Nhật Ký Làm Mẹ Khi Mới 15 Tuổi
Chương 25: Kết Thúc Chương Trình Giảm Cân Và Chuyến Đi Chơi Đầy Hạnh Phúc(Tt).
Ruby
10/08/2015
Nói hồi lâu thì cả bọn đi chơi.Cả bọn chọn khu giải trí Thỏ Trắng làm điểm dừng chân cho cả bọn.
“Haizz,tới rồi?Tách ra nhá?”Bảo nói.
“Ưkm….Mình với Như còn cậu với Ái nhá.Ái ơi!Nhớ“chăm chơi”với Bảo nha?”Hứ cái thằng cha Minh Khánh này nếu mà tôi biết cậu ta thích đùa dai như vậy tôi có chớt cũng không thèm chọc cậu ta rồi.
“Ưkm….Cậu với Như cố mà“chăm lộn”nha?”Tôi vờ hiền và ngây thơ.
“Thôi….đi chung hết.”Ái chà chà,câu này của chị Như nhà ta có vẻ là câu hay nhất trong ngày đây.
“Như….tao cho mày một“like”.”Tôi nhấn mạnh chữ like.
“Thôi…nghe theo hai nàng vậy?”Khánh xụ một đống.
Không bàn tán lâu la cả bọn kéo nhau đi chơi tàu lượn.Huhu,sao mấy đứa này hiểu ý tôi ghê á,chọn trúng cái trò mà tôi ghét cay ghét đắng mà chơi vậy trời.
“Mấy người chơi đi tôi không chơi.”Tôi nói khéo mong cho bọn họ đổi ý.
“Chơi trò này thích lắm chơi đi nha?”Khánh lên tiếng.
“Đúng đó.”Trời ơi,đến cả Bảo cũng hùa theo.
Thôi thì chìu bọn họ vậy.Lên tàu lượn tôi sợ lắm nhưng phải cố tỏ ra bình tỉnh để cho bọn họ không lo lắng.Tôi chưa bao giờ chơi cái này chỉ thấy chúng trên tivi với đi chơi coi bọn họ chơi xong bước ra mà mặt mày tái méc nên tôi mới ghét nó.Bắt đầu trò chơi tôi nhắm mắt lại mặc cho số phận,cứ tưởng là sẽ đáng sợ lắm ai dè…..làm tôi thất vọng tràn trề,nó chả có một tý nào gọi là sợ nữa nhưng chỉ có chóng mặt một chút thôi.Chơi xong tôi bước ra mặt cũng không tái méc mà lại có cảm giác vui vẻ nữa chớ.
“Cậu không sợ à?”Bảo hơi ngạc nhiên hỏi tôi.
“Không.”Một câu trả lời có nghĩa và nhanh gọn lẹ.
“Chơi bắn súng đi?”Cái thằng cha Minh Khánh này sao mà hỉu tôi thế?Tôi thích chơi cái trò này lắm.
“Oki.”Tôi hớn hở mà đồng ý.
Thế là cả bọn lại hú hí đi tới quầy bắn súng.Nhỏ Như lại giở chứng nịnh với Khánh nữa rồi nghe mà muốn nôn.
“Khánh!Như thích con gấu bông kia?”Nhỏ vừa nói vừa chỉ con gấu bông.
Khánh không trả lời đi lấy cây súng bắn nhưng chả trúng toàn trúng mấy thứ gì đâu không.
“Thất vọng quá Khánh ơi.”Nhỏ nói xong quay về hướng tôi“Nhờ bạn nha,Ái.”Nhỏ dùng cái ánh mắt đó là đủ cho tôi hiểu nhỏ muốn làm quê Khánh đây mà.
Tôi dựt cái súng trong tay của Khánh và để lên nhắm vào con gấu bông và….
“Pằng”Con gấu bông đã ngã và cũng là lúc Bảo và Khánh cứng đờ.
“Ái,cậu sao….”Bảo chả tin vào mắt mình.
“Khả Ái,cậu ấy học võ và bắn súng từ bé nên mấy chuyện này không là cái đinh gì đối với cậu ấy cả.”Nhỏ trả lời thay tôi làm tôi ngượng chín mặt.
Cả bọn chơi chưa đã thì trời đã nhá nhem tối.Chúng tôi chia tay và đường ai về nhà nấy.Bảo thì dẫn tôi vào một quán trà sữa nhỏ uống.
“Ái này?Tớ….muốn nói…..với….cậu một chuyện?”Trời lại vụ gì đây?Có gì thì cứ nói đi ấp a ấp úng hoài à.
“Nói đi.”Tôi cười và cũng sực nhớ ra chuyện gì“Bảo hôm nay chả phải là ngày đi học sao?”
“Hôm nay trường nghỉ.”
“Ưkm,cậu nói gì nói đi?”Tôi quay lại chủ đề.
“Tớ…..tớ…..tớ yêu cậu…..Ưkm…..ưkm….làm bạn gái anh nha?”Cậu đỏ mặt thiệt tình chớ cậu nói câu này có biết tôi vui lắm không.
“Ưkm…”
“Thật không?”Bảo hơi vui nhìn tôi.
“Chắc là giả á.”Tôi cười.
Nói xong tôi và cậu ấy đi về.Cho dù trời cũng đang có đợt cơn gió lạnh nhưng sao trong lòng tôi chả thấy lạnh đâu cả mà toàn là hạnh phúc và ấm áp lắm.
“Haizz,tới rồi?Tách ra nhá?”Bảo nói.
“Ưkm….Mình với Như còn cậu với Ái nhá.Ái ơi!Nhớ“chăm chơi”với Bảo nha?”Hứ cái thằng cha Minh Khánh này nếu mà tôi biết cậu ta thích đùa dai như vậy tôi có chớt cũng không thèm chọc cậu ta rồi.
“Ưkm….Cậu với Như cố mà“chăm lộn”nha?”Tôi vờ hiền và ngây thơ.
“Thôi….đi chung hết.”Ái chà chà,câu này của chị Như nhà ta có vẻ là câu hay nhất trong ngày đây.
“Như….tao cho mày một“like”.”Tôi nhấn mạnh chữ like.
“Thôi…nghe theo hai nàng vậy?”Khánh xụ một đống.
Không bàn tán lâu la cả bọn kéo nhau đi chơi tàu lượn.Huhu,sao mấy đứa này hiểu ý tôi ghê á,chọn trúng cái trò mà tôi ghét cay ghét đắng mà chơi vậy trời.
“Mấy người chơi đi tôi không chơi.”Tôi nói khéo mong cho bọn họ đổi ý.
“Chơi trò này thích lắm chơi đi nha?”Khánh lên tiếng.
“Đúng đó.”Trời ơi,đến cả Bảo cũng hùa theo.
Thôi thì chìu bọn họ vậy.Lên tàu lượn tôi sợ lắm nhưng phải cố tỏ ra bình tỉnh để cho bọn họ không lo lắng.Tôi chưa bao giờ chơi cái này chỉ thấy chúng trên tivi với đi chơi coi bọn họ chơi xong bước ra mà mặt mày tái méc nên tôi mới ghét nó.Bắt đầu trò chơi tôi nhắm mắt lại mặc cho số phận,cứ tưởng là sẽ đáng sợ lắm ai dè…..làm tôi thất vọng tràn trề,nó chả có một tý nào gọi là sợ nữa nhưng chỉ có chóng mặt một chút thôi.Chơi xong tôi bước ra mặt cũng không tái méc mà lại có cảm giác vui vẻ nữa chớ.
“Cậu không sợ à?”Bảo hơi ngạc nhiên hỏi tôi.
“Không.”Một câu trả lời có nghĩa và nhanh gọn lẹ.
“Chơi bắn súng đi?”Cái thằng cha Minh Khánh này sao mà hỉu tôi thế?Tôi thích chơi cái trò này lắm.
“Oki.”Tôi hớn hở mà đồng ý.
Thế là cả bọn lại hú hí đi tới quầy bắn súng.Nhỏ Như lại giở chứng nịnh với Khánh nữa rồi nghe mà muốn nôn.
“Khánh!Như thích con gấu bông kia?”Nhỏ vừa nói vừa chỉ con gấu bông.
Khánh không trả lời đi lấy cây súng bắn nhưng chả trúng toàn trúng mấy thứ gì đâu không.
“Thất vọng quá Khánh ơi.”Nhỏ nói xong quay về hướng tôi“Nhờ bạn nha,Ái.”Nhỏ dùng cái ánh mắt đó là đủ cho tôi hiểu nhỏ muốn làm quê Khánh đây mà.
Tôi dựt cái súng trong tay của Khánh và để lên nhắm vào con gấu bông và….
“Pằng”Con gấu bông đã ngã và cũng là lúc Bảo và Khánh cứng đờ.
“Ái,cậu sao….”Bảo chả tin vào mắt mình.
“Khả Ái,cậu ấy học võ và bắn súng từ bé nên mấy chuyện này không là cái đinh gì đối với cậu ấy cả.”Nhỏ trả lời thay tôi làm tôi ngượng chín mặt.
Cả bọn chơi chưa đã thì trời đã nhá nhem tối.Chúng tôi chia tay và đường ai về nhà nấy.Bảo thì dẫn tôi vào một quán trà sữa nhỏ uống.
“Ái này?Tớ….muốn nói…..với….cậu một chuyện?”Trời lại vụ gì đây?Có gì thì cứ nói đi ấp a ấp úng hoài à.
“Nói đi.”Tôi cười và cũng sực nhớ ra chuyện gì“Bảo hôm nay chả phải là ngày đi học sao?”
“Hôm nay trường nghỉ.”
“Ưkm,cậu nói gì nói đi?”Tôi quay lại chủ đề.
“Tớ…..tớ…..tớ yêu cậu…..Ưkm…..ưkm….làm bạn gái anh nha?”Cậu đỏ mặt thiệt tình chớ cậu nói câu này có biết tôi vui lắm không.
“Ưkm…”
“Thật không?”Bảo hơi vui nhìn tôi.
“Chắc là giả á.”Tôi cười.
Nói xong tôi và cậu ấy đi về.Cho dù trời cũng đang có đợt cơn gió lạnh nhưng sao trong lòng tôi chả thấy lạnh đâu cả mà toàn là hạnh phúc và ấm áp lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.