Chương 23: Nhà mẹ đẻ có món nợ lớn
Khuyết Danh
22/08/2024
Tình cảm của Tô Đường dành cho Tôn di nương hơi phức tạp. Trước khi nhị tỷ chưa thành thân mà bỏ trốn, Tôn di nương cũng là một vị chủ nhân rất lợi hại, không hề kém hơn Chu di nương chút nào. Tục ngữ có câu, một núi không thể chứa hai cọp. Nhớ năm đó, hai vị đại di nương này tranh đấu vô cùng kịch liệt, chỉ một lần phẩy tay là nổi lên mưa m.á.u gió tanh. Những tỷ muội, đệ nhỏ đều có mẫu thân che chở, Tô Đường lại cô đơn không nơi nương tựa, vì vậy khi hai người tranh đấu, nàng cũng gặp vô số tai bay vạ gió, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nằm không trong nhà cũng trúng đao.
Chu di nương kiêng dè cha Tô, mỗi lần ngược đãi Tô Đường đều lén lút, nhưng Tôn di nương ỷ thế sinh được con trai độc nhất cho Tô gia, nên hoàn toàn không coi Tô Đường là người, muốn đánh hay không là tùy hứng, cha Tô có che chở vài câu, thì lần này Tôn di nương bớt lại, lần sau càng nặng tay hơn. Vì vậy, so với Chu di nương, thì Tô Đường còn ghét Tôn di nương hơn.
Có điều, Tôn di nương đáng ghét đó, lại sinh ra hai người con rất tốt, Tô Sở và Tô Minh, đứng hàng thứ hai và thứ năm. Tô Sở là một người ngoài mềm trong cứng, lớn hơn Tô Đường hai tuổi, đối xử với nàng rất tốt, sẵn lòng đưa nàng ra ngoài chơi. Khi Tô Đường bị ngược đãi, không ít lần nàng ấy đứng ra bênh vực nàng, cũng không ít lần lén lút đưa đồ ăn cho nàng khi nàng bị phạt… Có thể nói, trong cả Tô gia, chỉ có người nhị tỷ này là đối xử với Tô Đường tốt một chút, vì vậy, Tô Đường cũng đặc biệt yêu thích vị nhị tỷ này.
Chỉ không ngờ rằng, ngay sau khi Tôn di nương kiếm cho nàng ấy một mối hôn sự, thì vị nhị tỷ bình thường nhìn rất ôn nhu, yếu đuối lại bỏ trốn với tiên sinh dạy học! Cả đời Tôn di nương mạnh mẽ hiếu thắng, làm sao chịu được sự nhục nhã nhường này, trong cơn tức giận lại trúng gió, từ đó về sau, cha Tô thờ ơ với bà ta. Tôn di nương nản chí, ngã lòng, chuyển đến viện nhỏ này sống, không quan tâm đ ến việc trong phủ nữa. Vì thế, cả phủ này, đều nằm trong tay Chu di nương. Chu di nương không phải là người độ lượng, rộng rãi, không ít lần khiến Tôn di nương ngậm đắng nuốt cay, cho đến tận khi Tô Đường tiếp quả tiệm điểm tâm, Tôn di nương mới sống thoải mái hơn được một chút.
Tô Đường là người mà, người kính tôi một thước, tôi nhường người một trượng, vì ân tình của nhị tỷ đối với nàng năm đó, nàng tình nguyện bỏ qua chuyện cũ cho Tôn di nương, cũng đối xử tử tế với bà ta như bậc trưởng bối, lén đưa bạc cho Tô Minh, lại đi khắp nơi tìm đại phu chữa bệnh cho bà ta… Những gì nên làm hay không nên làm, thì nàng cũng làm cả. Dù sao, sau khi trúng gió, Tôn di nương rất đáng thương, huống chi, bên cạnh bà ta còn có Ngũ đệ Tô Minh ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa nữa…
Tô Đường không biết Tôn di nương tìm mình có việc gì, liền nhanh chân bước đến tiểu viện rất lạnh lẽo hoang vu kia.
Tôn di nương ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt tiều tụy, thấy Tô Đường vào, sắc mặt bà ta hơi xấu hổ, mấp máy miệng một lúc mới quay sang nói với Đỗ Quyên: “Rót trà cho tướng quân phu nhân đi!”
Tô Đường nhếch môi, nói: “Di nương cứ gọi ta là Tam nhi là được rồi.”
Tôn di nương cũng không có sức mà lằng nhằng nhiều việc này, thấy Tô Đường ngồi xuống, bà ta nói luôn: “Ta gọi con tới, là muốn nói với con chuyện của Tô Ký.”
Tô Đường nhướng mày: “Sao ạ? Tô Ký có vấn đề ạ?”
Tôn di nương thở dài: “Ta vốn cũng chẳng muốn tranh giành, cãi cọ gì, nhưng dù sao ta cũng còn Ngũ nhi nữa, không đành lòng để thằng bé sau này đến cơm cũng không có mà ăn!”
Nghe thấy “Tô Ký” rồi lại “Ngũ nhi”, Tô Đường hiểu ngay có chuyện gì: “Có phải Chu di nương lại giở trò gì ở Tô Ký không?”
Tôn di nương khẽ gật đầu: “Đúng thế, sau khi con đi, con rể cả lại tiếp quản Tô Ký, sau đó, sổ sách bắt đầu không ổn, chỉ có xuất chứ không có thu. Con hiểu rất rõ lợi nhuận của Tô Ký, trong lòng di nương ta cũng hiểu rõ, chỉ chưa đến một tháng, sao việc làm ăn lại đi xuống nhanh như vậy được! Còn không phải là do Chu di nương thấy con đã gả đi rồi, sức khỏe lão gia càng lúc càng kém, nên mới muốn bòn rút từng chút một sao? Đến lúc lão gia đi, nhà cửa phân chia, thì bọn họ đã bòn rút hết sạch bạc rồi, chỉ để lại một đống nợ khổng lồ, thì ta và Ngũ nhi chỉ có nước mà uống gió Tây Bắc! Ta thì không sao, dù sao cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa, nhưng Ngũ nhi vẫn còn nhỏ mà. Chu thị này nhẫn tâm quá! Lão gia cũng hồ đồ, để cho bà ta dụ dỗ đến mờ mắt, không còn quan tâm đ ến việc ở tiệm nữa… Tam nhi, bây giờ trong nhà này, ta chẳng còn biết trông chờ vào ai, chỉ mong con có thể giúp cho hai mẹ con chúng ta thôi!”
Nghe Tôn di nương khóc lóc kể lể, Tô Đường không tỏ thái độ gì. Đối với những gì bà ta nói, Tô Đường chỉ có thể tin năm phần, tuy biểu cảm của Tôn di nương rất chân thật, không nhìn ra chút giả dối nào, nhưng Tô Đường đã từng được chứng kiến công phu đổi trắng thay đen của bà ta rồi!
Có điều, trong lòng nàng biết rõ chuyện Chu di nương lén bòn rút tiền vào túi riêng, nàng cũng không trông mong gì một ngày nào đó Chu di nương có thể thu tay lại, có điều, không ngờ là Chu di nương lại vội vàng như vậy — mới hôm xuất giá còn “dặn dò” nàng như thế cơ mà!!!
Tô Đường hơi bực bội, vì cái quỷ gì mà một bát nước hắt ra ngoài như nàng còn phải hao tâm tổn sức vì nhà mẹ đẻ nhiều như thế chứ? Tuy nàng là con chính dòng, nhưng cũng không phải con trưởng, huống chi bên trên vẫn còn có cha và di nương nữa mà!
Tô Đường nghĩ mãi, cuối cùng còn phải tự an ủi mình rằng “mình giỏi nên mới được làm phiền”!
“Di nương, người cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, việc này nếu ta đã biết rồi, cũng sẽ không khoanh tay mặc kệ đâu. Có điều, hiện giờ ta cũng chỉ là người đi ăn cơm nhà người khác, xen vào chuyện nhà mẹ đẻ cũng không thỏa đáng. Để ta suy nghĩ kỹ càng một chút đã. Ngài cứ yên tâm, dù thế nào, chỉ cần có ta ở đây, ta chắc chắn sẽ không để tiểu Ngũ phải chịu uất ức.” Tô Đường còn muốn nói gì đó, nhưng thấy không ổn, lại nuốt xuống.
Dù Chu di nương thực sự lấy hết cả sản nghiệp của Tô gia bỏ vào túi mình, dù đến cuối cùng, tiểu Ngũ không được chia đến nửa lượng bạc, thì nàng vẫn có cách để thằng bé nhận được một phần gia nghiệp!
Tôn di nương cực kỳ vừa lòng với câu trả lời này của Tô Đường. Tô Đường nói không để tiểu Ngũ chịu ấm ức, thì có khi bà ta còn nghi hoặc, nhưng tướng quân phu nhân đã nói sẽ không để đệ đệ nhỏ chịu ấm ức, thì có trọng lượng hơn nhiều!
Bà ta lau nước mắt, nói: “Ta đã biết là trong nhà họ Tô này, chỉ có Tam nhi con là tốt nhất thôi mà. Năm đó ta đối xử với con như vậy, mà con cũng không tính toán hềm khích lúc trước… Tam nhi, ta có lỗi với con!” Nói tới đây, nước mắt bà ta lại rơi xuống rất đúng lúc.
Nhìn bà ta giả vờ giả vịt, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi chán nản, dù nàng có lòng trắc ẩn, nhưng nàng cũng không phải người rộng lòng khoan hồng độ lượng như thế. Tô Đường không muốn ở lại đây lâu, liền đứng dậy nói: “Nếu di nương không còn việc gì nữa, vậy ta về trước, con ta chắc cũng dậy rồi.”
Tôn di nương kéo nàng lại, nói: “Nhắc đến đứa bé này, di nương cũng muốn nói với con chút, nghe nói con rể ba rất yêu thương thằng bé, vậy đến lúc con có con thì phải làm sao giờ?”
Tô Đường dừng bước, ánh mắt thâm sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Đối với ta mà nói, thì có phải con ruột hay không, cũng không quan trọng.”
Nói xong, nàng bước thẳng ra khỏi phòng, đầu cũng không quay lại.
Nhìn phản ứng của Tô Đường, Tôn di nương hơi bất an: “Đỗ Quyên, có phải ta nói sai gì rồi không?”
Đỗ Quyên thầm thở dài, bảo cô phải trả lời câu này thế nào bây giờ? Nghe thì có vẻ là suy nghĩ cho Tam tiểu thư, nhưng lại khiến người ta nghĩ mình tiểu nhân thôi. Chẳng lẽ vì con của mình, thì phải đề phòng đứa con riêng kia sao? Năm đó, bà vì con của bà mà không ít lần đánh chửi Tam tiểu thư, nhưng Tam tiểu thư đâu có giống bà chứ!
Trên đường về, sắc mặt Tô Đường không được tốt lắm, nàng vốn còn thấy Tôn di nương hơi đáng thương, nhưng nghe câu nói sau cùng, sự đáng thương đó đã biến thành đáng giận.
Hỉ Thước thật ra không nghĩ ngợi nhiều, nhìn dáng vẻ thảm thương cầu xin tiểu thư của Tôn di nương hiện nay, cô ấy chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng. Nhớ năm đó, cô ấy cũng đã từng bị Tôn di nương đánh chửi không ít lần.
“Tiểu thư, người có định giúp bà ấy không?” Hỉ Thước hỏi.
Tô Đường dừng bước, mắt lại nhìn sang những đóa hoa tươi đẹp nhiều chủng loại bên cạnh, chán nản nói: “Ta có thể nói không không?”
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hiện giờ ta không thể ra ngoài, em đến Tô Ký một chuyến giúp ta, gọi Lưu nhị tới đây, ta phải hỏi hắn ta xem rốt cuộc tình trạng của Tô Ký bây giờ thế nào! Nhớ, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
Hỉ Thước vâng lệnh, đi ra ngoài theo cánh cửa nhỏ.
Quay về phòng, Tô Đường lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tống Thế An đang ngồi bên bàn, trong tay còn đang cầm quyển truyện cười sơn dã th ô tục mà nàng từng mua để đọc lúc rỗi rãi. — Tống Thế An thật sự cảm thấy rất nhàm chán, nên cũng viện cớ đi vệ sinh, sau đó, không quay lại nữa.
Thoáng nhìn thấy nụ cười kỳ quái ở khóe miệng hắn, Tô Đường ngại ngùng, bước tới giật lấy quyển sách trên tay hắn, tiện tay rút một quyển khác nói: “Thứ này để xem cho vui thôi, ngài ấy mà, nên xem mấy tác phẩm văn học thì hơn!”
Tống Thế An quét mắt nhìn bìa sách, mặt đen đi: “Nàng muốn ta đọc > sao?”
Vừa đọc được tên sách, Tô Đường lại vội vàng rút lại, cười gượng nói: “Lấy nhầm, lấy nhầm!”
“Không ngờ trong phòng nàng mà cũng có quyển sách này.” Nụ cười trào phúng bên môi Tống Thế An càng đậm hơn.
Tô Đường lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Bà đây không đọc được chữ to, mua về để trang trí vậy đấy! Năm văn một quyển, có muốn đưa cho huynh một quyển không?” Còn lâu nàng mới nói cho hắn biết, là vì lúc ấy nhìn thấy tứ muội cầm quyển sách này đọc, nàng nghĩ sẽ rất thú vị, nên mới lén mua một quyển về!
“Tuyên Tử đâu?” Vào phòng ngủ không thấy Tuyên Tử, Tô Đường đi ra hỏi.
“Tô Minh đến tìm thằng bé, nên ta cho nó ra ngoài chơi rồi.” Tống Thế An đáp. Trong cả nhà này, ấn tượng của hắn đối với cậu em vợ kia cũng không tồi, gương mặt thanh tú, cử chỉ lễ nghĩa, hơn nữa, còn có thể thấy được, thằng bé thực sự thích Tuyên Tử. Bình thường Tuyên Tử không có bạn chơi cùng, lần này mới gặp thằng bé.
Đợi không bao lâu, Hỉ Thước đã đưa Lưu nhị đến. Tô Đường liả nhìn Tống Thế An một cái nói: “Huynh có muốn ra ngoài đi dạo không?” Nàng xử lý việc nhà, để mặt lạnh này nhìn thấy cũng không được tự nhiên lắm.
Tống Thế An lại không hề nhúc nhích, nhìn kỹ vị đàn ông trung niên đứng ở cửa. Lưu nhị bị hắn nhìn chằm chằm cũng không được tự nhiên. Ôi trời ơi, từ bé đến giờ, vị quan lớn nhất mà lão từng gặp là Huyện thái gia, vị trước mặt lão bây giờ lại là Tống đại tướng quân quan to nhất phẩm đấy!
Thấy Tống Thế An không tính tránh mặt, Tô Đường cũng mặc kệ hắn, dẫn Lưu nhị sang một bên, hỏi han.
Lưu nhị cũng là người đã có thâm niên ở Tô Ký, rất cung kính với Tô Đường: “Tam tiểu thư, không dám lừa cô, từ sau khi đại cô gia tiếp quản, Tô Ký lại bắt đầu xuống dốc, còn chưa đến một tháng, mà tôi nhìn đã thấy lo lắm rồi. Nguyên nhân, thì đại khái cô cũng biết rồi. Mặc dù chúng tôi đã ở Tô Ký mười năm, nhưng dù sao cũng không phải là chủ nhân, nhìn thấy những chuyện đó, cũng chỉ có thể coi như không biết! Còn nữa, có thể cô không biết, nửa tháng trước có một tiệm điểm tâm mới mở ở đối diện, dù là mùi vị hay giá cả đều tốt hơn chúng ta, nên việc làm ăn đương nhiên cũng…”
Nhìn gương mặt khổ sở của Lưu nhị, Tô Đường biết lão thực sự lo lắng cho Tô Ký, thầm thở dài một hơi nói: “Những chuyện khác tạm thời không nhắc đến, nhưng ta hỏi ông, trong khoảng thời gian chưa tới một tháng này, Chu di nương lại bòn rút bao nhiêu bạc rồi?”
Lưu nhị nghĩ một chút, nói: “Bây giờ đại cô gia đã không cho tôi chạm vào sổ sách nữa, cho nên cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết.”
Tô Đường giận đến nghẹn lời, chiêu này là muốn làm giả sổ sách đây mà!
Lưu nhị nói tiếp: “Còn có chuyện này nữa. Tam tiểu thư, mấy ngày nay, tiểu nhị trong tiệm cũng gian dối. Khi cô còn ở đây, đều coi chúng tôi như người trong nhà, nhưng hiện giờ… ôi, tiệm điểm tâm đối diện đã tìm một vài người chúng tôi, đặt giá nói muốn chúng tôi sang làm cho bên tiệm của họ… Hai người trẻ tuổi cũng đi rồi, chỉ còn lại mấy người lớn tuổi chúng tôi. Không dám lừa cô, nhưng mà… Ôi, Tam tiểu thư, nếu cô mà về thì tốt biết bao…” Dù sao đây cũng là chuyện không thể nào, Lưu nhị lại thở dài thườn thượt.
Tô Đường cảm thấy lòng như lạnh đi, nàng đã sớm biết anh rể cả kinh doanh không tốt, nàng cũng biết Chu di nương bòn rút tiền rất mạnh tay, bây giờ lại thêm việc xuất hiện tiệm điểm tâm khác — Tô Ký này, chẳng lẽ thật sự xong đời rồi sao?!
Đúng lúc này, Hỉ Thước kích động chạy vào, nói: “Tiểu thư, Chu di nương đến!”
Chu di nương kiêng dè cha Tô, mỗi lần ngược đãi Tô Đường đều lén lút, nhưng Tôn di nương ỷ thế sinh được con trai độc nhất cho Tô gia, nên hoàn toàn không coi Tô Đường là người, muốn đánh hay không là tùy hứng, cha Tô có che chở vài câu, thì lần này Tôn di nương bớt lại, lần sau càng nặng tay hơn. Vì vậy, so với Chu di nương, thì Tô Đường còn ghét Tôn di nương hơn.
Có điều, Tôn di nương đáng ghét đó, lại sinh ra hai người con rất tốt, Tô Sở và Tô Minh, đứng hàng thứ hai và thứ năm. Tô Sở là một người ngoài mềm trong cứng, lớn hơn Tô Đường hai tuổi, đối xử với nàng rất tốt, sẵn lòng đưa nàng ra ngoài chơi. Khi Tô Đường bị ngược đãi, không ít lần nàng ấy đứng ra bênh vực nàng, cũng không ít lần lén lút đưa đồ ăn cho nàng khi nàng bị phạt… Có thể nói, trong cả Tô gia, chỉ có người nhị tỷ này là đối xử với Tô Đường tốt một chút, vì vậy, Tô Đường cũng đặc biệt yêu thích vị nhị tỷ này.
Chỉ không ngờ rằng, ngay sau khi Tôn di nương kiếm cho nàng ấy một mối hôn sự, thì vị nhị tỷ bình thường nhìn rất ôn nhu, yếu đuối lại bỏ trốn với tiên sinh dạy học! Cả đời Tôn di nương mạnh mẽ hiếu thắng, làm sao chịu được sự nhục nhã nhường này, trong cơn tức giận lại trúng gió, từ đó về sau, cha Tô thờ ơ với bà ta. Tôn di nương nản chí, ngã lòng, chuyển đến viện nhỏ này sống, không quan tâm đ ến việc trong phủ nữa. Vì thế, cả phủ này, đều nằm trong tay Chu di nương. Chu di nương không phải là người độ lượng, rộng rãi, không ít lần khiến Tôn di nương ngậm đắng nuốt cay, cho đến tận khi Tô Đường tiếp quả tiệm điểm tâm, Tôn di nương mới sống thoải mái hơn được một chút.
Tô Đường là người mà, người kính tôi một thước, tôi nhường người một trượng, vì ân tình của nhị tỷ đối với nàng năm đó, nàng tình nguyện bỏ qua chuyện cũ cho Tôn di nương, cũng đối xử tử tế với bà ta như bậc trưởng bối, lén đưa bạc cho Tô Minh, lại đi khắp nơi tìm đại phu chữa bệnh cho bà ta… Những gì nên làm hay không nên làm, thì nàng cũng làm cả. Dù sao, sau khi trúng gió, Tôn di nương rất đáng thương, huống chi, bên cạnh bà ta còn có Ngũ đệ Tô Minh ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa nữa…
Tô Đường không biết Tôn di nương tìm mình có việc gì, liền nhanh chân bước đến tiểu viện rất lạnh lẽo hoang vu kia.
Tôn di nương ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt tiều tụy, thấy Tô Đường vào, sắc mặt bà ta hơi xấu hổ, mấp máy miệng một lúc mới quay sang nói với Đỗ Quyên: “Rót trà cho tướng quân phu nhân đi!”
Tô Đường nhếch môi, nói: “Di nương cứ gọi ta là Tam nhi là được rồi.”
Tôn di nương cũng không có sức mà lằng nhằng nhiều việc này, thấy Tô Đường ngồi xuống, bà ta nói luôn: “Ta gọi con tới, là muốn nói với con chuyện của Tô Ký.”
Tô Đường nhướng mày: “Sao ạ? Tô Ký có vấn đề ạ?”
Tôn di nương thở dài: “Ta vốn cũng chẳng muốn tranh giành, cãi cọ gì, nhưng dù sao ta cũng còn Ngũ nhi nữa, không đành lòng để thằng bé sau này đến cơm cũng không có mà ăn!”
Nghe thấy “Tô Ký” rồi lại “Ngũ nhi”, Tô Đường hiểu ngay có chuyện gì: “Có phải Chu di nương lại giở trò gì ở Tô Ký không?”
Tôn di nương khẽ gật đầu: “Đúng thế, sau khi con đi, con rể cả lại tiếp quản Tô Ký, sau đó, sổ sách bắt đầu không ổn, chỉ có xuất chứ không có thu. Con hiểu rất rõ lợi nhuận của Tô Ký, trong lòng di nương ta cũng hiểu rõ, chỉ chưa đến một tháng, sao việc làm ăn lại đi xuống nhanh như vậy được! Còn không phải là do Chu di nương thấy con đã gả đi rồi, sức khỏe lão gia càng lúc càng kém, nên mới muốn bòn rút từng chút một sao? Đến lúc lão gia đi, nhà cửa phân chia, thì bọn họ đã bòn rút hết sạch bạc rồi, chỉ để lại một đống nợ khổng lồ, thì ta và Ngũ nhi chỉ có nước mà uống gió Tây Bắc! Ta thì không sao, dù sao cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa, nhưng Ngũ nhi vẫn còn nhỏ mà. Chu thị này nhẫn tâm quá! Lão gia cũng hồ đồ, để cho bà ta dụ dỗ đến mờ mắt, không còn quan tâm đ ến việc ở tiệm nữa… Tam nhi, bây giờ trong nhà này, ta chẳng còn biết trông chờ vào ai, chỉ mong con có thể giúp cho hai mẹ con chúng ta thôi!”
Nghe Tôn di nương khóc lóc kể lể, Tô Đường không tỏ thái độ gì. Đối với những gì bà ta nói, Tô Đường chỉ có thể tin năm phần, tuy biểu cảm của Tôn di nương rất chân thật, không nhìn ra chút giả dối nào, nhưng Tô Đường đã từng được chứng kiến công phu đổi trắng thay đen của bà ta rồi!
Có điều, trong lòng nàng biết rõ chuyện Chu di nương lén bòn rút tiền vào túi riêng, nàng cũng không trông mong gì một ngày nào đó Chu di nương có thể thu tay lại, có điều, không ngờ là Chu di nương lại vội vàng như vậy — mới hôm xuất giá còn “dặn dò” nàng như thế cơ mà!!!
Tô Đường hơi bực bội, vì cái quỷ gì mà một bát nước hắt ra ngoài như nàng còn phải hao tâm tổn sức vì nhà mẹ đẻ nhiều như thế chứ? Tuy nàng là con chính dòng, nhưng cũng không phải con trưởng, huống chi bên trên vẫn còn có cha và di nương nữa mà!
Tô Đường nghĩ mãi, cuối cùng còn phải tự an ủi mình rằng “mình giỏi nên mới được làm phiền”!
“Di nương, người cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, việc này nếu ta đã biết rồi, cũng sẽ không khoanh tay mặc kệ đâu. Có điều, hiện giờ ta cũng chỉ là người đi ăn cơm nhà người khác, xen vào chuyện nhà mẹ đẻ cũng không thỏa đáng. Để ta suy nghĩ kỹ càng một chút đã. Ngài cứ yên tâm, dù thế nào, chỉ cần có ta ở đây, ta chắc chắn sẽ không để tiểu Ngũ phải chịu uất ức.” Tô Đường còn muốn nói gì đó, nhưng thấy không ổn, lại nuốt xuống.
Dù Chu di nương thực sự lấy hết cả sản nghiệp của Tô gia bỏ vào túi mình, dù đến cuối cùng, tiểu Ngũ không được chia đến nửa lượng bạc, thì nàng vẫn có cách để thằng bé nhận được một phần gia nghiệp!
Tôn di nương cực kỳ vừa lòng với câu trả lời này của Tô Đường. Tô Đường nói không để tiểu Ngũ chịu ấm ức, thì có khi bà ta còn nghi hoặc, nhưng tướng quân phu nhân đã nói sẽ không để đệ đệ nhỏ chịu ấm ức, thì có trọng lượng hơn nhiều!
Bà ta lau nước mắt, nói: “Ta đã biết là trong nhà họ Tô này, chỉ có Tam nhi con là tốt nhất thôi mà. Năm đó ta đối xử với con như vậy, mà con cũng không tính toán hềm khích lúc trước… Tam nhi, ta có lỗi với con!” Nói tới đây, nước mắt bà ta lại rơi xuống rất đúng lúc.
Nhìn bà ta giả vờ giả vịt, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi chán nản, dù nàng có lòng trắc ẩn, nhưng nàng cũng không phải người rộng lòng khoan hồng độ lượng như thế. Tô Đường không muốn ở lại đây lâu, liền đứng dậy nói: “Nếu di nương không còn việc gì nữa, vậy ta về trước, con ta chắc cũng dậy rồi.”
Tôn di nương kéo nàng lại, nói: “Nhắc đến đứa bé này, di nương cũng muốn nói với con chút, nghe nói con rể ba rất yêu thương thằng bé, vậy đến lúc con có con thì phải làm sao giờ?”
Tô Đường dừng bước, ánh mắt thâm sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Đối với ta mà nói, thì có phải con ruột hay không, cũng không quan trọng.”
Nói xong, nàng bước thẳng ra khỏi phòng, đầu cũng không quay lại.
Nhìn phản ứng của Tô Đường, Tôn di nương hơi bất an: “Đỗ Quyên, có phải ta nói sai gì rồi không?”
Đỗ Quyên thầm thở dài, bảo cô phải trả lời câu này thế nào bây giờ? Nghe thì có vẻ là suy nghĩ cho Tam tiểu thư, nhưng lại khiến người ta nghĩ mình tiểu nhân thôi. Chẳng lẽ vì con của mình, thì phải đề phòng đứa con riêng kia sao? Năm đó, bà vì con của bà mà không ít lần đánh chửi Tam tiểu thư, nhưng Tam tiểu thư đâu có giống bà chứ!
Trên đường về, sắc mặt Tô Đường không được tốt lắm, nàng vốn còn thấy Tôn di nương hơi đáng thương, nhưng nghe câu nói sau cùng, sự đáng thương đó đã biến thành đáng giận.
Hỉ Thước thật ra không nghĩ ngợi nhiều, nhìn dáng vẻ thảm thương cầu xin tiểu thư của Tôn di nương hiện nay, cô ấy chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng. Nhớ năm đó, cô ấy cũng đã từng bị Tôn di nương đánh chửi không ít lần.
“Tiểu thư, người có định giúp bà ấy không?” Hỉ Thước hỏi.
Tô Đường dừng bước, mắt lại nhìn sang những đóa hoa tươi đẹp nhiều chủng loại bên cạnh, chán nản nói: “Ta có thể nói không không?”
Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hiện giờ ta không thể ra ngoài, em đến Tô Ký một chuyến giúp ta, gọi Lưu nhị tới đây, ta phải hỏi hắn ta xem rốt cuộc tình trạng của Tô Ký bây giờ thế nào! Nhớ, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
Hỉ Thước vâng lệnh, đi ra ngoài theo cánh cửa nhỏ.
Quay về phòng, Tô Đường lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tống Thế An đang ngồi bên bàn, trong tay còn đang cầm quyển truyện cười sơn dã th ô tục mà nàng từng mua để đọc lúc rỗi rãi. — Tống Thế An thật sự cảm thấy rất nhàm chán, nên cũng viện cớ đi vệ sinh, sau đó, không quay lại nữa.
Thoáng nhìn thấy nụ cười kỳ quái ở khóe miệng hắn, Tô Đường ngại ngùng, bước tới giật lấy quyển sách trên tay hắn, tiện tay rút một quyển khác nói: “Thứ này để xem cho vui thôi, ngài ấy mà, nên xem mấy tác phẩm văn học thì hơn!”
Tống Thế An quét mắt nhìn bìa sách, mặt đen đi: “Nàng muốn ta đọc > sao?”
Vừa đọc được tên sách, Tô Đường lại vội vàng rút lại, cười gượng nói: “Lấy nhầm, lấy nhầm!”
“Không ngờ trong phòng nàng mà cũng có quyển sách này.” Nụ cười trào phúng bên môi Tống Thế An càng đậm hơn.
Tô Đường lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Bà đây không đọc được chữ to, mua về để trang trí vậy đấy! Năm văn một quyển, có muốn đưa cho huynh một quyển không?” Còn lâu nàng mới nói cho hắn biết, là vì lúc ấy nhìn thấy tứ muội cầm quyển sách này đọc, nàng nghĩ sẽ rất thú vị, nên mới lén mua một quyển về!
“Tuyên Tử đâu?” Vào phòng ngủ không thấy Tuyên Tử, Tô Đường đi ra hỏi.
“Tô Minh đến tìm thằng bé, nên ta cho nó ra ngoài chơi rồi.” Tống Thế An đáp. Trong cả nhà này, ấn tượng của hắn đối với cậu em vợ kia cũng không tồi, gương mặt thanh tú, cử chỉ lễ nghĩa, hơn nữa, còn có thể thấy được, thằng bé thực sự thích Tuyên Tử. Bình thường Tuyên Tử không có bạn chơi cùng, lần này mới gặp thằng bé.
Đợi không bao lâu, Hỉ Thước đã đưa Lưu nhị đến. Tô Đường liả nhìn Tống Thế An một cái nói: “Huynh có muốn ra ngoài đi dạo không?” Nàng xử lý việc nhà, để mặt lạnh này nhìn thấy cũng không được tự nhiên lắm.
Tống Thế An lại không hề nhúc nhích, nhìn kỹ vị đàn ông trung niên đứng ở cửa. Lưu nhị bị hắn nhìn chằm chằm cũng không được tự nhiên. Ôi trời ơi, từ bé đến giờ, vị quan lớn nhất mà lão từng gặp là Huyện thái gia, vị trước mặt lão bây giờ lại là Tống đại tướng quân quan to nhất phẩm đấy!
Thấy Tống Thế An không tính tránh mặt, Tô Đường cũng mặc kệ hắn, dẫn Lưu nhị sang một bên, hỏi han.
Lưu nhị cũng là người đã có thâm niên ở Tô Ký, rất cung kính với Tô Đường: “Tam tiểu thư, không dám lừa cô, từ sau khi đại cô gia tiếp quản, Tô Ký lại bắt đầu xuống dốc, còn chưa đến một tháng, mà tôi nhìn đã thấy lo lắm rồi. Nguyên nhân, thì đại khái cô cũng biết rồi. Mặc dù chúng tôi đã ở Tô Ký mười năm, nhưng dù sao cũng không phải là chủ nhân, nhìn thấy những chuyện đó, cũng chỉ có thể coi như không biết! Còn nữa, có thể cô không biết, nửa tháng trước có một tiệm điểm tâm mới mở ở đối diện, dù là mùi vị hay giá cả đều tốt hơn chúng ta, nên việc làm ăn đương nhiên cũng…”
Nhìn gương mặt khổ sở của Lưu nhị, Tô Đường biết lão thực sự lo lắng cho Tô Ký, thầm thở dài một hơi nói: “Những chuyện khác tạm thời không nhắc đến, nhưng ta hỏi ông, trong khoảng thời gian chưa tới một tháng này, Chu di nương lại bòn rút bao nhiêu bạc rồi?”
Lưu nhị nghĩ một chút, nói: “Bây giờ đại cô gia đã không cho tôi chạm vào sổ sách nữa, cho nên cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết.”
Tô Đường giận đến nghẹn lời, chiêu này là muốn làm giả sổ sách đây mà!
Lưu nhị nói tiếp: “Còn có chuyện này nữa. Tam tiểu thư, mấy ngày nay, tiểu nhị trong tiệm cũng gian dối. Khi cô còn ở đây, đều coi chúng tôi như người trong nhà, nhưng hiện giờ… ôi, tiệm điểm tâm đối diện đã tìm một vài người chúng tôi, đặt giá nói muốn chúng tôi sang làm cho bên tiệm của họ… Hai người trẻ tuổi cũng đi rồi, chỉ còn lại mấy người lớn tuổi chúng tôi. Không dám lừa cô, nhưng mà… Ôi, Tam tiểu thư, nếu cô mà về thì tốt biết bao…” Dù sao đây cũng là chuyện không thể nào, Lưu nhị lại thở dài thườn thượt.
Tô Đường cảm thấy lòng như lạnh đi, nàng đã sớm biết anh rể cả kinh doanh không tốt, nàng cũng biết Chu di nương bòn rút tiền rất mạnh tay, bây giờ lại thêm việc xuất hiện tiệm điểm tâm khác — Tô Ký này, chẳng lẽ thật sự xong đời rồi sao?!
Đúng lúc này, Hỉ Thước kích động chạy vào, nói: “Tiểu thư, Chu di nương đến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.