Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 181
Văn Đàn
01/11/2022
Edit + Beta: Đào Mai
Đêm mát như nước, xa xa gió gào thét ở cánh đồng bát ngát, Ngụy Lăng liền tỉnh lại.
Đã là nửa đêm. Cửa phòng ông bị gõ vang, Ngụy Lăng khoác áo ngồi dậy xử lý quân tình. Cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, là gió lớn thổi xập chuồng ngựa, đè chết mười mấy con ngựa.
Thời điểm ông trở về, ông đi từ viện trước ngang qua phòng bếp nhỏ, lại phát hiện trong phòng bếp nhỏ còn có ánh nến. Nguyên tưởng là hạ nhân nào đó đang canh lửa, đến gần nhìn xem, lại phát hiện là Nghi Ninh ở bên trong.
Nàng giống như đang nấu ăn, một đôi đũa dài quấy ở trong nước, trong phòng bếp nhiệt khí bốc lên. Bên cạnh bày một cái chén sứ. Bà tử lẳng lặng đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy Ngụy Lăng, vội vàng nói:
- "Tiểu thư nói chính mình đói bụng, nô tì muốn hỗ trợ, nhưng tiểu thư lại nói muốn chính mình làm..."
Ngụy Lăng lẳng lặng nhìn nữ nhi, vẫy tay nói:
- "Ngươi đi xuống trước đi."
Ông đi vào phòng bếp.
Nghi Ninh thấy ông, cũng không kinh ngạc quay đầu lại, bỏ mì sợi vào trong bát. Bỏ vào một chút hành thái.
- "Con đói lả, mới đến nấu bát mỳ ăn. Ngài thế nào thức dậy?"
- "Chuồng ngựa bị sụp…..ngựa bị đè chết."
Ngụy Lăng nói xong ngồi xuống bàn bát tiên bên cạnh,
- "Con vẫn nấu ăn à?."
Nghi Ninh sới mì sợi trong bát tinh tế, cười cười nói:
- "Con làm mì sợi ngon nhất, ngài muốn nếm thử không?"
Nhồi bột, cán bột, thái mì. Nàng có thể làm thật sự rất mịn rất nhỏ, bởi vì tổ mẫu trước kia thích nhất ăn sợi mì nhỏ mịn, nhưng phương bắc ít có sợi mì nhỏ mịn. bởi vậy Nghi Ninh đã học tay nghề này.
Nhưng đã thật lâu nàng không có làm qua.
Nàng cầm cái chén nhỏ bỏ qua một bên, đem chén lớn cho Ngụy Lăng. Ngụy Lăng nhận lấy, ban ngày lúc ấy ai cũng không có tâm tư ăn cái gì, hiện tại rốt cục có chút khẩu vị. Hành thái thơm ngát, thêm vài giọt dầu vừng, làm cho người ta rất thèm ăn. Hắn ăn mấy ngụm, đột nhiên nói:
- "Mi Mi, có phải hay không con quá khổ sở, con đã quên bỏ muối vậy!."
La Nghi Ninh hướng miệng nhét mì sợi, đem mặt chôn ở trong hơi nóng bốc lên lượng lờ, nghe câu như thế đột nhiên liền nhịn không được, hốc mắt đỏ lên.
Nàng còn càng không ngừng từ từ ăn che mặt, nuốt. Căn bản không biết là cái tư vị gì, nước mắt lại rơi xuống.
Cho tới nay La Nghi Ninh đều trốn tránh cảm tình, nàng từng không được coi trọng, từng bị vứt bỏ… Cái loại thống khổ này đã xâm nhập cốt tủy…..làm cho nàng thật sự không có cách nào chủ động đi yêu người khác! Cho tới bây giờ nàng quyết định chủ động đi thương hắn! Không có ai…..ở thời điểm nàng nguy cấp như vậy luôn luôn bồi ở bên người nàng. Nàng rốt cục vươn tay ra, nhưng lời Ngụy Lăng nói khiến cho nàng thanh tỉnh một chút! Có lẽ hắn căn bản không cần nàng…..hắn không có đi tìm nàng… Hắn ở trên triều đình như cá gặp nước, hắn thậm chí…..gặp Cát Diệu Vân.
Hắn thích nàng, nhưng so không qua quyền thế! Cái loại thiên tính lạnh bạc này, cái loại ôn nhu mang theo lợi dụng này, trải qua kiếp trước nàng so với ai đều rõ ràng...
Nàng hẳn là lý giải, nhưng lại phi thường khó chịu!.
Ngụy Lăng đi đến trước mặt nàng, chậm rãi sờ đầu nàng:
- "Phụ thân ở chỗ này. Phụ thân con cũng không phải để bài trí! Con còn có Anh quốc công phủ đấy!."
Ông lại thở dài:
- "Con lại khóc như vậy, mì sợi đều bị con khóc thành mặn."
Ông yên lặng nhìn nữ hài nhi của chính mình, nàng rốt cục ngừng khóc. Tĩnh lặng một lát xoa xoa ánh mắt nói:
- "...Ngài đợi chút, con lấy muối đến cho ngài."
Nghi Ninh biết Ngụy Lăng là không muốn để cho nàng khổ sở. La Nghi Ninh rất khó nói rõ với Ngụy Lăng kết quả là vì sao, rất khó thật sự nói rõ ràng nội tâm phức tạp của chính mình, nàng thậm chí không thích trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc của chính mình... Nàng nhắm mắt chậm rãi hít vào một hơi, nàng cũng chỉ có thể yếu đuối một lát như vậy mà thôi.
Trong Tử Cấm thành.
Hoàng thượng vừa thay đổi một thân long bào, ngồi kiệu đuổi đến trong điện văn hoa nội các.
- "Lục Gia Học lãnh một vạn binh truy kích, hiện tại tung tích hoàn toàn không rõ. Nay biên quan báo nguy, các vị ái khanh cũng biết?"
Hoàng thượng liếc mắt nhìn quét qua một cái, trên thực tế hắn mới từ trên sạp cung phi bị kéo đến. Thời điểm đi vào còn thở có chút dồn dập.
Ở trong nội các đã có Uông Viễn, Tạ Ất, La Thận Viễn và mọi người. Bình thường chỉ cần Hoàng thượng không phải chính miệng hỏi hắn, Uông Viễn sẽ không mở miệng. Tạ Ất đối với chiến sự không biết gì cả, mà Binh bộ thượng thư trước đó đã đi biên quan. Duy dư mấy người đều nhìn về phía La Thận Viễn, loại thời điểm này bình thường La Thận Viễn cũng sẽ không nói, nhưng thời điểm hắn nói chuyện, không có người sẽ không nghe.
Trong lòng Hoàng thượng rõ ràng mạch lạc, mấy lão già này dối trá đục nước béo cò! Ngữ khí hắn hòa dịu một ít hỏi:
- "Vậy La ái khanh nghĩ như thế nào?"
La Thận Viễn vốn là dựa vào mép bàn. Nghe được hoàng thượng hỏi mới tiến lên một bước, chậm rãi nói:
- "Hoàng thượng, theo ngu kiến của vi thần. Anh quốc công từng bức lui Ngõa Thứ năm mươi dặm, trên thực tế đã đại thương nguyên khí, kiên trì không lâu. Nếu không phải có Thát Đát tương trợ, cũng chỉ là một đám ô hợp. Trước mắt sắp bắt đầu mùa đông, bên kia tất nhiên phân không ra tinh lực bỏ ra binh. Anh quốc công lại thêm Binh bộ thượng thư nhận lĩnh Tổng binh Đại Đồng, ứng đối không thành vấn đề. Về phần Đô đốc đại nhân, hoàn cảnh thảo nguyên biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, vi thần liền khó mà nói."
Hoàng thượng nghe xong những lời này, khôn ngoan yên ổn chút.
Thời điểm biết Lục Gia Học gặp chuyện không may, hắn quả thực như lửa cháy đến nơi. Dù sao hiện tại thế tiến công hung mãnh, nhạn môn quan vừa vỡ vọt tới kinh sư, nếu thật sự ngày nào đó binh đánh tới thành, hắn cũng đừng nghĩ an ổn ngồi trên long ỷ…
La Thận Viễn đã nói vô sự, hắn tự nhiên tin vài phần.
- "La ái khanh lời ấy là thật?"
- "Hoàng thượng không cần lo lắng!." La Thận Viễn ngược lại cười nói, "…Có thể tin vi thần."
Hoàng thượng vội vã chạy tới, được một câu trấn an như vậy mới chậm rì rì lên cỗ kiệu trở về.
Mấy người đi ra nội các, tùy tùng ở bên ngoài chờ La Thận Viễn, thấy hắn xuất ra liền lập tức đi lên khoác áo choàng cho hắn. Xuất môn phô trương so với Uông Viễn cũng không kém!
Lần trước ngôn quan tiến gián La Thận Viễn, bị hắn biếm đi Vân Nam làm cái Tuyên phủ Tư Đồng Trị, nửa đường đã chết! Từ đó về sau không có ngôn quan nào dám nói La Thận Viễn nửa câu.
La Thận Viễn chẳng phải thực thích người khác nói hắn ba đạo bốn thứ, trước kia chính là nhẫn nhịn mà thôi, hiện tại hắn thô bạo, không nghĩ nhẫn nhịn.
Uông Viễn cũng được mọi người vây quanh từ phía sau La Thận Viễn đi tới.
- "La đại nhân."
- "Uông đại nhân." La Thận Viễn vuốt cằm cười.
Uông Viễn ý vị thâm trường nói:
- "La đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nghĩ đến vài năm sau vị trí Thứ phụ trừ La đại nhân ra không thể là ai khác!."
- "Uông đại nhân lo nghĩ nhiều." La Thận Viễn nói, "…bất quá ta khéo biết chút kỹ xảo bừa bãi, nói lên phương lược trị quốc, cũng không dám đánh đồng với Uông đại nhân."
Uông Viễn cười, ánh mắt liền nheo lại.
- "La đại nhân nếu là khéo kỹ xảo bừa bãi, vậy người khác đều phải xấu hổ rớt da mặt... Ta có việc đi trước một bước, La đại nhân, cáo từ."
La Thận Viễn nhìn Uông Viễn bỏ đi, tươi cười hờ hững dần dần lạnh như băng.
La Thận Viễn trở lại trong phủ, Cố Cảnh Minh đã ở trong phủ đệ chờ hắn.
Hôm nay sắc mặt Cố Cảnh Minh có chút trắng bệch, đợi người lui ra hết sau đó thẳng hướng đến trước mặt La Thận Viễn, đè thấp thanh âm:
- "Ta hôm nay mới biết được, ngươi..…ngươi thật sự cùng Ngõa Thứ hợp mưu sát hại Lục Gia Học? Ngươi... Ngươi không phải..."
Thông đồng với địch bán nước chứ.
La Thận Viễn đã sớm không phải La Thận Viễn trước kia…..Cẩm y vệ ở trên tay hắn, nói không chừng hiện tại Tây Xưởng cũng bị hắn nắm trong tay. Lực lượng này đó đều là không muốn người biết, không có người biết bọn họ ở trên tay La Thận Viễn, nghe hắn điều khiển, làm cái gì cũng không có người biết!.
Mấy tháng trước hắn vào Nội Các, tuy rằng tư lịch không cao, nhưng địa vị luôn luôn cao cả. Nay Thừa tướng Uông Viễn cũng không dễ dàng dám nói hắn.
Cố Cảnh Minh biết chuyện hắn đùa bỡn quyền mưu này, chuyện chém giết ngôn quan mắng hắn. Tựa hồ một năm này, tì khí là càng ngày càng không tốt. Độ nhẫn nại đối với người khác càng ngày càng thấp. Nhưng thế nào cũng không được thông đồng với địch bán nước.
- "Ta bất quá là lợi dụng Ngõa Thứ mà thôi, bọn họ không có cái tạo hóa kia..."
La Thận Viễn ngồi xuống ghế thái sư, nhắm mắt lại. Khuôn mặt hắn càng lạnh lùng.
- "Ngươi như thế nào biết?" Cố Cảnh Minh thấp giọng nói, "…Lục Gia Học dù sao cũng là đang bảo vệ quốc gia..."
- "Ta đây không thể giết hắn sao?" Thanh âm La Thận Viễn đột nhiên nghiêm khắc.
Hắn đã mở mắt, chậm rãi nói:
- "Ta làm việc, ngươi câm miệng. Có biết không?"
Cố Cảnh Minh thật lâu không nói chuyện, sau đó hắn chủ động vòng qua đề tài này, ngữ khí hơn chút tôn kính.
- "Ta nghe nói, ngài sai Cẩm y vệ đi Kim Lăng?"
- "Ừ, ở bên kia ta có việc..." La Thận Viễn nói.
Cố Cảnh Minh gật gật đầu:
- "Ngài có chừng mực của chính mình, ta sẽ không nhiều lời. Ta đi về trước..."
La Thận Viễn gật đầu ý bảo đã biết. Cố Cảnh Minh rời khỏi thư phòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nay La Thận Viễn đã là La các lão, hắn đích xác không dám nói chuyện giống như trước kia. [Truyện được đăng trên audiotruyendaomai.com]
Sau khi tiến vào tháng mười hai, Tuyên Phủ bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, sáng sớm thức dậy ngay cả mặt sông cũng đã kết băng.
Ngụy Lăng dùng hết hai tháng, cũng chỉ có thể làm cho thời điểm Bảo ca nhi bị ông ôm miễn cưỡng sẽ không khóc.
Biên quan thời tiết rất lạnh, từ lần trước sau khi Lục Gia Học bức lui Ngõa Thứ, hai tộc tạm thời còn chưa có xâm phạm.
Tiến vào Đông, trâu ngựa đều phải nghỉ ngơi, cũng không thích hợp hành quân xa xôi. Đại đồng bên kia từ lúc Binh bộ thượng thư kiêm nhiệm Đại Đồng Tổng binh trấn thủ, miễn cưỡng cũng không xảy ra nhiễu loạn gì?.
Chính là tin tức Lục Gia Học thủy chung không có…..có lẽ thật sự đã táng thân trong đồng tuyết.
Ngụy Lăng còn không có buông tha tìm kiếm! Ít nhất ông phải biết được ở trong thảo nguyên kết quả đã phát sinh cái gì? Lục Gia Học vì sao đột nhiên không thấy, hắn rốt cuộc có chết không?
La Nghi Ninh cũng nghĩ qua, nhìn tuyết rơi mờ mịt, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi Lục Gia Học thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!.
Bảo ca nhi ở trên giường ấm nghiêng mình, cầm lấy chân nhỏ của chính mình muốn cắn, nhưng nó bị mặc giống nhu quả cầu, căn bản không thể. Nó liền nha nha kêu, muốn hấp dẫn lực chú ý của mẫu thân. Nghi Ninh cảm thấy nó dính giống như hồ, không nghĩ ôm lấy nó. Nó vẫn nên tự mình chơi thôi.
Bảo ca nhi đã được nửa tuổi, nó bắt đầu tập đi. Trừ bỏ thời điểm ngủ luôn kề cận nàng. Lúc Bảo ca nhi thức đều rất dễ chăm sóc, không người để ý, chính mình cũng có thể chơi hơn nửa ngày.
Bảo ca nhi càng lớn ngũ quan càng ngày càng giống La tam, một cái La tam nho nhỏ.
Trên cổ nó đeo cái khóa trường mệnh bằng vàng của ngoại công cho, nó cầm lấy liền bắt đầu cắn, cắn hết thảy mọi thứ mà nó nắm được.
Ngụy Lăng rất thích tiểu ngoại tôn của chính mình.
Cho dù Ngõa Thứ tạm thời chưa có xâm phạm, Ngụy Lăng cũng không dám dễ dàng rời khỏi biên quan, nhưng La Nghi Ninh có thể trở lại kinh thành. Dù sao ở Đều Hộ phủ này quá nhàm chán, ăn no mặc ấm mà thôi, thoải mái thì tuyệt đối đừng nghĩ tới. Huống chi Nghi Ninh một phụ nhân ở biên quan cũng không tiện, Ngụy Lăng tính toán an bày người đưa nàng trở lại kinh thành.
Kỳ thật Nghi Ninh cũng muốn trở lại kinh thành, nàng rời đi cái địa phương kia đã lâu lắm rồi.
Ngụy Lăng kêu phó tướng đưa nàng trở lại kinh thành, an bày rất nhiều người bảo vệ, e sợ không an toàn cho nàng.
Mà nhũ nương Thu Nương ở nông thôn Nghi Ninh mang từ Kim Lăng đến, thu thập bao đồ của chính mình, không yên hỏi:
- "Phu nhân, chúng ta phải đi kinh thành sao?"
Kỳ diệu cỡ nào, nàng thế nhưng trở thành bà vú của quý nhân kinh thành, còn được đi theo quý nhân vào trong phủ.
Nghi Ninh phân phó nàng nói:
- "Bảo ca nhi đã quen ngươi chăm sóc, sau khi ngươi đến chỗ kia cái gì cũng đừng nói là được."
Thả vị Thu Nương này về, còn không bằng giữ ở bên người, nàng lại không thể giết người diệt khẩu, dù sao cũng đã chăm sóc qua Bảo ca nhi. Huống chi Thu Nương giản dị tự nhiên, cũng không phải người gây chuyện thị phi.
- "Ngài yên tâm đi, ta đã biết!" Thu Nương liền cười.
Ngụy Lăng từ biệt nữ nhi, hôn Bảo ca nhi một ngụm, ôm nó thật chặt làm cho Bảo ca nhi thực không thoải mái kêu nha nha, mới đưa các nàng lên xe ngựa.
Một đường này rất thoải mái, xuất phát sớm, buổi chiều ngày kế đã đến kinh thành. Trong kinh thành tuyết cũng rơi, lại tới gần mừng năm mới, nơi nơi đều rất náo nhiệt.
Nghi Ninh nghĩ đến thời điểm lần trước chính mình đến khinh thành cũng là cảnh tượng này, nàng ôm Bảo ca nhi, chỉ cho nó xem sạp kẹo đường hình người bên ngoài:
- "Bảo ca nhi, đằng kia bán là cái gì vậy? Bảo ca nhi có muốn không?"
Bảo ca nhi lần đầu tiên nhìn thấy kinh thành, cầm lấy tay mẫu thân tò mò xem.
Xem đủ hắn liền dựa vào mẫu thân ngủ, ngậm ngón tay. Gần đây Nghi Ninh đang cố gắng sửa thói hư này của nó.
La Thận Viễn ngồi ở bên trong kiệu, cỗ kiệu chính là đang đi qua quan đạo. Liền cảm giác được cỗ kiệu hơi hơi lay động. Hắn vén rèm vừa thấy là vệ binh hộ tống xe ngựa, bên cạnh còn theo một nha đầu diện mạo bình bình. Là vừa cùng đội nhân mã này gặp thoáng qua.
La Thận Viễn thưởng thức con dấu, thản nhiên hỏi:
- "Đó là đoàn xe nhà ai, ở trong kinh thành gióng trống khua chiêng như vậy!."
- "Các lão!" Tùy tùng bên ngoài cho dừng kiệu lại, chắp tay nói, "…Tiểu nhân không thấy rõ lắm! Có cần phải đi xem không?"
- "Không cần!" La Thận Viễn nói, "…Nhanh đi Cố gia đi."
Sau đó buông màn xe xuống, cỗ kiệu lại tiếp tục đi.
Lúc đến cửa Anh quốc công phủ, hạ nhân bên ngoài vén rèm để cho Nghi Ninh xuống xe ngựa. Nghi Ninh ôm Bảo ca nhi bước xuống, nàng thấy được tấm biển cùng cặp đại môn nước sơn đen quen thuộc của Anh quốc công phủ, nàng chậm rãi thở hắt ra. Anh quốc công phủ, nàng đã trở lại.
Từ thị mang theo nha đầu bà tử ở ảnh bích chờ nàng, nhìn thấy nàng lập tức đi lên tiếp đón.
Mấy bà tử quen mặt nhìn thấy nàng đều âm thầm gạt nước mắt…
Nghi Ninh giao Bảo ca nhi đang ngủ say cho Thu Nương, khom người gọi mẫu thân, hỏi Từ thị:
- "Tổ mẫu có khỏe không?"
Từ thị cùng hơn một năm trước không có gì khác nhau, nàng là người khôn khéo, chăm sóc trong phủ cũng gọn gàng ngăn nắp, sống thật sự thư thái. Từ thị nói:
- "Lão phu nhân coi như thân thể cường tráng, bất quá Đình ca nhi đi Vệ sở Thiên Tân, chỉ sợ mấy ngày mừng năm, mới có thể trở về. Một năm này tiểu thư không ở đây, hắn hiện tại đã cao lớn rất nhiều!"
Nghi Ninh đối Từ thị cũng không tính quen thuộc, mỉm cười gật đầu. Nàng đi Tĩnh An cư thỉnh an Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân so với trước kia là già hơn, khi nhìn thấy nàng liền lệ nóng doanh tròng, môi run run:
- "Biết con bị bệnh nặng, tổ mẫu muốn đi thăm cũng không được, hiện tại thì tốt rồi... Con đã tốt rồi!"
La gia đối với bên ngoài đều nói Nghi Ninh bị bệnh nặng, đi Bảo Định tu dưỡng. Ngay cả người của Anh quốc công phủ đều gạt, trừ bỏ Ngụy Lăng, Nghi Ninh phỏng chừng Từ thị hẳn là cũng biết một ít.
Nghi Ninh cười ôm bà:
- "Tổ mẫu không cần lo lắng, nay không phải con đã trở lại sao?"
Nghi Ninh trò chuyện với bà một lát. Nghe nói nàng sinh hài tử, lão nhân gia thực sự kinh hỉ.
- "Tằng tôn của ta ở nơi nào?"
Lão nhân gia nhìn nàng chằm chằm, thật lâu sau thấy nàng không có chuyện gì, mới khiến nàng ngồi trên giường la hán của mình, hưng trí bừng bừng muốn xem tằng tôn bảo bối của mình.
Nghi Ninh vội vàng cho nha hoàn ôm Bảo ca nhi tới cho bà xem, Từ thị ở bên cạnh ngồi xuống, cười nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Người xem bộ dạng tằng tôn của ngài thật đẹp, trắng trẻo mập mạp."
Bảo ca nhi vừa tỉnh lại, giụi giụi mắt nhìn không thấy mẫu thân, lập tức oa oa khóc lên. Nghi Ninh mới tiếp lấy nó.
Từ thị còn nói:
- "Bảo ca nhi lớn lên cực kỳ giống La Các lão. Ta ở xa xa đã thấy qua mặt La Các lão đấy, La Các lão được mọi người vây quanh. Nay La gia thật đúng là quý khí."
- "Nói tới hắn làm chi, Nghi Ninh bị bệnh hắn liền đưa đi Bảo Định tu dưỡng, để hắn ở đây nhập Các. Hiện tại trở về cũng không thấy hắn tới cửa. Có thể thấy được La Các lão không để mắt đến Anh quốc công phủ chúng ta."
Ngụy lão phu nhân nói chuyện mang theo bất mãn, bà vốn đã không thực thích La Thận Viễn.
La Nghi Ninh cười khổ nói:
- "Không thể trách hắn được, chuyện con trở về hắn còn không biết, gạt hắn trở về."
Hiện tại hắn quyền thế trên thân, còn phải gọi là Các lão nữa. Nghe phụ thân nói hắn không có tìm nàng, kỳ thật nói như thế nào tâm Nghi Ninh sẽ không lạnh đây. Trước tiên ngụ ở Anh quốc công phủ một đoạn thời gian rồi nói sau. Về sau lại đi hỏi hắn một chút, hoặc là thương lượng kết quả nên phải làm cái gì bây giờ, vạn nhất có cái hiểu lầm gì, tỷ như hắn tìm nhưng phụ thân không biết, lại tỷ như hắn cũng không có cấu kết với Ngõa Thứ. Bất luận thế nào cũng phải hỏi rõ mới được.
Chính là nàng hiện tại, thật sự không có cách nào đối mặt với kết quả không tốt! Thế nhưng có chút nhớ nhung lại muốn trốn tránh La Thận Viễn, sợ nhìn thấy hắn. Ở đây mấy ngày rồi nói sau.
- "Nghi Ninh vậy con tới Tĩnh An cư ở với tổ mẫu."
Ngụy lão phu nhân lôi kéo tay nàng nói:
- "Trước con ở lại đây rồi lại nói, tổ mẫu coi ngày nào thích hợp kêu La tam tới đây một chuyến, tạm thời không vội. Ngày mai tổ mẫu gọi nhị nha đầu Hạ gia kia đến đây chơi với con! Vừa vặn nàng cũng vừa mang theo hài tử về nhà mẹ đẻ."
- "Dạ."
Nghi Ninh cười đáp lời lão phu nhân, trong lòng cảm thấy vẫn là ở trong nhà mình là tốt nhất, nơi nào cũng không thoải mái so với trong nhà. [Truyện được đăng trên audiotruyendaomai.com]
Ngày kế khi nàng tỉnh lại không có nghe thấy tiếng gió gào thét, quanh thân đều là ôn nhu cùng thoải mái.
Nghi Ninh mở mắt ra, phát hiện tiểu hài tử không có ở bên người nàng. Nàng nửa ngồi dậy đưa mắt nhìn, mới nhìn thấy trong gian Tây Thứ, Ngụy lão phu nhân đã bế Bảo ca nhi dậy, chọc nó chơi.
Nhũ nương, nha đầu cùng Từ thị vây quanh, trước mặt Bảo ca nhi mỗi loại xiêm áo vòng tay, trống bỏi, gối đầu nhỏ để chơi, Ngụy lão phu nhân ôm nó đi chơi.
Bảo ca nhi sau khi tỉnh dậy là ở chung dễ nhất, nó ngủ no rồi, từ bên người mẫu thân ôm đi đều không biết. Hưng phấn mà quơ quơ cánh tay, muốn chụp gối đầu nhỏ sáng tối nhiều màu sắc, sau khi chụp được liền cắn. Ngụy lão phu nhân không cho nó cắn, nó nha nha nhìn về phía Ngụy lão phu nhân, bộ dáng không hiểu.
Nghi Ninh mặc quần áo đứng dậy, đi đến gian Tây Thứ. Bảo ca nhi thật xa nhìn thấy nàng liền cười rộ lên, cánh tay quơ càng cao hứng.
Ngụy lão phu nhân cùng Từ thị đều vây quanh nó, rất thương tiếc.
- "Aiza, vật nhỏ này, cái gì cũng đều muốn ăn. Sợ là sẽ mau lớn nha!"
Từ thị còn chưa có con, nhìn thấy cục tròn tròn phấn nộn này tâm liền như nhũn ra… Huống chi bộ dạng Bảo ca nhi phấn nộn trắng trẻo mềm mại, sáng sớm đến liền đi theo Ngụy lão phu nhân lặng lẽ bế Bảo ca nhi đùa...
Ngụy lão phu nhân cười cười:
- "Tay thực sự mạnh, không chừng có thể làm tướng quân đây!"
Không để ý chút nào đây là hài tử của Các lão, theo văn theo võ phải do phụ thân nó quyết định.
Ngụy lão phu nhân nhìn thấy Nghi Ninh đã thức dậy, lập tức kêu nàng đi qua:
- "Thấy con ngủ quá ngon nên không gọi con, mau mau ăn sáng đi... Sớm đã làm nóng để ở trong lồng hấp cho con."
Nói xong đồ ăn liền được đưa vào, món chính là cháo trắng, một chén tôm đã bóc vỏ chưng với sảm ngưu, thịt bò sắt nhỏ, một chồng hai mặt dính đầy nhân tùng, bánh dày đường đỏ vàng óng ánh. [Mình không biết dịch đồ ăn, bạn nào biết giúp mình với…] Còn có chút ruốc, trộn ở trong cháo, hương vị thật ngon. Món ăn so với thời điểm ở Tuyên phủ tinh tế hơn nhiều. Nghi Ninh liền giơ ngón trỏ lên, liên tục uống ba bát cháo, ánh mắt Ngụy lão phu nhân nhìn nàng đều thay đổi.
Có thế này Nghi Ninh mới nghĩ có phải hay không nàng ăn quá nhiều, nàng lau miệng ho khan rồi cười.
- "Tổ mẫu nhìn con làm cái gì?"
Chỉ thấy Ngụy lão phu nhân gật đầu nói:
- "Thời điểm làm cô nương, buổi sáng con ăn một chén cháo giữa trưa liền ăn không ngon. Hiện nay khẩu vị lại tốt, một hơi uống ba bát. Như vậy là tốt nhất, tổ mẫu thấy con thật sự mượt mà."
Không có cách nào mà, hiện tại khẩu vị của nàng rất tốt. May mắn bộ dạng không nhiều thịt lắm, trước kia nàng gầy, mượt mà một chút rất tốt. Nghi Ninh chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
- "Cô gia còn chưa thấy qua Bảo ca nhi chứ?"
Ngụy lão phu nhân đưa Bảo ca nhi cho nàng, tiểu gia hỏa giống như tiểu bồ câu sớm hướng mẫu thân giang hai tay cầu bế.
Nghi Ninh tiếp nhận nó, nhìn thấy nó mang một đôi hài mới đầu hổ. Nghĩ rằng lão phu nhân thật sự là thương nó.
- "Hắn ở kinh thành bận rộn, còn chưa thấy qua."
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Thôi, chúng ta dưỡng Bảo ca nhi trước đã."
Lão phu nhân thần kinh run lên,
- "Con xem hài đầu hổ kia được không, là lúc trước tổ mẫu không có việc gì làm. Phụ thân con hồi nhỏ cũng mang hài đầu hổ tổ mẫu tự tay làm! Bảo ca nhi mang rất đẹp."
Nghi Ninh nắm chân nhỏ của Bảo ca nhi xem, quả nhiên làm rất tinh xảo xinh đẹp.
Một lát thì Hạ nhị tiểu thư tới.
Hạ nhị tiểu thư gả đến Thông Châu, trượng phu dĩ nhiên là đồng khoa tiến sĩ với tam ca, hiện xem chính là mới vừa mãn kỳ ở Công bộ. Nữ oa của Hạ nhị tiểu thư so với Bảo ca nhi lớn hơn mấy tháng, mặc áo trù hồng nhạt, gọi Anh tỷ nhi, ngồi ở trong lòng mẫu thân nhút nhát lạ lẫm.
Nghi Ninh nhiều năm không gặp Hạ nhị tiểu thư, thời điểm ở Quốc công phủ thật sự đã chơi với nàng ta.
Hạ nhị tiểu thư gặp nàng cũng có chút cao hứng:
- "Thời điểm ngươi xuất giá ta đã gả đi, còn chưa đưa cho ngươi lễ thành hôn —— đúng rồi, hôm nay ta muốn mang Anh tỷ nhi đi đánh một cái vòng bạc đeo chân, nếu không ngươi cùng ta đi dạo đi? Kế bên trà lâu Tường Vân mới mở một tiệm bán đồ trang sức, kiểu dáng trang sức đều rất đẹp, cửa tiệm mở rất lớn."
Nghi Ninh nghe đến đó mới hiểu được, đây là Ngụy lão phu nhân sợ nàng ở Quốc công phủ sẽ buồn bực, đặc biệt tìm người bồi nàng ra ngoài đi dạo.
Kỳ thật không cần, nàng ở Tuyên phủ mấy tháng, đã sớm không buồn bực.
- "Đi xem cũng tốt, đã lâu ta chưa dạo qua kinh thành."
Nghi Ninh đáp ứng nàng, lắc lắc tay Bảo ca nhi ghẹo nó nói:
- "Mua đường nặn hình người cho Bảo ca nhi chúng ta được không vậy?"
Bảo ca nhi ngây thơ ngồi trong lòng mẫu thân, nắm tay mẫu thân cũng cắn.
************
......
- -----oOo------
Đêm mát như nước, xa xa gió gào thét ở cánh đồng bát ngát, Ngụy Lăng liền tỉnh lại.
Đã là nửa đêm. Cửa phòng ông bị gõ vang, Ngụy Lăng khoác áo ngồi dậy xử lý quân tình. Cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, là gió lớn thổi xập chuồng ngựa, đè chết mười mấy con ngựa.
Thời điểm ông trở về, ông đi từ viện trước ngang qua phòng bếp nhỏ, lại phát hiện trong phòng bếp nhỏ còn có ánh nến. Nguyên tưởng là hạ nhân nào đó đang canh lửa, đến gần nhìn xem, lại phát hiện là Nghi Ninh ở bên trong.
Nàng giống như đang nấu ăn, một đôi đũa dài quấy ở trong nước, trong phòng bếp nhiệt khí bốc lên. Bên cạnh bày một cái chén sứ. Bà tử lẳng lặng đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy Ngụy Lăng, vội vàng nói:
- "Tiểu thư nói chính mình đói bụng, nô tì muốn hỗ trợ, nhưng tiểu thư lại nói muốn chính mình làm..."
Ngụy Lăng lẳng lặng nhìn nữ nhi, vẫy tay nói:
- "Ngươi đi xuống trước đi."
Ông đi vào phòng bếp.
Nghi Ninh thấy ông, cũng không kinh ngạc quay đầu lại, bỏ mì sợi vào trong bát. Bỏ vào một chút hành thái.
- "Con đói lả, mới đến nấu bát mỳ ăn. Ngài thế nào thức dậy?"
- "Chuồng ngựa bị sụp…..ngựa bị đè chết."
Ngụy Lăng nói xong ngồi xuống bàn bát tiên bên cạnh,
- "Con vẫn nấu ăn à?."
Nghi Ninh sới mì sợi trong bát tinh tế, cười cười nói:
- "Con làm mì sợi ngon nhất, ngài muốn nếm thử không?"
Nhồi bột, cán bột, thái mì. Nàng có thể làm thật sự rất mịn rất nhỏ, bởi vì tổ mẫu trước kia thích nhất ăn sợi mì nhỏ mịn, nhưng phương bắc ít có sợi mì nhỏ mịn. bởi vậy Nghi Ninh đã học tay nghề này.
Nhưng đã thật lâu nàng không có làm qua.
Nàng cầm cái chén nhỏ bỏ qua một bên, đem chén lớn cho Ngụy Lăng. Ngụy Lăng nhận lấy, ban ngày lúc ấy ai cũng không có tâm tư ăn cái gì, hiện tại rốt cục có chút khẩu vị. Hành thái thơm ngát, thêm vài giọt dầu vừng, làm cho người ta rất thèm ăn. Hắn ăn mấy ngụm, đột nhiên nói:
- "Mi Mi, có phải hay không con quá khổ sở, con đã quên bỏ muối vậy!."
La Nghi Ninh hướng miệng nhét mì sợi, đem mặt chôn ở trong hơi nóng bốc lên lượng lờ, nghe câu như thế đột nhiên liền nhịn không được, hốc mắt đỏ lên.
Nàng còn càng không ngừng từ từ ăn che mặt, nuốt. Căn bản không biết là cái tư vị gì, nước mắt lại rơi xuống.
Cho tới nay La Nghi Ninh đều trốn tránh cảm tình, nàng từng không được coi trọng, từng bị vứt bỏ… Cái loại thống khổ này đã xâm nhập cốt tủy…..làm cho nàng thật sự không có cách nào chủ động đi yêu người khác! Cho tới bây giờ nàng quyết định chủ động đi thương hắn! Không có ai…..ở thời điểm nàng nguy cấp như vậy luôn luôn bồi ở bên người nàng. Nàng rốt cục vươn tay ra, nhưng lời Ngụy Lăng nói khiến cho nàng thanh tỉnh một chút! Có lẽ hắn căn bản không cần nàng…..hắn không có đi tìm nàng… Hắn ở trên triều đình như cá gặp nước, hắn thậm chí…..gặp Cát Diệu Vân.
Hắn thích nàng, nhưng so không qua quyền thế! Cái loại thiên tính lạnh bạc này, cái loại ôn nhu mang theo lợi dụng này, trải qua kiếp trước nàng so với ai đều rõ ràng...
Nàng hẳn là lý giải, nhưng lại phi thường khó chịu!.
Ngụy Lăng đi đến trước mặt nàng, chậm rãi sờ đầu nàng:
- "Phụ thân ở chỗ này. Phụ thân con cũng không phải để bài trí! Con còn có Anh quốc công phủ đấy!."
Ông lại thở dài:
- "Con lại khóc như vậy, mì sợi đều bị con khóc thành mặn."
Ông yên lặng nhìn nữ hài nhi của chính mình, nàng rốt cục ngừng khóc. Tĩnh lặng một lát xoa xoa ánh mắt nói:
- "...Ngài đợi chút, con lấy muối đến cho ngài."
Nghi Ninh biết Ngụy Lăng là không muốn để cho nàng khổ sở. La Nghi Ninh rất khó nói rõ với Ngụy Lăng kết quả là vì sao, rất khó thật sự nói rõ ràng nội tâm phức tạp của chính mình, nàng thậm chí không thích trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc của chính mình... Nàng nhắm mắt chậm rãi hít vào một hơi, nàng cũng chỉ có thể yếu đuối một lát như vậy mà thôi.
Trong Tử Cấm thành.
Hoàng thượng vừa thay đổi một thân long bào, ngồi kiệu đuổi đến trong điện văn hoa nội các.
- "Lục Gia Học lãnh một vạn binh truy kích, hiện tại tung tích hoàn toàn không rõ. Nay biên quan báo nguy, các vị ái khanh cũng biết?"
Hoàng thượng liếc mắt nhìn quét qua một cái, trên thực tế hắn mới từ trên sạp cung phi bị kéo đến. Thời điểm đi vào còn thở có chút dồn dập.
Ở trong nội các đã có Uông Viễn, Tạ Ất, La Thận Viễn và mọi người. Bình thường chỉ cần Hoàng thượng không phải chính miệng hỏi hắn, Uông Viễn sẽ không mở miệng. Tạ Ất đối với chiến sự không biết gì cả, mà Binh bộ thượng thư trước đó đã đi biên quan. Duy dư mấy người đều nhìn về phía La Thận Viễn, loại thời điểm này bình thường La Thận Viễn cũng sẽ không nói, nhưng thời điểm hắn nói chuyện, không có người sẽ không nghe.
Trong lòng Hoàng thượng rõ ràng mạch lạc, mấy lão già này dối trá đục nước béo cò! Ngữ khí hắn hòa dịu một ít hỏi:
- "Vậy La ái khanh nghĩ như thế nào?"
La Thận Viễn vốn là dựa vào mép bàn. Nghe được hoàng thượng hỏi mới tiến lên một bước, chậm rãi nói:
- "Hoàng thượng, theo ngu kiến của vi thần. Anh quốc công từng bức lui Ngõa Thứ năm mươi dặm, trên thực tế đã đại thương nguyên khí, kiên trì không lâu. Nếu không phải có Thát Đát tương trợ, cũng chỉ là một đám ô hợp. Trước mắt sắp bắt đầu mùa đông, bên kia tất nhiên phân không ra tinh lực bỏ ra binh. Anh quốc công lại thêm Binh bộ thượng thư nhận lĩnh Tổng binh Đại Đồng, ứng đối không thành vấn đề. Về phần Đô đốc đại nhân, hoàn cảnh thảo nguyên biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, vi thần liền khó mà nói."
Hoàng thượng nghe xong những lời này, khôn ngoan yên ổn chút.
Thời điểm biết Lục Gia Học gặp chuyện không may, hắn quả thực như lửa cháy đến nơi. Dù sao hiện tại thế tiến công hung mãnh, nhạn môn quan vừa vỡ vọt tới kinh sư, nếu thật sự ngày nào đó binh đánh tới thành, hắn cũng đừng nghĩ an ổn ngồi trên long ỷ…
La Thận Viễn đã nói vô sự, hắn tự nhiên tin vài phần.
- "La ái khanh lời ấy là thật?"
- "Hoàng thượng không cần lo lắng!." La Thận Viễn ngược lại cười nói, "…Có thể tin vi thần."
Hoàng thượng vội vã chạy tới, được một câu trấn an như vậy mới chậm rì rì lên cỗ kiệu trở về.
Mấy người đi ra nội các, tùy tùng ở bên ngoài chờ La Thận Viễn, thấy hắn xuất ra liền lập tức đi lên khoác áo choàng cho hắn. Xuất môn phô trương so với Uông Viễn cũng không kém!
Lần trước ngôn quan tiến gián La Thận Viễn, bị hắn biếm đi Vân Nam làm cái Tuyên phủ Tư Đồng Trị, nửa đường đã chết! Từ đó về sau không có ngôn quan nào dám nói La Thận Viễn nửa câu.
La Thận Viễn chẳng phải thực thích người khác nói hắn ba đạo bốn thứ, trước kia chính là nhẫn nhịn mà thôi, hiện tại hắn thô bạo, không nghĩ nhẫn nhịn.
Uông Viễn cũng được mọi người vây quanh từ phía sau La Thận Viễn đi tới.
- "La đại nhân."
- "Uông đại nhân." La Thận Viễn vuốt cằm cười.
Uông Viễn ý vị thâm trường nói:
- "La đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nghĩ đến vài năm sau vị trí Thứ phụ trừ La đại nhân ra không thể là ai khác!."
- "Uông đại nhân lo nghĩ nhiều." La Thận Viễn nói, "…bất quá ta khéo biết chút kỹ xảo bừa bãi, nói lên phương lược trị quốc, cũng không dám đánh đồng với Uông đại nhân."
Uông Viễn cười, ánh mắt liền nheo lại.
- "La đại nhân nếu là khéo kỹ xảo bừa bãi, vậy người khác đều phải xấu hổ rớt da mặt... Ta có việc đi trước một bước, La đại nhân, cáo từ."
La Thận Viễn nhìn Uông Viễn bỏ đi, tươi cười hờ hững dần dần lạnh như băng.
La Thận Viễn trở lại trong phủ, Cố Cảnh Minh đã ở trong phủ đệ chờ hắn.
Hôm nay sắc mặt Cố Cảnh Minh có chút trắng bệch, đợi người lui ra hết sau đó thẳng hướng đến trước mặt La Thận Viễn, đè thấp thanh âm:
- "Ta hôm nay mới biết được, ngươi..…ngươi thật sự cùng Ngõa Thứ hợp mưu sát hại Lục Gia Học? Ngươi... Ngươi không phải..."
Thông đồng với địch bán nước chứ.
La Thận Viễn đã sớm không phải La Thận Viễn trước kia…..Cẩm y vệ ở trên tay hắn, nói không chừng hiện tại Tây Xưởng cũng bị hắn nắm trong tay. Lực lượng này đó đều là không muốn người biết, không có người biết bọn họ ở trên tay La Thận Viễn, nghe hắn điều khiển, làm cái gì cũng không có người biết!.
Mấy tháng trước hắn vào Nội Các, tuy rằng tư lịch không cao, nhưng địa vị luôn luôn cao cả. Nay Thừa tướng Uông Viễn cũng không dễ dàng dám nói hắn.
Cố Cảnh Minh biết chuyện hắn đùa bỡn quyền mưu này, chuyện chém giết ngôn quan mắng hắn. Tựa hồ một năm này, tì khí là càng ngày càng không tốt. Độ nhẫn nại đối với người khác càng ngày càng thấp. Nhưng thế nào cũng không được thông đồng với địch bán nước.
- "Ta bất quá là lợi dụng Ngõa Thứ mà thôi, bọn họ không có cái tạo hóa kia..."
La Thận Viễn ngồi xuống ghế thái sư, nhắm mắt lại. Khuôn mặt hắn càng lạnh lùng.
- "Ngươi như thế nào biết?" Cố Cảnh Minh thấp giọng nói, "…Lục Gia Học dù sao cũng là đang bảo vệ quốc gia..."
- "Ta đây không thể giết hắn sao?" Thanh âm La Thận Viễn đột nhiên nghiêm khắc.
Hắn đã mở mắt, chậm rãi nói:
- "Ta làm việc, ngươi câm miệng. Có biết không?"
Cố Cảnh Minh thật lâu không nói chuyện, sau đó hắn chủ động vòng qua đề tài này, ngữ khí hơn chút tôn kính.
- "Ta nghe nói, ngài sai Cẩm y vệ đi Kim Lăng?"
- "Ừ, ở bên kia ta có việc..." La Thận Viễn nói.
Cố Cảnh Minh gật gật đầu:
- "Ngài có chừng mực của chính mình, ta sẽ không nhiều lời. Ta đi về trước..."
La Thận Viễn gật đầu ý bảo đã biết. Cố Cảnh Minh rời khỏi thư phòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nay La Thận Viễn đã là La các lão, hắn đích xác không dám nói chuyện giống như trước kia. [Truyện được đăng trên audiotruyendaomai.com]
Sau khi tiến vào tháng mười hai, Tuyên Phủ bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, sáng sớm thức dậy ngay cả mặt sông cũng đã kết băng.
Ngụy Lăng dùng hết hai tháng, cũng chỉ có thể làm cho thời điểm Bảo ca nhi bị ông ôm miễn cưỡng sẽ không khóc.
Biên quan thời tiết rất lạnh, từ lần trước sau khi Lục Gia Học bức lui Ngõa Thứ, hai tộc tạm thời còn chưa có xâm phạm.
Tiến vào Đông, trâu ngựa đều phải nghỉ ngơi, cũng không thích hợp hành quân xa xôi. Đại đồng bên kia từ lúc Binh bộ thượng thư kiêm nhiệm Đại Đồng Tổng binh trấn thủ, miễn cưỡng cũng không xảy ra nhiễu loạn gì?.
Chính là tin tức Lục Gia Học thủy chung không có…..có lẽ thật sự đã táng thân trong đồng tuyết.
Ngụy Lăng còn không có buông tha tìm kiếm! Ít nhất ông phải biết được ở trong thảo nguyên kết quả đã phát sinh cái gì? Lục Gia Học vì sao đột nhiên không thấy, hắn rốt cuộc có chết không?
La Nghi Ninh cũng nghĩ qua, nhìn tuyết rơi mờ mịt, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi Lục Gia Học thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!.
Bảo ca nhi ở trên giường ấm nghiêng mình, cầm lấy chân nhỏ của chính mình muốn cắn, nhưng nó bị mặc giống nhu quả cầu, căn bản không thể. Nó liền nha nha kêu, muốn hấp dẫn lực chú ý của mẫu thân. Nghi Ninh cảm thấy nó dính giống như hồ, không nghĩ ôm lấy nó. Nó vẫn nên tự mình chơi thôi.
Bảo ca nhi đã được nửa tuổi, nó bắt đầu tập đi. Trừ bỏ thời điểm ngủ luôn kề cận nàng. Lúc Bảo ca nhi thức đều rất dễ chăm sóc, không người để ý, chính mình cũng có thể chơi hơn nửa ngày.
Bảo ca nhi càng lớn ngũ quan càng ngày càng giống La tam, một cái La tam nho nhỏ.
Trên cổ nó đeo cái khóa trường mệnh bằng vàng của ngoại công cho, nó cầm lấy liền bắt đầu cắn, cắn hết thảy mọi thứ mà nó nắm được.
Ngụy Lăng rất thích tiểu ngoại tôn của chính mình.
Cho dù Ngõa Thứ tạm thời chưa có xâm phạm, Ngụy Lăng cũng không dám dễ dàng rời khỏi biên quan, nhưng La Nghi Ninh có thể trở lại kinh thành. Dù sao ở Đều Hộ phủ này quá nhàm chán, ăn no mặc ấm mà thôi, thoải mái thì tuyệt đối đừng nghĩ tới. Huống chi Nghi Ninh một phụ nhân ở biên quan cũng không tiện, Ngụy Lăng tính toán an bày người đưa nàng trở lại kinh thành.
Kỳ thật Nghi Ninh cũng muốn trở lại kinh thành, nàng rời đi cái địa phương kia đã lâu lắm rồi.
Ngụy Lăng kêu phó tướng đưa nàng trở lại kinh thành, an bày rất nhiều người bảo vệ, e sợ không an toàn cho nàng.
Mà nhũ nương Thu Nương ở nông thôn Nghi Ninh mang từ Kim Lăng đến, thu thập bao đồ của chính mình, không yên hỏi:
- "Phu nhân, chúng ta phải đi kinh thành sao?"
Kỳ diệu cỡ nào, nàng thế nhưng trở thành bà vú của quý nhân kinh thành, còn được đi theo quý nhân vào trong phủ.
Nghi Ninh phân phó nàng nói:
- "Bảo ca nhi đã quen ngươi chăm sóc, sau khi ngươi đến chỗ kia cái gì cũng đừng nói là được."
Thả vị Thu Nương này về, còn không bằng giữ ở bên người, nàng lại không thể giết người diệt khẩu, dù sao cũng đã chăm sóc qua Bảo ca nhi. Huống chi Thu Nương giản dị tự nhiên, cũng không phải người gây chuyện thị phi.
- "Ngài yên tâm đi, ta đã biết!" Thu Nương liền cười.
Ngụy Lăng từ biệt nữ nhi, hôn Bảo ca nhi một ngụm, ôm nó thật chặt làm cho Bảo ca nhi thực không thoải mái kêu nha nha, mới đưa các nàng lên xe ngựa.
Một đường này rất thoải mái, xuất phát sớm, buổi chiều ngày kế đã đến kinh thành. Trong kinh thành tuyết cũng rơi, lại tới gần mừng năm mới, nơi nơi đều rất náo nhiệt.
Nghi Ninh nghĩ đến thời điểm lần trước chính mình đến khinh thành cũng là cảnh tượng này, nàng ôm Bảo ca nhi, chỉ cho nó xem sạp kẹo đường hình người bên ngoài:
- "Bảo ca nhi, đằng kia bán là cái gì vậy? Bảo ca nhi có muốn không?"
Bảo ca nhi lần đầu tiên nhìn thấy kinh thành, cầm lấy tay mẫu thân tò mò xem.
Xem đủ hắn liền dựa vào mẫu thân ngủ, ngậm ngón tay. Gần đây Nghi Ninh đang cố gắng sửa thói hư này của nó.
La Thận Viễn ngồi ở bên trong kiệu, cỗ kiệu chính là đang đi qua quan đạo. Liền cảm giác được cỗ kiệu hơi hơi lay động. Hắn vén rèm vừa thấy là vệ binh hộ tống xe ngựa, bên cạnh còn theo một nha đầu diện mạo bình bình. Là vừa cùng đội nhân mã này gặp thoáng qua.
La Thận Viễn thưởng thức con dấu, thản nhiên hỏi:
- "Đó là đoàn xe nhà ai, ở trong kinh thành gióng trống khua chiêng như vậy!."
- "Các lão!" Tùy tùng bên ngoài cho dừng kiệu lại, chắp tay nói, "…Tiểu nhân không thấy rõ lắm! Có cần phải đi xem không?"
- "Không cần!" La Thận Viễn nói, "…Nhanh đi Cố gia đi."
Sau đó buông màn xe xuống, cỗ kiệu lại tiếp tục đi.
Lúc đến cửa Anh quốc công phủ, hạ nhân bên ngoài vén rèm để cho Nghi Ninh xuống xe ngựa. Nghi Ninh ôm Bảo ca nhi bước xuống, nàng thấy được tấm biển cùng cặp đại môn nước sơn đen quen thuộc của Anh quốc công phủ, nàng chậm rãi thở hắt ra. Anh quốc công phủ, nàng đã trở lại.
Từ thị mang theo nha đầu bà tử ở ảnh bích chờ nàng, nhìn thấy nàng lập tức đi lên tiếp đón.
Mấy bà tử quen mặt nhìn thấy nàng đều âm thầm gạt nước mắt…
Nghi Ninh giao Bảo ca nhi đang ngủ say cho Thu Nương, khom người gọi mẫu thân, hỏi Từ thị:
- "Tổ mẫu có khỏe không?"
Từ thị cùng hơn một năm trước không có gì khác nhau, nàng là người khôn khéo, chăm sóc trong phủ cũng gọn gàng ngăn nắp, sống thật sự thư thái. Từ thị nói:
- "Lão phu nhân coi như thân thể cường tráng, bất quá Đình ca nhi đi Vệ sở Thiên Tân, chỉ sợ mấy ngày mừng năm, mới có thể trở về. Một năm này tiểu thư không ở đây, hắn hiện tại đã cao lớn rất nhiều!"
Nghi Ninh đối Từ thị cũng không tính quen thuộc, mỉm cười gật đầu. Nàng đi Tĩnh An cư thỉnh an Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân so với trước kia là già hơn, khi nhìn thấy nàng liền lệ nóng doanh tròng, môi run run:
- "Biết con bị bệnh nặng, tổ mẫu muốn đi thăm cũng không được, hiện tại thì tốt rồi... Con đã tốt rồi!"
La gia đối với bên ngoài đều nói Nghi Ninh bị bệnh nặng, đi Bảo Định tu dưỡng. Ngay cả người của Anh quốc công phủ đều gạt, trừ bỏ Ngụy Lăng, Nghi Ninh phỏng chừng Từ thị hẳn là cũng biết một ít.
Nghi Ninh cười ôm bà:
- "Tổ mẫu không cần lo lắng, nay không phải con đã trở lại sao?"
Nghi Ninh trò chuyện với bà một lát. Nghe nói nàng sinh hài tử, lão nhân gia thực sự kinh hỉ.
- "Tằng tôn của ta ở nơi nào?"
Lão nhân gia nhìn nàng chằm chằm, thật lâu sau thấy nàng không có chuyện gì, mới khiến nàng ngồi trên giường la hán của mình, hưng trí bừng bừng muốn xem tằng tôn bảo bối của mình.
Nghi Ninh vội vàng cho nha hoàn ôm Bảo ca nhi tới cho bà xem, Từ thị ở bên cạnh ngồi xuống, cười nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Người xem bộ dạng tằng tôn của ngài thật đẹp, trắng trẻo mập mạp."
Bảo ca nhi vừa tỉnh lại, giụi giụi mắt nhìn không thấy mẫu thân, lập tức oa oa khóc lên. Nghi Ninh mới tiếp lấy nó.
Từ thị còn nói:
- "Bảo ca nhi lớn lên cực kỳ giống La Các lão. Ta ở xa xa đã thấy qua mặt La Các lão đấy, La Các lão được mọi người vây quanh. Nay La gia thật đúng là quý khí."
- "Nói tới hắn làm chi, Nghi Ninh bị bệnh hắn liền đưa đi Bảo Định tu dưỡng, để hắn ở đây nhập Các. Hiện tại trở về cũng không thấy hắn tới cửa. Có thể thấy được La Các lão không để mắt đến Anh quốc công phủ chúng ta."
Ngụy lão phu nhân nói chuyện mang theo bất mãn, bà vốn đã không thực thích La Thận Viễn.
La Nghi Ninh cười khổ nói:
- "Không thể trách hắn được, chuyện con trở về hắn còn không biết, gạt hắn trở về."
Hiện tại hắn quyền thế trên thân, còn phải gọi là Các lão nữa. Nghe phụ thân nói hắn không có tìm nàng, kỳ thật nói như thế nào tâm Nghi Ninh sẽ không lạnh đây. Trước tiên ngụ ở Anh quốc công phủ một đoạn thời gian rồi nói sau. Về sau lại đi hỏi hắn một chút, hoặc là thương lượng kết quả nên phải làm cái gì bây giờ, vạn nhất có cái hiểu lầm gì, tỷ như hắn tìm nhưng phụ thân không biết, lại tỷ như hắn cũng không có cấu kết với Ngõa Thứ. Bất luận thế nào cũng phải hỏi rõ mới được.
Chính là nàng hiện tại, thật sự không có cách nào đối mặt với kết quả không tốt! Thế nhưng có chút nhớ nhung lại muốn trốn tránh La Thận Viễn, sợ nhìn thấy hắn. Ở đây mấy ngày rồi nói sau.
- "Nghi Ninh vậy con tới Tĩnh An cư ở với tổ mẫu."
Ngụy lão phu nhân lôi kéo tay nàng nói:
- "Trước con ở lại đây rồi lại nói, tổ mẫu coi ngày nào thích hợp kêu La tam tới đây một chuyến, tạm thời không vội. Ngày mai tổ mẫu gọi nhị nha đầu Hạ gia kia đến đây chơi với con! Vừa vặn nàng cũng vừa mang theo hài tử về nhà mẹ đẻ."
- "Dạ."
Nghi Ninh cười đáp lời lão phu nhân, trong lòng cảm thấy vẫn là ở trong nhà mình là tốt nhất, nơi nào cũng không thoải mái so với trong nhà. [Truyện được đăng trên audiotruyendaomai.com]
Ngày kế khi nàng tỉnh lại không có nghe thấy tiếng gió gào thét, quanh thân đều là ôn nhu cùng thoải mái.
Nghi Ninh mở mắt ra, phát hiện tiểu hài tử không có ở bên người nàng. Nàng nửa ngồi dậy đưa mắt nhìn, mới nhìn thấy trong gian Tây Thứ, Ngụy lão phu nhân đã bế Bảo ca nhi dậy, chọc nó chơi.
Nhũ nương, nha đầu cùng Từ thị vây quanh, trước mặt Bảo ca nhi mỗi loại xiêm áo vòng tay, trống bỏi, gối đầu nhỏ để chơi, Ngụy lão phu nhân ôm nó đi chơi.
Bảo ca nhi sau khi tỉnh dậy là ở chung dễ nhất, nó ngủ no rồi, từ bên người mẫu thân ôm đi đều không biết. Hưng phấn mà quơ quơ cánh tay, muốn chụp gối đầu nhỏ sáng tối nhiều màu sắc, sau khi chụp được liền cắn. Ngụy lão phu nhân không cho nó cắn, nó nha nha nhìn về phía Ngụy lão phu nhân, bộ dáng không hiểu.
Nghi Ninh mặc quần áo đứng dậy, đi đến gian Tây Thứ. Bảo ca nhi thật xa nhìn thấy nàng liền cười rộ lên, cánh tay quơ càng cao hứng.
Ngụy lão phu nhân cùng Từ thị đều vây quanh nó, rất thương tiếc.
- "Aiza, vật nhỏ này, cái gì cũng đều muốn ăn. Sợ là sẽ mau lớn nha!"
Từ thị còn chưa có con, nhìn thấy cục tròn tròn phấn nộn này tâm liền như nhũn ra… Huống chi bộ dạng Bảo ca nhi phấn nộn trắng trẻo mềm mại, sáng sớm đến liền đi theo Ngụy lão phu nhân lặng lẽ bế Bảo ca nhi đùa...
Ngụy lão phu nhân cười cười:
- "Tay thực sự mạnh, không chừng có thể làm tướng quân đây!"
Không để ý chút nào đây là hài tử của Các lão, theo văn theo võ phải do phụ thân nó quyết định.
Ngụy lão phu nhân nhìn thấy Nghi Ninh đã thức dậy, lập tức kêu nàng đi qua:
- "Thấy con ngủ quá ngon nên không gọi con, mau mau ăn sáng đi... Sớm đã làm nóng để ở trong lồng hấp cho con."
Nói xong đồ ăn liền được đưa vào, món chính là cháo trắng, một chén tôm đã bóc vỏ chưng với sảm ngưu, thịt bò sắt nhỏ, một chồng hai mặt dính đầy nhân tùng, bánh dày đường đỏ vàng óng ánh. [Mình không biết dịch đồ ăn, bạn nào biết giúp mình với…] Còn có chút ruốc, trộn ở trong cháo, hương vị thật ngon. Món ăn so với thời điểm ở Tuyên phủ tinh tế hơn nhiều. Nghi Ninh liền giơ ngón trỏ lên, liên tục uống ba bát cháo, ánh mắt Ngụy lão phu nhân nhìn nàng đều thay đổi.
Có thế này Nghi Ninh mới nghĩ có phải hay không nàng ăn quá nhiều, nàng lau miệng ho khan rồi cười.
- "Tổ mẫu nhìn con làm cái gì?"
Chỉ thấy Ngụy lão phu nhân gật đầu nói:
- "Thời điểm làm cô nương, buổi sáng con ăn một chén cháo giữa trưa liền ăn không ngon. Hiện nay khẩu vị lại tốt, một hơi uống ba bát. Như vậy là tốt nhất, tổ mẫu thấy con thật sự mượt mà."
Không có cách nào mà, hiện tại khẩu vị của nàng rất tốt. May mắn bộ dạng không nhiều thịt lắm, trước kia nàng gầy, mượt mà một chút rất tốt. Nghi Ninh chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
- "Cô gia còn chưa thấy qua Bảo ca nhi chứ?"
Ngụy lão phu nhân đưa Bảo ca nhi cho nàng, tiểu gia hỏa giống như tiểu bồ câu sớm hướng mẫu thân giang hai tay cầu bế.
Nghi Ninh tiếp nhận nó, nhìn thấy nó mang một đôi hài mới đầu hổ. Nghĩ rằng lão phu nhân thật sự là thương nó.
- "Hắn ở kinh thành bận rộn, còn chưa thấy qua."
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Thôi, chúng ta dưỡng Bảo ca nhi trước đã."
Lão phu nhân thần kinh run lên,
- "Con xem hài đầu hổ kia được không, là lúc trước tổ mẫu không có việc gì làm. Phụ thân con hồi nhỏ cũng mang hài đầu hổ tổ mẫu tự tay làm! Bảo ca nhi mang rất đẹp."
Nghi Ninh nắm chân nhỏ của Bảo ca nhi xem, quả nhiên làm rất tinh xảo xinh đẹp.
Một lát thì Hạ nhị tiểu thư tới.
Hạ nhị tiểu thư gả đến Thông Châu, trượng phu dĩ nhiên là đồng khoa tiến sĩ với tam ca, hiện xem chính là mới vừa mãn kỳ ở Công bộ. Nữ oa của Hạ nhị tiểu thư so với Bảo ca nhi lớn hơn mấy tháng, mặc áo trù hồng nhạt, gọi Anh tỷ nhi, ngồi ở trong lòng mẫu thân nhút nhát lạ lẫm.
Nghi Ninh nhiều năm không gặp Hạ nhị tiểu thư, thời điểm ở Quốc công phủ thật sự đã chơi với nàng ta.
Hạ nhị tiểu thư gặp nàng cũng có chút cao hứng:
- "Thời điểm ngươi xuất giá ta đã gả đi, còn chưa đưa cho ngươi lễ thành hôn —— đúng rồi, hôm nay ta muốn mang Anh tỷ nhi đi đánh một cái vòng bạc đeo chân, nếu không ngươi cùng ta đi dạo đi? Kế bên trà lâu Tường Vân mới mở một tiệm bán đồ trang sức, kiểu dáng trang sức đều rất đẹp, cửa tiệm mở rất lớn."
Nghi Ninh nghe đến đó mới hiểu được, đây là Ngụy lão phu nhân sợ nàng ở Quốc công phủ sẽ buồn bực, đặc biệt tìm người bồi nàng ra ngoài đi dạo.
Kỳ thật không cần, nàng ở Tuyên phủ mấy tháng, đã sớm không buồn bực.
- "Đi xem cũng tốt, đã lâu ta chưa dạo qua kinh thành."
Nghi Ninh đáp ứng nàng, lắc lắc tay Bảo ca nhi ghẹo nó nói:
- "Mua đường nặn hình người cho Bảo ca nhi chúng ta được không vậy?"
Bảo ca nhi ngây thơ ngồi trong lòng mẫu thân, nắm tay mẫu thân cũng cắn.
************
......
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.