Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi
Chương 45:
Châu Ngọc Tại Tiền
27/01/2024
"Thật buồn nôn."
Nghe những lời như vậy, da gà của Minh Châu đều nổi lên.
"Nhưng hiệu quả tốt mà, chỉ cần ngươi đạt tới trình độ như lời ta nói, cho dù là ngươi khi dễ hai tẩu tử của ngươi, đại bá đều sẽ cảm thấy, là hai tẩu tử sai, ngươi không cảm thấy như vậy rất thoải mái sao?"
"Nhưng quá trình thật phiền toái." Minh Châu nói tiếp.
"Nhị tỷ, trên trời sẽ không có bánh nhân thịt rơi xuống, ngươi dụng tâm bao nhiêu, kết quả liền tốt đẹp bấy nhiêu, ta nhắc nhở ngươi một câu, đại đường ca cùng nhị đường ca còn có cả Thái Bình ngươi đều không thể bỏ qua, cho dù không thể đạt được đến mức như vậy trong lòng đại bá, nhưng nhất định phải đạt tới sáu phần, như vậy, ngươi sẽ phát hiện, ngươi muốn làm chuyện gì cũng đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Phỉ Thúy cũng không muốn xen vào việc của người khác, nàng cũng không nghĩ tới việc chiếm hào quang của nữ chính, chỉ là, chuyện của đại phòng, rõ ràng nhiều hơn so với ba phòng khác, nếu nữ chính có thể giải quyết, ừm, cuộc sống hài hòa liền sắp tới.
Đương nhiên, đây cũng là bước đầu tiên nàng muốn thay đổi nữ chính, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn rơi vào kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết, không được hưởng phúc, lại còn bị liên lụy đến mất mạng, quá bi thảm, nàng không thể tiếp nhận.
"Tại sao đều là nam?" Hỏi xong lời này, Minh Châu mới cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc.
Quả nhiên, Phỉ Thúy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn mình.
"Quên đi, nhị tỷ, đêm nay coi như ta không nói gì cả."
Phỉ Thúy xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đừng đi." Minh Châu giữ chặt lấy nàng, xã hội nam quyền, cho dù nàng không thích ứng cũng phải thừa nhận.
"Được rồi."
Phỉ Thúy ra vẻ miễn cưỡng, nhưng lại trở tay nghênh đón nàng vào phòng mình.
Đốt đèn dầu.
"Nhị tỷ, có thấy không, ở trong nhà này, cũng chỉ có ta đốt đèn dầu trễ như vậy mà không ai nói gì, chính bởi vì ta có gia gia che chở, đương nhiên, cũng có thể vì nguyên nhân ta từng quà cho các nàng trước đó."
"Đừng khoe khoang." Minh Châu không quen nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, "Nói chuyện chính đi."
Nếu đã kéo nàng vào, hẳn là sẽ không chỉ nói một chút chuyện vặt vãnh.
"Ta có tính toán như thế này, nhị tỷ, chỉ cần ngươi có thể giải quyết đại phòng, tùy tiện nắm lấy mạch máu kinh tế của tam phòng, Tần gia chúng ta về sau nhất định sẽ trở thành gia đình ngũ phúc thôn Tần gia."
Minh Châu trầm mặc, nàng cũng không ngốc, chỉ là nhất thời không lường tới khúc cua này.
"Tại sao lại bỏ qua tứ phòng?"
"Tứ thúc…" Phỉ Thúy khẽ nhíu mày, thoạt nhìn thông minh hơn ba ca ca của hắn một chút, cho nên nàng muốn quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng cũng không đáng lo, "Tỷ muội chúng ta liên thủ, có gia gia cùng đại bá áp chế, một phụ thân, một đại ca, hắn không phản kháng được."
Minh Châu nhìn Phỉ Thúy.
"Thực tế chính là như vậy, trừ phi hắn không cần thanh danh." Đừng tưởng rằng thời đại này chỉ có thanh danh nữ tử là quan trọng, nam tử cũng rất trọng thanh danh, thậm chí ở một phương diện nào đó còn vượt qua cả nữ tử.
Dù sao, nữ tử chỉ cần trong sạch thì sẽ không có vấn đề, những khuyết điểm nhỏ khác, bốn chữ "phụ nhân vô tri" là có thể cho qua.
Đây cũng là lý do Phương Thanh Nghiêm chọn hạ dược mà không có hướng người trong thôn đòi lại công đạo. Hắn là người đọc sách, nếu tính toán quá mức chi li cùng một phụ nhân, ngược lại sẽ bị người khác xem thường.
"Ngươi thật xấu xa."
Minh Châu phun ra ba chữ này.
"Không có cách nào, muốn sống nhàn nhã cũng không dễ dàng." Phỉ Thúy nhìn nàng, "Thế nào, chuẩn bị tiếp thu đề nghị của ta chưa?"
Minh Châu gật đầu, "Nhưng hỏi ngươi một vấn đề, chủ tử trước kia của ngươi là ai?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Ta chỉ là tò mò, ngươi tại sao lại thông minh như vậy?" Minh Châu cũng không có giấu diếm.
"Phủ An Dương Hầu."
Nghe những lời như vậy, da gà của Minh Châu đều nổi lên.
"Nhưng hiệu quả tốt mà, chỉ cần ngươi đạt tới trình độ như lời ta nói, cho dù là ngươi khi dễ hai tẩu tử của ngươi, đại bá đều sẽ cảm thấy, là hai tẩu tử sai, ngươi không cảm thấy như vậy rất thoải mái sao?"
"Nhưng quá trình thật phiền toái." Minh Châu nói tiếp.
"Nhị tỷ, trên trời sẽ không có bánh nhân thịt rơi xuống, ngươi dụng tâm bao nhiêu, kết quả liền tốt đẹp bấy nhiêu, ta nhắc nhở ngươi một câu, đại đường ca cùng nhị đường ca còn có cả Thái Bình ngươi đều không thể bỏ qua, cho dù không thể đạt được đến mức như vậy trong lòng đại bá, nhưng nhất định phải đạt tới sáu phần, như vậy, ngươi sẽ phát hiện, ngươi muốn làm chuyện gì cũng đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Phỉ Thúy cũng không muốn xen vào việc của người khác, nàng cũng không nghĩ tới việc chiếm hào quang của nữ chính, chỉ là, chuyện của đại phòng, rõ ràng nhiều hơn so với ba phòng khác, nếu nữ chính có thể giải quyết, ừm, cuộc sống hài hòa liền sắp tới.
Đương nhiên, đây cũng là bước đầu tiên nàng muốn thay đổi nữ chính, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn rơi vào kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết, không được hưởng phúc, lại còn bị liên lụy đến mất mạng, quá bi thảm, nàng không thể tiếp nhận.
"Tại sao đều là nam?" Hỏi xong lời này, Minh Châu mới cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc.
Quả nhiên, Phỉ Thúy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn mình.
"Quên đi, nhị tỷ, đêm nay coi như ta không nói gì cả."
Phỉ Thúy xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đừng đi." Minh Châu giữ chặt lấy nàng, xã hội nam quyền, cho dù nàng không thích ứng cũng phải thừa nhận.
"Được rồi."
Phỉ Thúy ra vẻ miễn cưỡng, nhưng lại trở tay nghênh đón nàng vào phòng mình.
Đốt đèn dầu.
"Nhị tỷ, có thấy không, ở trong nhà này, cũng chỉ có ta đốt đèn dầu trễ như vậy mà không ai nói gì, chính bởi vì ta có gia gia che chở, đương nhiên, cũng có thể vì nguyên nhân ta từng quà cho các nàng trước đó."
"Đừng khoe khoang." Minh Châu không quen nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, "Nói chuyện chính đi."
Nếu đã kéo nàng vào, hẳn là sẽ không chỉ nói một chút chuyện vặt vãnh.
"Ta có tính toán như thế này, nhị tỷ, chỉ cần ngươi có thể giải quyết đại phòng, tùy tiện nắm lấy mạch máu kinh tế của tam phòng, Tần gia chúng ta về sau nhất định sẽ trở thành gia đình ngũ phúc thôn Tần gia."
Minh Châu trầm mặc, nàng cũng không ngốc, chỉ là nhất thời không lường tới khúc cua này.
"Tại sao lại bỏ qua tứ phòng?"
"Tứ thúc…" Phỉ Thúy khẽ nhíu mày, thoạt nhìn thông minh hơn ba ca ca của hắn một chút, cho nên nàng muốn quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng cũng không đáng lo, "Tỷ muội chúng ta liên thủ, có gia gia cùng đại bá áp chế, một phụ thân, một đại ca, hắn không phản kháng được."
Minh Châu nhìn Phỉ Thúy.
"Thực tế chính là như vậy, trừ phi hắn không cần thanh danh." Đừng tưởng rằng thời đại này chỉ có thanh danh nữ tử là quan trọng, nam tử cũng rất trọng thanh danh, thậm chí ở một phương diện nào đó còn vượt qua cả nữ tử.
Dù sao, nữ tử chỉ cần trong sạch thì sẽ không có vấn đề, những khuyết điểm nhỏ khác, bốn chữ "phụ nhân vô tri" là có thể cho qua.
Đây cũng là lý do Phương Thanh Nghiêm chọn hạ dược mà không có hướng người trong thôn đòi lại công đạo. Hắn là người đọc sách, nếu tính toán quá mức chi li cùng một phụ nhân, ngược lại sẽ bị người khác xem thường.
"Ngươi thật xấu xa."
Minh Châu phun ra ba chữ này.
"Không có cách nào, muốn sống nhàn nhã cũng không dễ dàng." Phỉ Thúy nhìn nàng, "Thế nào, chuẩn bị tiếp thu đề nghị của ta chưa?"
Minh Châu gật đầu, "Nhưng hỏi ngươi một vấn đề, chủ tử trước kia của ngươi là ai?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Ta chỉ là tò mò, ngươi tại sao lại thông minh như vậy?" Minh Châu cũng không có giấu diếm.
"Phủ An Dương Hầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.