Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 2: Xin việc làm

Mặt Trời Nhỏ

01/08/2024

Tôi là Nhật Hạ, Phạm Nhật Hạ. Năm nay tròn 21 năm nhìn mặt trời mọc mỗi ngày. Gương mặt mũm mĩm đáng yêu. Tóc tôi dài và suôn lắm. Khi tôi cười có má lúm đồng tiền ai nhìn cũng phải ngất ngây. Ngoài ra, tôi có đôi mắt tròn xoe cộng thêm đôi hàng mi cong vuốt. Tôi tự hào về nó lắm!

Tôi tốt nghiệp đại học Ngoại Thương chuyên ngành Tiếng Anh Thương Mại. Thật ra học trường ngoại thương quả thật cũng rất áp lực. Nếu không liên tục học hỏi, không ngừng cố gắng thì bạn sẽ bị thụt lùi một cách nhanh chóng.

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường. Cha tôi là giáo viên dạy Toán, mẹ tôi là giáo viên dạy Văn. Từ nhỏ tôi đã được cha mẹ chỉ dạy là phải học hành sau đó tốt nghiệp đi làm và trả nợ. Ngoài việc dạy ở trường đồng lương ba cọc ba đồng thì cha mẹ tôi tranh thủ làm thêm việc đồng áng.

Cuộc đời tôi từ nhỏ đến lớn đã gắn liền với ruộng đồng. Nhà tôi ngủ rất sớm, 7 giờ là chui vào chăn nằm nghe ễnh ương kêu. Lên thành phố học đại học ngoài việc làm thêm gửi tiền về cho cha mẹ đỡ cực thì tôi cũng chẳng đi đâu.

Tôi có một tình yêu giấu kín với đàn anh khóa trên. Do học theo tính chỉ nên chúng tôi có những môn học chung nhau. Anh và tôi rất thân nhưng tự thấy mình chẳng bằng ai nên không dám nói. Cũng may ông trời thương tôi đến này người tôi gọi là "crush" vẫn chưa có người yêu.

Hôm nay, tôi được một công ty giày mời đến phỏng vấn vị trí trợ lý chủ tịch. À quên nói với các bạn tôi thông thạo hai ngoại ngữ: tiếng Anh và tiếng Trung. Công ty tôi nộp đơn là công ty Đài Loan. Chức trợ lý chủ tịch yêu cầu thành thạo ngoại ngữ. Lại còn phải độc thân và sức khỏe tốt để đi công tác. Tôi cũng chỉ nộp đơn vào công ty này thôi. Và lý do duy nhất chính là mức lương họ đưa ra cao ngất ngưỡng.

Hy vọng lần phỏng vấn này sẽ thành công.

Nhìn đồng hồ đã 8 giờ sáng.

“Ôi không!”

Ngoài trời đang bắt đầu chuyển mưa. Tôi phải đi nhanh cho kịp giờ.

Cũng may công ty này gần nhà trọ của tôi. Cũng may tôi đến sớm hơn giờ phỏng vấn gần 15 phút.

Tôi kéo balo ra lấy xấp hồ sơ điếm lại một lần nữa: sơ yếu lý lịch, hộ khẩu, chứng minh nhân dân, ảnh 3x4, giấy khám sức khỏe, bằng cấp...

Tất cả đều đủ không thiếu thứ gì. Tôi vào cổng bảo vệ, sau đó lấy chứng minh nhân dân đổi thẻ khách. Điện thoại thông minh và máy tính xách tay đều bị cấm sử dụng khi vào bên trong vì đây là công ty sản xuất giày cho thương hiệu nổi tiếng toàn thế giới.



Một đôi giày được làm ra ở tại Sài Gòn xuất sang nước ngoài sau đó nhập khẩu về lại Việt Nam giá đã cao gấp 100 lần. Mua một đôi giày mắc như vậy với tôi thật xa xỉ. Một đôi giày có khi bằng nửa năm tiền lương của một công nhân làm ra giày. Nhưng phải công nhận một điều với người thích giày thể thao như tôi quà thật chúng rất đẹp mà sắc đẹp không thể cưỡng!

Mua chúng thì tôi không mua nhưng nếu được làm cho công ty giày. Ngày ngày được nhìn ngắm những đôi giày thôi cũng làm tôi mãn nguyện.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, tôi mới được vào công ty. Công ty rất rộng nên người phỏng vấn được xe điện chở vào. Theo sau tôi khoảng còn có 10 người xin việc khác. Ai cũng xinh đẹp.

Tôi lắc đầu: “Lần này coi bộ khó qua ải rồi!”

Xe điện chạy một vòng quay phân xưởng cuối cùng dừng lại ở một nơi rất rộng. Phía trước có treo bảng "Khu vực tuyển dụng" được ghi bằng ba ngôn ngữ : Hoa, Việt, Anh.

Nhân viên nhân sự bắt đầu đọc tên kiểm tra danh sách ứng viên. Sau đó, chúng tôi được mời vào bên trong sau khi trải qua các vòng kiểm tra: phản xạ, toán tư duy và ngôn ngữ. Cũng may 3 năm đại học của tôi cộng với khả năng nhạy bén tôi cũng dễ dàng trót lọt. Bây giờ chỉ còn 3 ứng viên. Trước mắt tôi là hai đối thủ vô cùng xinh đẹp, một người chân dài, người còn lại nhìn vào đã muốn yêu. Một người học bên nhân văn, một người học bên trường kinh tế. Hai đối thủ đáng gờm này làm tôi khá là lo lắng.

Nghe các anh chị nhân sự bảo phải gặp trực tiếp chủ tịch và thuyết phục làm sao cho ông ta nhận là được. Chỉ là làm sao mà thuyết phục chủ tịch được đây?

Mồ hôi tôi bắt đầu đổ nhiều. Tôi lo lắng!

Nhìn đồng hồ đã 11 giờ 30 phút rồi. Bụng tôi lại sôi lên vì sáng nay mưa gió bão bùng nên chưa kịp ăn sáng lại sợ trễ giờ nên tôi đã vội chạy đi. Qua mấy vòng sơ tuyển tốn calo kinh khủng.

Đói chết đi được!

May thay công ty đến giờ ăn trưa, các anh chị nhân sự dẫn 3 ứng viên bọn tôi đi ăn cùng. Bởi người ta nói có thực mới vực được đạo. Tôi hí hửng đi ăn

Ăn xong nghỉ ngơi một lúc đến đầu giờ chiều sẽ được gặp trực tiếp chủ tịch. Kết quả sẽ được thông báo ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook