Chương 40: Điểm Cố Định
Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
25/05/2023
Đêm hè oi ả.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, ánh đèn đường hắt vào ban công.
Tầm nhìn trong ký túc xá mơ mơ hồ hồ, Ngôn Kỳ ngồi ở đầu giường, bàn tay cậu vuốt ve gáy Diệp Dương từng chút từng chút một.
Tiếng thở dốc vừa hổn hển vừa kìm nén.
Cơ thể của hai người mướt mồ hôi.
Ngôn Kỳ nhắm chặt mắt lại, thở hắt một hơi, rồi lại mở mắt ra. Đột nhiên cậu bị nhấc bổng lên, là Diệp Dương ôm cậu vào lòng mang cậu vào phòng tắm.
Ngôn Kỳ đưa mắt nhìn, ngón tay chậm rãi vuốt ve khóe môi Diệp Dương, nơi đang sưng đỏ ẩm ướt.
Hắn đặt cậu dưới vòi sen, xoay người đi súc miệng.
Cậu không vội tắm, đi đến phía sau vòng tay ôm người ta, vùi mặt vào cơ lưng cường tráng của hắn, trên làn da lúc này đã lấm tấm mồ hôi.
Diệp Dương nhổ nước súc miệng, xịt chai xịt họng vị bạc hà vài lần mới xoay người hôn cậu một cái. Ngôn Kỳ nhanh nhẹn né tránh, đi qua bật vòi sen rồi đứng dưới màn nước.
Diệp Dương cũng bước vào, nhìn cậu nói:
"Kỳ à, chúng ta toàn ở trong phòng tắm thôi ấy, có phải nên kiềm chế chút không."
Ngôn Kỳ nhếch môi, bôi sữa tắm lên người Diệp Dương.
Cơ bụng tám múi không phải là dáng người trong yêu cầu của cậu, nhưng điều đó không ngăn cậu thưởng thức múi cơ của người khác, hơn nữa khi cậu sờ lên còn cảm thấy rất tuyệt.
Lúc này cậu mới nhận ra có một vấn đề: "Cậu thì phải làm sao đây?"
Diệp Dương cũng nhìn xuống dưới, hỏi Ngôn Kỳ:
"Cho tôi hôn một hồi?"
Giống như lần trước vậy.
Ngôn Kỳ lùi lại.
Diệp Dương cảm thấy bị tổn thương: "Tôi súc miệng sạch sẽ rồi."
"Kỳ à, cậu có thấy cậu làm vậy hơi quá rồi rồi không."
Ngôn Kỳ nghĩ mình ăn xong chùi mép thì cũng thôi đi, nếu kỳ thị hắn nữa thì cậu cũng thấy hơi quá thật. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hơi nhăn mày rồi nhắm mắt lại:
"Thôi hôn đi."
Diệp Dương nhỏ giọng cười vài tiếng.
Thấy hắn thật lâu không nhúc nhích, Ngôn Kỳ mở một mắt ra, giây tiếp theo bị hắn giữ gáy dùng sức hôn một cái.
Toàn là mùi cam quýt của nước súc miệng hòa cùng mùi bạc hà của chai xịt họng.
Vị thanh mát xộc thẳng lên não.
Cậu mơ hồ nghĩ, con chó này dường như sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cậu.
Ngoại trừ cái bước cuối cùng kia ra.
...
Chủ nhật, nhà trưng bày nước hoa Bạch Thành.
Trước quầy trích xuất tin tức tố, đám đông xếp thành một dòng hàng dài, hai dáng người đứng cạnh nhau trong đám đông nhấp nhô, dù đeo khẩu trang cũng đặc biệt bắt mắt.
Ngôn Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi hai màu xanh trắng, đeo khẩu trang trắng. Vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, khi ra ngoài không thèm chăm sóc tóc, chúng mềm mại phủ xuống vành tai và trán, cũng che đi đôi mắt sáng ngời.
Diệp Dương kề gần tai cậu nói chuyện, lặng lẽ tháo khẩu trang xuống hôn tai Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ quay đầu nhìn hắn, đang định hỏi sao ngày nào cậu cũng đều lén la lén lút như vậy, đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đau nhói:
"Ui."
Diệp Dương hỏi: "Sao thế?"
Ngôn Kỳ đưa tay lên sờ gáy, cảm thấy tuyến thể đang nóng rực. Tin tức tố gần như không thể kiềm chế phát ra ngoài.
Là kỳ nhạy cảm.
Nhà trưng bày nước hoa chật ních người, mùi hương của nhiều loại tin tức tố hòa lẫn vào nhau, cực kỳ kích động đối với một Alpha đang trong kỳ nhạy cảm.
Vừa nhận ra xong thì Ngôn Kỳ lập tức cảm nhận được sự nóng rát.
Cảm giác này càng ngày càng dữ dội.
"Không khỏe sao?" Diệp Dương đỡ lấy cậu, giơ tay sờ thử trán cậu:
"Vậy chúng ta về đi."
Còn ba người phía trước nữa là đến lượt họ, Ngôn Kỳ lắc đầu dựa vào vai Diệp Dương.
Phía sau có người che miệng, kích động kéo bạn nữ bên cạnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Dương duỗi tay ôm vai Ngôn Kỳ, ngón tay thon dài luồn vào tóc cậu xoa nhẹ, kéo cậu vào trong lòng rồi hạ giọng gọi:
"Kỳ à."
Ngôn Kỳ ngước lên, ánh mắt rơi vào đường cong xinh đẹp trên cổ Diệp Dương.
Thật sự muốn cắn lên đó.
Khóe mắt cậu rũ xuống, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, vùi mặt vào bả vai Diệp Dương cọ cọ.
Âm thanh phấn khích bị đè nén từ bên cạnh tràn vào tai.
Ngôn Kỳ không rảnh tìm hiểu họ nghĩ gì, chỉ lười biếng vùi mình vào người Diệp Dương.
Không lâu sau đó, nhân viên đứng sau cửa kính có cửa sổ nhỏ ho khan một tiếng:
"Xong rồi, hai anh đẹp trai đứng phía sau có thể tới trích xuất."
Lúc này Ngôn Kỳ mới quay mặt đi, nhận ra vừa rồi hình như hành động của mình có hơi sổ sàng, cậu giơ tay xoa ấn đường đi đến cạnh quầy.
Bình trích xuất tin tức tố là một bình chứa hình tròn trong suốt, được kết nối với thiết bị tuần hoàn kết hợp với luồng không khí bên trong xoay chuyển tốc độ cao để hút không khí vào và ép ra.
(Chắc là giống cái loại trích xuất nước hoa bằng tinh dầu hoa tươi ấy, bạn nào muốn tìm hiểu có thể lên kênh Lý Tử Thất tìm xem thử, mình nhớ chị có mấy cái video trích xuất tinh dầu hoa tươi giống vậy.)
"Mời đặt tay lên máy trích xuất."
"Mời tiết tin tức tố."
Nhân viên chịu trách nhiệm lấy tin tức tố sẽ liên kết bình chứa mẫu và đưa lên máy phân tích.
Máy phân tích có thể nhanh chóng hiển thị các thuộc tính như: mùi hương, cường độ dựa trên tin tức tố đã được trích xuất, để xác nhận xem nước hoa sản xuất ra có đáp ứng yêu cầu hay không.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn hình hiển thị, có chút tò mò anh đẹp trai nhưng lạnh lùng này là loại tin tức tố gì.
Nhìn cử chỉ của cậu ta người bên cạnh, chắc họ là người yêu của nhau, nhưng cả hai đều trông giống Alpha... ngay cả làm việc trong viện trưng bày nước hoa lớn nhất Bạch Thành, cũng rất hiếm khi nhìn thấy một cặp đôi Alpha.
Không khỏi khiến cho người khác nảy sinh cảm giác tò mò.
Ngôn Kỳ đứng trước cửa kính hơi nheo mắt, tinh thần bình thản, nhìn có hơi giống như đang buồn ngủ, gương mặt không mang theo cảm xúc phóng tin tức tức vào máy trích xuất.
Tin tức tố chảy vào bình chứa, màn hình nhanh chóng hiển thị hết cột thông tin này đến cột thông tin khác.
Tin tức tố: Muối Biển Cam Quýt.
Thuộc tính phân hóa: Ạlpha
Cường độ: SSS
Nồng độ: Vượt tiêu chuẩn.
!!!
Máy trích xuất đang họat động êm ả đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
"Tích___Tích___Tích___"
"Ầm"
Máy trích xuất bị nổ.
Nhân viên phụ trách: "..."
Máy trích xuất có thể chịu được tin tức tố Alpha cấp độ 3S, nhưng nếu nồng độ vượt quá tiêu chuẩn vẫn có thể gây ra thiệt hại___ Alpha đạt được cấp độ này rất hiếm, càng không có chuyện họ sẽ đến một nơi như nhà trưng bày nước hoa thế này trong kỳ nhạy cảm.
Nhân viên trích xuất cũng lần đầu mới gặp phải chuyện này, cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu mới ngập ngừng hỏi:
"Anh đẹp trai này anh... đang trong kỳ nhạy cảm sao?"
Ngôn Kỳ tập trung vào việc khống chế tin tức tố, khi cậu đang xuất thần thì máy trích xuất phát nổ khiến cậu cũng hơi ngơ ngác.
Diệp Dương rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra, từ phía sau cười một tiếng.
Cậu càng quạu quọ hơn, xoay người đấm một đấm vào hắn.
Diệp Dương vội vàng đưa tay đỡ, xin lỗi nhân viên, và nói sẽ bồi thường sau đó gọi người tới giải quyết chuyện này giúp hắn.
Ngôn Kỳ mới vươn tay mà đã làm nổ máy trích xuất của người ta, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, cộng thêm đang trong kỳ nhạy cảm nên không thoải mái lắm. Cậu uể oải dựa vào người Diệp Dương suốt quãng đường, không hề muốn ngẩng mặt lên.
Hiếm khi thấy hội trưởng Ngôn tỏ ra như vậy, Diệp Dương nghe điện thoại xong không khỏi cong khóe miệng, giơ tay vò mái tóc đen sau gáy cậu:
"Sao mà cậu lại đáng yêu như thế hả Kỳ?"
Ngôn Kỳ cảm thấy hắn bệnh nặng lắm rồi, lạnh lùng trả lời lại:
"Cậu muốn chết đúng không?"
Diệp Dương cười sâu hơn, phát hiện xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn về phía này, sợ hội trưởng Ngôn mang gánh nặng hình tượng, nên nhanh chóng kéo khẩu trang lên giúp cậu.
Sau đó, hắn nắm tay Ngôn Kỳ chạy ra ngoài.
Ngôn Kỳ vừa chạy vừa ngẩng đầu lên, Diệp Dương cũng quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen cong cong của hắn hiện lên ý cười.
Làn gió trộn lẫn với nhiều mùi hương khác nhau lướt qua, đám đông xung quanh và những kệ tủ trưng bày nước hoa đều bị bỏ lại phía sau.
Mọi thứ đều như dòng chảy ngược hướng, chỉ có cậu và Diệp Dương là hai điểm cố định của nhau, ngẩng mặt quay đầu đều có thể nhìn thấy đối phương.
Ở lối vào nhà trưng bày nước hoa có một chiếc xe màu đen đang dừng.
Nhìn thấy Diệp Dương cùng Ngôn Kỳ chạy ra ngoài, vệ sĩ mặc âu phục màu đen đã xuống xe trước, mở cửa rồi đứng một bên chờ bọn họ.
Cả hai ngồi ở ghế sau, tháo khẩu trang điều chỉnh nhịp thở.
Sau khi chạy một hồi trán Ngôn Kỳ đổ đầy mồ hôi, tin tức tố không thể khống chế tràn ra không gian xe chỉ trong nháy mắt.
Dù sao cậu cũng là một Alpha đứng đầu, tin tức tố có thể áp chế những Alpha khác, mạnh đến mức vệ sĩ không thể lên xe, chỉ đành đóng cửa xe cho họ rồi đứng canh ở bên ngoài.
Ngôn Kỳ được Diệp Dương ôm ngồi ở trên người hắn, hai tay cậu ôm lấy hắn, vùi đầu cắn bên gáy người này.
Không gian hẹp, khép kính, hoàn toàn bị tin tức tố Muối Biển Cam Quýt chiếm đóng, tiếng thở hổn hển dữ dội bị những cánh cửa chặn lại, bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động trong này.
Diệp Dương ngẩng mặt lên, tay ôm chặt eo Ngôn Kỳ, cố nén đau đớn kịch liệt từ cổ truyền đến.
"Kỳ ơi." Diệp Dương khàn khàn gọi tên cậu rồi cúi đầu hôn.
Hai người âu yếm đối phương trong xe, hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ đến khi hô hấp đều trở nên nóng rực.
Sự tỉnh táo của Ngôn Kỳ dần trở lại, chợt cậu nhận ra vẫn còn vệ sĩ đứng bên ngoài.
Cậu liếc mắt nhìn qua, phát hiện đối phương rất chuyên nghiệp quay lưng về phía bọn họ, đang nhìn người đi đường cùng xe cộ qua lại.
Ngón tay Diệp Dương luồng vào xoa tóc cậu:
"Cậu lại đang nghĩ gì thế?"
Ngôn Kỳ thu ánh mắt lại, lại hôn hắn một hồi lâu mới thở hổn hển tách ra:
"Vệ sĩ nhà cậu à?"
Diệp Dương: "Ừ."
"Để anh ta nhìn thấy không sao chứ?"
Ngôn Kỳ hiểu rõ tình huống gia đình Diệp Dương, Diệp Viễn Châu có ham muốn khống chế rất mạnh, nếu như ông biết Diệp Dương đang hẹn hò với một Alpha khác, ông nhất định sẽ không đồng ý.
"Yên tâm." Diệp Dương nói tiếp: "Đều là người mình cả."
Ngôn Kỳ nghe hắn nói ra vẻ chắc chắn như vậy, cong khóe miệng: "Cậu còn có người mình nữa à."
Diệp Dương ậm ừ, nhại theo giọng điệu bình thường của Ngôn Kỳ:
"Tiền đồ của tôi mà."
Ngôn Kỳ bật cười: "Đồ chó."
Cậu dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên dấu răng trên cổ Diệp Dương, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Mặc dù quy luật thời gian của kỳ nhạy cảm không hoàn toàn chính xác, nhưng khoảng thời gian chênh lệch cũng sẽ không thay đổi quá nhiều. Kỳ nhạy cảm của Diệp Dương trước nay luôn sớm hơn cậu, bình thường hẳn là trong mấy ngày này.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, ánh đèn đường hắt vào ban công.
Tầm nhìn trong ký túc xá mơ mơ hồ hồ, Ngôn Kỳ ngồi ở đầu giường, bàn tay cậu vuốt ve gáy Diệp Dương từng chút từng chút một.
Tiếng thở dốc vừa hổn hển vừa kìm nén.
Cơ thể của hai người mướt mồ hôi.
Ngôn Kỳ nhắm chặt mắt lại, thở hắt một hơi, rồi lại mở mắt ra. Đột nhiên cậu bị nhấc bổng lên, là Diệp Dương ôm cậu vào lòng mang cậu vào phòng tắm.
Ngôn Kỳ đưa mắt nhìn, ngón tay chậm rãi vuốt ve khóe môi Diệp Dương, nơi đang sưng đỏ ẩm ướt.
Hắn đặt cậu dưới vòi sen, xoay người đi súc miệng.
Cậu không vội tắm, đi đến phía sau vòng tay ôm người ta, vùi mặt vào cơ lưng cường tráng của hắn, trên làn da lúc này đã lấm tấm mồ hôi.
Diệp Dương nhổ nước súc miệng, xịt chai xịt họng vị bạc hà vài lần mới xoay người hôn cậu một cái. Ngôn Kỳ nhanh nhẹn né tránh, đi qua bật vòi sen rồi đứng dưới màn nước.
Diệp Dương cũng bước vào, nhìn cậu nói:
"Kỳ à, chúng ta toàn ở trong phòng tắm thôi ấy, có phải nên kiềm chế chút không."
Ngôn Kỳ nhếch môi, bôi sữa tắm lên người Diệp Dương.
Cơ bụng tám múi không phải là dáng người trong yêu cầu của cậu, nhưng điều đó không ngăn cậu thưởng thức múi cơ của người khác, hơn nữa khi cậu sờ lên còn cảm thấy rất tuyệt.
Lúc này cậu mới nhận ra có một vấn đề: "Cậu thì phải làm sao đây?"
Diệp Dương cũng nhìn xuống dưới, hỏi Ngôn Kỳ:
"Cho tôi hôn một hồi?"
Giống như lần trước vậy.
Ngôn Kỳ lùi lại.
Diệp Dương cảm thấy bị tổn thương: "Tôi súc miệng sạch sẽ rồi."
"Kỳ à, cậu có thấy cậu làm vậy hơi quá rồi rồi không."
Ngôn Kỳ nghĩ mình ăn xong chùi mép thì cũng thôi đi, nếu kỳ thị hắn nữa thì cậu cũng thấy hơi quá thật. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hơi nhăn mày rồi nhắm mắt lại:
"Thôi hôn đi."
Diệp Dương nhỏ giọng cười vài tiếng.
Thấy hắn thật lâu không nhúc nhích, Ngôn Kỳ mở một mắt ra, giây tiếp theo bị hắn giữ gáy dùng sức hôn một cái.
Toàn là mùi cam quýt của nước súc miệng hòa cùng mùi bạc hà của chai xịt họng.
Vị thanh mát xộc thẳng lên não.
Cậu mơ hồ nghĩ, con chó này dường như sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cậu.
Ngoại trừ cái bước cuối cùng kia ra.
...
Chủ nhật, nhà trưng bày nước hoa Bạch Thành.
Trước quầy trích xuất tin tức tố, đám đông xếp thành một dòng hàng dài, hai dáng người đứng cạnh nhau trong đám đông nhấp nhô, dù đeo khẩu trang cũng đặc biệt bắt mắt.
Ngôn Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi hai màu xanh trắng, đeo khẩu trang trắng. Vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, khi ra ngoài không thèm chăm sóc tóc, chúng mềm mại phủ xuống vành tai và trán, cũng che đi đôi mắt sáng ngời.
Diệp Dương kề gần tai cậu nói chuyện, lặng lẽ tháo khẩu trang xuống hôn tai Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ quay đầu nhìn hắn, đang định hỏi sao ngày nào cậu cũng đều lén la lén lút như vậy, đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đau nhói:
"Ui."
Diệp Dương hỏi: "Sao thế?"
Ngôn Kỳ đưa tay lên sờ gáy, cảm thấy tuyến thể đang nóng rực. Tin tức tố gần như không thể kiềm chế phát ra ngoài.
Là kỳ nhạy cảm.
Nhà trưng bày nước hoa chật ních người, mùi hương của nhiều loại tin tức tố hòa lẫn vào nhau, cực kỳ kích động đối với một Alpha đang trong kỳ nhạy cảm.
Vừa nhận ra xong thì Ngôn Kỳ lập tức cảm nhận được sự nóng rát.
Cảm giác này càng ngày càng dữ dội.
"Không khỏe sao?" Diệp Dương đỡ lấy cậu, giơ tay sờ thử trán cậu:
"Vậy chúng ta về đi."
Còn ba người phía trước nữa là đến lượt họ, Ngôn Kỳ lắc đầu dựa vào vai Diệp Dương.
Phía sau có người che miệng, kích động kéo bạn nữ bên cạnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Dương duỗi tay ôm vai Ngôn Kỳ, ngón tay thon dài luồn vào tóc cậu xoa nhẹ, kéo cậu vào trong lòng rồi hạ giọng gọi:
"Kỳ à."
Ngôn Kỳ ngước lên, ánh mắt rơi vào đường cong xinh đẹp trên cổ Diệp Dương.
Thật sự muốn cắn lên đó.
Khóe mắt cậu rũ xuống, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, vùi mặt vào bả vai Diệp Dương cọ cọ.
Âm thanh phấn khích bị đè nén từ bên cạnh tràn vào tai.
Ngôn Kỳ không rảnh tìm hiểu họ nghĩ gì, chỉ lười biếng vùi mình vào người Diệp Dương.
Không lâu sau đó, nhân viên đứng sau cửa kính có cửa sổ nhỏ ho khan một tiếng:
"Xong rồi, hai anh đẹp trai đứng phía sau có thể tới trích xuất."
Lúc này Ngôn Kỳ mới quay mặt đi, nhận ra vừa rồi hình như hành động của mình có hơi sổ sàng, cậu giơ tay xoa ấn đường đi đến cạnh quầy.
Bình trích xuất tin tức tố là một bình chứa hình tròn trong suốt, được kết nối với thiết bị tuần hoàn kết hợp với luồng không khí bên trong xoay chuyển tốc độ cao để hút không khí vào và ép ra.
(Chắc là giống cái loại trích xuất nước hoa bằng tinh dầu hoa tươi ấy, bạn nào muốn tìm hiểu có thể lên kênh Lý Tử Thất tìm xem thử, mình nhớ chị có mấy cái video trích xuất tinh dầu hoa tươi giống vậy.)
"Mời đặt tay lên máy trích xuất."
"Mời tiết tin tức tố."
Nhân viên chịu trách nhiệm lấy tin tức tố sẽ liên kết bình chứa mẫu và đưa lên máy phân tích.
Máy phân tích có thể nhanh chóng hiển thị các thuộc tính như: mùi hương, cường độ dựa trên tin tức tố đã được trích xuất, để xác nhận xem nước hoa sản xuất ra có đáp ứng yêu cầu hay không.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn hình hiển thị, có chút tò mò anh đẹp trai nhưng lạnh lùng này là loại tin tức tố gì.
Nhìn cử chỉ của cậu ta người bên cạnh, chắc họ là người yêu của nhau, nhưng cả hai đều trông giống Alpha... ngay cả làm việc trong viện trưng bày nước hoa lớn nhất Bạch Thành, cũng rất hiếm khi nhìn thấy một cặp đôi Alpha.
Không khỏi khiến cho người khác nảy sinh cảm giác tò mò.
Ngôn Kỳ đứng trước cửa kính hơi nheo mắt, tinh thần bình thản, nhìn có hơi giống như đang buồn ngủ, gương mặt không mang theo cảm xúc phóng tin tức tức vào máy trích xuất.
Tin tức tố chảy vào bình chứa, màn hình nhanh chóng hiển thị hết cột thông tin này đến cột thông tin khác.
Tin tức tố: Muối Biển Cam Quýt.
Thuộc tính phân hóa: Ạlpha
Cường độ: SSS
Nồng độ: Vượt tiêu chuẩn.
!!!
Máy trích xuất đang họat động êm ả đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
"Tích___Tích___Tích___"
"Ầm"
Máy trích xuất bị nổ.
Nhân viên phụ trách: "..."
Máy trích xuất có thể chịu được tin tức tố Alpha cấp độ 3S, nhưng nếu nồng độ vượt quá tiêu chuẩn vẫn có thể gây ra thiệt hại___ Alpha đạt được cấp độ này rất hiếm, càng không có chuyện họ sẽ đến một nơi như nhà trưng bày nước hoa thế này trong kỳ nhạy cảm.
Nhân viên trích xuất cũng lần đầu mới gặp phải chuyện này, cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu mới ngập ngừng hỏi:
"Anh đẹp trai này anh... đang trong kỳ nhạy cảm sao?"
Ngôn Kỳ tập trung vào việc khống chế tin tức tố, khi cậu đang xuất thần thì máy trích xuất phát nổ khiến cậu cũng hơi ngơ ngác.
Diệp Dương rất nhanh đã hiểu chuyện gì xảy ra, từ phía sau cười một tiếng.
Cậu càng quạu quọ hơn, xoay người đấm một đấm vào hắn.
Diệp Dương vội vàng đưa tay đỡ, xin lỗi nhân viên, và nói sẽ bồi thường sau đó gọi người tới giải quyết chuyện này giúp hắn.
Ngôn Kỳ mới vươn tay mà đã làm nổ máy trích xuất của người ta, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, cộng thêm đang trong kỳ nhạy cảm nên không thoải mái lắm. Cậu uể oải dựa vào người Diệp Dương suốt quãng đường, không hề muốn ngẩng mặt lên.
Hiếm khi thấy hội trưởng Ngôn tỏ ra như vậy, Diệp Dương nghe điện thoại xong không khỏi cong khóe miệng, giơ tay vò mái tóc đen sau gáy cậu:
"Sao mà cậu lại đáng yêu như thế hả Kỳ?"
Ngôn Kỳ cảm thấy hắn bệnh nặng lắm rồi, lạnh lùng trả lời lại:
"Cậu muốn chết đúng không?"
Diệp Dương cười sâu hơn, phát hiện xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn về phía này, sợ hội trưởng Ngôn mang gánh nặng hình tượng, nên nhanh chóng kéo khẩu trang lên giúp cậu.
Sau đó, hắn nắm tay Ngôn Kỳ chạy ra ngoài.
Ngôn Kỳ vừa chạy vừa ngẩng đầu lên, Diệp Dương cũng quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen cong cong của hắn hiện lên ý cười.
Làn gió trộn lẫn với nhiều mùi hương khác nhau lướt qua, đám đông xung quanh và những kệ tủ trưng bày nước hoa đều bị bỏ lại phía sau.
Mọi thứ đều như dòng chảy ngược hướng, chỉ có cậu và Diệp Dương là hai điểm cố định của nhau, ngẩng mặt quay đầu đều có thể nhìn thấy đối phương.
Ở lối vào nhà trưng bày nước hoa có một chiếc xe màu đen đang dừng.
Nhìn thấy Diệp Dương cùng Ngôn Kỳ chạy ra ngoài, vệ sĩ mặc âu phục màu đen đã xuống xe trước, mở cửa rồi đứng một bên chờ bọn họ.
Cả hai ngồi ở ghế sau, tháo khẩu trang điều chỉnh nhịp thở.
Sau khi chạy một hồi trán Ngôn Kỳ đổ đầy mồ hôi, tin tức tố không thể khống chế tràn ra không gian xe chỉ trong nháy mắt.
Dù sao cậu cũng là một Alpha đứng đầu, tin tức tố có thể áp chế những Alpha khác, mạnh đến mức vệ sĩ không thể lên xe, chỉ đành đóng cửa xe cho họ rồi đứng canh ở bên ngoài.
Ngôn Kỳ được Diệp Dương ôm ngồi ở trên người hắn, hai tay cậu ôm lấy hắn, vùi đầu cắn bên gáy người này.
Không gian hẹp, khép kính, hoàn toàn bị tin tức tố Muối Biển Cam Quýt chiếm đóng, tiếng thở hổn hển dữ dội bị những cánh cửa chặn lại, bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động trong này.
Diệp Dương ngẩng mặt lên, tay ôm chặt eo Ngôn Kỳ, cố nén đau đớn kịch liệt từ cổ truyền đến.
"Kỳ ơi." Diệp Dương khàn khàn gọi tên cậu rồi cúi đầu hôn.
Hai người âu yếm đối phương trong xe, hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ đến khi hô hấp đều trở nên nóng rực.
Sự tỉnh táo của Ngôn Kỳ dần trở lại, chợt cậu nhận ra vẫn còn vệ sĩ đứng bên ngoài.
Cậu liếc mắt nhìn qua, phát hiện đối phương rất chuyên nghiệp quay lưng về phía bọn họ, đang nhìn người đi đường cùng xe cộ qua lại.
Ngón tay Diệp Dương luồng vào xoa tóc cậu:
"Cậu lại đang nghĩ gì thế?"
Ngôn Kỳ thu ánh mắt lại, lại hôn hắn một hồi lâu mới thở hổn hển tách ra:
"Vệ sĩ nhà cậu à?"
Diệp Dương: "Ừ."
"Để anh ta nhìn thấy không sao chứ?"
Ngôn Kỳ hiểu rõ tình huống gia đình Diệp Dương, Diệp Viễn Châu có ham muốn khống chế rất mạnh, nếu như ông biết Diệp Dương đang hẹn hò với một Alpha khác, ông nhất định sẽ không đồng ý.
"Yên tâm." Diệp Dương nói tiếp: "Đều là người mình cả."
Ngôn Kỳ nghe hắn nói ra vẻ chắc chắn như vậy, cong khóe miệng: "Cậu còn có người mình nữa à."
Diệp Dương ậm ừ, nhại theo giọng điệu bình thường của Ngôn Kỳ:
"Tiền đồ của tôi mà."
Ngôn Kỳ bật cười: "Đồ chó."
Cậu dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên dấu răng trên cổ Diệp Dương, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Mặc dù quy luật thời gian của kỳ nhạy cảm không hoàn toàn chính xác, nhưng khoảng thời gian chênh lệch cũng sẽ không thay đổi quá nhiều. Kỳ nhạy cảm của Diệp Dương trước nay luôn sớm hơn cậu, bình thường hẳn là trong mấy ngày này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.