Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 510: Con thật sự là con gái của Nam Tinh
Tiếu_Tiếu
27/10/2022
Sở Nhan nhìn đoản đao trong tay người kia, cả người cứng đờ.
Sở Vi Vân lại nhìn sang Phong Tứ, dịu dàng nói: "Phong Tứ đại ca, ta muốn trò chuyện kĩ hơn với phụ thân ta một chút, hay là huynh..."
"Được, vậy ta không quấy rầy nữa." Cha con xa cách mười mấy năm trời, khó khăn lắm mới gặp lại, kì thực Phong Tứ không nên làm phiền.
Huống chi, nhìn sắc trời như này thì dĩ nhiên chẳng bao lâu nữa thế tử gia sẽ trở về, bảo hắn ta đưa Sở Vi Vân trở về.
Khoảng thời gian cha con ít ỏi kia, thật quý giá vô cùng.
Phong Tứ ra ngoài cửa, cũng cẩn thận đóng cửa phòng lại cho hai người kia.
Sở Vi Vân cầm đoản đao, chậm rãi bước về phía Sở Nhan: "Phụ thân, cha ngồi trên ghế đi, con giúp cha cạo râu mép."
Sở Nhan lại không nhúc nhích, Sở Vi Vân bên này chau mày nói: "Sao thế, phụ thân? Cha không tin con?"
"Con là con gái của ta, sao ta lại có thể không tin con được?" Ấy nhưng sắc mặt của Sở Nhan lại có chút lạnh lẽo.
Sở Vi Vân mấp máy môi: "Chúng ta là cha con, tại sao phải nói mấy câu này, không phải rất khách khí sao? Phụ thân, cha ngồi đi, để con giúp cha cạo râu mép."
Cuối cùng, dưới sự dìu dắt của người kia, Sở Nhan cũng ngồi xuống ghế.
Sở Vi Vân đứng phía sau lưng ông ta, nắm đoản đao trong tay thật chặt.
Nếu như lúc này giết chết ông ta, hậu quả phải đối mặt với Phong Ly Dạ là nghiêm trọng nhất, hắn sẽ làm gì nàng ta chứ?
Nếu như, nàng ta nói Sở Nhan phát điên muốn giết mình, bản thân nàng ta làm thế là để tự vệ thì sao?
Nhưng cho dù như nào thì trước tiên cũng phải bịt miệng người này lại, bản thân nàng ta mới có thể an toàn.
Chỉ cần nàng ta còn là con gái Nam Tinh một ngày thì cho dù nàng ta có làm gì, thậm chí là giết ai, Phong Ly Dạ cũng sẽ không thể lấy mạng của nàng ta được.
Nghĩ tới đây, đoản đao lần nữa được siết chặt thêm. Lần này, miệng dao từ từ di chuyển về phía cổ của Sở Nhan.
"Phụ thân, con bắt đầu làm đây, cha nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, sẽ xong nhanh thôi."
"Ừm." Quả nhiên Sở Nhan nhắm mắt lại.
Sở Vi Vân mừng thầm trong bụng, đúng thật là bất ngờ mà.
Lẽ nào, ông ta vốn dĩ không biết nàng ta là giả sao?
Nếu không thì tại sao lại tin tưởng nàng ta tới vậy chứ?
Miệng dao dường như chỉ còn cách cổ của Sở Nhan chừng một ngón tay nữa mà thôi.
Không ngờ lúc này, Sở Nhan bỗng nói: "Vân nhi, năm đó suýt chút nữa con đã bị Thái hậu đổi đi rồi, có biết không?"
"Gì cơ?" Sở Vi Vân ngạc nhiên một đợt, lời này... Lời này là có ý gì?
Sở Nhan chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang ngây ngốc của người kia thông qua tấm gương đồng.
Ông ta thấp giọng, nói: "Chuyện này chỉ có một mình ta biết, con qua đây, ta nói nhỏ cho con nghe."
Sở Vi Vân hoàn toàn như một cái máy, chậm rãi đi tới: "Cha... Cha muốn nói gì?"
"Năm đó, Thái hậu mang con đổi đi, dùng một đứa nhỏ trong cung lấy làm con gái của ta."
Sở Nhan hạ thấp giọng, dường như ông ta cũng không tin tưởng Phong Tứ đang đứng bên ngoài.
Lời này lúc nói ra, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."
Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?
"Thái hậu nhất định đã nói với con, con là con của người trong cung, vốn dĩ không phải là con gái của ta. Nhưng cho đến chết bà ta cũng sẽ không biết, con thực sự chính là con gái của ta..."
Những lời sau đó của Sở Nhan, Sở Vi Vân đã không còn nhớ được nữa.
Chuyện duy nhất mà nàng ta nhớ kỹ chính là, người kia nói nàng ta đúng là con gái của ông ta, là con gái của Nam Tinh.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Điều Sở Nhan nói, nhất định là giả!
Thậm chí ngay cả chuyện làm sao nàng ta lại bị đưa về Dục Dương điện cũng đều không nhớ được, mãi cho đến khi Linh Lung tóm lấy nàng ta hỏi: "Người rốt cuộc đang ở đâu?"
Sở Vi Vân mới ấp úng nói: "Thành Tây, trong một nhà dân, phía bên ngoài có hai cây Hòe, một cây trong số đó có một vết xước rất lớn..."
Linh Lung bỏ người kia ở lại, mặc đồ dạ hành xong bèn lập tức đi ra cửa.
Phong Ly Dạ và Sở Vi Vân cùng quay lại, nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình Phong Tứ là đang bảo vệ cho Sở Nhan.
Tình huống cấp bách, Sở Nhan, nhất định sẽ chết mất!
Sau khi Linh Lung rời đi, Sở Vi Vân vẫn ngồi ở trên ghế, cả người vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."
Vậy... Vậy chuyện Linh Lung muốn tới ám sát Sở Nhan...
Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Sở Vi Vân đứng phắt dậy, trong lòng đang vô cùng dằn xéo.
Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?
Nàng ta không phải công chúa, nàng ta là con gái của Nam Tinh. Năm đó Sở Nhan đã đổi nàng trở lại, nhưng bởi vì trẻ mới sinh đều nhìn giống nhau nên Thái hậu không có phát hiện?
Là thật sao?
Sở Vi Vân lại nhìn sang Phong Tứ, dịu dàng nói: "Phong Tứ đại ca, ta muốn trò chuyện kĩ hơn với phụ thân ta một chút, hay là huynh..."
"Được, vậy ta không quấy rầy nữa." Cha con xa cách mười mấy năm trời, khó khăn lắm mới gặp lại, kì thực Phong Tứ không nên làm phiền.
Huống chi, nhìn sắc trời như này thì dĩ nhiên chẳng bao lâu nữa thế tử gia sẽ trở về, bảo hắn ta đưa Sở Vi Vân trở về.
Khoảng thời gian cha con ít ỏi kia, thật quý giá vô cùng.
Phong Tứ ra ngoài cửa, cũng cẩn thận đóng cửa phòng lại cho hai người kia.
Sở Vi Vân cầm đoản đao, chậm rãi bước về phía Sở Nhan: "Phụ thân, cha ngồi trên ghế đi, con giúp cha cạo râu mép."
Sở Nhan lại không nhúc nhích, Sở Vi Vân bên này chau mày nói: "Sao thế, phụ thân? Cha không tin con?"
"Con là con gái của ta, sao ta lại có thể không tin con được?" Ấy nhưng sắc mặt của Sở Nhan lại có chút lạnh lẽo.
Sở Vi Vân mấp máy môi: "Chúng ta là cha con, tại sao phải nói mấy câu này, không phải rất khách khí sao? Phụ thân, cha ngồi đi, để con giúp cha cạo râu mép."
Cuối cùng, dưới sự dìu dắt của người kia, Sở Nhan cũng ngồi xuống ghế.
Sở Vi Vân đứng phía sau lưng ông ta, nắm đoản đao trong tay thật chặt.
Nếu như lúc này giết chết ông ta, hậu quả phải đối mặt với Phong Ly Dạ là nghiêm trọng nhất, hắn sẽ làm gì nàng ta chứ?
Nếu như, nàng ta nói Sở Nhan phát điên muốn giết mình, bản thân nàng ta làm thế là để tự vệ thì sao?
Nhưng cho dù như nào thì trước tiên cũng phải bịt miệng người này lại, bản thân nàng ta mới có thể an toàn.
Chỉ cần nàng ta còn là con gái Nam Tinh một ngày thì cho dù nàng ta có làm gì, thậm chí là giết ai, Phong Ly Dạ cũng sẽ không thể lấy mạng của nàng ta được.
Nghĩ tới đây, đoản đao lần nữa được siết chặt thêm. Lần này, miệng dao từ từ di chuyển về phía cổ của Sở Nhan.
"Phụ thân, con bắt đầu làm đây, cha nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, sẽ xong nhanh thôi."
"Ừm." Quả nhiên Sở Nhan nhắm mắt lại.
Sở Vi Vân mừng thầm trong bụng, đúng thật là bất ngờ mà.
Lẽ nào, ông ta vốn dĩ không biết nàng ta là giả sao?
Nếu không thì tại sao lại tin tưởng nàng ta tới vậy chứ?
Miệng dao dường như chỉ còn cách cổ của Sở Nhan chừng một ngón tay nữa mà thôi.
Không ngờ lúc này, Sở Nhan bỗng nói: "Vân nhi, năm đó suýt chút nữa con đã bị Thái hậu đổi đi rồi, có biết không?"
"Gì cơ?" Sở Vi Vân ngạc nhiên một đợt, lời này... Lời này là có ý gì?
Sở Nhan chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang ngây ngốc của người kia thông qua tấm gương đồng.
Ông ta thấp giọng, nói: "Chuyện này chỉ có một mình ta biết, con qua đây, ta nói nhỏ cho con nghe."
Sở Vi Vân hoàn toàn như một cái máy, chậm rãi đi tới: "Cha... Cha muốn nói gì?"
"Năm đó, Thái hậu mang con đổi đi, dùng một đứa nhỏ trong cung lấy làm con gái của ta."
Sở Nhan hạ thấp giọng, dường như ông ta cũng không tin tưởng Phong Tứ đang đứng bên ngoài.
Lời này lúc nói ra, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."
Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?
"Thái hậu nhất định đã nói với con, con là con của người trong cung, vốn dĩ không phải là con gái của ta. Nhưng cho đến chết bà ta cũng sẽ không biết, con thực sự chính là con gái của ta..."
Những lời sau đó của Sở Nhan, Sở Vi Vân đã không còn nhớ được nữa.
Chuyện duy nhất mà nàng ta nhớ kỹ chính là, người kia nói nàng ta đúng là con gái của ông ta, là con gái của Nam Tinh.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Điều Sở Nhan nói, nhất định là giả!
Thậm chí ngay cả chuyện làm sao nàng ta lại bị đưa về Dục Dương điện cũng đều không nhớ được, mãi cho đến khi Linh Lung tóm lấy nàng ta hỏi: "Người rốt cuộc đang ở đâu?"
Sở Vi Vân mới ấp úng nói: "Thành Tây, trong một nhà dân, phía bên ngoài có hai cây Hòe, một cây trong số đó có một vết xước rất lớn..."
Linh Lung bỏ người kia ở lại, mặc đồ dạ hành xong bèn lập tức đi ra cửa.
Phong Ly Dạ và Sở Vi Vân cùng quay lại, nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình Phong Tứ là đang bảo vệ cho Sở Nhan.
Tình huống cấp bách, Sở Nhan, nhất định sẽ chết mất!
Sau khi Linh Lung rời đi, Sở Vi Vân vẫn ngồi ở trên ghế, cả người vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Ông ta tiếp tục nói: "Không ngờ chuyện này lại bị ta biết được, cho nên trước khi đứa trẻ kia được mang vào cung thì đã đổi con lại."
Vậy... Vậy chuyện Linh Lung muốn tới ám sát Sở Nhan...
Sở Vi Vân nghe một tiếng nổ oang trong đầu, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Sở Vi Vân đứng phắt dậy, trong lòng đang vô cùng dằn xéo.
Sao, sao lại có thể như vậy? Ông ta có phải đang nói đùa không?
Nàng ta không phải công chúa, nàng ta là con gái của Nam Tinh. Năm đó Sở Nhan đã đổi nàng trở lại, nhưng bởi vì trẻ mới sinh đều nhìn giống nhau nên Thái hậu không có phát hiện?
Là thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.