Chương 19: Đêm giao thừa
Phụng Phụng
11/09/2022
Sau giáng sinh, tôi và Dương Khả lại bận rộn.
Cuối tháng cộng với cuối năm, có rất nhiều thứ cần phải làm.
Dương Khả đã hai ba ngày liên tục ngủ ở công ty, tôi thì mỗi ngày đi làm về dành một tiếng chăm sóc Nhạc Nhạc sau đó lại đến công ty chăm sóc anh.
Anh thật sự rất bận, bận xong thì quay đầu liền ngủ.
Tôi đã mua cho anh rất nhiều đồ ăn rồi đặt nó trong phòng, phòng khi anh bận mà bỏ bữa.
92
Mặc dù hai chúng tôi đều bận, nhưng vẫn cố gắng để có thể ra ngoài vào tối 31 tháng 12.
Đó là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi rất lôi thôi, không khác gì con ma men bên đường.
Làm khó Dương Khả phải đưa tôi về nhà.
Anh còn nói, có mắt nhìn người.
Cắt, thật đúng là lúc nào cũng không quên khen mình một chút.
93
Chúng tôi có sự lựa chọn khác nhau về địa điểm ăn mừng đêm Giao thừa.
Tôi muốn ăn ở nhà, Dương Khả lại không đồng ý.
Anh muốn chọn một nơi đặc biệt để kỷ niệm ngày hôm nay.
Tôi lại nói, ngôi nhà này rất đặc biệt, đây là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta.
Anh nói, có kẻ thứ ba ở đây không phù hợp với thế giới của hai người.
Nhạc Nhạc: Tôi chỉ là một con chó, không làm phiền thế giới của hai người.
Dưới mấy lần kiên quyết không từ bỏ ý định, tôi đem quyền quyết định giao cho Dương Khả.
Anh nói muốn đưa tôi đến một nơi nào đó, anh nhất định sẽ làm tôi hài lòng.
Tôi có một dự cảm xấu, theo bản năng chạm vào mông.
Còn hơi vểnh lên.
94
Hơn 10 giờ tối ngày 31 tháng 12, tôi tan làm ra khỏi trung tâm mua sắm, Dương Khả đứng ở cửa chờ tôi ra ngoài.
Anh kêu tôi lên xe rồi đưa cho tôi chiếc bịt mắt màu đen.
Bí mật như vậy sao?
Tôi ngoan ngoãn đeo mặt nạ, cũng không biết xe chạy bao lâu, lúc xuống xe, khi nói chuyện có tiếng vọng lại chắc là đang trong hầm để xe.
Sau đó chúng tôi lên thang máy, kỳ lạ là thang máy này không có lời nhắc bằng giọng nói, nhưng theo thời gian chuyển động nó hẳn là một tòa nhà cao tầng.
Anh đỡ tôi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, ôm tôi vào.
Đại khái đi ba bốn mươi bước, Dương Khả nói có thể tháo bịt mắt ra.
Tôi từ từ tháo ra nheo mắt để thích nghi với ánh sáng.
Khi tôi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tôi nghĩ đây là văn phòng của anh.
Nhưng đây chỉ là cửa sổ sát đất bình thường, không lớn như vậy, nhưng tầm nhìn không sai biệt lắm.
Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy đây giống như một căn hộ.
Dương Khả nói đó là một món quà cho tôi.
Hay lắm, đem một căn hộ làm quà tặng, tôi cảm thấy cười không được mà khóc cũng không xong.
Anh nói 12 giờ đêm sẽ bắn pháo hoa, ở đây xem là tốt nhất.
Tôi vẫn nghĩ rằng mua ngôi nhà này rất phí.
Dương Khả hôn tôi một cái, nói anh muốn tặng cho tôi.
Được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng nhận nó.
Chúng tôi ôm nhau đến trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm trong chốc lát, sau đó anh gọi đồ ăn ngoài.
Ăn uống no đủ, tôi cùng anh kéo tấm thảm đến trước cửa sổ, sóng vai ngồi xuống.
Tôi hỏi anh có cảm giác gì khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Anh suy nghĩ một chút, còn chưa nói gì đã nở nụ cười, anh nói lần đầu tiên anh nhìn thấy một người say rượu mà dám để người khác đưa về nhà, anh nghĩ người này ngây thơ đến mức nào chứ, không sợ người ta lợi dụng luôn.
Nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới người bị lợi dụng là anh.
Anh hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi nhớ lại cảnh tượng trước quán bar, ấn tượng sâu sắc nhất chính là cảm giác thanh xuân trên người anh, sau đó chính là bộ dáng ở trên giường.
Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh nói bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, rất sẵn lòng nếu tôi muốn thử nó.
Tôi đẩy anh, còn chưa đến 12 giờ, tôi còn muốn xem pháo hoa.
Anh nói chúng ta có thể vừa làm vừa xem.
Làm vậy thì tôi còn tâm trạng đâu mà xem nữa.
Tôi từ chối.
Cuối cùng, Dương Khả cũng không đạt được ước nguyện "làm qua năm mới".
Chúng tôi hôn nhau lúc 12 giờ, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ lúc 12:01.
Dương Khả cười nhìn pháo hoa đầy trời, mà cái người bướng bỉnh đòi xem pháo hoa là tôi đây, giờ này lại đang nhìn anh.
Tôi là Phương Kiều, tôi ở thời điểm tồi tệ nhất gặp được Dương Khả sạch sẽ.
Hiện tại, tôi cho anh một Phương Kiều sạch sẽ, còn có những năm tháng sau này nữa....
Cuối tháng cộng với cuối năm, có rất nhiều thứ cần phải làm.
Dương Khả đã hai ba ngày liên tục ngủ ở công ty, tôi thì mỗi ngày đi làm về dành một tiếng chăm sóc Nhạc Nhạc sau đó lại đến công ty chăm sóc anh.
Anh thật sự rất bận, bận xong thì quay đầu liền ngủ.
Tôi đã mua cho anh rất nhiều đồ ăn rồi đặt nó trong phòng, phòng khi anh bận mà bỏ bữa.
92
Mặc dù hai chúng tôi đều bận, nhưng vẫn cố gắng để có thể ra ngoài vào tối 31 tháng 12.
Đó là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi rất lôi thôi, không khác gì con ma men bên đường.
Làm khó Dương Khả phải đưa tôi về nhà.
Anh còn nói, có mắt nhìn người.
Cắt, thật đúng là lúc nào cũng không quên khen mình một chút.
93
Chúng tôi có sự lựa chọn khác nhau về địa điểm ăn mừng đêm Giao thừa.
Tôi muốn ăn ở nhà, Dương Khả lại không đồng ý.
Anh muốn chọn một nơi đặc biệt để kỷ niệm ngày hôm nay.
Tôi lại nói, ngôi nhà này rất đặc biệt, đây là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta.
Anh nói, có kẻ thứ ba ở đây không phù hợp với thế giới của hai người.
Nhạc Nhạc: Tôi chỉ là một con chó, không làm phiền thế giới của hai người.
Dưới mấy lần kiên quyết không từ bỏ ý định, tôi đem quyền quyết định giao cho Dương Khả.
Anh nói muốn đưa tôi đến một nơi nào đó, anh nhất định sẽ làm tôi hài lòng.
Tôi có một dự cảm xấu, theo bản năng chạm vào mông.
Còn hơi vểnh lên.
94
Hơn 10 giờ tối ngày 31 tháng 12, tôi tan làm ra khỏi trung tâm mua sắm, Dương Khả đứng ở cửa chờ tôi ra ngoài.
Anh kêu tôi lên xe rồi đưa cho tôi chiếc bịt mắt màu đen.
Bí mật như vậy sao?
Tôi ngoan ngoãn đeo mặt nạ, cũng không biết xe chạy bao lâu, lúc xuống xe, khi nói chuyện có tiếng vọng lại chắc là đang trong hầm để xe.
Sau đó chúng tôi lên thang máy, kỳ lạ là thang máy này không có lời nhắc bằng giọng nói, nhưng theo thời gian chuyển động nó hẳn là một tòa nhà cao tầng.
Anh đỡ tôi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, ôm tôi vào.
Đại khái đi ba bốn mươi bước, Dương Khả nói có thể tháo bịt mắt ra.
Tôi từ từ tháo ra nheo mắt để thích nghi với ánh sáng.
Khi tôi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tôi nghĩ đây là văn phòng của anh.
Nhưng đây chỉ là cửa sổ sát đất bình thường, không lớn như vậy, nhưng tầm nhìn không sai biệt lắm.
Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy đây giống như một căn hộ.
Dương Khả nói đó là một món quà cho tôi.
Hay lắm, đem một căn hộ làm quà tặng, tôi cảm thấy cười không được mà khóc cũng không xong.
Anh nói 12 giờ đêm sẽ bắn pháo hoa, ở đây xem là tốt nhất.
Tôi vẫn nghĩ rằng mua ngôi nhà này rất phí.
Dương Khả hôn tôi một cái, nói anh muốn tặng cho tôi.
Được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng nhận nó.
Chúng tôi ôm nhau đến trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm trong chốc lát, sau đó anh gọi đồ ăn ngoài.
Ăn uống no đủ, tôi cùng anh kéo tấm thảm đến trước cửa sổ, sóng vai ngồi xuống.
Tôi hỏi anh có cảm giác gì khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Anh suy nghĩ một chút, còn chưa nói gì đã nở nụ cười, anh nói lần đầu tiên anh nhìn thấy một người say rượu mà dám để người khác đưa về nhà, anh nghĩ người này ngây thơ đến mức nào chứ, không sợ người ta lợi dụng luôn.
Nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới người bị lợi dụng là anh.
Anh hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi nhớ lại cảnh tượng trước quán bar, ấn tượng sâu sắc nhất chính là cảm giác thanh xuân trên người anh, sau đó chính là bộ dáng ở trên giường.
Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh nói bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, rất sẵn lòng nếu tôi muốn thử nó.
Tôi đẩy anh, còn chưa đến 12 giờ, tôi còn muốn xem pháo hoa.
Anh nói chúng ta có thể vừa làm vừa xem.
Làm vậy thì tôi còn tâm trạng đâu mà xem nữa.
Tôi từ chối.
Cuối cùng, Dương Khả cũng không đạt được ước nguyện "làm qua năm mới".
Chúng tôi hôn nhau lúc 12 giờ, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ lúc 12:01.
Dương Khả cười nhìn pháo hoa đầy trời, mà cái người bướng bỉnh đòi xem pháo hoa là tôi đây, giờ này lại đang nhìn anh.
Tôi là Phương Kiều, tôi ở thời điểm tồi tệ nhất gặp được Dương Khả sạch sẽ.
Hiện tại, tôi cho anh một Phương Kiều sạch sẽ, còn có những năm tháng sau này nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.