Chương 6: Loading
Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
06/03/2023
Khi Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn đến ký túc xá, Ngôn Kỳ vừa tắm xong, cậu thay một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, ôm sát vào người làm cho dáng người cậu càng thêm mảnh khảnh, không cài nút hai nút cổ áo, để lộ làn da ở cổ.
Đàm Kiệt chậc lưỡi:
"Anh Kỳ của tụi tui đẹp thật, cổ với bờ ngực thật là trắng mịn."
Tần Bác Viễn đẩy kính, muốn nhắc nhở Đàm Kiệt rằng cổ với bờ ngực trắng mịn là từ để khen con gái, khi cậu ta vừa mở miệng, đột nhiên nhìn thấy một dấu răng đỏ sẫm trên cổ Ngôn Kỳ.
Cậu ta nghẹn lại.
Áo đen, da trắng, dấu răng đỏ.
Tóm lại là nhìn rất là sắc tình.
Cũng giống như món quà sinh nhật mà họ mang đến.
Sự khác biệt là một thứ khiêu dâm trực diện và thô tục, Ngôn Kỳ lại là một kiểu không khí, bản thân cậu đã giống như diễn viên, chỉ cần chỉnh lại ánh đèn một chút thì đó hoàn toàn là một cảnh phim điện ảnh.
"Anh Kỳ." Tần Bác Viễn do dự nói, giơ tay chỉ nhẹ vào vị trí đó trên cổ cậu:
"Chỗ này bị gì... mà thành như vậy?"
Ngôn Kỳ mở chiếc hộp mà họ mang đến, thản nhiên nói:
"Bị chó cắn."
Tần Bác Viễn: "...À..."
Thì con chó này lớn như vậy, còn có thể cắn ở độ cao như thế.
Đôi mắt của Đàm Kiệt sáng rực:
"Chắc là Anh Diệp cắn rồi!"
Ngôn Kỳ không phủ nhận.
Đàm Kiệt coi như cậu đồng ý:
"Tui đã nói là mấy đứa Alpha mà có tin tức tố rượu này sẽ giống như chó điên khi tụi nó đến kỳ nhạy cảm mà."
Trong lúc nói chuyện, cậu ta còn kéo cổ áo của mình, muốn cho Ngôn Kỳ xem chứng cứ phạm tội mà bạn cùng phòng để lại:
"Anh Kỳ, cậu xem... ủa?"
"Dấu răng của tui đâu? Dấu răng lớn của tui đâu? Sao lại biến mất rồi!"
Tần Bác Viễn trợn mắt:
"Chắc là lặn rồi chứ gì nữa, mày da thô thịt dày, một vết cắn như muỗi đốt thôi mà, hai ba ngày là biến mất."
Đàm Kiệt kéo cổ áo lại, cười hai tiếng rồi xoa xoa tay:
"Anh Kỳ, không phải tui nói xạo với cậu. Món quà này tui đặt làm riêng trong một cửa hàng rất cao cấp. Nó có đầy đủ chức năng, khi được sạc đầy nó còn có thể làm hai hành động đơn giản."
"Cố Dã cũng chỉ là bạn cùng phòng của tui thôi, tui không cho cậu ta dùng thử! Hôm nay tui chỉ chờ để gửi cho Diệp thần."
Ngôn Kỳ nghiêng đầu, nhìn vào thứ trong hộp.
Không biết Diệp Dương có thích hay không, nói chung là cũng không hợp gu thẩm mỹ của cậu. Nhưng dù sao cũng chỉ là một con búp bê, cho nên cậu không nên yêu cầu quá cao.
Vì vậy, Ngôn Kỳ chọn không nhìn bề ngoài của thứ này, mà chỉ hỏi:
"Tại sao nó lại khỏa thân?"
Đàm Kiệt cười thật tươi với anh:
"Cũng không phải búp bê bình thường, ai lại mặc đồ cho thứ này chớ?"
Ngôn Kỳ:
"Để như này thì giống cái thứ gì?"
Cậu lấy mở tủ quần áo lấy một chiếc quần âu ra.
Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn giúp cậu đặt món quà lên giường để cậu tiện mặc quần vào cho nó, chỉ cần mặc quần là đủ rồi.
Bản thân Ngôn Kỳ không thích mặc áo trong ký túc xá, vì vậy cậu sẽ cho phép thứ này có thể cởi trần.
Hơn nữa, lấy quần áo của mình mặc cho thứ này rồi lại tặng cho Diệp Dương, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cho nó một chiếc quần cũng đã rất có tâm rồi.
Ngôn Kỳ lui về phía cửa ký túc xá để nhìn kỹ thứ đồ này, Đàm Kiệt lập tức nghiêng người về phía trước, chỉnhh tay của món đồ, đặt nó ở tư thế chống cằm dựa vào cột giường, uốn hai chân sang trái phải theo hình vòng cung, rất mê hoặc.
"Anh Kỳ thấy sao, tư thế này có đủ hứng cảm không?"
Ngôn Kỳ mặt không đổi sắc:
"Cũng được."
Nhìn nó như vậy, cậu cảm thấy rằng phần thân trên của thứ đó vẫn hơi trần trụi.
Ngôn Kỳ suy nghĩ một lúc, búng ngón tay và nói với Đàm Kiệt:
"Tôi có một chiếc cà vạt trên đầu giường, cậu có thể thắt vào cho nó."
Đôi mắt của Đàm Kiệt sáng trưng:
"Anh Kỳ cũng thật là biết chơi!"
Tần Bác Viễn: "..."
Cậu ta luôn cảm thấy Diệp Dương trở về sẽ giết bọn họ.
Đàm Kiệt thắt cà vạt cho thứ này, sạc pin xong bắt đầu cho Ngôn Kỳ thấy hiệu ứng rung, cùng hai hành động nhỏ đơn giản: nháy mắt và hôn gió.
Thẩm Thanh vừa vào cửa, đây là hình ảnh mà cậu ta nhìn thấy.
Cậu ta rụt cổ lại, không thể tin được:
"Đệt...?"
Ngôn Kỳ bảo cậu ta tới giúp tổ chức sinh nhật cho Diệp Dương, còn nói phải sắp xếp trước, cậu ta còn tưởng sẽ chuẩn bị một ít dây ruy băng, bóng bay các loại, thậm chí cậu ta còn nướng một túi bánh quy nhỏ làm quà trước khi đi qua đây.
Bánh quy nướng hơi xấu, cậu ta chưa ăn thử, không biết như thế nào.
Thẩm Thanh vốn tưởng rằng mình đã đủ kỳ quái rồi, không ngờ đến ký túc xá thấy cảnh này mới phát hiện bọn họ còn kỳ quái hơn.
Ngôn Kỳ thấy cậu ta đi vào cầm theo một túi giấy, nhẹ giọng hỏi:
"Quà hả?"
"Đúng rồi, là tui tự nướng." Thẩm Thanh dùng khăn giấy gói một miếng lại:
"Hội trưởng nếm thử đi."
Ngôn Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy chiếc bánh quy nào xấu xí như vậy. Nhưng vẫn lấy nó một cách tử tế, cắn một miếng nhỏ.
Sau đó, cậu lịch sự nhổ nó ra và nhận xét:
"Không tệ."
Thẩm Thanh: "..."
Bộ dáng này của ngài mà bảo là không tệ á hả?
Cậu ta thở dài, cất túi giấy vào góc, quyết định buổi tối sẽ không đem món quà này ra.
Hôm nay bên ngoài trời vẫn mưa và bầu trời còn nhiều mây. Ngôn Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.
Cậu đang định gọi một suất McDonald's, Thẩm Thanh hỏi:
"Hội trưởng, cậu không cảm thấy ký túc xá hơi tối sao? Bật đèn lên nha?"
Đàm Kiệt ngay lập tức trả lời:
"Đúng rồi, đúng rồi, bật đèn!"
Cậu ta vỗ tay nói:
"Buổi tối tụi mình tắt đèn trước, rồi khi nào anh Diệp bước vào thì "bụp" phát, bật đèn lên, để tạo bất ngờ cho cậu ta."
"Chúng ta tập dợt thử đi."
Đàm Kiệt đang định bật đèn trong ký túc xá thì nghe thấy Ngôn Kỳ nhẹ nhàng nói:
"Đừng bật cái đó."
Cậu ta quay lại: "Sao thế?"
Ngôn Kỳ đi tới bên giường Diệp Dương:
"Mở cái này."
Cậu dùng ngón tay giật nhẹ sợi dây, chiếc đèn ngủ phát ra chùm sáng.
Màu vàng ấm áp, mờ ảo ám mụi, còn có chút âm u.
"Anh Kỳ, cậu thật sự là biết cách chơi!"
Tần Bác Viễn: "..."
Cậu ta khẳng định khi Diệp Dương trở về sẽ giết bọn họ.
Thẩm Thanh lắc lắc đầu:
"Tồi thật."
Ngôn Kỳ nhướng mắt: "Gì?"
"Không có gì, tui đang khen ngài!"
Thẩm Thanh quay đầu giơ ngón tay cái lên với cậu:
"Thật gian xảo, thật tồi tệ!"
Ngôn Kỳ: "..."
***
Ở ngoại thành, trước cổng biệt thự.
Diệp Dương chống đôi chân dài xuống đường rồi xuống xe, cởi mũ bảo hiểm xe máy màu đen và găng tay da ra.
Vệ sĩ đi tới mở ô cho hắn rồi cầm lấy mũ bảo hiểm và găng tay:
"Ông Diệp đang đợi cậu ở bên trong."
Diệp Dương ậm ừ:
"Cố Dã đâu?"
"Cũng tới rồi thưa cậu."
Diệp Dương tùy ý gật đầu, thấy vệ sĩ nhìn phía sau hắn, biết anh ta đang tìm Ngôn Kỳ.
Bởi vì trong những năm trước hắn và Ngôn Kỳ sẽ về cùng với nhau.
Hôm nay cậu không chịu đi cùng, không biết có phải do hôm đó hắn cắn quá mạnh khiến Ngôn Kỳ tức giận rồi không.
Diệp Dương nhếch môi.
Ngôn Kỳ không phải là kiểu người sẽ chịu đựng, thỉnh thoảng có người không có mắt khiêu khích cậu, sẽ bị cậu đánh nhừ tử một trận.
Bao gồm cả Diệp Dương hồi tiểu học.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Kỳ, cảm thấy đôi mắt của đứa nhỏ này thật đẹp, trong suốt như thủy tinh, ánh sáng chiếu vào bị hàng mi giống như cắt vụn rơi rãi vào bên trong, lấp lánh mỏng manh— hắn chỉ muốn đôi mắt đó nhìn mỗi mình hắn.
Không có chuyện hắn chủ động đi kết bạn, cách duy nhất để thu hút sự chú ý của ai đó là bắt nạt họ.
Sau đó hắn bị Ngôn Kỳ tẩn.
Sau khi bị đánh, hắn cảm thấy oan ức, nhưng không thể khóc, vì vậy hắn nhìn chằm chằm Ngôn Kỳ với đôi mắt đỏ hoe.
Sau đó là một thời gian dài, quan hệ của hai người rất tệ.
Cho đến khi mẹ của Diệp Dương qua đời, một ngày trước tang lễ, hắn trốn trong phòng sau giờ học, lén lau nước mắt rồi bị Ngôn Kỳ nhìn thấy.
Ngôn Kỳ nhìn hắn hồi lâu, lấy kẹo trong túi ra, xé vỏ rồi nhét vào miệng hắn.
Rất ngọt.
Là vị Xoài.
Diệp Dương lập tức đi đến cạnh thùng rác phun viên kẹo ra.
Lúc đó còn nhỏ nên hắn không rõ lắm, chỉ nhớ là mỗi khi trong nhà có trái này thì mẹ đều đem vứt hết, sau đó trốn vào phòng khóc.
Cho nên hắn cũng không thích nó.
"Diệp Dương!"
Diệp Dương hoàn hồn, thấy tên kia kéo cửa ra chạy về phía mình:
"Sao về có một mình vậy?"
Cố Dã nhấc tay vòng lên vai hắn:
"Ngôn Kỳ nhà mày đâu? Cậu ta không đi với mày hả?"
"Hôm nay cậu ấy không rảnh."
Diệp Dương đi vào tới cửa thì nhớ tới một chuyện:
"Mày cắn Đàm Kiệt à?"
Cố Dã nghe hắn nói chuyện này nhướng mày:
"Mày quen cậu ta hả?"
Diệp Dương nói:
"Bạn học cấp 2 của tao, nó cũng học ở Lục Trung, nó bảo tin tức tố của bạn cùng phòng nó là Brandy nên tao đoán là mày."
Cố Dã "à" một tiếng, nhún vai:
"Ai biểu cậu ta vọt vô phòng tắm chứ, không thể trách tao được. Mày cũng biết mấy đứa có tin tức tố rượu như mình tới kỳ nhạy cảm không khống chế được mà."
Diệp Dương nhìn hắn ta một cái.
Ánh mắt như muốn nói: Mày nói như thiệt vậy á!
Cố Dã cười cười:
"Lúc đó mặt Đàm Kiệt tái mét luôn, hên là cậu ta đánh không lại tao, không thôi hôm nay mày không thấy tao luôn rồi."
Diệp Dương nhớ rõ lúc đó Ngôn Kỳ ngoại trừ không cho hắn đỡ, kêu hắn cút đi ra thì cũng không có tức giận.
Hắn cắn sâu đến nỗi Ngôn Kỳ thậm chí không thể đến lớp, không thể nào có chuyện cậu không tức giận.
Nhưng dạo này biểu hiện của Ngôn Kỳ rất bình thường.
Hắn cảm thấy rằng Kỳ đang kìm chế để chuẩn bị một chơi hắn một cú lớn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Không có cp phụ, các anh em khác đều là hỗ trợ, đừng nghĩ bậy! Ngoại trừ cập nhật lúc 9:00 hàng ngày, thời gian còn lại là để chỉnh sửa lỗi và che từ (chắc là mấy từ nhạy cảm hay từ cấm gì á).
Đàm Kiệt chậc lưỡi:
"Anh Kỳ của tụi tui đẹp thật, cổ với bờ ngực thật là trắng mịn."
Tần Bác Viễn đẩy kính, muốn nhắc nhở Đàm Kiệt rằng cổ với bờ ngực trắng mịn là từ để khen con gái, khi cậu ta vừa mở miệng, đột nhiên nhìn thấy một dấu răng đỏ sẫm trên cổ Ngôn Kỳ.
Cậu ta nghẹn lại.
Áo đen, da trắng, dấu răng đỏ.
Tóm lại là nhìn rất là sắc tình.
Cũng giống như món quà sinh nhật mà họ mang đến.
Sự khác biệt là một thứ khiêu dâm trực diện và thô tục, Ngôn Kỳ lại là một kiểu không khí, bản thân cậu đã giống như diễn viên, chỉ cần chỉnh lại ánh đèn một chút thì đó hoàn toàn là một cảnh phim điện ảnh.
"Anh Kỳ." Tần Bác Viễn do dự nói, giơ tay chỉ nhẹ vào vị trí đó trên cổ cậu:
"Chỗ này bị gì... mà thành như vậy?"
Ngôn Kỳ mở chiếc hộp mà họ mang đến, thản nhiên nói:
"Bị chó cắn."
Tần Bác Viễn: "...À..."
Thì con chó này lớn như vậy, còn có thể cắn ở độ cao như thế.
Đôi mắt của Đàm Kiệt sáng rực:
"Chắc là Anh Diệp cắn rồi!"
Ngôn Kỳ không phủ nhận.
Đàm Kiệt coi như cậu đồng ý:
"Tui đã nói là mấy đứa Alpha mà có tin tức tố rượu này sẽ giống như chó điên khi tụi nó đến kỳ nhạy cảm mà."
Trong lúc nói chuyện, cậu ta còn kéo cổ áo của mình, muốn cho Ngôn Kỳ xem chứng cứ phạm tội mà bạn cùng phòng để lại:
"Anh Kỳ, cậu xem... ủa?"
"Dấu răng của tui đâu? Dấu răng lớn của tui đâu? Sao lại biến mất rồi!"
Tần Bác Viễn trợn mắt:
"Chắc là lặn rồi chứ gì nữa, mày da thô thịt dày, một vết cắn như muỗi đốt thôi mà, hai ba ngày là biến mất."
Đàm Kiệt kéo cổ áo lại, cười hai tiếng rồi xoa xoa tay:
"Anh Kỳ, không phải tui nói xạo với cậu. Món quà này tui đặt làm riêng trong một cửa hàng rất cao cấp. Nó có đầy đủ chức năng, khi được sạc đầy nó còn có thể làm hai hành động đơn giản."
"Cố Dã cũng chỉ là bạn cùng phòng của tui thôi, tui không cho cậu ta dùng thử! Hôm nay tui chỉ chờ để gửi cho Diệp thần."
Ngôn Kỳ nghiêng đầu, nhìn vào thứ trong hộp.
Không biết Diệp Dương có thích hay không, nói chung là cũng không hợp gu thẩm mỹ của cậu. Nhưng dù sao cũng chỉ là một con búp bê, cho nên cậu không nên yêu cầu quá cao.
Vì vậy, Ngôn Kỳ chọn không nhìn bề ngoài của thứ này, mà chỉ hỏi:
"Tại sao nó lại khỏa thân?"
Đàm Kiệt cười thật tươi với anh:
"Cũng không phải búp bê bình thường, ai lại mặc đồ cho thứ này chớ?"
Ngôn Kỳ:
"Để như này thì giống cái thứ gì?"
Cậu lấy mở tủ quần áo lấy một chiếc quần âu ra.
Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn giúp cậu đặt món quà lên giường để cậu tiện mặc quần vào cho nó, chỉ cần mặc quần là đủ rồi.
Bản thân Ngôn Kỳ không thích mặc áo trong ký túc xá, vì vậy cậu sẽ cho phép thứ này có thể cởi trần.
Hơn nữa, lấy quần áo của mình mặc cho thứ này rồi lại tặng cho Diệp Dương, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cho nó một chiếc quần cũng đã rất có tâm rồi.
Ngôn Kỳ lui về phía cửa ký túc xá để nhìn kỹ thứ đồ này, Đàm Kiệt lập tức nghiêng người về phía trước, chỉnhh tay của món đồ, đặt nó ở tư thế chống cằm dựa vào cột giường, uốn hai chân sang trái phải theo hình vòng cung, rất mê hoặc.
"Anh Kỳ thấy sao, tư thế này có đủ hứng cảm không?"
Ngôn Kỳ mặt không đổi sắc:
"Cũng được."
Nhìn nó như vậy, cậu cảm thấy rằng phần thân trên của thứ đó vẫn hơi trần trụi.
Ngôn Kỳ suy nghĩ một lúc, búng ngón tay và nói với Đàm Kiệt:
"Tôi có một chiếc cà vạt trên đầu giường, cậu có thể thắt vào cho nó."
Đôi mắt của Đàm Kiệt sáng trưng:
"Anh Kỳ cũng thật là biết chơi!"
Tần Bác Viễn: "..."
Cậu ta luôn cảm thấy Diệp Dương trở về sẽ giết bọn họ.
Đàm Kiệt thắt cà vạt cho thứ này, sạc pin xong bắt đầu cho Ngôn Kỳ thấy hiệu ứng rung, cùng hai hành động nhỏ đơn giản: nháy mắt và hôn gió.
Thẩm Thanh vừa vào cửa, đây là hình ảnh mà cậu ta nhìn thấy.
Cậu ta rụt cổ lại, không thể tin được:
"Đệt...?"
Ngôn Kỳ bảo cậu ta tới giúp tổ chức sinh nhật cho Diệp Dương, còn nói phải sắp xếp trước, cậu ta còn tưởng sẽ chuẩn bị một ít dây ruy băng, bóng bay các loại, thậm chí cậu ta còn nướng một túi bánh quy nhỏ làm quà trước khi đi qua đây.
Bánh quy nướng hơi xấu, cậu ta chưa ăn thử, không biết như thế nào.
Thẩm Thanh vốn tưởng rằng mình đã đủ kỳ quái rồi, không ngờ đến ký túc xá thấy cảnh này mới phát hiện bọn họ còn kỳ quái hơn.
Ngôn Kỳ thấy cậu ta đi vào cầm theo một túi giấy, nhẹ giọng hỏi:
"Quà hả?"
"Đúng rồi, là tui tự nướng." Thẩm Thanh dùng khăn giấy gói một miếng lại:
"Hội trưởng nếm thử đi."
Ngôn Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy chiếc bánh quy nào xấu xí như vậy. Nhưng vẫn lấy nó một cách tử tế, cắn một miếng nhỏ.
Sau đó, cậu lịch sự nhổ nó ra và nhận xét:
"Không tệ."
Thẩm Thanh: "..."
Bộ dáng này của ngài mà bảo là không tệ á hả?
Cậu ta thở dài, cất túi giấy vào góc, quyết định buổi tối sẽ không đem món quà này ra.
Hôm nay bên ngoài trời vẫn mưa và bầu trời còn nhiều mây. Ngôn Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.
Cậu đang định gọi một suất McDonald's, Thẩm Thanh hỏi:
"Hội trưởng, cậu không cảm thấy ký túc xá hơi tối sao? Bật đèn lên nha?"
Đàm Kiệt ngay lập tức trả lời:
"Đúng rồi, đúng rồi, bật đèn!"
Cậu ta vỗ tay nói:
"Buổi tối tụi mình tắt đèn trước, rồi khi nào anh Diệp bước vào thì "bụp" phát, bật đèn lên, để tạo bất ngờ cho cậu ta."
"Chúng ta tập dợt thử đi."
Đàm Kiệt đang định bật đèn trong ký túc xá thì nghe thấy Ngôn Kỳ nhẹ nhàng nói:
"Đừng bật cái đó."
Cậu ta quay lại: "Sao thế?"
Ngôn Kỳ đi tới bên giường Diệp Dương:
"Mở cái này."
Cậu dùng ngón tay giật nhẹ sợi dây, chiếc đèn ngủ phát ra chùm sáng.
Màu vàng ấm áp, mờ ảo ám mụi, còn có chút âm u.
"Anh Kỳ, cậu thật sự là biết cách chơi!"
Tần Bác Viễn: "..."
Cậu ta khẳng định khi Diệp Dương trở về sẽ giết bọn họ.
Thẩm Thanh lắc lắc đầu:
"Tồi thật."
Ngôn Kỳ nhướng mắt: "Gì?"
"Không có gì, tui đang khen ngài!"
Thẩm Thanh quay đầu giơ ngón tay cái lên với cậu:
"Thật gian xảo, thật tồi tệ!"
Ngôn Kỳ: "..."
***
Ở ngoại thành, trước cổng biệt thự.
Diệp Dương chống đôi chân dài xuống đường rồi xuống xe, cởi mũ bảo hiểm xe máy màu đen và găng tay da ra.
Vệ sĩ đi tới mở ô cho hắn rồi cầm lấy mũ bảo hiểm và găng tay:
"Ông Diệp đang đợi cậu ở bên trong."
Diệp Dương ậm ừ:
"Cố Dã đâu?"
"Cũng tới rồi thưa cậu."
Diệp Dương tùy ý gật đầu, thấy vệ sĩ nhìn phía sau hắn, biết anh ta đang tìm Ngôn Kỳ.
Bởi vì trong những năm trước hắn và Ngôn Kỳ sẽ về cùng với nhau.
Hôm nay cậu không chịu đi cùng, không biết có phải do hôm đó hắn cắn quá mạnh khiến Ngôn Kỳ tức giận rồi không.
Diệp Dương nhếch môi.
Ngôn Kỳ không phải là kiểu người sẽ chịu đựng, thỉnh thoảng có người không có mắt khiêu khích cậu, sẽ bị cậu đánh nhừ tử một trận.
Bao gồm cả Diệp Dương hồi tiểu học.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Kỳ, cảm thấy đôi mắt của đứa nhỏ này thật đẹp, trong suốt như thủy tinh, ánh sáng chiếu vào bị hàng mi giống như cắt vụn rơi rãi vào bên trong, lấp lánh mỏng manh— hắn chỉ muốn đôi mắt đó nhìn mỗi mình hắn.
Không có chuyện hắn chủ động đi kết bạn, cách duy nhất để thu hút sự chú ý của ai đó là bắt nạt họ.
Sau đó hắn bị Ngôn Kỳ tẩn.
Sau khi bị đánh, hắn cảm thấy oan ức, nhưng không thể khóc, vì vậy hắn nhìn chằm chằm Ngôn Kỳ với đôi mắt đỏ hoe.
Sau đó là một thời gian dài, quan hệ của hai người rất tệ.
Cho đến khi mẹ của Diệp Dương qua đời, một ngày trước tang lễ, hắn trốn trong phòng sau giờ học, lén lau nước mắt rồi bị Ngôn Kỳ nhìn thấy.
Ngôn Kỳ nhìn hắn hồi lâu, lấy kẹo trong túi ra, xé vỏ rồi nhét vào miệng hắn.
Rất ngọt.
Là vị Xoài.
Diệp Dương lập tức đi đến cạnh thùng rác phun viên kẹo ra.
Lúc đó còn nhỏ nên hắn không rõ lắm, chỉ nhớ là mỗi khi trong nhà có trái này thì mẹ đều đem vứt hết, sau đó trốn vào phòng khóc.
Cho nên hắn cũng không thích nó.
"Diệp Dương!"
Diệp Dương hoàn hồn, thấy tên kia kéo cửa ra chạy về phía mình:
"Sao về có một mình vậy?"
Cố Dã nhấc tay vòng lên vai hắn:
"Ngôn Kỳ nhà mày đâu? Cậu ta không đi với mày hả?"
"Hôm nay cậu ấy không rảnh."
Diệp Dương đi vào tới cửa thì nhớ tới một chuyện:
"Mày cắn Đàm Kiệt à?"
Cố Dã nghe hắn nói chuyện này nhướng mày:
"Mày quen cậu ta hả?"
Diệp Dương nói:
"Bạn học cấp 2 của tao, nó cũng học ở Lục Trung, nó bảo tin tức tố của bạn cùng phòng nó là Brandy nên tao đoán là mày."
Cố Dã "à" một tiếng, nhún vai:
"Ai biểu cậu ta vọt vô phòng tắm chứ, không thể trách tao được. Mày cũng biết mấy đứa có tin tức tố rượu như mình tới kỳ nhạy cảm không khống chế được mà."
Diệp Dương nhìn hắn ta một cái.
Ánh mắt như muốn nói: Mày nói như thiệt vậy á!
Cố Dã cười cười:
"Lúc đó mặt Đàm Kiệt tái mét luôn, hên là cậu ta đánh không lại tao, không thôi hôm nay mày không thấy tao luôn rồi."
Diệp Dương nhớ rõ lúc đó Ngôn Kỳ ngoại trừ không cho hắn đỡ, kêu hắn cút đi ra thì cũng không có tức giận.
Hắn cắn sâu đến nỗi Ngôn Kỳ thậm chí không thể đến lớp, không thể nào có chuyện cậu không tức giận.
Nhưng dạo này biểu hiện của Ngôn Kỳ rất bình thường.
Hắn cảm thấy rằng Kỳ đang kìm chế để chuẩn bị một chơi hắn một cú lớn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Không có cp phụ, các anh em khác đều là hỗ trợ, đừng nghĩ bậy! Ngoại trừ cập nhật lúc 9:00 hàng ngày, thời gian còn lại là để chỉnh sửa lỗi và che từ (chắc là mấy từ nhạy cảm hay từ cấm gì á).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.