Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 45: Đau lòng tôi!
Mặt Trời Nhỏ
04/08/2024
Sắc mặt chị Thiên Di trông có vẻ buồn phiền. Mắt còn đỏ hoe nữa chứ. Chị ấy nhìn tôi cười gượng. Tôi thấy thế cũng cười đáp trả rồi ngồi xuống. Tôi không muốn mình làm bóng đèn. Nên giả vờ lấy điện thoại ra chăm chú xem. Mà tính tôi thì mọi người cũng biết! Rất rất ư là tò mò. Chủ tịch Tô Quân và chị Thiên Di nói gì tôi đều nghe không bỏ sót một chữ:
"Cảm ơn anh Tô Quân, vẫn là anh đối xử với em tốt nhất!"
Chủ tịch ngồi thoải mái hơn ngã người ra phía sau:
"Không sao chỉ cần em vui là được!"
Ôi! Con người như ngài ấy mà cũng thốt nên những lời sến súa này sao?
Sau đó chị Thiên Di sụt sùi, giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má:
"Tô Quân em rất buồn. Tối nay ở cùng em được không?"
Xong rồi chị ấy còn nắm tay chủ tịch, rồi nhẹ nhàng di chuyển gần bên cạnh chủ tịch nhà tôi. Đầu dựa vào vai ngài ấy.
Tôi nghe đến đây có phần khó chịu trong người. Rõ ràng lúc trước còn từ chối chủ tịch, bản thân chị ấy còn dứt khoát bảo rằng:
"EM CHỈ XEM ANH NHƯ LÀ ANH TRAI!"
Chính vì câu nói này nên chủ tịch quốc dân của chúng tôi mới được nhiều người trong công ty gọi là "anh trai mưa" mà? Sao chị ấy lại thay đổi thế?
"Anh ấy đánh em, còn cắm sừng em. Hix... hix...em không thể tin đó là sự thật! Bây giờ... hic....em ...rất...sợ... Anh bên cạnh em có được không?"
Chủ tịch thấy chị Thiên Di như vậy liền dịu dàng xoa đầu ôm chị ấy vào lòng. Xem đến đoạn này tôi bỗng chốc hóa thành kẻ vô hình. Tự nhiên trước màn hình điện thoại của tôi lại có một giọt nước rơi xuống.
Tôi lấy tay lau nó.
Tự nhiên nó lại rơi thêm một giọt, rồi hai giọt...
Hóa ra là nước mắt của tôi. Tôi khóc ư?
Tại sao tôi phải khóc cơ chứ?
Tôi bị ấm đầu rồi sao?
Tại sao nhìn chủ tịch ân cần với chị Thiên Di như vậy tôi lại khó chịu trong lòng. Trái tim tôi lúc này như có ai bóp nghẹt. Tôi khó chịu.. Tôi đau!
Thế giới quanh tôi bắt đầu nhòe đi.
"Đừng lo có anh ở đây rồi!"
Giọng nói trầm ấm dịu dàng của chủ tịch đang xoa dịu nỗi đau trong lòng chị Thiên Di nhưng nó biến thành nhát dao. Từng nhát cứa vào nơi trái tim đang thốn thức của tôi!
Là thế sao?
Trước đây lúc tôi gặp chuyện ngài ấy cũng từng dịu dàng ôn nhu đền thế cơ mà? Hòa ra sự dịu dàng ấy không chỉ dành cho một mình tôi! Sự dịu dàng với tôi chỉ là ban phát sao? Là giả tạo sao? Với chị Thiên Di mới là thật lòng sao?
Tôi là tự ngộ nhận rồi!
"Chỉ là THƯỚNG HẠI!"
Từng chữ chầm chậm thốt ra. Tôi đứng dậy rồi đi. Chân tôi nặng nề khó bước nhưng nếu tiếp tục nhìn cảnh này tôi sẽ không chịu nỗi. Tôi cười lên:
"Mày điên rồi Phạm Nhật Hạ!"
Cứ thế tôi đi thôi. Cũng không biết là đi đâu nhưng tôi đi...đi mãi.
Đi đâu cơ chứ?
Nhà trọ thì cháy rồi!
Anh Phục Hưng thì có chị Quỳnh Trâm!
Nhà của chủ tịch có chị Thiên Di!
Muốn lên nhà của chủ tịch cũng không được. Thế là tôi ngồi ở góc khuất trong khu vui chơi trẻ em ở chung cư của chủ tịch rồi khóc. Như vậy sẽ không ai thấy tôi khóc. Như vậy tôi có thể làm một Phạm Nhật Hạ yếu đuối.
Tôi ngồi lắc lư trên chiếc xích đu trẻ em. Màn đêm buông xuống cũng là lúc bản thân thấy mình thật vô dụng và cô đơn. Rốt cuộc ở nơi Sài Gòn hoa lệ này cái gì là quan trọng nhất?
Cuộc sống xung quanh cứ cuồn cuộn. Sáng đi làm tối về ngủ! Sáng ra lại đi làm tối cứ thế về ngủ chỉ để kiếm tiền.
Cuộc sống ở nơi không người thân, không người yêu thương mình. Tôi vì cái gì chứ? Niềm vui của tôi ở đâu?
Anh Phục Hưng đã từng là động lực của tôi. Đã làm cho tôi cảm thấy mình còn có người để che chở những lúc gặp khó khăn, những lúc có chuyện không vui. Nhưng động lực lại bị người khác lấy đi!
Đến khi tôi có chút hy vọng vào một người như chủ tịch. Niềm vui từ những điều nho nhỏ mà không ngờ nó đã thành một tình cảm to dần theo từng ngày ở trong tôi. Hóa ra tất cả chỉ do bản thân mình tự huyễn hoặc, tự tưởng tưởng rằng người ta có tình cảm đặc biệt với mình nên mới đối xử với mình như vậy. Thì ra người ta xem mình là món đồ chơi thay thế lúc buồn.
Tiếng ken két của xích đu cứ thế vang vọng cả một góc tối. Những ánh đèn phía trên tầng cao cũng lần lượt tắt hẳn. Tôi cứ thế ngồi ở đây...
Rồi tôi cười lên. Chắc chắn bây giờ hai người họ đang ôm nhau ngủ, đang an ủi những tổn thương cho nhau. Rồi xoa đầu dịu dàng:
"Thiên Di của anh!"
"Tô Quân của em..."
Trời ạ! Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại rơi nhiều hơn. Tôi lấy tay tự tát vào mặt mình.
" Nhật Hạ! Mày đừng khóc nữa! Mày có khóc người ta cũng chẳng thương mày đâu!"
"Mình không thương mình thì chẳng ai thương mình! Đừng để bản thân phải đau khổ vì một người xa lại. Dù sao cũng là do mình tự suy diễn. Tình cảm này không nên để nó nảy mầm. Tranh thủ lúc này chỉ nhen nhóm chi bằng trực tiếp dứt khoát cắt đứt để bản thân khỏi phải đau lòng!"
Tôi lấy tay quẹt nước mắt đi! Lúc này mới chợ nhớ đến chiếc xe vẫn để ở trung tâm thương mại. Chìa khóa cũng là do tôi giữ. Nếu có vấn đề gì có lẽ chủ tịch lại bắt mình đền tôi thì sao?
Không thể để nợ chồng nợ nên tôi chạy thật nhanh đến lấy xe.
Cũng may không sao! Tôi đến kịp và tôi cũng là người cuối cùng lấy xe về.
Trên đường về chạy qua chỗ vắng mà bản thân lại là con gái tôi cũng hơi sợ. Tôi tự trấn an. Chỉ cần quẹo trái một cái nữa là tới. Nhưng mà cái gì đến cũng đến. Điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra.
"Cảm ơn anh Tô Quân, vẫn là anh đối xử với em tốt nhất!"
Chủ tịch ngồi thoải mái hơn ngã người ra phía sau:
"Không sao chỉ cần em vui là được!"
Ôi! Con người như ngài ấy mà cũng thốt nên những lời sến súa này sao?
Sau đó chị Thiên Di sụt sùi, giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má:
"Tô Quân em rất buồn. Tối nay ở cùng em được không?"
Xong rồi chị ấy còn nắm tay chủ tịch, rồi nhẹ nhàng di chuyển gần bên cạnh chủ tịch nhà tôi. Đầu dựa vào vai ngài ấy.
Tôi nghe đến đây có phần khó chịu trong người. Rõ ràng lúc trước còn từ chối chủ tịch, bản thân chị ấy còn dứt khoát bảo rằng:
"EM CHỈ XEM ANH NHƯ LÀ ANH TRAI!"
Chính vì câu nói này nên chủ tịch quốc dân của chúng tôi mới được nhiều người trong công ty gọi là "anh trai mưa" mà? Sao chị ấy lại thay đổi thế?
"Anh ấy đánh em, còn cắm sừng em. Hix... hix...em không thể tin đó là sự thật! Bây giờ... hic....em ...rất...sợ... Anh bên cạnh em có được không?"
Chủ tịch thấy chị Thiên Di như vậy liền dịu dàng xoa đầu ôm chị ấy vào lòng. Xem đến đoạn này tôi bỗng chốc hóa thành kẻ vô hình. Tự nhiên trước màn hình điện thoại của tôi lại có một giọt nước rơi xuống.
Tôi lấy tay lau nó.
Tự nhiên nó lại rơi thêm một giọt, rồi hai giọt...
Hóa ra là nước mắt của tôi. Tôi khóc ư?
Tại sao tôi phải khóc cơ chứ?
Tôi bị ấm đầu rồi sao?
Tại sao nhìn chủ tịch ân cần với chị Thiên Di như vậy tôi lại khó chịu trong lòng. Trái tim tôi lúc này như có ai bóp nghẹt. Tôi khó chịu.. Tôi đau!
Thế giới quanh tôi bắt đầu nhòe đi.
"Đừng lo có anh ở đây rồi!"
Giọng nói trầm ấm dịu dàng của chủ tịch đang xoa dịu nỗi đau trong lòng chị Thiên Di nhưng nó biến thành nhát dao. Từng nhát cứa vào nơi trái tim đang thốn thức của tôi!
Là thế sao?
Trước đây lúc tôi gặp chuyện ngài ấy cũng từng dịu dàng ôn nhu đền thế cơ mà? Hòa ra sự dịu dàng ấy không chỉ dành cho một mình tôi! Sự dịu dàng với tôi chỉ là ban phát sao? Là giả tạo sao? Với chị Thiên Di mới là thật lòng sao?
Tôi là tự ngộ nhận rồi!
"Chỉ là THƯỚNG HẠI!"
Từng chữ chầm chậm thốt ra. Tôi đứng dậy rồi đi. Chân tôi nặng nề khó bước nhưng nếu tiếp tục nhìn cảnh này tôi sẽ không chịu nỗi. Tôi cười lên:
"Mày điên rồi Phạm Nhật Hạ!"
Cứ thế tôi đi thôi. Cũng không biết là đi đâu nhưng tôi đi...đi mãi.
Đi đâu cơ chứ?
Nhà trọ thì cháy rồi!
Anh Phục Hưng thì có chị Quỳnh Trâm!
Nhà của chủ tịch có chị Thiên Di!
Muốn lên nhà của chủ tịch cũng không được. Thế là tôi ngồi ở góc khuất trong khu vui chơi trẻ em ở chung cư của chủ tịch rồi khóc. Như vậy sẽ không ai thấy tôi khóc. Như vậy tôi có thể làm một Phạm Nhật Hạ yếu đuối.
Tôi ngồi lắc lư trên chiếc xích đu trẻ em. Màn đêm buông xuống cũng là lúc bản thân thấy mình thật vô dụng và cô đơn. Rốt cuộc ở nơi Sài Gòn hoa lệ này cái gì là quan trọng nhất?
Cuộc sống xung quanh cứ cuồn cuộn. Sáng đi làm tối về ngủ! Sáng ra lại đi làm tối cứ thế về ngủ chỉ để kiếm tiền.
Cuộc sống ở nơi không người thân, không người yêu thương mình. Tôi vì cái gì chứ? Niềm vui của tôi ở đâu?
Anh Phục Hưng đã từng là động lực của tôi. Đã làm cho tôi cảm thấy mình còn có người để che chở những lúc gặp khó khăn, những lúc có chuyện không vui. Nhưng động lực lại bị người khác lấy đi!
Đến khi tôi có chút hy vọng vào một người như chủ tịch. Niềm vui từ những điều nho nhỏ mà không ngờ nó đã thành một tình cảm to dần theo từng ngày ở trong tôi. Hóa ra tất cả chỉ do bản thân mình tự huyễn hoặc, tự tưởng tưởng rằng người ta có tình cảm đặc biệt với mình nên mới đối xử với mình như vậy. Thì ra người ta xem mình là món đồ chơi thay thế lúc buồn.
Tiếng ken két của xích đu cứ thế vang vọng cả một góc tối. Những ánh đèn phía trên tầng cao cũng lần lượt tắt hẳn. Tôi cứ thế ngồi ở đây...
Rồi tôi cười lên. Chắc chắn bây giờ hai người họ đang ôm nhau ngủ, đang an ủi những tổn thương cho nhau. Rồi xoa đầu dịu dàng:
"Thiên Di của anh!"
"Tô Quân của em..."
Trời ạ! Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại rơi nhiều hơn. Tôi lấy tay tự tát vào mặt mình.
" Nhật Hạ! Mày đừng khóc nữa! Mày có khóc người ta cũng chẳng thương mày đâu!"
"Mình không thương mình thì chẳng ai thương mình! Đừng để bản thân phải đau khổ vì một người xa lại. Dù sao cũng là do mình tự suy diễn. Tình cảm này không nên để nó nảy mầm. Tranh thủ lúc này chỉ nhen nhóm chi bằng trực tiếp dứt khoát cắt đứt để bản thân khỏi phải đau lòng!"
Tôi lấy tay quẹt nước mắt đi! Lúc này mới chợ nhớ đến chiếc xe vẫn để ở trung tâm thương mại. Chìa khóa cũng là do tôi giữ. Nếu có vấn đề gì có lẽ chủ tịch lại bắt mình đền tôi thì sao?
Không thể để nợ chồng nợ nên tôi chạy thật nhanh đến lấy xe.
Cũng may không sao! Tôi đến kịp và tôi cũng là người cuối cùng lấy xe về.
Trên đường về chạy qua chỗ vắng mà bản thân lại là con gái tôi cũng hơi sợ. Tôi tự trấn an. Chỉ cần quẹo trái một cái nữa là tới. Nhưng mà cái gì đến cũng đến. Điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.