Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 185
Văn Đàn
01/11/2022
Edit + Beta: Đào Mai
Trở lại Tân Kiều Phố Nhỏ đã là đêm khuya, cũng không có kinh động nhiều người. Chỉ có thông truyền Lâm Hải Như, Trần thị cùng hai vị tẩu tử.
Cho dù Trần thị nghe được một chút tiếng gió gì, cũng sẽ không nói lung tung, dù sao hai con trai của mình còn phải dựa vào La Các lão dẫn dắt. Nhưng Đồi Mồi cùng Trân Châu đã lâu không gặp nàng liền ôm nàng thẳng khóc. Bất quá thời điểm nhìn thấy Bảo ca nhi, đều ngạc nhiên a một tiếng, vây quanh xem tiểu đoàn tử.
Trong phòng đột nhiên có thêm tiểu thiếu gia, thế nào có thể không mới mẻ. Trân Châu cười nói với Nghi Ninh:
- "Tam phu nhân không sớm nói cho chúng ta biết, nếu không chúng ta sẽ có chút chuẩn bị, sẽ làm gối đầu con cọp nhỏ cho tiểu thiếu gia, khâu chút đồ chơi của tiểu hài tử cho tiểu thiếu gia."
Trong phòng hết thảy đều là dáng vẻ lúc Nghi Ninh mới vừa đi, một chút cũng không động. Tự nhiên sẽ không có để lại dấu vết tiểu hài tử.
Nhũ nương đặt Bảo ca nhi ở trên giường nhỏ, nó cảm thấy xa lạ. Đi đến đi lui, chung quanh đều là nha đầu bà tử vây quanh nhìn nó, nó nhìn không thấy mẫu thân, a a nghi hoặc.
Nghi Ninh nhìn hết thảy chung quanh. Chậm rãi có cảm giác nói không nên lời dâng lên ở trong lòng. Lúc nàng đi, kim chỉ ở trong khuông nhỏ chưa làm xong vẫn cứ ở đó, kim may vẫn còn cấm ở trên gối kim chỉ. Buổi sáng ngày ấy nàng chiết xuống hai cành mai vàng, cũng còn lẳng lặng cắm ở trong bình sứ, đặt tại trên bệ cửa, ngay cả vị trí đặt đều là giống nhau. Nàng nhớ được cái này, bởi vì nàng ghét bỏ bình hoa cản trở nàng thêu, thuận tay đặt ở trên bệ cửa. Trà nàng uống một nửa, trong chén trà nước vẫn còn một nửa.
Một chút cũng không động, chính là bất động.
Một loại hàn ý đặc hữu thanh lãnh của đêm đông, chậm rãi tiến vào trong lòng nàng.
La Thận Viễn đi đón nàng trước đó không lộ ra nửa điểm tiếng gió, nhưng Lâm Hải Như nghe nói nàng đã trở lại, lập tức kêu nha đầu mang hài khoát áo choàng cho bà, đêm khuya tiến đến.
Sau khi nhìn thấy Nghi Ninh liền kích động nắm tay nàng nửa ngày không buông. Nghi Ninh cũng tạm thời đem những chuyện khác quăng ra sau đầu, nhìn thấy Lâm Hải Như đột nhiên khóc, liền phát hoảng, vội vàng bắt đầu an ủi bà.
Lâm Hải Như đứt quãng nói:
- "Còn tưởng rằng làm giường mới cho con đều không dùng!"
La Nghi Ninh nói:
- "Dùng, như thế nào lại không dùng, ngài đã cho con gặp chuyện không may à?"
Lâm Hải Như lại vừa khóc vừa cười:
- "Ta không giỏi nói chuyện... Nhưng con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
La Thận Viễn đi an bày chuyện trong phủ, chờ thời điểm trở về nhìn thấy hai mẹ con còn đang nói chuyện.
Một năm không gặp, hai nữ nhân líu ríu hình như có chuyện nói không xong. Hắn dựa vào một bên uống trà, đợi một lát, thấy còn không có nói xong, hắn khoát áo khoác đi thư phòng xem văn thư.
Lần này xem văn thư thật lâu, ánh nến đều đã mờ, hắn mới hỏi gã sai vặt:
- "Giờ nào rồi?"
Gã sai vặt nói:
- "Đại nhân, giờ hợi."
Có thế này La Thận Viễn mới thở hắt ra, thu văn thư lại. Một lát không thấy nàng, biết rõ là nàng đã trở lại, nhưng trong lòng vẫn có chút lo được lo mất.
Cước bộ của hắn thực vội, tùy tùng đều theo không kịp. Xa xa nhìn thấy ánh nến cháy sáng, nghe thấy tiếng động nói cười, trong phòng lại lần nữa có sinh khí. Hắn tựa vào trên khung cửa, thẳng đến lại nhìn thấy La Nghi Ninh, nôn nóng trong lòng hắn mới dần dần bình ổn. La Thận Viễn hơi hơi nới tay.
Nghi Ninh dỗ tiểu đoàn tử đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm yếu đang dựa vào khuỷu tay nàng, ở dưới ánh lửa ửng đỏ. Nàng cố tình cảm thấy đùa vui, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nho nhỏ của hài tử, đùa rất vui. Nàng còn hơi hơi cắn một cái, tiểu đoàn tử cảm thấy ngứa ngứa, ở trong chăn đạp đạp cái chân nhỏ.
La Thận Viễn còn chưa thích ứng với sự tồn tại của hài tử. Nhìn thấy nàng cùng đứa nhỏ ở cùng với nhau, hắn cũng vẫn chưa có cái cảm xúc cao hứng gì?.
- "Quá muộn, nghỉ ngơi đi."
La Thận Viễn ôm tiểu hài tử từ trong lòng nàng ra, tiểu đoàn tử ở trong lòng phụ thân ra sức duỗi chân, không biết có phải hay không mộng thấy cái gì? Nhưng một lát liền đến trong lòng nhũ nương.
La Nghi Ninh kinh ngạc, Bảo ca nhi không đi theo nàng ngủ nửa đêm tỉnh dậy khẳng định sẽ khóc. Nàng mang theo nó cũng cảm thấy mệt mà, nhưng không có cách nào, người khác dỗ không được.
- "Sẽ không khóc, không phải tối hôm qua đã không có khóc sao."
La Thận Viễn bất vi sở động.
La Nghi Ninh thấp giọng nói:
- "Tối hôm qua là vận khí của huynh tốt..."
Nhưng Các lão đại nhân tiểu biệt thắng tân hôn, chiêm nghiệm không lâu, nay đúng là thời điểm tinh lực dư thừa.
Bọn nha đầu đều lui xuống, hắn lôi kéo nàng đi ngủ. Màn che buông đến, trong phòng chỉ còn hai ngọn nến.
Thân thể La Nghi Ninh trắng nõn giống như trăng non, mềm mại nhẵn nhụi, trên đệm chăn đỏ tươi thêu kim tuyến mẫu đơn, mông to eo nhỏ phong tình, xinh đẹp đòi mạng. Hắn từ phía dưới phủ lên trên, một tay ngăn chận lấy nàng, hơi thở nặng nề. Hai người lại một phen dây dưa, hắn cũng bị đau đớn, nơi ẩm ngấy đầm lầy lại còn không dễ đi vào.
Thái dương hắn đều thấm ướt, chắc là do nguyên nhân xuất mồ hôi.
La Nghi Ninh nhìn thần thái La Thận Viễn, cằm, cổ, hầu kết hơi hơi nhô ra. Dưới ánh nến toát ra mồ hôi càng hiện ra cảm giác nam tính.
La Nghi Ninh bị hắn nâng lên. Hai chân nàng hơi hơi run run, vừa tê liệt vừa mềm nhũn. Di chứng tối hôm qua vẫn còn không có hoàn toàn qua đi.
Thắt lưng hắn hơi trầm xuống, La Nghi Ninh liền bắt được sau lưng hắn. Sau khi nàng hơi chút thích ứng, hắn liền mặc kệ nàng có phải hay không cầu xin tha thứ, nói nhanh hoặc là sâu, lập tức hướng nội.
Nghi Ninh cảm thấy chân bị làm cho đau đớn, nhưng nam nhân một lần đều không có ngừng nghỉ. May mắn đã sinh hài tử, bằng không với kích cỡ của hắn như vậy lại để cho nàng lớn thêm ba năm đều không thể thích ứng. Nay rất trướng đau, La Nghi Ninh đã bị đẩy tới sóng triều cao nhất một lần, hiện tại thấy hắn nhanh hơn còn cho rằng đã xong rồi, không nghĩ tới hắn ôm lấy nàng, thay đổi tư thế...
Hắn cúi đầu hôn lên sườn mặt nàng, hơi thở còn thực thô:
- "Không sao chứ?"
- "Tam ca..." La Nghi Ninh tạm dừng sau đó hỏi: "Muội chính là muốn hỏi một chút, chẳng lẽ về sau hàng đêm đều như tối hôm qua?"
- "Bằng không nàng cảm thấy thế nào?" Thanh âm hắn trầm thấp, không rõ nàng vì sao hỏi, "Nàng là thê tử ta đã cưới hỏi đàng hoàng, hiện tại tự nhiên... Nàng nghĩ ta sẽ cùng ai?"
- "Không phải."
La Nghi Ninh nghĩ đối diện hắn giải thích, thời điểm vừa động hai người liền căng thẳng, La Nghi Ninh là thật sự toan trướng, nghĩ đến phải hẹn ngày xa xa, phải thương lượng,
- "Có phải hay không có đôi khi phải nghỉ ngơi, như chúng ta cách một ngày một lần? Hoặc là hai ngày một lần đi?"
La Thận Viễn nhíu mày hỏi:
- "Nàng quá mệt sao?"
- "Đương nhiên, một hai ngày còn được. Tam ca thân cường thể tráng, muội cũng không có thể lực như tam ca mà!"
Nam nhân thôi, chỉ cần chiêm nghiệm, lại là người mình thích cực kỳ. Hận không thể mỗi ngày đều cùng với nhau, hắn lại so với người khác tinh lực tràn đầy rất nhiều.
- "Thời điểm nàng mệt thì nói với ta..."
Hắn tiếp tục hôn, môi hạ xuống da thịt mang theo run run, lại bị hô hấp hắn châm chọc. Hai người triền miên ở cùng nhau, lại mang lên lửa cháy lan ra đồng cỏ. Càng lúc càng nhanh, trong phòng trở nên thực nóng.
Lúc này có tiếng bước chân đến gần, tiếng hài tử khóc không ngừng, tiếng đập cửa dồn dập:
- "Phu nhân, phu nhân, tiểu thiếu gia… nô tì dỗ không được..."
Tiểu phúc tinh cùng với tiếng gào khóc, cùng mỗi một tiếng hàm hồ nương nương truyền đến.
La Thận Viễn cương cứng, trên mặt tất cả đều là mồ hôi. Bên ngoài tiếng đập cửa còn không ngừng, La Nghi Ninh nhìn lòng ngực kiên cố của hắn bên nội y lỏng lẻo buông xuống mặt đỏ lên:
- "Muội đã nói.....nó sẽ khóc mà!"
Nhũ nương Thu Nương.
Nàng trở thành nhũ nương của tiểu thiếu gia Bảo ca nhi đã được sáu tháng, trong sáu tháng qua, nàng cảm thấy chính mình tuy rằng phiêu bạt lưu lạc, thậm chí ở Tuyên Phủ đã trải qua chiến hỏa bay tán loạn, nhưng nàng cảm thấy tự bản thân không có khẩn trương qua như tại thời khắc này!.
Sau khi nàng ôm tiểu thiếu gia bước vào nội thất, La đại nhân dựa vào giường ngàn công, sắc mặt rất khó coi, hắn đang không nhanh không chậm mặc xiêm y, tay hắn rất đẹp, dù sao cũng là tay chấp chưởng quyền to sinh sát.
Mà phu nhân đã vươn tay, thúc giục:
- "Mau đưa ta đi."
Thu Nương thực xác định, nàng nhìn thấy La đại nhân xác thực nhìn phu nhân, rất bất mãn. Liên quan nàng cũng phải giật mình.
Bảo ca nhi vẫn là đến trong lòng mẫu thân, sau đó vùi đầu trên ngực nàng. La Nghi Ninh để cho Thu Nương lui ra.
Thu Nương thực cảm kích, nàng lập tức thật nhanh cáo lui.
La Nghi Ninh mới chậm rì rì mở ra xiêm y, Bảo ca nhi dùng cái mũi nhỏ ủi nửa ngày rốt cục tìm được địa phương, lấy tay lay giống như con chó nhỏ. Bất quá ngừng khóc ngoan ngoãn nuốt. Nghi Ninh buồn buồn, chẳng lẽ là khẩu vị có điều bất đồng, bằng không vì sao nó lại kén chọn? Kết quả có cái gì không đồng dạng!
Nàng ngẩng đầu mới nhìn thấy La Thận Viễn đã đứng ở bên giường.
La Thận Viễn có lẽ rất muốn quăng vật nhỏ này ra, cho nên trong ánh mắt nồng đậm lạnh như băng, đương nhiên rất là bất mãn.
Hắn sải bước tới giường, ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Thản nhiên nói:
- "Nàng không thể mang theo nó ngủ."
La Nghi Ninh thực bất đắc dĩ nắm bắt bàn tay nhỏ bé mềm yếu của Bảo ca nhi:
- "Nhũ nương thật sự dỗ không được Bảo ca nhi..."
La Thận Viễn xua tay nói:
- "Có cái gì dỗ không được, ta hồi nhỏ cũng là nhũ mẫu mang tới lớn. Như thật sự không được, vậy cho hắn cai sữa thôi. Đứa nhỏ kề cận mẫu thân cũng không tốt, sớm nên độc lập mới tốt."
Hắn mới nửa tuổi a, còn chưa biết đi! Thế nào độc lập?
Lúc này bên ngoài có người đến truyền tin, gởi thư khẩn cấp, La Thận Viễn trầm ngâm một lát mới đi ra ngoài.
Hắn đứng ở dưới bậc thềm, gió đêm mang theo hàn ý lạnh thấu xương, người đến bẩm báo thanh âm rất thấp:
- "Các lão... Lục Gia Học đã trở lại. Mang theo nhân mã vào kinh, đã vào hoàng cung phục mệnh!"
Quả nhiên Lục Gia Học vẫn đã trở lại! Sợ là Phó tướng kia không thể giết chết hắn. Hơn nữa vừa trở về chính là đi hoàng cung phục mệnh, chỉ sợ là có chiến công trở về.
- "...Theo dõi hắn là được."
La Thận Viễn nghĩ nghĩ phân phó nói, sau đó trở về nội thất.
La Nghi Ninh rốt cục đã dỗ được Bảo ca nhi ngủ, vừa vỗ lưng cho nó ợ vừa hỏi:
- "Như thế nào? Thế nhưng nửa đêm đến thông truyền."
La Thận Viễn nhìn thẳng mặt nàng:
- "Lục Gia Học đã trở lại."
Tay Nghi Ninh đang vỗ lưng chợt dừng lại.
- "Hắn không có chết. Ta phỏng chừng hắn có chiến công trở về, hoàng thượng trước nửa đêm gặp hắn." La Thận Viễn tiếp tục nói.
Vinh dự nhận được nửa đời, quân công lừng lẫy cả đời, hắn quả nhiên không có chết. Nghi Ninh tâm tình thực phức tạp, nàng biết La Thận Viễn cùng Lục Gia Học chống lại, La Thận Viễn thật sự đã tính kế Lục Gia Học, không chỉ có nguyên nhân là vì nàng, mà còn có nhiều phương diện hơn. Nhưng La Thận Viễn có thể đấu qua Lục Gia Học sao? Kiếp trước mãi cho đến khi nàng trọng sinh, hai người đều không có kết quả.
La Thận Viễn luôn luôn nhìn biểu cảm La Nghi Ninh, hắn thực am hiểu việc này. Thời điểm hắn nhìn vẻ mặt La Nghi Ninh, ít nhất có một chút là khẳng định, nàng cũng không chán ghét Lục Gia Học. Như nàng lại nhiều ra điểm khác, hắn chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được.
- "Vậy tam ca tính thế nào?" La Nghi Ninh hỏi.
- "Vẫn là phải nói với nàng. Giống như trước đây, chỉ cần nàng đừng đi gặp hắn là được."
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, môi là lạnh lẽo.
Ngày kế lúc nàng thức dậy, La Thận Viễn đã rời giường, chuẩn bị đi nội các. Hắn xưa đâu bằng nay, thời gian rảnh rỗi càng ít. Khí thế phô trương nhưng là đầy đủ, Nghi Ninh xem hắn mặc chính nhị phẩm triều phục, thế nhưng cảm thấy có chút xa lạ. Nay nàng đã là phu nhân Các lão, sao còn có thể không thích ứng!.
Đưa hắn ra cửa phòng, Nghi Ninh quay đầu trang điểm.
Kêu nhũ mẫu ôm Bảo ca nhi đi trong viện chơi. La Nghi Ninh nhớ được hôm nay là ngày La Nghi Liên lại mặt, cũng là đã hơn một năm không gặp. Nàng vừa dùng lược chấm chút nước hoa quế chải đầu, vừa hỏi Trân Châu:
- "Ta nghe nói La Nghi Liên gả cho một thương nhân Tô Châu làm kế thất, kết quả là chuyện gì xảy ra?"
Theo hiểu biết của nàng đối với mọi người ở La gia, La Nghi Liên không có khả năng làm kế thất, càng không thể gả cho một cái chính là thương nhân. Cho dù có tiền như thế nào, trong sĩ nông công thương, thủy chung thương là hạ đẳng. Nàng cảm thấy với tính tình của La Thành Chương, cho dù gả La Nghi Liên cho một vị cử nhân nghèo túng, hắn hàng năm tiếp tế, cũng sẽ không gả nữ nhi cho thương nhân.
Trân Châu liền đè thấp thanh âm ở bên tai nàng nói:
- "Ngài không biết đâu, lại nói tiếp cũng là đã gả! Việc này đã phát sinh vào nửa năm trước, rất huyên náo."
- "Thời điểm sự kiện của ngài, Lục gia chỉ nói cưới Thất tiểu thư, nhưng không có người biết. Nhưng nửa năm sau phát sinh chuyện đó thì rất náo loạn, Lục tiểu thư ở trong kinh thành khó tìm hôn phu, những gia thế trong sạch chút đều không muốn cưới nàng, nói biến thành gia đình không yên, bại hoại môn phong —— nhị lão gia vừa tức vừa vội, nếu không có Tứ thiếu gia hoà giải, nói không chừng nhị lão gia còn muốn dùng gia pháp xử trí Lục tiểu thư."
- "Kết quả đã xảy ra chuyện gì?" Nghi Ninh buông cây lược xuống.
************
......
- -----oOo------
Trở lại Tân Kiều Phố Nhỏ đã là đêm khuya, cũng không có kinh động nhiều người. Chỉ có thông truyền Lâm Hải Như, Trần thị cùng hai vị tẩu tử.
Cho dù Trần thị nghe được một chút tiếng gió gì, cũng sẽ không nói lung tung, dù sao hai con trai của mình còn phải dựa vào La Các lão dẫn dắt. Nhưng Đồi Mồi cùng Trân Châu đã lâu không gặp nàng liền ôm nàng thẳng khóc. Bất quá thời điểm nhìn thấy Bảo ca nhi, đều ngạc nhiên a một tiếng, vây quanh xem tiểu đoàn tử.
Trong phòng đột nhiên có thêm tiểu thiếu gia, thế nào có thể không mới mẻ. Trân Châu cười nói với Nghi Ninh:
- "Tam phu nhân không sớm nói cho chúng ta biết, nếu không chúng ta sẽ có chút chuẩn bị, sẽ làm gối đầu con cọp nhỏ cho tiểu thiếu gia, khâu chút đồ chơi của tiểu hài tử cho tiểu thiếu gia."
Trong phòng hết thảy đều là dáng vẻ lúc Nghi Ninh mới vừa đi, một chút cũng không động. Tự nhiên sẽ không có để lại dấu vết tiểu hài tử.
Nhũ nương đặt Bảo ca nhi ở trên giường nhỏ, nó cảm thấy xa lạ. Đi đến đi lui, chung quanh đều là nha đầu bà tử vây quanh nhìn nó, nó nhìn không thấy mẫu thân, a a nghi hoặc.
Nghi Ninh nhìn hết thảy chung quanh. Chậm rãi có cảm giác nói không nên lời dâng lên ở trong lòng. Lúc nàng đi, kim chỉ ở trong khuông nhỏ chưa làm xong vẫn cứ ở đó, kim may vẫn còn cấm ở trên gối kim chỉ. Buổi sáng ngày ấy nàng chiết xuống hai cành mai vàng, cũng còn lẳng lặng cắm ở trong bình sứ, đặt tại trên bệ cửa, ngay cả vị trí đặt đều là giống nhau. Nàng nhớ được cái này, bởi vì nàng ghét bỏ bình hoa cản trở nàng thêu, thuận tay đặt ở trên bệ cửa. Trà nàng uống một nửa, trong chén trà nước vẫn còn một nửa.
Một chút cũng không động, chính là bất động.
Một loại hàn ý đặc hữu thanh lãnh của đêm đông, chậm rãi tiến vào trong lòng nàng.
La Thận Viễn đi đón nàng trước đó không lộ ra nửa điểm tiếng gió, nhưng Lâm Hải Như nghe nói nàng đã trở lại, lập tức kêu nha đầu mang hài khoát áo choàng cho bà, đêm khuya tiến đến.
Sau khi nhìn thấy Nghi Ninh liền kích động nắm tay nàng nửa ngày không buông. Nghi Ninh cũng tạm thời đem những chuyện khác quăng ra sau đầu, nhìn thấy Lâm Hải Như đột nhiên khóc, liền phát hoảng, vội vàng bắt đầu an ủi bà.
Lâm Hải Như đứt quãng nói:
- "Còn tưởng rằng làm giường mới cho con đều không dùng!"
La Nghi Ninh nói:
- "Dùng, như thế nào lại không dùng, ngài đã cho con gặp chuyện không may à?"
Lâm Hải Như lại vừa khóc vừa cười:
- "Ta không giỏi nói chuyện... Nhưng con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
La Thận Viễn đi an bày chuyện trong phủ, chờ thời điểm trở về nhìn thấy hai mẹ con còn đang nói chuyện.
Một năm không gặp, hai nữ nhân líu ríu hình như có chuyện nói không xong. Hắn dựa vào một bên uống trà, đợi một lát, thấy còn không có nói xong, hắn khoát áo khoác đi thư phòng xem văn thư.
Lần này xem văn thư thật lâu, ánh nến đều đã mờ, hắn mới hỏi gã sai vặt:
- "Giờ nào rồi?"
Gã sai vặt nói:
- "Đại nhân, giờ hợi."
Có thế này La Thận Viễn mới thở hắt ra, thu văn thư lại. Một lát không thấy nàng, biết rõ là nàng đã trở lại, nhưng trong lòng vẫn có chút lo được lo mất.
Cước bộ của hắn thực vội, tùy tùng đều theo không kịp. Xa xa nhìn thấy ánh nến cháy sáng, nghe thấy tiếng động nói cười, trong phòng lại lần nữa có sinh khí. Hắn tựa vào trên khung cửa, thẳng đến lại nhìn thấy La Nghi Ninh, nôn nóng trong lòng hắn mới dần dần bình ổn. La Thận Viễn hơi hơi nới tay.
Nghi Ninh dỗ tiểu đoàn tử đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm yếu đang dựa vào khuỷu tay nàng, ở dưới ánh lửa ửng đỏ. Nàng cố tình cảm thấy đùa vui, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nho nhỏ của hài tử, đùa rất vui. Nàng còn hơi hơi cắn một cái, tiểu đoàn tử cảm thấy ngứa ngứa, ở trong chăn đạp đạp cái chân nhỏ.
La Thận Viễn còn chưa thích ứng với sự tồn tại của hài tử. Nhìn thấy nàng cùng đứa nhỏ ở cùng với nhau, hắn cũng vẫn chưa có cái cảm xúc cao hứng gì?.
- "Quá muộn, nghỉ ngơi đi."
La Thận Viễn ôm tiểu hài tử từ trong lòng nàng ra, tiểu đoàn tử ở trong lòng phụ thân ra sức duỗi chân, không biết có phải hay không mộng thấy cái gì? Nhưng một lát liền đến trong lòng nhũ nương.
La Nghi Ninh kinh ngạc, Bảo ca nhi không đi theo nàng ngủ nửa đêm tỉnh dậy khẳng định sẽ khóc. Nàng mang theo nó cũng cảm thấy mệt mà, nhưng không có cách nào, người khác dỗ không được.
- "Sẽ không khóc, không phải tối hôm qua đã không có khóc sao."
La Thận Viễn bất vi sở động.
La Nghi Ninh thấp giọng nói:
- "Tối hôm qua là vận khí của huynh tốt..."
Nhưng Các lão đại nhân tiểu biệt thắng tân hôn, chiêm nghiệm không lâu, nay đúng là thời điểm tinh lực dư thừa.
Bọn nha đầu đều lui xuống, hắn lôi kéo nàng đi ngủ. Màn che buông đến, trong phòng chỉ còn hai ngọn nến.
Thân thể La Nghi Ninh trắng nõn giống như trăng non, mềm mại nhẵn nhụi, trên đệm chăn đỏ tươi thêu kim tuyến mẫu đơn, mông to eo nhỏ phong tình, xinh đẹp đòi mạng. Hắn từ phía dưới phủ lên trên, một tay ngăn chận lấy nàng, hơi thở nặng nề. Hai người lại một phen dây dưa, hắn cũng bị đau đớn, nơi ẩm ngấy đầm lầy lại còn không dễ đi vào.
Thái dương hắn đều thấm ướt, chắc là do nguyên nhân xuất mồ hôi.
La Nghi Ninh nhìn thần thái La Thận Viễn, cằm, cổ, hầu kết hơi hơi nhô ra. Dưới ánh nến toát ra mồ hôi càng hiện ra cảm giác nam tính.
La Nghi Ninh bị hắn nâng lên. Hai chân nàng hơi hơi run run, vừa tê liệt vừa mềm nhũn. Di chứng tối hôm qua vẫn còn không có hoàn toàn qua đi.
Thắt lưng hắn hơi trầm xuống, La Nghi Ninh liền bắt được sau lưng hắn. Sau khi nàng hơi chút thích ứng, hắn liền mặc kệ nàng có phải hay không cầu xin tha thứ, nói nhanh hoặc là sâu, lập tức hướng nội.
Nghi Ninh cảm thấy chân bị làm cho đau đớn, nhưng nam nhân một lần đều không có ngừng nghỉ. May mắn đã sinh hài tử, bằng không với kích cỡ của hắn như vậy lại để cho nàng lớn thêm ba năm đều không thể thích ứng. Nay rất trướng đau, La Nghi Ninh đã bị đẩy tới sóng triều cao nhất một lần, hiện tại thấy hắn nhanh hơn còn cho rằng đã xong rồi, không nghĩ tới hắn ôm lấy nàng, thay đổi tư thế...
Hắn cúi đầu hôn lên sườn mặt nàng, hơi thở còn thực thô:
- "Không sao chứ?"
- "Tam ca..." La Nghi Ninh tạm dừng sau đó hỏi: "Muội chính là muốn hỏi một chút, chẳng lẽ về sau hàng đêm đều như tối hôm qua?"
- "Bằng không nàng cảm thấy thế nào?" Thanh âm hắn trầm thấp, không rõ nàng vì sao hỏi, "Nàng là thê tử ta đã cưới hỏi đàng hoàng, hiện tại tự nhiên... Nàng nghĩ ta sẽ cùng ai?"
- "Không phải."
La Nghi Ninh nghĩ đối diện hắn giải thích, thời điểm vừa động hai người liền căng thẳng, La Nghi Ninh là thật sự toan trướng, nghĩ đến phải hẹn ngày xa xa, phải thương lượng,
- "Có phải hay không có đôi khi phải nghỉ ngơi, như chúng ta cách một ngày một lần? Hoặc là hai ngày một lần đi?"
La Thận Viễn nhíu mày hỏi:
- "Nàng quá mệt sao?"
- "Đương nhiên, một hai ngày còn được. Tam ca thân cường thể tráng, muội cũng không có thể lực như tam ca mà!"
Nam nhân thôi, chỉ cần chiêm nghiệm, lại là người mình thích cực kỳ. Hận không thể mỗi ngày đều cùng với nhau, hắn lại so với người khác tinh lực tràn đầy rất nhiều.
- "Thời điểm nàng mệt thì nói với ta..."
Hắn tiếp tục hôn, môi hạ xuống da thịt mang theo run run, lại bị hô hấp hắn châm chọc. Hai người triền miên ở cùng nhau, lại mang lên lửa cháy lan ra đồng cỏ. Càng lúc càng nhanh, trong phòng trở nên thực nóng.
Lúc này có tiếng bước chân đến gần, tiếng hài tử khóc không ngừng, tiếng đập cửa dồn dập:
- "Phu nhân, phu nhân, tiểu thiếu gia… nô tì dỗ không được..."
Tiểu phúc tinh cùng với tiếng gào khóc, cùng mỗi một tiếng hàm hồ nương nương truyền đến.
La Thận Viễn cương cứng, trên mặt tất cả đều là mồ hôi. Bên ngoài tiếng đập cửa còn không ngừng, La Nghi Ninh nhìn lòng ngực kiên cố của hắn bên nội y lỏng lẻo buông xuống mặt đỏ lên:
- "Muội đã nói.....nó sẽ khóc mà!"
Nhũ nương Thu Nương.
Nàng trở thành nhũ nương của tiểu thiếu gia Bảo ca nhi đã được sáu tháng, trong sáu tháng qua, nàng cảm thấy chính mình tuy rằng phiêu bạt lưu lạc, thậm chí ở Tuyên Phủ đã trải qua chiến hỏa bay tán loạn, nhưng nàng cảm thấy tự bản thân không có khẩn trương qua như tại thời khắc này!.
Sau khi nàng ôm tiểu thiếu gia bước vào nội thất, La đại nhân dựa vào giường ngàn công, sắc mặt rất khó coi, hắn đang không nhanh không chậm mặc xiêm y, tay hắn rất đẹp, dù sao cũng là tay chấp chưởng quyền to sinh sát.
Mà phu nhân đã vươn tay, thúc giục:
- "Mau đưa ta đi."
Thu Nương thực xác định, nàng nhìn thấy La đại nhân xác thực nhìn phu nhân, rất bất mãn. Liên quan nàng cũng phải giật mình.
Bảo ca nhi vẫn là đến trong lòng mẫu thân, sau đó vùi đầu trên ngực nàng. La Nghi Ninh để cho Thu Nương lui ra.
Thu Nương thực cảm kích, nàng lập tức thật nhanh cáo lui.
La Nghi Ninh mới chậm rì rì mở ra xiêm y, Bảo ca nhi dùng cái mũi nhỏ ủi nửa ngày rốt cục tìm được địa phương, lấy tay lay giống như con chó nhỏ. Bất quá ngừng khóc ngoan ngoãn nuốt. Nghi Ninh buồn buồn, chẳng lẽ là khẩu vị có điều bất đồng, bằng không vì sao nó lại kén chọn? Kết quả có cái gì không đồng dạng!
Nàng ngẩng đầu mới nhìn thấy La Thận Viễn đã đứng ở bên giường.
La Thận Viễn có lẽ rất muốn quăng vật nhỏ này ra, cho nên trong ánh mắt nồng đậm lạnh như băng, đương nhiên rất là bất mãn.
Hắn sải bước tới giường, ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Thản nhiên nói:
- "Nàng không thể mang theo nó ngủ."
La Nghi Ninh thực bất đắc dĩ nắm bắt bàn tay nhỏ bé mềm yếu của Bảo ca nhi:
- "Nhũ nương thật sự dỗ không được Bảo ca nhi..."
La Thận Viễn xua tay nói:
- "Có cái gì dỗ không được, ta hồi nhỏ cũng là nhũ mẫu mang tới lớn. Như thật sự không được, vậy cho hắn cai sữa thôi. Đứa nhỏ kề cận mẫu thân cũng không tốt, sớm nên độc lập mới tốt."
Hắn mới nửa tuổi a, còn chưa biết đi! Thế nào độc lập?
Lúc này bên ngoài có người đến truyền tin, gởi thư khẩn cấp, La Thận Viễn trầm ngâm một lát mới đi ra ngoài.
Hắn đứng ở dưới bậc thềm, gió đêm mang theo hàn ý lạnh thấu xương, người đến bẩm báo thanh âm rất thấp:
- "Các lão... Lục Gia Học đã trở lại. Mang theo nhân mã vào kinh, đã vào hoàng cung phục mệnh!"
Quả nhiên Lục Gia Học vẫn đã trở lại! Sợ là Phó tướng kia không thể giết chết hắn. Hơn nữa vừa trở về chính là đi hoàng cung phục mệnh, chỉ sợ là có chiến công trở về.
- "...Theo dõi hắn là được."
La Thận Viễn nghĩ nghĩ phân phó nói, sau đó trở về nội thất.
La Nghi Ninh rốt cục đã dỗ được Bảo ca nhi ngủ, vừa vỗ lưng cho nó ợ vừa hỏi:
- "Như thế nào? Thế nhưng nửa đêm đến thông truyền."
La Thận Viễn nhìn thẳng mặt nàng:
- "Lục Gia Học đã trở lại."
Tay Nghi Ninh đang vỗ lưng chợt dừng lại.
- "Hắn không có chết. Ta phỏng chừng hắn có chiến công trở về, hoàng thượng trước nửa đêm gặp hắn." La Thận Viễn tiếp tục nói.
Vinh dự nhận được nửa đời, quân công lừng lẫy cả đời, hắn quả nhiên không có chết. Nghi Ninh tâm tình thực phức tạp, nàng biết La Thận Viễn cùng Lục Gia Học chống lại, La Thận Viễn thật sự đã tính kế Lục Gia Học, không chỉ có nguyên nhân là vì nàng, mà còn có nhiều phương diện hơn. Nhưng La Thận Viễn có thể đấu qua Lục Gia Học sao? Kiếp trước mãi cho đến khi nàng trọng sinh, hai người đều không có kết quả.
La Thận Viễn luôn luôn nhìn biểu cảm La Nghi Ninh, hắn thực am hiểu việc này. Thời điểm hắn nhìn vẻ mặt La Nghi Ninh, ít nhất có một chút là khẳng định, nàng cũng không chán ghét Lục Gia Học. Như nàng lại nhiều ra điểm khác, hắn chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được.
- "Vậy tam ca tính thế nào?" La Nghi Ninh hỏi.
- "Vẫn là phải nói với nàng. Giống như trước đây, chỉ cần nàng đừng đi gặp hắn là được."
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, môi là lạnh lẽo.
Ngày kế lúc nàng thức dậy, La Thận Viễn đã rời giường, chuẩn bị đi nội các. Hắn xưa đâu bằng nay, thời gian rảnh rỗi càng ít. Khí thế phô trương nhưng là đầy đủ, Nghi Ninh xem hắn mặc chính nhị phẩm triều phục, thế nhưng cảm thấy có chút xa lạ. Nay nàng đã là phu nhân Các lão, sao còn có thể không thích ứng!.
Đưa hắn ra cửa phòng, Nghi Ninh quay đầu trang điểm.
Kêu nhũ mẫu ôm Bảo ca nhi đi trong viện chơi. La Nghi Ninh nhớ được hôm nay là ngày La Nghi Liên lại mặt, cũng là đã hơn một năm không gặp. Nàng vừa dùng lược chấm chút nước hoa quế chải đầu, vừa hỏi Trân Châu:
- "Ta nghe nói La Nghi Liên gả cho một thương nhân Tô Châu làm kế thất, kết quả là chuyện gì xảy ra?"
Theo hiểu biết của nàng đối với mọi người ở La gia, La Nghi Liên không có khả năng làm kế thất, càng không thể gả cho một cái chính là thương nhân. Cho dù có tiền như thế nào, trong sĩ nông công thương, thủy chung thương là hạ đẳng. Nàng cảm thấy với tính tình của La Thành Chương, cho dù gả La Nghi Liên cho một vị cử nhân nghèo túng, hắn hàng năm tiếp tế, cũng sẽ không gả nữ nhi cho thương nhân.
Trân Châu liền đè thấp thanh âm ở bên tai nàng nói:
- "Ngài không biết đâu, lại nói tiếp cũng là đã gả! Việc này đã phát sinh vào nửa năm trước, rất huyên náo."
- "Thời điểm sự kiện của ngài, Lục gia chỉ nói cưới Thất tiểu thư, nhưng không có người biết. Nhưng nửa năm sau phát sinh chuyện đó thì rất náo loạn, Lục tiểu thư ở trong kinh thành khó tìm hôn phu, những gia thế trong sạch chút đều không muốn cưới nàng, nói biến thành gia đình không yên, bại hoại môn phong —— nhị lão gia vừa tức vừa vội, nếu không có Tứ thiếu gia hoà giải, nói không chừng nhị lão gia còn muốn dùng gia pháp xử trí Lục tiểu thư."
- "Kết quả đã xảy ra chuyện gì?" Nghi Ninh buông cây lược xuống.
************
......
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.