Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 16
Văn Đàn
27/11/2017
Sáng sớm, Nghi Ninh đem bản luyện chữ mình chép lại từ bảng mẫu cho Cố nữ tiên sinh xem.
Cố nữ tiên sinh kêu nàng lại gần, chỉ vào bản chép nói: “Chỗ này bị sai rồi, mấy ngày nay đều viết sai hết.”
Nghi Ninh tối qua ngủ muộn, chép đến đầu óc choáng váng, mà vẫn không phát hiện chỗ này. Nghĩ đến Cố nữ tiên sinh tác phong nghiêm cẩn, nàng đau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Nữ tiên sinh muốn... phạt ... con nữa ạ?”
"Chữ viết tinh tế hơn so với ngày xưa." Cố nữ tiên sinh thản nhiên nói, "Không phạt con nữa."
Nghi Ninh mới nhẹ nhàng thở ra, nói lời cảm tạ. Cố nữ tiên sinh vẫn phụng phịu: "Lần sau mà sai thì sẽ phạt tiếp."
"Lần sau khẳng định sẽ không sai!" Nghi Ninh cười tủm tỉm với Cố nữ tiên sinh, nhờ Tuyết Chi dọn dẹp sách vở, nàng chạy nhanh trở về. Nhìn thân ảnh của nàng rất nhanh không thấy, Cố nữ tiên sinh lắc đầu.
La Nghi Tú ở ngoài cửa chờ nàng, lấy tay chống cằm, bộ dáng xem ra đã chờ rất lâu. Nghi Ninh vội vàng nói: "Muội đã cố gắng thật nhanh rồi."
Đã vào, bên ngoài Mặt Trời cực nóng, mặc dù có tiểu nha đầu cầm dù che, La Nghi Tú vẫn thấy nóng. Đi đến kéo Nghi Ninh nói: “Đi nhanh, chậm thì không còn gì để coi đâu.”
La Nghi Ngọc hiện tại bị bắt học quy củ nhiều hơn. La Nghi Tú nhàm chán sẽ tìm Nghi Ninh chơi, cùng nhau đi câu cá,ra ao phía sau núi nuôi rùa. Tiểu cô nương La Nghi Tú sức sống tràn đầy, Nghi Ninh sợ nóng lại sợ phiền phức, chỉ có thể kêu La Nghi Tú kéo đi chơi. La Nghi Tú còn nói với lão thái thái: “Thất muội sức khỏe không tốt, phải vận động nhiều.”
Lão thái thái nghe xong cũng vui vẻ chấp thuận, Nghi Ninh chỉ có thể ngày ngày đi chơi với cô nương lớn hơn nàng ba tuổi.
“Ngày mai, tổ mẫu muốn mời Lưu phu nhân qua nhà ta xem hát, nghe nói Lưu công tử cũng đi theo.” La Nghi Tú đang cho rùa ăn, xoay người nói: “Tỷ nghe mẫu thân kể, người nhà công tử ấy rất ái mộ tứ tỷ. Muội cũng biết, tỷ tỷ chúng ta ở Bảo Định cũng có danh tiếng, nương mang tỷ cùng tứ tỷ qua nhà người khác chơi. Người ta đều khen tứ tỷ, nào là bộ dạng xinh đẹp, nào là học vấn uyên thâm. Lưu công tử sớm đã có ý, vừa nghe tổ mẫu nhà ta cũng có ý tứ này, nhà bọn họ rất vui mừng.”
Phủ Đồng là quan ngũ phẩm, nhưng cũng là quan phụ mẫu, ở Bảo Định cũng là người giàu. Con họ có tiếng là Khiêm công tử, cần cù hiếu học, lại là con trai độc nhất, không ít người cầu thân.
Mời thông gia đến nhà cùng nhau xem hát, đó là phương thức trao đổi đính hôn. Nghe nói là lúc La Hoài Viễn xem mắt, Trần thị cùng các vị phu nhân xem hơn mười tuồng hát, ngàn chọn vạn chọn chọn ra một cô con dâu, chờ La Hoài Viễn thi Hương xong sẽ gả vào cửa.
La lão thái thái mời Lưu phu nhân xem hai, chính là muốn cùng Lưu phu nhân thương lượng chuyện hai nhà kết thân.
Thật ra La Nghi Ngọc rất xứng đôi với Lưu công tử. Tuy rằng Lưu gia kém hiển hách hơn La gia, Nghi Ngọc gả qua sẽ được nhà chồng sủng ái. Đáng tiếc, Nghi Ngọc không có hứng thú với chuyện này, cũng như không có cảm tình với Lưu công tử.
La Nghi Tú tuổi còn nhỏ, yêu tươi mới náo nhiệt, đối với việc này cảm thấy rất hứng thú.
“Vi nương ta tặng cho tứ tỷ một chuỗi ngọc, đó là của hồi môn của bà. Chỉ cho tỷ xem, không cho tỷ mang ra đây.” La Nghi Tú oán giận nói. “Hạt châu dưới ánh Mặt Trời lộ ra ánh lục sắc, xinh đẹp cực kỳ.”
Nghi Ninh ôm mặt xem nàng dùng bát cho rùa ăn, nói: “Ngũ tỷ, tỷ đừng đùa với con rùa đó nữa, người nhà ít đi ngang đây, rất đáng thương.”
Tuyết Chi thấy Nghi Ninh cứ nhìn chằm chằm con rùa, cho rằng Nghi Ninh thích, kêu tiểu nha đầu dùng khăn bắt lấy mang về nuôi. Kiếp trước, Nghi Ninh không nuôi động vật nhỏ, nhưng đích muội của nàng có nuôi mèo, khiến phòng hôi thối, cuối cùng kế mẫu phải ném nó đi.
Nàng từ nhỏ quá cẩn thận, nên càng không thể nuôi động vật này nọ.
La lão thái thái thấy vậy cũng tán thành, lập tức kêu Từ ma ma tìm chậu sứ men xanh cho Nghi Ninh dùng để nuôi rùa. Nghi Ninh nhìn thấy ánh sáng phát ra từ chậu sứ xinh đẹp tinh tế, nàng biết nhất định giá trị xa xỉ.
Bất quá giá trị xa xỉ thì thế nào, cũng chỉ để nuôi rùa.
"Cám ơn tổ mẫu ban thưởng." Nghi Ninh sờ sờ lưng hai con rùa, nghiêm cẩn nói, "Chúng nó nếu biết mình ở chỗ hào hoa xa xỉ như vậy, khẳng định cũng thật cao hứng."
Người trong phòng đều cười, La lão thái thái khoát tay, cười đến nổi không nói nên lời.
Buổi tối, lúc đi ngủ, La lão thái thái kêu nha đầu đem đệm giường của nàng đổi thành chiếu. Một tay quạt mát một tay vỗ vỗ vào người nàng cho nàng dễ ngủ, nói với nàng: “Ngày mai, con nên đến sớm.”
Nghi Ninh dạ một tiếng, nhìn thái dương La lão thái thái có tóc bạc, trong lòng cảm khái, tổ mẫu cũng già rồi.
Nàng cầm tay gầy của La lão thái thái nói: "Tổ mẫu, con không nóng, người không cần quạt cho con. Con nghe Nghi Tú nói, ngày mai Lưu công tử cũng đến?"
La lão thái thái nói: "Đến xem mắt tỷ tỷ con, sau này đều là thông gia." Nói xong lại điểm vào mi tâm nàng, "Con bị bệnh hai lần, tính tình tốt lên không ít. Như vậy rất tốt, ngày mai không cho nghịch ngợm, lại làm cho người nhà Lưu phu nhân chế giễu."
Nghi Ninh cầm cây quạt quạt cho La lão thái thái: "Tổ mẫu yên tâm, con ngày mai nhất định nhu thuận."
La lão thái thái sửa chăn cho Nghi Ninh, nhìn nàng ngủ say, suy nghĩ đến xuất thần. Đứa nhỏ tựa vào gối đầu đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn, nơi cuối mày có nốt ruồi son. Từ ma ma đến dẫn bà đi nghỉ ngơi, lúc La lão thái thái đứng dậy, thân mình đột nhiên chao đảo, xém chút không đứng vững.
Từ ma ma trong lòng cả kinh, thấp giọng nói: "Lão phu nhân ——"
"Không sao." La lão thái thái khoát tay nói, "Người già đi, tinh thần không tốt lắm."
Từ ma ma trong lòng thoải mái chút, ôn nhu nói, "Ngài còn phải xem Mi nhi xuất giá, ôm cháu cố nữa. Nên giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."
La lão thái thái hơi thất thần, thở dài: "Cũng không biết ta còn có thể chờ đến lúc đó không...... Mi Mi nhi về sau có thể gả cho dạng người gì, nhân gia có đối tốt với nàng không, ta ngẫm lại đều lo lắng."
Dứt lời vẫy tay, Từ ma ma đỡ lão thái thái đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, sáng sớm ,Nghi Ninh đã bị Tuyết Chi kêu dậy, bới tóc, trang điểm sạch sẽ, cho nàng mặc một bộ trang phục xinh đẹp.
Trần thị cùng Lâm Hải Như rất sớm đã dẫn các cô nương trong nhà đến, La Nghi Liên còn nắm tay Hiên Ca.
Mà nhân vật chính La Nghi Ngọc mặc trang phục vải dệt hoa màu hồng cánh sen, váy màu trắng, đai lưng xanh thẫm, cổ tay mang vòng xuyến làm bằng cẩm thạch, đích xác rất xinh đẹp. Nàng mím môi, cúi đầu bộ dáng không muốn nói nhiều. Mặt lạnh băng mà quyến rũ.
Sau khi dùng điểm tâm, trời đã sáng hẳn, Từ ma ma liền dẫn Lưu phu nhân đến. La lão thái thái cùng Trần thị đứng dậy nghênh đón, mà Nghi Ninh cùng đám người Nghi Ngọc đứng sau bình phong ngóng đầu ra xem. Chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính đi sau phụ nhân. Khiêm tốn cười, hành lễ với La lão thái thái.
Nghi Ninh nhìn người đến, rốt cuộc cũng tỉnh ngủ.
Vị này hẳn là Lưu công tử, hắn nhìn qua hơi co quắp, biết cô nương trong nhà ở sau bình phong nhìn hắn, có chút khẩn trương.
Nghi Ninh âm thầm nghĩ Lưu công tử nhân tài cũng không tệ, chẳng qua có Trình lang Châu Ngọc ở phía trước, Nghi Ngọc sẽ không chịu mối hôn sự này.
Cố nữ tiên sinh kêu nàng lại gần, chỉ vào bản chép nói: “Chỗ này bị sai rồi, mấy ngày nay đều viết sai hết.”
Nghi Ninh tối qua ngủ muộn, chép đến đầu óc choáng váng, mà vẫn không phát hiện chỗ này. Nghĩ đến Cố nữ tiên sinh tác phong nghiêm cẩn, nàng đau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Nữ tiên sinh muốn... phạt ... con nữa ạ?”
"Chữ viết tinh tế hơn so với ngày xưa." Cố nữ tiên sinh thản nhiên nói, "Không phạt con nữa."
Nghi Ninh mới nhẹ nhàng thở ra, nói lời cảm tạ. Cố nữ tiên sinh vẫn phụng phịu: "Lần sau mà sai thì sẽ phạt tiếp."
"Lần sau khẳng định sẽ không sai!" Nghi Ninh cười tủm tỉm với Cố nữ tiên sinh, nhờ Tuyết Chi dọn dẹp sách vở, nàng chạy nhanh trở về. Nhìn thân ảnh của nàng rất nhanh không thấy, Cố nữ tiên sinh lắc đầu.
La Nghi Tú ở ngoài cửa chờ nàng, lấy tay chống cằm, bộ dáng xem ra đã chờ rất lâu. Nghi Ninh vội vàng nói: "Muội đã cố gắng thật nhanh rồi."
Đã vào, bên ngoài Mặt Trời cực nóng, mặc dù có tiểu nha đầu cầm dù che, La Nghi Tú vẫn thấy nóng. Đi đến kéo Nghi Ninh nói: “Đi nhanh, chậm thì không còn gì để coi đâu.”
La Nghi Ngọc hiện tại bị bắt học quy củ nhiều hơn. La Nghi Tú nhàm chán sẽ tìm Nghi Ninh chơi, cùng nhau đi câu cá,ra ao phía sau núi nuôi rùa. Tiểu cô nương La Nghi Tú sức sống tràn đầy, Nghi Ninh sợ nóng lại sợ phiền phức, chỉ có thể kêu La Nghi Tú kéo đi chơi. La Nghi Tú còn nói với lão thái thái: “Thất muội sức khỏe không tốt, phải vận động nhiều.”
Lão thái thái nghe xong cũng vui vẻ chấp thuận, Nghi Ninh chỉ có thể ngày ngày đi chơi với cô nương lớn hơn nàng ba tuổi.
“Ngày mai, tổ mẫu muốn mời Lưu phu nhân qua nhà ta xem hát, nghe nói Lưu công tử cũng đi theo.” La Nghi Tú đang cho rùa ăn, xoay người nói: “Tỷ nghe mẫu thân kể, người nhà công tử ấy rất ái mộ tứ tỷ. Muội cũng biết, tỷ tỷ chúng ta ở Bảo Định cũng có danh tiếng, nương mang tỷ cùng tứ tỷ qua nhà người khác chơi. Người ta đều khen tứ tỷ, nào là bộ dạng xinh đẹp, nào là học vấn uyên thâm. Lưu công tử sớm đã có ý, vừa nghe tổ mẫu nhà ta cũng có ý tứ này, nhà bọn họ rất vui mừng.”
Phủ Đồng là quan ngũ phẩm, nhưng cũng là quan phụ mẫu, ở Bảo Định cũng là người giàu. Con họ có tiếng là Khiêm công tử, cần cù hiếu học, lại là con trai độc nhất, không ít người cầu thân.
Mời thông gia đến nhà cùng nhau xem hát, đó là phương thức trao đổi đính hôn. Nghe nói là lúc La Hoài Viễn xem mắt, Trần thị cùng các vị phu nhân xem hơn mười tuồng hát, ngàn chọn vạn chọn chọn ra một cô con dâu, chờ La Hoài Viễn thi Hương xong sẽ gả vào cửa.
La lão thái thái mời Lưu phu nhân xem hai, chính là muốn cùng Lưu phu nhân thương lượng chuyện hai nhà kết thân.
Thật ra La Nghi Ngọc rất xứng đôi với Lưu công tử. Tuy rằng Lưu gia kém hiển hách hơn La gia, Nghi Ngọc gả qua sẽ được nhà chồng sủng ái. Đáng tiếc, Nghi Ngọc không có hứng thú với chuyện này, cũng như không có cảm tình với Lưu công tử.
La Nghi Tú tuổi còn nhỏ, yêu tươi mới náo nhiệt, đối với việc này cảm thấy rất hứng thú.
“Vi nương ta tặng cho tứ tỷ một chuỗi ngọc, đó là của hồi môn của bà. Chỉ cho tỷ xem, không cho tỷ mang ra đây.” La Nghi Tú oán giận nói. “Hạt châu dưới ánh Mặt Trời lộ ra ánh lục sắc, xinh đẹp cực kỳ.”
Nghi Ninh ôm mặt xem nàng dùng bát cho rùa ăn, nói: “Ngũ tỷ, tỷ đừng đùa với con rùa đó nữa, người nhà ít đi ngang đây, rất đáng thương.”
Tuyết Chi thấy Nghi Ninh cứ nhìn chằm chằm con rùa, cho rằng Nghi Ninh thích, kêu tiểu nha đầu dùng khăn bắt lấy mang về nuôi. Kiếp trước, Nghi Ninh không nuôi động vật nhỏ, nhưng đích muội của nàng có nuôi mèo, khiến phòng hôi thối, cuối cùng kế mẫu phải ném nó đi.
Nàng từ nhỏ quá cẩn thận, nên càng không thể nuôi động vật này nọ.
La lão thái thái thấy vậy cũng tán thành, lập tức kêu Từ ma ma tìm chậu sứ men xanh cho Nghi Ninh dùng để nuôi rùa. Nghi Ninh nhìn thấy ánh sáng phát ra từ chậu sứ xinh đẹp tinh tế, nàng biết nhất định giá trị xa xỉ.
Bất quá giá trị xa xỉ thì thế nào, cũng chỉ để nuôi rùa.
"Cám ơn tổ mẫu ban thưởng." Nghi Ninh sờ sờ lưng hai con rùa, nghiêm cẩn nói, "Chúng nó nếu biết mình ở chỗ hào hoa xa xỉ như vậy, khẳng định cũng thật cao hứng."
Người trong phòng đều cười, La lão thái thái khoát tay, cười đến nổi không nói nên lời.
Buổi tối, lúc đi ngủ, La lão thái thái kêu nha đầu đem đệm giường của nàng đổi thành chiếu. Một tay quạt mát một tay vỗ vỗ vào người nàng cho nàng dễ ngủ, nói với nàng: “Ngày mai, con nên đến sớm.”
Nghi Ninh dạ một tiếng, nhìn thái dương La lão thái thái có tóc bạc, trong lòng cảm khái, tổ mẫu cũng già rồi.
Nàng cầm tay gầy của La lão thái thái nói: "Tổ mẫu, con không nóng, người không cần quạt cho con. Con nghe Nghi Tú nói, ngày mai Lưu công tử cũng đến?"
La lão thái thái nói: "Đến xem mắt tỷ tỷ con, sau này đều là thông gia." Nói xong lại điểm vào mi tâm nàng, "Con bị bệnh hai lần, tính tình tốt lên không ít. Như vậy rất tốt, ngày mai không cho nghịch ngợm, lại làm cho người nhà Lưu phu nhân chế giễu."
Nghi Ninh cầm cây quạt quạt cho La lão thái thái: "Tổ mẫu yên tâm, con ngày mai nhất định nhu thuận."
La lão thái thái sửa chăn cho Nghi Ninh, nhìn nàng ngủ say, suy nghĩ đến xuất thần. Đứa nhỏ tựa vào gối đầu đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn, nơi cuối mày có nốt ruồi son. Từ ma ma đến dẫn bà đi nghỉ ngơi, lúc La lão thái thái đứng dậy, thân mình đột nhiên chao đảo, xém chút không đứng vững.
Từ ma ma trong lòng cả kinh, thấp giọng nói: "Lão phu nhân ——"
"Không sao." La lão thái thái khoát tay nói, "Người già đi, tinh thần không tốt lắm."
Từ ma ma trong lòng thoải mái chút, ôn nhu nói, "Ngài còn phải xem Mi nhi xuất giá, ôm cháu cố nữa. Nên giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."
La lão thái thái hơi thất thần, thở dài: "Cũng không biết ta còn có thể chờ đến lúc đó không...... Mi Mi nhi về sau có thể gả cho dạng người gì, nhân gia có đối tốt với nàng không, ta ngẫm lại đều lo lắng."
Dứt lời vẫy tay, Từ ma ma đỡ lão thái thái đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, sáng sớm ,Nghi Ninh đã bị Tuyết Chi kêu dậy, bới tóc, trang điểm sạch sẽ, cho nàng mặc một bộ trang phục xinh đẹp.
Trần thị cùng Lâm Hải Như rất sớm đã dẫn các cô nương trong nhà đến, La Nghi Liên còn nắm tay Hiên Ca.
Mà nhân vật chính La Nghi Ngọc mặc trang phục vải dệt hoa màu hồng cánh sen, váy màu trắng, đai lưng xanh thẫm, cổ tay mang vòng xuyến làm bằng cẩm thạch, đích xác rất xinh đẹp. Nàng mím môi, cúi đầu bộ dáng không muốn nói nhiều. Mặt lạnh băng mà quyến rũ.
Sau khi dùng điểm tâm, trời đã sáng hẳn, Từ ma ma liền dẫn Lưu phu nhân đến. La lão thái thái cùng Trần thị đứng dậy nghênh đón, mà Nghi Ninh cùng đám người Nghi Ngọc đứng sau bình phong ngóng đầu ra xem. Chỉ thấy một nam tử thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính đi sau phụ nhân. Khiêm tốn cười, hành lễ với La lão thái thái.
Nghi Ninh nhìn người đến, rốt cuộc cũng tỉnh ngủ.
Vị này hẳn là Lưu công tử, hắn nhìn qua hơi co quắp, biết cô nương trong nhà ở sau bình phong nhìn hắn, có chút khẩn trương.
Nghi Ninh âm thầm nghĩ Lưu công tử nhân tài cũng không tệ, chẳng qua có Trình lang Châu Ngọc ở phía trước, Nghi Ngọc sẽ không chịu mối hôn sự này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.