Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên
Chương 10: Nhận con nuôi (2)
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
31/05/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không được, không được, khó khăn lắm nàng mới cơ hội tới sinh sống nơi thảo nguyên. Nàng sinh ra đã là đứa bé trên thảo nguyên, dù những nơi khác có tốt đến đâu, Bảo Âm cũng không muốn đi. Hơn nữa, Tiểu Hoa và Quế Hoa đều ở đây, cô muốn ở lại bộ tộc Mãnh Hòa.
Bảo Âm chớp đôi mắt đã khô khốc, không có nước mắt. Nàng hết cách chỉ đành lén nhéo mặt trong cánh tay một cái, lúc này cơn đau đớn thật sự khiến nàng suýt chút nữa kêu lên.
Cáp Nhật Hồ còn chưa nghĩ ra cách gì, vừa quay đầu thì đã thấy bé gái tên Bảo Âm kia lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt, khiến người ta nhìn mà trong lòng thật khó chịu.
Đứa bé mới lớn bằng ngần này đã phải chạy nạn, còn mồ côi cha nương. Vất vả lắm mới tới được bộ tộc thì lại bị người trong tộc chán ghét vứt bỏ. Chắc hẳn trong lòng con bé buồn bã đến nhường nào...
Chỉ mới nghĩ thôi, chính Cáp Nhật Hồ cũng muốn khóc.
Thôi kệ!
Hắn cắn răng đưa ra quyết định.
“Bảo Âm, con đừng khóc, con đi theo ta, ta nhận nuôi con!”
“Hả?”
Bảo Âm thật sự không nghĩ tới điều này.
Nàng chỉ muốn giả vờ đáng thương khiến thổ ty này giúp đỡ tìm một hộ gia đình để nương thân, chứ chưa từng nghĩ tới sẽ khiến hắn nhận nuôi mình. Đây coi như là niềm vui bất ngờ nhỉ...
Trong lúc nàng vẫn còn đang ngơ ngác, một bàn tay to khô ráo lại ấm áp đã dắt tay mình rời khỏi lều. Có một con tuấn mã màu nâu vạm vỡ bị buộc cách lều không xa. Nó vừa trông thấy Cáp Nhật Hồ tới gần lập tức cọ cọ thân mật với hắn.
“Bảo Âm, đây là Tra Na ngựa của gia đình chúng ta. Tính cách nó rất ôn hòa, chưa bao giờ làm người khác bị thương. Con đừng sợ, ta bế con lên.”
“Tra Na...”
Cái tên này giống hệt với con chó nhà đại bá của Bảo Âm, nàng cất tiếng gọi vô cùng thân thiết. Nàng lớn lên từ nhỏ trên thảo nguyên, nào sẽ sợ ngựa chứ. Bảo Âm được Cáp Nhật Hồ bế lên ngựa không những không sợ, mà còn rất vui vẻ. Nếu không phải nguyên chủ còn nhỏ, lại chạy nạn từ phía Nam tới nên không thể bị lộ, thì cô đã tự mình túm lấy dây cương chạy mấy vòng trên thảo nguyên rồi.
Sau khi cưỡi ngựa chạy xóc nảy một trận, họ mới dừng lại trước một chiếc lều lớn.
Ngựa vừa dừng lại, lập tức có hai đứa nhóc chạy ra từ trong lều.
“Cha đã về rồi!”
Bảo Âm: “...”
Trong nhà đã có hai đứa trẻ, hắn còn nhận nuôi mình. Nàng vừa tới, e rằng sẽ tăng thêm không ít gánh nặng cho người ta, ôi!
“Đều đã đến rồi, để cha giới thiệu một người với các con nhé.”
Cáp Nhật Hồ vừa vẫy tay, gọi nhi tử cùng nữ nhi lại đây, sau đó khẽ đẩy Bảo Âm tới chính giữa, cất giọng dịu dàng: “Đây là Bảo Âm ta đã nhận về nuôi từ trong thành, sau này con bé chính là muội muội của các con. Phải chăm sóc tốt cho con bé đấy, biết không?”
Hai đứa trẻ: “...”
Lão đại Đại Cách đứng đằng trước, nhìn bé gái gầy gò chỉ đứng đến eo mình ở trước mặt này, có chút không muốn gọi một tiếng muội muội.
Nhưng thật ra, cũng không phải thằng bé ghét bỏ người ta, chẳng qua đang lo lắng tới đồ ăn trong nhà.
Vốn bốn người trong nhà đã thiếu thốn lương thực rồi, bây giờ lại tới thêm một miệng ăn tranh đồ với họ. Vậy chẳng phải càng khó khăn hơn, cảm giác đói bụng không hề dễ chịu chút nào.
“Cha ơi, cha đã nói với nương chưa?”
Cáp Nhật Hồ chợt sững sờ, ngượng ngùng gãi bím tóc của mình, khẽ nói: “Ta đang định nói với nương con đây, lát nữa các con phải nói đỡ hộ ta một chút.”
Bảo Âm nghe thấy vậy, trong lòng thầm nhủ không ổn.
Rõ ràng, Cáp Nhật Hồ không phải là người có thể làm chủ trong gia đình này. Hình như tính khí của phu nhân hắn cũng không được tốt lắm, cộng thêm hai đứa con, thấy thế nào thì mình cũng là cục nợ.
“Cáp Nhật Hồ thúc thúc, Bảo Âm không cần thúc nhận nuôi. Chỉ cần thúc giữ con lại thảo nguyên là được.”
Không được, không được, khó khăn lắm nàng mới cơ hội tới sinh sống nơi thảo nguyên. Nàng sinh ra đã là đứa bé trên thảo nguyên, dù những nơi khác có tốt đến đâu, Bảo Âm cũng không muốn đi. Hơn nữa, Tiểu Hoa và Quế Hoa đều ở đây, cô muốn ở lại bộ tộc Mãnh Hòa.
Bảo Âm chớp đôi mắt đã khô khốc, không có nước mắt. Nàng hết cách chỉ đành lén nhéo mặt trong cánh tay một cái, lúc này cơn đau đớn thật sự khiến nàng suýt chút nữa kêu lên.
Cáp Nhật Hồ còn chưa nghĩ ra cách gì, vừa quay đầu thì đã thấy bé gái tên Bảo Âm kia lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt, khiến người ta nhìn mà trong lòng thật khó chịu.
Đứa bé mới lớn bằng ngần này đã phải chạy nạn, còn mồ côi cha nương. Vất vả lắm mới tới được bộ tộc thì lại bị người trong tộc chán ghét vứt bỏ. Chắc hẳn trong lòng con bé buồn bã đến nhường nào...
Chỉ mới nghĩ thôi, chính Cáp Nhật Hồ cũng muốn khóc.
Thôi kệ!
Hắn cắn răng đưa ra quyết định.
“Bảo Âm, con đừng khóc, con đi theo ta, ta nhận nuôi con!”
“Hả?”
Bảo Âm thật sự không nghĩ tới điều này.
Nàng chỉ muốn giả vờ đáng thương khiến thổ ty này giúp đỡ tìm một hộ gia đình để nương thân, chứ chưa từng nghĩ tới sẽ khiến hắn nhận nuôi mình. Đây coi như là niềm vui bất ngờ nhỉ...
Trong lúc nàng vẫn còn đang ngơ ngác, một bàn tay to khô ráo lại ấm áp đã dắt tay mình rời khỏi lều. Có một con tuấn mã màu nâu vạm vỡ bị buộc cách lều không xa. Nó vừa trông thấy Cáp Nhật Hồ tới gần lập tức cọ cọ thân mật với hắn.
“Bảo Âm, đây là Tra Na ngựa của gia đình chúng ta. Tính cách nó rất ôn hòa, chưa bao giờ làm người khác bị thương. Con đừng sợ, ta bế con lên.”
“Tra Na...”
Cái tên này giống hệt với con chó nhà đại bá của Bảo Âm, nàng cất tiếng gọi vô cùng thân thiết. Nàng lớn lên từ nhỏ trên thảo nguyên, nào sẽ sợ ngựa chứ. Bảo Âm được Cáp Nhật Hồ bế lên ngựa không những không sợ, mà còn rất vui vẻ. Nếu không phải nguyên chủ còn nhỏ, lại chạy nạn từ phía Nam tới nên không thể bị lộ, thì cô đã tự mình túm lấy dây cương chạy mấy vòng trên thảo nguyên rồi.
Sau khi cưỡi ngựa chạy xóc nảy một trận, họ mới dừng lại trước một chiếc lều lớn.
Ngựa vừa dừng lại, lập tức có hai đứa nhóc chạy ra từ trong lều.
“Cha đã về rồi!”
Bảo Âm: “...”
Trong nhà đã có hai đứa trẻ, hắn còn nhận nuôi mình. Nàng vừa tới, e rằng sẽ tăng thêm không ít gánh nặng cho người ta, ôi!
“Đều đã đến rồi, để cha giới thiệu một người với các con nhé.”
Cáp Nhật Hồ vừa vẫy tay, gọi nhi tử cùng nữ nhi lại đây, sau đó khẽ đẩy Bảo Âm tới chính giữa, cất giọng dịu dàng: “Đây là Bảo Âm ta đã nhận về nuôi từ trong thành, sau này con bé chính là muội muội của các con. Phải chăm sóc tốt cho con bé đấy, biết không?”
Hai đứa trẻ: “...”
Lão đại Đại Cách đứng đằng trước, nhìn bé gái gầy gò chỉ đứng đến eo mình ở trước mặt này, có chút không muốn gọi một tiếng muội muội.
Nhưng thật ra, cũng không phải thằng bé ghét bỏ người ta, chẳng qua đang lo lắng tới đồ ăn trong nhà.
Vốn bốn người trong nhà đã thiếu thốn lương thực rồi, bây giờ lại tới thêm một miệng ăn tranh đồ với họ. Vậy chẳng phải càng khó khăn hơn, cảm giác đói bụng không hề dễ chịu chút nào.
“Cha ơi, cha đã nói với nương chưa?”
Cáp Nhật Hồ chợt sững sờ, ngượng ngùng gãi bím tóc của mình, khẽ nói: “Ta đang định nói với nương con đây, lát nữa các con phải nói đỡ hộ ta một chút.”
Bảo Âm nghe thấy vậy, trong lòng thầm nhủ không ổn.
Rõ ràng, Cáp Nhật Hồ không phải là người có thể làm chủ trong gia đình này. Hình như tính khí của phu nhân hắn cũng không được tốt lắm, cộng thêm hai đứa con, thấy thế nào thì mình cũng là cục nợ.
“Cáp Nhật Hồ thúc thúc, Bảo Âm không cần thúc nhận nuôi. Chỉ cần thúc giữ con lại thảo nguyên là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.