Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 157
Văn Đàn
01/11/2022
Edit + Beta: Đào Mai
Gió lớn thổi cây đại thụ bên ngoài phòng không ngừng đong đưa. Sáng sớm ngày kế liền thổi đứt một thân cây.
Nghi Ninh bị Lục Gia Học đưa tới gian phòng kế bên thư phòng của hắn. Hắn sai gã sai vặt tìm bản chữ mẫu đến cho nàng. Còn chính mình thì đến gian ngoài xử lý sự tình.
Nhìn hắn tự nhiên như vậy, căn bản không cần để ý bộ dáng cự hay không cự tuyệt của nàng, La Nghi Ninh đã nghĩ đá chết Lục Gia Học.
Nói nàng dầu muối không ăn, chẳng lẽ hắn thì tốt lắm à? Nhiều năm như vậy đều là cái thối tì khí kia, vô luận người khác nói cái gì chỉ để ý cười tủm tỉm, kỳ thực cực đoan cố chấp, nhận định liền sẽ không thay đổi. Nàng nói sẽ không thỏa hiệp, vậy tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Nàng sau một lúc lâu mới thu hồi tức giận, ném bảng chữ mẫu qua một bên. Chính mình phô trương trừng giấy Tâm Đường luyện chữ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn trúc chiếu vào, bên ngoài gió thổi có chút lạnh. La Nghi Ninh đi đến bên cửa sổ nghĩ xem ánh sáng bên ngoài, nghe được người bên ngoài nói chuyện:
- "Hầu gia… Từng Ứng Khôn đã đáp ứng, chỉ ra và xác nhận La Thận Viễn cùng con của hắn có lui tới. Bất quá hắn còn có điều kiện, hi vọng ngài có thể buông tha thuộc cấp của hắn..."
- "Buông tha?"
Lục Gia Học cười lạnh một tiếng.
- "Thời điểm phái người đuổi giết ta, hắn nhưng thật sự sạch sẽ lưu loát."
Nghi Ninh nghe đến đó, khẽ nghiêng người ra gian bên ngoài nhìn. Lục Gia Học ngồi ở vị trí bên phải, vài vị mặc quan phục đứng ở trước mặt hắn, có bộ dạng khúm núm.
Nghi Ninh vén màn trúc, lẳng lặng nghe.
Trần thiết chung quanh tuy rằng thay đổi, nhưng phòng này vẫn giống như nhiều năm trước. Thậm chí là mấy cây cổ thụ, cành lá tươi tốt bên ngoài.
- "Thuộc hạ minh bạch ý của hầu gia, lập tức liền trở về truyền lời?"
Lục Gia Học lại xua tay:
- "Từng Ứng Khôn còn nghĩ rằng chính mình là tổng binh, theo ta đàm luận điều kiện. Ngươi nói với hắn, hiện tại sống chết của những người đó là do ta định đoạt, bảo hắn hảo hảo suy nghĩ."
Người nọ mới lĩnh mệnh lui xuống.
Nghi Ninh nhìn thấy người nọ ra khỏi thư phòng, mới buông mành xuống đi trở về trước bàn tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau Lục Gia Học vén mành đi vào, hỏi nàng:
- "Nàng đang viết cái gì?"
Thong thả bước đến bên cạnh nàng, nhìn thấy chữ nàng tự tay viết sắc bén xinh đẹp, không phải nữ nhi son phấn tục khí.
Lục Gia Học chậm rãi thu hồi tươi cười. Hắn nhớ được La Nghi Ninh là không biết viết chữ, viết Kinh Phật cho lão phu nhân còn phải nhờ hắn giúp đỡ viết. Hắn lấy lại, nhìn thấy viết là một thiên [ tiêu dao du ].
Hắn lại không thích đọc sách. Trong thư phòng đặt nhiều nhất chính là chút binh thư, dư đồ, không rảnh rỗi đọc sách. Nghi Ninh đây là viết chính tả.
Ngữ khí hắn trào phúng, nói:
- "Vị trạng nguyên lang tam ca kia của nàng, đúng là thật tâm dạy dỗ nàng rất tốt."
Lục Gia Học đột nhiên lại nghĩ tới cái gì… cẩn thận nhìn chữ Nghi Ninh viết, có cảm giác vài phần quen thuộc. Tâm Lục Gia Học nhất thời liền nổi lên cẩn thận… hắn một phen nắm lấy tay La Nghi Ninh nói:
- "—— La tam ca của nàng cưới nàng… kết quả hắn với nàng là quan hệ gì?"
La Nghi Ninh rất bình tĩnh nói:
- "Ta cùng hắn ở cùng một chỗ lớn lên, hắn dạy ta đọc sách."
Lục Gia Học cười cười, híp mắt nói:
- "La Nghi Ninh ta nói cho nàng biết, ta hiện tại có thể theo đuổi nàng, nhưng đừng để cho ta phát hiện nàng cùng nam nhân khác có quan hệ. Nếu không ta sẽ không quản nàng có phải hay không cái cuộc sống gì, biết không?"
La Nghi Ninh nghe xong lại nhịn nhẫn, dù sao cũng đánh không lại hắn. Nàng nói:
- "Ta vừa mới nghe được, ngươi cùng cấp dưới của ngươi thương lượng Từng Ứng Khôn chỉ ra và xác nhận chuyện La Thận Viễn. Thế nào… các ngươi muốn hãm hại trung lương sao?"
- "La Thận Viễn coi như là trung lương à? Nàng rất để mắt hắn."
Lục Gia Học ở bên người nàng ngồi xuống, nhìn thấy nàng đứng lên. Nàng mặc bộ y phục hàng trù màu lục nhạt, váy trắng thuần. Tuy rằng kháng cự đứng thẳng tắp, nhưng ít ra vẫn là đứng ở bên người hắn. Ngữ khí hắn thư hoãn rất nhiều…
- "Năm đó thời điểm ta giúp nàng chép Kinh Phật, nàng có nhớ hay không?"
- "Thời điểm đó chữ của nàng viết cực kỳ xấu!"
hắn lộ ra vẻ tươi cười,
- "Sợ nàng xuất ra làm mất mặt ta, ta phải giúp nàng chép."
- "Danh sách sính lễ cho nàng cũng là ta tự tay viết."
Lục Gia Học tựa vào ghế thái sư, nam nhân cả đời nhung mã, quyền thế khôn cùng, thời điểm nhớ lại dĩ vãng, ngữ khí phá lệ ôn hòa… Bởi vì những thứ đặt ở trong lòng đã cố bình lặng vô số lần.
- "Trong những huynh đệ ta không am hiểu đọc sách nhất… Khi đó vì nàng khổ luyện viết chữ, thực đã làm ta luyện ra được. Mấy ngày trước hôm cưới nàng, ta nằm ở dưới ánh nến..."
Hắn chỉ chỉ đế nến…
- "Một bút một bút viết, vĩnh viễn nàng cũng không thể biết."
- "Ngươi nói bậy!"
La Nghi Ninh nhíu mày, không biết sao tâm mạnh mẽ nhảy dựng, đánh gãy lời hắn.
- "Khi đó ngươi căn bản không biết ta! làm sao có thể là vì ta."
Lục Gia Học chăm chú nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng khẽ nhếch:
- "Nàng có phải ngốc hay không? Nếu không phải ta muốn cưới nàng, bằng vào thân phận của nàng, gả cho một thứ tử hầu phủ cũng không phải dễ dàng như vậy."
Kiếp trước nàng sinh ra ở La gia đích xác không có cách nào so sánh với La gia hiện tại. Phụ thân làm trong phủ nha Thuận Đức, cũng bất quá là chính ngũ phẩm quan mà thôi.
Nàng biết không dễ dàng...
Lúc đó kế mẫu muốn gả đi là đích muội, là nàng đi tới trước mặt tổ mẫu khoe mẽ chỉ ra nhu nhược, tổ mẫu mới đáp ứng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, khi đó tổ mẫu thật là đáp ứng quá nhanh. Thế cho nên thời điểm kế mẫu đi thỉnh an bà sắc mặt luôn khó coi.
- "Ta sớm đã gặp qua nàng."
Ánh mắt hắn phóng xa một chút,
- "Ở trong phủ tri phủ Thuận Đức, thời điểm đó nàng mới mười bốn tuổi, sơ song hoàn kế. Nàng ở cùng đích muội đích tỷ của nàng. Nàng đại khái là không nhớ rõ, khi đó trong phòng bếp của phủ tri phủ có con chó nhỏ mới lớn ba bốn tháng, vừa mới được mua vào. Con chó nhỏ hoạt bát cắn hỏng vài thứ. Bị gã sai vặt bẻ răng, sắp chết..."
Hắn nói đến chuyện năm đó.
Lục Gia Học nghĩ đến cái thiếu nữ mặc áo hồng nhạt đoản văn. Ánh mặt trời đầu mùa đông, mặt non mịn giống mật đào, có tầng bạch nhung tinh tế. Nàng nhìn con chó nhỏ bị đánh, lúc đó không nói gì thêm. Sau đó liền vụng trộm tìm nó, trong tay bưng cái đĩa sứ men xanh nhỏ, bên trong có chút sữa. Ở bụi cỏ trong vườn hoa bên cạnh phòng bếp tìm kiếm.
Nàng dọc theo vết máu, tìm được con chó nhỏ tránh ở trong bụi cây run run, miệng đầy máu. Nàng còn nhỏ, nổi lên tâm đồng tình. Nhìn thấy tay đều đang run, nhưng vẫn đưa sữa đến bên miệng con chó nhỏ, nó lại ăn không được. Nghi Ninh gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải. Tổ mẫu không thích chó, ngại chúng nó rụng lông sẽ làm cho nơi nơi đều lông. Bởi vậy tỷ muội trong nhà ngay cả mèo cũng không dám nuôi. Nàng lại không được người lớn sủng ái, không có người sẽ tung nàng sủng nịch nàng cho nàng nuôi dưỡng cái gì? Không dám ôm trở về, mượn cái muỗng nhỏ đút nó uống.
Lúc đó hắn ở trong phủ tri phủ Thuận Đức làm khách. Nhìn thấy nàng quỳ gối trên đường lát đá đút con chó nhỏ, lẳng lặng nhìn thật lâu.
Nhi tử Tri phủ nói với hắn:
- "Lục tứ, ngươi nhìn cái gì vậy!"
Hắn một thứ tử ở hầu phủ, ở trong hầu phủ hắn sống điệu thấp. Hầu phu nhân là một người lợi hại, mẫu thân của hắn nguyên chính là nha đầu bên người hầu phu nhân, sau khi sinh hắn ra căn bản không dám thân cận. Hắn một người bộ dạng lại giống như dã cẩu. Lúc nhỏ bị huynh trưởng khi nhục, còn phải cười lấy lòng hắn ta. Đến bên ngoài cũng là người người tôn kính, không dám mạo phạm hắn. Hắn lăn lộn như vậy mà sống đến lớn, nay nhìn thấy nàng đút con chó nhỏ, có loại lạc thú kỳ quái.
- "Ngươi quản quá nhiều!"
Hắn đứng lên…
- "Ta hôm nay không đi cưỡi ngựa, tự ngươi đi đi."
Công tử tri phủ kêu hắn hắn cũng không nghe. Hắn đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đứng sau lưng La Nghi Ninh, cúi người nói với nàng:
- "Ngươi lại đút nó, nó cũng sẽ chết."
Nghi Ninh bị hắn làm cho phát hoảng, cái thìa trong tay liền không cẩn thận đụng phải miệng con chó nhỏ, con chó nhỏ đau kêu ô ô.
Nàng có chút nổi giận hỏi:
- "Ngươi người này, dọa người làm cái gì!"
Lục Gia Học cảm thấy chính mình tựa như đang dụ dỗ tiểu hài tử… cười ghẹo nàng:
- "Miệng nó đã bị thương, ngươi không băng bó cho nó, lại đút nó, nó cũng sẽ chết. Ngươi thật sự ngu ngốc có phải hay không?"
Nam tử xa lạ mặc một thân cẩm bào hoa phục, vừa thấy chính là không phú tức quý. Cho dù không phải công tử tri phủ cũng là khách quý, lại nói chuyện rất không khách khí, nhưng mà nàng cũng đắc tội không nổi. Nghi Ninh không nghĩ để ý tới hắn, ôm con chó nhỏ đứng dậy, chuẩn bị muốn đổi địa phương.
A, thật đúng là có chút tì khí.
- "Ngươi nếu là cầu ta, ta giúp ngươi cứu nó."
Lục Gia Học từ từ nói. Kỳ thật hắn đối con chó nhỏ không có tâm đồng tình gì, chính là muốn chọc nàng. Hắn kỳ thật so với nàng lớn hơn ba bốn tuổi.
Nàng do dự một chút, dừng lại hỏi hắn:
- "Ngươi đưa nó đi y quán băng bó sao?"
- "Đương nhiên."
Lục Gia Học nói:
- "Ngươi đi ra ngoài không được… Ta lại có thể tùy tiện đi ra ngoài."
Con chó nhỏ nằm ở trong lòng nàng, đáng thương cúi đầu. Thời điểm mới được mua về nó rất hoạt bát, hiện tại bị người chạm vào một chút đều sợ tới mức phát run. Nàng nhìn nhìn con chó nhỏ nói:
- "Ta cầu ngươi mang nó đi y quán đi."
Thế nhưng dễ dàng như vậy, Lục Gia Học mất chút hứng thú. Giơ tay tiếp nhận con chó, nghĩ rằng chỉ là một chuyện. Chờ một chút thời điểm đi cưỡi ngựa liền ném vào y quán, để lại vài đồng bạc vụn, nhất thời đã quên việc này.
Thẳng đến nàng ở cửa không ngừng chờ đợi, Lục Gia Học cùng với công tử tri phủ đi uống rượu mới nhìn thấy nàng. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng —— con chó của nàng đã ném ở trong y quán mấy ngày.
Hắn đi ra cửa, Nghi Ninh kích động chạy tới hỏi hắn:
- "Con chó có tốt không? Có thể ăn cái gì không?"
Lục Gia Học mới nhớ tới đi xem con chó của nàng. Công tử tri phủ đi cùng hắn một chuyến tới y quán.
Y quán lại không biết thân phận của hắn, nói con chó không ăn cái gì, nửa chết nửa sống đã bị quăng đi, hiện tại hẳn là biến thành canh thịt chó.
Lục Gia Học đập vỡ chiêu bài y quán. Sau khi trở về, La Nghi Ninh lòng tràn đầy mong đợi hắn đưa con chó ra.
Lục Gia Học thế nhưng cảm thấy có một tia áy náy, liền nói dối lừa nàng:
- "Nó được y quán nuôi dưỡng rất tốt… ngươi muốn mang về làm cái gì!"
- "Công tử nói cũng đúng."
La Nghi Ninh rất cao hứng, nàng nhìn không được mèo mèo chó chó chịu khổ, không có việc gì nàng liền cao hứng.
Nàng chân thành tha thiết nói với hắn:
- "Cám ơn công tử, công tử là người tốt."
Nàng cảm thấy con chó đó ở trên thế gian ở cái địa phương kia sống tốt, vậy là đủ rồi.
Sau này công tử tri phủ lại nói lỡ lời, nói bởi vì con chó đưa đi đã chết… Lục Gia Học đã đập chiêu bài của người ta… Người ta không dám tới cửa đòi bồi thường, nói hắn là tên lưu manh.
Sau khi nàng biết liền buồn bực không vui, Lục Gia Học cư nhiên nhìn thấy nàng khóc. Nàng ngồi xổm tại chỗ nhặt con chó, nước mắt giọt giọt rơi xuống.
Lục Gia Học thế nhưng vừa mắc cỡ lại vừa đau lòng, hắn đi qua nói với nàng:
- "Cô nương đừng khóc… Ta bồi thường cô nương con chó khác là được."
Nàng căn bản không có vì thế mà động dung, nhất quyết không tha:
- "Ta không cần con chó khác… Công tử nói công tử cứu nó, công tử trả lại con chó kia cho ta."
Lục Gia Học cảm thấy nàng cũng giống con chó nhỏ đáng thương, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái. Muốn ôm nàng trở về nuôi dưỡng thật tốt.
Nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hắn giơ tay đặt ở đỉnh đầu nàng, thử vỗ vỗ an ủi nàng.
Nàng liền phát hoảng, ngẩng đầu dùng ánh mắt như nhìn đăng đồ tử nhìn hắn, sau đó liền né tránh. Lục Gia Học thậm chí chỉ cười.
Nhưng sau này hắn phải trở lại kinh thành. Thời điểm cuối cùng muốn đi gặp nàng, nàng sớm cũng đã ly khai phủ đệ tri phủ, cùng tổ mẫu và những người khác trong nhà bọn họ trở lại nông thôn Thuận Đức.
Hắn khi đó nghĩ rằng chờ nàng cập kê, phải hướng nàng cầu hôn. Bởi vì cái loại cảm giác khác thường này, nói không nên lời là cái cảm giác gì, thực ôn nhu.
Sau này thời điểm làm mai thấy nàng thế nhưng không biết chính mình, Lục Gia Học thực kinh ngạc. Nghĩ đến tiểu nha đầu này đại khái chưa bao giờ đứng đắn ngẩng đầu nhìn hắn bộ dạng trông như thế nào. Cho nên liền ngay cả nhớ cũng không nhớ được.
Lúc hắn thành công cưới về, nhìn thấy thê tử đoan trang hiền lành, hắn còn có chút kinh ngạc. Thẳng đến từ từ ở chung, nàng mới chậm rãi thả lỏng đề phòng. Như mèo giơ vuốt thử hoàn cảnh chung quanh, lén lút liền lộ ra bản tính. Lục Gia Học trìu mến nàng, lập tức biểu hiện như không nhìn thấy, thậm chí thực nhẫn nhịn. Điều này làm cho nàng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Vì thế con mèo này không chỉ có nguyện ý lộ ra móng vuốt của bản thân, còn nguyện ý nằm ở đầu gối của hắn ngủ, thậm chí còn nắm ống quần hắn. Bởi vì đã nhận định hắn là vô hại.
La Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói, thật lâu mới hồi thần.
Nàng cho tới bây giờ đều không biết, Lục Gia Học từng gặp qua nàng. Thậm chí cưới nàng cũng là hắn cố ý làm. Hiện tại cẩn thận hồi tưởng… tựa hồ hồi nhỏ là làm qua chuyện này. Về phần cái nam nhân kia, khuôn mặt ở trong đầu nàng thật mơ hồ, không có bộ dáng cụ thể.
Lục Gia Học sắc mặt thực trầm trọng, thanh âm hắn có chút khàn khàn:
- "Nàng cảm thấy ta vì sao muốn giết nàng, là vì muốn làm khó dễ Tạ Mẫn à?... Ta hao hết tâm tư cưới nàng. Sau khi nàng chết, ngay cả bài vị của nàng ta cũng không dám nhìn nhiều. Nàng cảm thấy ta sẽ vì việc đó mà giết nàng sao?"
La Nghi Ninh hồi lâu không có nói chuyện, nàng mơ hồ nhớ tới đoạn trí nhớ kia.
Đêm mát như nước, nàng đứng thẳng. Lục Gia Học liền ngả đầu dựa vào thắt lưng nàng, thanh âm nhẹ chút:
- "Nghi Ninh… trở lại bên cạnh ta... Ta sẽ không truy cứu người khác."
- "Ta nên thế nào nói với ngươi..."
La Nghi Ninh hít sâu một hơi… Nàng đặt tay đặt ở đầu vai hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
- "Đừng nói ta không có cách nào lại tin tưởng ngươi, cũng không lại thích ngươi. Ngươi đã là Lục đô đốc, là nghĩa phụ của ta. Ta cũng đã gả làm thê tử của người. Đây là chuyện đã không còn khả năng, ngươi hiểu chưa?"
Lục Gia Học cười lạnh:
- "Nghĩa phụ lại như thế nào? Ta không để ý làm nghĩa phụ của nàng."
Hắn đứng lên, tới gần La Nghi Ninh nói:
- "Nhưng là đã gả làm thê tử của người… ta nghe phi thường không thoải mái. Ta nói cho nàng biết… chỉ cần một ngày La Thận Viễn là trượng phu của nàng… Ta liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
- "Ngươi hỗn đản này!"
Nàng đột nhiên đá hắn một cước…
- "Hai ngày này ta cùng ngươi nói nhiều như vậy, ngươi không nghe vào sao! Thả ta trở về!"
Lục Gia Học để cho nàng đánh chính mình, bất vi sở động*. Ngược lại tươi cười nói:
- "Nàng rốt cuộc tức giận?"
[* Bất vi sở động là không có động tĩnh, không bị thuyết phục]
La Nghi Ninh cảm thấy như vậy đối với võ quan là vô dụng, đặc biệt lại là Lục Gia Học. Nàng thở dài nghỉ ngơi một lát, xoay người đi ra cửa.
Không nghĩ tới hai thuộc hạ của hắn không có ở đó, nhìn thấy nàng đột nhiên lao tới hai mặt nhìn nhau, phi thường kinh ngạc.
La Nghi Ninh không muốn nhìn bọn họ, lập tức đi ra ngoài. Trên hành lang vài cái nha đầu Lục Gia Học phái tới hầu hạ nàng ngăn nàng lại, không cho nàng đi...
Diệp Nghiêm rốt cục nhìn thấy bộ dáng nữ tử trong truyền thuyết… Đối với phó tướng lặng yên không một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái. Cả kinh thoáng nhìn, danh bất hư truyền. Hơn nữa xem cái dạng này còn có tính tình rất nóng nảy. Ít nhất dám đá Lục Gia Học, hắn chỉ thấy được cái này một lần.
Lục Gia Học chậm rãi thong thả bước từ bên trong ra, bộ dáng tâm tình rất tốt, còn cao giọng nói:
- "Ngày mai ta muốn mang nàng ra ngoài đi xem, nàng trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
Bên ngoài chỉ truyền đến tiếng gió.
La Nghi Ninh nghe được những lời này của hắn ngừng cước bộ lại một chút. Nàng luôn luôn bị trông giữ, căn bản là đi ra không được. Nếu là Lục Gia Học nguyện ý mang nàng đi ra ngoài, nói không chừng đó là một cơ hội tuyệt hảo.
Nàng nhìn vài cái nha đầu phía sau, đều là cao lớn cường tráng, mỗi một người so với nàng vừa lớn vừa cao, dù sao Lục Gia Học canh phòng nàng canh phòng thật lợi hại.
Nhưng kết quả hắn muốn dẫn chính mình đi chỗ nào?
Trong thư phòng, Diệp Nghiêm chần chờ một chút, chắp tay nói:
- "Hầu gia, vị này là..."
- "Không liên quan các ngươi."
Hắn xua tay.
- "Tóm lại chớ chọc nàng là được..."
Hắn có thể chọc… cũng không muốn người khác đi chọc.
- "Dạ, dạ."
Diệp nghiêm cũng rất tự mình hiểu lấy, vội vàng nói:
- "Ngài nếu như có việc bận, không bằng thuộc hạ ngày mai tới gặp ngài?"
- "Không vội."
Lục Gia Học tiếp tục nói, ánh mắt lạnh.
- "Đưa cái này tới La gia đi."
Hắn chỉ chỉ phong thư trên bàn,
- "Từ nay trở đi ta muốn tiến cung diện thánh! Nói với La Thận Viễn, đó là kỳ hạn cuối cùng."
Cho dù La Thận Viễn chính là huynh trưởng của nàng, hai người không có vợ chồng chi thực. Hắn cũng không thích có người lấy danh nghĩa trượng phu của La Nghi Ninh.
************
......
- -----oOo------
Gió lớn thổi cây đại thụ bên ngoài phòng không ngừng đong đưa. Sáng sớm ngày kế liền thổi đứt một thân cây.
Nghi Ninh bị Lục Gia Học đưa tới gian phòng kế bên thư phòng của hắn. Hắn sai gã sai vặt tìm bản chữ mẫu đến cho nàng. Còn chính mình thì đến gian ngoài xử lý sự tình.
Nhìn hắn tự nhiên như vậy, căn bản không cần để ý bộ dáng cự hay không cự tuyệt của nàng, La Nghi Ninh đã nghĩ đá chết Lục Gia Học.
Nói nàng dầu muối không ăn, chẳng lẽ hắn thì tốt lắm à? Nhiều năm như vậy đều là cái thối tì khí kia, vô luận người khác nói cái gì chỉ để ý cười tủm tỉm, kỳ thực cực đoan cố chấp, nhận định liền sẽ không thay đổi. Nàng nói sẽ không thỏa hiệp, vậy tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Nàng sau một lúc lâu mới thu hồi tức giận, ném bảng chữ mẫu qua một bên. Chính mình phô trương trừng giấy Tâm Đường luyện chữ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn trúc chiếu vào, bên ngoài gió thổi có chút lạnh. La Nghi Ninh đi đến bên cửa sổ nghĩ xem ánh sáng bên ngoài, nghe được người bên ngoài nói chuyện:
- "Hầu gia… Từng Ứng Khôn đã đáp ứng, chỉ ra và xác nhận La Thận Viễn cùng con của hắn có lui tới. Bất quá hắn còn có điều kiện, hi vọng ngài có thể buông tha thuộc cấp của hắn..."
- "Buông tha?"
Lục Gia Học cười lạnh một tiếng.
- "Thời điểm phái người đuổi giết ta, hắn nhưng thật sự sạch sẽ lưu loát."
Nghi Ninh nghe đến đó, khẽ nghiêng người ra gian bên ngoài nhìn. Lục Gia Học ngồi ở vị trí bên phải, vài vị mặc quan phục đứng ở trước mặt hắn, có bộ dạng khúm núm.
Nghi Ninh vén màn trúc, lẳng lặng nghe.
Trần thiết chung quanh tuy rằng thay đổi, nhưng phòng này vẫn giống như nhiều năm trước. Thậm chí là mấy cây cổ thụ, cành lá tươi tốt bên ngoài.
- "Thuộc hạ minh bạch ý của hầu gia, lập tức liền trở về truyền lời?"
Lục Gia Học lại xua tay:
- "Từng Ứng Khôn còn nghĩ rằng chính mình là tổng binh, theo ta đàm luận điều kiện. Ngươi nói với hắn, hiện tại sống chết của những người đó là do ta định đoạt, bảo hắn hảo hảo suy nghĩ."
Người nọ mới lĩnh mệnh lui xuống.
Nghi Ninh nhìn thấy người nọ ra khỏi thư phòng, mới buông mành xuống đi trở về trước bàn tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau Lục Gia Học vén mành đi vào, hỏi nàng:
- "Nàng đang viết cái gì?"
Thong thả bước đến bên cạnh nàng, nhìn thấy chữ nàng tự tay viết sắc bén xinh đẹp, không phải nữ nhi son phấn tục khí.
Lục Gia Học chậm rãi thu hồi tươi cười. Hắn nhớ được La Nghi Ninh là không biết viết chữ, viết Kinh Phật cho lão phu nhân còn phải nhờ hắn giúp đỡ viết. Hắn lấy lại, nhìn thấy viết là một thiên [ tiêu dao du ].
Hắn lại không thích đọc sách. Trong thư phòng đặt nhiều nhất chính là chút binh thư, dư đồ, không rảnh rỗi đọc sách. Nghi Ninh đây là viết chính tả.
Ngữ khí hắn trào phúng, nói:
- "Vị trạng nguyên lang tam ca kia của nàng, đúng là thật tâm dạy dỗ nàng rất tốt."
Lục Gia Học đột nhiên lại nghĩ tới cái gì… cẩn thận nhìn chữ Nghi Ninh viết, có cảm giác vài phần quen thuộc. Tâm Lục Gia Học nhất thời liền nổi lên cẩn thận… hắn một phen nắm lấy tay La Nghi Ninh nói:
- "—— La tam ca của nàng cưới nàng… kết quả hắn với nàng là quan hệ gì?"
La Nghi Ninh rất bình tĩnh nói:
- "Ta cùng hắn ở cùng một chỗ lớn lên, hắn dạy ta đọc sách."
Lục Gia Học cười cười, híp mắt nói:
- "La Nghi Ninh ta nói cho nàng biết, ta hiện tại có thể theo đuổi nàng, nhưng đừng để cho ta phát hiện nàng cùng nam nhân khác có quan hệ. Nếu không ta sẽ không quản nàng có phải hay không cái cuộc sống gì, biết không?"
La Nghi Ninh nghe xong lại nhịn nhẫn, dù sao cũng đánh không lại hắn. Nàng nói:
- "Ta vừa mới nghe được, ngươi cùng cấp dưới của ngươi thương lượng Từng Ứng Khôn chỉ ra và xác nhận chuyện La Thận Viễn. Thế nào… các ngươi muốn hãm hại trung lương sao?"
- "La Thận Viễn coi như là trung lương à? Nàng rất để mắt hắn."
Lục Gia Học ở bên người nàng ngồi xuống, nhìn thấy nàng đứng lên. Nàng mặc bộ y phục hàng trù màu lục nhạt, váy trắng thuần. Tuy rằng kháng cự đứng thẳng tắp, nhưng ít ra vẫn là đứng ở bên người hắn. Ngữ khí hắn thư hoãn rất nhiều…
- "Năm đó thời điểm ta giúp nàng chép Kinh Phật, nàng có nhớ hay không?"
- "Thời điểm đó chữ của nàng viết cực kỳ xấu!"
hắn lộ ra vẻ tươi cười,
- "Sợ nàng xuất ra làm mất mặt ta, ta phải giúp nàng chép."
- "Danh sách sính lễ cho nàng cũng là ta tự tay viết."
Lục Gia Học tựa vào ghế thái sư, nam nhân cả đời nhung mã, quyền thế khôn cùng, thời điểm nhớ lại dĩ vãng, ngữ khí phá lệ ôn hòa… Bởi vì những thứ đặt ở trong lòng đã cố bình lặng vô số lần.
- "Trong những huynh đệ ta không am hiểu đọc sách nhất… Khi đó vì nàng khổ luyện viết chữ, thực đã làm ta luyện ra được. Mấy ngày trước hôm cưới nàng, ta nằm ở dưới ánh nến..."
Hắn chỉ chỉ đế nến…
- "Một bút một bút viết, vĩnh viễn nàng cũng không thể biết."
- "Ngươi nói bậy!"
La Nghi Ninh nhíu mày, không biết sao tâm mạnh mẽ nhảy dựng, đánh gãy lời hắn.
- "Khi đó ngươi căn bản không biết ta! làm sao có thể là vì ta."
Lục Gia Học chăm chú nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng khẽ nhếch:
- "Nàng có phải ngốc hay không? Nếu không phải ta muốn cưới nàng, bằng vào thân phận của nàng, gả cho một thứ tử hầu phủ cũng không phải dễ dàng như vậy."
Kiếp trước nàng sinh ra ở La gia đích xác không có cách nào so sánh với La gia hiện tại. Phụ thân làm trong phủ nha Thuận Đức, cũng bất quá là chính ngũ phẩm quan mà thôi.
Nàng biết không dễ dàng...
Lúc đó kế mẫu muốn gả đi là đích muội, là nàng đi tới trước mặt tổ mẫu khoe mẽ chỉ ra nhu nhược, tổ mẫu mới đáp ứng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, khi đó tổ mẫu thật là đáp ứng quá nhanh. Thế cho nên thời điểm kế mẫu đi thỉnh an bà sắc mặt luôn khó coi.
- "Ta sớm đã gặp qua nàng."
Ánh mắt hắn phóng xa một chút,
- "Ở trong phủ tri phủ Thuận Đức, thời điểm đó nàng mới mười bốn tuổi, sơ song hoàn kế. Nàng ở cùng đích muội đích tỷ của nàng. Nàng đại khái là không nhớ rõ, khi đó trong phòng bếp của phủ tri phủ có con chó nhỏ mới lớn ba bốn tháng, vừa mới được mua vào. Con chó nhỏ hoạt bát cắn hỏng vài thứ. Bị gã sai vặt bẻ răng, sắp chết..."
Hắn nói đến chuyện năm đó.
Lục Gia Học nghĩ đến cái thiếu nữ mặc áo hồng nhạt đoản văn. Ánh mặt trời đầu mùa đông, mặt non mịn giống mật đào, có tầng bạch nhung tinh tế. Nàng nhìn con chó nhỏ bị đánh, lúc đó không nói gì thêm. Sau đó liền vụng trộm tìm nó, trong tay bưng cái đĩa sứ men xanh nhỏ, bên trong có chút sữa. Ở bụi cỏ trong vườn hoa bên cạnh phòng bếp tìm kiếm.
Nàng dọc theo vết máu, tìm được con chó nhỏ tránh ở trong bụi cây run run, miệng đầy máu. Nàng còn nhỏ, nổi lên tâm đồng tình. Nhìn thấy tay đều đang run, nhưng vẫn đưa sữa đến bên miệng con chó nhỏ, nó lại ăn không được. Nghi Ninh gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải. Tổ mẫu không thích chó, ngại chúng nó rụng lông sẽ làm cho nơi nơi đều lông. Bởi vậy tỷ muội trong nhà ngay cả mèo cũng không dám nuôi. Nàng lại không được người lớn sủng ái, không có người sẽ tung nàng sủng nịch nàng cho nàng nuôi dưỡng cái gì? Không dám ôm trở về, mượn cái muỗng nhỏ đút nó uống.
Lúc đó hắn ở trong phủ tri phủ Thuận Đức làm khách. Nhìn thấy nàng quỳ gối trên đường lát đá đút con chó nhỏ, lẳng lặng nhìn thật lâu.
Nhi tử Tri phủ nói với hắn:
- "Lục tứ, ngươi nhìn cái gì vậy!"
Hắn một thứ tử ở hầu phủ, ở trong hầu phủ hắn sống điệu thấp. Hầu phu nhân là một người lợi hại, mẫu thân của hắn nguyên chính là nha đầu bên người hầu phu nhân, sau khi sinh hắn ra căn bản không dám thân cận. Hắn một người bộ dạng lại giống như dã cẩu. Lúc nhỏ bị huynh trưởng khi nhục, còn phải cười lấy lòng hắn ta. Đến bên ngoài cũng là người người tôn kính, không dám mạo phạm hắn. Hắn lăn lộn như vậy mà sống đến lớn, nay nhìn thấy nàng đút con chó nhỏ, có loại lạc thú kỳ quái.
- "Ngươi quản quá nhiều!"
Hắn đứng lên…
- "Ta hôm nay không đi cưỡi ngựa, tự ngươi đi đi."
Công tử tri phủ kêu hắn hắn cũng không nghe. Hắn đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đứng sau lưng La Nghi Ninh, cúi người nói với nàng:
- "Ngươi lại đút nó, nó cũng sẽ chết."
Nghi Ninh bị hắn làm cho phát hoảng, cái thìa trong tay liền không cẩn thận đụng phải miệng con chó nhỏ, con chó nhỏ đau kêu ô ô.
Nàng có chút nổi giận hỏi:
- "Ngươi người này, dọa người làm cái gì!"
Lục Gia Học cảm thấy chính mình tựa như đang dụ dỗ tiểu hài tử… cười ghẹo nàng:
- "Miệng nó đã bị thương, ngươi không băng bó cho nó, lại đút nó, nó cũng sẽ chết. Ngươi thật sự ngu ngốc có phải hay không?"
Nam tử xa lạ mặc một thân cẩm bào hoa phục, vừa thấy chính là không phú tức quý. Cho dù không phải công tử tri phủ cũng là khách quý, lại nói chuyện rất không khách khí, nhưng mà nàng cũng đắc tội không nổi. Nghi Ninh không nghĩ để ý tới hắn, ôm con chó nhỏ đứng dậy, chuẩn bị muốn đổi địa phương.
A, thật đúng là có chút tì khí.
- "Ngươi nếu là cầu ta, ta giúp ngươi cứu nó."
Lục Gia Học từ từ nói. Kỳ thật hắn đối con chó nhỏ không có tâm đồng tình gì, chính là muốn chọc nàng. Hắn kỳ thật so với nàng lớn hơn ba bốn tuổi.
Nàng do dự một chút, dừng lại hỏi hắn:
- "Ngươi đưa nó đi y quán băng bó sao?"
- "Đương nhiên."
Lục Gia Học nói:
- "Ngươi đi ra ngoài không được… Ta lại có thể tùy tiện đi ra ngoài."
Con chó nhỏ nằm ở trong lòng nàng, đáng thương cúi đầu. Thời điểm mới được mua về nó rất hoạt bát, hiện tại bị người chạm vào một chút đều sợ tới mức phát run. Nàng nhìn nhìn con chó nhỏ nói:
- "Ta cầu ngươi mang nó đi y quán đi."
Thế nhưng dễ dàng như vậy, Lục Gia Học mất chút hứng thú. Giơ tay tiếp nhận con chó, nghĩ rằng chỉ là một chuyện. Chờ một chút thời điểm đi cưỡi ngựa liền ném vào y quán, để lại vài đồng bạc vụn, nhất thời đã quên việc này.
Thẳng đến nàng ở cửa không ngừng chờ đợi, Lục Gia Học cùng với công tử tri phủ đi uống rượu mới nhìn thấy nàng. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng —— con chó của nàng đã ném ở trong y quán mấy ngày.
Hắn đi ra cửa, Nghi Ninh kích động chạy tới hỏi hắn:
- "Con chó có tốt không? Có thể ăn cái gì không?"
Lục Gia Học mới nhớ tới đi xem con chó của nàng. Công tử tri phủ đi cùng hắn một chuyến tới y quán.
Y quán lại không biết thân phận của hắn, nói con chó không ăn cái gì, nửa chết nửa sống đã bị quăng đi, hiện tại hẳn là biến thành canh thịt chó.
Lục Gia Học đập vỡ chiêu bài y quán. Sau khi trở về, La Nghi Ninh lòng tràn đầy mong đợi hắn đưa con chó ra.
Lục Gia Học thế nhưng cảm thấy có một tia áy náy, liền nói dối lừa nàng:
- "Nó được y quán nuôi dưỡng rất tốt… ngươi muốn mang về làm cái gì!"
- "Công tử nói cũng đúng."
La Nghi Ninh rất cao hứng, nàng nhìn không được mèo mèo chó chó chịu khổ, không có việc gì nàng liền cao hứng.
Nàng chân thành tha thiết nói với hắn:
- "Cám ơn công tử, công tử là người tốt."
Nàng cảm thấy con chó đó ở trên thế gian ở cái địa phương kia sống tốt, vậy là đủ rồi.
Sau này công tử tri phủ lại nói lỡ lời, nói bởi vì con chó đưa đi đã chết… Lục Gia Học đã đập chiêu bài của người ta… Người ta không dám tới cửa đòi bồi thường, nói hắn là tên lưu manh.
Sau khi nàng biết liền buồn bực không vui, Lục Gia Học cư nhiên nhìn thấy nàng khóc. Nàng ngồi xổm tại chỗ nhặt con chó, nước mắt giọt giọt rơi xuống.
Lục Gia Học thế nhưng vừa mắc cỡ lại vừa đau lòng, hắn đi qua nói với nàng:
- "Cô nương đừng khóc… Ta bồi thường cô nương con chó khác là được."
Nàng căn bản không có vì thế mà động dung, nhất quyết không tha:
- "Ta không cần con chó khác… Công tử nói công tử cứu nó, công tử trả lại con chó kia cho ta."
Lục Gia Học cảm thấy nàng cũng giống con chó nhỏ đáng thương, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái. Muốn ôm nàng trở về nuôi dưỡng thật tốt.
Nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hắn giơ tay đặt ở đỉnh đầu nàng, thử vỗ vỗ an ủi nàng.
Nàng liền phát hoảng, ngẩng đầu dùng ánh mắt như nhìn đăng đồ tử nhìn hắn, sau đó liền né tránh. Lục Gia Học thậm chí chỉ cười.
Nhưng sau này hắn phải trở lại kinh thành. Thời điểm cuối cùng muốn đi gặp nàng, nàng sớm cũng đã ly khai phủ đệ tri phủ, cùng tổ mẫu và những người khác trong nhà bọn họ trở lại nông thôn Thuận Đức.
Hắn khi đó nghĩ rằng chờ nàng cập kê, phải hướng nàng cầu hôn. Bởi vì cái loại cảm giác khác thường này, nói không nên lời là cái cảm giác gì, thực ôn nhu.
Sau này thời điểm làm mai thấy nàng thế nhưng không biết chính mình, Lục Gia Học thực kinh ngạc. Nghĩ đến tiểu nha đầu này đại khái chưa bao giờ đứng đắn ngẩng đầu nhìn hắn bộ dạng trông như thế nào. Cho nên liền ngay cả nhớ cũng không nhớ được.
Lúc hắn thành công cưới về, nhìn thấy thê tử đoan trang hiền lành, hắn còn có chút kinh ngạc. Thẳng đến từ từ ở chung, nàng mới chậm rãi thả lỏng đề phòng. Như mèo giơ vuốt thử hoàn cảnh chung quanh, lén lút liền lộ ra bản tính. Lục Gia Học trìu mến nàng, lập tức biểu hiện như không nhìn thấy, thậm chí thực nhẫn nhịn. Điều này làm cho nàng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Vì thế con mèo này không chỉ có nguyện ý lộ ra móng vuốt của bản thân, còn nguyện ý nằm ở đầu gối của hắn ngủ, thậm chí còn nắm ống quần hắn. Bởi vì đã nhận định hắn là vô hại.
La Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói, thật lâu mới hồi thần.
Nàng cho tới bây giờ đều không biết, Lục Gia Học từng gặp qua nàng. Thậm chí cưới nàng cũng là hắn cố ý làm. Hiện tại cẩn thận hồi tưởng… tựa hồ hồi nhỏ là làm qua chuyện này. Về phần cái nam nhân kia, khuôn mặt ở trong đầu nàng thật mơ hồ, không có bộ dáng cụ thể.
Lục Gia Học sắc mặt thực trầm trọng, thanh âm hắn có chút khàn khàn:
- "Nàng cảm thấy ta vì sao muốn giết nàng, là vì muốn làm khó dễ Tạ Mẫn à?... Ta hao hết tâm tư cưới nàng. Sau khi nàng chết, ngay cả bài vị của nàng ta cũng không dám nhìn nhiều. Nàng cảm thấy ta sẽ vì việc đó mà giết nàng sao?"
La Nghi Ninh hồi lâu không có nói chuyện, nàng mơ hồ nhớ tới đoạn trí nhớ kia.
Đêm mát như nước, nàng đứng thẳng. Lục Gia Học liền ngả đầu dựa vào thắt lưng nàng, thanh âm nhẹ chút:
- "Nghi Ninh… trở lại bên cạnh ta... Ta sẽ không truy cứu người khác."
- "Ta nên thế nào nói với ngươi..."
La Nghi Ninh hít sâu một hơi… Nàng đặt tay đặt ở đầu vai hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
- "Đừng nói ta không có cách nào lại tin tưởng ngươi, cũng không lại thích ngươi. Ngươi đã là Lục đô đốc, là nghĩa phụ của ta. Ta cũng đã gả làm thê tử của người. Đây là chuyện đã không còn khả năng, ngươi hiểu chưa?"
Lục Gia Học cười lạnh:
- "Nghĩa phụ lại như thế nào? Ta không để ý làm nghĩa phụ của nàng."
Hắn đứng lên, tới gần La Nghi Ninh nói:
- "Nhưng là đã gả làm thê tử của người… ta nghe phi thường không thoải mái. Ta nói cho nàng biết… chỉ cần một ngày La Thận Viễn là trượng phu của nàng… Ta liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
- "Ngươi hỗn đản này!"
Nàng đột nhiên đá hắn một cước…
- "Hai ngày này ta cùng ngươi nói nhiều như vậy, ngươi không nghe vào sao! Thả ta trở về!"
Lục Gia Học để cho nàng đánh chính mình, bất vi sở động*. Ngược lại tươi cười nói:
- "Nàng rốt cuộc tức giận?"
[* Bất vi sở động là không có động tĩnh, không bị thuyết phục]
La Nghi Ninh cảm thấy như vậy đối với võ quan là vô dụng, đặc biệt lại là Lục Gia Học. Nàng thở dài nghỉ ngơi một lát, xoay người đi ra cửa.
Không nghĩ tới hai thuộc hạ của hắn không có ở đó, nhìn thấy nàng đột nhiên lao tới hai mặt nhìn nhau, phi thường kinh ngạc.
La Nghi Ninh không muốn nhìn bọn họ, lập tức đi ra ngoài. Trên hành lang vài cái nha đầu Lục Gia Học phái tới hầu hạ nàng ngăn nàng lại, không cho nàng đi...
Diệp Nghiêm rốt cục nhìn thấy bộ dáng nữ tử trong truyền thuyết… Đối với phó tướng lặng yên không một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái. Cả kinh thoáng nhìn, danh bất hư truyền. Hơn nữa xem cái dạng này còn có tính tình rất nóng nảy. Ít nhất dám đá Lục Gia Học, hắn chỉ thấy được cái này một lần.
Lục Gia Học chậm rãi thong thả bước từ bên trong ra, bộ dáng tâm tình rất tốt, còn cao giọng nói:
- "Ngày mai ta muốn mang nàng ra ngoài đi xem, nàng trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
Bên ngoài chỉ truyền đến tiếng gió.
La Nghi Ninh nghe được những lời này của hắn ngừng cước bộ lại một chút. Nàng luôn luôn bị trông giữ, căn bản là đi ra không được. Nếu là Lục Gia Học nguyện ý mang nàng đi ra ngoài, nói không chừng đó là một cơ hội tuyệt hảo.
Nàng nhìn vài cái nha đầu phía sau, đều là cao lớn cường tráng, mỗi một người so với nàng vừa lớn vừa cao, dù sao Lục Gia Học canh phòng nàng canh phòng thật lợi hại.
Nhưng kết quả hắn muốn dẫn chính mình đi chỗ nào?
Trong thư phòng, Diệp Nghiêm chần chờ một chút, chắp tay nói:
- "Hầu gia, vị này là..."
- "Không liên quan các ngươi."
Hắn xua tay.
- "Tóm lại chớ chọc nàng là được..."
Hắn có thể chọc… cũng không muốn người khác đi chọc.
- "Dạ, dạ."
Diệp nghiêm cũng rất tự mình hiểu lấy, vội vàng nói:
- "Ngài nếu như có việc bận, không bằng thuộc hạ ngày mai tới gặp ngài?"
- "Không vội."
Lục Gia Học tiếp tục nói, ánh mắt lạnh.
- "Đưa cái này tới La gia đi."
Hắn chỉ chỉ phong thư trên bàn,
- "Từ nay trở đi ta muốn tiến cung diện thánh! Nói với La Thận Viễn, đó là kỳ hạn cuối cùng."
Cho dù La Thận Viễn chính là huynh trưởng của nàng, hai người không có vợ chồng chi thực. Hắn cũng không thích có người lấy danh nghĩa trượng phu của La Nghi Ninh.
************
......
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.