Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 284: Đã từng hứa sẽ sống sót trở về gặp nàng
Tiếu_Tiếu
23/06/2022
Nhưng chớp mắt Phong Ly Dạ đã lên đến đỉnh núi.
Bên cạnh vách núi, nam tử áo đen giam giữ Yến Lưu Nguyệt, áp giải bà ta lên phía trước.
Hắn ta cười nói: “Khinh công của thế tử gia đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt! Tại hạ bái phục!”
“Nhi tử…” Yến Lưu Nguyệt tức giận nói: “Ly Dạ, người này cấu kết với Sở Khuynh Ca, bọn chúng là đồng bọn đó!”
Phong Ly Dạ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y phục bị kéo xộc xệch của bà ta.
Tuy không hề để lộ ra cái gì, nhưng đây là một sự sỉ nhục!
Năm ngón tay phút chốc căng cứng, những khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
Hắn nhìn chằm chằm vào tên áo đen nói: “Ngươi muốn cái gì?”
“Đương nhiên là lấy mạng của thế tử gia rồi.” Nam tử áo đen bật cười đáp.
Yến Lưu Nguyệt sửng sốt, sau đó chợt hoảng sợ trong lòng.
“Ly Dạ, đi mau! Đừng quan tâm… á!” Năm ngón tay đặt trên vai bà ta bóp chặt hơn, Yến Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy xương bả vai như sắp bị bóp nát.
Bà ta lập tức kêu rên thảm thiết, vẻ mặt trở nên trắng bệch!
Phong Ly Dạ đau lòng, nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn không có cảm xúc gì.
“Bỏ bà ấy ra, ta để mặc cho ngươi xử trí!”
“Ly Dạ!” Yến Lưu Nguyệt kêu khàn giọng, ngay lúc này, những oán hận trước đó đối với hắn đã không còn sót lại chút nào.
Đây là nhi tử của bà ta!
Tuy hắn từng ngỗ ngược bất hiếu với bà ta vì yêu nữ kia, nhưng vào lúc sống chết hắn vẫn bằng lòng từ bỏ tính mạng vì bà ta.
Nhi tử của bà ta không hề bất hiếu chút nào!
“Ly Dạ, con là… chiến thần của nước Sở, bách tính nước Sở… rất cần con, con mau… đi đi.”
Bà ta thật sự rất đau đớn!
Bả vai đau, chân cũng đau!
Nhưng trong lòng lại càng đau hơn!
Bà ta quyết không thể để hắn xảy ra chuyện! Nhất định không thể!
“Cẩu tặc! Ta liều mạng với ngươi!”
Yến Lưu Nguyệt ngưng tụ tất cả chân khí trên người, muốn phá vỡ huyệt đạo.
Nhưng bả vai bỗng nhiên nặng trĩu, luồng chân khí đó còn chưa kịp ngưng tụ xong đã bị đánh tan.
Bà ta há miệng “phụt” một tiếng, một ngụm máu tươi bắn ra, đau đớn đến nỗi không nói nên lời.
Ánh mắt Phong Ly Dạ chợt u ám, người bình tĩnh hơn nữa khi thấy mẫu thân mình bị giày vò như vậy cũng sẽ không thể chịu đựng nỗi.
Hắn thản nhiên nói: “Mau bỏ à ấy ra, mạng của ta, giao cho ngươi.”
“Thế tử gia, ta ngưỡng mộ ngươi là người con có hiếu, nhưng nói miệng thì không thể tin được.”
Nam tử áo đen vung tay lên, vù một cái, một luồng ánh sáng bạc phóng ra từ trong tay áo hắn ta, bay thẳng về phía Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ lại không hề né tránh, thanh chủy thủ đó “phập” một tiếng, cắm sâu vào trong bả vai hắn.
Máu tươi lập tức tuôn ra, văng tung tóe đầy đất.
“Ly Dạ…” Yến Lưu Nguyệt đau đớn đến nỗi như sắp ngất đi!
Nhi tử của bà ta, như tử tốt của bà ta! Sao lại có thể bị giày vò như vậy!
“Đi đi, đi… mau!”
Nhưng sao Phong Ly Dạ có thể đi được? Nếu không thể cứu mẫu thân của mình, hắn rất hổ thẹn với phận làm con như mình!
Nam tử áo đen lạnh lùng nhìn chủy thủ cắm trên bả vai Phong Ly Dạ, nụ cười trên khóe môi chợt vụt tắt.
“Ly thế tử, ta trước nay vẫn luôn kính trọng ngươi, nhưng đáng tiếc mọi người đều làm việc cho chủ nhân của mình, hôm nay ta cũng không muốn làm nhục ngươi, ngươi tự kết liễu mạng của ngươi đi.”
Thương tiếc cho một anh hùng, nếu bọn họ không phải là kẻ địch về mặt chính trị, có lẽ bọn họ có thể trở thành bằng hữu tốt.
Đáng tiếc.
Phong Ly Dạ giơ tay lên, nắm chặt cán chủy thủ đang cắm trên bả vai mình, từ từ rút chủy thủ ra.
“Nếu như ta chết rồi, có phải ngươi sẽ tha cho mẫu thân ta không?”
“Đúng vậy!” Nam tử áo đen đáp lại, không hề do dự chút nào.
“Không, Ly…” Yến Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân chợt cứng đờ, bây giờ cũng không thể nói thêm được câu nào nữa.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nhi tử mình cầm chủy thủ, nhắm mũi dao sắc nhọn vào ngực.
Không, đừng làm hại chính mình!
Mẫu thân không cần con cứu! Không cần con cứu!
Đi về, đi về gϊếŧ tiện nhân Sở Khuynh Ca đó! Đi về, làm chiến thần thế tử gia cho tốt!
Nhất định phải gϊếŧ Sở Khuynh Ca!
Nhưng những lời này hoàn toàn không có cơ hội để nói ra.
Nam tử tuyệt sắc khuynh thành trong tầm mắt bà ta, tay đang cầm chủy thủ, ánh mắt nghiêm nghị, ra sức đâm vào ngực mình.
Một đao này chắc hẳn sẽ làm hắn bị thương nặng, nhưng Phong Ly Dạ vẫn chọn đâm lệch ra khỏi vị trí tim nửa tấc.
Hắn đã đồng ý với Khuynh Nhi, hắn sẽ sống sót trở về gặp nàng!
Bên cạnh vách núi, nam tử áo đen giam giữ Yến Lưu Nguyệt, áp giải bà ta lên phía trước.
Hắn ta cười nói: “Khinh công của thế tử gia đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt! Tại hạ bái phục!”
“Nhi tử…” Yến Lưu Nguyệt tức giận nói: “Ly Dạ, người này cấu kết với Sở Khuynh Ca, bọn chúng là đồng bọn đó!”
Phong Ly Dạ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y phục bị kéo xộc xệch của bà ta.
Tuy không hề để lộ ra cái gì, nhưng đây là một sự sỉ nhục!
Năm ngón tay phút chốc căng cứng, những khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
Hắn nhìn chằm chằm vào tên áo đen nói: “Ngươi muốn cái gì?”
“Đương nhiên là lấy mạng của thế tử gia rồi.” Nam tử áo đen bật cười đáp.
Yến Lưu Nguyệt sửng sốt, sau đó chợt hoảng sợ trong lòng.
“Ly Dạ, đi mau! Đừng quan tâm… á!” Năm ngón tay đặt trên vai bà ta bóp chặt hơn, Yến Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy xương bả vai như sắp bị bóp nát.
Bà ta lập tức kêu rên thảm thiết, vẻ mặt trở nên trắng bệch!
Phong Ly Dạ đau lòng, nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn không có cảm xúc gì.
“Bỏ bà ấy ra, ta để mặc cho ngươi xử trí!”
“Ly Dạ!” Yến Lưu Nguyệt kêu khàn giọng, ngay lúc này, những oán hận trước đó đối với hắn đã không còn sót lại chút nào.
Đây là nhi tử của bà ta!
Tuy hắn từng ngỗ ngược bất hiếu với bà ta vì yêu nữ kia, nhưng vào lúc sống chết hắn vẫn bằng lòng từ bỏ tính mạng vì bà ta.
Nhi tử của bà ta không hề bất hiếu chút nào!
“Ly Dạ, con là… chiến thần của nước Sở, bách tính nước Sở… rất cần con, con mau… đi đi.”
Bà ta thật sự rất đau đớn!
Bả vai đau, chân cũng đau!
Nhưng trong lòng lại càng đau hơn!
Bà ta quyết không thể để hắn xảy ra chuyện! Nhất định không thể!
“Cẩu tặc! Ta liều mạng với ngươi!”
Yến Lưu Nguyệt ngưng tụ tất cả chân khí trên người, muốn phá vỡ huyệt đạo.
Nhưng bả vai bỗng nhiên nặng trĩu, luồng chân khí đó còn chưa kịp ngưng tụ xong đã bị đánh tan.
Bà ta há miệng “phụt” một tiếng, một ngụm máu tươi bắn ra, đau đớn đến nỗi không nói nên lời.
Ánh mắt Phong Ly Dạ chợt u ám, người bình tĩnh hơn nữa khi thấy mẫu thân mình bị giày vò như vậy cũng sẽ không thể chịu đựng nỗi.
Hắn thản nhiên nói: “Mau bỏ à ấy ra, mạng của ta, giao cho ngươi.”
“Thế tử gia, ta ngưỡng mộ ngươi là người con có hiếu, nhưng nói miệng thì không thể tin được.”
Nam tử áo đen vung tay lên, vù một cái, một luồng ánh sáng bạc phóng ra từ trong tay áo hắn ta, bay thẳng về phía Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ lại không hề né tránh, thanh chủy thủ đó “phập” một tiếng, cắm sâu vào trong bả vai hắn.
Máu tươi lập tức tuôn ra, văng tung tóe đầy đất.
“Ly Dạ…” Yến Lưu Nguyệt đau đớn đến nỗi như sắp ngất đi!
Nhi tử của bà ta, như tử tốt của bà ta! Sao lại có thể bị giày vò như vậy!
“Đi đi, đi… mau!”
Nhưng sao Phong Ly Dạ có thể đi được? Nếu không thể cứu mẫu thân của mình, hắn rất hổ thẹn với phận làm con như mình!
Nam tử áo đen lạnh lùng nhìn chủy thủ cắm trên bả vai Phong Ly Dạ, nụ cười trên khóe môi chợt vụt tắt.
“Ly thế tử, ta trước nay vẫn luôn kính trọng ngươi, nhưng đáng tiếc mọi người đều làm việc cho chủ nhân của mình, hôm nay ta cũng không muốn làm nhục ngươi, ngươi tự kết liễu mạng của ngươi đi.”
Thương tiếc cho một anh hùng, nếu bọn họ không phải là kẻ địch về mặt chính trị, có lẽ bọn họ có thể trở thành bằng hữu tốt.
Đáng tiếc.
Phong Ly Dạ giơ tay lên, nắm chặt cán chủy thủ đang cắm trên bả vai mình, từ từ rút chủy thủ ra.
“Nếu như ta chết rồi, có phải ngươi sẽ tha cho mẫu thân ta không?”
“Đúng vậy!” Nam tử áo đen đáp lại, không hề do dự chút nào.
“Không, Ly…” Yến Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân chợt cứng đờ, bây giờ cũng không thể nói thêm được câu nào nữa.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nhi tử mình cầm chủy thủ, nhắm mũi dao sắc nhọn vào ngực.
Không, đừng làm hại chính mình!
Mẫu thân không cần con cứu! Không cần con cứu!
Đi về, đi về gϊếŧ tiện nhân Sở Khuynh Ca đó! Đi về, làm chiến thần thế tử gia cho tốt!
Nhất định phải gϊếŧ Sở Khuynh Ca!
Nhưng những lời này hoàn toàn không có cơ hội để nói ra.
Nam tử tuyệt sắc khuynh thành trong tầm mắt bà ta, tay đang cầm chủy thủ, ánh mắt nghiêm nghị, ra sức đâm vào ngực mình.
Một đao này chắc hẳn sẽ làm hắn bị thương nặng, nhưng Phong Ly Dạ vẫn chọn đâm lệch ra khỏi vị trí tim nửa tấc.
Hắn đã đồng ý với Khuynh Nhi, hắn sẽ sống sót trở về gặp nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.