Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 66: Là của nhau

Mặt Trời Nhỏ

05/08/2024

Cả tuần tôi đều thay mẹ chăm cha. Vết thương của ông cũng khá hơn rất nhiều. Cả tuần nay, Tô Quân cũng không thèm nhắn tin cho tôi. Ngày nào tôi cũng ngồi thẫn thờ đợi tin nhắn. Cả ngày ôm điện thoại.

Lâu lâu lại cố tình chạm tay vào màn hình. Có lúc thì tắt nguồn khởi động lại vì sợ ở quê mạng kẹt tin nhắn không tới được.

Những thắc mắc cứ dồn dập trong đầu. Không lẽ ngài ấy đang ở bên cạnh người đẹp nào đó?

Ồi nghĩ đến mà tôi ôm ngực đau nhói.

Tính đến hôm nay tôi ở đây cũng đã 7 ngày. Tôi còn phải lên thành phố lại cho kịp thứ 2 đi làm.

Tôi suy nghĩ có nên gọi Tô Quân đón tôi hay không. Đang suy nghĩ thì điện thoại:

"Ting"

"Tôi cho thư ký Trương đón em. Tôi có cuộc họp quan trọng. Tối gặp em!

"n ss!W"

Tôi đọc tin nhắn đến dòng "n ss!W" không hiểu ngài ấy ghi cái gì. Có thể do ngài ấy đang bận họp nên họ chữ rất gấp hay bị sai ký tự?

"n ss!W", anh viết cái gì vậy? (1

"Em thử lật ngược điện thoại lại mà xem!'

Tôi lật ngược điện thoại sau đó nhìn màn hình cười tủm tỉm. Thời buổi này ai còn chơi mấy trò trẻ con như vậy nữa trời?

Nhưng xem ra vẫn còn tác dụng với tôi.

Tôi cứ ngây người nhìn điện thoại mà cười. Thì ra lật ngược điện thoại lại là chữ "miss u".

Haha ngài ấy nói nhớ tôi?

Vậy là đúng 5 giờ chiều, xe của anh Tiểu Trương đợi sẵn ở ngoài. Tôi ôm mẹ và chào tạm biệt cha vác balo lên đường về lại Sài Gòn. Tôi nhìn khói bếp bay lên mà chạnh lòng. Khóe mắt rưng rưng.

Anh Tiểu Trương mở cửa xe cho tôi:

"Cha em ổn chứ?"

Tôi gật đầu, sụt sùi trả lời anh:

"Dạ. Cảm ơn anh. Nhờ chủ tịch mời bác sĩ về tận nhà nên cha em khỏe hơn nhiều!"

Anh Tiểu Trương gật đầu:

"Chủ tịch ngài ấy có việc. Chắc là khuya mới về đến!"

Tôi tò mò nên tiện thể hỏi thăm anh:

"Những ngày vừa qua không có em, chủ tịch có thường uống say không anh?"

Anh Tiểu Trương cười:

"Không em! Hắn ta rất nghiêm túc. Toàn bắt anh uống thay. Hôm nay nhờ em mà anh thoát."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hỏi thêm một câu nữa:

"Vậy có ..."

Mà thôi. Tôi cũng không nên hỏi như vậy. Như vậy có lẽ không tin tưởng chủ tịch cho lắm.



Tôi thở dài. Hai tay đan vào nhau, nét mặt suy tư.

Anh Tiểu Trương thông qua kính ô tô nhìn tôi:

"Nhật Hạ, trước giờ chủ tịch không phải là người tùy tiện!"

Tôi không ngờ anh Tiểu Trương lại hiểu tôi nghĩ gì. Hỏng lẽ mặt tôi hiện lên câu hỏi?

Tôi gật đầu rồi chợp mắt nghỉ ngơi.

Trước khi đi mẹ tôi có chuẩn bị đồ ăn mang lên. Hy vọng Tô Quân có thể về sớm để chúng tôi ăn cùng nhau.

Xe dừng lại trước cửa chung cư. Anh Tiểu Trương bước xuống mở cửa xe cho tôi. Tôi cảm ơn rồi lên nhà.

"Tắc tắc"

Khi cửa mở ra thì con Heo của Tô Quân chạy ra mừng tôi. Nó liếm tôi còn kêu ằng ẳng. Tay của nó không ngừng cào bới mừng quýnh cả lên.

Căn nhà ngoài nó ra không còn ai nữa. Tôi khom xuống vuốt ve nó:

"Heo ơi! Chủ mày lại bỏ mày rồi à?"

Trả lời tôi là tiếng "gâu gâu" của nó.

Tôi vào cất đồ đạc. Tắm rửa sạch sẽ sau đó cho nó ăn và ngồi đợi Tô Quân về.

Tôi chống tay lên cằm nhìn đồng hồ. Thời gian chứ trôi mà vẫn chưa thấy Tô Quân về.

Tôi cảm thấy rất ấm ức. Lấy điện thoại ra gọi ngài ấy. Nhưng trả lời tôi lại là tiếng của tổng đài.

Tôi đi đi lại lại trong nhà. Trong đầu hiên lên nhiều câu hỏi ngài ấy đang đi đâu, làm gì, ở với ai?

Những câu hỏi cứ lập lại liên tục trong đầu tôi. Tôi ngồi trên sopha co người lại nhìn về cánh cửa.

Màn đêm quả thật rất dài...

Chứ thế, tôi ngồi đợi đến 1 giờ sáng. Cuối cùng cánh cửa nhà cũng mở ra. Nhìn bóng quen thuộc xuất hiện. Tôi vừa vui lại vừa giận, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Tô Quân mặc một bộ âu phục màu xám bước vào. Bước đi có vài phần chao đảo. Gương mặt vẫn mị hoặc như vậy.

Tôi và ngài ấy chạm mặt với nhau.

Tôi hoảng sợ, lấy tay lau nước mắt và chạy vào phòng. Nhưng chưa kịp chạy thoát đã bị một lực mạnh kéo lại. Một tay mạnh mẽ vòng qua phía sau tôi. Tay còn lại ôm qua eo. Cứ thế Tô Quân siết chặt tôi vào lòng. Cái miệng mỏng ghé sát vào tai tôi mà nói:

"Nhật Hạ, tôi nhớ em!"

Câu nói như mật ngọt rót vào tai. Nhưng tôi vẫn tỉnh táo. Tôi lấy tay đấm vào ngực của Tô Quân:

"Giả dối! Nếu ngài nhớ tôi sao còn để tôi một mình như vậy? Hic...hic..."

Bao nhiêu ấm ức nảy giờ tuôn trào ra hết. Tôi ngước lên nhìn ngài ấy để được câu trả lời:

"Chut"

Câu trả lời của tôi là một nụ hôn.

Ngài ấy siết chặt tôi vào lòng. Đôi môi nhẹ nhàng chạm lên môi tôi. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển xâm nhập. Tôi bị lôi vào vòng xoáy ngọt ngào. Trong lúc này đây, chỉ nghe mùi rượu hoa hồng phản phất nồng nàn.

Chưa được bao lâu. Tôi lấy tay đẩy ngài ấy ra:

"Tô Quân, ngài say rồi!"



Tô Quân dịu dàng vuốt ve trán tôi. Đôi mắt vô cùng trìu mến nhìn tôi. Bàn tay thon dài búng lên trán một cái:

"Bốc"

"Á..."

Tôi đau!

Chưa hết, bàn tay thon dài di chuyển nâng cầm của tôi lên:

"Nhật Hạ, là tôi say em!"

"Nhật Hạ, là tôi say em!"

Lần này là chạm đến giới hạn của tôi. Như có một luồng điện chạy ngang qua người. Tay chân tôi run lên. Tim đập nhanh. Có lẽ nhiệt độ cơ thể và huyết áp của tôi đang tăng vọt lên. Tôi không nói được câu nào nữa hết. Cứ ngây người ra. Cùng lúc đó, Tô Quân bế bổng tôi lên. Đôi chân dài chậm rãi tiến vào phòng dịu dàng đặt tôi lên giường.

Ngài ấy nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi:

"Nhật Hạ, em có yêu anh không?"

Thơi thở của tôi và ngài ấy dần trở nên gấp gáp.

Tôi lấy tay đặt lên ngực, chậm rãi gật đầu. Nước mắt bắt đầu chảy ra liên tục.

Hơi thở nóng ấm của ngài ấy phả vào mặt. Đôi mắt trìu mến lại nhìn tôi lần nữa:

"Em có tin tôi?"

Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt ấy, đôi mắt ấy. Tôi như bị Tô Quân thôi miên gật đầu trong vô thức.

Cuối cùng mọi giới hạn đều bị phá vỡ. Ngài ấy hôn tôi.

Đôi tay chầm chậm cởi từng cái nút áo trên người tôi ra.

Miệng nhỏ không ngừng rót vào tai tôi lời mật ngọt:

"Nhật Hạ, tôi yêu em!"

Đến khi chiếc nút áo cuối cùng cởi ra thì tôi muốn vùng ra cũng đã quá muộn.

Thân thể cao to của ngài ấy đang áp sát vào người tôi.

"Xoẹt"

Trên người tôi lúc này chẳng còn cái gì có thể che chắn. Tôi ngại ngùng lấy tay che lại. Ngài ấy nhìn tôi. Nhẹ nhàng hôn vào cố của tôi.

Trái tim tôi run rẩy lạc nhịp. Tôi lấy tay mình đan vào tay của Tô Quân:

"Tô Quân, em vô cùng vô cùng thích anh. Anh đừng phản bội em!"

Sau đó tôi nhắm mắt lại. Người tôi run lên từng đợt.

Tô Quân nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của tôi. Tay vòng qua sau gáy. Ngài ấy chầm chậm di chuyển đôi môi mỏng của mình hôn nhẹ vào nơi tư mật của tôi.

Ngài ấy dùng tay nâng chân phải của tôi lên. Chầm chậm trêu đùa. Rồi Tô Quân dùng một lực mạnh tiến vào bên trong:

"Á..."

Tôi lại run lên từng đợt. Trái tim nhảy ra khỏi lòng ngực. Nước mắt tôi trào ra. Tôi biết từ giây phút này trở đi, chúng tôi là của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook