Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi
Chương 32:
Châu Ngọc Tại Tiền
26/01/2024
"Ta biết nhị tỷ sẽ thích."
Minh Châu nhìn nàng một cái, nàng thật sự thích sao?
Phỉ Thúy kéo nàng dậy, kéo tay nàng, "Đi, ra ngoài cho bọn họ xem, nhất định bọn họ sẽ rất kinh ngạc."
"Nhàm chán." Minh Châu lại nói.
Nhưng sự thật cùng lời Phỉ Thúy không khác mấy. Lưu thị lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tiểu nữ nhi mà nàng không thích, không nghĩ tới nàng lại xinh đẹp như thế, thậm chí so với đại nữ nhi Trân Châu còn thu hút sự chú ý của mọi người hơn.
"Gia gia, nãi nãi, người thấy sao?"
"Đẹp lắm."
Tần Lai Phúc rất cổ vũ, tiếp theo lại bổ sung thêm một câu: "Tay nghề Phỉ Thúy thật tốt."
Cũng may Minh Châu cũng không thèm để ý.
Chỉ là, đợi đến khi ăn xong bữa sáng, sau khi ra cửa, nàng liền hối hận, từng người từng người nhìn các nàng thì thôi, dù sao nàng cũng có thói quen bị chú ý, vậy nhưng hết lần này tới lần khác những người này đều muốn dông dài hỏi một đống, kế hoạch rèn luyện thân thể hôm nay của nàng đã bị dời về sau mấy canh giờ.
Thật sự là phiền muốn chết.
"Ngươi không ngại phiền à?"
Thật vất vả đuổi đi một đám, Minh Châu hỏi tam muội, vẫn cười như vậy, không cảm thấy đau quai hàm sao?
"Có một chút, nhưng phiền phức như vậy ta rất hoài niệm." Phỉ Thúy mở miệng nói, "Nhị tỷ, đi thôi."
Minh Châu nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng vẫn đi lên, cùng lắm thì lại thêm một vòng hỏi đông hỏi tây, nàng có thể kiên nhẫn, về phần hoài niệm, nàng cảm thấy, vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được.
Nhưng nàng thấy cần nhận thức lại tam muội này một lần nữa, tựa hồ chỉ cần nàng nguyện ý, liền không có chuyện gì nàng không làm được, giống như hôm nay, chẳng phải mình vẫn đã làm theo ý đối phương sao?
Mùng hai tháng giêng, Phỉ Thúy theo Hoàng thị về nhà ngoại công, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng trở về, chỉ là lần này mang theo không ít đồ.
"A, nhị đệ muội, trông thật có tinh thần nha, nhiều đồ như vậy, chỉ biết đem về nhà mẹ đẻ, cũng không nhìn xem cái nhà này đã nghèo thành cái dạng gì rồi." Lưu thị chua ngoa nói.
Năm mới, Hoàng thị cũng không muốn cãi nhau với tẩu tử có bệnh ghen tỵ này, ảnh hưởng đến tâm trạng, dùng sức "hừ" một tiếng, liền ngẩng đầu lên, trực tiếp rời đi, năm nay cả nhà bọn họ rốt cục có thể đông đủ về nhà mẹ đẻ, nàng rất vui mừng, không so đo với tẩu tử.
"Nương, ta có việc, không đi."
Ngày hôm qua còn có thể chịu đựng, nhưng nhà ông bà ngoại nhà mình, Minh Châu đi một lần liền không bao giờ muốn đi nữa, cũng không phải do nghèo, chủ yếu là bẩn, một lần trở về đó, ghê tởm đến mức nàng ba ngày đều ăn cơm không ngon.
"Tại sao?"
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đại nữ nhi xinh đẹp đều là vốn liếng để bà ta khoe khoang, hôm nay Trân Châu không còn, tiểu nữ nhi được nha đầu Phỉ Thúy kia nghiêm túc trang điểm một phen, cũng rất xinh đẹp, bà ta còn muốn mang theo nàng đi khoe khoang với mấy tẩu tử.
"Ta không có ý định làm thiếp cho người ta, cũng không muốn gả cho lão nhân, quan trọng nhất là, ta không muốn nịnh bợ những người có quyền thế kia."
Lời Minh Châu cực kỳ không lưu tình, trong mắt nàng, tính tình của đại tỷ, người mẹ này phải chịu trách nhiệm rất lớn, trong trí nhớ của nguyên thân, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, người mẹ này toàn làm ra đủ các loại khoe khoang, cộng thêm hỏi thăm có người "tốt" hay không.
Cái mà nàng ta gọi là người "tốt", chính là có quyền có thế có tiền, hoàn toàn quên mất đại tỷ là người đã định thân.
"Không được, ngươi nhất định phải đi."
Lưu thị đưa tay kéo nàng.
Minh Châu tránh thoát, sau đó liền chạy ra ngoài, Lưu thị tức giận muốn đánh người.
"Nương, ta cũng không đi."
Lúc này, Tần Khang Bình lại mở miệng nói, "Vợ ta bụng lớn, hai tháng nữa sẽ sinh, vẫn là ở nhà chờ đi."
"Vợ ngươi không thể đi, vì sao ngươi không đi?" Lưu thị lớn tiếng quát.
Tần Khang Bình nhìn nàng ta, trầm mặc không nói.
Minh Châu nhìn nàng một cái, nàng thật sự thích sao?
Phỉ Thúy kéo nàng dậy, kéo tay nàng, "Đi, ra ngoài cho bọn họ xem, nhất định bọn họ sẽ rất kinh ngạc."
"Nhàm chán." Minh Châu lại nói.
Nhưng sự thật cùng lời Phỉ Thúy không khác mấy. Lưu thị lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tiểu nữ nhi mà nàng không thích, không nghĩ tới nàng lại xinh đẹp như thế, thậm chí so với đại nữ nhi Trân Châu còn thu hút sự chú ý của mọi người hơn.
"Gia gia, nãi nãi, người thấy sao?"
"Đẹp lắm."
Tần Lai Phúc rất cổ vũ, tiếp theo lại bổ sung thêm một câu: "Tay nghề Phỉ Thúy thật tốt."
Cũng may Minh Châu cũng không thèm để ý.
Chỉ là, đợi đến khi ăn xong bữa sáng, sau khi ra cửa, nàng liền hối hận, từng người từng người nhìn các nàng thì thôi, dù sao nàng cũng có thói quen bị chú ý, vậy nhưng hết lần này tới lần khác những người này đều muốn dông dài hỏi một đống, kế hoạch rèn luyện thân thể hôm nay của nàng đã bị dời về sau mấy canh giờ.
Thật sự là phiền muốn chết.
"Ngươi không ngại phiền à?"
Thật vất vả đuổi đi một đám, Minh Châu hỏi tam muội, vẫn cười như vậy, không cảm thấy đau quai hàm sao?
"Có một chút, nhưng phiền phức như vậy ta rất hoài niệm." Phỉ Thúy mở miệng nói, "Nhị tỷ, đi thôi."
Minh Châu nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng vẫn đi lên, cùng lắm thì lại thêm một vòng hỏi đông hỏi tây, nàng có thể kiên nhẫn, về phần hoài niệm, nàng cảm thấy, vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được.
Nhưng nàng thấy cần nhận thức lại tam muội này một lần nữa, tựa hồ chỉ cần nàng nguyện ý, liền không có chuyện gì nàng không làm được, giống như hôm nay, chẳng phải mình vẫn đã làm theo ý đối phương sao?
Mùng hai tháng giêng, Phỉ Thúy theo Hoàng thị về nhà ngoại công, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng trở về, chỉ là lần này mang theo không ít đồ.
"A, nhị đệ muội, trông thật có tinh thần nha, nhiều đồ như vậy, chỉ biết đem về nhà mẹ đẻ, cũng không nhìn xem cái nhà này đã nghèo thành cái dạng gì rồi." Lưu thị chua ngoa nói.
Năm mới, Hoàng thị cũng không muốn cãi nhau với tẩu tử có bệnh ghen tỵ này, ảnh hưởng đến tâm trạng, dùng sức "hừ" một tiếng, liền ngẩng đầu lên, trực tiếp rời đi, năm nay cả nhà bọn họ rốt cục có thể đông đủ về nhà mẹ đẻ, nàng rất vui mừng, không so đo với tẩu tử.
"Nương, ta có việc, không đi."
Ngày hôm qua còn có thể chịu đựng, nhưng nhà ông bà ngoại nhà mình, Minh Châu đi một lần liền không bao giờ muốn đi nữa, cũng không phải do nghèo, chủ yếu là bẩn, một lần trở về đó, ghê tởm đến mức nàng ba ngày đều ăn cơm không ngon.
"Tại sao?"
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đại nữ nhi xinh đẹp đều là vốn liếng để bà ta khoe khoang, hôm nay Trân Châu không còn, tiểu nữ nhi được nha đầu Phỉ Thúy kia nghiêm túc trang điểm một phen, cũng rất xinh đẹp, bà ta còn muốn mang theo nàng đi khoe khoang với mấy tẩu tử.
"Ta không có ý định làm thiếp cho người ta, cũng không muốn gả cho lão nhân, quan trọng nhất là, ta không muốn nịnh bợ những người có quyền thế kia."
Lời Minh Châu cực kỳ không lưu tình, trong mắt nàng, tính tình của đại tỷ, người mẹ này phải chịu trách nhiệm rất lớn, trong trí nhớ của nguyên thân, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, người mẹ này toàn làm ra đủ các loại khoe khoang, cộng thêm hỏi thăm có người "tốt" hay không.
Cái mà nàng ta gọi là người "tốt", chính là có quyền có thế có tiền, hoàn toàn quên mất đại tỷ là người đã định thân.
"Không được, ngươi nhất định phải đi."
Lưu thị đưa tay kéo nàng.
Minh Châu tránh thoát, sau đó liền chạy ra ngoài, Lưu thị tức giận muốn đánh người.
"Nương, ta cũng không đi."
Lúc này, Tần Khang Bình lại mở miệng nói, "Vợ ta bụng lớn, hai tháng nữa sẽ sinh, vẫn là ở nhà chờ đi."
"Vợ ngươi không thể đi, vì sao ngươi không đi?" Lưu thị lớn tiếng quát.
Tần Khang Bình nhìn nàng ta, trầm mặc không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.