Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi
Chương 12:
Châu Ngọc Tại Tiền
21/01/2024
Trong nhà chính lại một lần nữa khôi phục an tĩnh, Lưu thị vừa rồi hung ác, lúc này sắc mặt cực kỳ không tốt.
"Phỉ Thúy, đến bên cạnh gia gia, để gia gia nhìn xem."
Tần Lai Phúc cười vẫy tay với Tần Phỉ Thúy, đối với chuyện vừa rồi, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
"Gia gia, thân thể người có khỏe không?"
"Được, rất tốt." Tần Lai Phúc nghiêm túc nhìn nàng, "Phỉ Thúy đã lớn như vậy rồi, gia gia có thể gặp lại ngươi, cho dù chết cũng không có tiếc nuối, mấy năm nay gia gia vẫn nhớ đến ngươi, sợ ngươi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người khi dễ, hài tử này, đúng là một đứa ngốc, khi còn bé gia gia cũng không đối xử tốt với ngươi bao nhiêu, sao ngươi dám chứ!"
Cho dù chuyện đã xảy ra bảy năm, mỗi lần nhớ tới, Tần Lai Phúc vừa cảm động vừa khó chịu.
"Ngươi thật ngốc, gia gia chỉ là một nắm xương già, chết thì chết, sao đáng giá để ngươi dùng cả đời đi hầu hạ người khác, không có lời."
Tần Lai Phúc lẩm bẩm, chuyện của ba tôn nữ đã trở thành khúc mắc trong lòng ông mấy năm nay, điều ông sợ nhất chính là tiểu tôn nữ ở một góc không người, nhận hết tủi thân.
Tần Phỉ Thúy rất nghiêm túc nói: "Gia gia, ta rất tốt, chủ tử đối xử với ta cực kỳ tốt, so với lúc ở nhà còn giống hưởng phúc hơn, thật sự, vừa rồi người không phải đã nhìn thấy sao?"
"Còn đi nữa không?"
Lời nói của Tần Lai Phúc khiến lòng người nhị phòng đều trở nên căng thẳng.
"Không đi nữa, sau này sẽ luôn ở nhà."
"Vậy là tốt rồi."
Tần Lai Phúc gật đầu.
"Nương, ta muốn tới nhà mẹ đẻ cắt một miếng thịt về." Hoàng thị nghĩ trong nhà không có đồ ăn, mở miệng nói.
"Đúng là nên cắt chút thịt."
Tôn thị gật đầu, đứng lên, "Ngươi đi theo ta."
Rõ ràng là muốn lấy bạc.
"Không cần, nương, ngoại tôn nữ của bọn họ đã trở về, khẳng định phải tỏ vẻ một chút." Nói xong, Hoàng thị liền chạy ra ngoài, không bao lâu, lại vội vàng chạy trở về, "Phỉ Thúy, ở nhà chờ ta, đừng chạy lung tung biết không?"
"Vâng."
Phỉ Thúy gật đầu.
"Có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Tần Lai Phúc là một ông lão gầy gò, một đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn, hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật của ông ta thực ra còn chưa tới 50.
Không đợi nàng trả lời lại tự mình mở miệng, "Sau khi ngươi đi, gia gia liền để trống phòng của ngươi, giữ lại cho ngươi, nghĩ tới vạn nhất ngày nào đó ngươi có thể trở về ở.
"Gia gia."
Tần Phỉ Thúy nhẹ giọng kêu lên.
"Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một lát, mẹ ngươi thường xuyên đi quét dọn, rất sạch sẽ." Tôn nãi nãi ở một bên bổ sung.
"Nãi nãi, ta không mệt."
Tần Phỉ Thúy lắc đầu, "Cha, ngoài phòng còn có một chiếc xe ngựa, đều là đồ của ta, cha theo ta ra ngoài, hỗ trợ sắp xếp một chút."
Tần Hữu gật đầu.
"Phỉ Thúy, đến bên cạnh gia gia, để gia gia nhìn xem."
Tần Lai Phúc cười vẫy tay với Tần Phỉ Thúy, đối với chuyện vừa rồi, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
"Gia gia, thân thể người có khỏe không?"
"Được, rất tốt." Tần Lai Phúc nghiêm túc nhìn nàng, "Phỉ Thúy đã lớn như vậy rồi, gia gia có thể gặp lại ngươi, cho dù chết cũng không có tiếc nuối, mấy năm nay gia gia vẫn nhớ đến ngươi, sợ ngươi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người khi dễ, hài tử này, đúng là một đứa ngốc, khi còn bé gia gia cũng không đối xử tốt với ngươi bao nhiêu, sao ngươi dám chứ!"
Cho dù chuyện đã xảy ra bảy năm, mỗi lần nhớ tới, Tần Lai Phúc vừa cảm động vừa khó chịu.
"Ngươi thật ngốc, gia gia chỉ là một nắm xương già, chết thì chết, sao đáng giá để ngươi dùng cả đời đi hầu hạ người khác, không có lời."
Tần Lai Phúc lẩm bẩm, chuyện của ba tôn nữ đã trở thành khúc mắc trong lòng ông mấy năm nay, điều ông sợ nhất chính là tiểu tôn nữ ở một góc không người, nhận hết tủi thân.
Tần Phỉ Thúy rất nghiêm túc nói: "Gia gia, ta rất tốt, chủ tử đối xử với ta cực kỳ tốt, so với lúc ở nhà còn giống hưởng phúc hơn, thật sự, vừa rồi người không phải đã nhìn thấy sao?"
"Còn đi nữa không?"
Lời nói của Tần Lai Phúc khiến lòng người nhị phòng đều trở nên căng thẳng.
"Không đi nữa, sau này sẽ luôn ở nhà."
"Vậy là tốt rồi."
Tần Lai Phúc gật đầu.
"Nương, ta muốn tới nhà mẹ đẻ cắt một miếng thịt về." Hoàng thị nghĩ trong nhà không có đồ ăn, mở miệng nói.
"Đúng là nên cắt chút thịt."
Tôn thị gật đầu, đứng lên, "Ngươi đi theo ta."
Rõ ràng là muốn lấy bạc.
"Không cần, nương, ngoại tôn nữ của bọn họ đã trở về, khẳng định phải tỏ vẻ một chút." Nói xong, Hoàng thị liền chạy ra ngoài, không bao lâu, lại vội vàng chạy trở về, "Phỉ Thúy, ở nhà chờ ta, đừng chạy lung tung biết không?"
"Vâng."
Phỉ Thúy gật đầu.
"Có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Tần Lai Phúc là một ông lão gầy gò, một đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt đầy nếp nhăn, hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật của ông ta thực ra còn chưa tới 50.
Không đợi nàng trả lời lại tự mình mở miệng, "Sau khi ngươi đi, gia gia liền để trống phòng của ngươi, giữ lại cho ngươi, nghĩ tới vạn nhất ngày nào đó ngươi có thể trở về ở.
"Gia gia."
Tần Phỉ Thúy nhẹ giọng kêu lên.
"Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một lát, mẹ ngươi thường xuyên đi quét dọn, rất sạch sẽ." Tôn nãi nãi ở một bên bổ sung.
"Nãi nãi, ta không mệt."
Tần Phỉ Thúy lắc đầu, "Cha, ngoài phòng còn có một chiếc xe ngựa, đều là đồ của ta, cha theo ta ra ngoài, hỗ trợ sắp xếp một chút."
Tần Hữu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.