Chương 12: Ngủ Chung
Dược Dược Thiết Nháo Nháo
30/10/2022
Không biết đã bao lâu rồi cậu không nằm chung chăn gối với người khác?
Từ khi Phương Tứ hiểu chuyện tới nay, cậu vẫn luôn ngủ một mình. Một mình ở trong gian phòng nhỏ hẹp, một mình ngồi ngẩn người cả ngày. May mắn năm đó nhà họ Phương có một người bà vừa dễ nói chuyện lại thấy cậu đáng thương, cũng không hà khắc ba bữa cơm hằng ngày của cậu, vì vậy mới có thể sống sót tới giờ này.
Giờ phút này tiếng tim Phương Tứ đập vang trời, sẽ làm phiền đến tiên sinh nhỉ? Thế là cậu lại lén lút chậm rãi dịch ra phía ngoài, nhưng nơi này không phải gian phòng quen thuộc ở nhà họ Phương hay là căn biệt thử nhỏ ở trung tâm thành phố của Lục Hi Cảnh. Giường cũng không kê sát tường, Phương Tứ nhất thời không cẩn thận, “Rầm” một tiếng, rớt xuống khỏi giường.
Âm thanh thật lớn phát ra, tiếng mông Phương Tứ nện xuống đất, nhưng may mắn trong phòng trải thảm rất dày, ngoại trừ mông có chút đau thì cũng không có bị thương chỗ khác.
Lục Hi Cảnh nghe được âm thanh lập tức mở đen đầu giường, xuống giường xem xét có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này cũng quá mất mặt rồi, Phương Tứ nhất thời không biết nên che mông thì tốt hay là che mặt thì tốt.
“Sao rồi, có cử động được không” Lục Hi Cảnh nhìn từ đầu đến chân Phương Tứ, không dám chạm vào cậu.
“Không có việc gì đâu ạ, không đau tí nào ạ.” Phương Tứ lúng túng nhìn Lục Hi Cảnh xấu hổ cười, tự chống tay vào mép giường đứng lên.
Lục Hi Cảnh có chút khó hiểu
Mình dọa người như thế sao? Sợ ngủ chung giường với mình tới mức đó sao?
“Tôi có thể ngủ ở phòng cho khách nếu em thật sự sợ thì nói cho tôi biết.” trong giọng nói Lục Hi Cảnh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Không, không sợ ạ.” Phương Tứ thu cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái gáy vì xấu hổ.
Phương Tứ co ro trong bóng tối, nghe được một loạt âm thanh thu dọn đồ vật, trong lòng cảm thấy căng thẳng, không lẽ là Lục tiên sinh muốn dọn ra ngoài?
Chẳng lẽ vừa rồi giọng mình nhỏ quá, tiên sinh không nghe được? Mình thật vất vả mới có cơ hội ngủ cùng tiên sinh mà!
Phương Tứ lặng lẽ lộ ra đôi mắt, vừa vặn đúng lúc Lục Hi Cảnh vén chăn trên giường lên, Phương Tứ sửng sốt, sau đó vội co rụt lại, lưng đụng phải một đồ vật mềm mại nhưng chắc chắn.
Cậu xoay người lại thì thấy, hóa ra là một mặt của chiếc ghế dựa.
Mắt sau của chiếc ghế tựa vào mép giường, có cảm giác an toàn như một bức tường, nhưng lại so với tường thì mềm mại ấm áp hơn nhiều.
“Cảm ơn ạ. Chúc tiên sinh ngủ ngon.” Phương Tứ ôm chặt trái tim không còn theo quy luật, rúc người vào lưng ghế, khẽ thì thầm.
“Ngủ đi, bé ngoan.” Lục Hi Cảnh duỗi tay tắt đèn đầu giường, cả thế giới lập tức đều chìm trong bóng tối.
Có thể là bởi vì mấy ngày nay còn hơi sốt nhẹ, Phương Tứ trở nên vô cùng thích ngủ, đã ngủ cả buổi chiều rồi, tới buổi tối vẫn có thể nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tư thế ngủ của Phương Tứ rất ngoan, cuộn tròn thành một vòng, nằm yên không nhúc nhích, ở trên một chiếc giường đôi to như vậy, mà Lục Hi Cảnh hoàn toàn không bị Phương Tứ ảnh hưởng.
Nhưng lại không thể khống chế được sức ảnh hưởng của Phermone.
Miếng dán ức chế Phermone của Phương Tứ bị bong ra một góc, mùi cỏ xanh tươi mát và thoải mái tỏa ra từng chút một trong không khí, nhè nhẹ tới mức có cảm giác như nó không hề tồn tại, không gây chú ý giống những những mùi hương Phermone nồng đậm khác.
Bởi vì mùi cỏ xanh này quá nhạt, âm thầm lặng lẽ tan ra ở trong không khí, Lục Hi Cảnh hoàn toàn không phát hiện ra. Độ tương thích của Phermone cực cao nên có thể khiến anh từ từ thả lỏng tinh thần. Phermone dịu nhẹ của Omega cũng có tác dụng trấn an đối với Alpha, một lúc sau, Lục Hi Cảnh liền chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau đã là mùng một năm mới.
Lục Hi Cảnh là bị chú Tề gõ cửa đánh thức, cảm giác tinh thần sau khi ngủ dậy tốt hơn rất nhiều, anh vỗ vỗ Phương Tứ đang cuộn tròn thành một cục ở bên cạnh. Cậu vẫn không nhúc nhích.
Lục Hi Cảnh lập tức nhíu mày, anh xuống giường đi đến bên kia, dời ghế dựa ra chỗ khác, sờ lên trên cổ bé Omega, kiểm tra mạch đập —— còn sống.
Lục Hi Cảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lắc lắc mạnh Phương Tứ, lại gọi lớn tiếng vài lần mới đánh thức người dậy.
Anh nhạy cảm nhận thấy, cơn buồn ngủ của Omega cực kỳ không bình thường, khi trở về phải kiểm tra thân thể tỉ mỉ một lần nữa xem sao.
Bọn họ ở trong phòng dùng xong bữa sáng mới xuống lầu, dưới lầu đã tụ tập rất nhiều người.
Nhà Lục Hi Cảnh là chi chính của nhà họ Lục, hôm nay những người từ các chi phụ đã tới từ sáng sớm để chúc tết.
Tinh thần Phương Tứ uể oải, nhìn thấy nhiều người đến như vậy càng thêm sợ hãi. Cậu trốn phía sau Lục Hi Cảnh, âm thầm cầu nguyện tốt nhất là không ai thấy cậu.
Nhưng đáng tiếc, Lục Hi Cảnh lại là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả bạn đời đang tay trong tay với anh.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Lục Hi Cảnh biết Phương Tứ sợ người lạ, thế là trước tiên dẫn cậu tới bên mẹ Lục, rồi sau đó còn nháy mắt ra hiệu với nàng.
“Chào buổi sáng, mẹ ạ.” Phương Tứ cũng nói theo.
“Ừ.” Mẹ Lục gật đầu đáp lại, người trước mặt lại biến trở về thành phu nhân đoan trang cao quý, nàng lôi kéo tay Phương Tứ, ý bảo cậu ngồi xuống, “Tối qua, Tiểu Tứ đã ngủ quen chỗ chưa?”
Phương Tứ ngoan ngoãn gật đầu.
“Đỡ sốt chưa?” Mẹ Lục dùng mu bàn tay chạm lên trán Phương Tứ, hơi chau mày, là một người mẹ chồng tốt bụng tiêu chuẩn.
Phương Tứ cũng tự dùng tay sờ trán mình, sau đó ngoan ngoãn lắc đầu.
“Đều là do con không chịu chăm sóc tốt cho Tiểu Tứ.” Mẹ Lục trừng mắt oán trách nhìn Lục Hi Cảnh một cái. Ai đó chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.
Sau đó, mẹ Lục đưa tay về phía chú Tề vẫn đang đứng chờ sẵn ở bên cạnh, quản gia đưa tới một chiếc hộp gỗ hình lá tử đàn. Mẹ Lục vừa mở ra, tất cả mọi người nhịn không được thò qua đầu qua xem.
Mẹ Lục lấy vòng tay xanh ngọc phỉ thúy thượng hạng ở bên trong ra, nắm lấy bàn tay trái Phương Tứ đeo lên, “Nào, cho con bao lì xì mừng năm mới, thích không? Nếu con không thích thì vào kho chọn vài món.”
Phương Tứ lại theo bản năng nhìn về phía Lục Hi Cảnh, mẹ Lục cười tủm tỉm nói: “Con nhìn nó làm cái gì, cũng không phải là tặng cho nó.”
Phương Tứ không dám nhìn tiếp, lắp bắp nói: “….Thích ạ. Cảm ơn mẹ ạ. Năm, năm mới vui vẻ.”
Mẹ Lục gật đầu cười.
Những người có thể ngồi ở đây, ngoại trừ Phương Tứ, mỗi người trong số họ đều là những kẻ lõi đời. Những lời này là để cảnh cáo bọn họ hãy tôn trọng và bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, đừng vọng tưởng nữa. Kể cả không có hôn lễ, Phương Tứ cũng là bạn đời hợp pháp được trưởng tôn trong nhà họ Lục chấp nhận.
Sau đó Phương Tứ lại nhận một xấp lớn bao lì xì, còn những bao lì xì mà Lục Hi Cảnh nhận được cũng tiện tay đưa hết cho cậu. Hai tay cậu ôm một chồng dày toàn bao lì xì không biết làm sao, cũng chẳng còn tay để giật nhẹ góc áo Lục Hi Cảnh cầu cứu.
Cũng may Lục Hi Cảnh còn có chút lương tâm, không để Phương Tứ phải đối mặt lâu với những thân thích nhiệt tình tới mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Anh nhanh chóng kéo Phương Tứ đứng dậy, nói với mọi người phải dẫn cậu đi nghỉ ngơi.
Trở lại phòng, Phương Tứ đem vòng tay ngọc phỉ thúy thượng hạng tháo xuống, bỏ vào hộp nhỏ thật cẩn thận, sau đó đưa cho Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh nhìn thoáng qua, rồi nói: “Không sao, không đáng bao nhiêu cái tiền. Mấy ngày này, em cứ đeo đi.”
Phương Tứ khó xử nhìn anh, hy vọng Lục Hi Cảnh có thể “thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.
Lục Hi Cảnh nhìn ánh mắt đáng thương của Phương Tứ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này tuy không thích nói chuyện, nhưng lại có đôi mắt biết nói.
“Sao vậy?” Lục Hi Cảnh khó có dịp không phải làm việc ở công ty, nên nảy sinh ra ý định trêu chọc đứa nhóc này một chút.
“……Không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà……” Phương Tứ do dự mở miệng nói.
“Chỉ đáng giá một chiếc xe thôi, không cần để ý tới mấy cái đó.” Lục Hi Cảnh hơi cong cong khóe miệng.
“………” Phương Tứ nghẹn lời, cậu không biết là có nên hỏi xe của hãng nào không nữa?
….
Nhưng mà Phương Tứ cũng không cần lo lắng thêm, bởi vì sốt nhẹ của cậu rất nhanh đã biến thành sốt cao. Trong một ngày, cậu tỉnh táo không có được bao nhiêu thời gian. Người giúp việc không ngừng làm liệu pháp vật lý giúp cậu hạ nhiệt độ, Phermone của Lục Hi Cảnh cũng không cách nào giúp cậu trở nên tỉnh táo.
Nhưng ngày lễ mừng năm ở nhà họ Lục cũng không chỉ là ăn tết đơn giản như vậy, Lục Hi Cảnh không thể bỏ mặc mọi người để mang Phương Tứ rời đi, chỉ có thể nói cậu cố gắng chịu đựng một chút.
Cho đến buổi chiều mùng ba Tết, Lục Hi Cảnh mới đánh xe mang theo Phương Tứ trở về nhà.
Từ khi Phương Tứ hiểu chuyện tới nay, cậu vẫn luôn ngủ một mình. Một mình ở trong gian phòng nhỏ hẹp, một mình ngồi ngẩn người cả ngày. May mắn năm đó nhà họ Phương có một người bà vừa dễ nói chuyện lại thấy cậu đáng thương, cũng không hà khắc ba bữa cơm hằng ngày của cậu, vì vậy mới có thể sống sót tới giờ này.
Giờ phút này tiếng tim Phương Tứ đập vang trời, sẽ làm phiền đến tiên sinh nhỉ? Thế là cậu lại lén lút chậm rãi dịch ra phía ngoài, nhưng nơi này không phải gian phòng quen thuộc ở nhà họ Phương hay là căn biệt thử nhỏ ở trung tâm thành phố của Lục Hi Cảnh. Giường cũng không kê sát tường, Phương Tứ nhất thời không cẩn thận, “Rầm” một tiếng, rớt xuống khỏi giường.
Âm thanh thật lớn phát ra, tiếng mông Phương Tứ nện xuống đất, nhưng may mắn trong phòng trải thảm rất dày, ngoại trừ mông có chút đau thì cũng không có bị thương chỗ khác.
Lục Hi Cảnh nghe được âm thanh lập tức mở đen đầu giường, xuống giường xem xét có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này cũng quá mất mặt rồi, Phương Tứ nhất thời không biết nên che mông thì tốt hay là che mặt thì tốt.
“Sao rồi, có cử động được không” Lục Hi Cảnh nhìn từ đầu đến chân Phương Tứ, không dám chạm vào cậu.
“Không có việc gì đâu ạ, không đau tí nào ạ.” Phương Tứ lúng túng nhìn Lục Hi Cảnh xấu hổ cười, tự chống tay vào mép giường đứng lên.
Lục Hi Cảnh có chút khó hiểu
Mình dọa người như thế sao? Sợ ngủ chung giường với mình tới mức đó sao?
“Tôi có thể ngủ ở phòng cho khách nếu em thật sự sợ thì nói cho tôi biết.” trong giọng nói Lục Hi Cảnh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Không, không sợ ạ.” Phương Tứ thu cả người vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái gáy vì xấu hổ.
Phương Tứ co ro trong bóng tối, nghe được một loạt âm thanh thu dọn đồ vật, trong lòng cảm thấy căng thẳng, không lẽ là Lục tiên sinh muốn dọn ra ngoài?
Chẳng lẽ vừa rồi giọng mình nhỏ quá, tiên sinh không nghe được? Mình thật vất vả mới có cơ hội ngủ cùng tiên sinh mà!
Phương Tứ lặng lẽ lộ ra đôi mắt, vừa vặn đúng lúc Lục Hi Cảnh vén chăn trên giường lên, Phương Tứ sửng sốt, sau đó vội co rụt lại, lưng đụng phải một đồ vật mềm mại nhưng chắc chắn.
Cậu xoay người lại thì thấy, hóa ra là một mặt của chiếc ghế dựa.
Mắt sau của chiếc ghế tựa vào mép giường, có cảm giác an toàn như một bức tường, nhưng lại so với tường thì mềm mại ấm áp hơn nhiều.
“Cảm ơn ạ. Chúc tiên sinh ngủ ngon.” Phương Tứ ôm chặt trái tim không còn theo quy luật, rúc người vào lưng ghế, khẽ thì thầm.
“Ngủ đi, bé ngoan.” Lục Hi Cảnh duỗi tay tắt đèn đầu giường, cả thế giới lập tức đều chìm trong bóng tối.
Có thể là bởi vì mấy ngày nay còn hơi sốt nhẹ, Phương Tứ trở nên vô cùng thích ngủ, đã ngủ cả buổi chiều rồi, tới buổi tối vẫn có thể nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tư thế ngủ của Phương Tứ rất ngoan, cuộn tròn thành một vòng, nằm yên không nhúc nhích, ở trên một chiếc giường đôi to như vậy, mà Lục Hi Cảnh hoàn toàn không bị Phương Tứ ảnh hưởng.
Nhưng lại không thể khống chế được sức ảnh hưởng của Phermone.
Miếng dán ức chế Phermone của Phương Tứ bị bong ra một góc, mùi cỏ xanh tươi mát và thoải mái tỏa ra từng chút một trong không khí, nhè nhẹ tới mức có cảm giác như nó không hề tồn tại, không gây chú ý giống những những mùi hương Phermone nồng đậm khác.
Bởi vì mùi cỏ xanh này quá nhạt, âm thầm lặng lẽ tan ra ở trong không khí, Lục Hi Cảnh hoàn toàn không phát hiện ra. Độ tương thích của Phermone cực cao nên có thể khiến anh từ từ thả lỏng tinh thần. Phermone dịu nhẹ của Omega cũng có tác dụng trấn an đối với Alpha, một lúc sau, Lục Hi Cảnh liền chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau đã là mùng một năm mới.
Lục Hi Cảnh là bị chú Tề gõ cửa đánh thức, cảm giác tinh thần sau khi ngủ dậy tốt hơn rất nhiều, anh vỗ vỗ Phương Tứ đang cuộn tròn thành một cục ở bên cạnh. Cậu vẫn không nhúc nhích.
Lục Hi Cảnh lập tức nhíu mày, anh xuống giường đi đến bên kia, dời ghế dựa ra chỗ khác, sờ lên trên cổ bé Omega, kiểm tra mạch đập —— còn sống.
Lục Hi Cảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lắc lắc mạnh Phương Tứ, lại gọi lớn tiếng vài lần mới đánh thức người dậy.
Anh nhạy cảm nhận thấy, cơn buồn ngủ của Omega cực kỳ không bình thường, khi trở về phải kiểm tra thân thể tỉ mỉ một lần nữa xem sao.
Bọn họ ở trong phòng dùng xong bữa sáng mới xuống lầu, dưới lầu đã tụ tập rất nhiều người.
Nhà Lục Hi Cảnh là chi chính của nhà họ Lục, hôm nay những người từ các chi phụ đã tới từ sáng sớm để chúc tết.
Tinh thần Phương Tứ uể oải, nhìn thấy nhiều người đến như vậy càng thêm sợ hãi. Cậu trốn phía sau Lục Hi Cảnh, âm thầm cầu nguyện tốt nhất là không ai thấy cậu.
Nhưng đáng tiếc, Lục Hi Cảnh lại là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả bạn đời đang tay trong tay với anh.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Lục Hi Cảnh biết Phương Tứ sợ người lạ, thế là trước tiên dẫn cậu tới bên mẹ Lục, rồi sau đó còn nháy mắt ra hiệu với nàng.
“Chào buổi sáng, mẹ ạ.” Phương Tứ cũng nói theo.
“Ừ.” Mẹ Lục gật đầu đáp lại, người trước mặt lại biến trở về thành phu nhân đoan trang cao quý, nàng lôi kéo tay Phương Tứ, ý bảo cậu ngồi xuống, “Tối qua, Tiểu Tứ đã ngủ quen chỗ chưa?”
Phương Tứ ngoan ngoãn gật đầu.
“Đỡ sốt chưa?” Mẹ Lục dùng mu bàn tay chạm lên trán Phương Tứ, hơi chau mày, là một người mẹ chồng tốt bụng tiêu chuẩn.
Phương Tứ cũng tự dùng tay sờ trán mình, sau đó ngoan ngoãn lắc đầu.
“Đều là do con không chịu chăm sóc tốt cho Tiểu Tứ.” Mẹ Lục trừng mắt oán trách nhìn Lục Hi Cảnh một cái. Ai đó chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.
Sau đó, mẹ Lục đưa tay về phía chú Tề vẫn đang đứng chờ sẵn ở bên cạnh, quản gia đưa tới một chiếc hộp gỗ hình lá tử đàn. Mẹ Lục vừa mở ra, tất cả mọi người nhịn không được thò qua đầu qua xem.
Mẹ Lục lấy vòng tay xanh ngọc phỉ thúy thượng hạng ở bên trong ra, nắm lấy bàn tay trái Phương Tứ đeo lên, “Nào, cho con bao lì xì mừng năm mới, thích không? Nếu con không thích thì vào kho chọn vài món.”
Phương Tứ lại theo bản năng nhìn về phía Lục Hi Cảnh, mẹ Lục cười tủm tỉm nói: “Con nhìn nó làm cái gì, cũng không phải là tặng cho nó.”
Phương Tứ không dám nhìn tiếp, lắp bắp nói: “….Thích ạ. Cảm ơn mẹ ạ. Năm, năm mới vui vẻ.”
Mẹ Lục gật đầu cười.
Những người có thể ngồi ở đây, ngoại trừ Phương Tứ, mỗi người trong số họ đều là những kẻ lõi đời. Những lời này là để cảnh cáo bọn họ hãy tôn trọng và bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, đừng vọng tưởng nữa. Kể cả không có hôn lễ, Phương Tứ cũng là bạn đời hợp pháp được trưởng tôn trong nhà họ Lục chấp nhận.
Sau đó Phương Tứ lại nhận một xấp lớn bao lì xì, còn những bao lì xì mà Lục Hi Cảnh nhận được cũng tiện tay đưa hết cho cậu. Hai tay cậu ôm một chồng dày toàn bao lì xì không biết làm sao, cũng chẳng còn tay để giật nhẹ góc áo Lục Hi Cảnh cầu cứu.
Cũng may Lục Hi Cảnh còn có chút lương tâm, không để Phương Tứ phải đối mặt lâu với những thân thích nhiệt tình tới mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Anh nhanh chóng kéo Phương Tứ đứng dậy, nói với mọi người phải dẫn cậu đi nghỉ ngơi.
Trở lại phòng, Phương Tứ đem vòng tay ngọc phỉ thúy thượng hạng tháo xuống, bỏ vào hộp nhỏ thật cẩn thận, sau đó đưa cho Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh nhìn thoáng qua, rồi nói: “Không sao, không đáng bao nhiêu cái tiền. Mấy ngày này, em cứ đeo đi.”
Phương Tứ khó xử nhìn anh, hy vọng Lục Hi Cảnh có thể “thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.
Lục Hi Cảnh nhìn ánh mắt đáng thương của Phương Tứ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này tuy không thích nói chuyện, nhưng lại có đôi mắt biết nói.
“Sao vậy?” Lục Hi Cảnh khó có dịp không phải làm việc ở công ty, nên nảy sinh ra ý định trêu chọc đứa nhóc này một chút.
“……Không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà……” Phương Tứ do dự mở miệng nói.
“Chỉ đáng giá một chiếc xe thôi, không cần để ý tới mấy cái đó.” Lục Hi Cảnh hơi cong cong khóe miệng.
“………” Phương Tứ nghẹn lời, cậu không biết là có nên hỏi xe của hãng nào không nữa?
….
Nhưng mà Phương Tứ cũng không cần lo lắng thêm, bởi vì sốt nhẹ của cậu rất nhanh đã biến thành sốt cao. Trong một ngày, cậu tỉnh táo không có được bao nhiêu thời gian. Người giúp việc không ngừng làm liệu pháp vật lý giúp cậu hạ nhiệt độ, Phermone của Lục Hi Cảnh cũng không cách nào giúp cậu trở nên tỉnh táo.
Nhưng ngày lễ mừng năm ở nhà họ Lục cũng không chỉ là ăn tết đơn giản như vậy, Lục Hi Cảnh không thể bỏ mặc mọi người để mang Phương Tứ rời đi, chỉ có thể nói cậu cố gắng chịu đựng một chút.
Cho đến buổi chiều mùng ba Tết, Lục Hi Cảnh mới đánh xe mang theo Phương Tứ trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.