống dự bị, Đường Miên còn đang ngồi trong văn phòng kiểm tra lại giáo án, tuy rằng trước kia khi đi thực tập đã từng luyện tập giảng bài như thế nào, nhưng khi chân chính trở thành một người giáo viên nhân dân, bây giờ cô đang ngồi ở văn phòng giáo viên thì cảm giác khẩn trương mới thật sự xuất hiện.
Lớp 10 Cao nhị là lớp đội sổ nổi tiếng nhất trường, trong trường trung học phụ thuộc Sơn Đại cạnh tranh thành tích kịch liệt thì đây giống như một lớp bị vứt bỏ, cho dù là kiểm tra lớn, kiểm tra nhỏ đều bị các lớp khác ném rất xa, bởi vậy mà cam chịu để chín lớp còn lại lấy biệt danh lớp đầu tiên đếm ngược từ dưới lên.
"Cô giáo Đường, còn năm phút nữa là trống vào học rồi, em vào lớp trước đi."
Người đang nói chuyện là giáo viên có tuổi nghề già nhất trong văn phòng-cô giáo Ngô Mẫn, khi bà nhìn các giáo viên trẻ tuổi khác trên mặt luôn là vẻ từ ái và dịu dàng, giống như khi nhìn đứa con của mình.
"A? Dạ, vâng!" Tuy rằng Đường Miên không rõ tại sao Ngô Mẫn lại bảo cô vào lớp trước giờ nhưng cô vẫn nhanh chóng đứng lên, ôm tài liệu dạy học và giáo án: "Cảm ơn cô giáo Ngô, em đi đây."
"Đi đi thôi." Ngô Mẫn cười nhìn theo cô, cho đến khi Đường Miên rời khỏi văn phòng, đáy mắt bà mới xẹt qua một tia thương hại.
Vừa mới thi đậu biên chế, đã phải quản lí lớp 10 cao nhị, nếu thật sự bị bắt nạt đến mức phải từ chức, sợ là về sau căn bản cũng không còn dũng khí tiếp tục làm giáo viên nữa... Thật là đáng thương.
Ở đầu kia khi Đường Miên ra khỏi cửa văn phòng thì nghe thấy trống dự bị vang lên, bước chân của cô nhanh hơn đi đến đầu hành lang, ngay lập tức cô đã hiểu dụng ý của việc vừa rồi Ngô Mẫn bảo cô đi trước...
Học sinh các lớp khác đều vì nghe thấy trống dự bị mà đi vào phòng học, chỉ còn lại ngoài cửa lớp 10 có mấy học sinh đang đứng ngoảnh mặt làm ngơ với trống dự bị, không biết ai nói câu gì mà cả bọn phát ra tiếng cười to.
Đường Miên bước nhanh đi qua: "Các bạn học, vừa rồi đã đánh trống dự bị, chúng ta đi vào phòng học đi, cứ như vậy sẽ quấy rầy đến các bạn ở lớp khác."
"A, xem ra đây là chủ nhiệm lớp mới tới." Người nói chuyện là cô gái ở bên trong đang bị mấy thiếu niên vây quanh, dưới chiếc áo khoác đồng phục màu lam to không hợp với người là một chiếc váy ngắn màu đen, bộ ngực mở ra rất thấp, lộ ra khe rãnh kiêu ngạo. Lúc nhìn thấy Đường Miên, khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tự tin trước mắt sáng ngời:
"Chào cô giáo ạ, em tên là Dư Nhuế."
"Chào em." Vốn dĩ Đường Miên thích con gái hơn một ít, thấy Dư Nhuế chủ động chào hỏi với mình trong lòng cô còn có một chút vui vẻ nho nhỏ.
"Chúng ta tiến vào phòng học đi, được không?"
"Được ạ!" Dư Nhuế đồng ý thật sự sảng khoái.
"Chúng ta đi vào phòng học thôi, đừng làm cho cô giáo khó xử."
Mấy nam sinh vốn dĩ giống như còn muốn nói cái gì đó, vừa nghe Dư Nhuế nói như vậy cũng đều không nói lời nào, đi theo sau Dư Nhuế chậm rãi vào phòng học.
Trong phòng học quạt điện bật đến mức to nhất, o o rung động, Đường Miên đi vào, đối diện với những ánh mắt tò mò mà lại tìm tòi nghiên cứu, cô ở trong lòng tự cổ vũ chính mình sau đó nhanh chân bước lên bục giảng.
"Chào các em, cô là Đường Miên, là giáo viên Ngữ Văn mới tới, cũng là chủ nhiệm của lớp 10 chúng ta, sau này các em có vấn đề gì về học tập và cuộc sống đều có thể đến tìm cô!"
Những câu này ngày hôm qua Đường Miên đã luyện tập trước gương ít nhất mười lần, cũng may vừa rồi không bị vấp, cô thở phào xoay người sang chỗ khác, viết tên của mình lên bảng đen.
Trong lúc Đường Miên xoay người sang chỗ khác, Dư Nhuế xa xa hướng về một nam sinh cho một ánh mắt, đồng thời cũng giơ chiếc quạt nạp điện trên tay lên ném qua, thấy nam sinh kia vững vàng tiếp được, mới lộ ra một nụ cười giống như thực hiện được âm mưu.
Đường Miên viết tên xong xoay người lại, bên dưới vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ, cái lớp có tiếng này dường như không giống trong lời đồn, điều này khiến cô có một niềm tin lớn lao, cô buông sách ôm trong ngực xuống:
"Vậy tiếp theo để nhanh chóng quen mặt các bạn chúng ta sẽ điểm danh đơn giản nhé."
Danh sách lớp cô đã sớm chuẩn bị tốt, liên tiếp đọc đến tên ai thì người đó đứng lên.
"Hạ Nhai."
Không có ai đáp lại.
"Bạn học Hạ Nhai?"
Vẫn lặng ngắt như tờ.
"Xin hỏi Hạ Nhai là bạn nào?"
Vẫn không được đáp lại, Đường Miên nhìn xuống bên dưới một vòng, không có vị trí trống, cô tự nhiên đem ánh mắt dừng trên người chàng trai đang nằm bò ngủ ở cuối phòng học.
"Bạn Hạ Nhai?" Trực giác nói cho cô biết đó chính là Hạ Nhai, Đường Miên buông danh sách, đi đến vị trí cuối cùng.
Trong phòng học một mảnh yên tĩnh không tiếng động, không ai đi nhắc nhở nam sinh tên Hạ Nhai, tất cả học sinh giống như đã thống nhất từ trước, ánh mắt và động tác nhất trí đi theo sau Đường Miên.
"Bạn học Hạ Nhai, em không thoải mái à?" Tuy rằng chàng trai trước mắt phần lớn là ngủ trên lớp, nhưng Đường Miên vẫn theo bản năng thả nhẹ âm thanh:
"Có cần đi phòng y tế không?"
Gió từ quạt thỉnh thoảng gợi lên làn váy của Đường Miên, hôm nay vì kéo gần khoảng cách với học sinh không để bản thân có vẻ như quá mức nghiêm túc, cô còn chọn riêng một chiếc váy ngắn, muốn cho học sinh có loại cảm giác thân thiện như các bạn đồng trang lứa.
Đường Miên đi đến trước mặt Hạ Nhai, trong phòng học lại càng yên tĩnh, tất cả mọi người như ngừng cả hô hấp chờ đợi giờ khắc này, yên tĩnh đến mức làm cho Đường Miên có chút khẩn trương.
"Cô giáo, váy của cô thật là đẹp mắt!"
Đúng lúc này, nam sinh vừa rồi bắt được chiếc quạt trong tay Dư Nhuế đột nhiên mở miệng, Đường Miên còn chưa phục hồi lại tinh thần đã cảm thấy dưới váy đột nhiên sinh ra một trận gió...
Mày rậm của Hạ Nhai nhíu chặt lúc đem đôi mắt xốc lên một khe nhỏ vừa lúc thấy làn váy trước mặt bay lên.
Dưới làn váy quần an toàn màu đen che được nhan sắc lại không che được hình dạng, đường cong cái mông mượt mà đầy đặn của người con gái chợt lóe qua, khoảnh khắc ấy trong đầu Đường Miên trống rỗng, chờ đến khi cả lớp vang lên tiếng cười hủy thiên diệt địa cô mới phản ứng lại, lúc này cô hậu tri hậu giác bưng kín váy.
"Cô giáo, quần an toàn của cô và váy không cùng màu!"
"Mông cô giáo thật đẹp, ăn mặc thật gợi cảm nha!"
Nhóm con trai xem náo nhiệt không chê việc lớn đã hoàn toàn ầm ĩ lên, mặt Đường Miên đỏ bừng, nóng đến mức không chịu được, ngay cả răn dạy cũng không nói nên lời, đôi mắt và tay không biết nên đặt ở nơi nào, cô hoảng hốt chỉ muốn phá cửa chạy ra ngoài.
Dư Nhuế cũng cười theo hai tiếng, lại một bên cười một bên móc điện thoại ra gửi WeChat cho nam sinh kia:
[Vương Hiểu Quang cậu bị bệnh tâm thần à, cô ấy đi đánh thức Hạ Nhai, sao ngay lúc này cậu lại thổi làn váy của cô ấy lên, đồ ngốc.]
Vương Hiểu Quang rõ ràng đã làm xong chuyện còn bị ăn mắng, sao có thể phục, cậu tự giơ di động về phía Dư Nhuế nhe răng nhếch miệng cười, đúng lúc này thì nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn:
"Các cậu ầm ĩ cái gì?"
Chỉ trong một thoáng cả lớp yên tĩnh xuống, Vương Hiểu Quang bị dọa đến cả người run lên, cậu cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi còn ghé trên bàn ngủ đã đứng thẳng người lên. Con sói đầu đàn đang ngủ bị đánh thức tâm tình cực kém, ánh mắt hơi hơi nhướng lên lộ ra cảm giác hung ác dọa người, con mắt hình viên đạn chuẩn xác bay về phía người khởi xướng-Vương Hiểu Quang còn chưa kịp thu lại chiếc quạt nhỏ.
"Có bệnh à?"
Mười phút trước khi đánh trống dự bị, Đường Miên còn đang ngồi trong văn phòng kiểm tra lại giáo án, tuy rằng trước kia khi đi thực tập đã từng luyện tập giảng bài như thế nào, nhưng khi chân chính trở thành một người giáo viên nhân dân, bây giờ cô đang ngồi ở văn phòng giáo viên thì cảm giác khẩn trương mới thật sự xuất hiện.
Lớp 10 Cao nhị là lớp đội sổ nổi tiếng nhất trường, trong trường trung học phụ thuộc Sơn Đại cạnh tranh thành tích kịch liệt thì đây giống như một lớp bị vứt bỏ, cho dù là kiểm tra lớn, kiểm tra nhỏ đều bị các lớp khác ném rất xa, bởi vậy mà cam chịu để chín lớp còn lại lấy biệt danh lớp đầu tiên đếm ngược từ dưới lên.
"Cô giáo Đường, còn năm phút nữa là trống vào học rồi, em vào lớp trước đi."
Người đang nói chuyện là giáo viên có tuổi nghề già nhất trong văn phòng-cô giáo Ngô Mẫn, khi bà nhìn các giáo viên trẻ tuổi khác trên mặt luôn là vẻ từ ái và dịu dàng, giống như khi nhìn đứa con của mình.
"A? Dạ, vâng!" Tuy rằng Đường Miên không rõ tại sao Ngô Mẫn lại bảo cô vào lớp trước giờ nhưng cô vẫn nhanh chóng đứng lên, ôm tài liệu dạy học và giáo án: "Cảm ơn cô giáo Ngô, em đi đây."
"Đi đi thôi." Ngô Mẫn cười nhìn theo cô, cho đến khi Đường Miên rời khỏi văn phòng, đáy mắt bà mới xẹt qua một tia thương hại.
Vừa mới thi đậu biên chế, đã phải quản lí lớp 10 cao nhị, nếu thật sự bị bắt nạt đến mức phải từ chức, sợ là về sau căn bản cũng không còn dũng khí tiếp tục làm giáo viên nữa... Thật là đáng thương.
Ở đầu kia khi Đường Miên ra khỏi cửa văn phòng thì nghe thấy trống dự bị vang lên, bước chân của cô nhanh hơn đi đến đầu hành lang, ngay lập tức cô đã hiểu dụng ý của việc vừa rồi Ngô Mẫn bảo cô đi trước...
Học sinh các lớp khác đều vì nghe thấy trống dự bị mà đi vào phòng học, chỉ còn lại ngoài cửa lớp 10 có mấy học sinh đang đứng ngoảnh mặt làm ngơ với trống dự bị, không biết ai nói câu gì mà cả bọn phát ra tiếng cười to.
Đường Miên bước nhanh đi qua: "Các bạn học, vừa rồi đã đánh trống dự bị, chúng ta đi vào phòng học đi, cứ như vậy sẽ quấy rầy đến các bạn ở lớp khác."
"A, xem ra đây là chủ nhiệm lớp mới tới." Người nói chuyện là cô gái ở bên trong đang bị mấy thiếu niên vây quanh, dưới chiếc áo khoác đồng phục màu lam to không hợp với người là một chiếc váy ngắn màu đen, bộ ngực mở ra rất thấp, lộ ra khe rãnh kiêu ngạo. Lúc nhìn thấy Đường Miên, khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tự tin trước mắt sáng ngời:
"Chào cô giáo ạ, em tên là Dư Nhuế."
"Chào em." Vốn dĩ Đường Miên thích con gái hơn một ít, thấy Dư Nhuế chủ động chào hỏi với mình trong lòng cô còn có một chút vui vẻ nho nhỏ.
"Chúng ta tiến vào phòng học đi, được không?"
"Được ạ!" Dư Nhuế đồng ý thật sự sảng khoái.
"Chúng ta đi vào phòng học thôi, đừng làm cho cô giáo khó xử."
Mấy nam sinh vốn dĩ giống như còn muốn nói cái gì đó, vừa nghe Dư Nhuế nói như vậy cũng đều không nói lời nào, đi theo sau Dư Nhuế chậm rãi vào phòng học.
Trong phòng học quạt điện bật đến mức to nhất, o o rung động, Đường Miên đi vào, đối diện với những ánh mắt tò mò mà lại tìm tòi nghiên cứu, cô ở trong lòng tự cổ vũ chính mình sau đó nhanh chân bước lên bục giảng.
"Chào các em, cô là Đường Miên, là giáo viên Ngữ Văn mới tới, cũng là chủ nhiệm của lớp 10 chúng ta, sau này các em có vấn đề gì về học tập và cuộc sống đều có thể đến tìm cô!"
Những câu này ngày hôm qua Đường Miên đã luyện tập trước gương ít nhất mười lần, cũng may vừa rồi không bị vấp, cô thở phào xoay người sang chỗ khác, viết tên của mình lên bảng đen.
Trong lúc Đường Miên xoay người sang chỗ khác, Dư Nhuế xa xa hướng về một nam sinh cho một ánh mắt, đồng thời cũng giơ chiếc quạt nạp điện trên tay lên ném qua, thấy nam sinh kia vững vàng tiếp được, mới lộ ra một nụ cười giống như thực hiện được âm mưu.
Đường Miên viết tên xong xoay người lại, bên dưới vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ, cái lớp có tiếng này dường như không giống trong lời đồn, điều này khiến cô có một niềm tin lớn lao, cô buông sách ôm trong ngực xuống:
"Vậy tiếp theo để nhanh chóng quen mặt các bạn chúng ta sẽ điểm danh đơn giản nhé."
Danh sách lớp cô đã sớm chuẩn bị tốt, liên tiếp đọc đến tên ai thì người đó đứng lên.
"Hạ Nhai."
Không có ai đáp lại.
"Bạn học Hạ Nhai?"
Vẫn lặng ngắt như tờ.
"Xin hỏi Hạ Nhai là bạn nào?"
Vẫn không được đáp lại, Đường Miên nhìn xuống bên dưới một vòng, không có vị trí trống, cô tự nhiên đem ánh mắt dừng trên người chàng trai đang nằm bò ngủ ở cuối phòng học.
"Bạn Hạ Nhai?" Trực giác nói cho cô biết đó chính là Hạ Nhai, Đường Miên buông danh sách, đi đến vị trí cuối cùng.
Trong phòng học một mảnh yên tĩnh không tiếng động, không ai đi nhắc nhở nam sinh tên Hạ Nhai, tất cả học sinh giống như đã thống nhất từ trước, ánh mắt và động tác nhất trí đi theo sau Đường Miên.
"Bạn học Hạ Nhai, em không thoải mái à?" Tuy rằng chàng trai trước mắt phần lớn là ngủ trên lớp, nhưng Đường Miên vẫn theo bản năng thả nhẹ âm thanh:
"Có cần đi phòng y tế không?"
Gió từ quạt thỉnh thoảng gợi lên làn váy của Đường Miên, hôm nay vì kéo gần khoảng cách với học sinh không để bản thân có vẻ như quá mức nghiêm túc, cô còn chọn riêng một chiếc váy ngắn, muốn cho học sinh có loại cảm giác thân thiện như các bạn đồng trang lứa.
Đường Miên đi đến trước mặt Hạ Nhai, trong phòng học lại càng yên tĩnh, tất cả mọi người như ngừng cả hô hấp chờ đợi giờ khắc này, yên tĩnh đến mức làm cho Đường Miên có chút khẩn trương.
"Cô giáo, váy của cô thật là đẹp mắt!"
Đúng lúc này, nam sinh vừa rồi bắt được chiếc quạt trong tay Dư Nhuế đột nhiên mở miệng, Đường Miên còn chưa phục hồi lại tinh thần đã cảm thấy dưới váy đột nhiên sinh ra một trận gió...
Mày rậm của Hạ Nhai nhíu chặt lúc đem đôi mắt xốc lên một khe nhỏ vừa lúc thấy làn váy trước mặt bay lên.
Dưới làn váy quần an toàn màu đen che được nhan sắc lại không che được hình dạng, đường cong cái mông mượt mà đầy đặn của người con gái chợt lóe qua, khoảnh khắc ấy trong đầu Đường Miên trống rỗng, chờ đến khi cả lớp vang lên tiếng cười hủy thiên diệt địa cô mới phản ứng lại, lúc này cô hậu tri hậu giác bưng kín váy.
"Cô giáo, quần an toàn của cô và váy không cùng màu!"
"Mông cô giáo thật đẹp, ăn mặc thật gợi cảm nha!"
Nhóm con trai xem náo nhiệt không chê việc lớn đã hoàn toàn ầm ĩ lên, mặt Đường Miên đỏ bừng, nóng đến mức không chịu được, ngay cả răn dạy cũng không nói nên lời, đôi mắt và tay không biết nên đặt ở nơi nào, cô hoảng hốt chỉ muốn phá cửa chạy ra ngoài.
Dư Nhuế cũng cười theo hai tiếng, lại một bên cười một bên móc điện thoại ra gửi WeChat cho nam sinh kia:
[Vương Hiểu Quang cậu bị bệnh tâm thần à, cô ấy đi đánh thức Hạ Nhai, sao ngay lúc này cậu lại thổi làn váy của cô ấy lên, đồ ngốc.]
Vương Hiểu Quang rõ ràng đã làm xong chuyện còn bị ăn mắng, sao có thể phục, cậu tự giơ di động về phía Dư Nhuế nhe răng nhếch miệng cười, đúng lúc này thì nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn:
"Các cậu ầm ĩ cái gì?"
Chỉ trong một thoáng cả lớp yên tĩnh xuống, Vương Hiểu Quang bị dọa đến cả người run lên, cậu cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi còn ghé trên bàn ngủ đã đứng thẳng người lên. Con sói đầu đàn đang ngủ bị đánh thức tâm tình cực kém, ánh mắt hơi hơi nhướng lên lộ ra cảm giác hung ác dọa người, con mắt hình viên đạn chuẩn xác bay về phía người khởi xướng-Vương Hiểu Quang còn chưa kịp thu lại chiếc quạt nhỏ.
"Có bệnh à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.