Chương 63: Ngoại Truyện Giấc Mơ Hồi Tưởng (Phần 3)
Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
13/07/2024
Ngôn Kỳ mơ thấy một con Đom Đóm.
Nó cũng giống như cảnh trên gác xếp đêm qua, phát ra ánh sáng màu lục đậm, cậu đuổi theo những con đom đóm trong hành lang tối tăm không biết bao lâu, thế rồi đốm sáng trở nên rạng hơn... càng lúc càng rực rỡ.
Cậu bước qua chùm sáng xanh đó, sau đó tỉnh lại.
Xung quanh tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ cậu thì chỉ có tiếng thở đều của người đang ngủ say bên cạnh.
Ngôn Kỳ chống tay xuống gối, vươn tay qua đầu người đang ngủ, ấn vào chiếc đồng hồ điện tử đặt trên chiếc bàn kê cạnh giường xem giờ, trên đó hiển thị thời gian là ba giờ sáng.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đồng hồ rọi tới một cặp nhẫn bạc bên cạnh nó.
Là nhẫn cưới của cậu và Diệp Dương, bởi vì khi ngủ rất cộm nên mỗi tối trước khi đi ngủ hai người đều sẽ tháo ra, để ở đầu giường, hôm sau tỉnh dậy thì lại đeo vào cho đối phương.
Đúng rồi, họ kết hôn được hai năm rồi.
Cách thời gian họ học cấp hai cũng rất lâu rồi.
Ngôn Kỳ ngồi dậy lăn qua nằm lên ngực Diệp Dương, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn.
Diệp Dương bị Ngôn Kỳ quậy tỉnh cũng không tức giận, hắn dùng giọng mũi “Hửm” một câu, giơ tay ôm lấy người trong ngực mình:
“Sao vậy, ngủ không được hả?”
“Tôi vừa mơ về hồi cấp hai của chúng ta.”
“Thật hả...” Diệp Dương hơi suy tư:
“Hình như tôi cũng mơ thấy.”
“Có phải mơ thấy lúc cậu gọi điện nhờ tôi tìm sách không?”
“Ừm.”
“Thật trùng hợp.” Ngôn Kỳ nằm trên ngực hắn không nhúc nhích: “Có khi đó không phải là một giấc mơ.”
Mặc dù cậu rất muốn kiểm tra chi tiết của giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, ký ức về giấc mơ bắt đầu ngày càng mờ nhạt, có thể họ sẽ quên nó trước cả khi trời sáng.
Diệp Dương giơ tay xoa tóc Ngôn Kỳ:
“Tin tức tố của mình còn dung hợp được với nhau, có mơ cùng một giấc mộng cũng không phải không có khả năng.”
“Tôi vẫn nghĩ có lẽ do chấp niệm sâu sắc nên mới mơ giấc mơ thế này.”
“Chấp niệm gì?”
“Không phải hồi đó cậu gọi tôi nhờ tôi tìm sách, tôi không những không tìm được sách mà còn hung dữ với cậu à?”
“À...” Diệp Dương hơi buồn cười:
“Có chuyện này thôi mà cậu vấn vươn nhiều năm vậy à?”
“Tôi là đứa thù dai bộ cậu mới biết à?”
Chuyện này với thù dai có liên quan hả?
Diệp Dương càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn nhéo nhéo gáy Ngôn Kỳ an ủi:
“Cậu cũng có thể nghĩ như vầy, có lẽ người trong mơ chính là cậu ở thế giới khác, mà ở thế giới khác đó cậu đã tìm thấy cuốn sách, và...”
Ngôn kỳ: “...”
Diệp Dương cố gắng lựa lời: “Và... còn đối xử rất dịu dàng với tôi?”
Nghe hắn nói vậy xong, Ngôn Kỳ không nhịn được bật cười:
“Cậu mơ đi.”
Đừng nói là Diệp Dương, chính cậu thậm chí còn không tưởng tượng được mình đối xử “rất dịu dàng” với Diệp Dương sẽ như thế nào.
Ngôn Kỳ cố gắng nhớ lại cách cậu đối xử với Diệp Dương trong giấc mơ, nhưng đáng tiếc dù thế nào cũng không thể nhớ được nhiều, cậu gần như đã quên tất cả các chi tiết trong mơ rồi.
Sự mệt mỏi dâng lên, cậu dụi dụi mắt, muốn ngả lưng ngủ tiếp, nhưng Diệp Dương đột nhiên đẩy cậu xuống giường.
“...”
“Cậu làm gì đó?”
Người sau lưng gặm cắn gáy cậu, Ngôn Kỳ không kiềm chế được khẽ rên một tiếng.
Sau đó nghe thấy tên này dán vào tai cậu hỏi khẽ:
“Rung động à?”
“...”
“......”
Diệp Dương có lẽ cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá vô liêm sỉ, nên trước khi Ngôn Kỳ trả lời hắn đã bật cười thành tiếng.
Ngôn Kỳ quay lại hôn hắn, hai người ôm lấy nhau lăn mấy vòng, cười đến mức không thể dừng lại.
THE END
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện đã được sửa đổi hoặc viết lại từ Chương 30. Truyện chính kết thúc ở Chương 57, phần còn lại là ngoại truyện kể về một số chuyện lặt vặt hàng ngày của cả hai. Cuối cùng, ngoại truyện này sẽ được thay đổi một chút và phát hành riêng. Sau khi mọi sự thay đổi hoàn tất, tôi sẽ tự đọc lại có thể sửa đổi đôi chút. *Khom Lưng*
Lời của Edit:
Bộ truyện đầu tiên mình dịch đã được hoàn thành, đầu tiên phải cảm ơn tác giả đã xây dựng một bộ truyện ngọt ngào rung động như thế, đối với mình đơn giản thế lại là sự viên mãn nhất. Không biết nói gì hơn ngoài gửi lời cảm ơn sâu sắc tới những bạn đã cùng đồng hành, giúp đỡ mình phát hiện những lỗi sai, và yêu quý truyện của tác giả, yêu quý nhân vật, và đã ủng hộ mảnh đất nhỏ này của mình. Hiện tại mình không có thời gian nhiều nên khi rảnh mình sẽ rà soát lại tất cả và chỉnh sửa lại những điểm chưa được tốt, cảm ơn mọi người rất nhiều.
Hành trình tình yêu từ chú đom đóm nhỏ mang ánh sáng yếu ớt muốn soi sáng dặm đường của Diệp Dương nay đã trở thành một ngọn hải đăng sừng sững, vững chãi, soi sáng giữa đại dương đời rộng lớn của cả hai, để dù ở đâu thì cậu và hắn cũng sẽ tìm về nhau. Hay từ một chàng trai tự tin chống trời biến thành người sẵn sàng ngã vào lòng người thương như Ngôn Kỳ, sẵn sàng mài mòn góc cạnh, thu liễm bản năng công kích trời sinh để nhường sự chủ động cho người yêu, để cuối cùng họ đã có một kết thúc viên mãn. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn nhưng thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm nhẹ nhàng sâu đậm của hai nhân vật. Chúc cho mọi người trên đường đời rộng mở cũng sẽ tìm được một ngọn hải đăng phát sáng vì mình, và chỉ vì mình mà phát sáng.
Cảm ơn bạn Tinh Vân đã giới thiệu cho mình bộ truyện này, và cũng mong mọi người sẽ cùng đồng hành với mình trong bộ truyện kế tiếp, rất yêu <3.
Nó cũng giống như cảnh trên gác xếp đêm qua, phát ra ánh sáng màu lục đậm, cậu đuổi theo những con đom đóm trong hành lang tối tăm không biết bao lâu, thế rồi đốm sáng trở nên rạng hơn... càng lúc càng rực rỡ.
Cậu bước qua chùm sáng xanh đó, sau đó tỉnh lại.
Xung quanh tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ cậu thì chỉ có tiếng thở đều của người đang ngủ say bên cạnh.
Ngôn Kỳ chống tay xuống gối, vươn tay qua đầu người đang ngủ, ấn vào chiếc đồng hồ điện tử đặt trên chiếc bàn kê cạnh giường xem giờ, trên đó hiển thị thời gian là ba giờ sáng.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đồng hồ rọi tới một cặp nhẫn bạc bên cạnh nó.
Là nhẫn cưới của cậu và Diệp Dương, bởi vì khi ngủ rất cộm nên mỗi tối trước khi đi ngủ hai người đều sẽ tháo ra, để ở đầu giường, hôm sau tỉnh dậy thì lại đeo vào cho đối phương.
Đúng rồi, họ kết hôn được hai năm rồi.
Cách thời gian họ học cấp hai cũng rất lâu rồi.
Ngôn Kỳ ngồi dậy lăn qua nằm lên ngực Diệp Dương, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn.
Diệp Dương bị Ngôn Kỳ quậy tỉnh cũng không tức giận, hắn dùng giọng mũi “Hửm” một câu, giơ tay ôm lấy người trong ngực mình:
“Sao vậy, ngủ không được hả?”
“Tôi vừa mơ về hồi cấp hai của chúng ta.”
“Thật hả...” Diệp Dương hơi suy tư:
“Hình như tôi cũng mơ thấy.”
“Có phải mơ thấy lúc cậu gọi điện nhờ tôi tìm sách không?”
“Ừm.”
“Thật trùng hợp.” Ngôn Kỳ nằm trên ngực hắn không nhúc nhích: “Có khi đó không phải là một giấc mơ.”
Mặc dù cậu rất muốn kiểm tra chi tiết của giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, ký ức về giấc mơ bắt đầu ngày càng mờ nhạt, có thể họ sẽ quên nó trước cả khi trời sáng.
Diệp Dương giơ tay xoa tóc Ngôn Kỳ:
“Tin tức tố của mình còn dung hợp được với nhau, có mơ cùng một giấc mộng cũng không phải không có khả năng.”
“Tôi vẫn nghĩ có lẽ do chấp niệm sâu sắc nên mới mơ giấc mơ thế này.”
“Chấp niệm gì?”
“Không phải hồi đó cậu gọi tôi nhờ tôi tìm sách, tôi không những không tìm được sách mà còn hung dữ với cậu à?”
“À...” Diệp Dương hơi buồn cười:
“Có chuyện này thôi mà cậu vấn vươn nhiều năm vậy à?”
“Tôi là đứa thù dai bộ cậu mới biết à?”
Chuyện này với thù dai có liên quan hả?
Diệp Dương càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn nhéo nhéo gáy Ngôn Kỳ an ủi:
“Cậu cũng có thể nghĩ như vầy, có lẽ người trong mơ chính là cậu ở thế giới khác, mà ở thế giới khác đó cậu đã tìm thấy cuốn sách, và...”
Ngôn kỳ: “...”
Diệp Dương cố gắng lựa lời: “Và... còn đối xử rất dịu dàng với tôi?”
Nghe hắn nói vậy xong, Ngôn Kỳ không nhịn được bật cười:
“Cậu mơ đi.”
Đừng nói là Diệp Dương, chính cậu thậm chí còn không tưởng tượng được mình đối xử “rất dịu dàng” với Diệp Dương sẽ như thế nào.
Ngôn Kỳ cố gắng nhớ lại cách cậu đối xử với Diệp Dương trong giấc mơ, nhưng đáng tiếc dù thế nào cũng không thể nhớ được nhiều, cậu gần như đã quên tất cả các chi tiết trong mơ rồi.
Sự mệt mỏi dâng lên, cậu dụi dụi mắt, muốn ngả lưng ngủ tiếp, nhưng Diệp Dương đột nhiên đẩy cậu xuống giường.
“...”
“Cậu làm gì đó?”
Người sau lưng gặm cắn gáy cậu, Ngôn Kỳ không kiềm chế được khẽ rên một tiếng.
Sau đó nghe thấy tên này dán vào tai cậu hỏi khẽ:
“Rung động à?”
“...”
“......”
Diệp Dương có lẽ cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá vô liêm sỉ, nên trước khi Ngôn Kỳ trả lời hắn đã bật cười thành tiếng.
Ngôn Kỳ quay lại hôn hắn, hai người ôm lấy nhau lăn mấy vòng, cười đến mức không thể dừng lại.
THE END
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện đã được sửa đổi hoặc viết lại từ Chương 30. Truyện chính kết thúc ở Chương 57, phần còn lại là ngoại truyện kể về một số chuyện lặt vặt hàng ngày của cả hai. Cuối cùng, ngoại truyện này sẽ được thay đổi một chút và phát hành riêng. Sau khi mọi sự thay đổi hoàn tất, tôi sẽ tự đọc lại có thể sửa đổi đôi chút. *Khom Lưng*
Lời của Edit:
Bộ truyện đầu tiên mình dịch đã được hoàn thành, đầu tiên phải cảm ơn tác giả đã xây dựng một bộ truyện ngọt ngào rung động như thế, đối với mình đơn giản thế lại là sự viên mãn nhất. Không biết nói gì hơn ngoài gửi lời cảm ơn sâu sắc tới những bạn đã cùng đồng hành, giúp đỡ mình phát hiện những lỗi sai, và yêu quý truyện của tác giả, yêu quý nhân vật, và đã ủng hộ mảnh đất nhỏ này của mình. Hiện tại mình không có thời gian nhiều nên khi rảnh mình sẽ rà soát lại tất cả và chỉnh sửa lại những điểm chưa được tốt, cảm ơn mọi người rất nhiều.
Hành trình tình yêu từ chú đom đóm nhỏ mang ánh sáng yếu ớt muốn soi sáng dặm đường của Diệp Dương nay đã trở thành một ngọn hải đăng sừng sững, vững chãi, soi sáng giữa đại dương đời rộng lớn của cả hai, để dù ở đâu thì cậu và hắn cũng sẽ tìm về nhau. Hay từ một chàng trai tự tin chống trời biến thành người sẵn sàng ngã vào lòng người thương như Ngôn Kỳ, sẵn sàng mài mòn góc cạnh, thu liễm bản năng công kích trời sinh để nhường sự chủ động cho người yêu, để cuối cùng họ đã có một kết thúc viên mãn. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn nhưng thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm nhẹ nhàng sâu đậm của hai nhân vật. Chúc cho mọi người trên đường đời rộng mở cũng sẽ tìm được một ngọn hải đăng phát sáng vì mình, và chỉ vì mình mà phát sáng.
Cảm ơn bạn Tinh Vân đã giới thiệu cho mình bộ truyện này, và cũng mong mọi người sẽ cùng đồng hành với mình trong bộ truyện kế tiếp, rất yêu <3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.