Chương 3: Khai tiệc
Dịch Nhiễm Hòa Phong
08/08/2014
Lương gia có cổ phần tại nhà hàng tổ chức tiệc, đương nhiên ba người họ được đón tiếp như khách quý. Tiệc được tổ chức ở một đại sảnh của nhà hàng. Lúc bọn Cố Hách đến đã tiệc tùng linh đình. Thật ra thì hôm nay Cố Hách đến tham dự bữa tiệc này không chỉ là nhận lời thỉnh cầu của Hà Dã, nghe nói tối nay còn có một nhân vật quan trọng tham gia buổi tiệc.
Thật ra bữa tiệc hôm nay chỉ là một tiệc mừng nhỏ, chúc mừng mười năm thành lập học viện vật lý của Hà Dã. Tuy vật lý là một ngành học trụ cột hấp dẫn luôn luôn không cần thi tuyển, nhưng làm học viện vẫn có phần rắc rối phức tạp. Mà nếu có thể trở thành giáo sư gì đó sẽ không chỉ phải có đầy đủ học thuật kinh nghiệm, còn phải thỉnh thoảng có thể đăng tải một số luận văn sáng tạo quan trọng. Trên lý thuyết ngành vật lý đã gần trăm năm không có gì đột phá, nếu như ai có thể nghiên cứu ra thành quả lớn lao gì đó, vậy thì giải Nobel chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tại bữa tiệc cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu trai đẹp gái xinh. Cố Hách ngắm nhìn người đẹp học viện vật lý Hạ Sa Sa cũng xuất hiện. Cô ta mặc chiếc váy ngắn chiffon bó sát người màu hồng, thật sự xứng danh là hoa khôi học viện. Trong thoáng chốc, cả nhóm người vây quanh một anh chàng mặc đồ vest thẳng thớm tại lối vào. Cố Hạch thật sự bị màn này dọa sợ: Người này không phải chính là anh chàng dắt con chó Samoyed sao? Tối nay anh ta mặc bộ vest đen, cài măng sét tinh xảo, bỏ đi dáng vẻ nhàn hạ lúc xế chiều, vô cùng phong độ.
Ân Thần vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Cố Hách, anh nhìn thẳng vào cô chằm chằm. Đã quá lâu không gặp, hơn nữa anh chưa từng thấy cô ăn mặc quyến rũ như vậy, giờ phút này anh hơi khó có thể dời mắt. Đặt một người mình luôn nhung nhớ ở trước mặt như vậy, anh cảm giác trong thân thể mình như có gì đó chộn rộn. Thế nhưng trong trường hợp trang trọng này anh chỉ đành phải cố dằn xuống sự xao động trong lòng, thầm mắng mình thật là vô dụng.
Cố Hách phát hiện anh chàng này vẫn nhìn mình chằm chằm nên cũng ngại ngùng, lập tức quay người bắt đầu ngắt nhéo tay Hà Dã.
Người chủ trì lên sân khấu trò chuyện đôi câu tuyên bố khai tiệc, đám người ai nấy tản ra, tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau. Hà Dã vốn muốn đi về phía niên trưởng mà mình ngưỡng mộ, nên cậu ta không quan tâm cũng chẳng để ý lôi thẳng Cố Hách đi đến đó. Cố Hách tuyệt đối không nghĩ đến người mình gặp xế chiều chính là Ân Thần tiếng tăm lừng lẫy. Có điều cũng phải, e rằng cái loại phong tình trong lạnh lùng này cũng chỉ có người đàn ông này mới có được thôi.
"Niên trưởng Ân Thần, chào anh! Đây là Cố Hách bạn em." Hà Dã bước đến bắt chuyện.
Ân Thần cười tít mắt nhìn Cố Hách, lại nói với Hà Dã: "Chào cậu, Hà Dã, đã lâu không gặp. Vị này là Cố Hách tiểu thư sao? Chào em, chúng ta thật có duyên đấy." Nói xong anh cố ý chớp chớp mắt.
Cố Hách vô cùng lúng túng. Tại sao cô lại cảm thấy anh chàng này cố ý khiến cô bối rối vậy kìa? Hơn nữa trên người anh lại còn có một cảm giác quen thuộc, giống như mình không chỉ từng gặp anh một lần vậy.
"Anh Ân Thần, anh có nghe nói gần đây khu Triều Dương xảy ra chuyện không?" Hà Dã nhận được ánh mắt Cố Hách ra hiệu, trong bụng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cất lời chuyển đề tài khác.
"Cậu nói là chuyện động vật chết đột ngột sao?"
"Đúng vậy, vài ngày nữa em và mấy chuyên gia dự định qua đó khảo sát thực tế xem sao. Anh Ân Thần có rảnh không? Cùng đi chứ?" Hà Dã mời nhiệt tình. Cố Hách vừa nghe đã hơi kinh ngạc. Tuy trước đó cô biết rõ Ân Thần cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của khoa vật lý, nhưng không đến mức phải khiến Hà Dã mời anh tham gia khảo sát. Xem ra Ân Thần thật sự có chút tài năng. Mà quan trọng nhất là hiện tại Cố Hách nhìn thấy anh ta sẽ khá mất tự nhiên, thật sự không biết cùng nhau khảo sát là sẽ như thế nào.
"Được, dù sao gần đây anh không có việc gì." Ân Thần cười đáp. Anh đã tốt nghiệp đại học A, hiện tại làm cố vấn luật pháp cho một công ty nước ngoài, phương diện nghiên cứu vật lý chỉ là sở thích cá nhân của anh thôi.
Việc anh nhận lời mời của Hà Dã cũng đã khiến Cố Hách rất ngạc nhiên. Dù sao không phải ai cũng có thể đi khảo sát như vậy. Nhưng nghĩ đến lại chạm mặt với anh, trong lòng Cố Hách luôn có chút mất tự nhiên.
"Vậy bây giờ tôi có thể mời Cố tiểu thư nhảy một bản với tôi không?" Ân Thần cười tít mắt nhìn về phía Cố Hách.
Cố Hách vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lấp lánh mong đợi của Hà Dã thì hơi không nỡ. Cô nuốt lời từ chối vào bụng. Thật sự không hiểu được Hà Dã, bạn nhảy của mình bị người khác mời mà con vui vẻ như vậy. Cố Hách vẫn xem Hà Dã như em trai, nên cũng không nỡ làm cậu ta thất vọng.
Bản nhạc tiếp theo vang lên, Ân Thần nắm tay Cố Hách kéo cô vào trong sàn nhảy, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ theo tiếng nhạc.
"A Hách không nhận ra anh sao?" Ân Thần thừa dịp khiêu vũ nhích đền gần, nói nhỏ bên tai Cố Hách.
"Niên trưởng Ân Thần, anh sao vậy?" Cố Hách không biết anh có ý đồ gì, chỉ đành phải cố gắng nhích người xa cơ thể tràn ngập mùi bạc hà của anh. Nhưng Ân Thần vội vàng ôm lấy eo cô, còn thuận thế kéo cô lại gần một chút.
"A Hách, em không giữ lời hứa" Ân Thần hơi buồn bã, cúi đầu không nói.
Cố Hách hoàn toàn bối rối. Sao cô lại nghe ra một chút uất ức trong lời nói vậy kìa? Nhưng thật sự trước đây cô chưa từng gặp người này mà. Với dáng vẻ của anh chắc chắn là cô vừa gặp sẽ không dễ dàng quên mất. "Niên trưởng Ân Thần..."
"Gọi anh là Ân Thần, không cần thiết phải gọi cái tôn xưng niên trưởng này." Ân Thần hoàn toàn bị dáng vẻ hồ đồ của cô đánh bại, hơi tức giận nạt cô.
"Ân... Thần? Anh có sao không?" Cố Hách dè dặt hỏi.
Ân Thần khẽ thở dài, lợi dụng ôm chặt lấy cô. Dưới tay anh chính là vòng eo nhỏ nhắn xúc cảm mềm mại. Anh hưởng thụ sự gần gũi này trong chốc lát, yên lặng nhảy hết bản nhạc.
Tiếng nhạc vừa kết thúc, Ân Thần nói tạm biệt với Cố Hách, sau đó rời khỏi sảnh tiệc cũng không quay đầu lại. Không có ai biết nội tâm Ân Thần vô cùng lo lắng. Một mặt anh muốn đến gần Cố Hách, một mặt lại sợ tình cảm tuôn trào của mình dọa cô. Chỉ đành phải vội vàng bỏ đi, cũng không dám nhìn cô lấy một cái, sợ vừa không chú ý anh sẽ cướp lấy cô mang đi mất.
Cố Hách cũng cảm thấy kinh ngạc. Hình như Ân Thần đột nhiên rất đau khổ, anh bị sao vậy? Trở lại bên cạnh Hà Dã, cô nói nguyên nhân cho cậu ta nghe. Hà Dã cũng không hỏi tại sao. Hai người vẫn tiếp tục chú tâm vào bữa tiệc. Thật ra thì Hà Dã biết một chút nguyên nhân, cậu ta nghe nói có một khoảng thời gian Ân Thần rất sa sút, tính cách trở nên hơi quái dị, chẳng dễ gì mới chịu tham dự bữa tiệc tối nay.
Sức chú ý của hai người nhanh chong bị chuyển dời. Bởi vì người chủ trì nói rắng vị khách quý tối nay đã đến. Giờ Cố Hách mới biết, hóa ra vị khách quý tối nay là giáo sư trước đây của học viện vật lý - Triệu Đàm tiên sinh.
Triệu Đàm cũng là giáo sư khá nổi tiếng tại học viện vật lý, được tôn kính vì rất có kiến giải trên phương diện nghiên cứu không gian song song. Thời trẻ ông rất kiêu ngạo, cố gắng nối liền hai không gian song song với nhau để chứng minh sự tồn tại của không gian song song kia. Nhưng nghe nói bởi vì vợ bệnh qua đời mà ông không gượng dậy nổi, rời khỏi Trung Quốc di dân sang Mỹ. Lần này trở lại cũng là do viện trưởng mời về ăn mừng kỷ niệm mười năm thành lập học viện, sẵn tiện giảng dạy cho các sinh viên, đề cao nhân khí cho ngành vật lý.
Cố Hách thấy người thật khác xa với trong hình mình đã xem trước đây. Nhưng nghĩ lại thời gian đã trôi qua quá lâu, tướng mạo luôn sẽ thay đổi, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô đi với Hà Dã đến làm quen, sau đó thì cùng với Hà Dã rời khỏi bữa tiệc trước.
Thật ra bữa tiệc hôm nay chỉ là một tiệc mừng nhỏ, chúc mừng mười năm thành lập học viện vật lý của Hà Dã. Tuy vật lý là một ngành học trụ cột hấp dẫn luôn luôn không cần thi tuyển, nhưng làm học viện vẫn có phần rắc rối phức tạp. Mà nếu có thể trở thành giáo sư gì đó sẽ không chỉ phải có đầy đủ học thuật kinh nghiệm, còn phải thỉnh thoảng có thể đăng tải một số luận văn sáng tạo quan trọng. Trên lý thuyết ngành vật lý đã gần trăm năm không có gì đột phá, nếu như ai có thể nghiên cứu ra thành quả lớn lao gì đó, vậy thì giải Nobel chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tại bữa tiệc cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu trai đẹp gái xinh. Cố Hách ngắm nhìn người đẹp học viện vật lý Hạ Sa Sa cũng xuất hiện. Cô ta mặc chiếc váy ngắn chiffon bó sát người màu hồng, thật sự xứng danh là hoa khôi học viện. Trong thoáng chốc, cả nhóm người vây quanh một anh chàng mặc đồ vest thẳng thớm tại lối vào. Cố Hạch thật sự bị màn này dọa sợ: Người này không phải chính là anh chàng dắt con chó Samoyed sao? Tối nay anh ta mặc bộ vest đen, cài măng sét tinh xảo, bỏ đi dáng vẻ nhàn hạ lúc xế chiều, vô cùng phong độ.
Ân Thần vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Cố Hách, anh nhìn thẳng vào cô chằm chằm. Đã quá lâu không gặp, hơn nữa anh chưa từng thấy cô ăn mặc quyến rũ như vậy, giờ phút này anh hơi khó có thể dời mắt. Đặt một người mình luôn nhung nhớ ở trước mặt như vậy, anh cảm giác trong thân thể mình như có gì đó chộn rộn. Thế nhưng trong trường hợp trang trọng này anh chỉ đành phải cố dằn xuống sự xao động trong lòng, thầm mắng mình thật là vô dụng.
Cố Hách phát hiện anh chàng này vẫn nhìn mình chằm chằm nên cũng ngại ngùng, lập tức quay người bắt đầu ngắt nhéo tay Hà Dã.
Người chủ trì lên sân khấu trò chuyện đôi câu tuyên bố khai tiệc, đám người ai nấy tản ra, tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau. Hà Dã vốn muốn đi về phía niên trưởng mà mình ngưỡng mộ, nên cậu ta không quan tâm cũng chẳng để ý lôi thẳng Cố Hách đi đến đó. Cố Hách tuyệt đối không nghĩ đến người mình gặp xế chiều chính là Ân Thần tiếng tăm lừng lẫy. Có điều cũng phải, e rằng cái loại phong tình trong lạnh lùng này cũng chỉ có người đàn ông này mới có được thôi.
"Niên trưởng Ân Thần, chào anh! Đây là Cố Hách bạn em." Hà Dã bước đến bắt chuyện.
Ân Thần cười tít mắt nhìn Cố Hách, lại nói với Hà Dã: "Chào cậu, Hà Dã, đã lâu không gặp. Vị này là Cố Hách tiểu thư sao? Chào em, chúng ta thật có duyên đấy." Nói xong anh cố ý chớp chớp mắt.
Cố Hách vô cùng lúng túng. Tại sao cô lại cảm thấy anh chàng này cố ý khiến cô bối rối vậy kìa? Hơn nữa trên người anh lại còn có một cảm giác quen thuộc, giống như mình không chỉ từng gặp anh một lần vậy.
"Anh Ân Thần, anh có nghe nói gần đây khu Triều Dương xảy ra chuyện không?" Hà Dã nhận được ánh mắt Cố Hách ra hiệu, trong bụng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cất lời chuyển đề tài khác.
"Cậu nói là chuyện động vật chết đột ngột sao?"
"Đúng vậy, vài ngày nữa em và mấy chuyên gia dự định qua đó khảo sát thực tế xem sao. Anh Ân Thần có rảnh không? Cùng đi chứ?" Hà Dã mời nhiệt tình. Cố Hách vừa nghe đã hơi kinh ngạc. Tuy trước đó cô biết rõ Ân Thần cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của khoa vật lý, nhưng không đến mức phải khiến Hà Dã mời anh tham gia khảo sát. Xem ra Ân Thần thật sự có chút tài năng. Mà quan trọng nhất là hiện tại Cố Hách nhìn thấy anh ta sẽ khá mất tự nhiên, thật sự không biết cùng nhau khảo sát là sẽ như thế nào.
"Được, dù sao gần đây anh không có việc gì." Ân Thần cười đáp. Anh đã tốt nghiệp đại học A, hiện tại làm cố vấn luật pháp cho một công ty nước ngoài, phương diện nghiên cứu vật lý chỉ là sở thích cá nhân của anh thôi.
Việc anh nhận lời mời của Hà Dã cũng đã khiến Cố Hách rất ngạc nhiên. Dù sao không phải ai cũng có thể đi khảo sát như vậy. Nhưng nghĩ đến lại chạm mặt với anh, trong lòng Cố Hách luôn có chút mất tự nhiên.
"Vậy bây giờ tôi có thể mời Cố tiểu thư nhảy một bản với tôi không?" Ân Thần cười tít mắt nhìn về phía Cố Hách.
Cố Hách vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lấp lánh mong đợi của Hà Dã thì hơi không nỡ. Cô nuốt lời từ chối vào bụng. Thật sự không hiểu được Hà Dã, bạn nhảy của mình bị người khác mời mà con vui vẻ như vậy. Cố Hách vẫn xem Hà Dã như em trai, nên cũng không nỡ làm cậu ta thất vọng.
Bản nhạc tiếp theo vang lên, Ân Thần nắm tay Cố Hách kéo cô vào trong sàn nhảy, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ theo tiếng nhạc.
"A Hách không nhận ra anh sao?" Ân Thần thừa dịp khiêu vũ nhích đền gần, nói nhỏ bên tai Cố Hách.
"Niên trưởng Ân Thần, anh sao vậy?" Cố Hách không biết anh có ý đồ gì, chỉ đành phải cố gắng nhích người xa cơ thể tràn ngập mùi bạc hà của anh. Nhưng Ân Thần vội vàng ôm lấy eo cô, còn thuận thế kéo cô lại gần một chút.
"A Hách, em không giữ lời hứa" Ân Thần hơi buồn bã, cúi đầu không nói.
Cố Hách hoàn toàn bối rối. Sao cô lại nghe ra một chút uất ức trong lời nói vậy kìa? Nhưng thật sự trước đây cô chưa từng gặp người này mà. Với dáng vẻ của anh chắc chắn là cô vừa gặp sẽ không dễ dàng quên mất. "Niên trưởng Ân Thần..."
"Gọi anh là Ân Thần, không cần thiết phải gọi cái tôn xưng niên trưởng này." Ân Thần hoàn toàn bị dáng vẻ hồ đồ của cô đánh bại, hơi tức giận nạt cô.
"Ân... Thần? Anh có sao không?" Cố Hách dè dặt hỏi.
Ân Thần khẽ thở dài, lợi dụng ôm chặt lấy cô. Dưới tay anh chính là vòng eo nhỏ nhắn xúc cảm mềm mại. Anh hưởng thụ sự gần gũi này trong chốc lát, yên lặng nhảy hết bản nhạc.
Tiếng nhạc vừa kết thúc, Ân Thần nói tạm biệt với Cố Hách, sau đó rời khỏi sảnh tiệc cũng không quay đầu lại. Không có ai biết nội tâm Ân Thần vô cùng lo lắng. Một mặt anh muốn đến gần Cố Hách, một mặt lại sợ tình cảm tuôn trào của mình dọa cô. Chỉ đành phải vội vàng bỏ đi, cũng không dám nhìn cô lấy một cái, sợ vừa không chú ý anh sẽ cướp lấy cô mang đi mất.
Cố Hách cũng cảm thấy kinh ngạc. Hình như Ân Thần đột nhiên rất đau khổ, anh bị sao vậy? Trở lại bên cạnh Hà Dã, cô nói nguyên nhân cho cậu ta nghe. Hà Dã cũng không hỏi tại sao. Hai người vẫn tiếp tục chú tâm vào bữa tiệc. Thật ra thì Hà Dã biết một chút nguyên nhân, cậu ta nghe nói có một khoảng thời gian Ân Thần rất sa sút, tính cách trở nên hơi quái dị, chẳng dễ gì mới chịu tham dự bữa tiệc tối nay.
Sức chú ý của hai người nhanh chong bị chuyển dời. Bởi vì người chủ trì nói rắng vị khách quý tối nay đã đến. Giờ Cố Hách mới biết, hóa ra vị khách quý tối nay là giáo sư trước đây của học viện vật lý - Triệu Đàm tiên sinh.
Triệu Đàm cũng là giáo sư khá nổi tiếng tại học viện vật lý, được tôn kính vì rất có kiến giải trên phương diện nghiên cứu không gian song song. Thời trẻ ông rất kiêu ngạo, cố gắng nối liền hai không gian song song với nhau để chứng minh sự tồn tại của không gian song song kia. Nhưng nghe nói bởi vì vợ bệnh qua đời mà ông không gượng dậy nổi, rời khỏi Trung Quốc di dân sang Mỹ. Lần này trở lại cũng là do viện trưởng mời về ăn mừng kỷ niệm mười năm thành lập học viện, sẵn tiện giảng dạy cho các sinh viên, đề cao nhân khí cho ngành vật lý.
Cố Hách thấy người thật khác xa với trong hình mình đã xem trước đây. Nhưng nghĩ lại thời gian đã trôi qua quá lâu, tướng mạo luôn sẽ thay đổi, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô đi với Hà Dã đến làm quen, sau đó thì cùng với Hà Dã rời khỏi bữa tiệc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.